Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 40




Đêm nay Yến Vi Sí không ngủ, hắn như thể đang nằm trên mặt đá lửa nóng bỏng, trong lòng ôm một vốc nước suối ngọt lành.

Lặng lẽ dựa vào hắn, mặc hắn tự cháy.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, vì đề phòng mô cương(1) phù thũng hoại tử hoặc viêm tuyến tiền liệt không có tương lai, Yến Vi Sí nghĩ mọi cách để đánh lạc hướng bản thân.

(1) Cấu tạo dương v*t bên trong gồm 3 khối mô cương, trong đó có 2 khối tại thể hang nằm song song phía bên trên cùng 1 khối thuộc thể xốp nằm tại rãnh dưới của 2 thể hang và các lớp bọc tạo nên dương v*t.

Không biết đã qua bao lâu, người nằm sấp trên người hắn đã tỉnh lại.

Đây là đồng hồ sinh học đang reo lên, chức năng của cơ thể đã đến giờ đi làm, rượu cũng không ức chế được.

Yến Vi Sí giả vờ ngủ, tất cả các giác quan đều truyền thông tin lại cho hắn rằng, người nào đó đầu tiên không dám tin, toàn thân cứng đờ hơi thở rối loạn, sau đó luống cuống tay chân xuống khỏi người hắn.

Lúc tỉnh rượu mang dáng vẻ ngốc nghếch này.

Trong phòng ngủ không có động tĩnh, cửa cũng không bị mở ra đóng lại.

Yến Vi Sí giả vờ mở mắt vì bị đánh thức, trông thấy Trần Vụ đứng chân trần ở cuối giường, ngơ ngác nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Người trước tạo áp suất thấp do gắt ngủ khi rời giường, người sau chột dạ luống cuống.

“A Sí, tôi…” Trần Vụ nuốt nước miếng, “Tôi tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trên người cậu.”

Một ống quần của anh cuộn lên, ống quần còn lại che phủ nửa mu bàn chân, tóc rối bù, đuôi mắt ửng đỏ vì say rượu ngủ không ngon, bờ môi hơi khô run rẩy, “Tại sao sẽ, sẽ như vậy?”

“Hỏi rất hay.” Yến Vi Sí ha một tiếng.

Nét mặt Trần Vụ trở nên căng thẳng: “Vì vậy… Tại sao…”

Yến Vi Sí đau eo đau lưng: “Tối qua anh uống nhiều rồi ôm tôi không buông tay, nhất định đòi đè lên tôi đi ngủ.”

Trần Vụ thoáng bối rối: “Thế sao cậu không đẩy tôi xuống?”

“Tôi không tìm cách chắc? “Yến Vi Sí dựa vào đầu giường, tức giận nói, “Tôi vừa đẩy là anh khóc.”

Trần Vụ há hốc, nói với vẻ khó tin: “… Thật sao, nhưng tôi không khóc lâu lắm rồi.”

Sắc mặt Yến Vi Sí chợt lạnh lùng, không phải là trước đây rơi xuống giếng từng khóc đến tổn thương đấy chứ? Hắn không rõ ở đây có gì giả dối hay không, song lại không muốn xác nhận.

Bầu không khí trầm xuống.

Trần Vụ dè dặt: “Đè đau cậu hả?”

Yến Vi Sí nhướng mi nhìn anh chăm chú chốc lát: “Lên đây, mát xa cho tôi.”

“Đè đau thật à? Xin lỗi nhé, tuy gầy nhưng tôi cũng là một người trưởng thành, đè cậu cả đêm có thể làm cậu bị đau. Cậu thật sự không nên tùy theo tôi, cứ mặc tôi khóc, tôi khóc mệt rồi sẽ tự ngủ.” Trần Vụ vội đến gần xin lỗi.

Yến Vi Sí mệt mỏi liếc anh: “Anh lãng phí lời nói hồi lâu nhưng vẫn đứng bên mép giường, rốt cuộc có mát xa không?”

