Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Đấu Phá Bắt Đầu Vấn Đạo

Chương 26. Thiên Băng – Thần Diệt




Chương 26. Thiên Băng – Thần Diệt

Không gian xung quanh Kim Ngân nhị lão đột ngột xuất hiện áp lực vô hình bàng bạc, trong nháy mắt bao phủ hai người.

Kim lão linh giác điên cuồng truyền đến cảnh báo, không chút chần trờ, hắn lập tức tung chưởng đánh bay Ngân lão ra ngoài.

Chính vào lúc này, “Két…Két” âm thanh không gian phá diệt vang lên, thiết cát phong bạo thông qua khe hở hư không, sắc bén vô song, dễ dàng xuyên phá đấu khí khải giáp, không chút huyền diệu hoa lệ, xem thân thể Kim lão như đầu hũ cắt thành mảnh vụn. Một đạo khủng bố lực hút đem tàn thi của hắn thôn phệ, trục xuất vào hắc ám vô tận.

“Không… Đại ca…”. Ngơ ngác chứng kiến đại ca hóa thành thịt nát, Ngân lão bi thống gào thét, trái tim như bị siết chặt, quặn đau vô cùng.

Lý trí chỉ trong phút chốc bị hận ý, sát khí che lấp.

Ánh mắt dữ tợn như dã thú chằm chằm hướng về Phạm Thiên. Hắn lúc này đang một tay ôm mắt, huyết dịch không ức chế được chảy xuyên qua kẽ tay, khóe miệng tà ác mỉm cười nhìn mình, thanh âm như lệ quỷ vang lên:

“Khặc Khặc, sâu kiến, có tức giận hay không, có đau lòng hay không”.

“Khà Khà. Tới. Để bản vương tiễn ngươi về với phế vật đại ca của ngươi”.

“Tiểu tặc, trả lại mạng Đại ca lão phu đây”.

Đấu khí như ngựa hoang thoát cương, cuồng bạo thiêu đốt, Ngân lão phóng người lao nhanh về phía Phạm Thiên cả người đang dấu trong Susanoo. Hắn muốn vì đại ca báo thù.

Phạm Thiên tà mị nhếch môi, mắt phải Mangekyou Sharingan chuyển động xoay tròn, đồng lực như hồng thủy phóng thích, phát động công kích:

“Thần Diệt”.

Thoáng chốc, một đoàn kim diễm bao phủ trên người Ngân lão khiến hắn đấu khí tán loạn, thân hình mất không chế cắm xầm xuống đất liên tục lăn lộn vài vòng, hết sức chật vật. Không dừng ở đó, hắn tức khắc hai tay ôm đầu không ngừng gào thét, thống khổ kêu rên, điên cuồng dãy dụa.

“Aaaaa”



“Gào!”

Linh hồn bản nguyên truyền đến cảm giác thiêu đốt như đang ngâm mình tại trong ngục hỏa, từng chút từng chút nhanh chóng biến mất, bản thân không hề có sức chống cự.

Phạm Thiên thu hồi Susanoo ánh mắt khát máu chăm chú đứng nhìn Ngân lão giữa trường chìm trong tuyệt vọng sợ hãi.

Thần Diệt đồng thuật loại hỏa diễm này, một khí dính phải, chỉ cần đồng lực không dứt nó sẽ vĩnh viễn không dập tắt, thiêu đốt linh hồn đến khi tiêu tan hoàn toàn mới thôi.

Thiên Băng – Thần Diệt chính là năng lực đặc hữu của Mangekyou Sharingan hắn có được.

“Hừ”. Bỗng nhiên Phạm Thiên thần sắc vẹn vẹo, nước bọt vẩy ra, hai mắt đau nhức không nhịn mà hừ lạnh một tiếng cắt đứt đồng thuật, một chân quỳ gối chống đỡ thân thể.

“Ta đồng lực…”

Phạm Thiên ánh mắt lâm vào hoàn toàn mơ hồ, trước mắt bóng chồng tầng tầng, cái gì cũng nhìn không rõ. Bên này, đã bị kim diễm thiêu đốt linh hồn đau đến mất đi nhân dạng, Ngân lão nứt ra bồn máu, há miếng thở dốc, hàm răng cắn lên đầu lưỡi cưỡng ép bản thân tỉnh táo, chịu đựng linh hồn thống khổ, nuốt vào một viên trân qu‎ý “Dưỡng Hồn Đan” điều khiển đấu khí bao phủ toàn thân, một cái cũng không nhìn Phạm Thiên, bán sống bán c·hết trốn chạy.

Hắn sợ, sợ rằng Phạm Thiên lại bất chợt phát động loại kim diễm quỷ dị kia, không hề báo trước, không nhìn khoảng cách, không nhìn phòng ngự thân thể, vượt qua hư không trực tiếp thiêu đốt linh hồn của hắn.

Cảm giác đó, hắn cả đời không muốn trải nghiệm bất kỳ một lần nào nữa.

Nhìn xem Ngân lão cái kia hoảng hốt bóng lưng, Phạm Thiên nhanh chóng điều khiển thân hình đuổi theo, thân phận con mồi, thợ săn trong phút chốc đảo ngược, âm lãnh trêu tức lời nói vang lên:

“Lão đầu”.

“Ngươi không phải mới vừa nghiến răng nghiến lợi nói muốn g·iết bản vương sao, hiện tại làm sao chỉ biết chạy trốn!”.

