" Ở đây chỉ còn mỗi chúng ta, em nghĩ sao ?", giọng anh bình tĩnh đáp lại.
Tô Mịch đưa mắt nhìn xung quanh, đúng là không còn ai khác, cô vội nuốt nước bọt, rất nhanh đã trả lời, " Bởi vì em sợ sẽ làm phiền sư huynh cho nên..."
Chỉ nói đến đó, cô liền im bặt bởi vì ánh mắt kia của anh khiến cô có chút sợ hãi, anh nhíu mày, lập tức mở miệng, " Nếu anh không cảm thấy phiền thì sao ?"
Lúc này chiếc cằm Tô Mịch đã gần như rớt hẳn xuống đất, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên nhìn anh.
Anh nói như vậy rốt cuộc là có ý gì, đầu óc Tô Mịch liền trở nên mờ mịt.
Nhưng còn chưa có cơ hội tìm hiểu thì chiếc điện thoại trong túi xách đã reo lên không ngừng.
Lòng cô lập tức dâng lên cảm giác oán trách, ai lại gọi giờ này vậy chứ, có phải muốn ăn đòn hay không.
Tô Mịch nhíu mày nhưng vẫn lấy ra xem rốt cuộc là ai.
Mạc Thiếu Phàm lúc này chỉ yên lặng nhìn đến nhất cử nhất động của cô, lại có chút không thỏa mãn.
Anh thật sự rất muốn biết tiếp theo khuôn miệng nhỏ nhắn của cô sẽ nói ra những gì, anh sẽ chờ, nhất định là như vậy.
Tô Mịch nhìn vào màn hình điện thoại, là số của Tiểu Bạch, cô liền bắt máy.
Trong điện thoại giọng Tiểu Bạch có vẻ gấp gáp, " Tô Mịch, là mình đây, không biết Khải Tư lúc nãy đã ăn trúng thứ gì, hiện tại bụng cậu ấy rất đau, mình lại không biết phải làm thế nào...cậu có thể về giúp mình được không ?"
Tiểu Bạch nói một tràng, Tô Mịch nghe vậy cũng cảm thấy lo sợ, lập tức lên tiếng, " Được , được, được...mình sẽ quay về ngay đây, chờ mình một chút ".
Nói rồi cô liền tắt điện thoại, chưa đợi anh mở miệng, cô đã gấp gáp nói : " Thiếu Phàm sư huynh, em có chuyện cần phải đi trước, chúng ta có thể nói chuyện sau với nhau được không ?"
Thấy anh gật đầu, Tô Mịch liền nhanh chân chạy đi, bộ dáng vô cùng vội vã.
Mạc Thiếu Phàm nhíu mày, cô nói như vậy, trong lòng anh bất chợt liền dâng lên một cảm giác mong đợi.
Quay về ký túc xá, Tô Mịch lập tức bỏ chiếc túi trên vai xuống, Tiểu Bạch lúc này đang ngồi cạnh Khải Tư.
Nằm trên giường khuôn mặt Khải Tư trắng bệch, Tô Mịch lập tức lo lắng hỏi : " Khải Tư cậu sao rồi, có phải đã ăn trúng thứ gì hay không ?"
Nghe vậy Khải Tư liền lắc đầu, " Mình cũng không biết nữa nhưng bụng mình thật sự rất khó chịu ".
Tô Mịch sờ vào đúng là bụng cô ấy có chút to, cô nhíu mày, " Để mình cùng Tiểu Bạch đưa cậu đến phòng y tế, cậu đừng sợ".
Nói rồi cô và Tiểu Bạch mỗi người một bên, dìu Khải Tư bước thẳng ra cửa.
Nằm trên chiếc giường trong phòng y tế, khuôn mặt Khải Tư nhợt nhạt, đến đôi môi cũng thiếu đi sức sống.
