Khương Hi chịu cú sốc quá lớn, thậm chí chẳng biết mình đang nói gì.
“Nhưng anh thường xuyên uống trà sữa, uống hàng ngày. Nếu mỗi lần hôn anh ta lại không thể uống trà sữa, vậy không thể muốn hôn lúc nào là hôn lúc đó được, nên các anh không phù hợp. Các anh không thể…”
“Em nhắc nhở anh một việc rồi đấy.” Yến Vi Sí hời hợt: “Thế dứt khoát cai luôn.”
Khương Hi sợ đến mức ngừng thút thít: “Anh đang đùa hả anh Sí?”
Yến Vi Sí không để ý, hắn nhíu mày suy nghĩ nên cai từ đêm nay hay bắt đầu từ ngày mai, làm thế nào để cai.
Tay chân Khương Hi như nhũn ra, cô bé ngồi xổm xuống dùng hai tay ôm đầu gối, miệng lặp đi lặp lại: “Điên, điên rồi.”
Đã có nhân viên y tế để ý bên này, Yến Vi Sí lại gọi cho Khương Lương Chiêu: “Đến chưa?”
“Đến rồi.” Khương Lương Chiêu ra khỏi thang máy, sải bước băng qua hành lang dài tới đây. Một người luôn chú trọng lễ nghi như hắn ta bây giờ lại hơi vội vã.
“Tiểu Hi.” Khương Lương Chiêu trầm giọng gọi.
Khương Hi ngẩng khuôn mặt ngây thơ khóc lóc trông như con mèo, khóc đến độ thở không ra hơi: “Anh! Anh! Anh ơi!”
Cô bé lảo đảo nhào vào cái ôm của người thân ruột thịt, cố gắng tìm kiếm cảm giác an toàn và chân thực, đánh tan những hoang đường mà cô bé cảm nhận được tối nay.
“Trần Vụ, anh Sí, họ…” Khương Hi tóm lấy chiếc sơ mi màu xám than của anh trai mình, vùi mái đầu cài trâm tinh tế vào lòng hắn ta, nói năng lộn xộn biểu đạt không ra về hết thảy những gì mình chứng kiến.
“Chúng ta đi trước đã.” Khương Lương Chiêu xoa xoa khuôn mặt ướt nhẹp của cô bé: “Đừng gây chuyện ở bệnh viện, làm ảnh hưởng bệnh nhân nghỉ ngơi.”
Khương Hi vẫn đang khóc.
Trong phòng bệnh truyền đến tiếng hô của Trần Vụ: “Bạn học Yến ơi?”
Anh giẫm lên giày vải đi ra ngoài mở cửa, đôi mắt vừa tỉnh ngủ nên hơi sưng, đôi mắt ngơ ngác nhìn tình hình ngoài cửa: “Mọi người đang…”
Khương Hi bị anh trai mình lôi đi, cô bé ngoái đầu trừng Trần Vụ với ánh mắt oán hận uất ức. Giây tiếp theo, cô thấy thiếu niên bên cạnh anh lạnh lùng nhìn mình.
Ánh mắt đó chẳng hề có tình cảm của anh trai nhà bên.
Trước đây Yến Vi Sí chỉ không tiếp nhận tình cảm của cô, chứ ít nhất cũng xem cô là em gái. Còn bây giờ hắn không phải là cảnh cáo thì cũng là phẫn nộ, trách cô lằng nhằng không dứt làm phiền đến hắn.
Khương Hi hoảng sợ và khổ sở che mặt, vùng ra khỏi vòng tay của anh trai và òa khóc chạy đi.
Khương Lương Chiêu thở dài. Hắn ta không sợ em mình chạy lung tung, vì A Ngộ vẫn đang chờ dưới lầu. Điều quan trọng nhất lúc này là làm sao để em gái tỉnh táo, chấp nhận, buông tay và hiểu rõ cái gì gọi là yêu thích ham muốn của thế giới trưởng thành, mà không phải là trò chơi đồ hàng trẻ con.
Chuyện này sớm muộn gì cũng phải trải qua, có điều lại sớm hơn hắn ta dự tính. Vậy thì hãy kết thúc trước khi rời khỏi Xuân Quế đi.
