Chương 29. Hỏa diễm quyết đấu
“Hống…Hống”. Ma niệm sát ý phát hiện động thái của Huyết sắc hư ảnh, giận dữ nộ hống không thôi, lập tức hắc vụ sôi trào ngưng tụ thành một đầu Hắc Long gào thét lao về Huyết sắc hư ảnh muốn xử lý hắn.
“Hừ. Chỉ là tiểu tiểu ma niệm cũng dám mạo phạm bổn tọa”.
Nhìn thấy phản ứng của Ma niệm, lạnh lùng hừ một cái, Huyết sắc hư ảnh hai tay đan vào nhanh chóng kết thành một cái thủ ấn, cuồn cuộn khí thế bao phủ Nê Hoàn Cung khiến cho Hắc Long ma vụ thoáng cái chững lại, hắn thân thể hóa thành một đầu Huyết Long kích thước chỉ bằng một phần ba Hắc Long không chút sợ hãi lao vào cùng Ma niệm cắn xé lẫn nhau.
“Ngao…Ngao…Ngao”. Long ngâm vang vọng khắp thức hải không gian, hai đầu ma long giao thủ khiến hồn lực hải dương sao động không ngừng, lật lên sóng biến ngập trời.
Đứng dưới tiểu đỉnh, Phạm Thiên linh thể ý thức sắc mặt ngưng trọng quan sát cả hai, bất kể là ai trong số hai người bọn chúng chiến thắng đều sẽ trở thành đối thủ của hắn, hơn nữa nhìn xem ba động chiến đấu do bọn họ phát ra hắn thần sắc càng thêm khó coi. Thức Hải Nê Hoàn Cung đã xuất hiện dấu hiện bất ổn.
“Gào…Gào…Gào”.
Hắc Long đau đớn kêu lên, long trảo điên cuồng công kích Huyết Long nhưng không tài nào phá mở được phòng ngự của hắn, ngược lại mỗi một đòn t·ấn c·ông của Huyết Long lại dễ dàng xuyên phá lân giáp của nó để lại từng đạo khủng bố v·ết t·hương, ma vụ theo đó tuôn ra liền bị thôn phệ toàn bộ, trở thành quân lương cho Huyết Long ma ảnh.
Chiến đấu đi vào cao trào, Hắc Long ma niệm càng lúc càng nóng nảy bực bội, không quản được Phạm Thiên linh thể ý thức có hay không nhân cơ hội này khống chế lại hồn lực, hắn bất chấp điều động tất cả ma niệm sát ý hội tụ vào thân. Theo đó Hắc Long thân hình như hóa thành thực chất mang theo vô tận sát ý một lần nữa cùng Huyết Long tiến lên giao đấu.
Ma niệm mặc dù muốn xóa bỏ Phạm Thiên linh thể ý thức để trở thành bản thể chân chính duy nhất ý thức tồn tại thế nhưng cho dù là Linh thể hay Ma niệm đều là một mặt của Phạm Thiên phóng đại mà thành, cả hai tại sâu thẳm trong mình đều có mặt kia tồn tại, điều khác biệt đó là Linh Thể ý thức, ý chí khống chế hết thảy, ngược lại Ma niệm lại do phóng đại dục vọng khống chế bản tâm.
Bọn hắn hai người tranh nhau là việc nội bộ cá nhân, cho dù chính bản thân Ma niệm hắn thất bại cũng không biến mất mà chỉ là bị ý chí trấn áp, kiểm soát, ngay cả tiểu đỉnh cũng không xen vào chuyện này.
Cũng vì vậy mà hắn không muốn thiêu đốt hồn lực để bức ra Linh thể trốn dưới tiểu đỉnh, làm vậy chính là tự tay tiêu hao tiềm lực của bản thân, ngay cả hắn liền cũng sẽ suy yếu theo, cho dù thành công cũng không phải là hắn khống chế thân thể mà lúc đó sẽ là Sát ý, thân thể của bọn hắn cũng sẽ trở thành một bộ Sát Khôi hoàn toàn mất đi ý thức chỉ biết g·iết g·iết g·iết mà thôi.
Hắn là Ma niệm không sai nhưng là Dục vọng ẩn dấu sâu bên trong bản tâm khống chế sát ý, đem nó hóa thành lực lượng sử dụng chứ hắn không muốn trở thành kẻ bị nô dịch.
