Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 105




Vào mùa hoa cúc trên đảo nở rộ, Trần Vụ đã nộp một bài luận xuất sắc, hoàn thành chương trình trao đổi sinh viên và trở về nước. Đồng hành cùng anh có hai người bạn học, một là Larissa, một là chàng trai cao lớn Roy đã từng theo đuổi anh.

Chàng trai đó đã tìm hiểu rất nhiều để theo đuổi Trần Vụ, trong quá trình tìm hiểu về văn hóa và phong tục thì đã yêu mến đất nước của anh. Sau khi bị từ chối, anh ta đã vượt qua giai đoạn suy sụp và bắt đầu lại, thông qua nỗ lực của bản thân, anh ta đã được Trần Vụ công nhận về chuyên môn và với sự giúp đỡ của Trần Vụ, anh ta đã xin đi dạy tình nguyện ở một vùng núi vào mùa hè năm nay. Nếu có thể thích nghi, sau khi tốt nghiệp vào năm tới, anh ta sẽ định cư ở vùng núi đó.

Larissa thì nhờ Trần Vụ giúp đỡ, trong kỳ nghỉ đã tìm được một công việc làm thêm trong nhà kính trồng trọt.

Ở một thành phố nhỏ cấp bốn năm, xa Thủ Thành, nhịp sống chậm rãi.

Hai người trẻ tuổi này có thể làm được điều đó, ít nhiều do bị ảnh hưởng bởi Trần Vụ. Họ không chọn những chuyến bay khác nhau đến các thành phố khác nhau, mà cùng chọn đến ở lại vài ngày tại Thủ thành nơi Trần Vụ học tập và sinh sống.

Vì vậy, ngày thứ hai sau khi về nước, Trần Vụ đã làm hướng dẫn viên du lịch, đưa họ đi tham quan các điểm du lịch nổi tiếng của Thủ Thành.

Thủ Thành có rất nhiều người nước ngoài, không ai bị coi là khác biệt, có thể tự do đi lại trong đám đông.

Larissa đạp xe đạp nhỏ màu vàng dừng lại ở ngã tư nhìn quanh, chiếc mũ che nắng hình hoa hướng dương làm nổi bật các đường nét trên khuôn mặt cô, những nốt tàn nhang trên mặt cũng trông thật rạng rỡ.

Roy là một anh chàng đẹp trai với mày rậm mắt to, đôi mắt xám sáng. Lúc này, anh ta đang được bắt chuyện, lần thứ sáu kể từ khi đến đất nước của Trần Vụ, anh ta vẫn tỏ ra rất ngại ngùng.

Trần Vụ đứng giữa họ, yên xe dưới mông gần như bốc khói. Anh đợi Roy đưa wechat xong mới nói: “Chúng ta đừng đi loanh quanh ngoài đường nữa, vào thư viện đọc sách một lát nhé?”

Larissa: “Tôi không có vấn đề gì.”

Roy nhìn wechat: “Tôi cũng không có vấn đề gì.”

“Ở đây ít người lắm sao, tôi được chào đón quá.” Anh ta buồn rầu nói, “Làm sao đây, Trần, tôi không biết phải trò chuyện thế nào.”

“Không thích thì đừng cho.” Trần Vụ nhìn đèn giao thông.

Roy gãi đầu: “Bị từ chối xin wechat, chắc sẽ buồn lắm.”

Larissa xoay tay lái, theo phản ứng của các bottom khi thấy Roy, quả thật nguồn tài nguyên ở nơi này không phong phú, chất lượng tốt thì càng hiếm hoi, có lẽ cô nên gọi ba người anh của mình sang đây. Đúng vậy, không ai trong số họ có thể giành được tình cảm của người bạn mỹ nhân của Trần Vụ, thật thất bại.

“Muốn ngủ với cậu mà bị từ chối thì không buồn à?” Larissa cười tươi, hàm răng trắng lóa lên dưới ánh nắng.

