Tu La Tình Nhân

Chương 62




Trịnh Phần ngồi trên xe, sắc mặt mệt mỏi thiếu sức sống. Chỉ trong vài ngày mà người phụ nữ vốn rất lý trí trở nên vô cùng tiều tụy. Bà ra lệnh cho tài xế nép xe vào lề đường, sau đó bảo cậu ta mua giúp vài liều thuốc cảm. Ngồi trong xe, ánh mắt Trịnh Phần vô tình nhìn qua con đường phía đối diện. Bà thấy một người mặc áo khoát xanh lam dài đang quay lưng về phía bà, thoạt nhìn có chút quen thuộc khiến bà chú ý.

Sau đó người đó quay lại, gương mặt lạnh lùng quen thuộc xuất hiện trước mặt bà. Trịnh Phần kinh ngạc, chỉ thấy Nguyễn Long Tuyết quay lưng đi vào một con hẻm nhỏ. Trịnh Phần mở cửa xe đuổi theo bà ta, lúc qua đường suýt nữa là bị xe khác đụng trúng. Nhưng bà không quan tâm, bà chỉ biết chị ấy đang ở rất gần mình.

Bà đi theo Nguyễn Long Tuyết vào con hẻm bên kia đường. Trịnh Phần không hề biết ở phía sau, Trịnh Vỹ Thần cũng bước xuống xe rồi đuổi theo mình.

Anh theo dõi Trịnh Phần, từ lúc xem được đoạn clip trong usb anh đã gần như không tin vào thế giới quan của mình. Một bí mật kinh thiên động địa bấy lâu nay Trịnh Phần luôn che giấu, anh không tin, vốn dĩ không tin nhưng khi thấy Trịnh Phần hối hả chạy theo Nguyễn Long Tuyết...

Người mà bà yêu không phải cha anh mà là bà ta, chủ thượng của Kim Điêu Môn - Nguyễn Long Tuyết.

Bước đi của Nguyễn Long Tuyết ngày càng nhanh, Trịnh Phần lại không hề biết võ nên đuổi theo có phần vất vả. Một lúc sau lại nhìn lại thì bà đã mất dấu Nguyễn Long Tuyết, con hẻm vắng vẻ không một bóng người.

Ngay lúc đó cả người Trịnh Phần bị đẩy mạnh rồi liền bị va vào tường kèm theo đó là cơn đau ê buốt ở cổ. Bà khó thở đưa mắt nhìn người trước mắt, khó khăn gọi tên bà ta.

“Tuyết, Tuyết...”

“Đi theo tôi làm gì?”- Nguyễn Long Tuyết lạnh lùng, bàn tay gia tăng thêm chút sức lực. Vào thời khắc này chỉ có trời mới biết bà ta muốn giết chết người trước mặt biết chừng nào. Bà ta từng nghĩ nếu gặp lại Trịnh Phần có lẽ mình sẽ giữ thái độ lạnh nhạt và tuyệt tình. Thế nhưng người phụ nữ này lại gan lớn đi theo bà ta, vào thời khắc đối diện với Trịnh Phần bà ta thật sự kích động.

Là kích động hay vui mừng?

“Em, em...”- Trịnh Phần nghẹt thở.

Nguyễn Long Tuyết buông tay, lạnh lùng nhìn bà. Cười lạnh: “Trịnh Phần, cô gan lớn như vậy không sợ tôi giết cô hay sao?”

Trịnh Phần khó khăn thở, sắc mặt bà tái nhợt, giọng nói run run: “Chị sẽ không giết em, em biết mà...”

“Đừng tưởng rằng cô hiểu tôi, tôi bây giờ... chỉ hận không thể làm cho cô thống khổ đến tột cùng.”- Giọng Nguyễn Long Tuyết hoàn toàn phẫn nộ. Bà ta ghét nhất cái cảm giác bị người khác nhìn thấu tâm tư này.

Bà ta sẽ không giết người con phụ nữ kia, thậm chí còn không muốn làm người đó tổn thương.

Nhưng những gì đau khổ bà ta gánh chịu bao năm nay đều là do người bà ta yêu nhất gây ra.

