Khương Lương Chiêu biết được hành trình trở về vào trung hạ tuần từ Hoàng Ngộ. Sau khi tham dự cuộc họp video của công ty, hắn ta nói chuyện riêng với cha mình.
Nội dung về hành trình ra nước ngoài của em gái.
“Con nói với cha chuyện này?” Trong video, chủ tịch Khương ngồi ở văn phòng, khuôn mặt nghiêm túc oai phong.
“Vâng.” Khương Lương Chiêu bóp chân mày nhíu chặt, “Tiểu Hi ra nước ngoài muốn dẫn theo Quý Minh Xuyên, con cho rằng chuyện này không…”
“Dẫn theo thì cứ dẫn theo.” Chủ tịch Khương nhấp hớp trà, “Chỉ cần nó đồng ý ra nước ngoài, điều kiện tùy nó.”
Khương Lương Chiêu định mở miệng thì cha hắn ta đã ngắt lời.
“Chuyện đã định rồi, không cần bàn bạc nữa.” Chủ tịch Khương nói, “Về những gì đã thảo luận tại cuộc họp, trong vòng nửa tiếng nữa gửi một bản báo cáo cho cha.”
Tối ấy ở bữa tiệc rượu, chủ tịch Khương nhận được một cuộc điện thoại từ nước ngoài, là vợ ông ta gọi, cũng để nói về chuyện của con gái.
Một ngày hai lần, ông đã hơi mất kiên nhẫn: “Dụ cậu út họ Yến giẫm vào bẫy chưa đáng để gọi là thủ đoạn, không phóng khoáng, tầm nhìn hạn hẹp.”
“Một học sinh trung học bình thường xuất thân từ địa phương nhỏ, không được tiếp nhận giáo dục tinh anh từ nhỏ, tầm nhìn và trải nghiệm còn chưa trưởng thành, xem như xuất chúng ở trình độ đó. Chỉ cần được cho thời gian và tài nguyên, cậu ta nhất định có thể đạt thành tựu.” Khương phu nhân không khinh miệt như chồng mình.
Khương phu nhân yêu chuộng bề ngoài thực vừa lòng với ánh mắt của con gái, di truyền từ bà một cách hoàn mỹ.
Có một người bề ngoài đẹp cùng mình vượt qua giai đoạn bỡ ngỡ lúc mới biết yêu, quả là một chuyện thoải mái.
Vợ chồng phải xem năng lực xuất thân, còn yêu đương là phải tìm trai đẹp.
Đương nhiên, nếu vợ chồng có đầy đủ hai điều kiện kia, và điều kiện ngoại hình cũng có thể đạt điểm cao trở lên, đó là hoàn mỹ nhất.
Khương phu nhân không giấu được sự tiếc nuối: “Nếu gia cảnh xếp được vào hàng cao thì tốt rồi, mặt mũi thật sự xuất sắc, vết thương cũng không nằm trên mặt.”
Chủ tịch Khương cảm thấy nghẹn lời với trọng điểm của phu nhân: “Còn sớm lắm, chưa biết chừng tháng sau lại không thích nữa.”
Tình yêu của một thiếu nữ, hôm nay muốn yêu cả đời cho đến khi chết, sau vài năm còn chẳng nhớ nổi tên.
Con gái theo đuổi cậu út họ Yến đến độ các nhân vật nổi tiếng trong giới đều biết, khóc sướt mướt theo tới Xuân Quế sống ba năm, còn chẳng phải là đã đổi người khác rồi sao?
Cứ để nó chơi trước, không thích lại đổi.
Chẳng lẽ về sau nó giao du với một người là cả nhà đều phải chú trọng?
Chủ tịch Khương dặn dò phu nhân xem triển lãm xong nhớ đi mát xa, ông không lập tức trở về tiệc rượu mà đi toilet.
Con gái ông được bảo vệ cưng chiều từ nhỏ, ngoài con út nhà họ Yến, những người khác xung quanh nhiều ít đều sẽ dung túng lời nói việc làm của cô bé, cô sống thích gì làm nấy, bao gồm không học ở trường nữ sinh mà gia đình sắp xếp, chạy tới Xuân Quế học ở Trung học Số 1 không danh tiếng. Nhưng tuy tùy hứng, cô lại có giác ngộ cơ bản của con cái một đại gia tộc.
Vì vậy trong những vấn đề khác, cứ tùy cô thôi.