Lúc nãy , phụ trách Dương đã có nói, Khải Tư chỉ là do uống phải loại sữa quá hạn sử dụng cho nên bụng mới đau như vậy, uống thuốc và nằm nghỉ một lúc là sẽ đỡ ngay.
Tô Mịch và Tiểu Bạch đứng bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân gấp gáp của Hiểu Lôi, là bọn họ gọi cho cô bạn thân còn lại này.
" Khải Tư thế nào rồi...?", vừa vào phòng, Hiểu Lôi đã lo lắng mở miệng.
" Mình không sao, cảm ơn các cậu rất nhiều, nếu không có các cậu mình thật sự không biết phải làm thế nào..."
Chỉ mới nói đến đó, Khải Tư đã nước mắt lưng tròng.
Hình như nước mắt mà rơi trên gương mặt của người đẹp thì lại càng đẹp hơn thì phải, Tô Mịch nhìn đến cũng phải động lòng.
" Khải Tư à, cậu nói gì vậy, nếu đổi lại là một trong số bọn mình, cậu chắc chắn cũng không bỏ mặc...có đúng không ?"
Một lời này của Tiểu Bạch, lập tức nhận lấy mấy cái gật đầu từ bọn họ, trong đó cũng có cả Khải Tư.
" Vì vậy cậu đừng trở nên khách sáo nữa...", vừa nói Tiểu Bạch vừa kéo chiếc chăn mỏng đắp lên ngang người của Khải Tư, lại nói tiếp, " Chuyện quan trọng nhất bây giờ là cậu phải nghỉ ngơi thật tốt cho bọn mình...có biết chưa ".
Thấy được cái gật đầu của Khải Tư, Tô Mịch và Hiểu Lôi đứng bên cạnh cũng khẽ mỉm cười.
Bọn họ đúng là những người bạn thân thật sự.
...
Hôm đó cô nói gì với anh, cô cũng gần như quên mất nhưng những gì anh nói với cô thì cô liền nhớ rõ không quên chữ nào.
Có điều từ ngày ấy cho đến hôm nay đã là ba ngày trôi qua, cô vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với anh.
Có lẽ nào anh chỉ đơn giản xem cô như học muội nên mới nói những lời đó.
Có lẽ nào là do bản thân cô suy nghĩ quá nhiều rồi hay sao.
Có lẽ nào...
Đủ thứ lý do cô nghĩ đến, kết luận cuối cùng vẫn là cô và anh... không thể nào.
Bọn họ khác biệt như vậy, cô lại vô cùng tự ti với ngoại hình của mình, biết đâu trong thâm tâm anh cô chẳng khác nào một cậu con trai thì sao.
Nghĩ đến đó tâm trạng cô liền trở nên buồn bã.
Mấy ngày nay cô có nhìn thấy anh, mấy lần ở nhà ăn, vài lần ở thư viện, hay trên hành lang trong sân trường...
Những lần đó hoàn toàn không phải là tình cờ mà là do cô cố ý.
Khoa truyền thông của cô cách xa khoa kiến trúc của anh như vậy, đi mỏi cả chân mà vẫn chưa chạm tới thì làm sao bọn họ nhìn thấy nhau.
Không những vậy cô còn phải canh đến giờ ăn, cố ý ở lại trễ một chút mới có thể gặp anh, đến khi gặp rồi lại chỉ biết yên lặng nhìn đến, ngay cả một chữ mà cô cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Quả thật là rất đau lòng.
Cô thật sự rất muốn hỏi lý do tại sao hôm đó anh lại hỏi cô như vậy nhưng cho đến tận bây giờ Tô Mịch vẫn chưa có cơ hội gặp riêng anh.
Chống tay lên chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, bên ngoài trời đã tắt nắng, một ngày cuối tuần lại sắp trôi qua.
Tô Mịch rầu rĩ đến mặt mày đều ủ rũ.
Cái này rốt cuộc là thất tình hay là lầm tưởng.
Từ đằng sau tiếng cánh cửa mở ra, không nhìn cũng biết bọn Tiểu Bạch đã về tới.