“Vậy nên chị để những đoạn phim của chúng ta vào máy tính em, và bản vẽ 'Diễm Tinh' vào nhà Trương Sa. Chị muốn làm gì?”

Nguyễn Long Tuyết cười khẩy: “Tôi muốn làm gì sao, chính là... muốn đánh dấu sự trở lại. Tôi muốn từng người một phải trả giá cho việc mình đã gây ra cho tôi và cho gia đình tôi.”

Trịnh Phần cố gắng để mình không hoảng sợ, người đang đứng trước mặt bà đã là một người khác rồi. Rất xa lạ...

“Vậy nên, em cũng là một trong số đó.”

“Không sai. Cô, Trương Sa, Trịnh Vỹ Khang, và tên đàn ông chết tiệt năm đó dám cưỡng bức cô. Hắn ta mạng lớn chạy trốn đã bao năm nay, nhưng Nguyễn Long Tuyết tôi thề cho dù mấy người có trốn trên trời dưới đất tôi nhất định tìm từng người một.”

Trịnh Phần lui ra sau nhưng phát hiện sau lưng mình là bức tường lạnh lẽo. Nước mắt bà rơi xuống, đau lòng nhìn Nguyễn Long Tuyết: “Tuyết, chị muốn báo thù phải không? Năm đó thảm sát gia đình chị là em làm, cho người sát hại cha chị trong tù cũng do em làm. Chị muốn báo thù, cứ việc tìm em nhưng con em nó vô tội... Vỹ Khang và Vỹ Thần hoàn toàn không liên quan gì. Xin chị, đừng làm hại tụi nhỏ.”

Nguyễn Long Tuyết cười lớn vài tiếng: “Vô tội, Trịnh Vỹ Khang chính là rác phẩm do tên cầm thú kia để lại. Còn Trịnh Vỹ Thần... con cô? Nực cười.”

“Chị nói vậy là ý gì?”- Trịnh Phần cảnh giác nhìn Nguyễn Long Tuyết, trái tim vì lời này của bà ta cũng đập liên hồi.

“Nghe cho kỹ đây Trịnh Phần. Trịnh Vỹ Thần không phải con trai cô, năm đó cô lạc đường nên sinh thằng bé trên phố. Cô có bao giờ hỏi là tại sao cô lại lạc đường, tại sao cô kêu cấp mấy cũng chẳng ai giúp đỡ hay không? Có bao giờ tự hỏi tại sao... lại là con trai mà không phải con gái hay không?”

Trịnh Phần mặt trắng bệch, nước mắt lăn xuống hai gò má. Tại sao lại là con trai, rõ ràng trước lúc hôn mê bà đã nhìn thấy đó là một bé gái. Bà đã từng tự hỏi nhưng cuối cùng lại cho rằng lúc đó mình không tỉnh táo nên nhìn nhầm. Bà đi lạc là vì phải đuổi theo một tên cướp, chạy đến một con đường vắng thì mệt đến ngã khụy. Không có ai dám giúp bà gọi xe cấp cứu là vì...

Đó là địa bàn của Kim Điêu Môn.

“Đều do chị sắp đặt?”

“Đúng vậy, tôi cũng phải cảm ơn cô. Trịnh Phần, bao nhiêu năm nay... cảm ơn cô nuôi con trai dùm tôi.”

Cả thế giới của Trịnh Phần bất ngờ vì một câu nói của Trịnh Phần đã sụp đỗ. Từng mãnh vỡ cắm chặt vào tâm trí và trái tim. Sự thật là đứa con mà bà luôn yêu thương lại chính là con của người bà yêu, chuyện này thật hoang đường... sao có thể?

“Năm đó là do tôi nhân lúc cô sinh rồi hôn mê, đã tráo đổi con trai tôi và đem con gái cô đi. Sao nào, đây là sự trả thù đầu tiên mà cô phải chịu vì đã dám vu oan cho cha tôi năm đó.”- Nguyễn Long Tuyết lạnh lẽo như quỷ sai nói ra từng chữ, gương mặt trung niên tuy vẫn giữ sự bình tĩnh nhưng đáy lòng đang nổi lên từng cơn sóng lớn.