Huống hồ so với hầu hết các bạn cùng trang lứa, con gái ông vốn đã ngoan hơn nhiều. Những ảnh chụp video khó coi về đời tư muôn màu muôn vẻ say rượu ma túy bị phanh phui, bị đe dọa vơ vét tài sản, gia đình bỏ tiền rồi bỏ lực bịt miệng, đó mới là lãng phí tài nguyên.
Chủ tịch Khương tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian cho việc này, chỉ cần con gái mình vui vẻ, cho thằng nhóc nghèo kia một tấm vé vào cửa thì làm sao.
Không có bản lĩnh chân chính, cá nhỏ bơi từ vũng nước vào biển sâu, mất sạch thi cốt.
Con gái không có quyền thừa kế, được hưởng mọi thứ do gia tộc mang lại bao gồm vài phần trăm cổ phần, chức trách duy nhất là phải có một cuộc hôn nhân vinh quang, môn đăng hộ đối.
Mà con trai thai long phượng bất đồng, hắn ta nhận được nhiều hơn, lưng gánh cũng nhiều hơn.
Thái độ của con trai lần này làm chủ tịch Khương thất vọng, có chút ít tình yêu trai gái ấy mà cũng phải dành tâm sức. Nếu nói ngay trước mặt ông, ông đã ném chén trà qua rồi.
Con trai đã học ở một trường dạy nghề quá lỏng lẻo, trở về phải đưa vào giáo dục khép kín mới được.
Suy cho cùng vẫn còn trẻ, khuyết thiếu tôi luyện.
Chủ tịch Khương nghĩ đến cậu út họ Yến, năm đó con trai bị đứa nhóc họ Hoàng xúi giục muốn đến Xuân Quế, ông có thể cho phép, cũng không đơn giản vì đã đánh gãy hai chiếc xương sườn của thằng con mình.
Chỉ mong không phải dã tràng xe cát.
Chủ tịch Khương rửa sạch tay đi ra, một thiếu nữ trẻ trung đứng ở cửa nhìn ông, tóc đen dài xõa trên vai, mặc chiếc váy liền màu trắng, giống nai con nhút nhát.
Trông cũng chỉ lớn hơn con gái ông một hai tuổi, độ tuổi hoa nở.
Chủ tịch Khương không chạm vào.
Không phải ai cũng có thể đi lên tầng này, đêm nay bất kể là người của ai trong tiệc rượu, ông cũng sẽ không chạm vào.
Yến Vi Sí thi xong ngày cuối cùng thì không đi luôn. Hắn dừng xe máy ở cổng trường, ngồi bên trên chờ Trần Vụ tan làm.
Học sinh Tây Đức xôn xao, cho rằng đại ca hẹn người ta đánh nhau, cả đám bắt đầu phấn khởi kích động.
Hoàng Ngộ trên một chiếc xe máy khác muốn trợn trắng mắt lên trời, đánh cái quỷ gì, chỉ là lịch sử yêu đương của nam sinh cấp ba ngây thơ mà thôi.
Tốt nghiệp rồi, sắp đi rồi, phô trương rồi.
Một đám đông lớn tụ tập ở cổng trường, các đồng nghiệp của Trần Vụ bước vào trạng thái cảnh giác cấp độ một, tay cầm lấy dùi cui điện.
Trần Vụ nhắn tin cho Yến Vi Sí: [A Sí, các cậu định đánh nhau à?]
Yến Vi Sí: [Đón anh tan làm, không nhìn ra sao?]
Trần Vụ: [… Tại sao phải đón tôi tan làm? Tôi có thể tự về mà.]
Không động tĩnh.
Trần Vụ nhìn ra ngoài cửa sổ, Yến Vi Sí nhìn anh chằm chằm, ánh mắt rất hung dữ. Anh rụt đầu lại, nói với những đồng nghiệp như đang đối mặt với kẻ thù: “Tôi hỏi người ta rồi, không phải đánh nhau đâu.”
Các đồng nghiệp bán tín bán nghi: “Thế sao mãi không đi?”
“Sắp đi ngay đấy.” Trần Vụ nói, “Tôi tan làm trước, mọi người vất vả rồi.” Anh thu dọn đồ đạc, xách túi vải bố của mình đi ra ngoài.
