Chương 16: Thu phục Mộc Chiến
Thanh Phong Kiếm quyết – Huyền giai trung cấp phong thuộc tính công pháp, Ất Mộc Phùng Xuân Công – Huyền giai sơ cấp mộc thuộc tính công pháp, Bích Hải công – Huyền giai sơ cấp thủy thuộc tính công pháp, Thổ Nguyên quyết – Huyền giai sơ cấp thổ thuộc tính công pháp, Hàn Minh quyết – Huyền giai sơ cấp Băng thuộc tính công pháp.
Trọng Lãng Côn – Huyền giai trung cấp côn pháp đấu kỹ, Kim Nhạn Công – Huyền giai trung cấp thân pháp đấu kỹ, Huyễn Ảnh Bộ - Huyền giai sơ cấp thân pháp đấu kỹ, Thủy Long Ngâm – Huyền giai sơ cấp đấu kỹ, Xuy Hỏa Chưởng – Huyền giai sơ cấp đấu kỹ, Tứ Phương Quyền – Huyền giai sơ cấp đấu kỹ.
Quy Nguyên Đan – Tứ phẩm đan phương: Bổ nguyên khí, tràn đầy khí huyết, Xuân Lâm Đan – Ngũ phẩm đan phương: Tăng tiến tu vi Đấu vương cấp bậc, Tuyết Phách Đan: Tăng tiến tu vi Đấu Hoàng cấp bậc, Băng, Thủy thuộc tính đấu khí tu luyện giả hiệu quả cao nhất.
Phạm Thiên từng chút kiểm kê đồ vật thu hoạch được từ Gia Mã Hoàng thất cùng Mộc Gia. Hắn có chút cảm khái nội tình của bọn họ, không hổ mấy trăm năm thế gia. Năm bộ công pháp, Sáu loại đấu kỹ, Ba tấm đan phương, kém nhất cũng là Huyền giai sơ cấp cùng Tứ phẩm. Hoàng thất cùng Mộc Gia bọn hắn lần này thật sự xuất huyết.
“Đại nhân, Mộc Thần tộc trưởng cùng Mộc Chiến thiếu gia đến gặp ngài”. Thanh âm Ô Vân quản sự bên ngoài cửa vang lên.
Thu xếp một chút, Phạm Thiên đứng dậy đi ra, cùng Ô Vân chào hỏi, hắn đi đến một gian Thiên phòng, Mộc Thần cùng Mộc Chiến đang ngồi chờ đợi. Thấy Phạm Thiên xuất hiện, Mộc Thần ngay lập tức kéo Mộc Chiến tiến lên cúi chào: “Bái kiến Thiên Vương”.
Phất tay miễn lễ, Phạm Thiên ngồi lên chủ vị, ánh mắt nhìn qua Mộc Chiến. Tiểu tử này hiện tại, cả người khí tức chán trường, ánh mắt vô thần, hoàn toàn mất đi vẻ kiệt ngạo ban đầu, sắc mặt tái nhợt như ma bệnh im lặng đứng bên Mộc Thần.
Nhìn thấy ánh mắt Phạm Thiên hướng về phía tôn nhi, Mộc Thần khẩn trưởng lên tiếng: “Đa tạ đại nhân chỉ điểm mới, Chiến nhi mới có thể cứu về một mạng”.
“Tiểu nhân hôm nay đưa hắn tới để thực hiện lời hứa với đại nhân”.
Nói xong, Mộc Thần đứng đó, trong lòng chập trùng suy nghĩ, âm thầm quan sát phản ứng của Phạm Thiên.
Ba ngày trước, khi biết Nạp Lan gia tộc cất chứa Thất Huyễn Thanh Linh Tiên, hắn lập tức triệu tập nhân thủ kéo tới Nạp Lan gia. Đối mặt với Nạp Lan Kiệt, nói ra mục đích, đưa lên Đấu Linh Đan giao dịch, đe dọa, cường thế, cưỡng đoạt một loạt thủ đoạn mới có thể từ tay Nạp Lan Kiệt lão đầu lấy được Thất Huyễn Thanh Linh Tiên. Hai viên đan dược còn lại, hắn một chút ý tứ cũng không muốn lấy ra giao dịch cùng Nạp Lan gia. Thứ này, hắn muốn giữ lại cho tôn nhi.
Đảo qua tôn nhi đứng bên, trong lòng mặc dù đau xót nhưng cũng không dám có động tác khác, chỉ có thể chờ đợi phán quyết của vị đại nhân này.
