Đã đi được nửa chặng của chuyến tàu dài năm tiếng, Hoàng Ngộ cảm thấy cơ thắt lưng của mình sắp căng ra. Gã lớn như vậy mà chỉ ngồi xe lửa xanh lá hai lần, một lần là theo anh Sí tới Xuân Quế, còn lại chính là lần này.
Những lần trở về ăn Tết toàn được gia đình tới đón, đâu phải chịu khổ giống hiện tại.
Hoàng Ngộ dựa dựa bên cạnh: “Chiêu Nhi, mày ngửi xem có phải là tao bốc mùi rồi không?”
Khương Lương Chiêu nhắm mắt khoanh hai tay trước người: “Sao mày không ngửi tao ấy?”
“Cũng đúng, nếu mày thối, nhất định tao cũng thối.” Hoàng Ngộ ngốc nghếch xoay cổ, vùi đầu vào cổ áo Khương Lương Chiêu, “Tao ngửi xem.”
“Không đúng, sự trao đổi chất của tuyến mồ hôi lông tóc của mày không phát triển như của tao, tao cảm giác mồ hôi của tao chảy không ngừng…” Hoàng Ngộ đột nhiên chuyển mắt, mắt to nhìn mắt nhỏ với Trần Vụ dựa cửa sổ tỉnh lại phía đối diện.
Hoàng Ngộ “soạt” ngồi thẳng dậy.
“…” Trần Vụ vỗ vỗ Yến Vi Sí ngồi bên ngoài, “Tôi đi vệ sinh.”
Yến Vi Sí thu chân, buồn ngủ nói: “Đừng ngã nhé.”
“Đi vệ sinh làm sao ngã được?” Trần Vụ xoay mặt hướng hắn, chống thành ghế, nhích ra ngoài từng chút một.
Kỳ nghỉ hè là thời kỳ cao điểm của dòng người, nhưng số lượng công nhân và sinh viên nhập cư từ bên ngoài trở về Xuân Quế đông đảo, còn từ Xuân Quế ra ngoài khá ít.
Các toa xe đã ngồi chật, chỉ có một vài người đứng ở lối đi, không dính dáng gì đến cái gọi là đông đúc chen chúc chân không chạm đất.
Trần Vụ đi một đường thông thoáng đến nhà vệ sinh, may mắn là bên trong không có người đang sử dụng. Sau khi xong xuôi ra ngoài, anh nhìn thấy Hoàng Ngộ đứng ở cửa bèn nhường chỗ.
“Tôi không đi.” Hoàng Ngộ vừa rửa mặt, giọt nước chảy từ trên tóc mái gọn gàng xuống khuôn mặt trẻ trung đẹp trai của gã.
Trần Vụ lướt qua gã đến dùng vòi nước: “Vậy cậu muốn nói với tôi điều gì à?”
“Tới chỗ nối toa tàu nói chuyện đi.” Hoàng Ngộ nói.
Trần Vụ rửa sạch tay đi theo gã.
“Tôi không nhiều lời với anh, nói thẳng nhé.” Hoàng Ngộ rút ra một điếu thuốc từ hộp thuốc lá, “Anh Sí trở về phải tiếp tục đi học.”
Xe lửa vang xình xịch, Trần Vụ khẽ đung đưa tiếp tục lắng nghe, không cắt ngang.
Lúc châm thuốc, Hoàng Ngộ liếc anh một cái, không làm ầm ĩ cũng không tùy tiện ngắt lời người khác là một điểm tốt.
“Sẽ đi học ở trường Gia Thược Quốc Tế.”
Ngồi trường quý tộc nát nhất Thủ Thành, nơi dành cho đám nhà giàu đời thứ hai không có quyền kế thừa còn khó quản thúc, chơi là được, chơi đã rồi thì ném ra nước ngoài.
Anh Sí khác những người đó ở điểm, hắn không thể tiêu tiền của gia đình như nước, ăn nhậu chơi bời đều dựa vào bản thân.
Đã quay về, lại không hoàn toàn quay về.
Nói trắng ra là, đổi nơi khác tiếp tục làm thêm.
Ít nhất tạm thời là hướng đi này.
Hoàng Ngộ rít hơi thuốc, gã hẳn là sẽ bị trói tới Học viện Quân sự, không thể theo anh Sí nữa.
Chiêu Nhi có lẽ phải đến một trường tư thục khác, càng không thể chạy lung tung như gã.
