Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Đấu Phá Bắt Đầu Vấn Đạo

Chương 39. Hướng về Già Nam




Chương 39. Hướng về Già Nam

Tiểu phong lay động khiến tán cây xào xạc, ánh mặt trời xuyên thấu qua từng phiến lá lưu lại tia sáng chiếu rọi trên người thiếu niên cường tráng đang ngồi thiền định bên trong hốc cây, có thể mơ hồ nhìn thấy trên khuôn mặt hắn là một nụ cười tự tin.

Thiếu niên chính là một mực chìm vào chữa thương mấy ngày qua Phạm Thiên. Hắn lúc này tâm tình ngược lại là không tệ, thương thế cuối cùng cũng khôi phục, trạng thái trở lại đỉnh phong, hiện tại có thể lên đường tiến về Già Nam học viện. Nhưng trước đó, hắn cần giải quyết một chút ruồi muỗi xung quanh.

Tại chỗ đứng dậy, Phạm Thiên cất bước tiến ra bên ngoài thân cây, Long Vũ đã sớm thu nhỏ thân hình từ trên bả vai hắn trườn xuống quấn quanh tay trái, xà đầu ngẩng lên hướng về phía tùng lâm cách đó không xa hí ngược.

“Đi ra đi!”. Phạm Thiên thanh âm đạm bạc vang lên, bằng vào linh hồn lực cùng cường đại linh giác của bản thân, hắn đã sớm phát hiện có người mai phục.



Ẩn mình phía sau từng gốc cổ thủ, ba đạo thân ảnh tựa như u linh hòa mình vào bóng tối dưới tán cây, nghe được lời Phạm Thiên nói, ánh mắt ngờ vực trao đổi với nhau một cái xong, cả ba đều không hề có ý tứ rời khỏi vị trí. Bọn hắn hiển nhiên không dễ dàng tin tưởng chính mình bị một mao đầu tiểu tử phát hiện.

Thế nhưng lời nói tiếp theo của Phạm Thiên liền đạp nát sự tin tưởng của bọn chúng.

“Sao? Muốn bản vương đích thân mời ba người các ngươi ra mới được sao”.



Kinh ngạc không hiểu bản thân để lộ sơ hở ở đâu, bất quá ba đạo thân ảnh cũng không có hoang mang, vẫn một bộ thong dong, tự tin. Tự tin vào thực lực của chính mình. Ba người bọn hắn liên thủ cho dù Đấu Linh đỉnh phong cũng phải nhượng bộ, huống chi tiểu tử trước mặt, khí tức phù phiếm, không hề ngưng tụ, duy chỉ có đầu tiểu xà tại cánh tay trái kia khiến bọn hắn cảm giác được chút nguy hiểm. Nhưng chỉ có như vậy, không thể khiến bọn chúng đánh trống lui quân.

Xuất phát từ tính cẩn thận đề phòng, ba người bọn hắn mới làm ra mai phục. Không ngờ rằng tiểu tử này lại linh mẫn đến vậy.

“Cũng không quan trọng. Đã không thể ở trong bóng tối động thủ, vậy liền quang minh chính đại đi. Ba đánh một, bằng vào thực lực của bọn hắn, không tin không làm gì được tiểu tử này.”

Nghĩ vậy, âm thầm trao đổi liền đạt được nhất trí. Ba đạo thân ảnh mặc trên người hắc bào, che phủ toàn thân, chỉ để lộ đôi mắt chớp động xuất hiên phía trước Phạm Thiên. Túc sát chi khí không kiêng nể gì đè ép về hướng hắn, lên tiếng:

“Tiểu từ, dĩ nhiên có thể phát hiện ba người chúng ta, quả nhiên có chút môn đạo”. Nói chuyện là một đạo thân ảnh cao lớn, lưng vác đại đao là thủ lĩnh đám người, ánh mắt như thợ săn nhìn con mồi, tham lam khát máu, chăm chú nhìn Phạm Thiên, quan sát nhất cử nhất động của hắn. Một tay sau lưng bí mật tạo thành thủ thế ra ám hiệu với hai tên còn lại, thấy Phạm Thiên vẫn không hề có chút phòng bị nào, khóe miệng nở một nụ cười tàn bạo, nói tiếp:

“Dù thế tiểu tử ngươi cũng chỉ có thể chịu c·hết mà thôi”. Thanh âm vừa dứt, đầu lĩnh nam tử rút ra đại đao sau lưng cùng hai người còn lại hình thành tam giác trận thế lao thẳng về hướng Phạm Thiên vây công.

