Chương 17: Yến Hội – Nhã Phi lựa chọn
Bầu trời Đế đô sắc thái đã dần hôn ám thế nhưng dòng người vẫn qua lại tấp lập, đèn đuốc sáng trưng, các loại giải trí tiêu khiển dễ dàng thấy được ở mọi nơi, không khí nhộn nhịp hơn cả ban ngày.
Đại lộ, một chiếc xe ngựa kiểu dáng sang trọng được kéo bởi ba đầu Tam giai ma thú Độc Giác Hỏa Lân Mã chậm dãi tiến về phía trước, nơi xa giá đi qua mọi người đều chủ động tránh đường, thần sắc cung kính.
Cho dù là đệ tử tam đại gia tộc thái độ cũng không giám có chút khó chịu mà càng thêm cẩn trọng cung kính. Hơn ai khác, bọn họ biết được người ngồi trong xe là ai. Chỉ cần nhìn thấy tấm tiểu kỳ thêu khắc chữ Thiên bằng kim ti trên đó liền biết đây là xa giá của Thiên Vương, nhân vật phong vân hiện tại của Gia Ma đế quốc.
Trong xa giá, bế trên tay tiểu Thanh Lân ngày hôm nay được Nhã Phi trang hoàng xinh xắn như công chúa trong lòng, Phạm Thiên cùng Nhã Phi ngồi lấy một bên. Đối diện là Hải Ba Đông và Mộc Chiến.
Bế quan đến ngày thứ năm, hắn nhận được lời mời từ Gia Mã Hoàng thất, mong hắn có thể tham gia một cái Yến Hội, để các thế lực khác gặp mắt hắn, vị Vương gia mới được sắc phong này. Mục đích theo hắn suy đoán, Hoàng thất muốn nhờ Yến Hội này củng cố hoàng quyền, gõ các thế lực một cái để bọn họ thu hồi tâm tư của mình.
Ánh mắt nhìn qua Mộc Chiến lúc này một bộ cẩn trọng dáng dấp. Hắn cảm thấy có chút quái dị. Thần thái kiệt ngạo tan biến, thay vào đó là sự trầm ổn, khuôn mặt cũng bớt đi phần hung lệ, khí chất lột xác hoàn toàn như hai người khác nhau.
Tiểu tử này hiển nhiên không để hắn thất vọng, không chỉ có thể làm cho tiểu Thanh Lân chấp nhận mà tiểu nha đầu hiện tại cũng không còn sợ hãi hắn nữa. Đúng là có chút thủ đoạn.
Trước đó, để hắn gặp mặt tiểu Thanh Lân, Phạm Thiên cũng đã âm thầm bày một đạo, hắn để Long Vũ giấu trên người Tiểu Thanh Lân. Chỉ cần tiểu tử này có điểm bất thường hắn liền để Long Vũ xử lý lập tức, Mộc Gia theo đó cũng không cần tồn tại. Diệt cỏ tận gốc tư tưởng, hắn không ngừng tự mình quán thông vào trong đầu để nhắc nhở bản thân. Đã quyết định nhập thế, tuyệt đối không được để bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh cản trở con đường của mình.
Kết quả, mắt nhìn người của hắn chưa để chính mình phải thất vọng. Mộc Chiến xem như vượt qua kiểm tra, tuy vẫn cần hắn để tâm quan sát nhưng không phải kiêng kị như lúc đầu nữa.
Vốn dĩ hắn muốn trồng ấn ký hồn lực vào người tiểu tử này nhưng rồi lại thôi, Làm vậy không khác gì hắn tự tay hủy đi tiền đồ của Mộc Chiến. Coi như thu phục, tương lai thành tựu cũng không đáng kể.
Một đường không chút trở ngại đi qua hoàng cung đại môn, hai bên cấm quân nghiêm trang kính cẩn. Đi được một lúc, xa giá dừng lại. Một đạo âm thanh hùng hậu vang lên:
“Thiên vương, Băng Hoàng giá lâm”.
Mang theo tiểu Thanh Lân mấy người đi xuống xa giá. Nhìn thấy phía trước Gia lão, Gia Hình Thiên vị đương kim hoàng đế này dẫn đầu tộc trưởng tam đại gia tộc, phía sau là Liễu Linh cùng hai vị công chúa Tiểu Nguyệt, Yêu Dạ cùng văn võ bá quan, gia chủ các thế lực lớn khác đi lên tiếp đón.
