Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 41




Giống như các trường quý tộc khác, Gia Thược được tạo thành bởi cả con cháu quan lại lẫn gia đình giàu có. Trường được chia thành hai phe phái, một là những người xuất thân từ gia đình quý tộc có nền tảng lâu dài phức tạp, bất kể là do vợ cả hay tình nhân sinh ra, tuy được đưa đến đây nhưng họ cũng không thực sự chìm đắm trong trụy lạc. Mặt ngoài họ như nước chảy bèo trôi, song sau lưng nằm gai nếm mật, rèn luyện bản thân, ngóng chờ tương lai. Phe còn lại là đám đại gia nhà giàu mới nổi, yêu phô trương, thích tiêu tiền mua vui. Nhóm người đó thành lập một câu lạc bộ kick boxing, đánh chết hai mạng người chỉ chưa đầy một tuần sau khai giảng.

Vì câu lạc bộ kia mà Yến Vi Sí bị phá tướng. Một vết cắt bằng vũ khí sắc bén, chạy từ cuối mắt trái đến vành tai.

Hắn không xử lý mà cứ thế xách ba lô đến bãi đỗ xe tìm chiếc BYD, nửa khuôn mặt đầy máu.

Trần Vụ hoảng loạn luống cuống cầm lấy hộp khăn giấy, rút một lúc ra mười mấy tờ bịt lên miệng vết thương chảy máu không ngừng của Yến Vi Sí: “A Sí, cậu đè chặt vào, giờ tôi đưa cậu đến bệnh viện ngay đây.”

Lòng bàn tay của Yến Vi Sí bao trùm mu bàn tay anh, hoàn toàn ôm chặt.

Trần Vụ: “… Tôi bảo cậu đè giấy, không phải là đè tay của tôi.”

Yến Vi Sí hít thở nặng nề: “Tôi đau lắm.”

Cho nên việc phản ứng chậm chạp và tư duy không theo kịp là điều bình thường.

“Thế cậu kiên trì một chút, hãy cố gắng chịu đựng, tôi sẽ cố gắng lái xe nhanh hơn.” Trần Vụ cẩn thận rút tay mình ra, nhanh chóng khởi động xe.

Chiếc xe lao ra ngoài theo một vòng cung sắc nét và đẹp mắt hơn thường ngày.

Đây là lần đầu tiên Trần Vụ lái xe mà không tập trung nhìn thẳng. Anh liên tục quay đầu nhìn Yến Vi Sí, ánh mắt sau tròng kính tràn ngập nôn nóng và lo lắng: “A Sí, sao cậu sẽ bị người ta đánh thành thế này…”

Xấp giấy Yến Vi Sí ép vào vết thương dần dần rỉ ra màu đỏ tươi. Hắn đi lối tắt ra bãi đỗ xe, không khéo đụng phải nhóm người thuộc câu lạc bộ đang chơi. Tên làm hắn bị thương đã nhanh chân chạy biến sau khi thấy rõ hắn là ai.

“Chẳng phải anh đã bảo tôi là chấm dứt bạo lực và giữ thái độ khiêm tốn ở trường đại học à?” Mùi máu tanh trên người Yến Vi Sí rất nồng đậm, sắc mặt đượm mệt mỏi.

Trần Vụ ngập ngừng: “Nếu có người đánh cậu, nhất định cậu phải đánh trả.”

Yến Vi Sí gập đôi chân dài ở ghế trước không mấy rộng rãi: “Tôi đánh trả thì sẽ không kiểm soát được.”

Trần Vụ lẩm bẩm: “Thế cũng không thể đứng yên cho người ta đánh chứ.”

Yến Vi Sí liếc anh, đau lòng à?

“Vết thương không nông, may mắn là không ảnh hưởng đến mắt.” Trần Vụ tự quyết định, “Không sao, A Sí cậu đừng sợ. Chúng ta đến bệnh viện khâu lại trước, sau đó tôi sẽ bôi thuốc cho cậu, sẽ không để lại sẹo đâu.”

“Sẹo thì sẹo, không quan trọng.” Yến Vi Sí nói.

Hai tay Trần Vụ xoay vô lăng trong miệng lẩm bẩm: “Không thể không quan trọng, thế khó coi lắm.”

Yến Vi Sí: “…”

Xuất hiện ảo giác à?

Yến Vi Sí bỗng chốc nghiêng người, nheo mắt nhìn chằm chằm người đang lái xe, “Tôi hủy dung, nên không còn đáng săn đón trong giới đồng tính nữa à?”

Hàng mi Trần Vụ rung rinh.

Yến Vi Sí xem thường: “Hạn hẹp.”

“…” Trần Vụ ôn hòa nói, “Nếu thế thì chắc chắn ngoại hình cũng là một trong những tiêu chuẩn.”

Yến Vi Sí cười khẩy “Nhìn không ra anh còn là người theo đuổi ngoại hình đấy.”