Các đồng nghiệp tận mắt chứng kiến anh nhận lấy mũ bảo hiểm từ trên tay trùm trường Tây Đức.
“…”
Hoàng Ngộ tặc lưỡi, xem dáng vẻ quen thuộc của Trần Vụ kìa, đã ngồi không biết bao nhiêu lần rồi.
Cổng trường chìm trong yên tĩnh.
Tất cả các thiếu niên đều đang xem đại ca của họ cài mũ bảo hiểm cho người bảo vệ, còn treo chiếc túi vải in hoa quê mùa của anh ở phía trước.
Những đàn em bên cạnh Hoàng Ngộ đều sững sờ, trong đám đông đột nhiên bật ra một thanh âm.
“Năm ngoái tao đã, tao đã nói ghế sau xe anh Sí có chở người, lái chậm khủng khiếp, bọn mày còn bảo tao nhìn nhầm, đến Hoàng thiếu cũng không tin. Xem đi, thật sự không phải do tao gặp ảo giác đâu.”
“Ai có thể ngờ tới chứ.”
“Tao đậu xanh rau má!”
“Đây là diễn biến gì vậy, sao anh Sí còn để người ta ôm ảnh thế, không phải là cái kiểu mà tao nghĩ đấy chứ?”
“…”
“Sao tên bảo vệ kia có thể quen thân với anh Sí nhỉ?”
Nam sinh kia bị Hoàng Ngộ vỗ đầu. Tên bảo vệ cái gì, đó là cục cưng của anh Sí nhà mày đấy.
Thấy anh Sí chở Trần Vụ đi cũng không thèm nhìn gã một cái, Hoàng Ngộ vội vàng đuổi theo bằng xe máy một cách đáng thương.
Sau đó đã bắt hụt.
Yến Vi Sí mang Trần Vụ đi lượn hóng gió ở Xuân Quế một lúc, hắn lái đến vùng ngoại ô rồi thay đổi vị trí với Trần Vụ.
Trần Vụ tỏ ra rất căng thẳng.
“Cũng không phải là bảo anh đua xe.” Yến Vi Sí áp vào lưng Trần Vụ, vươn hai tay từ hai bên eo anh duỗi về phía trước, cầm tay trái của anh chạm vào phanh tay, “Cầm chỗ này ít thôi, cầm cần côn(1) ấy.”
(1) Xe của Yến Vi Sí là loại xe côn tay, được trang bị hệ thống đóng ngắt ly hợp bằng tay với cần côn được đặt bên trái tay lái xe. Để ngắt côn cần bóp côn vào và để đóng ly hợp sẽ phải thả côn ra.“Cậu đừng đè nặng tôi.” Trần Vụ ngồi nhích lên đằng trước.
Yến Vi Sí cọ cằm lên vai anh như có như không: “Chẳng phải là đang dạy anh à?”
Trần Vụ nói: “Tôi chỉ tò mò hỏi hai câu, không có nói là muốn học.”
Yến Vi Sí hừ lạnh: “Anh lại phí lời.”
“Tôi không biết mà.” Trần Vụ nói thầm.
“Sợ cái gì, chẳng phải là có tôi ở đây sao? Hơn nữa, anh thậm chí còn có thể lái xe vận tải.” Yến Vi Sí nắm lấy chân trái của anh đặt lên một chỗ, “Đây là cần số.”
Nghe xong Yến Vi Sí nói về số trên, số giữa và số dưới, phanh trước và phanh sau cũng như cách điều khiển chân ga, Trần Vụ ngồi bất động.
“Vặn chìa khóa.” Yến Vi Sí cười trầm thấp.
Trần Vụ vặn.
Yến Vi Sí nói bên tai anh: “Động cơ, gài số một.”
Trần Vụ khởi động, tiếng động cơ nổ ầm ầm khiến khuôn mặt trắng trẻo run lên. Anh đá bàn để chân về phía sau, vào số một, tay cầm cần côn buông lỏng rồi lên ga. Dưới sự hướng dẫn của Yến Vi Sí, anh lái hai vòng, càng lúc càng thuận lợi.
Sau một lần ôm cua sát đất thành công, Trần Vụ vui vẻ hét lên: “A Sí, hình như tôi biết rồi!”
Yến Vi Sí: “…”
Sao thế này là đã biết rồi? Tiếp xúc tay chân còn chưa đủ đâu.