Tiểu Bạch và Khải Tư đều học cùng một khoa, cho nên thường hay đi về cùng nhau , còn Hiểu Lôi thì đang ở trong phòng tắm, rõ ràng chỉ có mỗi cô là ngồi đó thơ thẫn.
Thấy cô thất thần, bọn họ liền bước tới hỏi thăm, Tiểu Bạch là người lên tiếng trước nhưng nói trúng vấn đề vẫn là Khải Tư.
" Chắc không phải Tô Mịch nhà chúng ta đã để ý đến một nam sinh nào đó rồi chứ ", câu nói này ngay lập tức liền khiến cô đỏ mặt, Hiểu Lôi vừa mới tắm xong nghe vậy cũng vội chạy ra, hùa theo, " Có chắc là nam sinh hay không, nhiều khả năng sẽ là...", vừa nói Hiểu Lôi vừa bày ra một bộ mặt nham hiểm, cười cười nhìn về phía cô.
Nghe vậy Tô Mịch lập tức phồng má, lên tiếng phản đối, " Cái gì chứ, rõ ràng mình rất ra dáng con gái chứ bộ, chỉ có đều cách ăn mặc hơi khác các cậu một chút thôi ".
Lời kia vừa được Tô Mịch nói ra, cả ba cô gái đều như muốn ngã ngửa, thế nhưng bọn họ chỉ là đùa chút cho vui chứ không hề có ý xúc phạm gì Tô Mịch.
Sau đó cả bốn người quyết định hôm nay sẽ cùng nhau đi ra ngoài ăn một bữa, để giải tỏa bớt những căng thẳng trong việc học.
Tiểu Bạch là người đề xuất, ba người kia liền gật đầu hưởng ứng.
Thế là khu túc xá nữ của bọn họ đang tạm trú, theo quy định chín giờ tối là đóng cửa nhưng hôm nay là cuối tuần cho nên sẽ trễ hơn một tiếng, mười giờ đã là quá tốt.
Nhìn xuống đồng hồ, chỉ mới hơn năm giờ chiều, vẫn còn rất sớm, cho nên bọn họ liền quyết định trước khi đi ăn sẽ cùng nhau dạo phố rồi mua sắm một vòng.
Tiểu Bạch và Hiểu Lôi là những người hào hứng nhất, Tô Mịch chỉ đi theo góp vui, hay nói cách khác những quầy quần áo của nữ mà bọn họ ghé vào, cô đều không có hứng thú.
Thế là sau gần hai tiếng lượn đi lượn lại khắp khu phố xinh đẹp, cuối cùng bọn họ cũng dừng lại trước một nhà hàng ngoài trời.
Bởi vì vào mùa này trời vẫn còn ấm, cho nên những kiểu nhà hàng thế này đương nhiên được rất nhiều thực khách ưa chuộng.
Trong đó còn có cả nam sinh của đại học A.
Từ đằng xa Mạc Thiếu Phàm đã nhìn thấy bóng dáng của cô.
Anh đưa mắt nhìn theo, bọn họ đang đi về hướng này, cằm anh tựa lên hai bàn tay đang đan lại của mình, anh muốn nhìn xem cô gái đáng yêu ngày hôm ấy còn nhớ đã nói gì với anh hay không.
Mấy ngày qua anh luôn trong tâm trạng chờ đợi được ' nói chuyện sau ' với cô, thế nhưng ngày lại qua ngày, mỗi lần gặp anh cô đều chạy mất, khiến anh không có cơ hội được gặp riêng cô.
Hôm nay nhìn thấy, bất giác anh liền nở nụ cười.
Trầm Tầm bên cạnh, khoác tay lên vai anh, cười nói, " Nữ sinh trường chúng ta đấy, có phải rất đáng yêu hay không ?"
Anh biết Trầm Tâm không phải nói riêng cô mà là toàn bộ những cô gái đang bước tới gần, anh gật đầu thừa nhận.