“Thật ra tôi cũng rất chú ý tới nội tâm.” Trần Vụ ngượng ngùng.

Yến Vi Sí ném những tờ giấy đã thấm đẫm đi, rút vài tờ mới che vết thương, chú ý cái quỷ gì mà tìm đống phân làm tình đầu.

Hắn cứ nghĩ lại là tức, dùng bàn tay sạch nắm vành tai Trần Vụ.

“A Sí, cậu đừng lộn xộn.” Trần Vụ vội nói, “Không cầm được máu kìa, dính lên quần áo cậu rồi.”

“Hơn nữa tôi đang lái xe, không an toàn.” Trong giọng nói của anh có chút nghiêm túc không hay gặp thường ngày.

“Không phải giờ xe đang dừng ở ngã tư à?” Yến Vi Sí hỏi.

Trần Vụ nhìn đèn giao thông, nhỏ giọng nói: “Cậu nghe tôi đi, được không?”

Mặt Yến Vi Sí nóng lên, hắn rút tay về.

Phiền thật.

Suốt quãng đường còn lại không động đậy nữa.

Sau khi xếp hàng ở bệnh viện không lâu lắm, vết thương của Yến Vi Sí được khâu hơn chục mũi.

Trần Vụ đọc toa thuốc bác sĩ kê: “Tôi đi lấy thuốc, cậu đi rửa vết máu trên mặt đi.”

“Trở về rồi rửa sau.” Yến Vi Sí lấy khẩu trang từ trong túi ra đeo lên, che khuất một phần vết máu.

“Thôi được rồi.” Trần Vụ vừa đi vừa ngoái đầu, trông vẻ mặt rất lo lắng.

Yến Vi Sí buồn cười: “Anh đang chăm con đấy à?”

“Tôi sợ cậu chóng mặt, vì cậu đã mất máu quá nhiều mà.” Trần Vụ nói.

Yến Vi Sí giơ bàn tay không dính máu đến trước mặt anh.

Trần Vụ lấy làm khó hiểu.

“Không phải là anh không yên tâm à, thế sao còn không dắt tay tôi?” Yến Vi Sí đưa tay gần hơn một chút, “Mau nắm đi.”

Bệnh viện đông đúc người đến người đi, tràn ngập mùi của cái chết và sự sống mới.

Trần Vụ nắm lấy… Cổ tay của Yến Vi Sí.

“Người lớn dắt trẻ con toàn nắm bàn tay, đừng chiếu lệ với tôi.” Yến Vi Sí được đằng chân lân đằng đầu.

Trần Vụ ngượng ngùng: “Cậu đã lên đại học, lớn rồi.”

Cổ họng Yến Vi Sí giật giật, lớn rồi.

Lớn lắm rồi.

Sau khi trở về, Yến Vi Sí vào nhà vệ sinh rửa sạch vết máu, còn Trần Vụ ngồi trong phòng chiếu phim, gửi địa chỉ của mình cho trưởng thôn. Sau đó anh gọi qua, nói về đặc điểm và vị trí cụ thể của một số dược liệu, cùng với cách đóng gói: “Sáng mai bác đào ra rồi gửi cho cháu nhé.”

Trưởng thôn đang hóng mát trước nhà, ông cũng không hiểu những thứ này dùng để làm gì, chỉ vội vội vàng vàng chạy về nhà tìm một cuốn sổ nhỏ, ghi chép rất kỹ lưỡng chi tiết, nhất thời không nhớ ra cách viết chữ thì dùng bính âm thay thế.

“Tiểu Vụ à, thứ cháu muốn có rễ có lá cây, có cần phải phơi khô mới gửi đi không?” Trưởng thôn hỏi.

Trần Vụ đáp: “Không thể phơi khô, phải tươi ạ.”

Trưởng thôn cọ đầu bút chì dày vào tường cho nhọn: “Với thời tiết này, trên đường oi bức ngột ngạt liệu có bị thối không?”

“Không đâu ạ, bác làm theo cách của cháu thì sẽ không thối, bác sử dụng hậu cần nhanh nhất ấy.” Trần Vụ tháo kính xuống, tay chống trán, đầu ngón tay bắt lấy vài sợi tóc.

Trưởng thôn lên tiếng: “Ừ ừ!”

Côn trùng trong thôn kêu vang ồn ào mà náo nhiệt, trưởng thôn vừa xác nhận nội dung trong sổ vừa nói: “Đúng rồi Tiểu Vụ, trước đó chẳng phải bác muốn gửi cà chua, dưa chua, đậu que và bắp ngô sao, bác vẫn luôn đang chờ địa chỉ của cháu đấy. Lần này sẽ gửi một thể sang cho cháu, cháu thấy sao?”

“Dạ được.” Trần Vụ nói, “Bác gửi loại nhận hàng mới thanh toán ấy.”

