Cứ như vậy, bọn họ hai bàn nối lại, tổng cộng tám người ngồi chung.
Đến thở mạnh Tô Mịch còn không dám, nói gì đến liếc mắt nhìn anh.
Lúc này bọn họ đã gọi một bàn đầy thức ăn, toàn là những món ưa thích, cô nhìn đến cũng phải chảy hết nước dãi.
Nhưng lý trí mách bảo cho cô biết, phía đối diện, bên tay phải của cô còn có vị nam thần mà cô luôn hết lòng theo đuổi, bây giờ cho dù là có đói đến thế nào cô cũng phải cố gắng kìm nén mới được.
Tô Mịch nuốt nước bọt, cố gắng không nhìn đến mấy món ăn trên bàn, lại liếc ngang liếc dọc, thế nào là chạm phải ánh mắt anh.
Hình như trên môi anh đang có ý cười, Tô Mịch vội cúi đầu, chắc không phải là lúc nãy đã bị anh bắt gặp khoảnh khắc mất mặt kia rồi chứ.
Mà khoan đã nếu như vậy thì không phải anh cũng có chú ý đến cô hay sao.
Chẳng lẽ anh cũng có cảm giác thích cô...
Suy nghĩ đó vừa mới chớp nở lập tức đã bị Tô Mịch gạt bỏ qua sau đầu, có lẽ hiện tại đôi mắt cô đang mở nhưng tâm trí thì đã ngủ quên mất rồi cho nên mới có thể mơ mộng đến như vậy.
Khẽ thở dài, Tô Mịch ngao ngán với những suy nghĩ viễn vong của bản thân lắm rồi.
Lúc này món ăn cuối cùng cũng được mang ra, bọn họ ai nấy đều cầm đũa, không những vậy Trần Tầm còn quyết định kêu thêm một ít rượu, nói là muốn uống cho vui.
Tô Mịch nhìn đến ly rượu trên tay mình, lại nhìn đến ánh mắt van xin của ba cô bạn cùng phòng, ký ức xấu hổ kia lại ùa về.
Khi đó là ngày cuối tuần lại đúng dịp sinh nhật của Hiểu Lôi, thế là ba người bọn họ quyết định cùng nhau tổ chức một cái tiệc sinh nhật nho nhỏ cho cô bạn thân Hiểu Lôi này.
Địa điểm tổ chức vô cùng tiện lợi đó chính là căn phòng trong ký túc xá của bọn họ.
Tuy có hơi nhỏ một chút nhưng nhìn chung thật sự rất ấm cúng.
Thức ăn, nước uống, bánh sinh nhật, nến...và cả đồ uống có cồn.
Bởi vì trong ký túc xá, quy định rất nghiêm ngặt cho nên muốn mang được những thức uống đó vào, bọn họ cũng phải trãi qua một chút gian nan mới được.
Lúc đầu Tô Mịch tỏ ra rất hào hứng nhưng đến khi uống tới ly thứ ba cô đã không còn biết trời trăng gì nữa rồi.
Mặt cô đỏ ửng, đến cả mang tai cũng nhiễm phải màu hồng, ánh mắt cô lờ đờ như người say ngủ, bước chân thì chập chững như những đứa trẻ mới tập đi.
Khủng khiếp hơn là sau đó Tô Mịch còn khóc đến một trận thương tâm, không biết vì chuyện gì, miệng cô lúc khép lúc mở, như là oán trách, lại như là muốn giải tỏa nỗi buồn.
Hơn thế nữa cô còn đập phá đồ đạc lung tung, quăng hết quần áo trong tủ ra ngoài, khiến đêm hôm đó căn phòng bề bộn không chịu nổi.
Sau lần đó, cả ba cô bạn còn lại quyết định sẽ không cho Tô Mịch uống say thêm một lần nào nữa.
Bởi vì với bọn họ ngày hôm đó là cũng đủ đáng sợ lắm rồi.
Tô Mịch nhẹ đặt ly rượu xuống, bất đắt dĩ mở miệng, " Trần Tầm sư huynh, em không biết uống rượu, có thể cho em được nhìn mọi người uống có được hay không ?"