Trần Vụ gấp gáp leo lên giường, lấy chiếc kính trên tủ đầu giường đeo lên, đẩy một cái: “Đau ở đâu?”

“Chỗ nào cũng đau.” Yến Vi Sí uể oải lười biếng, “Anh xem rồi mát xa, tùy ý.”

Trần Vụ nói rất tự trách: “Vậy hôm nay cậu còn có thể đi làm không?”

“Không thể, phế rồi.” Yến Vi Sí đáp.

“Vậy xin nghỉ thôi.” Trần Vụ nghiêm túc xoa bóp vai lưng cho Yến Vi Sí, “Tôi uống rượu cũng chẳng cảm thấy khó chịu gì, chắc chắn là do cậu chăm sóc tốt. Ngại ghê, A Sí, quầng thâm mắt của cậu đậm màu quá, về sau tôi sẽ không uống nữa, sẽ không để cậu vất vả như thế nữa.”

Anh chợt nhận ra, nói, “Sao tối qua tôi không tắm rửa đã ngủ rồi nhỉ? Mùa hè chảy nhiều mồ hôi… Chăn dày chăn mỏng đều phải giặt.”

Yến Vi Sí: “Để tôi giặt, anh đừng lo.”

Trần Vụ ngừng động tác trên tay, kinh ngạc xác nhận: “Cậu muốn giặt à, thế tôi thật sự mặc kệ đấy nhé?”

“Tùy anh.” Yến Vi Sí thoải mái đến mức nếp nhăn giữa chân mày giãn ra. Khi hắn thiu thiu sắp ngủ, bên tai bỗng vang lên tiếng thì thầm nghi hoặc, “Mình nhớ mình và chú ăn cơm ở quán, sau đó về nhà thế nào ấy nhỉ?”

“…”

Dây thần kinh tản mạn của Yến Vi Sí căng chặt, hắn nghe thấy người bên cạnh nói, “Chắc là tìm được nhờ định vị.”

Hắn thả lỏng chìm vào giấc ngủ say.

Yến Vi Sí vừa giấc ngủ dậy liền gọi tên Trần Vụ, không có lời đáp. Cứ thế mặc kệ bỏ lại hắn à? Hắn đi vòng quanh nhà với vẻ mặt buồn bực.

Một giọng nói thình lình vang lên từ đài ngắm cảnh phía Nam: “A Sí, trong bếp có thức ăn đấy.”

Yến Vi Sí nhìn người đang tiến vào, nghi hoặc hỏi: “Anh không tới đại viện à?”

Trần Vụ cầm máy hút bụi trên tay, trông còn nghi hoặc hơn hắn: “Cậu không khỏe, tôi nhất định không thể ra ngoài.”

Yến Vi Sí sửng sốt.

“Bác Dư hỏi tôi về nguyên nhân xin nghỉ, tôi đã nói dối.” Trần Vụ quét dọn mặt đất xung quanh, “Tôi nói mình sinh bệnh.”

Phòng khách chỉ có mình anh lẩm bẩm.

Khi Trần Vụ quét tước xong xuôi, Yến Vi Sí vẫn đứng yên tại chỗ.

“A Sí?” Trần Vụ gọi hắn.

Yến Vi Sí hạ mắt: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Trần Vụ nói: “Giữa trưa.”

Yến Vi Sí xoay người đi về phía nhà vệ sinh: “Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ xuất phát vào một rưỡi.”

Trần Vụ hoang mang: “Đi đâu?”

“Đi ngồi vòng đu quay.” Tiếng nước rửa mặt của người thiếu niên xen lẫn với lời nói mơ hồ của hắn, “Tối qua anh đã bảo tôi là anh muốn đi.”

Trần Vụ buông máy hút bụi xuống rồi vào nhà vệ sinh: “Tôi chẳng có ấn tượng gì cả.”

