Chương 27. Cô Thành – Nhập Ma
Vô định không có mục tiêu dảo bước độc hành đi trên đại lộ không một bóng người, khắp nơi đổ nát, khói bụi mù mịt, toái thi, huyết dịch bừa bãi dọc đường, có do hắn g·iết, có do không kịp thoát đi bị dư âm chiến đấu phách thành thịt nát.
Mộ Chi Thành chân chính hóa thành nhân gian luyện ngục. Kinh khủng nhất chiến đem đến sự đả kích mang tính chất hủy diệt, trực tiếp làm Mộ Chi thành từ đám mây rơi vào đáy cốc, trở thành một tòa cô thành.
Phạm Thiên bắp thịt toàn thân căng cứng, thân thể hơi run rẩy, trên trán gân xanh nhô lên, hai mắt càng là đỏ bừng không gì sánh được, thô trọng tiếng hít thở cực kì rõ ràng, thoạt nhìn như một đầu mất kiểm soát cuồng nộ ma thú. Bất quá đáy mắt chỗ sâu tựa hồ có một đạo tinh quang vô cùng thanh tỉnh.
Nê Hoàn cung, khủng bố ma vụ bao phủ, một mực tại xung quanh điểm tinh quang này quanh quẩn không đi, chợt biến mất, chợt xuất hiện muốn câu dẫn, dao động đạo tâm của Phạm Thiên. Để hắn trầm luân, vứt bỏ chấp niệm, vứt bỏ hết thảy những gì bản thân truy cầu, diệt đạo hóa ma.
Tinh quang dưới sự bảo vệ của tiểu đỉnh duy trì ý thức bản tâm, bất quá ma âm vang vọng bên trong linh hồn khiến hắn đôi lúc không thể khống chế khiến đạo tâm hoang mang, nóng chảy sụp đổ, bất thình lình tan vỡ rồi lại củng cố lên, sinh diệt biến ảo không ngừng.
Tiểu đỉnh có thể ngăn cản sát ý ma vụ ô nhiễm linh thức nhưng lại không thể ngăn cản phóng đại nội tâm ma âm của chính hắn. Thức tỉnh Mangekyou Sharingan, hắn thành công lật ngược thế cờ, hồn lực đột phá Linh cảnh trung kỳ, nhờ thế mà thức tỉnh một tia linh thức cuối cùng vốn dĩ ngủ say, thế nhưng nội tâm dục vọng của hắn dưới ảnh hưởng của đôi mắt này cũng vô hạn cất cao.
Thế gian chúng sinh, nội tâm bắt nguồn từ tư duy. Người là vận vật linh trưởng, bởi vì tâm niệm có nội tâm. Nội tâm thúc đẩy ý niệm, ý niệm thúc đẩy tư duy, tư duy lại ảnh hưởng nội tâm suy diễn hình thành một vòng tuần hoàn vô tận.
Thứ hắn cần phải làm lúc này chính là tìm biện pháp, làm sao nhanh nhất hàng phục ma ý dành lại quyền khống chế thân thể, bởi vì bộ hoành luyện thể phách này của hắn sắp không chịu đựng được.
Ngoại giới, Phạm Thiên thân thể phun trào ma khí cùng ma tính tạo thành khủng bố ma vụ bao trùm thiên không, hắn chân đạp Du Long Bộ như huyết sắc cuồng long nhằm hướng Huyết Tông sơn môn lao tới. Đồng thời, bỏ mặc sinh mệnh bản năng cảnh báo, hắn điên cuồng thôn phệ dược lực, tùy ý phóng thích bản tính.
“Ài!”. Chán nản tiếng thở dài vang vọng thức hải chỗ sâu. Phạm Thiên linh thức lại một lần nữa cùng ảo giác ma âm chìm vào rằng co.
“Bành”. Bình cảnh phá toái thanh âm từ trong thân thể vang vọng, khí thế của hắn liên tục tăng lên không có điểm dừng. Huyết dịch không chịu nổi áp lực đè nén bên trong cơ thể bộc phát mà ra, hóa thành huyết vụ từ lỗ chân lông thoát ra ngoài bủa vây lấy Phạm Thiên.
Tu vi, đột phá Đấu Linh cửu tinh.
“Giết…Giết…Giết”
Sát âm vang vọng chấn động Mộ Chi Thành chấn kinh đám người phía xa, có người hoảng sợ té ngã, có người bị sát khí ngập trời của hắn làm cho ngất đi. Bầu trời, ma vụ che lấp, xòe tay không thấy năm ngón.
