Phụng Cơ vốn chỉ là một cô gái lạnh lùng. Cô xinh đẹp, thông minh, giống như viên bảo ngọc đỏ rực đẹp đẽ, người ta nhìn được, mà không chạm được, bởi một khi chạm vào, những chiếc gai sắc nhọn của vỏ bọc bên ngoài nhất định sẽ khiến họ tổn thương, đau đớn. Phụng cơ quá quật cường, cô che giấu cảm xúc giỏi và sống trong thế giới nội tâm của mình, không ai đoán biết được suy nghĩ cùng cảm nhận thật sự của cô. Cuộc sống của cô chỉ như một con rối mặc kệ chủ thượng điều khiển.
Cô chính là tu la không máu không nước mắt, cô lớn lên trong khung cảnh đen tối nhất của xã hội, ngay từ thuở niên thiếu cô đã phải nhìn thấy sự tàn nhẫn của xã hội này, nhìn thấy người xung quanh mình từng người một ra đi, đến bây giờ dù chỉ 20 tuổi nhưng cô đã chấp nhận được sự cay nghiệt của xã hội.
Trịnh Vỹ Thần vốn là nhị thiếu gia bất cần đời, nói không với tình yêu, trước giờ chưa từng vì ai mà rung động , tiền bạc địa vị là thứ anh không thiếu, cũng là thứ anh không thèm hề để ý đến. Đẹp trai, cuốn hút, Trịnh Vỹ Thần anh phóng túng một đời nhưng lại vì một cô gái mà dừng lại, mọi bắt đầu, nhị thiếu gia cao cao tại thượng cuối cùng cũng phải nhận ra cái gì mới gọi là đấu tranh, mà loại đấu tranh đến mức không quản tính mạng này, bất luận thế nào, cũng không oán, không hối.