Yến Vi Sí tiếp tục đánh răng.

“A Sí, không thể tin lời của một kẻ say rượu.” Trần Vụ nói.

Yến Vi Sí nhìn chằm chằm người trong gương, “Thế à?”

Hắn nhổ bọt kem đánh răng, “Tôi chỉ biết rượu vào lời ra.”

Trần Vụ kinh ngạc không thôi: “Lời ra cái gì?”

Yến Vi Sí trừng anh đến mức anh đỏ mặt đỏ cổ, mới mở miệng: “Ra hết đồ anh ăn.”

Trần Vụ: “…”

“Giờ tôi đi ăn cơm đây, chờ tôi ăn xong sẽ đi.” Yến Vi Sí đi ngang qua Trần Vụ. Quần áo hắn bị kéo lại, hắn túm dây rút quần và nghiêng đầu.

Trần Vụ nói: “Mùa hè quá nóng, không đi đâu.”

Yến Vi Sí hơi khom lưng, hơi thở đan xen hương bạc hà mát lạnh rơi trên khuôn mặt anh: “Người muốn đi là anh, người không đi cũng là anh, đùa tôi à?”

“Không phải đùa cậu, tôi còn không nhớ rõ mình từng nói gì… Tôi nhớ tôi nhớ.” Thấy Yến Vi Sí càng áp sát hơn, Trần Vụ vội vàng sửa miệng, “Tôi rất muốn đi, nhưng thời tiết này cậu cũng thấy rồi đó, nếu không thì chờ lễ Giáng Sinh đi.”

Yến Vi Sí bị dòng tư duy của anh đánh bại: “Sao không chọn luôn ngày lễ Tình Nhân ấy?”

“Lễ Tình Nhân à…” Trần Vụ ngẫm nghĩ, “Ngày đó chắc chắn sẽ rất đông người, không xếp hàng được, vẫn nên bỏ đi.”

Yến Vi Sí bình tĩnh nhìn chăm chú hồi lâu, trọng điểm của người này không phải lễ Tình Nhân mà là đông đúc. Hắn thẳng người dậy bước ra ngoài, khóe môi không khỏi nhướng lên, “Cứ chọn lễ Tình Nhân đi, đừng quan tâm chuyện khác.”

“Thôi được rồi.” Trần Vụ gãi gãi đầu, “Chọn lễ Tình Nhân.”

Khi Yến Vi Sí cơm nước xong xuôi, trên tờ lịch nhỏ ở góc bàn ăn đã có thêm một vòng tròn màu đỏ.

Khoanh tròn ngày lễ Tình Nhân.

Yến Vi Sí đã tìm thấy một cây bút đỏ, vẽ hình trái tim lên ngày hôm qua.

Hơi thô tục chút, nhưng đáng giá kỷ niệm.

Được tỏ tình rồi.

Yến thiếu gia tạm thời quyết định câu kia là tỏ tình, chờ tương lai đổi sau.

Vào giữa tháng, Trần Vụ nói muốn mua xe.

Lúc đó Yến Vi Sí mới ra khỏi từ phòng gym, vận động rất nhiều khiến não bộ thiếu oxy, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Mua gì cơ?”

“Ô tô.” Trần Vụ cho hắn xem giao diện điện thoại, “Chính là chiếc này.”

Yến Vi Sí cúi đầu nhìn, là hãng BYD.

“Thế nào, được nhỉ?” Trần Vụ tràn đầy phấn khởi, “Tôi đi làm muộn hơn cậu, nhưng tan làm sớm hơn cậu. Nếu có ô tô, tôi có thể đưa đón cậu đi làm tan tầm.”

Yến Vi Sí kéo áo may ô lên lau mồ hôi trên mặt, lộ ra cơ bụng phập phồng nhanh chóng và những giọt mồ hôi lăn xuống. Hắn khàn giọng cười: “Thật sự muốn nuôi tôi à?”