Yến Vi Sí mặt dày mày dạn ngồi đằng sau, bảo Trần Vụ lái thêm nửa tiếng, hắn được ôm vòng eo mềm mại thêm nửa tiếng.
Hơn nữa hắn còn hối hận vì đã không dạy anh chàng này đi xe máy sớm hơn.
Dạy học tương tác tuyệt biết bao.
Trần Vụ dừng lại, lấy giấy vệ sinh từ trong túi ra, lau mồ hôi trên hai tay trái phải, sau đó lau mồ hôi lưu lại ở chỗ anh bóp: “Giờ cậu còn đua xe không?”
“Thỉnh thoảng.” Yến Vi Sí nhìn thoáng qua đường eo lấp ló sau chiếc áo ngắn tay bị gió thổi tung, ngẩng đầu nhắm mắt đưa tay kéo lại vạt áo cho anh.
“Quá nguy hiểm, cũng may không có việc gì.” Trần Vụ nhỏ giọng nói một câu rồi hỏi, “Cậu về Thủ Thành sẽ không lái xe máy chứ?”
“Không lái.” Thấy anh vẫn đang lau, Yến Vi Sí đen mặt nói, “Chưa xong à?”
“Tôi ra nhiều mồ hôi lắm.” Trần Vụ ngượng ngùng.
“Cái thời tiết này ai mà không ra mồ hôi.” Yến Vi Sí nắm lấy cổ tay của anh, để anh sờ sờ cần cổ nóng ẩm của mình, “Chẳng phải tôi cũng thế sao?”
Trần Vụ: “…”
Yến Vi Sí thả tay anh về chỗ cũ, điềm nhiên như không: “Anh còn muốn đi đâu?”
Trần Vụ đẩy kính: “Tôi muốn đi cắt tóc.”
Trời vẫn còn sáng, gió cũng nóng nực, Trần Vụ ngồi trong một tiệm cắt tóc ở Tứ Nguyên Cung.
Yến Vi Sí chỉ định thợ cắt tóc giỏi nhất cho anh, cắt trong một phòng riêng.
Thợ cắt tóc đeo tạp dề cho Trần Vụ: “Tôi cắt ngắn phần tóc phía trước cho anh, để lộ trán, được không?”
Trần Vụ nheo mắt nhìn anh ta: “Lộ trán à?”
“Trán anh rất đầy đặn.” Người thợ cắt tóc mỉm cười dịu dàng, giọng nói cũng rất dịu dàng, “Khi để lộ trán, tỷ lệ khuôn mặt của anh trông đẹp hơn. Nếu anh có thể thay kính có gọng bằng lens thì ưu điểm trên khuôn mặt của anh sẽ càng nổi bật hơn.”
Yến Vi Sí ở cạnh cửa thình lình mở miệng: “Giáo viên mầm non đổi nghề à?”
Thợ cắt tóc giật giật mi mắt.
Trần Vụ bảo thợ cắt tóc: “Anh cứ xem rồi cắt đi.”
“Được.” Thợ cắt tóc cười lên tiếng, trượt ghế lại gần Trần Vụ, chuẩn bị cắt tỉa tóc cho anh.
Yến Vi Sí cứ thế nhìn chằm chằm.
Thợ cắt tóc chỉ là có chuyên môn cao chứ không có ý gì khác. Anh ta có nỗi khổ nói không nên lời, như gai đâm trên lưng, cầm kéo cũng không vững.
Trần Vụ ngoái đầu ra phía cửa, anh không đeo kính, ánh mắt mất tập trung: “A Sí, cậu cũng cắt đi.”
Khi quét mắt về phía Trần Vụ, ánh nhìn lạnh lùng nặng nề của Yến Vi Sí lập tức trở lại bình thường: “Có cần không?”
Trần Vụ nói: “Lên tinh thần chút.”
“Trông tôi bây giờ không có tinh thần à?” Yến Vi Sí cau mày.
Trên mặt Trần Vụ đầy vẻ nghiêm túc: “Càng tinh thần hơn.”
“Phiền chết.” Yến Vi Sí miễn cưỡng đi gội đầu.
Người phụ trách cắt tóc hắn là một nhân viên bình thường của tiệm, vừa bóp dầu gội vừa nói chuyện với hắn: “Anh đẹp trai, tóc anh uốn tự nhiên ghê, có phải là xoăn bẩm sinh không?”
Yến Vi Sí nhắm mắt.