Đại địa bỗng chốc rung lắc, chấn động dữ dội, một đạo lóa mắt kim quang xuyên thủng ma vụ như ngọn hải đăng chiếu rọi đêm tối.
“Ầm…Ầm…Ầm…” Susanoo đạp lên sơn môn Huyết Tông, Phạm Thiên linh lực như phong bạo gào thét mà ra ngưng tụ thành kim kiếm phóng thích trảm kích phá hư hoàn cảnh xung quanh, thỉnh thoảng còn thi triển Bát Xích Quỳnh Câu Ngọc bắn phá.
Bọn người kia sắc mặt trắng bệch thân hình run rẩy, tò mò không biết chuyện gì xảy ra bên trong, dù vậy bọn hắn cũng không có ý định tiến vào tìm hiểu mà thành thục xoay người bỏ chạy. Việc này, hôm nay bọn hắn đã làm rất nhiều lần, đơn giản mà quen thuộc.
“Uỳnh…Uỳnh…Uỳnh…” Sơn phong khắp nơi phá diệt nhưng lại quỷ dị không có bất kỳ một đạo khí tức sinh mệnh nào xuất hiện. Việc này khiến Phạm Thiên vốn đã ma hóa càng thêm điên dại.
Ngưng mắt nhìn lại, sơn môn hoang tàn, túc sát chi khí tràn ngập không gian, chỗ chỗ đều là t·hi t·hể, từ phòng chính đến đạo tràng, từ đạo tràng đến tiền sảnh. Mặt đất xen lẫn toái thi huyết dịch cùng vết chém do đao kiếm để lại giăng đầy khắp nơi.
Nơi đây vừa mới diễn ra một trận huyết tinh tranh đoạt. Thời điểm Phạm Thiên kết liễu Phạm Lao tin tức lan truyền về Huyết Tông cũng là thời gian bắt đầu cho cuộc chiến này.
Tông nhân của Huyết Tông trước giờ đều sống dưới bóng ma của Phạm Lao, bị hắn nô dịch trở thành bình hiến máu nhân đạo. Cái c·hết của hắn chính là kíp nổ đưa đến cuộc hỗn chiến này.
Không rõ kẻ được lợi lớn nhất là ai nhưng có thể khẳng định kẻ thê thảm nhất không ai khác ngoài nhi tử của hắn, Phạm Lăng. Thân là thiếu tông chủ của Huyết Tông, dưới sự bao bọc, nuông chiều của Phạm Lao, ngày thường hắn cũng làm không ít chuyện khi nam phách nữ, cưỡng đoạt gian dâm, xem môn nhân như cỏ rác.
Bởi vậy, khi đó hắn nghiễm nhiên trở thành đối tượng người người trong Huyết Tông t·ruy s·át công kích, hận không thể đem hắn băm vằm, thiêu đốt thành tro tiễn hắn đi cùng với phụ thân mình. Bất quá, Phạm Lăng tên này thế mà lại có thể thoát khỏi tay đám người bọn hắn, thật là lão thiên không có mắt.
Cao v·út huyết phong dưới cuồng bạo trảm kích của Susanoo ầm ầm sụp đổ, sơn môn đại điện, lầu các, tàng lâu đều bị hắn c·hôn v·ùi trong toái thạch.
“Keng…Keng…Keng” Thanh âm kim loại v·a c·hạm đột ngột vang lên, Kim kiếm của Susanoo bị một vật nào đó cưỡng ép chặn lại không thể tiến thêm.
“Gào…Gào…” Phạm Thiên rống lên giận dữ, tinh thần bạo nộ huy động Susanoo liên tục tung ra trảm kích thế nhưng tất cả đều vô dụng, không hề có chút tiến triển nào.
“Băng…Băng…” Trung tâm sơn phong lòng núi không gian bất ngờ băng diệt, phong bạo năng lượng đụng trúng Susanoo khiến Phạm Thiên linh lực cấp tốc tiêu hao. Duy trì hơn phút thời gian, “Lạch…cạch” Susanoo ầm ầm tản đi, Phạm Thiên lảo đạo khụy xuống một bên phá thạch “Hộc…Hộc” mệt mỏi thở dốc, tầm mắt một vùng hắc ám, thi thoảng lóe lên một đạo tia sáng. Hắn, sắp mù, vì quá độ sử dụng Mangekyou Sharingan mà mù.
“Ngao…Xì…Xì…”.