Nhã Phi, Mộc Chiến lần đầu chứng kiến đội hình hùng hậu như vậy có chút khẩn trương, Phạm Thiên tuy cũng là lần đấu nhưng chỉ bình tĩnh đảo qua toàn trưởng một cái, không có gì gọi là khẩn trương. Tự tin của hắn chính là do thực lực của bản thân mang lại. Chưa để Nhã Phi, Mộc Chiến hai người điều chỉnh tâm tình, một đạo đồng thanh vang lên, khiến đầu óc bọn họ có chút ong ong:
“Tham kiến Thiên Vương, Băng Hoàng”.
Trừ Gia lão mấy người, còn lại các thế lực, cá nhân đều âm thầm quan sát vị Thiên Vương này, đặc biệt là tiểu mập mạp Thanh Lân đang được hắn cưng chiều bế trên tay. Nhìn Nhã Phi, Mộc Chiến phía sau, bọn họ cũng bắt đầu suy đoán quan hệ của Thiên Vương và Mộc Gia cùng Mễ Nhĩ Đặc gia tộc.
Bức thiết hơn ai hết chính là gia chủ Nạp Lan gia Nạp Lan Túc, từ sau chuyện Thất Huyễn Thanh Linh Tiên lần trước, bọn hắn liền bắt đầu tìm hiểu quan hệ của Thiên Vương cùng hai gia tộc còn lại. Cục tức Thất Huyễn Thanh Linh Tiên, bọn hắn nuốt không trôi. Thiên Vương bọn hắn không dám cũng không có năng lực động, nhưng hai người còn lại, bọn hắn cũng không ngại âm một đạo.
Đứng sau Nạp Lan Túc, Nạp Lan Yên Nhiên tò mò nhìn vị Thiên Vương đang là tiêu điểm toàn trường này. Khuấy động phong vân, khiến Hoàng thất cúi đầu nhận thua, Mộc Gia quy thuận, cắt đất phong vương mỗi một việc đều là đại sư khiến nàng không ngừng chấn kinh, tò mò muốn biết hắn là người thế nào.
Cảm thấy một đạo ánh mắt tập trung vào mình, Mộc Thiên đảo qua một vòng, rất nhanh phát hiện Nạp Lan Yên Nhiên đứng sau Nạp Lan Túc. Ánh mắt v·a c·hạm khiến cô nàng này giật mình, lùi về sau một bước, vội vàng cúi đầu.
Phát giác được nhi nữ phía sau thất thố, Nạp Lan Túc trong lòng đánh cái bộp, không nhịn được nghiêng đầu trừng mắt cảnh cáo nàng. Hắn nữ nhi cái gì cũng tốt, thiên phú không tầm thường nhưng tính cách cao ngạo. Phụ thân hắn Nạp Lan Kiệt lại hết mực cưng chiều dẫn đến nàng ngày càng tùy ý. Một mực để yên, tương lai sẽ đắc tội người khác. Lần này là một cảnh tỉnh đối với hắn. Trở về phải giáo dục lại nha đầu này một trận.
Tiểu hí vừa rồi, Phạm Thiên rất nhanh liền ném ra sau đầu. Nếu hắn có thể biết suy nghĩ của Nạp Lan Túc hiện tại, sẽ phải gật gù, hết sức tán đồng.
“Gia lão, Bệ Hạ”.
Phạm Thiên đi tới lên tiếng chào hỏi. Hải Ba Đông một bên chỉ nhìn Gia lão gật đầu một cái xem như đáp lại. Nhã Phi cùng Mộc Chiến phía sau cung kính:
“Bái kiến Gia lão”.
“Tham kiến Bệ hạ”.
Duy chỉ có tiểu Thanh Lân vẫn còn có chút sợ hãi Gia lão mấy người, giấu giấu cái đầu nhỏ vào lòng Phạm Thiên.
“Mấy ngày không gặp, tiểu hữu phong thái càng hơn trước”.
Nghiêng mình làm động tác mời, vừa đi vừa nói chuyện. Gia lão dẫn theo Phạm Thiên bọn họ tiến về Yến Hội tổ chức vị trí. Đám người tự động tách ra tạo thành một con đường.
Gia lão trong lòng chấn kinh. Hắn vừa rồi cũng không phải là lời khách sáo. Linh giác của hắn cảm thấy người thiếu niên này càng thêm cường đại. “Mới chỉ vài ngày thời gian…” Gia lão cảm khái nghĩ.
Chỉ là hắn không biết rằng, Phạm Thiên thể chất trải qua tiểu đỉnh liên tục cường hóa, lại phục dụng qua thần bí linh quả, Lôi Kiếp dịch, nội tình càng thêm khủng bố. Tu luyện càng là Thiên cấp đỉnh phong công pháp, mỗi lần đột phá là một lần chất biến tăng lên. Sao có thể không cường đại cho được.
