Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 911




- Chủ nhân, chúng ta ở lại đây hay cũng đi Song Phong thành?
Đại Song cất tiếng hỏi Nhạc Thành.
- Chúng ta cũng trở về Song Phong thành.
Nhạc Thành trả lời, hắn nhìn Đại Song và Tiểu Song rồi trả lời, hai nàng vừa rồi ở Thiên Phân Tiên trận hấp thu không ít sát khí, có rất nhiều chỗ tốt.
- Thông Thiên, ngươi cùng với Ma Ưng ở lại nơi này, do thám động tĩnh của Hắc Ám Thần Điện, có chuyện gì thì báo cho ta biết.
Nhạc Thành cất tiếng nói với Thông Thiên Thử và Tứ Sí Ma ưng, tốc độ của hai người cực nhanh, đặc biệt là Thông Thiên Thử, có thiên phú chui xuống đất, dò la tin tức không gì là tốt hơn.
- Vâng chủ nhân.
Hai ma thú cất tiếng đáp, một lúc sau, liên quân của tứ đại nhân tộc đã từ từ rút lui, Nhạc Thành cùng với chúng nữ cũng lui về Song Phong thành.
Ba ngày sau, ở trong thành Song Phong đã diễn ramootj cuộc tàn sát, hơn bốn mươi vạn người của Hắc Ám Thần Điện đã bị Tứ Đại Nhân Tộc diệt trừ.
Lần này liên quân của Hắc Ám Thần Điện ở Song phong thành bị tiêu diệt, liên quân của Tứ Đại Nhân Tộc dĩ nhiên cũng có người ngã xuống, nhưng so với Hắc Ám Thần Điện thì ít hơn rất nhiều.
Lần này tàn sát Nhạc Thành cũng không xuất thủ, chỉ có Thanh Đồng và Khiếu Thiên hổ đi xem nhiệt náo mà thôi, đại chiến còn có Yêu Huyên và chúng nữ nữa.
- Lục Thiên Tôn đại nhân, Tứ Đại Nhân Tộc đã rời Thúy Phong và đến Song Phong thành. Ở nơi đó bốn mươi vạn liên quân của chúng ta đã bị giết mất ba mươi vạn.
Trên ngọn núi, hắc ám tam lão cất tiếng nói.
- Trước mắt không cần phải xen vào, hiện tại phải lấy đại sự làm trọng, nhớ kỹ, chỉ cần không phải là tộc nhát của Hắc Ấm ma huyết tộc chúng ta thì chết cũng không sao, hơn ba mươi vạn người mà thôi, những người kia cũng không phải là tộc nhân trực hệ của Hắc Ấm ma huyết tộc, chết ba trăm vạn cũng không sao cả.
Lục Thiên Tôn nói xong liền nhìn về phía kết giới phía trước.
- Lục Thiên Tôn đại nhân nhưng gần đây tứ đại nhân tộc giết người rất nhiều, những người gia nhập liên quân chúng ta đã bắt đầu oán hận.
Hắc Ám Tam Lão tiếp tục nói.
- Hừ, đám phế vật đó có gì mà oán hận, chẳng lẽ bọn họ cho rằng bọn họ có thể chống lại Tứ Đại Nhân Tộc hay sao. Ai mà oán hận lập tức giết không tha, xem bọn hắn còn dám hay không.
Lục Thiên Tôn lại nhìn về phía lục tinh Đấu Thánh kia mà nói tiếp.
- Lục Thiên Tôn dạy dỗ rất đúng.
Lục Thiên Tôn rung mình một cái, sắc mặt sau đó trở nên tái nhợt.
- Hắc Ấm ma huyết tộc chúng ta hai ngày nữa sẽ có cường giả tới, đến lúc đó sẽ đối phó với Tứ Đại Nhân Tộc, chuyện quan trọng trước mắt chính là kết giới này.
Lục Thiên Tôn cất tiếng nói.
- Điện chủ tự mình tới đây sao, Lục Thiên Tôn đại nhân không phải nói điện chủ đang bế quan hay sao?
Hắc Ám Tam Lão kinh ngạc nói.
- Ngươi không thấy trên người của tên tiểu tử kia có Thái Dương Chân Hỏa hay sao, ta đã sớm nói rồi, Thanh Sơn là một tên phế vật không thể dùng được, vậy mà cũng để hắn trở thành cửu thiên tôn của Hắc Ám Thần Điện.
Lục Thiên Tôn lạnh nhạt nói, sau đó trong mắt hiện ra một lãnh ý.
- Lục Thiên Tôn đại nhân người nói hỏa diễm trên người kia chính là Thái Dương Chân Hỏa hay sao, điều này không thể, điện chủ đã nói, trên đời này trừ người ra làm sao có ai có thể luyện hóa được Thái Dương Chân Hỏa.