Trưởng thôn không ít lần gửi đồ ăn cho mấy đứa trẻ, nên ông hiểu ý nghĩa nhận hàng mới trả phí, vội nói: “Để bác trả tiền luôn, cũng không tốn bao nhiêu.”

“Vậy được ạ.” Trần Vụ nói, “Làm phiền bác rồi.”

“Sao còn khách sáo với bác thế?” Trưởng thôn cảm giác Tiểu Vụ rất coi trọng thứ nhờ ông gửi, ông cũng chủ động lên kế hoạch sớm vào núi đào lên, “Bác thấy cháu đã đến thành phố lớn rồi, có phải định đổi số di động không?”

Trần Vụ dựa vào chiếc ghế da màu nâu sậm: “Cháu quên mất, cháu sẽ đổi ạ.”

Trưởng thôn căn dặn: “Thế cháu đổi số mới thì đừng bỏ sót người nhà nhé.”

“Không đâu ạ, cháu nhớ cả.” Trần Vụ mỉm cười.

Trước khi cúp điện thoại, Trần Vụ hỏi một câu: “Đường trong núi sửa chữa thế nào rồi ạ?”

“Giai đoạn trước mở rất nhiều cuộc họp, mới bắt đầu khởi công thôi.” Trưởng thôn hiền từ cam đoan, “Có bác quan sát, cháu đừng lo lắng, đảm bảo sửa chữa xong xuôi con đường để lần sau cháu có thể lái xe đến tận nhà.”

“Vất vả rồi ạ.” Trần Vụ sực nhớ ra, nói, “Bác gửi cho cháu ít hạt súng tươi nhé.”

“Được được!” Trưởng thôn đặt điện thoại lên cuốn sổ. Ông gãi gãi đầu, cầm cuốc đeo sọt lên lưng rồi đi ra ngoài.

Trưởng thôn dự định sẽ gửi thêm một ít sung tico(1) cho Tiểu Vụ.

(1) Sung tico là loại cây dược liệu hay mọc trên núi, đất rừng. Toàn cây được dùng làm thuốc chữa suy dinh dưỡng, viêm thận, phù thũng, viêm họng, viêm amidan, tiêu chảy do ăn không tiêu, giá trị nhất là quả. Quả sung tico bắt đầu chín vào tháng Sáu. Lúc chín có màu đỏ nâu, bỏ mỏng, cùi trắng sữa, vị mềm như sáp, trôi qua họng lại thấy ngọt như mật ong, cực thơm..

Ngày mai ông sẽ ngẫm nghĩ thêm xem còn gì có thể gửi rồi gửi hết đi.

Trần Vụ ngồi chốc lát ở phòng chiếu phim, sau đó đeo kính đứng dậy ra ngoài, theo tiếng động đi đến quầy bar: “A Sí, đừng để bị thương nữa.”

Yến Vi Sí đang ăn đường trắng ở quầy bar, nghe được lời này thì thoáng sửng sốt. Hắn hứa hẹn: “Được.”

Vị thiếu gia không cẩn thận đánh Yến Vi Sí kia không gánh nổi áp lực nên đã thú thật với gia đình.

Gia đình bàn bạc với nhau, sếp tổng từ chối tiệc xã giao, rút thắt lưng đánh đứa con trai không yên phận này đến da tróc thịt bong, cũng không cho cậu trai xử lý vết thương mà mang cậu ta trong tình trạng máu me đầm đìa đến nhà tổ họ Yến nhận lỗi.

Lão quản gia bảo bọn họ trở về.

Thái độ này tiết lộ với thế giới bên ngoài rằng, nhà họ Yến không để bụng sống chết của người thừa kế cũ.

Chứng thực hướng gió trong ba năm qua.

Dù là người thừa kế từ khi sinh ra, được bồi dưỡng cẩn thận suốt mười lăm năm, nói bỏ liền bỏ.

Sếp tổng lăn lê bò lết từ tầng thấp nhất lên, lòng cảnh giác cao và đa nghi, lão không cảm thấy có thể thực sự coi như không có chuyện gì xảy ra.

Nghĩ tới nghĩ lui, sếp tổng quyết định làm thủ tục chuyển trường cho con trai, thậm chí còn rạch hai vết trên mặt con trai mình.

Bất luận con trai xin tha thế nào cũng vô ích, lão chỉ muốn giảm thiểu tối đa những rủi ro có thể xảy ra, để việc kinh doanh của lão không bị ảnh hưởng.

Gần đây ở Gia Thược có một hiện tượng, vào buổi trưa mỗi ngày, chiếc xe BYD kia đều sẽ lái vào trường, khoảng chừng nửa tiếng sau rời đi.

Hôm nay cũng thế.

Mọi người có đủ biểu cảm và cách nhìn khác nhau, nhưng chẳng một ai chạy đến gây chuyện.

