Vì câu “Tiếng gió trên núi” của Trần Vụ, Yến Vi Sí dường như cảm nhận được làn gió từ sâu trong núi lớn lao về phía mình.
Cơn gió thổi tới thanh âm trái tim rung động.
Tiếng ầm ầm vang dội long trời lở đất, khiến trái tim hắn tê dại.
Yến Vi chuyển điện thoại từ tay phải nóng bỏng sang tay trái, rồi lại đổi sang tay phải, hắn chuyển qua chuyển lại nhiều lần như một tên ngốc, cổ họng giật giật, giọng hơi khàn: “Nghe không được.”
“Sao lại nghe không được nhỉ?” Trần Vụ thấy khó hiểu, “Gió lớn như thế, túi nilon của tôi sắp bị thổi bay rồi.”
“Thế để tôi đến đứng ở nơi cao hơn nhé.” Anh nhìn xung quanh, đi đến một đống đất.
Dòng điện bao bọc trong tiếng rít gào tạo thành một vòng xoáy, ở trung tâm của vòng xoáy là tiếng hét đầy mong đợi của Trần Vụ: “Bạn Yến ơi, bây giờ cậu đã nghe thấy chưa?”
Yến Vi Sí vẫn nói dối: “Chưa.”
“Vẫn chưa à…” Trần Vụ lại tìm gò đất cao khác, giày vải dính cỏ và bùn đất giẫm lên, “Thế giờ thì sao?”
Không ngại phiền hà, chỉ để cho hắn nghe tiếng gió khắp núi.
Hai chữ “lãng mạn” trong từ điển của Yến Vi Sí nhảy ra khỏi mặt giấy, hiện ra trước mắt hắn.
Hắn không lên tiếng.
Trần Vụ cũng không hỏi tiếp, mà chỉ duy trì tư thế cầm điện thoại, chia sẻ một góc thế giới của mình.
Gió vẫn thổi.
Nhịp tim của người thiếu niên là giai điệu sôi nổi nhất trong cả thanh xuân.
Yến Vi Sí nói: “Hình như nghe thấy rồi.”
“Vậy thì tốt.” Trần Vụ xuống khỏi đống đất cao, tiếp tục hướng về nơi cần đi.
Yến Vi Sí dẫn dắt từng bước: “Trần Vụ, tại sao nhất định phải để tôi nghe?”
Trần Vụ giật mình: “Chuyện này còn cần nguyên nhân à?”
“Cần.” Yến Vi Sí trầm giọng.
Trần Vụ yên tĩnh phút chốc: “Cậu hỏi tôi có gì thú vị, tôi bèn đề cử gió ở chỗ tôi cho cậu.”
Yến Vi Sí bật cười: “Còn gì nữa?”
Mặc dù đang cười nhưng, giọng điệu lại nghiến răng nghiến lợi, nếu không có cách nói khác, việc này sẽ không kết thúc.
“Còn có, tôi nghĩ… Có lẽ cậu…” Trần Vụ chậm rãi nói, “Muốn nghe.”
Yến Vi Sí khựng lại, mặt đỏ tới mang tai: “Ai thèm nghe gió chứ, còn không thú vị bằng gà gáy heo kêu.”
“Cậu muốn nghe gà gáy heo kêu à?” Trần Vụ kinh ngạc nhưng có thể thấu hiểu cho sở thích của người khác. Anh giẫm lên một nhóm nấm nhỏ, “Thế phải chờ tôi xuống núi đã.”
Yến Vi Sí: “…”
“Tôi tới rồi, không nói nữa, tôi phải nhổ cỏ trên mộ đây.” Trần Vụ tạm biệt xong liền kết thúc cuộc trò chuyện.
Không phải cảm thấy khó chịu hay ngượng ngùng, mà thật sự rất tự nhiên đi bận bịu chuyện khác.
Yến Vi Sí đứng dậy, nhìn mặt nước lấp loáng sóng gợn lăn tăn. Hắn vẫn đang tuổi niên thiếu, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì là nỗi khát vọng dành cho một người, từ sinh lý đến tâm lý, thuần túy lại mãnh liệt như thế.
Cũng không biết là tốt hay không tốt.
Yến Vi Sí chạy vài vòng dọc theo ngoại vi của hồ chứa, ướt đẫm mồ hôi trở về nơi ở, cởi tất trắng và giày thể thao, lột áo ba lỗ đen, lấy điện thoại từ túi quần ra rồi duỗi tay chân nằm ngửa trên mặt đất.
