Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 104




Trò thử thách chỉ chơi một lần.

Vì tuy Hoàng Ngộ trông phong lưu lông bông nhưng lại không dám chơi, gã không tỏ tình với Đàm tiểu thư ngay tại chỗ mà tìm cớ kéo cô đi mất.

Đợi đến khi Trần Vụ cùng Triệu Tiềm và Lý Tiêu đi dạo một vòng bên ngoài rồi trở về khách sạn, Hoàng Ngộ đã gửi lời mời gọi video cho họ.

Dưới sự chứng kiến của mọi người trong nhóm, màn tỏ tình do thử thách này mang lại được thực hiện qua video.

Khi chỉ có hai người, Hoàng Ngộ đã thể hiện sự tự tin và khéo léo của một tay chơi tình trường thời trẻ. Gã còn biểu diễn một trò ảo thuật, biến ra một đóa cát cánh trắng.

Đó là hoa lấy từ trong phòng, nhưng sau khi được gã xử lý đã thực sự chiếm được cảm tình của Đàm tiểu thư.

Trần Vụ tập trung vào màn ảo thuật của Hoàng Ngộ, khi anh đang suy nghĩ hồi tưởng thì cửa phòng vang lên.

“Chắc là anh Sí đến rồi, vậy buổi biểu diễn đến đây là kết thúc. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.” Hoàng Ngộ nhân cơ hội nói một lời kết thúc rồi tắt video.

Trần Vụ đi mở cửa, bị Yến Vi Sí ôm chầm lấy.

“Trên máy bay có ăn gì không?” Trần Vụ vòng tay qua eo Yến Vi Sí, lùi vào trong phòng.

“Ăn một chút.” Yến Vi Sí hít sâu nơi cổ anh, toàn mùi thuốc, gần như không ngửi thấy mùi của anh, “Có phải là bôi thuốc hơi nhiều rồi không vợ?”

“Muỗi ở đây thích đốt anh.” Trần Vụ chạm mắt với một vị khách đi ngang qua bên ngoài, ngượng ngùng nói với Yến Vi Sí, “Đóng cửa lại đi.”

Yến Vi Sí thẳng người dậy, tiện tay đóng cửa lại, sau đó lại nằm đè lên Trần Vụ như không có xương.

Trần Vụ đổ nước để rửa trái cây cho Yến Vi Sí, hắn cứ bám lấy anh không rời, ngay cả khi tắm cũng muốn Trần Vụ ở bên cạnh.

Tắm vòi sen, nước từ vòi rơi xuống nền gạch bắn tung tóe.

Trần Vụ ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Một giọng nói trêu chọc vang lên: “Trần nhà có gì hấp dẫn anh hơn cả người đàn ông của anh vậy?”

Qua làn hơi nước mờ ảo, có một thân hình cường tráng, ướt át, đầy nam tính cùng ánh mắt sâu thẳm và lười biếng.

Trần Vụ quay người định ra ngoài, một bàn tay ướt đẫm từ phía sau nắm lấy anh, kéo anh vào dưới dòng nước ấm, hơi nóng tình dục phả vào anh.

“Những gì em nghe được trong đoạn ghi âm, anh hãy nói lại lần nữa.” Yến Vi Sí ép Trần Vụ vào tường, tháo cặp kính ướt sũng của anh đặt lên bệ cửa sổ, tiếng thở dốc trầm thấp ngập đầy phấn khích, “Nói trước mặt em.”

Trần Vụ nói suốt mấy tiếng đồng hồ, giọng khản đặc.

Sự mệt mỏi kéo dài và nặng nề của Yến Vi Sí đã được xoa dịu, toàn thân sảng khoái. Hắn đổ ra một ít dầu thuốc thoảng mùi thơm giống trà, thành thạo xoa bóp eo và chân cho Trần Vụ.

Trần Vụ khẽ động hàng mi che phủ đôi mắt, không tỉnh lại, cứ thế ngủ thiếp đi.

Vào giờ này, những người muốn ngắm bình minh đã bắt đầu. Khách sạn nằm sát biển, dòng xe cộ gần đó dần dần đông đúc.

Yến Vi Sí ôm Trần Vụ vào lòng, để anh gối lên ngực mình.