Cùng lúc xà hí âm thanh cất lên, Phạm Thiên kim sắc lân giáp trong chớp mắt biến mất, Long Vũ vô lực hiển hóa bên cạnh hắn, ngẩng đầu cọ xát quan tâm nhìn lấy Phạm Thiên.
“Phốc”
“Khặc Khặc”.
“Bản vương không sao, đến, cùng bản vương tiếp…”
Há mồm phun ra một ngụm tiên huyết, v·ết t·hương trước ngực một lần nữa tràn ra huyết dịch, Phạm Thiên ánh mắt âm lãnh nhìn qua Long Vũ muốn ép đầu tiểu xà này tiếp tục dung hợp thi triển Hóa Long chẳng qua hắn không kiên trì được mà ngất đi tại chỗ.
Mất đi Long Vũ chèo trống, Phạm Thiên thương thế đồng thời bộc phát, kinh mạch r·ối l·oạn, xương cốt đứt gãy quá nửa, khí huyết tiêu hao trầm trọng, Nê hoàn cung ma vụ già thiên, tu vi đột phá tam tinh thế nhưng đấu tinh lại xuất hiện vô số vết nứt lúc nào cũng có thể vỡ vụn, Đấu khí toàn gần như trì trệ không động tĩnh, dư thừa dược lực tứ ngược lung tung khắp trong cơ thể.
Thảm liệt như vậy trạng thái Phạm Thiên vẫn còn có thể thoi thóp sống sót, chuyện này chẳng khác nào một kỳ tích.
Nếu không phải hắn căn cơ thâm hậu, hồn lực mạnh mẽ, thể phách cường hoành, kinh mạch thô cuồng dẻo dai gấp trăm lần thường nhân thì quả thực giờ phút này hắn cũng đ·ã c·hết, hơn nữa còn c·hết một cách rất triệt để.
Linh hồn tương thông, Long Vũ cảm nhận được tình trạng bết bát của chủ nhân, lo lắng vô cùng, đảo qua đảo lại xà đầu nhưng không tìm được biện pháp gì khiến nó càng thêm bồn chồn.
Đột nhiên, Kim sắc xà đồng bắt được một đạo huyết quang lóe lên bên dưới toái thách sâu trong lòng núi, xung quanh vô số dấu vết đao quang trảm kích.
Long Vu chần chờ một lúc, cuối cùng nó gắng gượng di chuyển tàn tạ thẩn thể cuốn lên Phạm Thiên, gạt ra toái thạch đi tới vị trí huyết quang. Đây là cọng cỏ cứu mạng duy nhất lúc này mà nó có được.
Không mất nhiều thời gian, đặt Phạm Thiên dựa lưng lên một tảng đá nhỏ, Long Vũ xà đồng nghiêm túc đánh giá tòa môn hộ được đúc từ Huyết sắc ma kim trước mặt, chính nó là thứ phát ra huyết quang hấp dẫn hắn. Phía trên điêu khắc một đầu Thiên Ma hư ảnh, tay xách huyết đao, đứng trong vô biên thi cốt, ngẩng đầu hướng thiên gào thét, xung quanh vô số thân ảnh vây công.
Tòa môn hộ này trước đó không hề tồn tại ở đây. Là do không gian băng diệt lúc nãy sao. Long Vũ xà đầu lắc lư suy nghĩ. Ở trong trạng thái Hóa Long nó cùng Phạm Thiên cùng hưởng chung thị giác, thứ Phạm Thiên nhìn thấy nó cũng có thể.
Chính bởi vậy nó mới có suy đoán này. Mà tồn tại có thể khiến tòa môn hộ này ẩn nấp bên trong không gian tường kép, thực lực rất mạnh. Nó cũng không biết phải mạnh đến trình độ nào, nhưng nó biết cho dù chủ nhân cùng nó hợp lực hiện tại cũng không làm được chuyện này.
Xà thân uốn éo tìm tòi một hồi cũng không mở ra được môn hộ. Mặc dù không biết phía sau là thứ gì, họa hay phúc, an hay nguy nhưng cho dù chỉ là một tia hy vọng mong manh nó cũng muốn thử để cứu chữa chủ nhân.
Xà nhãn vô tình đảo qua ma đao bên hông Phạm Thiên, Long Vũ chợt thấy hình dáng huyết đao trong tay Thiên Ma cùng với ma đao giống hệt nhau.
Một đạo ý niệm xuất hiện thôi thúc Long Vũ hành động. Nó mang lên Ma đao lắp vào vị trí huyết đao hư ảnh trên cửa môn hộ.