Có thiên kim tiểu thư vốn định tiếp cận phế Thái tử nhà họ Yến, kết hôn thương mại hay không không quan trọng, chủ yếu muốn yêu đương với hắn và được hắn ôm. Tuy nhiên sau khi khai giảng, họ chứng kiến ngày càng nhiều những cảnh tượng khiến họ không hẹn mà cùng dừng bước.

Rốt cuộc yêu thích bao nhiêu mà quang minh chính đại, chẳng lo sợ gì như thế?

Rất nhiều người đi ngang qua vườn hoa, quả nhiên trông thấy hai đương sự ở trong đình.

“A Sí, chúng ta lại bị nhìn thấy rồi.” Trần Vụ lấy từ trong túi vải ra một chai nước khoáng nhỏ.

Băng gạc của Yến Vi Sí đã được tháo bỏ, lộ ra vết thương. Hắn nhàn nhã hút thuốc: “Để ý tới người khác làm gì.”

“Không phải là tôi muốn để ý, mà là tôi sợ cậu bị đàm tiếu trong trường.” Trần Vụ vặn nắp chai, lắc lắc hỗn hợp nước thuốc trộn lẫn dược liệu nhỏ vụn xanh đậm trong chai.

Yến Vi Sí nhích lại gần: “Đàm tiếu cái gì?”

Trần Vụ lấy tăm bông ra: “Ngoại trừ cậu, mọi người trong trường này đều giàu có.”

“Thế thì sao?” Yến Vi Sí phả khói vào tai anh, “Sợ sức khỏe thể chất và tinh thần của tôi bị ảnh hưởng à?”

Trần Vụ cụp mắt nhúng tăm bông vào thuốc: “Có người theo đuổi cậu không?”

Yến Vi Sí bị sặc khói, chủ đề thay đổi, hắn cách càng gần hơn, ánh mắt thẳng thắn trực tiếp: “Anh quan tâm à?”

Trần Vụ nói: “Tôi nghĩ tới bạn học Đinh.”

“Ở đây sẽ không có chuyện lén lút khâu tên người khác, không có bất kỳ việc may vá nào.” Yến Vi Sí cắn đầu mẩu thuốc lá, tay gẩy gẩy tràng hạt của Trần Vụ, cũng sẽ không có ai nảy ý xấu với anh.

Trần Vụ ngẩng đầu: “Tạm thời không nói nữa, để tôi bôi thuốc cho cậu.”

Yến Vi Sí khép hờ mắt, cảm giác lạnh lẽo và mùi hương khó ngửi chiếm lấy thần kinh của hắn, hắn nhíu mày.

“Khó chịu hả?” Trần Vụ dùng sức nhẹ hơn, “Thời tiết nóng bức dễ toát mồ hôi, vết thương sẽ lành chậm.”

Yến Vi Sí cúi đầu nhìn điếu thuốc lá kẹp giữa ngón tay: “Sao anh không thổi cho tôi?”

Ánh mắt Trần Vụ lộ vẻ ngơ ngác: “… Phải thổi à?”

Yến Vi Sí không nhìn anh, dáng dấp như phải chịu đủ ấm ức: “Lần anh bị dị ứng, tôi đã thổi cho anh.”

Trần Vụ kinh ngạc: “Tôi không biết.”

“Thế giờ anh biết rồi đó.” Yến Vi Sí nói với giọng điệu bình tĩnh, “Tới lượt anh đấy.”

Trần Vụ đỏ mặt ngó trái ngó phải, hạ giọng nhỏ như thể đang trao đổi tình báo ở một tổ chức ngầm: “Thật sự phải thổi à? Ở chỗ này sao?”

Đáy lòng Yến Vi Sí rất bức bối, tim đập thình thịch, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ đứng đắn: “Bảo anh thổi thổi vết thương của tôi thôi, cũng không phải muốn anh ngồi lên đùi tôi duỗi lưỡi ra hôn tôi, anh hoảng cái gì?”

Trần Vụ run tay: “A, A Sí, sao lời gì cậu cũng nói thế?”

Yến Vi Sí bóp mặt Trần Vụ, kéo anh lại gần, nhắm mắt chờ anh thổi vết thương cho mình.

Tôi còn có thể làm nhiều thứ.

Hơn nữa còn làm rất tốt.

Chỉ xem bao giờ anh mới cho cơ hội, đồng chí Tiểu Trần của tôi.

Trần Vụ vội vàng thổi hai cái, anh tránh mặt khỏi tay Yến Vi Sí, bật phắt dậy rồi lại ngồi xuống như bị bỏng dưới mông.

Yến Vi Sí thở dài: “Thoải mái hơn rồi.”

“Chúng ta ra đầu gió đi.” Trần Vụ nói, “Vết thương của cậu mới có thể luôn được gió thổi.”

Yến Vi Sí: “…” Hắn nghiêm túc nói, “Tôi không đùa đâu.”

Trần Vụ nghiêm túc: “Tôi cũng thế.”

Yến Vi Sí lạnh mặt: “Gió từ trong miệng con người có thể giống gió nóng sao? Anh không muốn thổi thì thôi, về sau tôi cũng không thổi cho anh nữa.”