“Tôi có thể sắp xếp anh tới trường quốc tế đó, tiếp tục làm công việc anh đã làm ở Tây Đức.” Hoàng Ngộ nghịch bật lửa, có Trần Vụ ở bên anh Sí, hắn cũng sẽ không thấy cô đơn.
Thấy Trần Vụ không nói gì, Hoàng Ngộ cười kiêu ngạo phách lối: “Tôi giúp anh làm thủ tục, còn có thể cho anh một khoản tiền lương độc nhất, gấp mười lần Xuân Quế.”
“Nhưng…” Trần Vụ tháo kính ra, dụi dụi đôi mắt hơi khô, “Tôi đã có dự định của riêng mình.”
“Dự định gì?” Hoàng Ngộ vẫn luôn cho rằng Trần Vụ hoàn toàn đi theo và phụ thuộc vào anh Sí. Các ngành nghề anh có thể dấn thân ở Thủ Thành rất hạn chế, làm nghề cũ có rủi ro thấp nhất và thích nghi nhanh nhất.
Trần Vụ nói câu kinh người: “Tôi đã nộp hồ sơ trực tuyến, sẽ có một cuộc phỏng vấn vào tuần tới.”
Điếu thuốc bên miệng Hoàng Ngộ rơi xuống: “Vẫn ở trên xe lửa mà anh đã xác định rồi? Với tốc độ này?”
Trần Vụ nói: “Tôi muốn chuẩn bị trước.”
Hoàng Ngộ đã chịu kích thích không nhỏ. Gã cúi xuống nhặt điếu thuốc còn đang cháy trên mặt đất lên, bóp tắt: “Tìm công việc gì?”
“Tới một đại viện(1) làm người làm vườn.” Trần Vụ đeo kính lại, “Tuy học vấn thấp, nhưng tôi có mười năm kinh nghiệm.” Anh lẩm bẩm, “Cũng không chỉ như vậy, ở miếu nhỏ đã làm rồi.”
(1) Đại viện 大院: nhiều phòng ốc nhiều sân sâu bên trong, khuôn viên có nhiều hộ dân cư sinh sống.Hoàng Ngộ ném thuốc lá vào chiếc hộp nhỏ trên vách xe: “Anh đã nói với anh Sí chưa?”
“Chưa.” Trần Vụ nhìn phong cảnh nông thôn vụt qua bên ngoài, “Tôi vốn định tới Thủ Thành rồi nói với cậu ấy, bây giờ cậu hỏi…”
Hoàng Ngộ nhướng mày: “Nên?”
Trần Vụ đáp: “Nên tôi vẫn như cũ, cảm phiền cậu trước tiên đừng nói cho cậu ấy.”
Hoàng Ngộ nghẹn lại, tại sao trước đây không nhìn ra người này biết giữ bình tĩnh vậy nhỉ?
Trần Vụ và Hoàng Ngộ cùng trở lại chỗ ngồi, Yến Vi Sí nheo mắt nhìn họ.
Hoàng Ngộ lảng tránh ánh mắt của hắn.
Bày ra cái vẻ mặt cường điệu chột dạ “Tao và Trần Vụ che giấu điều gì đó nhưng tao không thể nói”, cố tình thu hút sự chú ý của anh Sí nhà gã, nhằm tạo sự vui vẻ giết thời gian.
Song gã tính không chuẩn, anh Sí của gã càng quan tâm đến việc tại sao quần áo của Trần Vụ lại bị ướt một mảng hơn.
Còn có thể là vì cái gì, vòi nước bắn vào chứ sao.
Toa xe rởm, chẳng có gì dùng tốt cả.
Hoàng Ngộ ngồi lại trên mặt ghế cứng, nhìn anh Sí lau vết ướt trên quần áo Trần Vụ.
Dù sao cũng không có ai quan tâm tới sự sống chết của gã, gã cứ nhìn như thế.
Yến Vi Sí ném khăn giấy lau nát lên vách ngăn nhỏ: “Rửa tay cũng có thể rửa ướt quần áo thành thế này.” Lộ rõ da thịt bên trong.
“Chốc lát là khô.” Trần Vụ nói, “Cậu lau làm nó nhàu hết rồi.”
Yến Vi Sí: “Tại tôi.”
“Không có ý trách cậu.” Trần Vụ tìm được một gói ô mai mận trong túi đồ ăn vặt trên vách ngăn, mở ra rồi đổ một viên vào tay, “Ăn không?”
“Không ăn.” Yến Vi Sí nghiêng đầu về phía lối đi.