Roy nghẹn lời.

Trần Vụ gật đầu: “Larissa nói đúng.”

Roy định nói gì đó thì điện thoại bỗng nhận được tin nhắn, đã có người gửi cho anh ta những bức ảnh đầy tính ám chỉ ngầm, anh ta đánh giá một lượt: “Không đẹp.”

Trần Vụ vô tình liếc qua, khóe mắt anh giật giật, nhanh chóng nhìn thẳng về phía trước: “… Roy, đây là bên ngoài, nơi công cộng, đừng tùy tiện bấm mở.”

Roy tỏ vẻ “Lại học được kiến thức mới, thật vui”.

Trần Vụ làm hướng dẫn viên cả ngày, sau đó sức cùng lực kiệt đến Yến thị đón Yến Vi Trì tan làm.

“Thư ký Kiều, làm phiền pha cho tôi một ly cà phê, cảm ơn.” Trần Vụ nằm vật ra ghế sofa, cầm kính trong tay, nhắm mắt lại.

Thư ký Kiều hơi ngạc nhiên, lần nào anh Trần đến đều uống nước lọc là chính, đây là lần đầu tiên nghe anh yêu cầu cà phê.

Trần Vụ muốn nâng cao tinh thần, uống xong một tách cà phê liền dùng máy tính của Yến Vi Sí tìm một bộ phim, vừa xem vừa đợi.

Trong phòng họp.

Ngón tay gõ lên mặt bàn vang lên âm thanh.

Đây là một tín hiệu, chàng trai trẻ ngồi ở vị trí đầu đã mất kiên nhẫn.

Các thành viên Hội đồng quản trị bên dưới hiểu ý, họ lựa chọn nhìn mũi nhìn tim, không định làm gì cả.

Năm ngoái, cha của chàng trai trẻ qua đời, chị năm nắm quyền chủ tịch hôn mê bất tỉnh, hắn cứ thế tiếp quản Yến thị. Quan mới nhậm chức không gây ra sóng gió nội bộ, các quản lý cấp cao không bị hắn đè ép, cũng không dấy lên sóng gió gì.

Thời đại đã thay đổi. Cách làm việc trong ngoài của Yến thị đều phù hợp với những người điều hành kỳ cựu của nhà họ Yến.

Tuy nhiên, người kế nhiệm hiện tại không thích đấu đá, hắn không có phong cách làm việc cố định, mọi thứ đều tùy hứng. Bây giờ các thành viên họ Yến đều được chia cổ phần công ty dựa trên giá trị họ tạo ra trong những năm qua, nếu quản lý tốt thì không lo về giàu sang.

Không chỉ vậy, hắn còn đích thân đưa một số người thân vào các dự án quan trọng.

Hắn không có sở thích độc chiếm quyền lực, nhưng lại khiến người ta tin chắc rằng hắn hoàn toàn có khả năng kiểm soát tình hình, chỉ là hắn có muốn hay không.

Đối với hắn, năng lực là trên hết.

Tiếng gõ bàn tiếp tục vang lên, các vị giám đốc lớn tuổi cảm thấy bồn chồn, như thể có một tảng đá đè lên đầu họ.

“Còn ai muốn nói gì nữa không?” Yến Vi Sí nhấp một ngụm trà.

Không ai lên tiếng.

Ánh mắt lạnh lùng của Yến Vi Sí lướt qua từng người: “Báo cáo của hội đồng quản trị tháng trước và tháng trước nữa vẫn còn chất đống trong văn phòng của tôi, tôi thậm chí còn chưa lật xem.”

Nói thẳng, không sợ hãi.

“Có việc gì thì cứ đến trực tiếp gặp tôi, đừng làm mấy cái báo cáo quy trình rườm rà, các người phiền, tôi cũng phiền.” Yến Vi Sí nhìn đồng hồ thể thao, “Tôi đợi thêm một phút, ai có ý kiến thì nêu ra, không có gì để nói thì giải tán.”