“Ngươi không hận ta sao”. Phạm Thiên bất chợt lên tiếng khiến Mộc Thần lạnh run cả người sợ hãi, vội vàng muốn thay Mộc Chiến đáp lại:
“Đại nhân, Mộc Chiến hắn…”. Chưa nói hết câu, Mộc Thần nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Phạm Thiên đành nuốt lại lời định nói.
Đứng bên, Mộc Chiến vốn dĩ thờ ơ, lúc này nhìn về hướng Phạm Thiên, trực diện ánh mắt của hắn, không chút né tránh, im lặng một lúc hắn không nhẫn nhịn được mà nói:
“Hận. Ta hận a. Sao có thể không hận”.
“Gia Gia vì ta mà bị trọng thương, không thể không cúi đầu cầu xin ngươi mới có thể khiến ta nhặt về một mạng”.
“Ta từ thiên tài của Mộc Gia, danh chấn Đế Đô, hiện tại thì sao, tộc nhân xa lánh, người ngoài chỉ chỏ, sau lưng nói ta mắt mù, trước nay kiêu ngạo không xem kẻ khác vào mắt, bây giờ liền bị quả báo”.
“Ta muốn tiến đến đem bọn người đó đ·ánh đ·ập một trận, trà đạp dưới chân cho hả giận”.
“Nhưng lại không thể, cũng không giám. Vì sao ư”.
“Tất cả là vì ngươi”.
“Ngươi hỏi ta có hận không ư”.
“Ta làm sao có thể không hận”.
Mộc Chiến càng nói càng kích động, câu cuối cùng gần như gào thét lên khiến Mộc Thân ở bên kinh hãi, muốn ngăn cản nhưng bị Phạm Thiên ra hiệu dừng lại.
“Rồi sao?”. Phạm Thiên bình tỉnh hỏi. Không hề bị lời nói của Mộc Chiến làm cho tức giận.
“Sao ư. Ngay cả gia gia của ta, người mà ta nghĩ không gì không thể cũng vô lực trước ngươi. Ta lại có thể làm sao”.
Mộc Chiến dường như phát tiết xong tất cả giận giữ chất chứa trong lòng, cả người lại bị chán nản khí tức bủa vây. Ánh mắt mất đi tiêu cự, trong vô thức lẩm bẩm: “Vận mệnh của ta có lẽ đã được an bài hết từ trước khi sinh ra”
“Yên lặng…”
“Chờ đợi…”
“Chấp nhận, chính là lựa chọn tốt nhất”.
“Chiến Nhi”. Mộc Thần ở bên đau lòng gọi nhưng Mộc Chiến không hề đáp lại.
Thấy Mộc Chiến như vậy, Phạm Thiên biết không thể để hắn tiếp tục như vậy, nếu không tiểu tử này sẽ thật sự phế mất. Hắn nói:
“Ngươi có biết vì sao mình lại có kết cục như hiện tại”.
“Vì ta ngông cuồng đắc tội tiểu muội ngươi, không phải sao”. Mộc Chiến tự giễu nói.
“Không phải”. Phạm Thiên phủ định nói tiếp:
“Ngươi có kết cục như ngày hôm nay, là vì tầm mắt ngươi hạn hẹp, không nhìn thấy thế giới bao la rộng lớn ngoài kia”.
“Chính vì tầm mắt hạn hẹp, bản thân có chút thành tựu, đem bản thân mình là thượng vị giả nhìn xuống, coi thường người khác.
“Cũng vì tầm mắt hạn hẹp, mà ngươi không nhận thức được vị trí của mình, trong mắt người khác, ngươi cũng chỉ là kẻ bị nhìn xuống mà thôi”.
Lời nói của Phạm Thiên khiến Mộc Chiến ánh mắt thêm chút tinh thần. Hắn liền tiếp tục hỏi:
“Ngươi lại biết vì sao ngươi có thể nhặt về một mệnh không”.
“Bởi vì gia gia ta cầu xin ngươi”. Mộc Chiến theo bản năng trả lời.
“Không phải”. Phạm Thiên tiếp tục phủ định nói:
“Người khác không biết, chính bản thân ngươi còn không hiểu sao”.
“Lúc đầu, ta hoàn toàn không có ý tứ tha mạng cho ngươi”.
Nghe đến đây, Mộc Chiến thân hình hơi run rẩy nhớ về mọi chuyện xảy ra trong không gian ảo thuật, vô thức hỏi:
“Rút cuộc là tại sao”.
“Tại vì ngươi muốn sống, tại vì ý chí của ngươi không cam lòng, tại vì trong lòng có thứ ngươi muốn thủ hộ”.