“Thế bạn học Hoàng, cậu…”
Trần Vụ vừa đưa ô mai mận tới chỗ Hoàng Ngộ cách một khoảng, đã có một bàn tay vươn ra, cầm lấy ô mai mận.
“Không thể hỏi hai lần được à?” Yến Vi Sí ăn ô mai, “Chiếu lệ.”
Trần Vụ nhỏ nhẹ: “Lần sau tôi sẽ hỏi cậu nhiều hơn.”
Yến Vi Sí hừ khẽ một tiếng.
Trông dáng vẻ rất khó chịu, nhưng đầu lại nghiêng trở về, dựa vào Trần Vụ.
Hoàng Ngộ phía đối diện lặng lẽ nhặt tờ báo lên che mặt. Mình cũng thật mê chịu ngược, nhất định phải xem bằng được.
Bốn người lên máy bay vào khoảng mười rưỡi tối.
Sau khi ngồi xuống, đầu óc Hoàng Ngộ nóng lên nên lắm miệng một câu: “Anh Sí, đây là lần đầu tiên Trần Vụ đi máy bay, thời gian còn không ngắn, có lẽ anh ta sẽ cảm thấy không thoải mái.”
Yến Vi Sí liếc mắt: “Cần mày phải nhọc lòng chắc?”
Hoàng Ngộ: “…”
Khương Lương Chiêu tới ngồi nghe vậy bèn thở dài: “Mày cũng đúng là…”
Hoàng Ngộ: “…”
Tao đúng là cái gì, còn chẳng phải do tao muốn bày tỏ lòng tốt của mình hay sao?
Lần này Hoàng Ngộ câm nín, gã lôi điện thoại từ trong túi rồi lại nhét vào: “Chiêu Nhi, nói gì đi.”
“Đợi lát nữa.” Khương Lương Chiêu đẩy máy tính xách tay tới trước, “Anh Sí này, trong đây có phim điện ảnh.”
Yến Vi Sí cầm lấy.
Hoàng Ngộ ngây như phỗng: “Tại sao anh Sí không chặn họng mày?”
Khương Lương Chiêu đáp: “Tao tạo cơ hội cho anh Sí thư giãn, còn mày thì thiếu đòn.”
Hoàng Ngộ víu thành ghế ngó đầu.
Anh Sí của gã bảo Trần Vụ chọn phim để xem.
Từ góc nhìn của gã, trong danh sách không phải phim tình cảm lãng mạn thì chính là phim ma.
Hoàng Ngộ ngồi lại, xem chương trình “Lịch sử tiến hóa của người vượn” được chiếu thống nhất trên máy bay.
Cũng không có gì to tát.
Tao còn có vợ chưa cưới đấy, tao đã kiêu ngạo chưa hả?
Hàng trước hàng sau mang hai phong cách, Hoàng Ngộ Khương Lương Chiêu ở hàng ghế sau trò chuyện câu được câu chăng, còn hàng trước đang xem phim tình cảm.
Khi cốt truyện đi vào hồi cao trào, mọi hiểu lầm được giải quyết, hai nhân vật chính tra tấn nhau hơn mười năm cuối cùng cũng ôm nhau khóc nức nở.
Yến Vi Sí quan sát sắc mặt của Trần Vụ.
Trần Vụ vẫn mang dáng vẻ nghiêm túc từ lúc mới bắt đầu, mắt lấp lánh ánh nước.
Một câu “Cảm động ghê” của Yến Vi Sí suýt bật ra thì hắn bị Trần Vụ tháo tai nghe xuống, anh nói: “Hơi chán, đổi sang phim kinh dị đi.”
“A Sí?” Trần Vụ quay đầu.
Nào có ánh nước gì, chẳng qua là mắt anh có thêm ánh sáng màn hình thôi.
“Giờ chê nhàm chán rồi đấy, không phải do tự mình chọn à?” Yến Vi Sí tắt giao diện đang chiếu.
“Tôi tưởng là phim thảm họa.” Trần Vụ ăn một miếng bánh quy. Trong khi Yến Vi Sí đang kéo danh sách xuống, anh chỉ vào một bộ phim ma kinh điển có yếu tố máu me trong số đó.
Thật ra Yến Vi Sí có cảm xúc mâu thuẫn với những thứ âm thế, Lương Chiêu không biết, nhưng người bên cạnh hắn hẳn nên biết rõ.