Mạc Thiếu Phàm liền đưa mắt nhìn cô, bởi vì từ lúc bắt đầu nhất cử nhất động của cô đều nằm trọn trong ánh mắt anh, vừa nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô nói chuyện với người con trai khác, liền khiến anh không khỏi khó chịu.
Nghe vậy Trầm Tầm lập tức gật đầu, liền cười nói : " Không sao, đây không phải là bắt buộc, cứ xem như hôm nay là bữa tiệc gặp mặt, mọi người cùng vui là được ".
Nghe đến đó, cả Khải Tư, Tiểu Bạch và Hiểu Lôi đều thở phào một cái, Tô Mịch nhìn đến liền mở miệng cười trừ.
Ai bảo lần trước cô gây họa lớn như vậy, trách sao bọn họ lại sợ cô uống say đến thế.
Lúc này cô lại lén đưa mắt nhìn anh, động tác anh tao nhã cầm lấy đôi đũa gấp lấy miếng thịt xào trên dĩa, gương mặt anh không chút biểu cảm, chỉ là như vậy mà cũng khiến cho cô thất thần.
Tô Mịch nhìn đến, không kìm được liền nuốt nước bọt một cái, ước gì anh là đang gấp miếng thịt đấy cho cô, ước gì anh nói với cô ' tiểu Mịch Mịch hãy ăn đi, nhìn em ốm quá rồi đấy '.
Lời nói đó vừa hiện lên trong đầu, cô liền muốn nôn mửa, làm thế nào anh lại có cử chỉ và lời nói đó với cô chứ.
Con người anh đứng đắn như vậy, nghĩ cũng đừng nghĩ có được không Tô Mịch à.
Cô lắc đầu mấy cái, không dám nhìn đến anh nữa, vội quay sang hướng khác.
Liền nhìn thấy Khải Tư lúc này đã cầm ly rượu trên tay, đưa tới trước mặt anh, " Thiếu Phàm sư huynh, không biết em có vinh hạnh được cùng anh uống một ly hay không ?"
Câu nói đó vừa dứt, mọi người có mặt đã đổ dồn ánh mắt về phía anh, trong đó cũng có cả cô.
Mạc Thiếu Phàm không tỏ thái độ gì chỉ là lịch sự nhận lấy, Khải Tư liền mỉm cười, " Cảm ơn anh ".
Tô Mịch nhìn bọn họ cụng ly với nhau, lại giống như đang uống rượu hợp cẩn trong ngày đại hỷ, nếu có thêm nến đỏ và bộ hỷ phục long trọng, chắc chắn cô sẽ đau lòng chết mất.
Lúc này cô mới phát hiện hình như từ nãy đến giờ Khải Tư luôn nhìn về phía anh thì phải, không lẽ nào cô bạn Khải Tư này cũng đã để ý đến anh.
Nếu sự thật là vậy thì Tô Mịch cô xin đành bỏ cuộc tại đây.
Nói về nhan sắc, Khải Tư luôn là người nổi trội nhất trong số bốn người bọn họ, lại nghe nói tháng trước trong cuộc thi bầu chọn hoa khôi của trường cô ấy chỉ kém Đường Mộ Hinh khoa kinh tế một điểm số rất nhỏ mà thôi.
Cho nên lần này Tô Mịch không cần đánh mà liền tự động rút lui.
Nhìn bọn họ đẹp đôi như vậy, cô chỉ biết cúi đầu chúc phúc.
Nhưng có điều, nói gì thì nói cô vẫn đau lòng chết được.
Nếu bây giờ cô rơi nước mắt có phải là rất mất mặt hay không, hay là...
Tô Mịch cầm ly rượu lên, không nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của bọn Tiểu Bạch cô đã mở miệng, " Mình chỉ là muốn uống một ít để góp vui thôi mà ".
Nói rồi cô liền đưa ly rượu lên môi, ực một cái, cạn sạch.
Tiểu Bạch, Hiểu Lôi và Khải Tư lập tức trợn mắt nhìn theo, vẻ mặt không giấu được nỗi lo sợ.