Chạy trốn phía trước Ngân lão không có trả lời. Bị Kim diễm đốt đến tỉnh thần, hắn yên lặng thu liễm cảm xúc, bản thân rõ ràng Phạm Thiên đây là đang cố ý kích nộ bản thân.

“Nhìn đến ở trong lòng ngươi, Đại ca phế vật của ngươi cũng không trọng yếu như vậy, chí ít, không so được mạng nhỏ của ngươi trọng yếu”.



“Khà Khà”.

Nghe được Phạm Thiên nhắc đến đại ca, Ngân lão nỗi lòng vừa loạn, bản năng muốn quay người tái chiến nhưng rất nhanh lại bị lý trí chiến thắng, tiếp tục lựa chọn chạy trốn. Sống tới hiện tại, có được Đấu Hoàng đỉnh phong tu vi hắn tâm tính hiển nhiên cũng không dễ dàng bởi lời nói của Phạm Thiên mà dao động.

Có thể liền là một cái như vậy nho nhỏ sơ hở cấp tốc bị sau lưng Phạm Thiên bắt lấy, nháy mắt phát động đồng thuật “Thiên Băng”.

“Vù..”

Cảm giác áp lực bao phủ toàn thân, Ngân lão trong lòng cuồng loạn sợ hãi nhớ đến thảm trạng của đại ca vừa rồi, lập tức vỗ ngực lần nữa phun ra một ngụm tinh huyết thi triển bí thuật gia tốc tiến lên nhưng áp lực bao phủ không hề biến mất mà càng lúc càng thêm mạnh mẽ.

“Két…Két…” từng đạo khe hở li ti bốn phía hư không thân hình xuất hiện khiến hắn cốt mao lạnh toát, tâm thần chìm xuống đáy cốc, thầm hô:

“Mạng ta xong rồi”.

Thế nhưng xung quanh áp lực bỗng chốc biến mất, không kịp suy nghĩ, Ngân lão thân thể như đạn pháo bắn ra cấp tốc rời đi, không chút do dự, chần chừ. Hắn hiện tại chỉ có một mong muốn duy nhất là rời xa Phạm Thiên, càng xa càng tốt.

“Khục…Khục…” Dừng lại thân hình, Phạm Thiên bụm miệng, thổ huyết liên tục. Thương thế bộc phát, huyết dịch thấm đẫm chiến phục lạch cạch nhỏ giọt ngưng tụ thành vũng dưới chân.

Tà quang che phủ ánh mắt, không cam lòng nhìn Ngân lão thân ảnh biến mất phía xa, Phạm Thiên sắc mặt khó coi, gân xanh nổi cục trên mặt, xoay người về Mộ Chi Thành, mang theo khủng bố huyết sát chi khí tiến lên.



Khu vực cách xa Mộ Chi Thành, tại bên trong đám người, một tên ăn mặc rách rưới thiếu niên, hai tay siết chặt, hai mắt căm hận đằng đằng sát khí chăm chú nhìn thân ảnh Phạm Thiên đứng đó như muốn khắc cốt ghi tâm từng đường nét khuôn mặt của hắn, đáy lòng hận ý ngập trời:

“Ta thề, nhất định sẽ trở lại nơi này báo thù, đoạt lại những gì ngươi c·ướp mất của ta”.



Hướng về ngọn Huyết phong ẩn hiện bên trong vân vụ, thiếu niên trong đầu hiện lên từng đạo bóng người, đám nô tài chó săn dám phản lại hắn c·ướp đoạt tài nguyên tông môn, thậm chí còn đối với hắn tiến hành đuổi g·iết:

“Chắc chắn có một ngày, bản thiếu chính tay sẽ hái xuống đầu các ngươi rửa sạch sỉ nhục hôm nay”



Một bên khác, ẩn tàng trên một ngọn sơn phong, Ảnh tử thân hình quỳ gối trước một tên nam tử khí chất bất phàm đang hứng thú đánh giá Phạm Thiên thầm nghĩ: “Đã đến cực hạn rồi sao?”.

“Hay đây chỉ là giả tượng”.

“Không nhìn thấu. Thú vị. Thật sự rất thú vị”.

“Nhất là con mắt đó, có thể tiến hóa sao?.”

“Ha Ha. Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ có một trận chiến, mà người chiến thắng chỉ có thể là bản hoàng”.

Liếc qua Ảnh tử, nam tử cất tiếng:

“Trở về đi, tiến hành theo kế hoạch”.

“Vâng, chủ nhân”. Ảnh tử cung kính đáp nhưng không rời đi ngay mà chần trờ chốc lát liền hỏi:

“Chủ nhân, vậy còn Ngân lão, có cần thuộc hạ cho người truy tìm tung tích của hắn hay không”.

“Người này thực lực cường đại, thuộc hạ sợ hắn sẽ…”

Phất tay cắt đứt lời ảnh tử, thần bí thân ảnh tự tin nói:

“Không cần, hắn rất nhanh sẽ tìm đến ta. Tìm đến ta cầu xin giúp đỡ”.

“Giữ lại hắn còn có tác dụng. Nhưng nếu hắn không biết điều… Hừ…”

Hừ lạnh một tiếng, thần bí thân ảnh liền xoay người rời đi, ánh mắt đảo qua Già Nam học viện phương hướng, trong đầu nổi lên vô số tính toán.