Thuở nhỏ ở trong chùa, chút động tĩnh nhỏ nhất cũng có thể làm hắn khóc. Trần Vụ không nhắc đến, có lẽ là vì nghĩ rằng giờ hắn đã lớn rồi, không để ý nữa.
Yến Vi Sí chộp lấy hộp bánh quy, đầu dây thần kinh dần trở nên căng thẳng theo sự phát triển của cốt truyện. Đột nhiên một khuôn mặt quỷ phóng đại lao lên trước màn hình, da mặt tròng mắt bong tróc, miệng há toang hoác lít nhít giòi bọ bám trên đầu sợi tóc. Hắn run lên bóp chặt hộp bánh quy, hai chiếc bánh bị ép bật ra ngoài.
Trần Vụ không phát hiện, đang mải mê xem.
Yến Vi Sí vứt bánh quy trên quần vào trong túi rác, thối mặt sờ chuỗi tràng hạt mình đeo, trong tai toàn là thanh âm âm u.
Mẹ kiếp.
Nhạc nền thôi mà, giật đùng đùng rợn tóc gáy như thế làm gì, rác rưởi, bộ phim này chỉ xứng đáng ba điểm không thể cao hơn.
Yến Vi Sí xoay tràng hạt càng lúc càng nhanh.
Khi phim kinh dị kết thúc, Trần Vụ không xem nữa. Cơ bắp căng cứng như đá của Yến Vi Sí thả lỏng ra, hắn tắt laptop: “Mau ngủ một giấc đi.”
“Không ngủ được.” Trần Vụ nhìn màn hình ở lưng ghế trước mặt, “A Sí, tôi đã nhắn tin cho sư huynh rồi, ngày mai sẽ đi tìm anh ấy.”
Động tác nhét gối sau lưng của Yến Vi Sí thoáng khựng lại, hắn đã quên Tịnh Dương ở chùa Thiền Mính rồi.
Vị trụ trì trẻ tuổi đầy triển vọng, có địa vị cao trong lòng các doanh nhân giàu có mê tín ở Thủ Thành, tới Xuân Quế có việc, dẫn người sư đệ nhiều năm không gặp tới trước mặt hắn.
Mới có chuyện sau đó, có hiện tại, có tương lai.
Gần hai giờ sáng ngày mười tám, bốn người xuống máy bay, nhà họ Hoàng và nhà họ Khương đều có tài xế đợi sẵn.
Nhà họ Yến không có.
Yến Vi Sí không đi nhờ bất kỳ xe nào. Hắn để hai thằng bạn nối khố rời đi trước, còn mình kéo Trần Vụ đi ăn.
Tinh thần của Trần Vụ khá tốt, anh vẫn ăn mặc giản dị, không phù hợp với các nhãn hiệu phiên bản giới hạn có thể bắt gặp ở bốn xung quanh, nhưng không có ánh mắt đánh giá nào tập trung vào anh như lúc ở Xuân Quế. Mọi người đều đang cười đùa hoặc bận rộn vội vã trong ranh giới mình tự vạch ra.
Tổng thể xung quanh vừa ồn ào vừa lạnh lẽo.
“Ăn đi.” Yến Vi Sí bê một bát mì tới cho Trần Vụ đang ngồi trong góc, hắn mở nắp một chai nước, “Ở trên tàu A Ngộ đã nói cho anh biết về tình hình học tập của tôi rồi nhỉ?”
Trần Vụ gật đầu: “Có nói là cậu phải tới học ở một trường quốc tế.”
Yến Vi Sí ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, sắc mặt mệt mỏi: “Vẫn là sống qua ngày thôi.”
Trần Vụ dùng đũa cuốn mì đưa lên miệng thổi thổi: “Thế cậu đừng làm trùm trường nữa.”
Yến Vi Sí hờ hững: “Tôi sẽ suy xét xem sao.”
“Còn phải suy xét à?” Trần Vụ chậm rãi nói, “Làm trùm trường không có gì tốt, cây to đón gió, còn phải liên tục thiết lập quyền lực để tránh bị áp đảo ngược. Bạo lực cũng sẽ gây nghiện, về lâu dài sẽ ảnh hưởng đến tính cách của cậu, điều này thật sự không tốt đâu. Hơn nữa, vừa nghe tên đã biết trường học kia không phải là nơi mà Tây Đức có thể so sánh, cậu khiêm tốn chút sẽ an toàn hơn.”
Yến Vi Sí tỏ vẻ đang ngẫm nghĩ: “Nếu anh không yên lòng như thế, vậy không làm nữa.”