Trong tâm trí hắn toàn là người cho hắn nghe tiếng gió.
Tiêu rồi.
Hắn tiêu rồi.
Chính xác hơn, cũng không phải lần này mới tiêu, mà là nhận thức rõ ràng hơn về điều này.
Yến Vi Sí nhắm mắt thở gấp nặng nề, đường cong từ cơ ngực đến cơ bụng giống như những ngọn đồi xanh nhấp nhô, chứa đầy dã tính và độ căng của mưa xuân va vào nham thạch. Hắn tùy tay kéo nhẹ chiếc quần thể thao toả ra mồ hôi nóng bức.
Chiếc điện thoại ném cạnh áo ba lỗ ẩm ướt rung lên vù vù.
Yến Vi Sí bắt máy, giọng điệu biếng nhác uể oải sau khi vận động: “Không ăn cơm, không uống rượu, không đi đâu hết.”
“Anh Sí, lúc này không phải chơi đâu, là chuyện nghiêm túc đấy.” Hoàng Ngộ thần bí, “Mày ở nhà không? Tao tới chỗ mày tìm mày nhé.”
“Ừ, tới đây đi.” Yến Vi Sí vuốt ngược mái tóc vàng hoe đẫm mồ hôi của mình ra sau rồi đi tắm.
Hoàng Ngộ mang theo một cây thước và một cuốn sổ, gã xoa tay: “Anh Sí, tao và Chiêu Nhi muốn chuẩn bị mấy bộ chiến phục cho mày, đã tìm xong nhà thiết kế rồi, nước ngoài, không cần lo lắng rò rỉ tin tức, chỉ chờ tao gửi thông tin số đo của mày qua.”
Anh Sí trở về, biết đâu phải tham gia rất nhiều bữa tiệc, cần có trang bị.
“Đây là chuyện nghiêm túc mà mày nói à?” Yến Vi Sí mở lon bia, “Chỗ nào mát mẻ thì ở chỗ đó.”
Hoàng Ngộ cười đùa cợt nhả: “Không nhất định phải mặc lên chiến trường, mặc trong các dịp trang trọng cũng được.”
Yến Vi Sí vừa định tỏ vẻ mình không cần thì nghe Hoàng Ngộ ám muội nói, “Ví dụ như hẹn hò.”
“Má nó phiền phức.” Hắn nuốt bia trong miệng xuống, ánh mắt ra hiệu Hoàng Ngộ nhanh nhẹn lên.
“Được rồi!” Hoàng thiếu sảng khoái đồng ý, nhưng động tác lại vô cùng vướng tay vướng chân, cầm thước cũng không cầm chắc được. May mắn anh Sí không thúc giục gã.
Hoàng Ngộ đang nghiên cứu nên xem thước đo kiểu gì, không hề dự triệu mà nghe được một câu, “A Ngộ, mày thấy tao đến thôn nhỏ trong núi vui chơi thế nào?”
“…”
Bảo sao không thúc giục, hoá ra là đang thất thần.
Không phải là Trần Vụ về quê, anh Sí muốn tìm đến đó đấy chứ?
Làm cái gì vậy trời.
“Gió ở thôn núi rất lớn.” Yến Vi Sí nói một câu khó hiểu, “Cũng không sợ bị thổi bay.”
Trái tim Hoàng Ngộ đập loạn lên, anh Sí xuân về hoa nở rồi!
“Còn không đo đi?” Yến Vi Sí đột nhiên gào lên thúc giục.
“Đo đo đo!” Hoàng Ngộ sợ bóng sợ gió một hồi, cuối cùng anh Sí đã lấy lại chút lý trí, lau đi những giọt nước từ “dòng sông tình yêu” trên người mình.
Hoàng Ngộ khoa trương liếm liếm ngón tay lật giở cuốn sổ nhỏ, không biết học ở đâu, trông cũng ra dáng lắm.
“Chúng ta đo chiều dài cánh tay trước.” Hoàng Ngộ bóp một đầu thước đo, “Anh Sí, mày duỗi cánh tay ra, không duỗi cũng được, cứ như vậy, ôi, đúng đúng, tốt, không tồi, rất tốt rất tốt, giữ yên.”
Thuật ngữ cũng học được hai ba phần, tự mình diễn với chính mình.