Những khóm hoa trong vườn đang nở rộ đủ màu vàng vàng đỏ đỏ. Trần Vụ cúi đầu xoay tăm bông, để nước thuốc thấm nhiều hơn.

Yến Vi Sí không khỏi liếc trộm, phớt lờ hắn à? Hắn chửi thầm vài tiếng, toan mở miệng dỗ dành.

“Tôi thừa nhận nói đi ra đầu gió là đang trêu chọc cậu.” Trần Vụ lăn tăm bông lên mép vết thương của hắn, nhẹ nhàng ấn xuống, “Cậu nói lung tung, ngồi lên đùi còn duỗi… A Sí, cậu học mấy cái này từ ai thế?”

Yến Vi Sí nghiêng đầu, trai tân ngây thơ chứ không phải ngu ngốc, việc này mà còn cần học?

Ánh mắt quét về phía người đang chuyên tâm bôi thuốc cho hắn, hắn ngượng nghịu nói: “Sorry.”

Nhưng sau này vẫn sẽ phải làm thôi.

Triệu Tiềm mua ba phần kem tới vườn hoa, chứng kiến cảnh tượng này, cô cảm thấy mình là tội nhân. Vì cô đã không nhắc nhở Trần Vụ ngốc nghếch rằng, tay của anh Sí không bị thương, hắn hoàn toàn có thể tự bôi thuốc.

Yến Vi Sí liếc một cái, Triệu Tiềm nhún vai đặt kem lên bàn, cười toe toét ngồi đối diện bọn họ.

“Anh ơi, khi nào xong việc thế ạ? Lát nữa kem sẽ chảy đấy.” Triệu Tiềm gọi Trần Vụ.

“Sắp rồi.” Trần Vụ bôi thuốc cho Yến Vi Sí từ ít đến nhiều, mỗi ngày ba lần. Anh xay thuốc ngay trong ngày vào buổi sáng, sử dụng dụng cụ xay thuốc thủ công cũ mua trên mạng.

Bộ cối xay trông không đẹp nhưng thực sự là đồ tốt, cũng không biết bị con cháu của ông bà cụ nào lôi ra đăng trên mạng.

Trần Vụ vừa lướt trúng liền mua, bây giờ đúng là lúc cần dùng nhiều.

“Em còn đau bụng không?” Trần Vụ đột nhiên hỏi Triệu Tiềm.

“Ý anh là trong kỳ kinh nguyệt ấy ạ? Tùy tình huống xem vận may thôi.” Triệu Tiềm không quan tâm lắm, vì cô mới hết chu kỳ.

“Để anh làm cho em vài gói thuốc.” Trần Vụ nói, “Mỗi lần đều ngâm chân trước một tuần.”

Triệu Tiềm cười nhướng mày: “Dược liệu yêu cầu những gì, em sẽ mua cho anh.”

“Không mua không mua.” Trần Vụ lắc đầu, “Tự anh chuẩn bị.”

Anh đặt tăm bông lên khăn giấy, “A Sí, xong rồi, tiết thể dục buổi chiều tốt nhất cậu vẫn đừng nên vận động nhiều.”

Yến Vi Sí lười biếng suy nghĩ, vết rách nhỏ chút xíu, ngoài người này ra, không có ai khác để tâm như thế.

“Bận xong rồi đúng không ạ?” Triệu Tiềm chia kem cho Yến Vi Sí và Trần Vụ, tự mình cũng mở một hộp. Khuôn mặt khỏe mạnh của cô hiện lên vẻ chán ghét, “Mẹ kiếp, chảy rồi.”

“Không chảy nhiều lắm.” Trần Vụ múc một thìa kem ăn hết, rùng mình một cái, “Lạnh ghê.”

“Sướng không?” Triệu Tiềm cười.

Yến Vi Sí ném nắp hộp kem lên bàn: “Nói năng tục tĩu gì đấy?”

Triệu Tiềm: “…”

Người anh em này, không phải chứ, chuyện này mà cậu cũng có thể liên tưởng tới phương diện kia hả, có phải là cậu sắp nghẹn nổ tung rồi không?

“Tiềm Tiềm chưa nói gì mà.” Trần Vụ lên tiếng.

“Tôi còn chưa hỏi anh đâu, xưng hô thay đổi từ bao giờ?” Yến Vi Sí thình lình tính sổ, “Anh gọi tôi là bạn học hơn nửa năm, đòi khen thưởng mới cho đổi, tại sao người khác lại không cần?”

Trần Vụ yên lặng múc viên sô cô la trên kem của mình sang cốc của hắn: “Rất ngọt, mau ăn đi.”

Yến Vi Sí tức giận không có chỗ trút, hắn cắn miếng sô cô la: “Cũng không phải là tôi không có, cần anh cho tôi chắc.”

“Là tự tôi muốn cho cậu.” Trần Vụ nói.