Trần Vụ vẫn giữ khuôn miệng thổi mì, ngơ ngác ngó hắn.
“Mì nguội ngắt rồi kìa.” Yến Vi Sí nhìn tên ngốc.
Trần Vụ cụp mắt ăn hết mì trên đũa. Anh khuấy khuấy nước lèo trong bát, hơi nóng bốc ra từ bát che mờ tròng kính, sau đó ngưng tụ dưới máy điều hòa tương đối thấp, lạnh băng.
Trong bầu không khí thả lỏng này, Trần Vụ kể về cuộc phỏng vấn vào tuần tới của mình.
Yến Vi Sí cau mày, người làm vườn không thành vấn đề, nhưng tại sao lại là nhà kia.
Là tin tưởng mù quáng vào Trần Vụ cũng được, trực giác cũng được, hắn kết luận Trần Vụ có thể thành công nhận được lời mời.
Ngay cả khi Trần Vụ không liên quan gì đến nhà kia.
“Anh chọn nơi làm việc dựa trên tiêu chuẩn gì?” Yến Vi Sí cũng không bận tâm việc Trần Vụ không thảo luận trước với hắn, chuyện này không có gì phải buồn bực, ngược lại còn làm hắn vui vẻ. Bởi vì Trần Vụ có chuẩn bị, chứng tỏ anh nghiêm túc, tới Thủ Thành không phải để du lịch.
Trần Vụ nói tên vài loại cây, đôi mắt sau tròng kính lấp lánh ánh sáng: “Toàn là chủng loại quý hiếm được ghi trong sách, tôi muốn đến xem.”
Yến Vi Sí: “…”
Hoá ra là để tiếp xúc đến loài cây mà mình muốn tìm hiểu.
Nhà tổ họ Yến chắc chắn có đầy đủ chủng loại hơn, nhưng hắn không có hứng thú nên trước đây không chú ý cụ thể có những loại nào.
Hiện nay cũng không thể dẫn Trần Vụ vào xem.
“Làm vườn mệt hơn bảo vệ canh cổng nhiều lắm.” Yến Vi Sí nói, “Không có cách nào để anh hưởng thụ cuộc sống người cao tuổi đâu.”
“Đó là ở Xuân Quế.” Trần Vụ hơi ngượng ngùng, “Tới Thủ Thành thì phải thay đổi.”
Trái tim Yến Vi Sí đập loạn xạ, vì hắn sao?
Trần Vụ nhắc nhở người thiếu niên không hiểu sao tự dưng đờ ra: “A Sí, điện thoại của cậu đang reo kìa.”
“Không cần quan tâm.” Yến Vi Sí chưa nhìn đã ngắt cuộc gọi.
Yến Vi Sí chỉ gọi một bát mì, hắn không thèm ăn mấy, ngồi ở đó chờ Trần Vụ ăn.
Có vài cô gái trẻ đi du lịch trở về tiến vào nhà ăn, gia đình các cô ít tiền, chỉ có thể tham gia ở vòng ngoài giới quý cô danh môn. Một người trong số đó nhận ra Yến Vi Sí, lập tức dùng ánh mắt thông báo cho bạn bè.
Nhưng họ đều không tiến đến chào hỏi.
Hầu hết những người hùa theo chế giễu ba năm trước đã chủ động hoặc bị động trưởng thành lên rất nhiều, học được cách không bộc lộ cảm xúc.
Bọn họ bình tĩnh tự nhiên gọi món, chọn vị trí ngồi xuống, ai nấy cúi đầu lướt điện thoại.
Mãi đến khi Yến Vi Sí rời đi, các cô gái mới ngẩng đầu.
Nhưng họ vẫn không bàn luận về chuyện nhà họ Yến ở nơi đông đúc phức tạp này.
Sân bay quá lớn, Trần Vụ đi theo Yến Vi Sí, sắp bị xoay chóng mặt.
“Hành lý ở trên tay tôi, cũng cho anh ăn no rồi, làm sao vẫn đi chậm thế?” Yến Vi Sí đi được vài bước liền dừng lại.
“Tôi tò mò mà.” Trần Vụ nhìn Đông ngó Tây.
Yến Vi Sí nắm chặt cổ tay anh, lòng bàn tay áp lên, siết chặt ngón cái và ngón trỏ: “Đừng tò mò nữa, tôi buồn ngủ đến nỗi mí mắt cũng không mở nổi rồi đây.”