“Trông màu tóc cũng giống bẩm sinh luôn ấy. Sống mũi anh cao thật, mũi rất thẳng, hốc mắt còn sâu nữa, không phải là con lai đấy chứ?”
“Nghe nói người nhiều gân xanh thường hư nhược, anh đẹp trai, gân xanh trên tay nhiều như vậy lớn như vậy…”
Yến Vi Sí cười lạnh: “Có chủ, con mẹ nó đừng thả thính lung tung.”
Thợ làm tóc an phận lại.
Vào ngày rời khỏi Xuân Quế, Yến Vi Sí khóa lại cửa lớn của ngôi nhà tại đập chứa nước, bán đi chiếc xe máy cải tiến đã gắn bó với hắn suốt ba năm. Sau đó hắn mang hai chậu cây tới chỗ Trần Vụ.
Trần Vụ đã từ chức, cũng đã thỏa thuận xong với chủ nhà về chuyện trả nhà. Khi Yến Vi Sí đến, anh đang sắp xếp hành lý.
Yến Vi Sí rất bận rộn, điện thoại liên tiếp nhận hết cuộc gọi này đến cuộc gọi kia. Hắn dứt khoát tắt máy, xem Trần Vụ thu dọn.
Nhìn một lúc liền xung phong hỗ trợ.
“Có mấy cái quần lót tôi mua, sao không thấy anh mặc bao giờ?” Yến Vi Sí gấp quần áo rất thô bạo.
“Hai cái một giặt một mặc là vừa vặn.” Trần Vụ cuộn tất lên từng chút một, quấn thành quả bóng.
Yến Vi Sí phục rồi.
“Mang ít thôi, đến đó mua.” Hắn liếc vali của mình, hầu như toàn là quần áo của Trần Vụ.
Trần Vụ mím môi: “Tôi đã nói là gửi chuyển phát nhanh mà.”
“Rất nhiều cái anh mặc đã cũ rồi, còn tốn số tiền kia gửi qua nữa à?” Yến Vi Sí nhét đống quần gấp lộn xộn vào trong lòng anh.
Trần Vụ nói: “Đúng là không đáng giá.” Anh lục lọi vali chốc lát, lấy một ít quần áo ra, “Tuy cũ nhưng vẫn có thể mặc, lát nữa tôi sẽ bỏ bên ngoài thùng rác, nhỡ đâu có người cần thì sao.”
Yến Vi Sí nhìn chăm chú gương mặt anh từ trên xuống dưới, thợ cắt tóc thật sự có tài, phần tóc mái được cắt ngắn quả thật là phù hợp với anh.
Một người rất tươi sáng.
Yến Vi Sí rút hai cây xanh từ chai nước ra, phát hiện rễ mọc rất tốt. Hắn hơi bất ngờ, chỉ có vài chiếc lá nhưng rễ khá dày.
“Để tôi làm cho.” Trần Vụ cầm lấy cây xanh, rũ sạch đất trên rễ củ cải, “Cứ dùng túi nilon bọc chắc rồi cho vào vali được chứ? Tới Thủ Thành rồi đổi sang chậu mới.”
Yến Vi Sí vừa định nói được thì thấy anh bứt hết lá cây, “Tổng cộng mới có năm chiếc lá, mà anh còn nhổ xuống à?”
Trần Vụ nói: “Rễ và thân cành quan trọng, lá cây không quan trọng, rụng rồi sẽ mọc lại.”
Bên này Yến Vi Sí đang cùng Trần Vụ chuẩn bị, phía bệnh viện cũng đang chuẩn bị xuất phát.
Khương Hi nói chuyện điện thoại với mẹ xong liền tới phòng bệnh, đi theo nhân viên y tế khám kiểm tra cho Quý Minh Xuyên.
Trên đầu Quý Minh Xuyên quấn băng gạc, y rất suy yếu.
Khương Hi nói: “Em đã sắp xếp cho anh một chuyên gia đầu não hàng đầu ở nước ngoài, đi khám nguyên nhân đau đầu.”
Vết thương do vũ khí sắc bén gây ra là vấn đề thời gian, điều phiền toái chính là căn bệnh tiềm ẩn của y.
Quý Minh Xuyên khàn tiếng đáp: “Cảm ơn.”
“Không cần nói với em cái này, chính anh nhớ kỹ là được.” Khương Hi mất tự nhiên quay đầu sang một bên, tay được cầm lấy, cô lặng lẽ đỏ mặt.
