Chương 28. Thần bí hư ảnh
“Vù…Vù…Vù…” Huyết quang trùng thiên, một đạo vòng xoáy không gian bất chợt xuất hiện phía trước môn hộ, Phạm Thiên cùng Long Vũ thân hình chớp mắt bị thôn phệ.
Theo thân ảnh hai người biến mất, huyết quang cùng thần bí môn hộ lần nữa ẩn nấp vào trong hư không.
Trong tầm mắt một mảnh mông lung huyễn lệ, chỉ nghe đến từng đợt Vù…Vù thanh âm ma sát, đại khái nửa chén trà nhỏ công phủ, Phạm Thiên cùng Long Vũ từ trong hư không xuất hiện, lảo đảo chật vật quay cuồng lăn lộn mấy vòng.
Hai người đi tới một cái hang động đen kịt, bên tai lãnh phong gào thét, xung quanh huyết quang nhộn nhịp đem hang động chiếu sáng.
Long Vũ vội vàng lấy lại tinh thần, xà khu co lại đem Phạm Thiên bảo vệ bên trong, ánh mắt chấn động nhìn về phía trước, một tòa cung điện đúc bằng Huyết kim, to lớn, hùng vĩ vô cùng, khí thế bàng bạc, hoàn chỉnh không sứt mẻ, khí tức cổ xưa làm người ta thấy có cảm giác vô cùng thê lương.
Nó rất khó tưởng tưởng mình đã tới được địa phương nào.
“Xì…Xì”. Phun ra nuốt vào đầu lưỡi, Long Vũ lưu ý hoàn cảnh xung quanh liền phát hiện bản thân cùng chủ nhân đang nằm trên một đống thi cốt, vô biên không thấy điểm cuối. Mà tòa cung điện được đúc bằng huyết kim kia chính là đang tọa lạc trên đống thi cốt này.
Xà Vĩ cuốn lên Phạm Thiên, Long Vũ tâm thần tập trung cao độ cẩn thẩn đề phòng di chuyển, tứ phía trống vắng không chút sinh mệnh khí tức, một mảnh cô quạnh tịch mịch.
“Xạt…Xạt…” Lân giáp ma sát với thi cốt không ngừng vang lên âm thanh trong không gian hiu quạnh, thân thể rất nhanh đi tới cung điện phía trên, nhưng mà ngay một khắc này, thần sắc của Long Vũ thay đổi, một cỗ lực lượng kinh khủng đột ngột rơi vào thân thể của nó trực tiếp đem nó cùng chủ nhân đánh bay ra ngoài.
“Hí…Hí…” Long Vũ kêu lên một tiếng đau đớn, xà khẩu thổ huyết, xà nhãn khẩn trương nhìn về Phạm Thiên kiểm tra thương thế của hắn.
“May mắn chủ nhân không bị ảnh hưởng”.
Trong lòng thả ra một ngụm khẩu khí, Long Vũ ánh mắt kinh hãi nhìn về phía cung điện, thân thể tiếp tục thối lui, phảng phất lo lắng đạo công kích kia lần nữa xuất hiện, bất quá rất nhanh ba động kia dần dần biến mất tựa hồ đã bộc phát hết năng lượng tích trữ.
“Cạch…Cạch…Cạch”. Hai cái cánh cửa bằng kim loại chỗ môn hộ nặng nề từ từ mở ra.
Long Vũ ánh mắt lập lòe rơi vào bên trong cung điện.
Kiến trúc đơn điệu ánh chiếu trên xà nhãn của nó. Chỉ thấy duy nhất một cái cự đại hồ máu nằm ngay trung tâm, huyết sắc yên khí tại cùng một chỗ dây dưa bao phủ lấy một thanh Huyết Kim Ma đao trôi nổi phía trên huyết hồ. Ma đao tạo hình thon dài thẳng tắp, thân đạo ưu mỹ bá khí vô song, chuôi đao được một đầu huyết sắc cuồng long hoa văn bao phủ, long khẩu chính là điểm kết nối với thân đao.
Giống như kinh thế thần binh, vô tận huyết sát chân lực thiên ti vạn lũ lan tràn. Nhìn thấy Ma Đao, Long Vũ như thấy cảnh tượng thây chất đầy như núi, máu chảy thành sông, vô tận hài cốt, trăm vạn thi thế, còn nó thì như một chiếc thuyền nhỏ, chao đảo trong sóng biến ngập trời.
Xà khu lạnh toát sợ hãi khiến nó vội vàng đóng lại hai mắt, không dám tiếp tục nhìn về phía ma đao.
Kìm nén cảm giác đau đớn mệt mỏi, mang lên Phạm Thiên, chậm rãi di chuyển thân thể, Long Vũ cẩn thận từng chút tiến vào nội bộ cung điện. Quãng đường ngắn ngủi nhưng nó phải mất một khắc thời gian mới có thể đi đến bên cạnh hồ máu. Kiểm tra một vòng xác định không có gì nguy hiểm. Đặt xuống Phạm Thiên, thần sắc đề phòng Ma Đao cách đó mấy chục trượng, đưa xà vĩ vào trong hồ máu thử nghiệm hấp thu năng lượng.