Hoàng Ngộ ấn cây thước lên đầu vai anh Sí, kéo xuống đến cổ tay hắn: “Anh Sí, mày mặc âu phục không đeo tràng hạt chứ?”
“Có đeo.” Yến Vi Sí nói.
“Thế để tao tăng số đo lên một ít.” Hoàng Ngộ bày dáng vẻ lão luyện. Gã ngẩng đầu lên, Yến Vi Sí đúng lúc cúi đầu.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị mà đối diện nhau trong khoảng cách gần.
Cả hai dồn dập nghiêng đầu nôn khan.
Yến Vi Sí hất cây thước dính trên cánh tay mình ra: “Cút đi.”
Hoàng Ngộ lau đi chất nôn không tồn tại bên miệng: “Anh Sí, nếu không để Trần Vụ đo cho mày đi.”
Yến Vi Sí nhặt cây thước lên.
Hoàng Ngộ: “…”
Gã gãi trán trợn trắng mắt mấy lần: “Đúng rồi, anh Sí mày muốn đi thôn làng miền núi chơi à?”
“Không đi.” Yến Vi Sí cầm lon bia đi đọc truyện tranh, mới ba ngày mà đã không kìm nổi thì ngày tháng sau này không thể sống được.
Hoàng Ngộ vào phòng vệ sinh rửa tay rồi đi ra. Trần Vụ dọn đi rồi, ở đây ngoài bể cá second-hand và cây xanh Cái Bang không mang đi được, cùng bộ thiết bị tập thể hình không quay trở về, thì mọi thứ khác dường như đã trở lại nguyên trạng.
Nhưng chỉ cần ở đây chốc lát là sẽ phát hiện không trở lại trước kia được.
Chủ nhà như bị người ta đánh tráo, làm sao có thể về trạng thái cũ đây?
Hoàng Ngộ hỏi một câu luôn khiến gã băn khoăn: “Anh Sí, lúc mày mới chuyển đến, bọn tao muốn mua đồ dùng nhà bếp cho mày, mày nói mày không nấu nướng, không thích mùi khói dầu mỡ bám lên chăn lên giường, cũng không muốn nhìn thấy nồi niêu xoong chảo ở chỗ ngủ, sau đó làm sao mày lại để Trần Vụ nhét mấy thứ đó vào?”
Anh Sí không có khả năng coi trọng Trần Vụ ngay từ đầu.
Thế hắn đồng ý kiểu gì nhỉ?
Sắc mặt Yến Vi Sí kỳ quái, nếu không phải Hoàng Ngộ hỏi, hắn cũng sẽ không hồi tưởng.
Như thể nhẹ nhàng xảy ra, trôi qua, mà không khiến hắn chú ý tới.
“Dần dần tăng thêm.” Yến Vi Sí nói.
Hoàng Ngộ hít hà một hơi, đệt, câu đố đã được giải đáp.
Đây không phải là Trần Vụ chạm vào điểm mấu chốt của anh Sí sao?
Thăm dò từng bước một.
Ở một khía cạnh nào đó, anh Sí thật sự ngây thơ trong sáng hơn hẳn Trần Vụ.
Hoàng Ngộ bình thường trở lại, nếu Trần Vụ tấn công gã, gã cũng sẽ quỳ.
Ai nấy đều sẽ quỳ.
Hoàng Ngộ đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, hồ nước không bằng sông biển, thật sự chẳng có cảnh sắc gì. Gã rụt cổ về, phát hiện chút màu xanh lục toát ra từ cành cây trụi lủi trong chai nước uống.
Cũng không biết là loại cây gì, có thể đơm hoa kết trái không.
Hoàng Ngộ cảm thấy Trần Vụ là người kỳ lạ, biết đâu thích hợp phong cách ở Thủ Thành, gã định véo lá chồi chơi chơi.
Yến Vi Sí đọc truyện tranh không vào đầu, vứt sang một bên nói: “Chỉ có ba cái lá thôi, chạm rơi một cái mày đừng hòng đứng thẳng đi ra ngoài.”
Hoàng Ngộ lập tức giơ hai tay: “Lúc đi cũng mang nó theo à?”
“Ừ.” Yến Vi Sí dựa vào lưng ghế, ánh mắt dừng trên hai cây xanh, “Đi chơi đi, đừng đứng đờ ra ở chỗ tao nữa, tao muốn ngủ.”
Vô dục vô cầu giống cụ ông.