“Thế thì đi nhanh thôi.” Trần Vụ cất bước, “Buổi tối chúng ta ngủ ở đâu?”
Yến Vi Sí trả lời: “Về nhà.”
Trần Vụ ngẩn ra: “Dẫn tôi tới nhà cậu à, không tiện lắm nhỉ?”
“Không phải là căn nhà mà anh nghĩ đâu, là tôi…” Vẻ trêu chọc trên mặt Yến Vi Sí tức khắc biến mất.
Cách hơn chục bước, một người phụ nữ đi về phía hắn, mặc một chiếc váy màu xanh đơn giản kèm với đôi giày cao gót màu da, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền ngọc trai ánh màu cầu vồng ôn hòa, mang khí chất của một doanh nhân thành đạt.
Không cố gắng chống chọi với thời gian, dấu vết lão hóa tự nhiên trải rộng trên từng tấc da thịt lộ ra ngoài, ước chừng tuổi ngoài bốn mươi.
Đoan trang, thông minh, mà kiềm chế.
Chị đi đến dừng lại trước mặt Yến Vi Sí, khóe môi hơi cong lên: “Em trai, hoan nghênh trở về.”
Yến Vi Sí không có phản ứng gì.
“Xin chào.” Ánh mắt Yến Lam Phong chuyển sang người bên cạnh hắn, “Tôi là chị năm của nó.”
Trần Vụ đáp một câu: “Xin chào, tôi là bạn của cậu ấy.”
Lực trên cổ tay anh tăng mạnh, anh liếc Yến Vi Sí, mím môi sửa lời, “Bạn thân.”
Lực vẫn đang gia tăng.
“Bạn thân nhất.” Trần Vụ nói.
Yến Vi Sí: “…”
“Khuya lắm rồi, trước tiên cứ thế đã, lần tới hẹn sau nhé.” Dường như Yến Lam Phong không phát hiện ra từ trường giữa em trai và bạn thân.
Trước khi đi, Yến Lam Phong nói: “Em út này, ngày mai không có tiệc tẩy trần, cậu có thể ngủ một giấc ngon lành.”
Không phải trào phúng cũng không chứa quan tâm, rất máy móc.
Thư ký cũng không cúi đầu khom lưng trước người thừa kế cũ của nhà họ Yến, chỉ chào hỏi một cách không khiêm tốn cũng không trịch thượng rồi rời đi. Gã đuổi theo lãnh đạo của mình, dùng từ cẩn thận: “Người bạn do tiểu thiếu gia dẫn về trông có vẻ bình thường.”
“Sẽ không bình thường đâu, nhất định có cá tính quyến rũ cùng ưu điểm của riêng mình.” Yến Lam Phong day huyệt thái dương mệt mỏi, “Chúng ta không phát hiện ra, là vì cậu ta và chúng ta không có tần số cộng hưởng.”
Thủ Thành lúc rạng sáng vẫn rực rỡ đèn đuốc, xe cộ thoăn thoắt như thoi đưa, náo nhiệt gấp nhiều lần so với ngày nghỉ lễ ở Xuân Quế.
Trần Vụ ngồi trên taxi nhắn báo bình an cho Triệu Tiềm, đã trễ thế này mà cô vẫn chưa ngủ.
“A Sí, không phải nhà cậu nghèo lắm à, tại sao cấp dưới của chị năm nhà cậu lại gọi cậu là tiểu thiếu gia?” Trần Vụ hạ giọng bày tỏ nghi vấn.
“Tôi rất nghèo.” Yến Vi Sí thật sự buồn ngủ, giọng nói cũng nghe không rõ.
Trần Vụ hỏi: “Cậu đứng thứ mấy trong nhà?”
Yến Vi Sí cố giữ tỉnh táo để trả lời đứa trẻ tò mò: “Khi còn nhỏ tôi không kể chuyện nhà tôi cho anh nghe à?”
Trần Vụ ngẫm nghĩ: “Không có thì phải.”
Dòng suy nghĩ của Yến Vi Sí không dừng ở điều này: “Tôi là con út, bên trên có mười ba anh chị em, không cùng mẹ.”
“Đông người vậy sao?” Trần Vụ kinh ngạc nói, “Dịp lễ tết trong nhà không đủ chỗ ngồi, phải đến nhà hàng đặt bàn, chắc chắn sẽ náo nhiệt lắm.”
Yến Vi Sí thờ ơ xì một tiếng, đó là trước đây, bây giờ lấy đâu ra chuyện này nữa.
