Chương 7: Kịch Tính Trong Phòng Tắm (2)
Có thể nói vận khí nàng rất xấu, cũng có thể nói vận khí Nguyễn Thành rất tốt.
Lọt vào Trần gia coi như hắn hoàn toàn yên tâm, bên ngoài dù thế nào cũng không nghĩ ra hắn trốn trong đây.
Mà chỉ cần hắn khống chế hệ thống AI trong tay, nhất cử nhất động trong biệt thự đều không qua mắt được hắn.
Nhưng muốn làm vậy thì phải….
Nguyễn Thành nhìn chằm chằm cơ thể tuyệt mỹ của Trần Thanh Thanh, đường cong quyến rũ chữ S, C cup rất tròn, rất đều đặn, gương mặt không cam lòng kia cùng ánh mắt như muốn hoà tan hết thảy.
Nếu chấm điểm, hắn cho nàng 8 điểm, nàng chỉ kém khí chất mà thôi, ngành của nàng là khoa học mới nên buộc phải tiếp xúc nhiều với máy móc, cơ thể, tử thi,.... Chắc chắc nàng không phải loại thánh nữ luôn bế quan tu luyện trong các tiên tông kia, nàng là thiếu nữ rất thực dụng, dám nghĩ dám làm, tâm hồn nàng không ngây thơ như vẻ bề ngoài, đây là điều chắc chắn không cần nghĩ gì thêm.
Nguyễn Thành hơi suy nghĩ, hắn cần nàng không?
Đáp án là cần, dù sao kiếp trước hắn chỉ cùng Nguyễn Ngọc làm vài lần rồi thôi, nàng lấy lý do không thích chuyện đó nên về sau cự tuyệt chuyện quan hệ.
Hắn cũng muốn thử xem cảm giác vui vẻ kia là thế nào, dù sao rất vui, trọng sinh đến bây giờ cũng chỉ có tu luyện và g·iết chóc, tu vi đã tấn thăng Luyện Khí kỳ tầng 5 tạm thời không đề thăng nổi nữa.
Nghĩ như vậy, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm cơ thể hoàn mỹ của Trần Thanh Thanh.
Hắn cười lạnh, nói:"Banh ra!".
Trần Thanh Thanh lúc này bị trói chặt hay tay về phía sau, miệng phát ra âm thanh ô ô, nàng ngồi bệt xuống, chân khép chặt lại, nghe hắn nói vậy nàng hơi chần chờ, dù bị sinh tử ép bức nhưng nàng vẫn là thiếu nữ, không chịu được chuyện nhục nhã đó.
Nhưng sinh mệnh quan trọng hơn….nàng thầm mắng bản thân lúc trước không cấp quyền cho hệ thống AI quan sát nhà tắm, nàng vẫn giãy dụa, miệng nói ô ô dường như là không cam lòng.
Lý trí nói cho nàng biết phải nghe theo hắn nhưng bản thân nàng không cam tâm cứ cam chịu khuất nhục như vậy, đây thuần túy là bản năng nhân loại, dù còn một tia hi vọng cũng sẽ không từ bỏ.
"Còn rất cứng đầu đấy". Nguyễn Thành lười nhác nói nhảm, hắn tát thật mạnh vào mặt của Trần Thanh Thanh, lưu lại dấu tay 5 ngón màu đỏ chót trên má trái hoàn mỹ của nàng.
Trần Thanh Thanh sững sờ, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ gặp tình cảnh như vậy, từ nhỏ nàng đã là hòn ngọc quý của Trần gia, người trong gia tộc còn chưa từng mắng chửi nàng chứ đừng nói là đánh, nhất thời đôi mắt nàng đẫm lệ, nàng lã chã khóc, cơ thể phát run vì tức giận.
Bộp.
Còn chưa kịp tỉnh hồn thì nàng lại bị tát thêm một cái, lần này là vào má phải, hai bên đều in dấu tay của nam nhân này, nàng đành phải khuất nhục banh chân ra để mặc hắn làm gì thì làm.
Không có cách, người dưới mái hiên phải cúi đầu a!
Nguyễn Thành nhìn.
Hắn biết sắc là nguyên nhân hàng đầu gây ra những vụ t·ranh c·hấp lớn trên thế giới nhưng muốn hành tẩu giang hồ cũng phải có sắc.
Hắn chỉ là sử dụng sắc chứ không trầm mê trong sắc, hắn có đạo của hắn, thuần túy là vì trường sinh không cầu thứ khác.
Nguyễn Thành mở bịt miệng của nàng, Trần Thanh Thanh thở hổn hển, lần này nàng học khôn, không còn kêu cứu nữa, chỉ là căm tức nhìn hắn.
Hắn lười nhác nói nhảm, cường hành hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng, Trần Thanh Thanh muốn né tránh qua hai bên, chỉ là hai tay bị trói chặt nên rất khó cử động, Nguyễn Thành rất cẩn thận để không bị nàng cắn, rồi thưởng thức làn hơi thơm ngát như hoa lan của nàng.
Khi hắn rời khỏi, nét mặt nàng lộ rõ vẻ phiền muộn, hắn không nói, của nàng.
"Ưm….dâm tặc vô sỉ…...c·hết tiệt…..đừng để ta thoát được, nếu không ngươi vĩnh viễn sống không yên". Trần Thanh Thanh một bên rên rỉ, một bên mắng chửi, chiếc miệng nhỏ của nàng toát ra toàn những từ ngữ thô tục khiến Nguyễn Thành hơi ngạc nhiên nhưng không hỏi nhiều.
Nguyễn Thành cũng không cảm thấy thú vị, hắn nhìn xuống.
"Ừm, ngươi động tình?" Nguyễn Thành hỏi, cúi xuống.
"Aaa….tiểu tặc vô sỉ…...ngươi sống không yên lành….". Trần Thanh Thanh vừa mắng chửi, cũng may đây là phòng tắm, bức tường cách âm nên không sợ người ngoài nghe thấy.
Nguyễn Thành vừa thúc eo, hắn hơi chán ghét cái miệng tiện của nàng nên lại lấy miếng bịt miệng bịt lại, nàng chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.
Trong phòng chỉ có tiếng, nhất thời cảnh xuân sắc tràn đầy, người đẹp cảnh vui.