Khương Lương Chiêu trở về trước mặt Trần Vụ, săn sóc hỏi: “Bệnh dị ứng của anh không sao chứ?”
Trần Vụ nói: “Không sao.”
“Vậy anh Sí, tao đi trước xử lý việc bên mình đây.” Lúc nói những lời này, Khương Lương Chiêu thoáng liếc sang Trần Vụ.
Nhưng Trần Vụ không thu được ám hiệu từ hắn ta, anh vốn sẽ không chủ động nghe ngóng xem có chuyện gì và tại sao hắn ta lại nhìn mình.
Đôi khi Khương Lương Chiêu cũng hoài nghi Trần Vụ thực sự khôn khéo không, hay là chỉ ăn may thôi.
“Anh đi vào đi.” Yến Vi Sí đẩy Trần Vụ vào phòng bệnh. Sau khi đóng cửa lại, sắc mặt hắn trầm xuống: “Có thể xử lý tốt chứ?”
“Cũng mong vậy.” Thấy hắn rất thiếu kiên nhẫn, Khương Lương Chiêu day day ấn đường nói: “Tao cũng không dám đảm bảo, nhưng tao sẽ cố gắng hết sức.”
Yến Vi Sí ngẩng đầu.
Khương Lương Chiêu quay người rời đi.
Từ đầu đến cuối Yến Vi Sí đều không nói thẳng Khương Hi đã nhìn thấy gì, mà Khương Lương Chiêu cũng không hỏi.
Trong lòng mọi người đã biết rõ, không cần lãng phí thời gian nói những điều vô nghĩa.
Yến Vi Sí vừa vào phòng bệnh, Trần Vụ đã đến gần trước mặt hắn: “Bạn Yến, sao cậu lại chọc người ta khóc rồi?”
“Đừng lo chuyện bao đồng.” Yến Vi Sí không muốn nhắc đến Khương Hi nên giọng hơi nặng.
Trần Vụ không hỏi tiếp, anh yên lặng bò lại lên giường bệnh, đắp kín chăn và nhắm mắt lại.
Một loạt hành động phát ra tiếng vang cực nhỏ, giống như một con thú nhỏ cảm nhận được sự chống đối của con người, nên nhanh chóng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình và lùi vào trong vỏ.
Yến Vi Sí: “…”
Vừa nãy hắn có cáu gắt sao?
Vậy mà cũng tính?
“Chuyện này không liên quan tới anh.” Yến Vi Sí đi đến bên giường, cố ý kéo mép chăn trong tay Trần Vụ.
“Sao lúc đi cô bé kia lại nhìn tôi như thế?” Trần Vụ giấu tay dưới chăn, ngập ngừng hỏi: “Có phải đã hiểu lầm gì không?”
“Không phải hiểu lầm.” Yến Vi Sí buột miệng. Hắn trừng người đang nhắm nghiền mắt nằm trên giường rõ ràng là không tập trung, vừa bứt rứt vừa bực bội: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc đây.”
Yến Vi Sí vừa đặt tay lên nắm cửa thì trong phòng bệnh vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: “Vào lần leo núi hôm cúng ông Táo năm ngoái, em gái Khương Lương Chiêu tìm tôi, bảo tôi giúp cô bé theo đuổi cậu, nói có thể cho tôi rất nhiều tiền.”
Yến Vi Sí quay phắt lại: “Anh đồng ý hả?”
“Không.” Trần Vụ đáp.
Yến Vi Sí sải bước đến trước giường, chống một tay lên đầu giường rồi cúi người, hơi thở phả ra rơi xuống mí mắt anh: “Vậy anh đáp thế nào?”
Trần Vụ mở mắt ra, Yến Vi Sí chưa đứng thẳng dậy. Hắn vẫn duy trì khoảng cách có thể nói là thân mật và cũng không mất vẻ mạnh mẽ, mắt đối mắt với Trần Vụ.
“Tôi đáp là, tôi sắp phải chuyển đi rồi.” Ánh mắt Trần Vụ tan rã.
Là cái đáp án khỉ gió này hả? Nhạt nhẽo chẳng có cảm xúc gì cả.
Yến Vi Sí lấy kính mắt trên đầu giường đeo lên cho anh, khiến anh đối mặt với những gì khoảng cách giữa họ mang lại.