Rất nhanh Long Vũ phát hiện, năng lượng bên trong hồ máu kia ẩn chứa chí thuần huyết dịch tinh hoa đối với thương thế hai người bọn hắn đều hữu ích vô cùng.
Vài phút đi qua, “Xì… Xì…” tiếng kêu thỏa mãn hưởng thụ vang lên, huyết dịch tinh hoa tiến vào cơ thể, đi qua mỗi cái bộ vị như bàn tay thiếu nữ mơn trớn xoa bóp làm dịu thương thế, tu bổ lân giáp, rèn luyện xà khu cường hóa huyết dịch khiến Long Vũ thoải mái không thôi.
Đợi chừng vài khắc thời gian, xác định năng lượng huyết hồ chỉ lợi vô hại, Ma Đao cũng không phản ứng với hành động của nó, Long Vũ liền cẩn thận nhấc lên Phạm Thiên cùng tiến vào hồ máu tiến hành chữa thương. Như cá mập ngửi được mùi máu tươi, Xá Lợi Kim Đan bắt đầu xoay tròn, theo thời gian dần trôi mà không ngừng gia tốc, hóa thành một đầu Thao Thiết thôn thiên điên cuồng hấp thu năng lượng bổ sung tự thân. Hai người thương thế bắt đầu chuyển biến theo hướng tốt hơn. Hô hấp ngày càng vững chắc không còn thoi thóp mệt mỏi như trước.
Bất quá, Long Vũ và Phạm Thiên không hề hay biết, tại vị trí ma đao, một đạo thần bí mờ ảo thân ảnh đang dùng ánh mắt tham lam chăm chú quan sát bọn hắn. Đúng hơn là đôi mắt này đang chằm chằm nhìn vào thân thể của Phạm Thiên còn Long Vũ, hắn chỉ đảo qua một cái rồi thôi.
Thời điểm hai người đến nơi này, mọi hành động đều nằm trong tầm mắt của hắn, lực lượng phát ra công kích Long Vũ cũng là hắn làm. Chỉ có điều hắn không ngờ được rằng Long Vũ thân thể lại có thể chống đỡ.
“Hừ…Nếu không phải đã quá lâu…”. Có chút khó chịu nghĩ ngợi trong lòng thế nhưng thần bí nhân rất nhanh nở ra một nụ cười âm mưu quỷ kế.
Mờ ảo hư ảnh tiến vào hồ máu, thân ảnh như chất lỏng dung nhập huyết dịch trong hồ, men theo quán tính hấp thu năng lượng của Phạm Thiên hình thành lực hút, thông qua lỗ chân lông, thất khiếu tiến vào cơ thể của Phạm Thiên.
Bên này, khổng lồ năng lượng không ngừng chữa trị thương thế đồng thời tinh luyện huyết dịch bên trong thân thể, tiến hành cường hóa thể chất. Phạm Thiên linh hồn ý thức chậm rãi thức tỉnh.
Lại một lần nữa chứng kiến bốn bề ma vụ bao phủ Nê Hoàn Cung, hồn lực đen nhánh ngập tràn ma tính, Phạm Thiên ý thức mệt mỏi không nhịn được mà ai thán một tiếng.
Bất chợt, hồn hải ma tính đột nhiên sao động dữ dội, từng sợi huyết sắc quỷ dị năng lượng bị nó bức ra hội tụ lại một chỗ ngọ nguậy ngưng tụ thành một đạo hư ảnh, đầu sinh song giác, dáng ngươi cao lớn, thân khoác huyết giáp, ánh mắt tinh hồng ngạc nhiên quan sát ma vụ đối diện.
“Khặc… Khặc…Khặc…”
“Thú vị, đã bị ma tính ăn mòn đến trình độ này thế nhưng vẫn chưa thế đoạt quyền khống chế thân thể”. Hư ảnh sắc mặt có chút khó hiểu suy nghĩ.
Nhưng rồi hắn rất nhanh liền không để ý, khóe miệng cười vang, tà ác thanh âm vang vọng thức hải khiến Phạm Thiên ý thức biến sắc, may mắn hắn được tiểu đỉnh che chở cho nên không có bị đầu hư ảnh này phát hiện.
“Khà…Khà…Khà…”
“Nếu ngươi đã vô dụng, vậy liền để bản tọa đến giúp ngươi đoạt lại bộ thân thể này đi”.
“Chờ đợi đằng đẵng thời gian, tưởng chừng đã tuyệt vọng không ngờ lão thiên lúc này lại đưa ngươi đến cho bản tọa”.
“Quả nhiên trời không vong ta, bản tọa sẽ lại một lần nữa g·iết trở lại Đại Thiên Thế giới, hùng bá một phương.
“Ha… Ha… Ha…”
“Đến, trở thành bản tọa thân xác đi”.
Hư ảnh há miệng như một cái bồn máu thôn hấp ma tính sát ý ẩn trong hồn lực hải dương, Phạm Thiên nguyên bản còn muốn liều mạng linh hồn tổn thương thi triển đồng thuật “Thần Diệt” nhưng nhìn thấy cảnh này hắn ngay lập tức dừng tay, ánh mắt tràn đầy ý vị, đồng lực ấp ủ quan sát hành động của đạo ma ảnh này.