Nhưng là bọn chúng không hề biết rằng, tất cả động tác của mình đều bị Phạm Thiên nhìn vào trong mắt.

“Hai người tam tinh Đấu Linh, một người tứ tinh Đấu Linh, nồng nặc như vậy huyết sát khí tức, trận thế bố cục rõ ràng, đây hẳn không phải là lần đầu tiên bọn ngươi làm chuyện này”.



Phạm Thiên thản nhiên nói ra nội tình của ba người khiến bọn hắn cảm giác có chút không ổn, thế nhưng tên đã ra khỏi nỏ, bọn hắn rất nhanh liền trấn tĩnh lại, bằng vào vài lời nói liền muốn bọn họ từ bỏ là không thể nào.

Đối diện, Phạm Thiên khuôn mặt bỗng chốc trở lên lạnh như băng, sát lục chân ý bộc phát bao phủ không gian xung quanh, ba tên kia cả người như đứng trong núi thây biển máu, bất chợt ngơ ngác bất động, mồ hôi lạnh tứa ra liên tục. Linh hồn điên cuồng truyền đến hồi chuông cảnh báo. Bọn hắn ba người lúc này mới nhận thức được, bản thân đá trúng thiết bản, vội vàng cưỡng ép làm cho tinh thần tỉnh lại, bọn chúng muốn xoay người bỏ chạy nhưng một đôi đỏ như máu, ba cái hắc sắc câu ngọc xoay tròn lúc này lại xuất hiện trong mắt của mình.

Nhìn thấy đôi mắt này, bọn hắn liền biết người trước mặt là ai. Mấy tháng nay, cả cái Hắc Giác vực này không ngày nào là không có tin tức bàn tán về hắn. Cả ba vô cùng sợ hãi, vội vàng mở miệng cầu xin: “Đại nhân, tha…”

Tuy nhiên, Phạm Thiên cũng không có bọn hắn cơ hội, Sharingan ảo thuật thi triển, một ánh mắt liền chấm dứt sinh mạng của bọn hắn. Vào thời điểm bọn chúng nổi lên sát ý đối với hắn, bọn người này kết quả sẽ chỉ có một, chính là t·ử v·ong. Đối với địch nhân, hắn trước này chưa từng có một chút do dự.

Theo thói quen tiến hành sờ thi, tìm kiếm một hồi cũng không có phát hiện gì đặc biệt, Phạm Thiên tiếp tục lên đường. Ngự không đứng trên bầu trời, thoát khỏi rừng rậm che phủ, ánh mắt nhìn qua vị trí Mộ Chi Thành, trong lòng suy nghĩ chập trùng "nơi này, hắn sẽ còn trở lại". Sau đó, Phạm Thiên xác định Già Nam học viện phương hướng liền bắt đầu phi hành rời đi.



Ngày hôm sau, Phạm Thiên đứng trên sườn một ngọn tiểu phong, cách trăm dặm quanh Già Nam học viên, trông về phía xa, vừa vặn nhìn thấy bên dưới hai tòa cự sơn có một cái trấn nhỏ như ẩn như hiện.

Nhìn tòa tiểu trấn kia, Phạm Thiên mang trên mình hắc sắc đấu bồng lao nhanh xuống triền núi, sau đó nhanh chóng đi vào đường lớn dẫn đến cái trấn nhỏ kia. Trên đường không ít người qua lại, bọn họ là từ trong Hắc Giác vực đi tới.



Có một điều kì lạ là, cho dù trên người hung lệ khí tức che phủ nhưng khuôn mặt lại không có lấy nửa điểm sát khí, nó đã bị bọn hắn mạnh mẽ áp bức tại sâu trong nội tâm khiến b·iểu t·ình của đám người này có chút quái dị.