Trần Vụ nhìn rõ khuôn mặt sáng sủa và đường quai hàm góc cạnh ngay phía trên, anh cũng không khó chịu, ít nhất là về mặt thị giác. Anh chậm rãi chớp mắt: “Bạn học Yến à, cậu đứng cách tôi hơi gần.”
Mái tóc vàng phủ bóng xuống mi mắt Yến Vi Sí, hắn áp sát hơn nữa: “Sao, không được à?”
Trần Vụ dịch đầu trên gối.
Áp suất không khí quanh thân Yến Vi Sí giảm xuống nhanh chóng, lúc tưởng rằng mình bị chê bai, bên tai hắn vang lên tiếng nói: “Hơi ngứa.”
“Cái này mà cũng ngứa, anh mẫn cảm thế nhỉ.” Yến Vi Sí xoay người đi kéo chiếc ghế cạnh bàn ra.
Trần Vụ ngại ngùng cười: “Tôi mẫn cảm lắm.”
Ánh mắt nóng rực của Yến Vi Sí chăm chú vào anh, giống như thứ năng lực nào đó trong cơ thể hắn bị chạm đến, chạm vào nổ ngay: “Anh biết mình đang nói cái gì không?”
Trần Vụ ngơ ngác: “Không phải là đang nói tôi mẫn cảm hả?”
Yến Vi Sí hít một hơi thật sâu: “Đổi chủ đề đi.”
“Vậy để tôi nghĩ xem có chuyện gì cần nói.” Trần Vụ trở mình, vừa dâng trào cơn buồn ngủ vừa nói: “Tâm tư của em gái Khương Lương Chiêu đối với cậu viết hết lên mặt rồi đấy.”
Yến Vi Sí thờ ơ.
Trần Vụ nhìn hắn: “Không thích à?”
Yến Vi Sí nói rõ: “Từ đầu đến chân đều không thích.”
Trần Vụ: “Nhà họ Khương có tiền có quyền, nếu có thể thành đôi thì cả đời này không cần phải phấn đấu.”
Yến Vi Sí mở điện thoại: “Tôi không có hứng thú đi ở rể.”
Trần Vụ: “… Ở rể cũng khó làm đấy.”
Đuôi mắt Yến Vi Sí giật giật, chuyện này mà cũng tin? Đang lúc hắn đang định cười nhạo thì Trần Vụ lại thêm một câu: “Vậy cậu đã từ chối chưa?”
Hắn gần như lập tức đáp lại: “Vẫn luôn từ chối.”
Thiếu điều thề luôn.
Trần Vụ chân thành nói: “Cậu làm đúng đấy, không thích là phải nói rõ ra.”
Đột nhiên được khen, Yến Vi Sí gãi gãi chóp mũi, che giấu khóe môi đang cong lên: “Tư duy của người bình thường thôi.”
Lúc sắp ngủ, Trần Vụ đột nhiên vén chăn lên. Yến Vi Sí thấy anh thức dậy như một du hồn, cầm chiếc túi vải bố mà ngay cả vào bệnh viện cũng không quên mang theo, sau đó lấy một chiếc hộp màu xanh lam từ trong đó ra.
Yến Vi Sí nhanh chóng tắt màn hình điện thoại và quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Vờ như đang ngắm mê mẩn.
“Bạn Yến à, suýt nữa tôi quên đưa cái này cho cậu.” Trần Vụ cầm chiếc hộp đi về phía hắn: “Đây là quà sinh nhật cậu tôi tặng cậu.”
Yến Vi Sí không hào hứng với sinh nhật, có quà hay không cũng không quan trọng. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhận quà mà trái tim nóng bỏng háo hức đến thế, mở ra ngay tại chỗ.
Là một chiếc đồng hồ thể thao.
Không khéo là, Yến Vi Sí từng làm thêm ở cửa hàng của thương hiệu này, hắn biết nó có giá hơn hai nghìn tệ.
Đối với người bình thường, đây là một khoản chi lớn.
Yến Vi Sí lấy đồng hồ ra, thờ ơ lật trái lật phải ngắm nghía: “Nhặt được tiền hả?”
Trần Vụ thật thà đáp: “Đồng nghiệp cho lì xì đấy.”
Yến Vi Sí không mặn không nhạt: “Tiện đường mua nhỉ.”