Uống xong một ly cô lại muốn uống thêm một lý nữa, liền mở miệng, " Không biết có thể làm phiền Trần Tầm sư huynh rót cho em thêm một ly nữa hay không ".
Trần Tầm nhìn đến ánh mắt của ba cô gái còn lại thì hơi do dự, nhưng khi nhìn đến ánh mắt cầu xin của Tô Mịch, bàn tay liền cầm lấy chai rượu rót đầy một ly.
Bên cạnh Mạc Thiếu Phàm vẫn luôn chú ý đến cô, lại cảm thấy trong bộ dáng này cô càng trở nên đáng yêu thì phải.
Không biết qua bao nhiêu ly, lúc này Tô Mịch đã có vẻ say mềm, cô tựa đầu lên một cánh tay đặt trên bàn, trong miệng không ngừng thì thầm gì đó.
Vì ngồi hơi xa, cô lại nói quá nhỏ nên Mạc Thiếu Phàm khó có thể nghe thấy, anh nhíu mày, thật sự rất muốn biết khi say cô sẽ nói ra những gì.
Nhìn xuống đồng hồ, đã gần chín giờ đêm, bọn họ liền tranh thủ tính tiền.
Hiểu Lôi và Khải Tư cố gắng dìu cô đứng dậy nhưng đều lực bất tòng tâm, bởi vì thân thể Tô Mịch lúc này đã mềm nhũn như một gói bột đã qua nhào nặn.
Thấy vậy Tiểu Bạch bên cạnh liền mở miệng, " Làm sao bây giờ, ký túc xá đã sắp đóng cửa mà cậu ấy lại không thể tự đi được...nếu chúng em về muộn chắc chắn sẽ bị quản lý Lâm trách phạt ".
Tiểu Bạch vừa nói vừa luống cuống tay chân, thử đỡ lấy Tô Mịch đứng lên lần nữa nhưng lại không được.
Hứa Mặc liền tiến lại định bụng sẽ giúp học muội này quay về ký túc xá, cũng là sẵn tiện thể hiện một chút ga lăng trước mặt Khải Tư, thế nhưng còn chưa kịp mở miệng, phía sau Mạc Thiếu Phàm đã trầm giọng, " Để mình cõng cô ấy về ..."
Hứa Mặc ngạc nhiên xoay đầu nhìn lại.
Ánh mắt không tin nổi của tất cả mọi người lúc này đều dồn về phía anh.
Khải Tư cuối đầu, trong lòng thầm nghĩ thật không ngờ Mạc Thiếu Phàm không những có vẻ ngoài xuất chúng mà còn là một người có nội tâm tốt như vậy, Khải Tư cô đúng là không nhìn nhầm người mà.
Dứt lời Mạc Thiếu Phàm đã chậm rãi bước lại, trong sự ngơ ngác của những người còn lại, anh đã rất nhanh cúi xuống, choàng tay cô qua cổ của mình, dùng sức một cái, đứng dậy.
Lúc này cô đã nằm gọn trên lưng anh.
Anh cảm nhận rõ ràng khuôn ngực đầy đặn của cô qua lớp áo phông rộng rãi, khẽ nhíu mày nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, " Chúng ta đi thôi..."
Mạc Thiếu Phàm làm vậy như là một phép lịch sự vô cùng bình thường dành cho phái nữ nhưng rõ ràng đã có gì đó không đúng ở đây.
Hứa Mặc nhìn Trần Tầm, Trần Tầm lại nhìn Truơng Dạng, cả ba sau đó liền nhìn về phía học muội thân thể đang mềm nhũn nằm trên lưng của Mạc Thiếu Phàm.
Bọn họ đều ngầm hiểu ý của nhau, chỉ có đều hiện tại lại không tiện nói ra mà thôi.
Đi được một đoạn, Mạc Thiếu Phàm liền cố ý đi chậm lại, bởi vì cô gái trên lưng đã nhúc nhích mấy lần, trong miệng còn không ngừng thì thầm gì đó.
Anh cố gắng lắng nghe, bước chân ngày một chậm.