Yến Vi Sí cầm thìa chồng viên sô cô la anh cho và viên của mình lên nhau: “Tự anh ăn của anh đi, đừng quản tôi.”

Triệu Tiềm ở một bên liếc đôi chân rung rung của hắn dưới gầm bàn.

Đã vui vẻ thành cái dạng gì rồi.

Trần Vụ ăn xong kem liền về đại viện, bác Dư bảo anh là giám đốc Lưu của căn cứ đã đến, hiện đang ở Tây Viên. Anh kẹp mũ rơm dưới nách, cầm vài dụng cụ chạy tới.

Lưu Du buộc chặt ống tay chống nắng ngồi xổm trong vườn, quãng thời gian trước cô đã tới đây, ai ngờ người làm vườn mới kia cùng ngày xin nghỉ, cô quên khuấy chuyện này.

Hôm nay rảnh rỗi nên tiện đường đến xem.

Người làm vườn mới đã tới làm lâu như vậy mà vẫn làm việc ở Tây Viên, đây hoàn toàn là cách đãi ngộ của những người làm vườn bình thường, không có đối đãi đặc biệt nào từ thầy của cô.

Tuy nhiên các triệu chứng của 032 quả thực đã thuyên giảm, những nụ hoa đã xuất hiện, còn nhiều hơn 019 hai nụ.

Chẳng lẽ mèo mù vớ cá rán?

Thầy nhìn ra chân tướng này nên mới để người nọ làm việc lặt vặt?

Lưu Du bốc một nắm đất nắn bóp, mềm xốp đạt tiêu chuẩn. Cô nhìn quanh Tây Viên, nơi đây cũng được chăm sóc rất tốt.

Cổ chân chợt đau nhói, Lưu Du bóp chết con kiến đang cố gắng chạy trốn. Vết cắn nhanh chóng hình thành một nốt sưng cứng.

“Gần đây ở Tây Viên xuất hiện một đàn kiến độc, cô xui xẻo rồi.” Đằng sau vang lên một giọng nói.

Lưu Du quay đầu đánh giá.

Là một thanh niên tóc đen, thân hình thon gầy nhưng không xương xẩu, da trắng, đường nét trên khuôn mặt có tỷ lệ tự nhiên, kiểu tóc mát mẻ thoải mái, đeo một cặp kính họa tiết da báo.

Khi nhìn từ trên xuống dưới, không thể thấy rõ đôi mắt ẩn sau tròng kính, mang đến cho người ta cảm giác bình yên tĩnh lặng, non xanh nước biếc thời gian chờ đợi.

Giống gì nhỉ…

Giống như miếng dưa hấu đầu tiên ăn được trong mùa hè.

Lưu Du là công nhân lâm nghiệp kỳ cựu, thường xuyên bị các loại côn trùng cắn, nhất là kiến. Cô có thể đến bệnh viện điều trị, nhưng cô lại hỏi: “Vậy phải làm sao đây?”

Trần Vụ buông dụng cụ trong tay xuống, chỉ vào vết sưng của cô: “Cô tự nhéo rơi đầu nhọn nhỏ trên vết sưng đi.”

Lưu Du nói: “Cậu không thể giúp tôi sao?”

“Không tiện lắm.” Trần Vụ lắc đầu, “Phải bóp rất mạnh, tôi sợ mình không khống chế được sức mạnh.”

Lưu Du không nghĩ tới đáp án này.

Chắc chắn bác Dư đã thông báo cho anh, vậy rõ ràng là anh đã biết thân phận của cô. Nhưng anh lại không nhiệt tình, cũng không nhân cơ hội gấp gáp chứng minh bản thân để dễ tạo mối quan hệ với cô.

Cơn đau nơi cổ chân dâng trào, dòng suy nghĩ của Lưu Du bị cắt ngang, cô làm theo phương pháp của người này.

Trần Vụ ngồi xổm quan sát: “Không đủ, nặn hết máu loãng ra đi.”

Hơi thở của Lưu Du dần dần run rẩy, khuôn mặt không trang điểm trở nên tái nhợt.

“Đau lắm à?” Trần Vụ cầm chiếc mũ rơm quạt gió, “Ngày mai vẫn phải bóp nữa.”

Lưu Du hiếm khi tỏ ra ấu trĩ thầm nói trong lòng, đau thế thì ngày mai tôi bóp đâu, lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện tiêm thuốc mua thuốc.

Mười mấy phút sau, Lưu Du để lại mấy giọt máu độc rồi rời đi.

Khoảng bốn năm giờ, cô lại đến, lần này mang theo một cây dược liệu bình thường.

Hiện nay, chất lượng nguyên liệu dược liệu trên thị trường thuốc đông y không tốt, nhóm người quyền quý đều tự thành lập cơ sở và thuê chuyên gia về trồng trọt.