“Nào có, tôi đặc biệt mua cho cậu đấy.” Trần Vụ cũng không thấy oan ức, chỉ nói ra sự thật: “Chạy mấy cửa hàng mới mua được.”
“Thế tôi đi ngủ thật đây.” Anh nói xong liền chuẩn bị lên giường, như thể vừa hoàn thành một công việc.
Yến Vi Sí đặt đồng hồ lên bàn: “Hết rồi sao?”
Trần Vụ đã quỳ một chân lên giường, anh sửng sốt phút chốc rồi mới chợt nhận ra mình đã quên mất một chuyện, bèn ngượng ngùng nói câu chúc mừng: “Chúc mừng sinh nhật nhé bạn Yến.”
Yến Vi Sí lùi ra sau dựa vào thành ghế, bày dáng vẻ lười biếng của đại thiếu gia: “Chỉ mỗi câu này?”
Trong mắt Trần Vụ ngập tràn dấu chấm hỏi.
“Chậc.” Yến Vi Sí bất mãn nói: “Sang năm nói nhiều hơn cho tôi, nghe qua loa quá.”
Trần Vụ: “…”
“Chẳng phải sinh nhật toàn nói thế à?” Anh thì thầm với âm lượng không nhỏ lắm: “Khó hiểu thật.”
Yến Vi Sí để ngoài tai, tóm lại sang năm hắn muốn nghe cái khác.
Ở tầng dưới, Hoàng Ngộ đang xem vòng bạn bè của anh Sí.
Anh Sí chụp một phần cổ tay, chủ yếu là để khoe đồng hồ của hắn.
Kiểu dáng, màu sắc và cả thiết kế thực sự rất quê mùa, nhưng nghĩ tới chuyện nó là do Trần Vụ tặng thì cũng hợp lý.
Hoàng Ngộ làm trái lương tâm nhấn like và bình luận “Đẹp trai”. Đột nhiên tiếng hét chói tai của con gái vang lên bên tai gã, Hoàng Ngộ cả kinh suýt vứt luôn điện thoại.
“Các anh biết hết rồi! Vậy mà còn giấu em!” Khương Hi không kìm được nỗi lòng: “Xem em là đồ ngốc đúng không?”
“Thứ nhất, bọn anh cũng mới phát hiện gần đây thôi.” Khương Lương Chiêu rất có kinh nghiệm trấn an: “Thứ hai, trong chuyện này có nhiều nhân tố chưa xác định được, bọn anh vẫn đang quan sát.”
Khương Hi chợt ngừng hơi thở hỗn loạn, nước mắt lưng tròng chực rớt xuống. Họ vẫn còn đang đi học, nhìn không thấy chạm không tới tương lai, quả thật có rất nhiều thứ chưa rõ và không ổn định.
Nhưng bây giờ! Ngay lúc này! Anh Sí đang thích Trần Vụ!
Hoàng Ngộ nhai kẹo cao su: “Em gái Tiểu Hi à, hình như sự kinh ngạc nghi hoặc của em còn lớn hơn nỗi đau thất tình đấy.”
Khương Hi dùng khăn che cái mũi đỏ bừng vì khóc, xoay lưng xì mũi: “Thật ra em đã nghĩ kỹ rồi, nếu tình cảnh của anh Sí không thể xoay chuyển, vậy thì em không thể ở bên anh ấy. Cuộc hôn nhân của em nhất định phải có giá trị, có thể mang đến thu hoạch và lợi ích trực quan nhất cho gia tộc.”
Khương Lương Chiêu và Hoàng Ngộ: “…”
Nghĩ hơi nhiều rồi em.
“Dù sao trong tương lai nếu em không phải là vợ anh ấy, đó cũng sẽ là tiên nữ.” Khương Hi khóc hu hu: “Là cấp bậc em nhìn thấy cũng sẽ không tức giận.” Cô lại nức nở, giận dữ đến độ cả người run bần bật: “Nhưng tại sao lại là một tên con trai, anh Sí có chỗ nào giống gay chứ?!”
Khương Lương Chiêu vỗ vỗ tấm lưng không ngừng phập phồng của em gái, giúp cô bé thở ổn định: “Vẫn còn sớm mới đến kết cục, bất ngờ cong thì cũng có thể bất ngờ thẳng lại.”