Nhưng nếu để Huyết sắc ma ảnh kẻ ngoại lai này thành công khống chế thức hải, vậy hắn liền triệt để bị xóa bỏ, linh thể ý thức được tiểu đỉnh trợ giúp nhất định sẽ dành lại quyền kiểm soát. Điều này hắn chắc chắn sẽ xảy ra, bởi vì thời điểm thần bí nhân này để lộ khát vọng tham lam đối với thân thể bọn hắn, tiểu đỉnh đã có một điểm phản ứng, cả hắn và linh thể ý thức đều cảm nhận được.
“Linh thể tên kia, hẳn rằng đang rất vui vẻ đi”.
“Bất quá muốn trấn áp ta, ngươi không được, tên khốn kiếp này càng không được. Chỉ cần thành công thôn phệ tên c·hết tiệt này, người chiến thẳng chính là bản vương”. Ma niệm Hắc Long trong lòng bạo nộ, sát ý càng thêm nồng đậm nhằm hướng Huyết Long cuồng chiến.
“Hồn lực đã trở lại trạng thái ban đầu, thậm chí trải qua sát ý tôi luyện càng thêm cô đọng tinh khiết”.
Phạm Thiên linh thể ý thức đứng dưới tiểu đỉnh một bên quan chiến rất nhanh liền phát hiện điều này nhưng sắc mặt cũng không thoải mái hơn Ma niệm là bao.
“Tên thần bí nhân này, thực lực tuyệt đối không phải bản thân có thể đối phó”. Quan sát thủ đoạn quỷ dị biến hóa đa đoán của hắn, Phạm Thiên không ngừng suy diễn cách ứng phó nhưng tất cả đều thất bại, ngửa đầu nhìn lên tiểu đỉnh, Phạm Thiên chán nản thầm nói:
“Xem ra, ta lại phải dựa vào ngươi rồi”.
Một đường quét ngang Gia Mã đế quốc, cho dù khi ra tay c·ướp đoạt đồ vật với Viên Y bọn họ, hắn vẫn luôn tự tin vào bản thân có thể vượt qua, tin rằng bản thân có thể ứng phó hết thảy. Mà kết quả đúng là như vậy, cho dù bất ngờ không ngừng xảy ra, hắn vẫn là người thắng cuối cùng, nhưng hiện tại xem ra thủ đoạn của hắn còn thiếu nhiều lắm.
Ngay cả ma niệm dục vọng của bản thân cũng không thể hàng phục để xảy ra tình trạng này khiến hắn có chút buồn bã. Bất quá tiêu cực cảm giác rất nhanh bị hắn xóa bỏ, ánh mắt trở về với trận chiến, bởi vì Ma Niệm lúc này đã dùng tới Mangekyou Sharingan.
Hắn đây là bị bức tới đường cùng, chiến đấu kéo dài lâu như vậy nhưng hắn ngày càng hư nhược, ngược lại Huyết Long càng thêm bá đạo mạnh mẽ. Không chỉ có thế hắn lúc này cũng đã phát hiện, so với năng lượng của bản thân, linh hồn năng lượng của tên kia mạnh hơn hắn rất rất nhiều.
“Khà…Khà…Khà…” Đắc ý tiếng cười vang vọng khắp thức hải không giản, nhìn trước mặt Hắc Long thân hình kích cỡ chỉ còn một nửa lúc đầu, thân thể cũng hết sức mờ nhạt, Huyết Long cuồng hỉ. Chỉ là vui mừng không được bao lâu, một cảm giác khiến hắn rợn cả tóc gáy bao phủ lấy thân thể.
Trải qua vố số thảm liệt cuộc chiến, thần bí nhân tuyệt đối tin tưởng vào linh giác của mình, không chút chần chờ, Bành một tiếng từ Huyết Long chi khu trở về hình dạng ban đầu, hai tay mờ ảo kết thành đạo đạo ấn ký thân hình trong chớp nhoáng trở lên cực kỳ mờ nhạt, hắn muốn thi triển ra chung cực sát chiêu.
“Bùng…Bùng…Bùng…” Một tầng Hoàng sắc ma diễm âm hàn lạnh lẽo mang theo vô số vong hồn hư ảnh kêu gào bao trùm lấy thân thể thần bí nhân.
Cùng lúc theo hồn hải năng lượng bị Ma niệm Hắc Long thô bạo hấp thu, bánh răng đồ án cực tốc xoay tròn, ánh mắt hướng về Huyết sắc thân ảnh thi triển công kích tối hậu:
“Đồng thuật – Thần Diệt”.
