Phủ Tam Hoàng tử, Mộ Nghiêu nhìn tình báo trên bàn với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cuối cùng Lý Tử Dạ cũng tới.
Nhanh hơn hắn ta tưởng.
“Điện hạ, thế tử đã đến Lý viên, liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Một gã hạ nhân trông giống thư đồng ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
Mộ Nghiêu nghe vậy, thần sắc hơi giật mình, lập tức đứng dậy.
Nhưng mà, một lát sau, Mộ Nghiêu lại ngồi xuống, sắc mặt trầm xuống.
Không kịp rồi!
Bây giờ chỉ hy vọng tên biểu đệ ngu ngốc kia của hắn ta đừng chọc giận con trai của Lý gia.
Tên Lý Tử Dạ kia chính là một kẻ điên. Ngay cả hẳn ta là Hoàng tử mà Lý Tử Dạ cũng dám đánh, huống chỉ một thế tử của Tuyên Võ Vương.
Việc này, cuối cùng là biểu đệ của hẳn ta đu trước khi hoàng thất và Lý gia hoàn toàn trở mặt sẽ không ra mặt làm khó Lý gia.
Cho nên, cho dù Trần Dật Phi bị đánh ở Lý phủ cũng vô ích.
Nếu tên biểu đệ ngu ngốc của hãn ta muốn lấy lại danh dự của mình, cũng chỉ có thể tự mình giải quyết.
Ở phủ Tuyên Võ Vương, dưới ánh mắt khiếp sợ. của mọi người, Trần Dật Phi chật vật chạy về, sắc mặt dữ tợn, trực tiếp xông vào thư phòng.
“Phụ vương, con muốn hẳn chết, con muốn hẳn chết!"
"Trần Dật Phi nhìn người đàn ông trong thư phòng, không kiềm được giận mà nói.
Trong thư phòng, Tuyên Võ Vương ngẩng đầu. nhìn con trai trưởng tự tiện xông vào thư phòng, bình
Tĩnh nói: "Cút ra ngoài!"
“Phụ vương!”
"Trần Dật Phi cả giận nói.
“Ra ngoài!”
Ánh mắt Tuyên Võ Vương lạnh lùng, quát lớn.
Trần Dật Phi sửng sốt, lúc này mới chú ý tới trong phòng ngoại trừ phụ thân ra thì còn có một người phụ nữ.
Người phụ nữ này vô cùng xinh đẹp, mặc trang phục màu hồng phấn, dung mạo kiều diễm lộng lẫy, đôi môi như son đỏ, trên mặt có hoa màu đó, tóc đen ngang eo, rõ ràng là hồng nhan họa thủy.
Nhưng mà, sau khi Trần Dật Phi nhìn thấy dung mạo của cô gái, chẳng những không lộ ra vẻ sỉ mê mà ngược lại toàn thân run rẩy, vẻ mặt kinh hãi rồi loạng choạng bỏ đi.
La Sát Vương, Đào Yêu Yêu!
Sao người phụ nữ điên này lại ở đây?
Đối với người phụ nữ này, trong lòng Trần Dật Phi có một bóng ma rất lớn.
Bởi vì, lúc trước hắn ta không nhận ra thân phận La Sát Nữ nên từng dẫn người hầu của mình trêu chọc nàng ta, sau đó trơ mắt nhìn thấy người phụ nữ điên này moi sống tim của tất cả người hầu của mình.
Mà đến nay hẳn ta vẫn chưa thể nào quên được cảnh tượng đẫm máu đó.
“Hình như thế tử rất sợ ta”
Trong thư phòng, Đào Yêu Yêu nhìn thấy bóng dáng chật vật của thế tử Tuyên Võ Vương, khóe miệng khẽ cong, nhẹ giọng nói.
“Cả thiên hạ đều biết đến uy danh La Sát Vương, khuyến tử kính sợ cũng là chuyện bình thường.” Tuyên 'Võ Vương bình tĩnh nói
Người phụ nữ này và ông ta đều là một trong Thập Võ Vương, tuy là nữ tử, nhưng không ai dám đắc tội, khuôn mặt tươi cười, tâm như rắn rết
“Nhìn dáng vẻ của thế tử, hình như đã chịu thiệt thời lớn, như thế xem ra, con trai Lý gia kia cũng không phải hạng người nhân từ nương tay gì” Đào Yêu Yêu mỉm cười nói.