Hoàng Ngộ xoa xoa cái cằm mọc ít râu: “Nói mới nhớ, rốt cuộc sao anh Sí lại cong được nhỉ, có phải là giống con ếch bị nấu trong nước ấm không…”
Khương Hi không hiểu tại sao thứ ngu ngốc như con ếch dần dần bị nấu chín ấy lại có thể được ví von với anh Sí. Trọng điểm của cô bé bị chuyển tới chỗ khác, khuôn mặt đôi mắt cô cũng đỏ thêm mấy phần: “Đã nghĩ xong phải hôn thế nào rồi cơ, tiến triển nhanh như thế, tâm tư cũng bỏ ra rất nhiều.”
“Đó là mối tình đầu của anh Sí nhà em đấy.” Hoàng Ngộ cười ngả ngớn: “Mãnh hổ ngửi tường vi(1).”
(1) Tác phẩm tiêu biểu “In Me, Past, Present, Future meet” của nhà thơ người Anh Siegfried Sassoon có câu thơ kinh điển: “In me the tiger sniffs the rose”. Câu này được nhà thơ Dư Quang Trung người Trung Quốc dịch thành “Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi“; tức là con hổ cũng có lúc tinh tế ngửi hoa tường vi, hùng tâm bận rộn và cao cả sẽ khuất phục trước sự dịu dàng và vẻ đẹp, cảm nhận vẻ đẹp một cách bình yên. Nó nói về các khía cạnh cứng rắn và mềm mại của bản chất con người.Khương Hi khẽ nói: “Nào phải tường vi, đó là khúc gỗ.”
Hoàng Ngộ đang hóng hớt không ngại lớn chuyện: “Mặc kệ là cái gì, nhưng anh Sí nhà em cứ thích cơ.”
Khương Hi giẫm mạnh lên chân gã: “Sao anh nhiều lời thế nhỉ, em có nói chuyện với anh đâu, em đang nói với anh trai em mà!”
“Má ơi!” Hoàng Ngộ đau đớn kêu la thảm thiết: “Đầu ngón chân của bố!”
Khương Hi còn định giẫm mạnh hơn, Hoàng Ngộ vội vàng xách cô bé lên không trung, nhe răng trợn mắt với cô ngay trước mặt anh trai cô.
Giờ mới đến chỗ nào chứ, anh Sí của em thuộc thể chất yêu mụ đầu, chuyện hay còn ở phía sau kìa.
Khương Lương Chiêu đưa em gái về trường Trung học Số 1, bảo cô bé tắm nước nóng rồi ngủ một giấc thật ngon, đồng thời còn dặn cô bé không được nói cho ai biết chuyện xảy ra tối nay.
Nào ngờ em gái mình vừa ỉu xìu nói biết rồi, sau đó quay đầu lại tới ngay lớp học của Quý Minh Xuyên.
Vào giờ này, học sinh còn đang tự học trên lớp.
Người đứng thứ hai toàn khối không chỉ trắng trợn trốn học, mà còn đứng ở cửa phòng học mở to đôi mắt đỏ bừng như thỏ, trên tay cầm chiếc trâm cài vốn nên đang đeo trên tóc, hô thật lớn tiếng: “Quý Minh Xuyên! Cậu ra đây!”
Cả lớp 302 lặng ngắt như tờ.
Quý Minh Xuyên nhíu mày. Lần đầu tiên Khương Hi nhìn thấy y có phản ứng như thế khi mình chủ động. Cô lập tức nảy sinh cảm giác hối hận muốn rút lui đầy xấu hổ, bèn xoay người định đi.
Tiếng chân ghế cọ xát xuống mặt đất vang lên trong phòng học. Dưới sự chứng kiến của nhiều cặp mắt, Quý Minh Xuyên chọn bỏ đề bài còn dang dở mà đi ra cửa gặp cô gái có vẻ đang rất cần mình.
Không ai dám ồn ào.