Điện thoại của Trần Vụ nằm trong tay Yến Vi Sí, màn hình đang mở là một khung chat, trước nửa đêm Dư Trản đã gửi tới hai video

Là chó mèo sống tạm ở đại viện, hai đứa trẻ rất thích chơi với chúng.

Yến Vi Sí không xem lại lịch sử trò chuyện trước đó, mặc dù Dư Trản từng có ý với Trần Vụ, nhưng giờ đây hắn đã bước vào cuộc sống của một người cha đơn thân, không còn khao khát và đam mê tình yêu nữa.

So với Dư Trản, Yến Vi Sí để ý đến những người đàn ông nước ngoài trong giới học thuật của Trần Vụ hơn. Cùng lĩnh vực chuyên môn, có chung chủ đề, ngưỡng mộ và sùng bái Trần Vụ.

Đây là hiện tượng không thể tránh khỏi, một viên ngọc lộng lẫy không thể không ai thèm muốn.

Toàn là tình cảm đơn phương.

Vào những lúc hắn không chuẩn bị, Trần Vụ luôn dùng hành động và lời nói để cho hắn biết rằng —— hắn là người đặc biệt nhất, duy nhất.

Cho hắn sự ưu ái trực tiếp và công khai.

Vì vậy, dù có ghen tuông vô cớ đến đâu, Yến Vi Sí cũng không bao giờ tự ý sử dụng quyền lực làm gì, mà giao toàn quyền cho Trần Vụ xử lý.

“A Sí…”

Người trong lòng vô thức sờ vào cánh tay hắn, trượt xuống, nắm lấy ngón áp út đeo nhẫn của hắn.

Yến Vi Sí cười nhẹ, nằm xuống ôm anh chìm giấc ngủ.

Ngày hôm sau cả nhóm ra biển chơi.

Đây là lần đầu tiên Trần Vụ đi ca nô, mọi người đều quan tâm đến phản ứng của anh, đợi anh thích nghi hơn mới bắt đầu tăng tốc.

Gió biển quét qua tai, rất mạnh, chân tay Trần Vụ đều bị nước biển bắn vào, một mảng vải trên bụng ướt đẫm dính sát vào da.

Triệu Tiềm kinh ngạc: “Anh, anh có cơ bụng à?”

Trần Vụ cúi đầu: “À…”

“Đúng vậy, có một chút.” Anh ngại ngùng kéo kéo miếng vải dán sát da.

“Hai múi hay bốn múi…” Triệu Tiềm không nhìn rõ, đôi mày sắc sảo của cô đượm ý cười, dường như muốn nhìn kỹ hơn, khiến Trần Vụ đỏ bừng mặt.

Sau đó, cô nhận được ánh mắt sắc bén từ anh Sí.

“Cơ bụng thôi mà, có phải báu vật cấp quốc gia đâu, tao có tám múi này.” Hoàng Ngộ ngồi ở mép ca nô nơi toàn gió biển, gã chuyển mắt, vỗ vỗ vào cơ bụng căng lên của mình, phát ra tiếng “bốp bốp”.

Triệu Tiềm: “Tổng giám đốc Hoàng, ớn quá.”

Hoàng Ngộ quay đầu lại, hậm hực hỏi vị hôn thê: “Trông tôi ớn không?”

“Không đâu.” Đàm tiểu thư không yên tâm khi gã ngồi sát mép tàu như vậy, “Anh ngồi vào trong một chút đi.”

“Tôi thích ngồi ở đây, thoải mái.” Hoàng Ngộ tỏ vẻ buông thả phóng khoáng, song vẫn dịch vào trong một chút. Một lúc sau gã lại thì thầm với anh Sí, “Tối qua chẳng phải tao đã làm một trò ảo thuật sao, sáng nay Trần Vụ hỏi tao các bước, chắc là muốn tạo bất ngờ cho mày.”

Yến Vi Sí không tán đồng, Trần Vụ chỉ là tò mò thôi. Hắn tựa đầu lên vai Trần Vụ: “Muốn học ảo thuật à?”

Trần Vụ lau những giọt nước trên kính: “Cũng thú vị đấy, anh đã đặt mua rất nhiều đạo cụ trên mạng rồi, khi nào có thời gian chúng ta cùng học nhé.”

“Ừ.”

Yến Vi Sí đáp lại một cách lười nhác, để anh dẫn dắt không khí học tập và sự nhiệt tình, coi đó như một niềm vui trong cuộc sống.