“Chuyện của tiểu bối để bọn họ tự mình giải quyết, La Sát Vương, chúng ta tiếp tục bàn chính sự đi.” Tuyên Võ Vương trăm giọng nói
“Không nói nữa, bị lệnh lang quấy nhiễu như vậy, quả thực không còn hứng thú nữa, để hôm sau hãy nói.”
Đào Yêu Yêu rất tùy ý đáp một câu, sau đó lười biếng duỗi eo, đứng dậy đi ra ngoài thư phòng.
Tuyên Võ Vương nhìn bóng lưng người kia rời đi, sắc mặt càng âm trầm hơn.
La Sát Vương này không để ông ta vào mắt!
“Phụ vương”
Bên ngoài thư phòng, Trần Dật Phi thấy La Sát
'Vương vừa rời đi thì bước vào, vẻ mặt ấm ức nói:
“Người phải làm chủ cho nhỉ tử chứ. “Đồ vô dụng”
Tuyên Võ Vương hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta đã
sớm dặn ngươi không được đi trêu chọc người của Lý gia, nhưng chính ngươi không nghe, hiện giờ chịu thiệt thời, còn muốn ta làm chủ cho ngươi, chẳng lẽ, ngươi muốn cho Tuyên Võ Vương Đại Thương ta ra mặt đi làm khó mấy tiểu bối Lý gia kia sao?"
“Phụ vương, chẳng lẽ con phải chịu thiệt thòi vô ích sao?” Trần Dật Phi sốt ruột nói “Ngươi tự giải quyết đi”
Tuyên Võ Vương thản nhiên nói: "Không phải bình thường có rất nhiều bạn bè sao? Bây giờ là lúc dùng bọn họ”
"Trần Dật Phi nghe vậy, chợt ý thức được, vẻ mặt vui vẻ nói: "Cảm ơn phụ vương đã nhắc nhở”
Nói xong, Trần Dật Phi xoay người vội vàng rời khỏi thư phòng.
Tuyên Võ Vương nhìn dáng vẻ không chịu thua kém của con trai, bất đảc dĩ läc đầu, nếu như con ông ta có thể mưu mô như biểu huynh hân ta thì chuyện này sẽ không phiền toái như vậy.
Ngay khi thế tử Tuyên Võ Vương đi tìm những tên bạn xấu của mình chuẩn bị lấy l thì ở Lý viên, Lý Tử Dạ vừa tới không lâu đã chào đón vị khách quý đầu tiên.
Tam Hoàng tử, Mộ Nghiêu.
Đương nhiên, đối với Lý Tử Dạ mà nói, Tam Hoàng tử đã không còn xa lạ nữa.
Là bạn cũ.
“Sao Tam điện hạ lại đích thân tới đây, vốn di, ta định sau khi dàn xếp ổn thỏa sẽ đến phủ điện hạ để thăm ngài."
Trong đại sảnh, Lý Tử Dạ và Mộ Nghiêu ngồi đối diện nhau, trên bàn có trà đang sôi và bốc khói.
“Nghe nói Lý huynh đến đô thành nên ta tới xem thử."
Mộ Nghiêu giả vờ tức giận nói: “Sao vậy, không. hoan nghênh à?”
“Nào dám”
Lý Tử Dạ cười làm lành, nói: "Tam điện hạ có thể tới, quả thực như rồng đến nhà tôm."
Hồng Chúc ở bên cạnh bưng nước trà đã pha xong rót trà nóng cho hai người, nàng ấy mặc đồ màu đỏ, soi rõ khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú của mình.
Mộ Nghiêu nhìn thoáng qua nữ tử trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng quay mặt đi mà không hề thô lỗ,
Cô gái này có khí chất bất phàm, không giống thị nữ bình thường.
“Hồng Chúc, tỷ đi xuống trước đi, ta và Tam điện hạ có vài lời muốn nói”
Lý Tử Dạ mở miệng dặn dò.
“Được!”
Hồng Chúc cung kính đáp một tiếng, rồi đứng dậy. rời đi.
Sau khi Hồng Chúc rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người, Mộ Nghiêu nhìn thiếu niên trước mắt, áy náy nói: “Chuyện của Trần Dật Phi, ta muốn xin lỗi Lý huynh, biểu đệ ta quá bốc đồng đã mạo phạm Lý cô nương, mong rằng Lý huynh đại nhân đại lượng, chớ so đo với hẳn”
“Đây không phải lỗi của điện hạ, cho nên, điện hạ không cần xin lỗi.”