“…” Một phút có thể nói được gì chứ.

“Vậy là không có, giải tán.” Yến Vi Sí đứng dậy rời đi.

Trong phòng họp im lặng một lúc rồi những ánh mắt hiểu ngầm lẫn nhau bắt đầu trao đổi, cuộc họp hội đồng quản trị ngày càng ngắn hơn, nếu tiếp tục như vậy, họ sẽ trở thành linh vật may mắn của Yến thị.

Gia chủ của một gia tộc lớn lại thích người đồng giới, không kết hôn thương mại, không có con cái, chưa từng có tiền lệ này, còn không thể lật đổ được.

May mắn là từ khi lên nắm quyền đến nay chưa có sai sót nào. Ngoại trừ việc quá coi trọng tình yêu là một khuyết điểm, còn lại không có gì đáng chê trách.

Hắn không giống những người kế nhiệm thông thường, không rập khuôn theo quy tắc cũ, không ai có thể đoán được hắn có bao nhiêu quân bài trong tay và sẽ đánh như thế nào.

Điều này dẫn đến việc người của mình không thể hỗ trợ, kẻ thù không thể phòng thủ.

Phong cách của hắn không có đối tượng tham khảo, có lẽ có thể dẫn dắt Yến thị mở ra một trang mới.

Khi Yến Vi Sí trở về văn phòng, Trần Vụ thậm chí còn không nhận ra, anh rất dễ bước vào trạng thái tập trung.

Ngay cả khi xem phim.

Tai bị véo, Trần Vụ giật nảy mình, anh nhìn Yến Vi Sí: “Em còn bận không?”

“Ước gì em bận để anh xem thêm một lát à?” Yến Vi Trì chuyển tay từ tai xuống má anh, véo một miếng thịt mềm, nhéo nhéo.

Tâm tư Trần Vụ bị đâm thủng, anh chột dạ nói: “Vì xem hay lắm.”

“Trong điện thoại nói với em là mệt không chịu nổi.” Yến Vi Sí dựa vào bàn làm việc, “Bây giờ không mệt nữa à?”

Trần Vụ chỉ vào cốc cà phê đã cạn.

“Cái này có thể trụ được bao lâu.” Yến Vi Sí liếc nhìn màn hình máy tính, “Muốn xem lắm hả? Vậy em xem cùng anh.”

Trần Vụ lắc đầu: “Muộn rồi, về thôi.” Anh đứng dậy, ngẩng mặt cho Yến Vi Sí hôn, “Thật ra anh từng xem rồi, anh đang xem lại thôi.”

“Xem lần thứ hai có gì thú vị chứ.”

“Không đâu, có những bộ phim quá hay, mỗi lần xem đều có những phát hiện và cảm nhận mới.”

Chiếc xe chạy dưới ánh trăng sáng trong đêm hè, rời khỏi Yến thị, không phải về con đường dẫn đến dinh thự, mà là khu biệt thự hoang tàn trên sườn núi, bị bỏ hoang sau trận hỏa hoạn lớn.

Vào cuối năm ngoái, Yến Vi Sí đã thu mua mảnh đất đó với giá rẻ để xây dựng một trang trại, có thể trồng dược liệu hoặc rau, hiện tại vẫn đang trong quá trình xây dựng.

Có một tòa nhà không bị phá dỡ, sau khi cải tạo đơn giản đã được giữ lại.

Xe dừng trước tòa nhà, Trần Vụ dựa vào ghế phụ ngủ thiếp đi, kính hơi lệch trên sống mũi.

Yến Vi Sí xuống xe đi sang phía anh, mở cửa xe thò người vào, tháo dây an toàn của anh: “Em bế anh nhé?”

Trần Vụ không phản ứng.