Quý Minh Xuyên vuốt ve ngón tay cô: “Anh sẽ nhớ đến chết.”
Vẻ ửng hồng trên mặt Khương Hi càng rõ ràng hơn, rung động như đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời thiêu đốt.
Nhân viên y tế thức thời lùi ra ngoài.
“Anh có người nhà nào muốn thông báo không?” Khương Hi đột nhiên hỏi.
Quý Minh Xuyên: “Không có.”
Khương Hi bĩu môi như một đứa trẻ con: “Là chính anh không thông báo đấy nhé, cũng không phải là em ngăn cản anh.”
Quý Minh Xuyên kéo cô vào lòng mình.
“Anh điên rồi à, nếu em đứng không vững đè lên anh…”
Khương Hi thất thanh, cô trợn tròn đôi mắt to long lanh ánh nước, ngơ ngác bị giữ sau gáy, trên môi là cảm giác mềm mại, hơi thở tràn ngập vị đắng.
Trong đầu chợt lóe lên một chuyện, Khương Hi đẩy Quý Minh Xuyên ra: “Em hỏi anh cái này!”
Quý Minh Xuyên kêu rên.
Khương Hi hoảng loạn nói: “Có phải va trúng vết thương rồi không, xin lỗi xin lỗi, để em gọi bác sĩ.”
“Không sao.” Quý Minh Xuyên cười trấn an cô.
Xác định mình thật sự không làm vết thương trầm trọng hơn, Khương Hi mới hỏi điều mình muốn hỏi: “Rốt cuộc năm ngoái chúng ta có hôn nhau không?”
Khuôn mặt tái nhợt của Quý Minh Xuyên hiện lên một tia mất tự nhiên.
Khương Hi phát hiện ra, run giọng: “Hôn rồi đúng không?”
Quý Minh Xuyên không đáp.
“Quý Minh Xuyên, tối hôm qua anh đã nói với em thế nào, anh nói anh vĩnh viễn sẽ không lừa dối em!” Khương Hi túm lấy tay y, cảm xúc rất kích động, tủi thân ướt át hốc mắt.
Quý Minh Xuyên nhẹ giọng: “Đúng thế, hôn rồi.”
Khương Hi thoáng ngừng thở: “Vậy tại sao anh nói đó chỉ là ảo giác của em?”
“Lúc ấy em chán ghét bài xích, sợ em biết rồi sẽ buồn nôn.” Trong lời bâng quơ của Quý Minh Xuyên tràn đầy tự giễu.
Sự tức giận trách móc của Khương Hi lập tức tan biến.
“Anh không muốn làm em tức giận, hơn nữa…” Quý Minh Xuyên dừng lại.
“Hơn nữa gì? “ Trái tim Khương Hi đập loạn xạ, cô có dự cảm không lành.
“Hơn nữa bị anh ấy bắt gặp.” Quý Minh Xuyên nói, “Vì thế anh ôm em, đề nghị chia tay anh ấy.”
Khương Hi che miệng: “Em là người thứ ba chen chân vào mối quan hệ của người khác sao?”
“Không phải.” Quý Minh Xuyên hơi cuống lên, “Em không phải.” Y đau lòng nhìn cô, “Đừng nói mình như vậy.”
Lồng ngực Khương Hi phập phồng càng lúc càng nhanh, chỉ nghĩ đến cảnh tượng này liền cảm thấy ngạt thở. Cô đặt tay Quý Minh Xuyên trở lại trên giường, xoay người chạy ra ngoài.
Vệ sĩ đi tới cung kính nói: “Tiểu thư, chúng ta nên lên đường rồi.”
“Tôi đi ra ngoài trước một chuyến!” Khương Hi nức nở.
Khương Hi đã uy hiếp Hoàng Ngộ đòi địa chỉ của Trần Vụ, sau đó tìm tới.
Cửa mở, ở cửa chất đống mấy túi lớn đựng đồ cần vứt, Trần Vụ đang xách theo một túi đi ra.
Nhìn thấy Trần Vụ, Khương Hi mở miệng đến một câu: “Tôi không phải là người thứ ba.”
Trần Vụ đặt đồ xuống cạnh cửa, sau đó thẳng người dậy nhìn cô.