“Xem ra truyền ngôn không sai, bất cứ ai đi đến nơi này cũng phải thu liễm khí tức lại. Già Nam học viện thủ đoạn không tầm thường a, lại có thể đem mấy tên đao nhuốm đầy máu này áp chế đến ngoan ngoãn như vậy”. Phạm Thiên vừa đi vừa nghĩ trong đầu.

Theo con đường lớn hai bên cây cối xanh um đi đến gần tòa tiểu trấn kia, bầu không khí hỗn loạn trong Hắc Giác vực hoàn toàn bị ngăn cách ra ngoài.

Khoảng mười phút sau, hắn đứng tại cửa trấn, ngẩng đầu liếc mắt đến tấm biển treo trên cổng vào, cái tên bình thường dân dã, nếu đặt ở bên trong Hắc Giác vực, vào ngày hôm sau chắc chắn sẽ bị san bằng.

“Hòa Bình trấn” đây là trấn nhỏ đầu tiên từ Hắc Giáp vực tiến vào Già Nam học viện.

Bỗng dưng Phạm Thiên nhận thấy thanh âm chung quanh đột nhiên im ắng đi rất nhiều, hắn quay đầu nhìn lại liền phát hiện một ít người từ Hắc Giác vực đi tới sắc mặt đột nhiên trắng bệch, chân tay run rẩy nhìn một cây đại thụ không xa ở bên phải cửa trấn.

Đại thụ màu tối đen, tán cây vươn ra bốn phương tám hướng, giương nanh múa vuốt, dưới ánh trời chiều, lộ ra một chút âm lãnh nhàn nhạt, chậm rãi đảo qua trên cây, Phạm Thiên ánh mắt nhàn nhạt quan sát vài bộ t·hi t·hể đung đưa trên nhánh cây, thi thoảng phát ra thanh âm làm người ta sởn tóc gáy, trong lòng nói thầm: “Đây chính là Tử Linh thụ sao. Rất trực quan thủ đoạn chấn nh·iếp a”.

Hơi thở âm trầm thẩm thấu từ gốc Tử Linh thụ kia làm cho những người quanh cửa tiểu trấn có chút phát lạnh. Tại Hắc Giác vực, thanh danh gốc Tử Linh thụ này, cơ hồ đã đạt đến tình trạng làm cho người khác nghe đến đã sợ mất mật, rất nhiều người lăn lộn trong Hắc Giác vực hơi lâu một tí, mãi mãi cũng không thể quên được lần bọn hắn cùng Già Nam học viện huyết chiến. Nguyên nhân gây ra trường huyết chiến năm đó, đã không có nhiều người đi tìm hiểu, mà họ chỉ biết, đó là sau trường huyết chiến kia t·hi t·hể hai gã Đấu Vương cùng một gã Đấu Hoàng vĩnh viễn bị treo lên gốc Tử Linh thụ này.

Đến hiện tại, phạm vi trăm dặm quanh Già Nam học viện là một mảnh đất yên tĩnh, không màng thế sự, không một tên cường giả Hắc Giác vực nào dám mang theo thần tình sát khí xông vào, cho dù ngẫu nhiên có vài lần r·ối l·oạn, nhưng những kẻ gây rối không đến một giờ sau đã trở thành một khối t·hi t·hể bị cắm trên Tử Linh thụ.

Suốt những năm qua, ác danh Tử Linh thụ cơ hồ lan tràn đến toàn bộ Hắc Giác vực, bởi vậy, cho dù là đám cùng hưng cực ác cũng rất ít có kẻ có đảm lượng tiến vào. Đối với bọn hắn, đây là phần mộ địa a.

Đứng tại cửa tiểu trấn, Phạm Thiên thu hồi suy nghĩ, không để ý đến đám người do dự không dám tiến vào, cước bộ nhấc lên, bước vào trong Hòa Bình trấn, nơi đại biểu cho nhập khẩu của Già Nam học viện.