Các kỹ thuật viên xuất thân từ Viện Khoa học Lâm nghiệp về cơ bản đều vào mấy gia tộc lớn.

Lưu Du nảy ra ý tưởng kéo người làm vườn này vào nhà họ Dư, một suy nghĩ kích động. Cô đưa dược liệu cho anh: “Thân cây héo rút rồi, cậu xem xem có thể cứu được không.”

Trần Vụ không nhận: “Đây là đề kiểm tra để trở thành nhân viên chính thức à?”

Lưu Du: “…”

“Là tôi muốn nhờ cậu giúp một chút.” Cô nói.

Trần Vụ cầm lấy dược liệu: “Đã từng nở hoa à?”

Rất lâu rồi Lưu Du chưa xuất hiện cảm giác hưng phấn, lần trước là được thầy giáo dẫn đến nơi khác để tìm cảm hứng và nghiên cứu. Người này không có trình độ học vấn chính quy, mọi thứ đều tạo ra sự mong đợi. Cô bình tĩnh bắt đầu video.

Trần Vụ vuốt vuốt bộ rễ như vuốt cải trắng, rút ra rễ chính, dùng móng tay cạo phần da nâu sẫm vài lần. Anh tìm một nhánh cây nhỏ trên mặt đất, bẻ nhọn một đầu để dùng làm dao.

“Cậu chậm…”

Lưu Du còn chưa nói xong, thanh niên đã trả dược liệu lại cho cô, “Tôi phải xới đất đã.”

Cô dừng quay, cất di động và nói: “Sao cậu tùy tiện thế?”

Trần Vụ lấy làm kỳ lạ: “Vậy phải làm thế nào?”

Lưu Du: “Ít nhất phải khử trùng tay chứ?”

Trần Vụ giật mình: “Tôi chưa làm vậy bao giờ.”

“…” Lưu Du cất dược liệu vào túi, “Không sao, cậu quen thế nào thì làm thế đó.”

Đoạn video kia được Lưu Du chia sẻ cho giáo viên của mình.

Giữa đồng nghiệp có sự cạnh tranh khốc liệt, nhưng Lưu Du sẽ không như vậy. Cô đánh giá cao các nhân tài, mong muốn có thể tạo càng nhiều cơ hội cho anh, không muốn anh bị chôn vùi.

Nhất là thiên phú cao.

Lưu Du không ngờ rằng giáo viên của mình xem xong video sẽ trực tiếp trở về từ nơi dưỡng lão ở nông thôn, thậm chí còn quên mang theo con chim mà ông coi như cục vàng cục bạc như con trai thứ hai.

Hôm nay Trần Vụ gặp hai người lạ, một là giám đốc Lưu, một là ông lão xuất hiện trước mặt anh ngay trước khi tan làm.

Tinh thần phấn chấn, thân mặc bộ quần áo vải, trên chân là đôi giày vải, trang phục rất thân thiện.

Chỉ là ánh mắt không được dịu dàng lắm.

Ở độ tuổi trên mặt đầy nếp nhăn, râu đã bạc trắng, nhưng vẫn có một đôi mắt sáng ngời.

Trần Vụ vốn đang rửa sạch bùn trong móng tay, giờ lại bị ông lão nhìn chằm chằm, nước bùn chảy dọc kẽ ngón tay đọng lại trên đầu ngón tay anh, nhỏ xuống tách tách.

Ông lão đột nhiên nói ra tên một người: “Ông ấy là gì của cậu?”

Trần Vụ kinh ngạc: “Sư phụ cháu ạ.”

Ông lão vuốt râu: “Thế Tịnh Dương…”

Trần Vụ: “Là sư huynh ạ.”

Ông lão bình thản ném ra một câu: “Ngày mai cậu đến Nam Viên.”

Trần Vụ chần chừ: “Ngài là ai ạ?”

“Đừng quan tâm tôi là ai.” Ông lão nói tiếp, “Có thể quyết định nơi đi của cậu, còn có thể là ai chứ!”

Trần Vụ bừng tỉnh: “Ngài là cha ruột của anh Dư à?”

Cụ Dư rất không vui: “Có gia thế như vậy mà không nói sớm, hàng ngày lại lãng phí thời gian ở đây cắt cỏ.”

Trần Vụ chớp mắt: “Cháu không có gia thế.”

Cụ Dư hừ nói: “Cậu có sư phụ như thế, còn không tính à? “

Trần Vụ ngượng ngùng: “Ngại quá, cháu nghe không hiểu, ngài có thể nói rõ hơn chút không ạ?”

Sắc mặt cụ Dư kỳ quái: “Ông ấy chưa nói à?”

Trần Vụ vẫn giữ trạng thái không tập trung.

“Chưa nói à, cái này mà cũng muốn mang vào quan tài.” Cụ Dư móc ra vài hạt bí đỏ từ túi quần vải rộng thùng thình, dùng răng giả xé mở “xoẹt xoẹt”, “Trước khi xuất gia, ông ấy là viện trưởng Viện Khoa học Lâm nghiệp.”