“Vào sinh nhật tôi năm ngoái, anh Sí không tới, lòng tôi khó chịu nên uống nhiều quá, tôi nhìn Quý Minh Xuyên thành anh ấy, nên, nên…” Khương Hi dùng sức vặn ngón tay, “Hôn lên.”
“Quý Minh Xuyên thích tôi, không tránh né, tiếp nhận nụ hôn của tôi.”
Cô bướng bỉnh, bật ra từng chữ một qua bờ môi đỏ, “Tôi không phải kẻ thứ ba.”
“Bọn họ rất tương tự, từ cảm giác đến chiều cao, rõ ràng trông không giống nhau, thế nhưng… Tôi cũng nói không rõ, anh không tin thì cứ so sánh nhiều là biết.” Khương Hi vội vàng muốn làm sáng tỏ, nói năng lộn xộn, bản thân cũng không biết mình đang nói gì, “Tôi chưa bao giờ biết Quý Minh Xuyên có người yêu, nếu biết, tôi sẽ không sai sử anh ấy. Sau khi anh và anh ấy chia tay, tôi mới ở bên anh ấy. Tôi không phải kẻ thứ ba, càng không phải là biết chuyện mà vẫn xen giữa. Không có tôi cũng sẽ có những người khác, anh ấy không phải đồng tính luyến ái. Anh ấy không thích anh, nếu thật sự thích, dụ dỗ cỡ nào cũng sẽ không có tác dụng, không phải là tôi khiến các anh chia tay.”
Di động của Khương Hi đổ chuông, cô xem thông báo cuộc gọi đến mới không cúp máy, trả lời ngay trước mặt Trần Vụ, cảm xúc bình tĩnh hơn không ít.
“Em không chạy lung tung, sẽ về nhanh thôi, em biết, không giận anh.”
Dáng vẻ nghe điện thoại, đã có thể nhìn ra sự dịu dàng săn sóc từ cô gái đến phụ nữ.
Sau khi cúp máy, Khương Hi khịt mũi: “Trần Vụ, tôi sắp ra nước ngoài, cùng Quý Minh Xuyên. Chúng tôi sẽ học đại học ở đó. Những gì anh ấy đã mất vì bị đánh tổn thương bỏ lỡ kỳ thi tuyển sinh đại học, sẽ được lấy lại bằng một cách khác.”
Trần Vụ nhìn thiếu nữ tràn đầy khát khao về tương lai trước mặt. Anh cứ nhìn đến khi làm cô thẹn thùng rồi mới chậm rãi nói: “Quý Minh Xuyên không yêu tôi, cũng có thể bỏ chân tôi vào trong lòng cậu ta ủ ấm cả tối mùa đông, đói bụng còn nhặt xương cá cho tôi.”
“Anh đang khoe mẽ cái gì!” Khương Hi run rẩy, “Đó là do anh ấy cảm thấy mình nợ anh!”
Không đợi Trần Vụ nói thêm, Khương Hi ném một tấm chi phiếu lên đống đồ bỏ đi trước cửa: “Các anh thanh toán xong rồi, về sau bất kể anh ấy sống tốt bao nhiêu cũng đừng lại tìm anh ấy nữa. Khi anh ấy và tôi cùng nhau trở về Thủ Thành, xin anh hãy coi anh ấy như người xa lạ. Các anh không phải anh em ruột, không có quan hệ huyết thống, đường ai nấy đi!”
Trần Vụ rũ mắt đập con muỗi nhỏ trên cánh tay: “Vậy thì tạm biệt.”
Khương Hi đi rồi, Trần Vụ vẫn đứng tại chỗ.
“Anh ở ngoài cửa làm gì?” Yến Vi Sí từ trong nhà bước ra, mái tóc được cắt thành kiểu đầu đinh vàng kim đang nhỏ nước. Hắn tình cờ liếc thấy một thứ, sắc mặt sa sầm, “Chi phiếu ở đâu ra vậy?”
Trần Vụ đáp: “Em gái Khương Lương Chiêu đã tới, bạn ấy cho.”
“Mẹ kiếp làm cái quái gì thế?” Yến Vi Sí định ném chi phiếu vào thùng rác, muốn cùng vứt đi.
Trần Vụ lấy chi phiếu ra: “Đừng ném, để tôi mua cây giống cho trưởng thôn.”
Yến Vi Sí: “…”
Trần Vụ bảo Yến Vi Sí đi ngân hàng xử lý giúp mình.