Trần Vụ không hỏi tiếp, anh lặng lẽ ôm ba lô của Yến Vi Sí, ngắm nhìn cảnh đêm dọc đường qua cửa sổ xe.
Đây là một thành phố đậm cảm giác công nghệ máy móc tương lai.
Phồn hoa và tôn quý.
Chiếc xe dừng ở cổng sau của một khu dân cư cao cấp, Yến Vi Sí dùng một tay xách vali hành lý, tay kia túm lấy người bây giờ mới bắt đầu buồn ngủ: “Về đến nhà rồi.”
Đầu óc Trần Vụ chậm chạp: “Tới rồi à.”
Yến Vi Sí thông qua kiểm tra giấy tờ chủ sở hữu rồi đi vào. Hắn dẫn Trần Vụ vào trong, cây xanh hai bên xào xạc như đang chào đón họ.
“Tòa mười hai, tầng hai mươi ba.” Yến Vi Sí nói số nhà cho Trần Vụ.
Trần Vụ phản ứng chậm: “Mấy linh mấy?”
“Mỗi tầng một hộ.” Trước kia Yến Vi Sí toàn ở nhà tổ, trở về mới tới nơi này.
Không bao lâu sau, bọn họ đến nhà.
Vào cửa thấy không một hạt bụi. Yến Vi Sí đã gọi người tới quét tước trước, trở về có thể ngủ luôn, mà không phải đối mặt với một lớp bụi bặm.
Trần Vụ dừng ở chỗ cửa vào, đập vào mắt là sự tráng lệ huy hoàng. Anh nuốt mạnh một ngụm nước bọt: “Cậu ở Xuân Quế làm mấy nghề liền, mà trên taxi còn nói mình rất nghèo.”
“Lúc đến Xuân Quế, trên người không có tiền.” Yến Vi Sí kéo anh vào, “Tôi không thể sống tốt, nếu không sẽ có chuyện phiền toái.”
Giải thích tại sao lại đi làm thêm, tại sao không vay tiền từ bạn nối khố cùng theo hắn đến đó.
Trần Vụ không hỏi nhiều: “Thế giờ cậu đã trở về…”
“Không sai.” Yến Vi Sí ném vali sang một bên, “Anh chỉ cần nhớ kỹ một điều, nhà tôi là nhà tôi, anh chị em của tôi chỉ là cái tên, tôi là tôi.”
Dứt lời, hắn bắt đầu tìm dép lê.
Buồn ngủ kèm mệt mỏi, hắn chửi bậy: “Đệt, dép lê đâu rồi?”
“Để tôi làm.” Trần Vụ bảo Yến Vi Sí nhường đường, anh nhanh chóng tìm được dép lê, hai đôi, cùng kiểu, một xanh một đen.
Trần Vụ đi đôi dép xanh lam, kích cỡ vừa vặn. Anh hơi rụt rè bị Yến Vi Sí đẩy đi.
Phòng tập thể thao, phòng karaoke, quầy bar, đầy đủ tiện nghi giải trí, hầm rượu, rạp chiếu phim, phòng bếp Trung Hoa và phòng bếp phương Tây…
Cửa vào nhà cũng có hai cái, một cửa chính và một cửa hông.
Cửa chính dẫn đến giếng trời rộng rãi thông thoáng, trong khi cửa hông dẫn đến các khu vực giải trí khác, được tách biệt.
“A Sí, đây là ngôi nhà do gia đình mua cho cậu à?” Ánh mắt Trần Vụ chuyển từ bức bích hoạ lớn đến khu sofa có bố cục xen kẽ.
“Tự mình thắng được trước khi tới Xuân Quế.” Yến Vi Sí không hài lòng với thiết kế trang trí lắm tiền nhiều của của nơi này, nhưng không còn lựa chọn khác, “Chỉ mỗi nơi này thôi, không có chỗ khác.”
Trần Vụ ngơ ngác: “Thắng được?”
Yến Vi Sí tóm tắt giản lược: “Đua ngựa thắng.”
Trần Vụ mở to mắt: “Cậu còn biết cưỡi ngựa à?”
“Đừng nghĩ tới chuyện cưỡi ngựa, hiện tại ngay cả trang trại ngựa hơi cao cấp chút tôi cũng không vào được.” Yến Vi Sí nói không lưu tình chút nào.
Trần Vụ: “… Tôi cũng chưa nói là muốn đi.”