Hoàng Ngộ ho khan: “Gần đây Chiêu Nhi đang phát sầu về chuyện em gái nó và em trai Trần Vụ.”
Yến Vi Sí phiền chán: “Nói tên đi.”
“Ok, Quý Minh Xuyên.” Hoàng Ngộ giơ tay nhún vai, “Thằng nhóc kia rất biết câu cá, Tiểu Hi đã cắn câu rồi.”
Cuối cùng còn thầm nói mát trong lòng, hai anh em đều là cao thủ câu cá.
Thủ đoạn của người em tám chín phần mười là lấy từ chỗ người anh.
“Chiêu Nhi càng khuyên bảo thì em gái nó càng nhiệt tình.” Hoàng Ngộ chậc lưỡi.
Yến Vi Sí buồn ngủ nhắm mắt lại: “Chẳng phải là nó còn chưa ra tay sao?”
Hoàng Ngộ chậc lưỡi, cũng đúng.
Đối phó một học sinh giỏi không có bối cảnh chỉ là chuyện động ngón tay với Khương đại thiếu gia.
Thật sự tới thời điểm không thể không ra tay, trực tiếp làm người biến mất không một tiếng động ở Xuân Quế là chuyện vô cùng đơn giản.
Chỉ xem xem có phải Quý Minh Xuyên cầu phú quý trong nguy hiểm hay không.
“Thế anh Sí này, tao đi chơi đây.” Hoàng Ngộ đi tới cửa liền dừng lại, khi đo kích cỡ, phản ứng của anh Sí không khác với trước kia, không chịu nổi đồng giới tiếp cận vượt quá một phạm vi nhất định.
Cho nên rốt cuộc anh Sí có cong không?
Hoàng Ngộ đảo mắt, nảy ra một ý tưởng.
Chỗ này của Xuân Quế, ở nút giao thông rẽ một cái là tới khu giải trí. Yến Vi Sí sầm mặt bị Hoàng Ngộ lôi vào quán bar.
Bên trong toàn nam.
Chân Hoàng Ngộ giẫm trúng thứ gì đó, gã lấy giày ra nhìn, đậu má, là một cái túi, còn đựng nước. Gã giẫm một cái, nước chảy hết ra ngoài.
Giày này không cần nữa.
Một bàn tay vươn tới từ phía sau Hoàng Ngộ, gã trực tiếp tới cú quăng ngã qua vai: “Mẹ kiếp, tìm chết.”
Đó là một tiểu 0, uống quá nhiều không nhận ra đây không phải khách hàng mà mình có thể dụ dỗ, ngã rất thảm.
Sắc mặt Hoàng Ngộ không đẹp lắm, Thủ Thành cũng có không ít bar gay, gã vì thể diện đi qua mấy lần, đều là phong cách thanh nhã.
Chưa bao giờ thấy kiểu dung tục thấp kém như thế.
Hoàng Ngộ hối hận vì đã chọn quán này, gã cố nén không nôn thức ăn trong dạ dày ra ngoài: “Anh Sí, đổi quán khác đi.”
“Không phải mày dẫn đường à?” Yến Vi Sí làm ngơ trước tất cả những thối nát xung quanh, “Cứ nơi này đi.”
Hoàng Ngộ nghẹn họng trố mắt, không phải anh Sí tới học tập đấy chứ?
Nhưng mà, có thể học gì ở nơi này.
Đừng dọa chết Trần Vụ nhé.
Yến Vi Sí ngồi xuống một góc khá tối, hắn không gọi rượu nước gì, Hoàng Ngộ cũng thế.
Chỉ chốc lát sau bọn họ đã được để mắt tới.
Nam sinh trung học, tươi non với nguồn tinh lực vô tận.
Hoàng Ngộ vẫy tay đuổi nhân viên phục vụ hỏi bọn họ uống gì, giới thiệu các loại hình xung quanh cho anh Sí: “Người mặc váy búp bê chính là 0.”
“Đó là 1.” Gã bĩu môi chỉ về người đàn ông có tạo hình khoe bắp tay.
Trước khi đến Xuân Quế, cuộc sống của anh Sí ở chế độ địa ngục quản lý quân sự cấp S. Thời gian bị chia nhỏ theo giây, bị kiểm soát không thể tự chủ, sau khi tới đây không ai quản lý, mới bắt đầu tiếp xúc tới ăn uống chơi bời.
Đây là lần đầu tiên anh Sí tới kiểu quán bar toàn đồng tính vui chơi.