Trưởng thôn gọi điện cho Trần Vụ, hoảng sợ tới mức nói năng không lưu loát: “Tiểu, Tiểu Vụ, sao bác nhận, nhận được rất nhiều, rất nhiều tiền thế?”
“Đó là cho cháu.” Trần Vụ nói, “Bác cầm đi mua cây giống đi.”
Sự chú ý của trưởng thôn chuyển từ nửa câu sang nửa câu sau của anh: “Số tiền lớn thế, mua cây giống năm mươi năm cũng xài không hết đâu.”
Trần Vụ nghĩ ngợi chốc lát: “Thế thì sửa đường đi ạ.”
Trưởng thôn sửng sốt: “Sửa đường?”
“Dạ, đường sửa xong rồi, các bác ra ngoài cũng thuận tiện.” Trần Vụ nói, “Lần sau lúc trở về, tự cháu lái xe.”
Trưởng thôn giàn giụa nước mắt: “Được, được được được!”
Hơn ba giờ chiều, Hoàng Ngộ kéo vali hành lý đến. Khương Lương Chiêu phải muộn hơn chút, hắn ta đi tiễn em gái rồi mới tới, không muốn nhắc một lời nào đến quá trình tiễn biệt.
“Chiêu Nhi, nhà mày đã phái xe tới đón mà sao không ngồi?” Hoàng Ngộ uống một hớp nước khoáng.
“Tao lựa chọn giống thời điểm theo tới đây.” Khương Lương Chiêu chú trọng cảm giác nghi thức. Hắn ta mặc áo sơmi quần tây văn nhã đứng ở cửa, nhìn về phía thằng bạn nối khố đang chỉnh logo quần áo cho Trần Vụ, ho khan hai tiếng, “Anh Sí, Tiểu Hi đi học chỗ bên mẹ tao rồi.”
Yến Vi Sí ngoảnh mặt làm ngơ.
Khương Lương Chiêu bất đắc dĩ: “Khi về nước có thể trưởng thành hơn.”
Trần Vụ quay đầu ngó Yến Vi Sí, Yến Vi Sí lập tức mở miệng: “Có trưởng thành hay không thì liên quan gì tới tao.”
Khương Lương Chiêu bắt được cảnh này: “…”
Yến Vi Sí nhìn điện thoại, nói với Trần Vụ: “Xe đến rồi, đi thôi.”
Trần Vụ sờ túi kiểm tra giấy tờ chứng nhận.
“Trên người tôi.” Yến Vi Sí cầm lấy cốc nước trong tay Trần Vụ, bỏ vào trong ba lô màu đen của mình, “Ra ngoài sao vẫn mơ màng thế?”
“Vé xe đâu?” Trần Vụ gãi đầu.
“Đừng quản.” Yến Vi Sí ôm lấy anh, “Anh đi theo là được.”
“… Trước đây toàn là tôi lo.” Trần Vụ lầm bầm gần như không thể nghe thấy. Anh đi ra ngoài, trở tay đóng cửa nhà thuê lại.
Hoàng Ngộ dựa vào tường, cầm lấy một chiếc mũ lưỡi trai có hoa văn đầu lâu phong cách phi chủ lưu, nói thầm: “Trả nhà thì cứ trả nhà, nhưng mà quét tước cũng quá sạch sẽ, cần phải vậy sao?”
“Đây không phải là điều nên làm à?” Trần Vụ khó hiểu.
Hoàng Ngộ ăn quả đắng, ông đây lắm miệng xen vào chuyện người khác!
Vào ngày mười bảy tháng Sáu, hai tin tức chiếm lĩnh tiêu đề của các phương tiện truyền thông lớn ở Thủ Thành vào buổi sáng và buổi chiều.
—— Tập đoàn tài chính Yến thị đã quyên góp mười bảy tỷ cho từ thiện trong quý Hai năm nay.
—— Sau ba năm, phế Thái Tử lưu vong bên ngoài của nhà họ Yến, đã trở về thành phố rồi.
⋆。⋆˚。⋆。˚☽˚。⋆.
Tác giả có lời muốn nói: Đổi map nhưng vẫn là chuyện thường ngày thôi, những thứ khác đều là ngoài rìa, vì truyện không tính là dài (đối với tôi), viết không được bao nhiêu thứ (đối với tôi).