Tô Mịch tựa đầu lên vai anh, gò má ửng hồng chạm vào lưng anh không một khe hở, cô thật sự đã khóc, khóc đếm thương tâm, " Em thật sự rất thích anh...từ ngay lúc đầu đã rất thích anh..."
Môi cô khép rồi lại mở, cứ lập đi lập lại câu nói ấy, lại không nói tên người cô thích là ai.
Khiến anh thật sự cảm thấy khó chịu.
Bởi vì anh rất muốn biết rốt cuộc người cô thích là ai, có phải là anh hay không, hay là một người nam sinh khác.
Người nào lại có thể khiến cho một cô gái đáng yêu khóc đến như vậy, lại đồng thời cũng khiến cho anh đau lòng cùng ganh tị đến thế.
Xoay người nhìn ra phía sau, Khải Tư liền trở nên buồn bã, nếu biết trước như vậy thì cô cũng phải uống cho thật say mới được.
Bởi vì cô cũng muốn giống như Tô Mịch bây giờ, được anh thân mật cõng trên lưng như thế.
Có lẽ thấy anh đi hơi chậm, lúc này Tiểu Bạch đã chạy lại, quan tâm hỏi, " Có phải sư huynh Thiếu Phàm đã mệt rồi hay không...có cần chúng em..."
Vừa nói tới đó, anh đã cúi đầu, như là suy nghĩ gì đó, một giây sau khẽ đáp, " Không cần, mọi người cứ về trước đi...anh sẽ đi mua ít thuốc giải rượu cho cô ấy ".
Lời anh vừa dứt, Tiểu Bạch đã há hốc mồm, từ đằng xa, Trầm Tầm vội lên tiếng khi thấy Mạc Thiếu Phàm đã cõng Tô Mịch đi về một hướng khác, " Này, cậu đi đâu vậy ?"
Anh không trả lời mà đã thẳng bước đi thật xa, Tiểu Bạch thẫn thờ bước lại phía đám đông đang đứng, Khải Tư lúc này liền gấp gáp hỏi : " Tiểu Bạch, sư huynh Thiếu Phàm cõng Tô Mịch đi đâu vậy ?"
Tiểu Bạch chớp mắt mấy cái, lúc này mới tỉnh táo ra, vội đáp, " À, anh ấy nói muốn đi mua thuốc giải rượu cho Tô Mịch...còn bảo chúng ta hãy đi về trước ".
Khải Tư nhíu mày, bên cạnh cả ba nam sinh đã nhìn nhau đầy ẩn ý, xem ra lần này nam thần khoa kiến trúc của chúng ta đã động lòng thật rồi.
Đứng trong một tiệm bách hóa nhỏ, trên lưng vẫn là thân thể mềm mại của cô, Mạc Thiếu Phàm nhìn đủ loại hương vị trong thuốc giải rượu trước mặt, không biết chọn loại nào nên đành lấy tất cả.
Đứng đối diện với người chủ cửa hàng, ông ta nhìn anh, sau đó lại nhìn đến cô gái sau lưng anh.
Ông ta có vẻ nghi ngờ, thấy anh nhíu mày, người đàn ông hơi do dự nhưng cuối cùng cũng mở miệng hỏi : " Cô ấy là bạn gái của cậu à ?"
Chắc có lẽ thấy bên ngoài trời đã tối, lại có một cô gái không còn biết trời đất gì nằm trên lưng của anh, cho nên ông ta mới lo lắng mà hỏi vậy.
Mạc Thiếu Phàm anh không phải là người không hiểu đạo lý, đối với những người tốt thế này anh luôn luôn tôn trọng.
Anh gật đầu, khẽ đáp, " Ừ...cô ấy uống hơi nhiều, cho nên mới thành ra như vậy ".
Người chủ cửa hàng liền gật đầu cười cười, sau đó rất nhanh đã thanh toán cho anh.
Bước ra bên ngoài, anh liền nhìn thấy một con hẻm nhỏ, lại khá tối, cúi đầu suy nghĩ một chút, anh liền dứt khoát bước vào bên trong.
Vừa đè Tô Mịch lên bức tường, Mạc Thiếu Phàm đã hôn cô tới tấp.