Không đợi Trần Vụ trả lời, Yến Vi Sí đã kéo anh vào phòng ngủ, ném tấm thẻ ngân hàng trong ngăn kéo vào lòng anh: “Cho anh này.”

Trần Vụ nhận.

Yến Vi Sí trêu chọc thái độ của anh: “Tôi còn tưởng anh sẽ không cần chứ.”

“Nếu thế thì cậu sẽ nói, “Có phải là coi thường chút tiền lương này của tôi không”.” Trần Vụ lẩm bẩm.

Yến Vi Sí hoàn toàn bị đoán trúng trình tự ra bài: “…”

“Tôi dùng tiền trong thẻ của cậu làm sinh hoạt phí nhé?” Trần Vụ cất thẻ của Yến Vi Sí chung với thẻ của mình.

“Tùy anh.” Yến Vi Sí không thành vấn đề.

Ngày Gia Thược khai giảng là cuối tuần, Trần Vụ lái xe BYD của anh đưa Yến Vi Sí đến trường đăng ký nhập học.

Không hề ngạc nhiên khi chiếc BYD trở thành tâm điểm của Gia Thược, người bảo vệ ngăn xe lại, không cho tiến vào.

Cửa sổ ghế phụ của xe hạ xuống, mái tóc ngắn màu vàng của người thiếu niên cong lên trên, đôi lông mày nhíu đầy lạnh lùng không kiên nhẫn, trên tay hắn cầm ly trà sữa tự pha.

Bảo vệ nhận ra hắn, lập tức cho đi.

Chỉ là tìm chỗ đậu xe mà Trần Vụ cũng mất thời gian rất lâu. Anh không quan tâm tới những thiếu gia tiểu thư ngồi trên xe thể thao xung quanh, đỗ xe xong anh cởi dây an toàn: “A Sí, chúng ta xuống xe thôi.”

Yến Vi Sí lười biếng uống cạn hớp trà sữa cuối cùng: “Phiền phức chết mất.”

“Nhập học là chuyện vui vẻ lắm mà.” Trần Vụ khó hiểu.

Yến Vi Sí nghĩ đến nguyên nhân anh không được đi học nhiều, lại nghĩ có lẽ anh sẽ đi cùng Quý Minh Xuyên vào mỗi dịp nhập học hàng năm, tâm trạng vừa chua chát vừa đắng ngắt.

Trần Vụ mở cửa xe phía hắn: “A Sí, sao cậu còn chưa nhận được bằng tốt nghiệp Tây Đức?”

Yến Vi Sí kiềm chế cảm xúc: “Anh muốn cất giữ à?”

“Không phải.” Trần Vụ xách theo túi vải buồm của mình, “Tôi chỉ thấy kỳ quái thôi, theo lý là phải gửi cho cậu từ sớm rồi mới đúng.”

Yến Vi Sí xuống xe: “Buổi tối cho anh xem.”

Trần Vụ nhìn tòa nhà giảng dạy lớn cao ngất trong làn mây: “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”

“Đi đến quầy tiếp đón.” Yến Vi Sí đội mũ lưỡi trai lên, “Tôi học khoa nào?”

Trần Vụ: “… Tôi không biết.”

Hai người anh nhìn tôi tôi nhìn anh.

“A Sí, hình như trên tay của các tân sinh khác đều có giấy chứng nhận.” Trần Vụ nhỏ giọng nói, “Cậu không có à?”

Đúng là Yến Vi Sí không có, toàn bộ sự tập trung của hắn đều nằm ở việc “Trần Vụ cùng mình đi đăng ký nhập học” chứ không quan tâm đến những chuyện khác.

Lúc này hắn mới nhớ ra là đã thiếu mất phân đoạn gì đó.