Hoàng Ngộ vò mái tóc hơi dài, banh gương mặt đẹp trai sáng sủa: “Anh Sí, chơi không?”
“Chơi cái cóc khô.” Yến Vi Sí tẻ nhạt nhàm chán, “Đều rất ghê tởm.”
Chuyến này Hoàng Ngộ đã kiểm tra ra, anh Sí cong, nhưng lại không cong hoàn toàn.
Còn không bằng cong hẳn cho rồi.
Yến Vi Sí ra khỏi quán bar, đứng ở đầu đường đốt điếu thuốc. Thoáng trông thấy Hoàng Ngộ không biết khi nào đã quay video bọn họ ở quán bar và đăng lên vòng bạn bè, hắn thuận miệng hỏi: “Cài đặt chưa?”
Hoàng Ngộ đang lướt bình luận: “Cài đặt cái gì, mọi người đều có thể xem.”
Yến Vi Sí biến sắc: “Xóa ngay lập tức.”
Hoàng Ngộ nhìn vòng bạn bè rồi lại nhìn anh Sí của gã: “Thật đấy à, vô duyên vô cớ xóa đi?”
Yến Vi Sí phiền muộn: “Đăng thêm một bài.”
Hoàng Ngộ khoa trương che mặt, câm nín cứng họng.
Không phải chỉ là tới ngồi trong quán bar thôi sao, chuyện này cũng sợ bị Trần Vụ biết?
Anh Sí, người trước đây tỉnh táo giữa dòng đời, nay chẳng tìm thấy bóng dáng đâu nữa.
Tối nay, những người trong vòng bạn bè của Hoàng Ngộ nhìn thấy gã đầu tiên đăng video high trong quán bar, vài phút sau lại đăng một tấm ảnh tự chụp rất nghiêm túc.
[Cảm ơn anh Sí đã cùng tao tới chỗ này, thỏa mãn trí tò mò của tao.
Anh Sí rất không muốn, là tao mặt dày mày dạn khóc lóc cầu xin hơn ba tiếng, ổng mới đồng ý.
Bọn tao ngồi một phút liền rời đi.
Anh Sí dạy rất đúng, có thể đi quán bar nhưng không thể làm loạn, cũng phải chú ý bảo vệ tốt bản thân.]
Hơn chín giờ tối, Yến Vi Sí nằm trên võng gọi điện cho Trần Vụ: “Mệt chết mất.”
Trần Vụ ngồi trong sân nhỏ ngắm sao: “Mới đi làm về à?”
Yến Vi Sí sửng sốt, chẳng phải là nên hỏi đã chơi gì với Hoàng Ngộ à?
“Bạn Yến?” Trần Vụ nghi hoặc.
Yến Vi Sí dò xét: “Tối nay tôi ra ngoài chơi.”
Trần Vụ: “Ồ.”
Hết.
Yến Vi Sí nghi ngờ Trần Vụ vốn không chú ý tới vòng bạn bè của Hoàng Ngộ.
Hoặc là đã thấy nhưng không định hỏi.
Bất luận là bài thứ nhất hay bài thứ hai mà Hoàng Ngộ đăng.
Trái tim Yến Vi Sí nghẹn lại, hắn trực tiếp nói rõ: “Tôi đi quán bar, bar gay.”
Trần Vụ kinh ngạc: “Xuân Quế còn có loại nơi này hả?”
Yến Vi Sí: “…”
“Sao lại tới chỗ ấy, cậu không uống thứ gì kỳ quái chứ?” Trần Vụ lo lắng nói.
Yến Vi Sí hừ lạnh: “Tôi uống rồi còn có thể gọi cho anh vào giờ này à?”
“Cũng đúng.” Trần Vụ lầm bầm, “Nếu cậu uống rồi, sẽ phân không rõ nam hay nữ, cũng có thể không còn là trai tân mà cậu lấy làm kiêu ngạo nữa.”
Yến Vi Sí: “…”
Mình cùi bắp thế cơ à?
Hơn nữa, con mẹ nó mình kiêu ngạo bao giờ?
Là sự thật mà còn không cho mình nói?
Trần Vụ nhẹ nhàng dặn dò: “Bạn Yến à, tôi biết cậu ở tuổi này có lòng hiếu kỳ khá lớn, nhưng có vài nơi vẫn nên ít đi thôi, không an toàn đâu. Như bar gay ấy, cậu tới đó chính là miếng thịt Đường Tăng, phải cẩn thận chút.”