Mới đầu chỉ là nhẹ nhàng chạm qua, sau đó không hiểu sao lại trở nên mãnh liệt.
Tô Mịch tuy đang trong cơn say, cũng không phân biệt được trời đất gì nhưng cô rõ ràng cảm nhận được dường như môi cô đã bị ai đó dùng môi bao phủ lấy, cô khó chịu, lại hít thở không thông.
Cô rất muốn giãy giụa, muốn đẩy người đó ra nhưng bản thân hoàn toàn không có chút sức lực.
Đôi chân cô mềm nhũn, bị anh dùng sức lực của bản thân đè cô lên bức tường phía sau.
Người đó hôn cô rất sâu, giống như là muốn hút hết tất cả dưỡng khí của cô vậy.
Mắt cô nhắm nghiền, cô họng cô nức nở từng chập, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, trong miệng lại không thể nói ra được lời nào.
Môi lưỡi anh cố gắng giày vò khuôn miệng nhỏ nhắn của cô hết sức có thể, anh mơ ước được chạm đến như thế này không biết đã trong bao lâu.
Lúc nãy khi vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, anh chợt nghĩ, nếu bản thân đã thừa nhận cô là bạn gái của anh, có phải hay không anh có quyền hôn cô bất cứ khi nào anh muốn.
Anh biết làm như vậy là rất lưu manh, không giống với tính cách của Mạc Thiếu Phàm anh nhưng cảm giác muốn được chạm vào đôi môi xinh xắn, ngọt ngào của cô , nó cứ thúc giục anh mãi.
Anh cố gắng kìm nén thì nó lại càng cố gắng dâng trào, cuối cùng thì lý trí của anh cũng đã thua cuộc, hiện tại anh chỉ biết mặc kệ cho dục vọng được tung hoành.
Anh hôn cô, rất lâu, hai tay cô bị anh cố định trên đỉnh đầu, không thể giãy giụa.
Thân thể hai người tiếp xúc với nhau không một khe hở, anh cao hơn cô rất nhiều cho nên lúc này anh phải cô gắng cúi thật thấp mới hôn được cô.
Còn Tô Mịch thì bị anh ép buộc mà ngửa mặt lên hết cỡ để nhận lấy nụ hôn của anh.
Tô Mịch lúc này cảm thấy chiếc cổ của mình đã sắp mỏi nhừ, môi lưỡi thì bị người kia giày vò đến tê dại.
Hình như anh vẫn chưa có ý dừng lại, cô mơ màng mở mắt, lại không thể nhìn rõ là ai.
Đúng là vô cùng thảm hại mà.
Cô khó chịu gần như bật thành tiếng, anh vội nuốt trọn những lời than khóc của cô.
Đôi môi cô mềm mại như làn nước, đã chạm vào liền khó lòng mà buông ra, chiếc lưỡi nhỏ nhắn, rụt rè cố ý lẩn tránh anh, hương vị của cô vô cùng ngọt ngào, anh muốn nếm mãi, không bao giờ buông ra cũng được.
Rất lâu sau đó, khi mà Mạc Thiếu Phàm đã mơ hồ cảm nhận được hơi thở của cô ngày càng yếu, anh mới nặng nề mà buông tha cho đôi môi bị anh giày vò đến sưng đỏ của cô.
Tô Mịch lập tức mờ mịt hít lấy hít để thứ dưỡng khí duy trì cho sự sống của cô.
Lúc này người kia đã di chuyển đôi môi ấm nóng của anh ta lại gần vành tai nhạy cảm của cô.
Thật sự vô cùng ngứa ngáy nhe, Tô Mịch lập tức khó chịu nức nở thêm lần nữa, liền nghe thấy giọng nói trầm ấm vang lên, " Mịch Mịch, anh thích em, thật sự rất thích em...em có biết hay không hả ?"
Người đó thì thầm bên tai cô, như là mật ngọt dụ dỗ cô, trong mơ màng cô còn cảm nhận được người đó dùng chiếc lưỡi trơn mịn liếm láp lấy vành tai của cô.
Tô Mịch rùng mình một cái, cả người lập tức nhũn xuống, không còn biết đến gì nữa...