Trịnh Phần không tin vào tai mình, bà vừa nghe cái gì vậy? Đáng lý ra bà không nên đi theo Nguyễn Long Tuyết vào đây, bà thà rằng cả đời cũng không biết sự thật này. Trịnh Phần ngồi thụp xuống đất, gương mặt đờ đẫn không chút sức sống.

Bà đau đầu quá...

“Vậy con gái tôi ở đâu?”

Trịnh Phần ngẩng đầu đợi câu trả lời của Nguyễn Long Tuyết, chỉ tiếc là bà ta không có ý định trả lời khiến Trịnh Phần nhất thời mất bình tĩnh.

“Chị nói đi, con gái tôi đâu?”- Trịnh Phần đứng lên đẩy mạnh Nguyễn Long Tuyết khiến bà ta lui ra vài bước sau đó dùng sức nắm lấy hai cánh tay Trịnh Phần. Bà vẫn không chịu thua, dường như đã liều mạng để đánh Nguyễn Long Tuyết, vừa khóc vừa gào thét: “Chị đem con gái tôi đi đâu rồi hả?”

Hai người một người đỡ một người đánh nhất thời tạo nên khung cảnh hỗn loạn. Đúng lúc này Hồ Như Thủy cũng trùng hợp đi ngang con hẻm đó, nghe thấy hình như là tiếng của bác gái thì liền theo âm thanh đi vào. Vừa thấy Trịnh Phần và Nguyễn Long Tuyết giằng co thì hết hồn chạy lại đẩy mạnh Nguyễn Long Tuyết ra sau đó đỡ lấy Trịnh Phần.

“Bác gái, không sao chứ? Sao lại cùng người kia đánh nhau, bác có bị thương ở đâu không?”- Hồ Như Thủy lo lắng quan sát tay chân Trịnh Phần, từ trước đến giờ cô ta chưa bao giờ thấy vẻ mặt trắng bệch của Trịnh Phần nên hoảng loạn xem bà có bị gì không.

Trịnh Phần đã hoàn toàn mệt mỏi, trong lúc ý thức còn xót lại bà chỉ thều thào: “Con gái tôi, con gái...”

“Con gái sao? Ai vậy?”- Hồ Như Thủy khó hiểu hỏi.

Hồ Như Thủy chỉ lo tra hỏi lo lắng lại không hề để ý đến ở phía sau Nguyễn Long Tuyết cũng giơ khẩu súng giảm thanh trong tay lên, hướng ót của cô ta định bóp cò.

Đúng lúc này 'Cốp' một tiếng, khẩu súng trên tay bà ta bị một viên đá va vào khiến bàn tay nhất thời vì đau nên buông lỏng. Khẩu súng rơi xuống đất. Chưa kịp đề phòng lại thấy một thân hình nhanh nhẹn phòng tới đá mạnh vào khẩu súng khiến nó bay lên rồi dễ dàng nắm chặt lấy.

Chỉ trong phút chốc, Trịnh Vỹ Thần đã che trước mặt Hồ Như Thủy. Tay anh cầm súng giơ lên trước mặt Nguyễn Long Tuyết.

“Anh Vỹ Thần...”- Hồ Như Thủy vừa nhìn thấy anh thì vui mừng nhìn lại kinh sợ khi phát hiện ra khẩu súng. Nếu không có Trịnh Vỹ Thần ở đây có lẽ đầu cô ta giờ đã nát bét rồi. Người phụ nữ kia là ai, sao lại có súng trên người?

Trịnh Vỹ Thần tay nắm chặt cán súng, sắc mặt anh trở nên lạnh lùng đáng sợ nhìn Nguyễn Long Tuyết. Nói ra từng chữ một: “Tôi không phải con trai bà.”

Nguyễn Long Tuyết hơi đau lòng, nhưng chính bà đã đem con trai mình đi cho người khác nuôi, đây là chuyện thằng bé khó chấp nhận. Bà hiểu, đối mặt với Trịnh Vỹ Thần sắc mặt Nguyễn Long Tuyết dần có một chút tình thương lại: 'Mẹ biết là con sẽ nhất thời không chấp nhận được...”

“Không phải nhất thời.”- Trịnh Vỹ Thần rất lạnh lùng nói ra từng chữ một: “Mà là vĩnh viễn. Nguyễn Long Tuyết tôi thà là trẻ mồ côi cũng không thừa nhận điều này.”