Lão giả áo đen kinh ngạc mà nói.
- Ta cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng nhất định không ai, cứ chờ điện chủ tự mình tới rồi sẽ biết.
Lục Thiên Tôn cười lạnh mà nói.
Ở trong thành Song Phong, mọi người hiện tại đều tập trung ở đình viện còn lúc này, Nhạc Thành đang ở trong phòng của Hàn Nguyết, Nguyệt Nhi cúi đầu xuống thẹn thùng.
Mà lúc này, ma trảo của Nhạc Thành đã vòng quanh người của mỹ nhân, theo sự hấp dẫn của ma lực, Nhạc Thành không còn kiêng kỵ nữa
Hàn Nguyệt sớm đã bị Nhạc Thành trêu chọc khiến cho mê say, môi son của nàng hé mở, bộ ngực đẹp khẽ nhấc lên, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra đầy đỏ ửng, thân thể duyên dáng vô cùng.
Nhạc Thành còn chưa kịp phản ứng thì Hàn Nguyệt đã ôm lấy cổ hắn, đưa bờ miệng nhỏ nhắn dán chặt lên bờ môi cua rhawns, song phong gắt gao dựa vào ngực của Nhạc Thành.
Trong náy mắt, Nhạc Thành mơ hồ cảm thấy dưới bụng của mình giống như bốc lửa, kế tiếp Hàn Nguyệt cũng trở nên quay cuồng, nàng dùng đầu lưỡi không ngừng chạm vào hàm răng của Nhạc Thành.
Hai tay của Nhạc Thành ngao du khắp thân thể của nàng, hai bàn tay của hắn chạm vào bộ vị mềm mại nhất trên người của nàng, không ngừng xoa nắn.
Hàn Nguyệt không ngừng dùng cái lưỡi thơm tho của mình luồn vào trong miệng của Nhạc Thành, cánh tay thì vuốt ve sau lưng của hắn ,bờ môi anh đào thơm ngát như muốn đốt cháy cả thân thể của Nhạc Thành. không ngừng trêu chọc đầu lưỡi của hắn.
Nhạc Thành phối hợp với Hàn Nguyệt, cảm nhận thấy bờ môi anh đào nhỏ nhắn của nàng đang chạm vào miệng của mình, hắn ngày càng cảm thấy điên cuồng.
Sau một lúc lâu, Nhạc Thành cũng đã thấy Hàn Nguyệt rời khỏi bờ môi của mình, hồng thủy tràn lan, Nhạc Thành nhìn vào hai mắt của nàng.
Lúc này dưới bụng của Nhạc Thành đã bị đốt bởi một luồng hỏa diễm, giống như bị treo giữa không trung, cần một điểm dừng chân vậy.
Mà lúc này phong tình phóng đãng, Hàn Nguyệt dụ người cũng khiến hắn khó mà có thể kìm chế nổi, mồ hôi của Hàn Nguyệt toát ra, nàng không ngờ rằng tối nay mình lại có thể như vậy, không khỏi có chút thẹn thùng, chỉ là bụng nàng lúc này cũng bị hỏa diễm tiêu đốt, nàng cũng muốn Nhạc Thành dập tắt nó.
Bỗng dưng, đúng lúc này Nhạc Thành rên rỉ một tiếng, bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy Nhạc Thành.
Đau đớn cùng với khoái cảm do Nhạc Thành mang tới bộ ngực mềm mại dán chặt lên trên người của Nhạc Thành, Nhạc Thành cũng cảm nhận được hiện tại Hàn Nguyệt cũng vô cùng sung sướng.
Bộ ngực của Hàn Nguyệt dính lên bộ ngực của Nhạc Thành, thân thẻ của nàng run rẩy một cái.
Ở trên giường, môi son dán chặt, vạn chủng xinh đẹp.
Cứ như thế phiên vân phúc vũ, hợp mà phân, phân mà hợp, càn khôn điên đảo.
Ngay sau đó xuân ý vẫn dạt dào, tiếng rên rỉ vang lên không dứt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Một đêm hoa nở vài lần, sang hôm sau, ánh mặt trời chiếu tới, một thiên kiều bá mị vưu vật hiện tại đang nằm trong lồng ngực Nhạc Thành.
- Nhạc Thành, trời đã sáng, chúng ta mau rời khỏi giường thôi.
Hàn Nguyệt ôn nhu nói với Nhạc Thành.
- Tối hôm qua ai cuồng dã như vậy, tại sao hôm nay vẫn ngượng ngùng?
Nhạc Thành trêu chọc mà nói