Đó chỉ là một nói đùa không ngờ lại nhận lấy cái gật đầu đầy bất ngờ của người luôn kín tiếng, Mạc Thiếu Phàm.
Trần Tầm không khỏi ngạc nhiên, còn Lưu Dạng chỉ nhún nhún vai không có ý kiến.
Bên cạnh ánh mắt Hứa Mặc đã chăm chú nhìn về hướng cô gái với bộ váy màu hồng nhạt đang đi tới.
Bọn họ vừa ngồi xuống, đã chú ý đến mấy vị sư huynh bên cạnh, trong đó còn có nam thần khoa kiến trúc, Mạc Thiếu Phàm.
Tô Mịch vội cúi đầu, như thế nào lại gặp anh ở đây.
Tiểu Bạch vội ra hiệu cho bọn họ chụm đầu lại, nhỏ giọng, " Bên kia là mấy vị sư huynh trường chúng ta đấy...còn có cả Thiếu Phàm sư huynh, thật là quá may mắn rồi ".
Hai chữ ' may mắn ' này của Tiểu Bạch khiến Tô Mịch không khỏi lo lắng.
Nếu hành tinh ánh sáng mà cô đang theo đuổi lại tự động chuyển hướng đến một trong những cô bạn của cô thì bảo cô biết làm sao đây.
Lòng cô thấp thỏm vô cùng, còn bất an đến cực điểm.
Bởi vì ba cô bạn này của cô ai cũng có ngoại hình ưu tú, khuôn mặt xinh đẹp gần như hoàn hảo, chỉ có cô là khác biệt.
Nghĩ đến đó cô lại trở nên tự ti nữa rồi.
Đầu Tô Mịch cúi ngày càng thấp, lúc sau những gì mà cô lo sợ cũng xảy ra.
Những vị sư huynh kia liền chú ý đến bọn họ, lại còn tiến tới gần nói vài câu gì đó, đại loại là muốn được làm quen với học muội.
Sau đó còn tỏ ý muốn được kéo bàn ngồi chung.
Từ đầu đến cuối anh và một vị sư huynh khác vẫn im lặng, cô có lén nhìn qua, hình như anh có ý cười, lại không phản đối về chuyện đó.
Thôi rồi, thôi rồi, chắc có lẽ là anh đã bị một trong những cô bạn này của cô thu hút mất rồi.
Nếu sự thật là vậy, cô phải làm sao bây giờ, phản đối hay chấp nhận đây.
Lòng Tô Mịch như có ngàn con kiến cắn xé trong đó, ngứa ngáy và khó chịu.
Nhưng cô có thể làm gì hơn được chứ, muốn kết giao với ai đó là quyền của anh, còn có chấp nhận anh hay không thì lại là quyền của những cô bạn của cô.
Tô Mịch cô có quyền gì mà cấm cản bọn họ đến với nhau chứ, cô đâu phải là người ích kỷ như vậy.
Thế là sau một màn chào hỏi, tất cả bọn họ đã ngồi chung với nhau.
Hứa Mặc lúc nãy chú ý đến cô gái mặc váy hồng, hiện tại mới biết, cô ấy tên là Khải Tư.
Khải Tư mỉm cười, ánh mắt không hề chú ý đến Hứa Mặc, từ đầu đến cuối chỉ nhìn đến Mạc Thiếu Phàm.
Người nổi tiếng như anh, cả đại học A, gần như ai cũng biết, Khải Tư cũng không ngoại lệ.
Có đều hiện tại chỉ là hâm mộ, không gọi là yêu thích.
Ngồi gần thế này, Khải Tư chợt phát hiện anh quả thật rất đẹp trai, không chê vào đâu được.
Nhưng anh có vẻ khá trầm lặng, từ nãy đến giờ vẫn chưa mở miệng nói câu nào.
Khiến một người xinh đẹp như Khải Tư cũng trở nên bối rối.