“Ai cần anh lo.” Yến Vi Sí hài lòng rung chân.
Trần Vụ không mất hứng, anh cười khẽ, như thể không so đo với trẻ con ấu trĩ.
Giọng Yến Vi Sí nhuốm lười biếng, song trái tim và suy nghĩ lại rất phấn khích: “Đang làm gì thế?”
“Mới họp về.” Trần Vụ nói.
Yến Vi Sí cảm nhận được cái gì gọi là cháo điện thoại: “Thôn các anh còn mở họp à?”
“Có chứ.” Trần Vụ đứng dậy về phòng, chiếc ghế tre lắc lư kêu kẽo kẹt. Anh quay lại chuyển luôn ghế tre vào trong, “Cây giống và loại cây đều phải bàn bạc.”
Yến Vi Sí trêu đùa: “Ở trong thôn có tiếng nói à? Tuyệt nhỉ.”
Trần Vụ hơi thẹn thùng: “Chỉ có thể nói vài câu thôi.”
Đi ngang qua nhà chính, anh nhìn bức di ảnh đen trắng của người đàn ông trung niên đẹp trai với khí chất bất phàm, nhỏ giọng nói: “Bạn Yến, chúng ta không trò chuyện nữa, chúc ngủ ngon.”
Ngày Trần Vụ về Xuân Quế, Yến Vi Sí tới bến xe đón anh.
Trong dòng người không mấy đông đúc, Trần Vụ cúi đầu, tóc mái ướt đẫm mồ hôi quét qua tròng kính. Anh đeo một chiếc túi vải trước người, trên vai khiêng một chiếc túi da rắn lớn với nhiều miếng vá.
Xung quanh là các kiểu ánh mắt đánh giá.
Mặc dù Xuân Quế là thành phố nhỏ tuyến mười mấy tuyến, nhưng rất xem thường người nhà quê.
Yến Vi Sí vừa xuất hiện, thanh âm xôn xao còn lớn hơn.
Thiếu niên bình thường mặc áo ngắn tay quần dài cũng giấu không được quý khí, và anh chàng nhà quê đeo kính giản dị.
Trên lưng Trần Vụ nhẹ đi, Yến Vi Sí một tay xách túi da rắn nặng trĩu: “Đây là cái gì?”
“Chân giò hun khói.” Trần Vụ đứng thẳng người, ngẩng đầu lên, vén tóc mái che tầm nhìn sang một bên.
Sự khinh miệt trong những ánh mắt đó đã nhạt bớt, khuôn mặt thanh niên lấm tấm mồ hôi, làn da trắng nõn hồng nhuận, trông cũng khá ưa nhìn.
Yến Vi Sí lấy xuống chiếc túi vải bố quanh cổ Trần Vụ: “Đây lại là cái gì?
“Nấm, mộc nhĩ, và khoai tây.” Trần Vụ nói.
Sắc mặt Yến Vi Sí không được tốt lắm.
Trần Vụ xấu hổ rũ mắt: “Cậu đừng đi cùng tôi, cậu ra ngoài chờ tôi trước đi.”
“Nghĩ gì đấy, tôi không cảm thấy anh mất mặt đâu.” Yến Vi Sí nói, “Nặng thế này, mang lại đây không ngại mệt à? Cũng không phải là không mua được ở Xuân Quế.”
“Không giống.” Trần Vụ lắc đầu.
“Được rồi, anh nói không giống thì là không giống.” Yến Vi Sí xách hai chiếc túi đi đằng trước, “Theo kịp tôi đấy.”
Trần Vụ tay không đi phía sau hắn: “Bạn Yến này, lát nữa tôi mời cậu uống trà sữa nhé.”
Yến Vi Sí từ chối: “Không uống.”
Trần Vụ sửng sốt: “Sao lại không uống?”
“Đang cai.” Yến Vi Sí đáp.
Trần Vụ kinh ngạc tới mức tăng nhanh tốc độ, đi tới trước mặt hắn, ngăn lại hắn, hỏi: “Cậu muốn cai trà sữa ấy hả?”
Yến Vi Sí mỗi tay cầm một chiếc túi bình dân, không hiện vẻ xấu xí quẫn bách mà vẫn loá mắt biếng nhác như cũ.
“Sợ mắc bệnh tiểu đường, huyết áp cao, bệnh động mạch vành.” Hắn nói.