Tiếng động cơ gầm rú từ xa đến gần, Lý Tiêu cưỡi mô tô nước, vượt qua từng lớp sóng biển tiến lại gần. Lớp trang điểm trên mặt cô nàng bị ướt nhưng không lem, trông rất đáng yêu, khó ai có thể tin được cô nàng là đại ca của nhóm nữ sinh trong trường.

Triệu Tiềm kéo Lý Tiêu lên ca nô. Hôm ấy, sau khi cô nàng được kéo vào nhóm chat nhỏ của chuyến đi này, anh Sí không nói gì, cô nàng lo lắng đến mức phải nhắn tin riêng cho Trần Vụ về vụ bắt nạt thời Tây Đức.

Nếu không nói rõ ràng, Lý Tiêu không dám đi cùng. Cô nàng không kiêng dè Yến thị, mà là sợ Yến Vi Sí, người cùng khóa với cô nàng và là đại ca của trường.

“Ai muốn lái mô tô nước?” Lý Tiêu vuốt mái tóc ướt dính trên mặt, hỏi với vẻ chưa hết thòm thèm.

Hoàng Ngộ đợi lát nữa sẽ chơi lướt sóng để tìm chút kích thích, mô tô là môn thể thao của người già rất nhàm chán, nhưng liếc thấy vị hôn thê nhìn chiếc mô tô nước vài lần, gã gãi gãi lông mày, đứng dậy nói: “Đi thôi, tôi chở em đi vòng vòng.”

Đàm tiểu thư cởi chiếc áo sơ mi trên vai đặt lên ghế, khi cô cúi xuống, xương quai xanh lộ ra, trắng nõn nà.

Lý Tiêu thì thầm với Triệu Tiềm: “Sau khi tỏ tình không phải nên là âu yếm mặn nồng tình chàng ý thiếp sao? Sao có vẻ chẳng có gì nhỉ?”

Hoàng Ngộ nghe thấy, đá cô một cái: “Nói nhảm, còn chưa đính hôn đâu.”

“Mày đúng là đàn ông đấy.” Lý Tiêu lập tức đáp trả.

Triệu Tiềm cũng giơ ngón cái lên.

“Sau này hai người cứ tìm đàn ông theo tiêu chuẩn của tao đây, điểm thấp thì không cần suy xét.” Hoàng Ngộ tự luyến và kiêu ngạo, gã nhét áo phao cho vị hôn thê, “Mặc vào.”

Đàm tiểu thư mặc áo phao xong, được gã kéo đến bên mô tô nước.

Triệu Tiềm hỏi: “Hoàng Ngộ, mày có bằng lái không đấy?”

“Tất nhiên rồi.” Hoàng Ngộ ngồi lên mô tô nước, quay sang vị hôn thê rồi chỉ vào chỗ ngồi sau lưng mình.

Đàm tiểu thư vịn vào vai gã leo lên: “Chậm thôi.”

Hoàng Ngộ giơ dấu tay “OK” rồi phóng đi. Gã thích chơi, lại còn trẻ trung hăng hái, lái mô tô nước rất nhanh, có thể bay lên bất cứ lúc nào.

Đàm tiểu thư ôm chặt gã, dù tính tình vốn điềm đạm nhưng cũng không kìm được mà hét lên theo bản năng.

Mô tô nước xé toạc sóng biển, Trần Vụ nhìn theo, ca nô đột ngột rẽ một vòng lớn, anh bị quán tính hất ngã vào người Yến Vi Sí.

Triệu Tiềm và Lý Tiêu ăn ý cùng quay mặt ra biển, nước biển ở đây rất xanh, như một tấm vải rộng lớn được phủ một lớp màu xanh lam. Một người dựa vào lan can của ca nô, một người khoanh tay, tâm hồn đều lắng đọng lại trong khoảnh khắc này, suy nghĩ về con đường đời của riêng mình.

Lý Tiêu không còn chịu trách nhiệm bảo vệ Triệu Khoát nữa, hiện tại cô nàng là vệ sĩ của Triệu Tiềm.

Ban đầu nói sẽ trở thành bộ đôi song sát của giới quý cô tiểu thư thượng lưu, nhưng sau khi gia nhập mới thấy thực sự vô vị, chỉ toàn cãi nhau và đấu đá.