“Người thân duy nhất trên đời này còn sót lại của con là mẹ, con không thừa nhận cũng không sao. Nhưng mẹ muốn con biết rằng đây là sự thật.”- Nguyễn Long Tuyết bình tĩnh nói, bà ta nhìn khẩu súng đang hướng về phía mình trong tay anh. Thấy Trịnh Vỹ Thần không trả lời thì hơi mỉm cười: “Con trai, nhắm súng vào mẹ của mình sẽ mang tội đó.”

Trịnh Vỹ Thần cười khẩy, một nụ cười tàn nhẫn: “Một người cam tâm vứt bỏ con trai của mình, xem nó như một quân cờ để trả thù như bà, có tư cách làm mẹ sao?”

Giờ phút này Trịnh Vỹ Thần thật sự có ý muốn giết người, tuy nhiên anh vẫn giữ lại một chút tỉnh táo. Anh biết những lời vừa rồi Nguyễn Long Tuyết nói với Trịnh Phần là muốn anh nghe thấy, với năng lực của bà ta thì sao lại không phát hiện ngoài Trịnh Phần ra thì còn có Trịnh Vỹ Thần đang bám theo mình.

Vì vậy mấu chốt là bà ta muốn anh biết chuyện anh là con trai của bà ta. Nhưng, để làm gì? Chỉ đơn giản để đả kích tâm lý của Trịnh Phần thôi sao? Không, anh không tin bà ta lại đơn giản như vậy. Nguyễn Long Tuyết là người phụ nữ lý trí hơn cả Trịnh Phần, bà ta nhọc công để anh lớn lên trong vai 'con trai của Trịnh Phần' hai mươi năm trời. Một việc được sắp đặt trong hai mươi năm, sao lại có thể đơn giản chỉ để đả kích kẻ thù?

Anh không biết cái bẫy phía sau âm mưu này của Nguyễn Long Tuyết là gì, vì vậy anh nhất quyết không nhận bà ta.

“Con...”- Quả nhiên lời Trịnh Vỹ Thần nói đã chọc đúng tim đen của Nguyễn Long Tuyết, khiến bà ta tức giận.

Trịnh Vỹ Thần nhếch môi: “Nguyễn Long Tuyết, hai mươi năm sống trên đời này... chuyện mà Trịnh Vỹ Thần tôi ghét nhất chính là bị người khác xem mình như một công cụ.”

Hồ Như Thủy nãy giờ hoàn toàn đờ đẫn, cô ta dường như có thể hiểu ra một vài điều nhưng tâm trí vẫn vô cùng mù mịt. Lúc này Trịnh Phần bên cạnh cuối cùng cũng hơi tỉnh táo trở lại, bà nhìn Nguyễn Long Tuyết thỉnh cầu: “Tuyết, chị nói em biết, chị giấu con gái em ở đâu vậy?”

Nguyễn Long Tuyết đang trong cơn tức giận với Trịnh Vỹ Thần, bà ta nghe thấy vậy thì tàn nhẫn nói: “Nó vừa ra đời đã bị tôi bóp chết rồi, giờ chắc là nằm ở dưới ba lớp đất.”

“Không thể nào, chị không thể tàn nhẫn như vậy...”- Trịnh Phần khủng hoãng thều thào sau đó đẩy mạnh Hồ Như Thủy bên cạnh ra rồi lao đến nắm lấy hai bả vai của Nguyễn Long Tuyết gào thét: “Sao chị lại đối xử như vậy với em chứ...”

“Tại sao tôi không thể?”- Nguyễn Long Tuyết hất tay Trịnh Phần ra rồi đẩy mạnh bà xuống đất: “Năm xưa cô đối xử với tôi như thế nào, tàn nhẫn thế nào cô có tự hỏi mình câu đó không? Trịnh Phần, tôi muốn nhìn thấy cơ nghiệp Trịnh gia mà cô cất công gầy dựng, muốn những con người mà cô xem là tất cả... từng thứ, từng người một sụp đổ trước mắt cô. Tôi muốn nhìn thấy, trên dưới Trịnh gia đại loạn.”