Tiến vào Yến Đình, đám người từng tốp từng tốp tự mình tìm kiếm chỗ ngồi. Nhạc công, Vũ nhân lập tức biểu diễn ca múa lên. Cầm trong tay bánh ngọt, tiểu Thanh Lân cái đầu nhỏ thích thú lắc lư theo điệu nhạc hết sức vui vẻ.
Hải Ba Đông, Gia lão một bên trò chuyện, nói lên Pháp Mã hội trưởng. Lão đầu này hiện tại đã chìm vào bế quan tu luyện xung kích lục phẩm đan sư.
Nhã Phi, Mộc Chiến thì cùng Tiểu Nguyệt, Yêu Dạ, Liễu Linh, Nạp Lan Yên Nhiên tụ hội một chỗ. Biết được Mộc Chiến hiện là hộ vệ của tiểu Thanh Lân khiến đám người kinh ngạc, tiểu Nguyệt công chúa có chút thỏ từ cảm bi. Trong đám người, Liễu Linh, Yêu Dạ lại có suy nghĩ khác:
“Đây chưa hẳn đã là không tốt. Mộc Chiến tên này không chừng liền có được đại cơ duyên. Thiên Vương vị này, không thể xem như người thường mà suy đoán”.
…
Thân là tiêu điểm yến hội, Phạm Thiên là đối tượng tất cả các thế lực muốn tiến đến tiếp xúc một hai, thế nhưng bọn hắn không một ai có can đảm. Không phải vì Phạm Thiên cao lãnh, cự người từ ngoài ngàn dặm mà là bởi vì tổ hợp đứng tại bên hắn lúc này. Ba vị tộc trưởng tam đại gia tộc Đế quốc cùng hoàng đế bệ hạ, ba vị trong đó càng là Đấu Vương cường giả, khí tràng như vậy không phải tiểu tiểu thế lực như bọn hắn có thể tới bắt chuyện.
Quan trọng hơn là, bọn hắn nhận thấy bầu không khí giữa mấy lão đầu này có chút ý nhị. Chỉ cần nhìn sắc mắt khó coi, đen như đít nồi của Nạp Lan Túc liền biết.
Nạp Lan Túc bên này, trong lòng lửa giận hừng hực, ánh mắt căm hận liếc nhìn Đằng Sơn, Mộc Thần cùng Gia Hình Thiên ba lão đầu này. Nguyên nhân, chính là khi nãy, hắn muốn tìm cơ hội giới thiệu nhi nữ Yên Nhiên cho Thiên Vương nhưng lại bị Đằng Sơn đám già thành tinh này ngăn chặn, p·há h·oại từ trong trứng nước. Bây giờ còn ở một bên đắc ý nhìn hắn như thể muốn nói:
“Tiểu tử, Ba người bọn ta hợp tác, Nạp Lan Kiệt lão đầu còn không có cửa huống chi là tên nhóc ngươi”.
Thái độ này của bọn họ khiến Nạp Lan Túc chỉ muốn cầm ly rượu trong tay đập lên mấy khuôn mặt già đáng ghét kia, gào thét trong đầu:
“Một đám lão đầu không biết xấu hổ, không có khí tiết, chỉ biết bắt lặt tiểu bối. Nếu không phải phụ thân…”.
Nghĩ tới phụ thân, Nạp Lan Túc trong lòng càng thêm khổ sở. Từ khi Nạp Lan Kiệt trúng “Lạc Độc” tới nay, hắn phải một mình gồng gánh Nạp Lan gia, áp lực không cần nói cũng biết.
Nhìn thấy biểu cảm của Nạp Lan Túc, mấy ngươi Đằng Sơn dễ dàng đoán được suy nghĩ của hắn nhưng bọn họ cũng không đặt trong lòng.
“Khí tiết, mặt mũi mấy thứ đồ này, bao nhiêu tiền một cân, chỉ cần có giá, bọn hắn cũng không ngại bán. Nạp Lan Túc tiểu tử này còn cần phải học hỏi từ Nạp Lan Kiệt lão đầu kia nhiều lắm”. Ba người thầm nói.
Ánh mắt mỗi người thỉnh thoảng lại liếc nhìn một cái hai người còn lại, bắt đầu tính toán lẫn nhau, bên ngoài lại cười nói vui vẻ như không có gì. Âm hiểm, xảo trá như hồ ly diễn xuất được bọn họ biểu hiện hết sức thuần thục.