Căn nhà này có hai đài quan sát, cái nhỏ cũng có tầm nhìn rộng, gió đêm hè lùa vào mang theo không khí mát mẻ mênh mông thoáng đãng của tòa nhà cao tầng.
Thứ duy nhất còn thiếu là khói lửa cuộc sống.
“Ngày mai sau khi anh thăm sư huynh xong, chúng ta sẽ mua đồ thiết yếu để nấu ăn, thêm cả bất cứ thứ gì anh thấy cần.” Yến Vi Sí dẫn Trần Vụ tới phòng ngủ chính, “Anh ngủ ở phòng này.”
Trần Vụ dạo quanh, khu vực nghỉ ngơi, phòng làm việc, phòng thay đồ và phòng tắm chính đều có diện tích trên hai mươi mét vuông, ngay cả hành lang đi vào cũng rộng dài sang trọng. Anh nâng kính lên xoa mặt: “Quá lớn, tôi sống không quen.”
“Thế anh với tôi chung một phòng đi.” Yến Vi Sí tận dụng mọi cơ hội.
Trên mặt Trần Vụ lộ ra vẻ chần chừ.
Yến Vi Sí thăm dò với ngữ khí tùy tiện: “Ngủ chung giường nhé?”
Trần Vụ do dự toan nói gì đó, song Yến Vi Sí lại giành trước anh một bước, “Đều là nam, anh có tôi cũng có, ngủ chung một cái chăn thì có gì to tát đâu.”
“Tuy nói thế…” Trần Vụ chậm rãi chớp chớp mắt, “Không ngủ một gối, không chia một chăn được chứ?”
“Được.” Yến Vi Sí trả lời ngay.
Trần Vụ lẳng lặng đứng chốc lát, sau đó dùng sức lắc đầu: “Có lẽ tôi buồn ngủ quá, đầu óc hoạt động không tốt lắm, ngày mai chúng ta thảo luận chuyện này sau.”
“Ngày mai ai thảo luận với anh?” Yến Vi Sí bày ra dáng vẻ không kiên nhẫn, “Cứ quyết định như vậy đi.”
Trần Vụ đứng yên thêm mấy phút, trong lúc ấy Yến Vi Sí vẫn luôn cúi đầu nhìn anh chằm chằm, chuẩn bị sẵn sàng biện pháp ứng đối nếu anh muốn đổi ý.
Nào ngờ Trần Vụ đờ ra xong chỉ nói một câu: “Hai căn phòng bỏ trống làm gì?”
Bờ môi bạnh ra của Yến Vi Sí giương lên: “Sử dụng lúc cãi nhau.”
Trần Vụ: “…”
Anh lẩm bẩm: “Đúng thật, dọn qua đó chính là bỏ nhà đi.”
“Thế đi ngủ thôi.” Yến Vi Sí liếc giường lớn.
Trần Vụ gật đầu: “Được rồi, ngủ.” Anh chuyển Đông chuyển Tây tìm được cửa ra ngoài, “Tôi đi lấy bàn chải đánh răng và cốc súc miệng… Còn phải tắm rửa một cái, có nước ấm chứ nhỉ?”
Phòng ngủ yên tĩnh không tiếng động, Yến Vi Sí đứng im tại chỗ, bên tai vang ù ù.
Cùng giường.
Cùng nhau ngủ.
Duỗi tay là có thể chạm đến, lật người là có thể ôm được.
Hít thở một cách nặng nhọc, hắn mở điện thoại lên mạng tìm kiếm những việc cần chú ý, nhập vài từ rồi dừng lại.
Chung giường và lên giường vẫn có sự khác biệt.
Yến Vi Sí tát mình một cái, trở nên bình tĩnh hơn.
Lúc Trần Vụ đánh răng, Yến Vi Sí đi tới nói: “Ra đây làm chuyện này trước đã.”
Anh bị kéo đến cửa, lấy dấu vân tay và xác minh khuôn mặt.
“Về sau nếu tôi không ở nhà, anh cũng có thể tự do ra ngoài và trở về bất cứ lúc nào anh muốn.” Yến Vi Sí thấp giọng nói, “Ra ngoài nhất định phải đem điện thoại theo, tốt nhất là đừng về nhà quá muộn, bằng không tôi không tìm thấy anh, sẽ phiền.”
Thấy người trước mắt không lên tiếng, Yến Vi Sí nhéo tai anh, “Nghe thấy chưa?”
Trần Vụ cắn bàn chải đánh răng, lúng búng đáp: “Nghe thấy rồi.”