“Uống nhiều trà sữa cũng không tốt, như lượng bình thường của cậu là hơi nhiều đó.” Trần Vụ gật gật đầu. Anh đứng tại chỗ chốc lát, nói một câu kinh người, “Để tôi làm cho cậu đi.”
Yến Vi Sí hoài nghi mình đang gặp ảo giác, hắn chậm rãi nhìn sang.
“Tôi từng xem video tự làm trà sữa rồi, rất đơn giản.” Trần Vụ nói, “Tôi sẽ chú ý đến nguyên liệu, để cậu có thể uống trà sữa mà không ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Yến Vi Sí nghiêng đầu qua một bên, ông đây thật sự đang cai đấy.
Nhưng tên này nói phải làm cho mình.
Phiền chết.
Đầu tháng Năm, chú Lưu từ chức, chú nói mình phải tới chỗ con gái.
Trần Vụ giúp chú thu dọn đồ đạc cá nhân.
Chú Lưu đã làm việc ở Xuân Quế được ba năm, song lại không có nhiều đồ.
Như thể sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.
Chú Lưu cho Trần Vụ tất cả trà nhài chưa uống hết, chú cười nói: “Tiểu Trần, nếu có duyên thì dù xa cách ngàn dặm vẫn có thể gặp mặt, chưa biết chừng về sau sẽ còn gặp lại đấy.”
Không để lại thông tin liên lạc mới.
Trần Vụ tan làm trở lại nhà thuê, nói với Yến Vi Sí đang giúp mình chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn: “Chú Lưu đi rồi, không còn làm việc ở Tây Đức nữa.”
Yến Vi Sí: “Chuyện lớn nhỉ?”
“Đều sẽ đi, đều phải đi.” Hắn bóc đậu que, nói một câu vô cùng nhàn tản.
Trần Vụ mím môi: “Tôi biết.”
“Tôi thấy anh như vậy, rõ ràng là không biết.” Yến Vi Sí nói, “Người đi lên chỗ cao, có mấy ai có thể tiếp tục công việc bảo vệ ở Tây Đức chứ?”
Trần Vụ đặt túi trên tay lên sofa: “Chú ấy đi đến chỗ con gái hưởng phúc, không phải là đổi công việc.”
“Làm chung chưa đầy một năm đã luyến tiếc rồi à?” Yến Vi Sí ẩn ý, “Tốt nghiệp xong, tôi sẽ rời đi Xuân Quế, đến lúc đó có phải là anh cũng…”
Chuông di động chợt reo reng reng.
“Là bạn học Triệu.” Trần Vụ đi ra sân nhỏ bắt máy, đầu bên kia truyền đến giọng nghiêm nghị của Triệu Tiềm, “Anh này, lão Đinh chạy khỏi bệnh viện rồi.”
Trần Vụ không chút hoảng sợ: “Cậu ta biết anh sống ở đâu à?”
“Không rõ.” Triệu Tiềm mới dứt lời liền nghe thấy Trần Vụ nói, “Cậu ta biết.”
Gặp nhau rồi?!
Triệu Tiềm thầm chửi hai tiếng, nói cực nhanh: “Anh gửi địa chỉ của anh cho em, em qua đó luôn.”
“Không cần tới đâu, anh không ở một mình, có bạn Yến nữa.”
Khi Trần Vụ định cúp, Triệu Tiềm hỏi một câu hỏi kỳ lạ và đầy thận trọng: “Trên người anh không có chỗ sây sát nào chứ?”
“Không có.” Anh đáp.
“Không có thì tốt, đừng đến gần quá, đề phòng ngộ nhỡ.” Triệu Tiềm vẫn không yên tâm, vội vàng nói, “Để em nói với anh Sí.”
Đinh Huy Tuyền leo vào từ ngoài bức tường trong sân. Vết thương của cậu ta vẫn chưa lành hẳn, trông bệnh trạng ốm yếu, khuôn mặt gầy gò biến dạng, khó có thể nhìn ra phong thá ngày xưa.
Tầm mắt Trần Vụ lướt qua cậu ta nhìn về bức tường trong sân, đỉnh đầu vang lên tiếng hừ lạnh của Yến Vi Sí, “Tôi đã từng nói gì?”
“Tường sân quá thấp, hệ số an toàn thấp.” Trần Vụ lặp lại những gì hắn nói trước đó.