Cũng không đa dạng đủ trò bằng thời đi học.

Triệu Tiềm dự định chấp nhận đề nghị của Triệu Khoát, sang một quốc gia khác để điều hành chi nhánh.

Còn Lý Tiêu, không biết là sẽ theo ra nước ngoài tiếp tục làm vệ sĩ hay quay về Xuân Quế làm chị đại.

Ca nô đâm vào sóng biển, lướt đi như bay, khơi dậy từng xoáy nước, một con sóng dài cuồn cuộn phía sau.

Gió biển tạt vào mặt, Trần Vụ lấy chiếc túi vải treo sau lưng ghế đặt lên đùi.

Yến Vi Sí xoay tay lái ca nô, ánh mắt xuyên qua kính râm, nhìn Trần Vụ: “Bị say à?”

“À không, anh lấy nước uống.” Trần Vụ tìm chai nước khoáng.

Yến Vi Sí tiện tay lấy chiếc túi vải của anh, nhìn lướt qua bó hoa dại nhỏ bên trong, ngắt một nụ hoa bìm bìm ngậm vào miệng, ngửa đầu dựa vào lưng ghế, hơi phồng má thổi nhẹ…

Hoa nở ra.

Yến Vi Sí cài bông hoa lên tai Trần Vụ.

“Sẽ bị thổi bay mất.” Trần Vụ vừa dứt lời, bông hoa đã bị Yến Vi Sí lấy xuống, cài vào khe hở của chuỗi tràng hạt trên cổ tay anh.

Một con sóng lớn đập vào ca nô, Hoàng Ngộ chở Đàm tiểu thư quay trở lại sau khi đi một vòng.

Đàm tiểu thư vẫn còn run sợ, ngồi xuống ghế trên ca nô, hồn vía lên mây. Trần Vụ đưa khăn giấy cho cô lau nước trên mặt và cổ.

Yến Vi Sí kéo áo thun ngắn phía sau lưng Trần Vụ xuống: “Muốn thử đi mô tô nước một lúc không?”

Trần Vụ lưỡng lự.

Đàm tiểu thư nói: “Chạy chậm chút thì ổn thôi.”

Trần Vụ lấy hai chiếc áo phao đặt bên cạnh, đưa cho Yến Vi Sí một chiếc: “Vậy em chạy chậm thôi nhé.”

“Ừm.” Yến Vi Sí dùng ngón trỏ đẩy kính râm lên một chút, “Em không mặc áo phao đâu.”

Trần Vụ nhíu mày.

“Em mặc.” Yến Vi Sí bất đắc dĩ mặc vào.

Trần Vụ chậm rãi kiểm tra xem hắn đã cài chốt chưa: “Đừng có giống Hoàng Ngộ ban nãy, chạy nhanh như bay để trêu người khác.”

Yến Vi Sí trêu đùa: “Bạn trai anh đã qua tuổi trẻ con rồi.”

Hoàng Ngộ ở hàng ghế sau trợn trắng mắt, tốt nhất là như vậy.

Yến Vi Sí đợi Trần Vụ ngồi lên, ngồi vững vàng, hắn mới sờ vào bàn tay đang đặt trên eo mình: “Ôm chặt.”

Trần Vụ làm theo.

“Sao còn có khe hở vậy?” Yến Vi Sí nhíu mày.

“…” Trần Vụ dịch mông về phía trước, dính sát vào vai lưng hắn.

Hoàng Ngộ nằm sấp trên lan can, thò mái đầu vẫn còn nhỏ giọt ra: “Anh Sí, có cần tao chụp ảnh cho hai người không?”

“Không cần.” Yến Vi Sí lái mô tô quay đầu.

Hoàng Ngộ không thể tin nổi, thật hay giả đấy? Ở nơi lãng mạn này, trời xanh mây trắng biển cả và người yêu dấu, với phong cách nhất quán của anh Sí, dù thế nào cũng phải khoe trên vòng bạn bè chừng mười ngày nửa tháng chứ?

Anh Sí đổi tính rồi?

Chẳng mấy chốc, gã đã biết tại sao anh Sí không cần gã chụp ảnh.

Bởi vì anh Sí đã sắp xếp sẵn… Drone, còn là cả một đội.

Đỉnh ghê.