Yến Vi Sí gọi điện thoại, được người ở đầu bên kia nhắc nhở, sau khi cúp máy mới lật xem lại tin nhắn từ nửa tháng trước, biết mình học khoa nào, lớp nào, tất cả giấy tờ được gửi ở đâu chờ hắn đi lấy.

Trong các sinh viên năm nhất của Gia Thược, một số người có vệ sĩ và người hầu theo bên cạnh, một số khác đi cùng đám bạn xấu ăn mặc lộng lẫy bắt mắt, chỉ có một số ít là tương đối khiêm tốn.

Nhóm khiêm tốn hơn chia thành đảng làm màu, đảng phản nghịch và đảng con riêng.

Yến Vi Sí thuộc về một loại riêng biệt, hắn chẳng dính dáng tới bên nào, dù rằng bề ngoài mọi người đều là con cháu nhà giàu bị từ bỏ.

Không hiểu sao trong trường lại liên tiếp nổi lên những làn sóng hò hét hung hăng, có đoàn xe của học sinh cuối cấp đang va chạm ác ý.

Trần Vụ kéo Yến Vi Sí cách xa đám đông: “So ra thì Tây Đức khá tốt.”

Yến Vi Sí trêu đùa: “Anh hoảng cái gì, tôi bảo đảm mỗi ngày tan học về nhà đều đầy đủ tay chân.”

“Đi thôi.” Yến Vi Sí móc lấy dây túi vải buồm trong tay Trần Vụ rồi đeo lên, “Theo tôi đi lấy giấy tờ.”

Đằng sau bỗng truyền đến một tiếng gọi lớn rất quen thuộc, “Anh ơi ——”

Trần Vụ nghe thanh âm bèn quay đầu lại: “Là bạn học Triệu…” Anh rất ngạc nhiên hô lên, “A Sí, là bạn Triệu!”

Yến Vi Sí: “Tôi không mù.”

Triệu Tiềm chỉ đeo một chiếc ba lô. Cô không đi một mình, bên cạnh còn có Hoàng Ngộ tình cờ gặp dọc đường.

Yến Vi Sí hỏi Hoàng Ngộ: “Sao mày lại ở đây?”

“Tao đã nói với mày trên wechat là muốn tới nhập học cùng mày mà.” Nhìn phản ứng của hắn, Hoàng Ngộ lập tức đau lòng, “Anh Sí, hiện tại tao đã không có cảm giác tồn tại đến vậy à?”

Yến Vi Sí ôm vai Trần Vụ, xoay anh sang chỗ khác: “Loại này gọi là làm màu làm lố đó, đừng học.”

Bọn cùng nhau bước đi dưới cái nắng thiêu đốt, ngang qua bóng cây xanh.

Trong tiếng ồn ào thấp thoáng câu hỏi của Trần Vụ, “A Sí, làm màu làm lố có nghĩa là gì?”

“Chính là ý thiếu đòn.” Yến Vi Sí trả lời.

Hoàng Ngộ run rẩy đưa tay chỉ vào mình, “Chị Tiềm, tao làm màu làm lố á?”

Mái tóc đuôi ngựa dài của Triệu Tiềm được thả xuống uốn cong, cô mặc quần cargo phối với áo phông ngắn màu đen, tư thế hiên ngang không gò bó: “Mày không làm màu làm lố.”

Hoàng Ngộ còn chưa kịp gọi anh Sí của gã thì đã nghe thấy Triệu Tiềm tiếp một câu, “Mày làm màu làm lố vô địch vũ trụ, đệ nhất thế giới, thiên hạ vô song, có một không hai.”

“…”

Thêm tính từ làm gì, làm như bản thân có nhiều văn hóa lắm ấy.

Đoàn xe hòa lẫn tiếng còi chói tai, Gia Thược là bãi rác nạm vàng.

Hoàng Ngộ hưng phấn huýt sáo đuổi theo, giây sau gã dang rộng hai tay, kêu to đuổi theo ba người: “Đừng bỏ tao một mình, tao sợ!”