Quý Minh Xuyên dẫn Khương Hi tới hành lang. Y săn sóc lùi lại ở một khoảng cách có thể nhìn thấy Khương Hi, nhưng cũng không khiến cô bé cảm thấy bị xúc phạm, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Khương Hi trút hết tất cả nỗi lòng không cam vào Quý Minh Xuyên, vừa đấm vừa đá y, chẳng hề đề phòng mà bộc lộ mặt yếu ớt và ngây thơ nhất của mình: “Cậu có biết anh trai cậu… Đều tại anh cậu hết…”
Quý Minh Xuyên không để ý đến dấu giày trên đồng phục, y siết chặt bàn tay Khương Hi đang vung loạn trên mặt trên người mình: “Nói rõ ràng nào.”
Tiếng anh trai nhắc nhở thình lình vang lên bên tai Khương Hi, cô nàng lập tức ngậm miệng, mùi vị giấu đầu hở đuôi lập tức ùa ra từ chân mày khóe mắt.
Hành lang chìm trong sự tĩnh mịch khó tả.
Khương Hi đứng ngẩn tại chỗ một lúc lâu, thấy hơi lạnh nên ôm tay xoa xoa, sau đó chợt thấy một đôi mắt đen không thấy ánh sáng, bị dọa sợ hét to một tiếng: “Tại sao cậu còn chưa đi?”
“Không yên lòng về cậu.” Quý Minh Xuyên nói.
Khương Hi thoáng chốc xúc động vì sự quan tâm của y: “Cậu đi đi! Không muốn nhìn thấy cậu nữa! Thấy cậu là lại nghĩ đến anh của cậu!”
“Anh ta cướp đi… Cướp của tôi…” Cô nhóc hoàn toàn buông lỏng tâm tình, gào khóc.
Quý Minh Xuyên hỏi rất nhỏ: “Cướp gì của cậu?”
Khương Hi chỉ lo khóc, khóc khàn giọng đến độ sắp ngất đi.
“Tớ không hỏi nữa, anh tớ làm cậu khóc như thế thì nhất định là lỗi của anh ấy rồi.” Quý Minh Xuyên ôm lấy bờ vai gầy đang run rẩy của cô gái, y siết chặt năm ngón tay trắng bệch lạnh lẽo.
Âm thầm bảo vệ cô, cũng đứng về phía cô.
Sau Thanh Minh, Trần Vụ trở về thôn Lão Thạch một chuyến. Anh không nói cho ai biết, chỉ một mình ngồi tàu về.
Ngắm phong cảnh mà chỉ giá vé đắt hơn mới có.
Đãi ngộ vào thôn của Trần Vụ là, người trong thôn chạy đến cửa thôn nghênh đón anh, bên tai vang lên giọng quê đầy thân thuộc, anh cũng phân phát bánh kẹo mua trên đường cho đám trẻ. Không phải là kẹo nhập khẩu gì, chỉ là kẹo cứng trái cây bình thường.
Nhưng ngọt như nhau.
Trần Vụ vẫy tay trong những tiếng gọi “anh Tiểu Vụ”, sau đó đi cùng trưởng thôn tới nhà ông.
“Vụ trà mới năm nay tốt lắm.” Trưởng thôn dẫn Trần Vụ vào nhà, rót cho anh một chén, “Cháu nếm thử đi.”
Trần Vụ nhìn, thấy tất cả đều là lá trà non nhòn nhọn, kích thước đồng đều, màu sắc rất đẹp.
Trưởng thôn sốt ruột, ông muốn Trần Vụ uống nhanh để đánh giá, nên bưng thẳng chén trà ra ngoài hóng gió. Da già thịt thô, cũng không thấy bỏng tay.
Chẳng bao lâu sau, Trần Vụ đã khiến trưởng thôn được mãn nguyện. Anh nói trà rất ngon, có thể bán được với giá tốt.
Trưởng thôn vô cùng mừng rỡ, lộ ra hàm răng già thưa thớt: “Năm nay thời tiết tốt, là nhờ ông trời chiếu cố chúng ta.”
“Đúng thế ạ.” Trần Vụ ngắm mấy con gà đang chọi nhau trong sân.
Trưởng thôn nhìn anh từ trên xuống dưới mấy lần, thấy anh gầy đi hẳn một vòng so với thời điểm rời khỏi thôn vào tháng Mười Một năm ngoái.
Trước khi đi mặt tròn xoe, giờ cằm chẳng có chút thịt nào.