Tuy rằng ba bên thế lực bọn họ đối với Phạm Thiên đều có một chân. Bất quá, cái chân này cũng có nông, sâu khác biệt. Lợi thế lớn nhất chính là Mễ Nhĩ Đặc gia tộc, thứ hai là Mộc gia, thứ ba mới là hoàng thất. Nhất là Mễ Nhĩ Đặc gia tộc cùng Mộc Gia đều có người bên cạnh Thiên Vương, Gia Mã hoàng thất lại không có. Điều này ba người bọn họ đều biết rõ, Gia Hình Thiên cũng vì vậy mà nóng lòng.
Trong đầu hắn cấp tốc muốn tìm kiếm người phù hợp, tiểu Nguyệt thương thế đã ổn định nhưng tâm tính không đủ, đám con cháu hoàng thất hiện tại toàn một lũ bất tài, không làm lên chuyện. Yêu Dạ… Đúng vậy, trẫm còn có Yêu Dạ. Nghĩ tới nữ nhi của mình Yêu Dạ, Gia Hình Thiên khóe miệng bất giác nở một nụ cười.
Bên cạnh, Đằng Sơn cùng Mộc Thần nhìn biểu hiện của vị quốc quân này, lập tức cảnh giác lên:
“Xem ra, cần để Nhã Phi đẩy nhanh tiến độ”.
“Chỗ Chiến nhi cần căn dặn hắn cẩn thận một chút”.
Ba lão hồ ly nhìn nhau cười một cái cụng ly, sau đó nhanh chóng tìm cớ rời đi hành sự.
…
Phạm Thiên vị trí, thấy tiểu Thanh Lân khuôn mặt hơi buồn tẻ, hắn liền nói:
“Tiểu mập mạp, có muốn đi dạo một chút không?”.
“Ừm. Muội muốn”. Nghe được lời Phạm Thiên nói, tiểu Thanh Lân lập tức lên tinh thần đáp lại.
Nựng cái má tiểu nha đầu một cái, bế lên tiểu Thanh Lân đi hướng hoa viên bên ngoài Yến Đình.
Nhìn thấy cử động của Phạm Thiên, không xa, Gia Hình Thiên, Đằng Sơn cùng Nạp Lan Túc ra hiệu cho đám hậu bối hành động.
Nạp Lan Túc tên này cũng không dễ dàng từ bỏ như vậy.
…
Tiến vào hoa viên, để tiểu Thanh Lân một bên cùng tiểu ngân lang và Long Vũ chơi đùa. Hồn lực đã sớm phát hiện được mấy người Nhã Phi bọn họ theo sau. Phạm Thiên yên lặng chờ đợi.
Trông thấy thân ảnh hai người còn lại, không khí giữa ba người có chút vi diệu, ngại ngùng. Bọn họ cũng đoán được vì sao đối phương lại xuất hiện ở đây.
Đi tới sau lưng Phạm Thiên ba người đồng thanh: “Bái kiến Thiên Vương”
Nhấc tay ra hiệu cho ba người miễn lễ, Phạm Thiên thời dài một hơi, suy nghĩ một chút liền lên tiếng:
“Ta biết vì sao các ngươi tới đây”.
“Bản vương cũng không muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện này”.
“Trở về nói cho mấy lão đầu đó, phân tranh giữa các thế lực, ta sẽ không xen vào”.
“Nhã Phi có thể ở lại, hai người trở về đi”.
Nói rồi, Phạm Thiên không khách khí trục khách.
Thầm than trong lòng, Yêu Dạ và Nạp Lan Yên Nhiên cũng không ngờ vị Thiên Vương này lại thẳng thắn, dứt khoát như thế, liền cúi chào một tiếng rời đi.
Trầm mặc một chút, nhìn bóng lưng Nạp Lan Yên Nhiên, Phạm Thiên cất tiếng: “Nạp Lan tiểu thư”.
Thanh âm của hắn để Yêu Dạ cùng Nạp Lan Yên Nhiên đồng thời theo bản năng dừng lại. Yêu Dạ phát giác Phạm Thiên chỉ kêu một mình Nạp Lan Yên Nhiên, hơi chút xấu hổ, định rời đi thì Phạm Thiên ra hiệu nàng có thể ở lại nghe.
Nghi hoặc nhìn Phạm Thiên, không rõ hắn có gì muốn nói với mình. Nạp Lan Yên Nhiên hỏi:
“Không biết Thiên Vương gọi tiểu nữ lại là có chuyện gì căn dặn”.