Yến Vi Sí bế anh ra khỏi ghế phụ, đưa anh vào làn gió núi mát lạnh và ánh sáng đom đóm lập lòe.

Nhóm giúp việc đứng ở cửa vội vã ra nghênh đón.

Yến Vi Sí một tay đỡ người yêu, một tay giữ sau gáy anh, đề phòng anh ngửa đầu ra sau gây tổn thương cổ.

“Anh Yến ——”

Yến Vi Sí cắt ngang tiếng gọi đồng thanh cung kính và vang dội của họ, chân không ngừng bước tiến vào phòng khách: “Không cần quan tâm đến chúng tôi, mọi người đi nghỉ ngơi đi.”

Những người giúp việc nghe thấy tiếng bước chân lên tầng cố tình nhẹ nhàng, cũng rón rén đóng cửa lại, hai ông chủ ở đây qua đêm, không biết sáng mai nên chuẩn bị bữa sáng gì cho họ.

À…

Quên mất.

Bữa sáng đôi khi do anh Yến làm, đôi khi do anh Trần làm, không ai hiểu rõ sở thích của nhau hơn họ. Họ rất yêu thương nhau, giống như những cặp vợ chồng bình thường khác.

Cuối mùa hè này, Trần Vụ và Yến Vi Sí trở về Xuân Quế một chuyến.

Hồ chứa nước vẫn như cũ, chỉ là ông lão tuần tra đã không còn, thay vào đó là một thanh niên trẻ.

Tuổi còn trẻ mà đã sớm bước vào cuộc sống dưỡng lão, giống như Trần Vụ làm bảo vệ ở Tây Đức ngày xưa.

Ngôi nhà nhỏ cũng vẫn như cũ, khóa cửa không bị cạy.

Một phần là nhờ hệ thống camera, cũng có nguyên nhân là danh tiếng của Yến Vi Sí đã lan xa.

Chàng trai trẻ chạy xe điện đến, muốn hỏi nhưng không dám, lưỡng lự một hồi lâu, cho đến khi người đàn ông tóc vàng có khí chất mạnh mẽ bước vào nhà, anh ta mới đến gần người đang rửa khăn lau ở bên hồ nước: “Ngôi nhà này là của hai người à?”

Trần Vụ gật đầu.

Chàng trai trẻ nghĩ, đây là một người dễ nói chuyện, anh ta lập tức hỏi hết câu này đến câu khác, bản tính nhiều lời lộ rõ. Chắc hẳn bình thường anh ta toàn tìm người câu cá để trò chuyện.

Tuy nói nhiều, nhưng không đáng ghét.

“Camera giám sát cũng là do hai người lắp đặt phải không? Ở những nơi khác quanh hồ chứa nước cũng có vài cái, trước đây có người chết khi câu đêm, toàn là kẻ không sợ chết, máu chưa khô đã có người tranh chỗ câu…”

“Tôi nghe nói chủ nhà này rất đáng sợ, chính là người vừa nãy, ờ, bạn của anh sao? Chắc không phải đâu, nhất định sau này hai người mới mua lại nơi này đúng không?”

Chàng trai trẻ toát mồ hôi vì nóng, anh ta lấy ra từ túi một bao thuốc lá đã ướt đẫm mồ hôi, định đưa cho Trần Vụ một điếu.

“Tôi không hút thuốc.” Trần Vụ nói.

Chàng trai trẻ tự rút một điếu hút: “Vậy các anh sẽ ở đây lâu dài chứ?”

Rất chờ mong.

Tuần tra ban đêm rất đáng sợ, ngôi nhà nhỏ xây trên hồ chứa nước mang bầu không khí như một ngôi nhà ma, nếu có người sống bên trong, anh ta sẽ không hoảng sợ nữa.

“Không ở lâu dài.” Trần Vụ vắt khăn lau.