Trần Vụ sửng sốt.

Cụ Dư lấy ra video do học sinh gửi: “Thủ pháp của cậu chính là chân truyền của ông ấy.”

Trần Vụ chà xát bàn tay bẩn: “Đúng thật là theo học sư phụ, ông ấy nói cháu chép kinh thư không tốt giống sư huynh, gõ mõ cũng không đủ thành tâm, nên dứt khoát theo ông ấy học trồng trọt luôn.”

Cụ Dư một lần nữa dời ánh mắt đến người trẻ tuổi này, người bình thường sẽ cảm thấy lão hòa thượng tiểu hòa thượng của một miếu nhỏ niệm kinh trồng trọt có thể làm được gì.

Người đứng trên kim tự tháp quyền lực theo đuổi những thứ khác biệt.

Họ không còn quan tâm đến vật chất nữa mà chủ yếu dành lượng lớn nhân lực vật lực cho thọ mệnh kiếp này và tiêu nghiệt hóa ác cho kiếp sau.

Càng đến gần đỉnh tháp sẽ càng để ý hai điểm ấy.

Chuyên gia thảo dược và nhà sư nổi tiếng đều có vị thế rất cao, là những hiện thân đáng kính trọng, là mục tiêu các gia tộc lớn cố gắng thu phục.

Cụ Dư cảm thấy đứa trẻ này ngốc nghếch, đã tới Thủ Thành mà còn không biết lợi dụng ưu thế của mình, nếu là người khác thì đã treo bên miệng dán trên trán từ lâu rồi.

Nếu được tuyên dương ra ngoài từ chỗ ông, nhất định sẽ nóng bỏng tay.

Cụ Dư sa sầm mặt, tại sao phải lan truyền chứ, cũng chẳng phải người nhà ông.

“Hừ, khắp Nam Viên toàn là dược liệu, nếu bị tôi phát hiện cây nào chết trên tay cậu, tôi sẽ bắt cậu đền cả quần cộc.” Cụ Dư cảnh cáo rất nghiêm nghị.

Trần Vụ: “…”

Lúc Dư Trản đi công tác về, Trần Vụ đã ở Nam Viên để chăm sóc những dược liệu mà hắn uống.

Trong chuyến công tác, Dư Trản chưa một lần hỏi ai về tình hình của Trần Vụ, song lại không thể kìm lòng mà mang quà cho anh.

Chiếc hộp được mở ra trước mặt Trần Vụ, bên trong là tiêu bản thực vật.

Dư Trản xắn tay áo sơ mi bằng động tác tao nhã, để lộ ra một chiếc đồng hồ đơn giản mà sang trọng cùng với cánh tay: “Tôi thấy cậu rất thích thực vật nên mua một cái, mua ven đường thôi.”

Trần Vụ ngắm tiêu bản.

Ánh mắt Dư Trản dừng trên người anh, dịu dàng và tập trung: “Rẻ lắm, khoảng hai ba mươi tệ, không nhớ cụ thể.”

Trần Vụ mím môi, hơi buồn rầu nói một câu: “Anh Dư này, thật ra tôi rất thích công việc ở sân nhà anh.”

Ý tứ rất rõ ràng, nếu mối quan hệ trở nên khó xử thì anh phải từ chức, anh không muốn từ chức.

Dư Trản nghẹn họng: “Chỉ là tôi có thiện cảm với cậu thôi, vẫn chưa nảy sinh ý nghĩ gì khác.”

Hắn ở độ tuổi ba mươi từng yêu hai lần, luôn ra tay rộng lượng không câu nệ tiểu tiết, giáo dưỡng tốt đẹp và rất phong độ, cũng không trêu chọc tình cảm của người khác.

Đã phá lệ.

Trần Vụ trả tiêu bản cho hắn.

Lần đầu tiên Dư Trản tặng quà bị trả lại, còn là trả ngay trước mặt hắn. Hắn cởi hai cúc áo sơmi, cười bất đắc dĩ, dịu giọng nói: “Cậu độc thân, tôi cũng độc thân, chúng ta…”

“Tôi không độc thân.” Trần Vụ chuyển tầm mắt từ tiêu bản sang Dư Trản, nói rất nghiêm túc, “Tôi có bạn trai.”

Dư Trản mỉm cười: “Thế này đi, trước đó tôi có nợ cậu một bữa cơm, tối nay cậu dẫn bạn trai của cậu tới cuộc hẹn nhé.”

Nói xong, hắn rời khỏi.

Trần Vụ gọi điện thoại ở một góc trong Đông Viên: “A Sí, tối nay cậu có việc không?”

“Có việc quái gì chứ.” Yến Vi Sí bước xuống cầu thang, “Ngày nào tôi chẳng tan học rồi về nhà luôn.”

Trần Vụ nói: “Thế cậu có thể giả làm bạn trai của tôi không?”