Trưởng thôn không biết Trần Vụ làm gì ở Xuân Quế, cũng không tiện hỏi. Ông đi tới đi lui xoa xoa tay: “Tiểu Vụ, cháu ăn cơm ở nhà bác rồi hẵng về nhé. Bác gái cháu đang cắt rau hẹ trong vườn đấy.”
“Không được đâu ạ.” Trần Vụ nói: “Đi tàu không dễ chịu như đi bus, dạ dày cháu hơi nhộn nhạo.”
Trưởng thôn đành phải tiễn anh về nhà cũ.
Lúc Trần Vụ mở cửa đi vào, trưởng thôn cũng mới sực nhớ ra, ngày ba mươi năm ngoái Minh Xuyên đập phá đồ đạc trong nhà. Ông dọn dẹp mấy ngày mới xong, nhưng vẫn chưa vứt đồ bị phá hỏng, chúng được ông xếp chồng chất ở nhà chính.
Trưởng thôn vội vàng bước qua ngưỡng cửa chạy vào sân: “Tiểu Vụ!”
Trần Vụ dừng ở trước cửa nhà chính.
Trưởng thôn thở phì phò: “Đây không phải là có trộm vào đâu, mà là…”
“Cháu biết ạ.” Trần Vụ đặt túi du lịch xuống: “Để cháu thắp hương cho cha cháu trước, những việc khác lát nữa cháu làm sau.”
Trưởng thôn nhìn sắc mặt của anh, không nhìn ra điều gì. Ông dịu giọng nói: “Vậy cháu cứ ở đây nhé, có chuyện thì cứ đứng ở cửa hô một tiếng là được.”
Trần Vụ đè lên một thùng nước cạnh chiếc giếng loang lổ gỉ sét. Anh tìm một miếng giẻ, phủi mạng nhện dính trên đó và dùng gáo múc nước giặt khăn, sau đó đi vào nhà chính lau bụi bặm bám trên di ảnh.
Lau sạch liền thắp hương.
Trong mùi nhang quẩn quanh, Trần Vụ bắt đầu quét dọn vệ sinh. Chiếc điện thoại để trong túi áo khoác bỗng có một tin nhắn
Là tin nhắn trừ phí dịch vụ của ngân hàng.
Trần Vụ vào wechat nhấn vào dấu chấm đỏ thông báo bên dưới để đọc rồi nhắn tin cho Yến Vi Sí: [Em gái Khương Lương Chiêu gửi lời mời kết bạn cho tôi, có đồng ý không?]
Yến Vi Sí: [Không đồng ý.]
Trần Vụ: [Có phải là có chuyện gì không?]
Yến Vi Si: [Có chuyện thì tìm anh con bé ấy.]
Trần Vụ: [Bên dưới lời mời kết bạn cô bé ghi chúng ta có khoảng cách thế hệ.]
Yến Vi Sí: [Có con khỉ. Lớn hơn bốn tuổi chứ có phải bốn mươi đâu.]
Trần Vụ nhét di động lại túi áo. Sau đó Yến Vi Sí có nhắn lại hay không, và nhắn cái gì, anh cũng không để ý, chuyên tâm bắt đầu làm việc nhà.
Nhà cũ không rộng lắm, Trần Vụ lại lẹ tay lẹ chân, không tốn nhiều công sức đã quét dọn sạch sẽ. Anh cũng không hề nhàn rỗi mà đi vào căn phòng ngủ của mình.
Bên trong chiếc tủ không cửa là những bộ đồ giường hơi ẩm mốc
Chuông gió nơi cửa sổ vang lanh lảnh.
Trần Vụ tháo tấm thẻ gỗ treo trên đó xuống, mang nó tới cái hố to sau núi cùng với những thú rác thải khác.
Đây là khu vực chuyên để đổ rác trong thôn, chất gần đầy sẽ bị thiêu hủy.
Trần Vụ móc trong túi ra một hộp diêm.
Trưởng thôn biết quan hệ của Trần Vụ và em trai mình không còn như trước, nên không tiết lộ thông tin anh về thôn ra ngoài. Tuy nhiên, những người khác không tỏ tường bí mật bên trong, họ đã kể cho con cháu trong nhóm chat.
Có người lại liên hệ Quý Minh Xuyên vừa xuất sắc vừa đẹp trai, vội vàng bắt lấy cơ hội có thể nói chuyện với y.