Chàng trai trẻ còn muốn hỏi thêm thì trong nhà truyền ra tiếng rên khẽ đau đớn. Khi anh ta còn đang nghi ngờ là ảo giác, người đeo kính đã nhanh chóng bước vào nhà.

Trong nhà thấp thoáng tiếng hỏi đầy lo lắng: “Tay làm sao vậy?”

“Bị xước da.”

“Làm gì mà bị xước da?”

“Đừng quan tâm là làm gì, em đau.”



Xước da thì có thể đau nhường nào? Chàng trai trẻ đi ngang qua cửa sổ theo bản năng liếc nhìn vào trong, không biết thứ gì đập vào cửa sổ phát ra tiếng “bốp”, anh ta vội vàng vỗ ngực bỏ chạy.

Hiệu trưởng của Tây Đức vẫn là cha của Triệu Tiềm, ông là người đứng đầu nhưng không quản lý, mà đi câu cá khắp thế giới.

Thật trùng hợp, gần đây ông đang ở Xuân Quế.

Con bé nói cậu út Yến đã dẫn người quay về, ông đành lòng rời bỏ chỗ câu cá mới tìm được, xách đồ nghề chạy đến hồ chứa nước.

Khi lão Triệu xuất hiện ở cửa, Trần Vụ vừa dọn dẹp xong chiếc võng.

Không lâu sau, Yến Vi Sí một mình ra ngoài đi dạo, còn lại một già một trẻ ngồi bên hồ chứa nước. Mặt trời vẫn còn rất nắng, mặt nước nhìn chói mắt.

Lão Triệu mở chai, đổ một nắm thóc ngâm rượu vào nước. Ông không nhắc đến người và việc ở Thủ Thành, thậm chí không nói về con gái mình, chỉ bảo: “Mấy năm nay kỹ thuật của chú mấy đã thuần thục rồi.”

Trần Vụ: “Ồ.”

Lão Triệu tràn đầy tự tin: “Lần này chú chắc chắn sẽ câu được nhiều hơn cháu.”

Thông thường, người trẻ tuổi sẽ dỗ dành chiều theo lời của người già.

Trần Vụ nhặt vài chiếc lá, lau cần câu mà lão Triệu đưa cho từ trước ra sau: “Chưa biết được đâu ạ.”

“Hừ, cứ chờ xem!” Lão Triệu bừng bừng khí thế.

Hoàng hôn buông xuống, trong xô của Trần Vụ đã có mười mấy con cá, lão Triệu cũng không kém là bao.

Cuộc thi trở nên gay cấn.

“Chú hiệu trưởng, cháu không câu nữa.” Trần Vụ nhìn thấy Yến Vi Sí.

Lão Triệu cũng phát hiện ra, ông ê răng nói: “Hai thanh niên các cháu ở bên nhau biết bao lâu rồi, sao vẫn còn dính nhau như keo vậy?”

“Tình cảm tốt mà.” Trần Vụ vừa có cá cắn câu, phao câu bị kéo mạnh. Anh không chút do dự thu cần lại, đứng dậy đặt xô cá bên cạnh xô của lão Triệu rồi lên bờ đứng trên đường.

Quay lưng về phía ánh hoàng hôn chờ đợi người yêu.

Yến Vi Sí đạp chiếc xe đạp không biết kiếm từ đâu ra, hắn dựng xe, phía trước áo phồng lên. Hành động trẻ con ngốc nghếch hiếm gặp cũng không che giấu được vẻ quý phái và áp lực từ hắn.

Trần Vụ lộ ra vẻ mặt tò mò và mong đợi, trong đó còn có sự nuông chiều đầy bao dung.

Yến Vi Sí giả vờ thần bí đi qua đi lại trước mặt Trần Vụ, giây tiếp hắn cười vén áo phông lên, để lộ con búp bê làm từ cây cỏ được giấu bên trong.

Trần Vụ cười tít mắt như trăng lưỡi liềm: “A Sí, em như vậy ngốc thật.”