“Tuy ta không biết ngươi đã nhìn thấy vận mệnh thế nào”
“Nhưng những chuyện đó là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra sao”.
“Ta…”. Mộc Chiến không biết đáp lại ra sao, Phạm Thiên nói tiếp:
“Trong từng chút, từng chút cố gắng của hiện tại sẽ thay đổi thành quả của tương lai”.
“Ta không cho rằng ngươi có thể nhìn thấy mọi nhân quả sau này”
“Ha ha ha. Thay đổi vận mệnh. Ta hiện tại chỉ có thể làm một tên hộ vệ bên cạnh tiểu muội ngươi. Ngươi nói ta có thể thay đổi vận mệnh. Đây không phải là chuyện nực cười sao”. Mộc Chiến bỗng nhiên cười vang, không phục phản bác lại.
“Nếu không muốn, ngươi không cần phải làm”
“Ta sẽ không ép buộc ngươi”.
“Chuyện này ngươi tính đến sao”.
Phạm Thiên bình thản nói. Nhưng hắn chắc chắn sẽ không để Mộc Chiến rời khỏi tầm tay, tiểu tử này là kẻ có ý chí cứng cỏi nhất cho tới lúc này mà hắn gặp được, thiên phú tu luyện cũng không kém, đáng giá để hắn bồi dưỡng.
“Ngươi dám sao”. Mộc Chiến không tin nhìn chằm chằm Phạm Thiên nói. Mộc Thần ở bên ánh mắt nhắc nhở, hắn cũng không quan tâm.
“Có gì không dám”. Phạm Thiên ngay lập tức trả lời khiến Mộc Chiến sững sờ. Sau đó, tiếp tục nói:
“Ngươi nói xem, ngươi có gì đáng để ta coi trọng”.
“Thiên phú, tu vi, thế lực. Những thứ này sao”.
“Muốn ngươi làm hộ vệ cho tiểu muội ta, không phải là trừng phạt hay hạ nhục ngươi. Mà là ta, cho ngươi một cơ hội”.
“Một cơ hội khiến ngươi có thể tận mắt chứng kiến thế giới bao la, vạn tượng ngoài kia.”
“Một cơ hội trở thành cường giả, để ngươi có thể nắm giữ vận mệnh của mình”.
“Một cơ hội để ngươi có thể đi theo bước chân của ta, vấn đỉnh Đại lục này”.
Từng câu, từng chữ của Phạm Thiên như hồng chung đại lữ vang vong trong đầu Mộc Chiến khiến hắn tâm thần chấn động, một lúc sau Mộc Chiến nhìn Phạm Thiên nói ra thắc mắc trong lòng:
“Thiên phú, tu vi, thế lực những thứ này ngươi đều không coi trọng”.
“Tại sao ngươi còn muốn ta đi theo ngươi”.
“Ta đâu còn gì đáng để ngươi coi trọng”.
Nhìn thẳng vào ánh mắt của Mộc Chiến, Phạm Thiên nói:
“Ngươi quá coi thường bản thân mình mà đánh mất sự tự tin”.
“Ở ngươi, tiềm ẩn một ý chí mạnh mẽ mà ta chưa thấy ở bất kỳ ai từng gặp”.
“Ý chí. Ý chí mạnh mẽ thì có ích gì chứ. Mạng cứng hơn sao”. Mộc Chiến cười khểnh tự giễu nói.
Lắc đầu phủ định, Phạm Thiên khí thế bộc phát, nghiêm túc nói:
“Bước chân của ngươi vĩnh viễn phải tiến về phía trước, ý chí tiềm ẩn trong người mới có thể thức tỉnh”
“Đó chính là thiên phú của bản thân ngươi”.
“Đừng bao giờ từ bỏ, bước lên con đường mà ngươi cho là đúng”.
“Sẵn sàng đón nhận những thử thách mới của bản thân”.
“Bây giờ, nói cho ta biết, con đường mà ngươi lựa chọn”.
Mộc Chiến ánh mắt càng ngày càng sáng, khóe môi lặp lại những lời Phạm Thiên vừa nói:
“Vĩnh viên phải tiến về phía trước…”
“Thức tỉnh ý chí tiềm ẩn…”
“Đây là thiên phú của ta sao…”
Bên cạnh, Mộc Thần cảm kích bái tạ Phạm Thiên sau đó hai người im lặng chờ đợi quyết định của Mộc Chiến.