Yến Vi Sí ha hả: “Một con gà con cũng có thể trèo tường tiến vào.”
Trần Vụ tháo kính thở dài.
Đinh Huy Tuyền bị phớt lờ, nắm chặt tay: “Trần Vụ, tôi muốn nói chuyện riêng với anh.”
Yến Vi Sí nhíu mày: “Coi như tôi chết rồi à?”
Đinh Huy Tuyền run lên, ngũ tạng lục phủ đau nhức dữ dội theo phản xạ. Cậu ta nhìn chằm chằm Trần Vụ, trong mắt không có ác độc hay điên cuồng.
Trần Vụ đi đến bên cạnh vườn rau nhỏ: “Cậu từng hại tôi, tôi không tin cậu, không dám cách bạn Yến quá xa, chỉ có thể nói ở đây, cậu thấy có được không?”
“Được rồi.” Đinh Huy Tuyền nhích qua một chút, khuôn mặt xanh mét run rẩy, khó khăn mở miệng bật ra một câu, “Anh bảo anh Sí nhắm mắt đi, cậu ấy nhìn tôi, tôi sợ.”
Trần Vụ: “…”
“Thế cũng không cần nhắm mắt đâu.” Anh quay đầu, “Bạn Yến, cậu đừng nhìn sang bên này.”
Yến Vi Sí lạnh lùng liếc Đinh Huy Tuyền, cảnh cáo cậu ta đừng tìm chết, bằng không sẽ không chỉ đơn giản liên quan tới sự an toàn của một mình cậu ta.
Đinh Huy Tuyền chật vật nuốt nước bọt, Yến Vi Sí rời mắt đi nơi khác, hơi thở và khả năng vận động của hắn đã hồi phục rất nhiều.
Trần Vụ thấy Đinh Huy Tuyền lấy di động ra, quay màn hình về phía anh.
Một bức ảnh.
Là anh và Quý Minh Xuyên, lần ở thư viện năm ngoái.
Chỉ xét riêng bức ảnh, những đường gân nổi lên trên cánh tay Quý Minh Xuyên túm lấy anh, mí mắt đỏ hoe, ánh mắt đặt trên người anh không thể là thứ mà một người em trai nên có đối với một người anh trai, sẽ khơi dậy suy đoán của người khác.
Mà Quý Minh Xuyên còn có một đôi mắt thâm tình.
Đinh Huy Tuyền là gay, cậu ta sẽ xem bức ảnh này từ góc độ của gay.
Rõ ràng là không trong sạch.
Đinh Huy Tuyền hạ điện thoại xuống, thấp giọng nói: “Tôi chưa gửi cho anh Sí, xem như là sự đền bù cho những gì tôi đã làm với anh lần trước.”
Tuy nhiên cậu ta vừa có vẻ phẫn nộ, vừa như không thể hiểu nổi, “Sau này anh đừng như vậy nữa!”
Trần Vụ nói: “Cậu hiểu nhầm rồi.”
“Tôi hiểu nhầm?” Đinh Huy Tuyền châm chọc, “Các anh chỉ kém chút là đã hôn nhau.”
Trần Vụ kéo góc áo lau tròng kính: “Cậu ta thích con gái.”
“Đừng dùng cái này để lừa tôi! Theo đuổi con gái chẳng phải là cách che mắt sao!” Đinh Huy Tuyền dao động cảm xúc quá lớn, giọng quá thấp, nghe quỷ dị, “Tôi sẽ giám thị anh, nếu để tôi lại phát hiện anh và người này dây dưa lằng nhằng, tôi sẽ không giấu giếm thay anh nữa!”
Cậu ta thoáng bình tĩnh lại, lắc đầu: “Thật sự không hiểu anh có điểm gì tốt.”
Thấy cậu ta muốn rời đi, Trần Vụ nói: “Cậu còn chưa xin lỗi tôi.”
Đinh Huy Tuyền trừng Trần Vụ, câu “Vậy có phải là anh nên nói cảm ơn tôi không” sắp phun ra ngoài lại bị cậu ta uất ức nuốt xuống. Cậu ta khom lưng: “Xin lỗi.”
Nói xong định đi leo tường.
“Đã cho cậu đi rồi à?”
Yến Vi Sí từ phía sau tới gần Trần Vụ, khoác tay lên vai anh, ngoắc tay với Đinh Huy Tuyền: “Trên điện thoại có cái gì, để tôi xem thử xem.”