“Minh Xuyên à, anh trai cậu từ phía Sơn Tây về, nhất định đã biết cậu ăn Tết mà không viếng mộ cha cậu.”
Quý Minh Xuyên ôm một chồng sách bước lên cầu thang: “Tức giận hả?”
“Để tôi hỏi mẹ tôi.” Người kia nhanh chóng truyền lời: “Bà bảo là nhìn không ra.”
Quý Minh Xuyên cười một tiếng ngắn ngủi, hẳn là thất vọng cực độ nhỉ?
Đồng hương trong điện thoại hỏi dò: “Vậy anh cậu về quê vào Thanh Minh đấy, cậu có về không?”
Quý Minh Xuyên chưa kịp mở miệng, sau lưng đã vang lên tiếng gọi mềm mại ngọt ngào: “Quý Minh Xuyên, cậu đi xem triển lãm hoạt hình với tôi đi!”
“Không về.” Y cúp máy.
Trần Vụ ném que diêm đang cháy vào đống rác. Gió thổi bùng mồi lửa, rất nhanh chóng đã cháy phừng phừng.
Những đồ vật ngập tràn ký ức thời gian, khắc ghi dấu vết năm tháng, giờ lại trở thành vật dụng phế phẩm bị ngọn lửa nuốt trọn từng chút một.
Trần Vụ giơ tay lên, thả lỏng các ngón tay.
Tấm thẻ gỗ nhuốm hơi ấm cơ thể cũng bị anh ném vào.
Ánh lửa nhảy nhót trên kính mắt của anh, tạo cho người ta ảo giác như nó muốn chui vào tròng mắt anh.
Anh nhận cuộc gọi đã đổ chuông một lúc lâu.
Cậu thiếu niên ở Xuân Quế xa xôi đang nổi giận với anh, hỏi anh điện thoại còn dùng được nữa không, không dùng được thì đổi đi, gọi mãi mà không kết nối được.
“Điện thoại không sao hết.” Trần Vụ áy náy nói: “Là tôi không nghe thấy.”
Yến Vi Sí nằm phơi nắng trên bãi cỏ gần hồ chứa nước, bày ra trạng thái nửa tàn phế, thậm chí chẳng muốn đi làm.
Tên này hôm nay mới đi đã khiến hắn khó chịu như thế. Một tiếng mà làm hắn có cảm giác như đã mười năm, chậm kinh khủng.
“Thật sự định ở quê ba ngày à?” Yến Vi Sí nói.
Trần Vụ nhặt một cành cây dài đi cời lửa: “Đi một chuyến cũng không dễ dàng, lần sau không biết chừng nào mới có thể trở lại.”
“Ba ngày, bảy mươi hai tiếng.” Yến Vi Sí chửi nhỏ một tiếng. Biết vậy thì đã ném mặt mũi mà theo cùng rồi. Bây giờ không kiếm được cái cớ nào cả, chết tiệt.
Điện thoại vẫn đang kết nối. Yến Vi Sí không mở miệng, Trần Vụ cũng không nói chuyện. Họ ở những thành phố khác nhau, suy nghĩ về những chuyện khác nhau.
Trần Vụ ngắm ngọn lửa càng đốt càng rừng rực, càng đốt càng yếu dần.
Đống rác bốc mùi đã sắp đốt xong, tro tàn chất đống bay tứ tung.
Trần Vụ phủi phủi quần áo: “Tôi định đi đốt vàng mã cho cha tôi, đốt thêm một chút cho ông ấy tiêu dưới âm phủ.”
“Chuyện đó mà anh cũng tin à?” Yến Vi Sí nói: “Người chết thì cái gì cũng mất, đâu ra thế giới âm phủ chứ.”
Trần Vụ không phản bác, cũng không dừng bước chân đi về phía mộ.
“Chỗ anh có gì thú vị không?” Nghĩa đen trong lời Yến Vi Sí là xem thường không để ý, nhưng ngữ khí nặng nề trầm thấp lại để lộ hứng thú và nỗi cô đơn ẩn sâu của hắn.
Trần Vụ giơ di động hướng về núi lớn: “Bạn Yến này, cậu nghe thấy chưa?”
Yến Vi Sí ngồi dậy lắng nghe: “Cái gì?”
“Tiếng gió trên núi.” Trần Vụ đáp.