Một khắc sau, Mộc Chiến ánh mắt kiên định, cả người tràn ngập đấu chí, nhìn gia gia ở bên ánh mắt quan tâm cổ vũ, Mộc Chiến từng bước tiến lên vừa đi vừa nói:
“Chính như ngươi nói, bởi vì ta ánh mắt hạn hẹp không nhìn thấy thế giới to lớn ngoài kia”.
“Trở lại Mộc Gia, tương lai có lẽ ta có thể nắm giữ Mộc Gia trong tay”.
“Nhưng như vậy, ta mãi mãi cũng chỉ là sâu kiến trong mắt ngươi”.
“Cảm giác này, ta không muốn chịu đựng thêm bất cứ lần nào nữa”.
“Ta muốn chứng kiến thế giới ngoài kia. Ta muốn nắm giữ vận mệnh trong tay. Ta muốn Gia Gia tự hào về ta”.
“Cho nên…”
Bịch. Mộc Chiến đi tới trước người Phạm Thiên quỳ xuống, kiên định thanh âm vang lên:
“Mộc Chiến bái kiến Đại nhân”.
“Ta sẵn sàng dùng tính mạng của mình bảo vệ tiểu thư chu toàn. Mong đại nhân thu lưu”.
“Tốt. Rất tốt”.
“Ngươi không có làm ta thất vọng”. Đưa tay đỡ Mộc Chiến dậy, Phạm Thiên trịnh trọng nói tiếp: “Ta cũng sẽ không để ngươi phải hối hận vì lựa chọn của mình”.
“Đa tạ đại nhân”. Mộc Chiến lùi về sau một bước, cúi người cảm tạ.
Ra hiệu cho Mộc Chiến đứng lên, nhìn về Mộc Thần phía sau thần sắc vui mừng, Phạm Thiên nói:
“Mộc Thần, ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi”.
Nghe thấy Phạm Thiên gọi mình, Mộc Thần vội vàng thu liễm thần sắc, cúi đầu đáp:
“Mời đại nhân nói”.
“Tại địa phận đất phong của ta, phía Nam Ma Thú Sơn Mạch có một thôn nhỏ là Đại Ngưu thôn, Thôn trưởng là Liễu Minh gia gia”.
“Ta không muốn nhìn thấy bất kể kẻ nào hoặc thế lực nào trêu trọc tới bọn họ, ngươi hiểu ý ta chứ”.
“Đại nhân yên tâm, tiểu nhân chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ”. Mộc Thần nghiêm cẩn nói.
“Còn nữa, không lên xen vào cuộc sống của bọn họ. Mọi việc cứ để chúng diễn ra tự nhiên”. Phạm Thiên nói thêm.
“Tiểu nhân đã rõ” Mộc Thần lập tức đáp.
Suy nghĩ một chút, nhìn về một bên đang đứng Mộc Chiến, Phạm Thiên đột nhiên nói. “Mộc Chiến, ta cũng có một nhiệm vụ giao cho ngươi”.
“Thuộc hạ nghe lệnh”. Mộc Chiến có chút sững sờ nhưng rất nhanh làm ra phản ứng.
“Ngươi đi gặp tiểu Thanh Lân, khiến nàng chấp nhận ngươi ở bên”.
“Đây coi như là thử thách đầu tiên ta dành cho ngươi”.
Ngạc nhiên nhìn Phạm Thiên, Mộc Chiến đắn đo một chút liền đáp ứng. Bên tai lần nữa vang lên thanh âm của Phạm Thiên:
“Thanh Lân là người thân của ta”.
“Đừng khiến ta thất vọng”.
Nói rồi Phạm Thiên xoay người rời đi, nhìn bóng lưng của Phạm Thiên, Mộc Chiến tâm thần xúc động, hắn sao không hiểu ý tứ của Phạm Thiên.
Phạm Thiên muốn Mộc Chiến tự mình giải khai khúc mắc trong lòng, nếu không Mộc Chiến mãi mãi sẽ không thể dung nhập vào bọn hắn. Tương lai của Mộc Chiến hắn đã có sơ bộ kế hoạch trong đầu. Chỉ chờ biểu hiện của tiểu tử này.
Hắn cũng muốn tiểu Thanh Lân có thể tự mình vượt qua rào cản, nỗi sợ của bản thân, tiểu nha đầu này không thể mãi mãi núp dưới vòng tay của hắn được. Tương lai, chiến sự sẽ nổi lên không ngừng.
Hài lòng nhìn tôn nhi trưởng thành trước mắt, Mộc Thần tiến lên vỗ lấy bả vai cổ vũ nói: “Cố lên”.