“Xẹt…Xẹt…Xẹt…Aaaaaa…Gào…”
Kim diễm bất chợt xuất hiện phía trên hoàng sắc ma diễm bắt đầu thiêu đốt lên. Vong hồn bên trong ma diễm chỉ trong tích tắc đã biến mất mấy chục đạo, thế nhưng lại không ngừng có vong hồn xuất hiện thế vào vị trí cũ.
Chứng kiến cảnh này, Ma niệm cùng thần bí hư ảnh khuôn mặt đồng thời biến đổi, trở lên khó coi.
Ma niệm khó coi là bởi vì hồn lực bên trong hồn hải tiêu hao quá nhanh, hắn không nắm chắc sẽ giải quyết được tên này.
Còn thần bí nhân khó coi là bởi vì không ngờ Phạm Thiên còn có loại thủ đoạn này, nếu không phải hắn còn át chủ bài thì giờ phút này đã bị âm một chiêu. Cho dù như vậy, hắn cũng không kiên trì được bao lâu bởi vì vong hồn trong ma hỏa không còn nhiều.
“Nếu không phải thời gian đi qua lâu như vậy…”.
Đứng trước khốn cảnh thần bí nhân trong lòng giận giữ nghĩ. Nguyên bản Ma hỏa chứa đựng số lượng vong hồn lên đến một con số khổng lồ nhưng vì duy trì linh hồn sống sót, hắn phải hấp thu vong hồn hồn lực bổ sung cho nên mới tiêu hao lớn như vậy.
“Mấy vạn năm bố cục liền như vậy xong.”
“Không… Không thể, bản tọa chiến bại vô số thiên kiêu, từng thống trị qua trung thiên thế giới cường giả, sao lại có thể bại trong tay một đạo ma niệm”.
Thần bí nhân ánh mắt hung ác lên, nhìn hướng hồn hải hắn đoán được mình sẽ là kẻ thua cuộc, đã vậy, chỉ có thể xuất kỳ chiêu.
“Bạo”. Một đạo trầm thấp thanh âm vang lên, toàn bộ vong hồn bên trong ma diễm nháy mắt liền hủy diệt bộc phá năng lương cung cấp cho Ma Hỏa.
Thôn phệ lượng lớn năng lượng, Ma Hỏa nhanh chóng thể hiện ra kinh khủng sức mạnh, nhất chiêu đánh tan Kim Diễm bắn ra tứ phía. Thần bí nhân thân thể bất chợt biến thành huyết vụ cuốn theo Ma Hỏa đột nhiên bao trùm lấy Hắc Long Ma niệm thiêu đốt.
“Gào…Hống…” Vốn dĩ đã suy yếu cùng cực lại bất chấp linh hồn tổn thương thi triển Mangekyou Sharingan nhưng vẫn bị ngược sát. Ma niệm vô lực chống cự, phẫn nộ gào thét, không phải vì Ma hỏa thiêu đốt đau đớn mà bởi vì cả hắn và tên khốn kiếp này đều trở thành áo cưới cho người khác.
Nghĩ vậy hắn càng thêm buồn bực, dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn huyết vụ bao trùm ma hỏa đang toàn lực thiêu đốt chính mình, giọng nói hết sức bình tĩnh mang theo chán nản vang lên:
“Ngươi thắng”.
“Nhưng lại không phải là người chiến thắng chung cuộc”.
“Ngươi thắc mắc tại sao bản vương vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế bộ thân thể này đúng không”.
“Muốn kéo dài thời gian”.
“Mơ tưởng tiểu tử”. Không để Phạm Thiên Ma niệm nói tiếp, Thần bí nhân lạnh lùng đáp trả, tinh thần tập trung thôi động Ma hỏa không hề bị lời của Ma niệm dao động.
“Khà… Khà…Khà”.
“Rất nhanh ngươi sẽ biết, hơn nữa so với bản vương, ngươi sẽ càng thê thảm”.
Ma niệm lúc này cũng không có tức giận, hắn có chỉ, chính là bình tĩnh, quỷ dị bình tĩnh khiến thần bí nhân có chút sợ hãi.
“Hừ. Cố lộng huyền hư”. Hừ lạnh một tiếng trấn an bản thân, hắn thậm chí có chút xấu hổ vì bị tiểu tử này hù dọa. Hắn là ai cơ chứ, đã từng là Vô thượng… con mẹ nó.
Chưa kịp tự kỷ tâng bốc xong, thần bí nhân cực độ sợ hãi văng tục khi nhìn thấy cửu thải quang mang phá không mà tới, không hề có chút báo động một ngụm thôn phệ lấy hắn cùng Ma niệm, hắn, một xíu chống cự cũng không có.