“Bổn vương đúng muốn căn dặn ngươi một câu”. Phạm Thiên suy nghĩ một chút liền nói.
“Tiểu nữ xin lắng nghe”.
Quan sát Nạp Lan Yên Nhiên một hồi khiến người sau có chút không được tự nhiên, Phạm Thiên mới nói tiếp:
“Vĩnh viễn đừng tin tưởng những thứ mà mắt ngươi nhìn thấy”
“Có những chuyện không lên làm quá tuyệt”.
Nghe được những lời này, Nạp Lan Yên Nhiên càng thêm, thắc mắc muốn hỏi nhưng Phạm Thiên liền quay lưng, nói: “Trở về đi”.
Thấy vậy, trong lòng còn nhiều nghi vấn nhưng Nạp Lan Yên Nhiên chỉ có thế cúi đầu đa tạ một tiếng rồi cùng Yêu Dạ công chúa rời đi.
Lắc đầu một cái, vừa rồi hắn rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nhắc nhở Nạp Lan Yên Nhiên. Từ hôn với Tiêu Viêm việc này, theo cá nhân hắn, Nạp Lan Yên Nhiên cũng không phải là sai hoàn toàn. Nàng sai, đó là không thông qua trưởng bối hai bên, tự tiện đưa ra quyết định, nhất là không suy tính tới hậu quả mà Tiêu gia phải gánh chịu khi bị từ hôn mà thôi.
Còn việc nàng muốn từ hôn cùng Tiêu Viêm tiểu tử này lúc đó, không có gì là sai cả. Tại thế giới sức mạnh quyết định hết thảy này, nàng không thể chấp nhận có một vị hôn phu phế vật là điều có thể hiểu được.
Nhìn qua vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Nhã Phi. Phạm Thiên lên tiếng hỏi:
“Nghĩ gì vậy”.
Nhã Phi hơi chút giật mình nhìn lại Phạm Thiên, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình trêu đùa nói:
“Tiểu nữ đang nghĩ vì sao Thiên Vương Đại nhân muốn giữ ta ở lại”.
“Không lẽ ngài có ý đồ gì với tiểu nữ sao”.
Cười khổ một cái, Phạm Thiên có chút đau đầu với người này, hắn cũng không coi lời đùa nghịch của Nhã Phi là thật lòng. Đừng nhìn nàng một bộ vũ mị câu hồn đoạt phách, nhưng người khác muốn tiếp cận nàng quả thực là khó như lên trời.
Hắn trực tiếp nói:
“Muốn thoát khỏi số phận của mình, liền đi theo ta đi”.
Lời này của hắn làm nàng bất ngờ, Nhã Phi không ngờ tới Phạm Thiên lại nói việc này, nàng liền thắc mắc hỏi:
“Ta có gì đáng để ngài coi trọng sao, túi da này của ta sao”.
Nói xong, có chút xấu hổ nhưng Nhã Phi vẫn kiên định nhìn Phạm Thiên chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Không phải”. Phạm Thiên bình tĩnh đáp lại, sau đó tiếp tục:
“Tinh chưởng nắm thiên hạ, quyền say gối mỹ nhân không phải là thứ ta truy cầu”.
“Vậy thứ ngài truy cầu là gì?”. Nhã Phi tò mò hỏi.
Ngước nhìn tinh thần lấp lóe trên bầu trời đêm, Phạm Thiên nói:
“Ta truy cầu, chính là Chứng Đạo”.
“Cái gì là Đạo”. Nhã Phi lại hỏi.
“Đạo. Ta cũng chưa biết, ta hiện tại cũng chỉ là người tầm đạo mà thôi”.
Nhẹ nhàng như than thở trả lời Nhã Phi, Phạm Thiên lúc này nghiêm túc nói:
“Nếu ngươi không muốn, ta cũng không ép buộc”.
“Chuyện của ngươi ta cùng Đằng lão nói một tiếng”.
Nhã Phi chìm vào suy nghĩ, không ngừng cân nhắc. Một hồi sau, nàng mới trịnh trọng trả lời:
“Cho dù Đằng lão có thể giúp ta thoát khỏi số phận của hiện tại. Nhưng tương lai ta cũng không dám chắc bản thân có thể sống theo ý muốn”.
“Mặc dù không biết ngài coi trọng ta ở điểm gì”.
“Nhưng đi cùng ngài có lẽ là lựa chọn tốt nhất của ta”.
Đạt được đáp án hài lòng, Phạm Thiên có chút vui vẻ đáp lại:
“Không lâu nữa, người liền biết vì sao ta coi trọng ngươi”.
…