Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Binh Biến Huyền Vũ Môn Bắt Đầu

Chương 23: Khâm sai đại thần




Chương 23: Khâm sai đại thần

“ Dừng tay lại” Trần Lâm quát lớn, nhanh chân đi đến, đưa tay ngăn cản hai tên công an.

“ Ngươi là ai, dám ngăn cản bản quan thi hành công vụ, bây đâu, bắt lấy hắn” tên Trưởng quan rút kiếm ra chỉ thẳng Trần Lâm quát lớn.

“ Ta là Khâm sai đại thần, từ kinh thành Trường An đến, các ngươi thân là Công An mà dám làm xằng làm bậy, đáng bị tội gì” Trần Lâm vừa nói vừa móc ra lệnh bài Khâm Sai giơ lên trước mặt.

“ Khâm sai đại thần ? Ta làm sao chứng thực lệnh bài của ngươi là thật hay giả, bây đâu, bắt tên điêu dân này cho ta” tên Trưởng Công An nhíu mày nói.

Hai tên công an rút đao ra nhào tới, định bắt lấy Trần Lâm.

“ Đùng ... Đùng ...”

Triển Chiêu chưa kịp ra tay thì đã thấy hai tên Công An lăn lộn nằm dưới đất, trên chân mỗi tên đều có một cái lỗ, máu chảy be bét.

Trần Lâm thổi khói bốc lên từ nòng súng, sau đó chỉ thẳng vào tên Trưởng Công An, cười nói: “ Thế nào ? Các ngươi có tin ta là Khâm Sai đại thần hay chưa ?”

“ Ta tin, ta tin, đừng bắn ta” Tên Trưởng Công An cũng không phải là không biết uy lực của súng, vội gật đầu như gà mổ thóc nói.

“ Mang ta đến Trụ Sở Công An Dương Châu, đi mau” Trần Lâm quát lớn.

“ Dạ ... dạ .... đại nhân”

Theo sự hướng dẫn của tên Trưởng Công An, Trần Lâm cùng Triển Chiêu đi đến một tòa nhà rộng lớn có hai tầng. Nơi đây là Trụ Sở Công An của thành Dương Châu, do Giám Đốc Công An Bành Thế Hỷ quản lý.

“ Gọi Bành Thế Hỷ ra đây, bản Khâm Sai muốn gặp hắn” Trần Lâm lớn tiếng nói.



“ Dạ, đại nhân, tiểu nhân đi gọi ngay”

Một lúc sau, một tên béo ú mặc sắc phục Công An tiến ra, sau lưng hắn là mấy chục tên thuộc hạ, tay cầm binh khí.

“ Ngài là Khâm Sai đại thần từ kinh thành đến ? ta là Giám Đốc Công An Dương Châu, Bành Thế Hỷ, không biết đại danh của ngài” Bành Thế Hỷ chắp tay nói.

“ Ta tên Bùi Nguyên Đức, Khâm Sai từ Trường An, mấy ngày hôm nay ta đã quan sát thuộc hạ của ngươi làm việc, không những dám ăn hối lộ mà còn bắt bớ thường dân vô tội, ngươi biết tội chứ ?” Trần Lâm nghiêm mặt nói.

“ Bùi Nguyên Đức, bản quan cô lậu quả văn, quả thật chưa nghe qua tên ngài bao giờ. Bùi Đại nhân, ngài mới đến Dương Châu, nên không biết Dương Châu không giống như các nơi khác ... nơi đây, nước rất sâu a” Bành Thế Hỷ cười nói.

“ Nước rất sâu ? Ha ha ... Xin Bành đại nhân chỉ giáo” Trần Lâm tỏ vẻ ngạc nhiên, chắp tay nói.

“ Dương Châu thành chính là lãnh địa của một vị Vương gia, ngay cả Thứ Sử Dương Châu Trương Đức Cảnh, Giám Đốc Cục Điều Tra ở Dương Châu Phó Trọng Các và bản quan, tất cả đều tuân theo lệnh ông ta mà hành sự. Hoàng Thượng tuy quản lý rất chặt, nhưng ở Dương Châu này là vương quốc riêng của Vương Gia, tất cả tin tức ở đây, triều đình đều không biết tí gì. Chim khôn biết chọn cành mà đậu, Bùi đại nhân, ta khuyên ngài nên biết thời thế. Nếu ngài hợp tác cùng chúng ta, ta tin tưởng Vương Gia sẽ trọng dụng ngài, còn bằng không, ta không biết Bùi đại nhân có mạng rời khỏi Dương Châu này không nữa” Bành Thế Hỷ vuốt ria mép, cười nói.

“ Xin hỏi Bành đại nhân, ngài Vương gia ấy tên gì ?” Trần Lâm biểu hiện sợ hãi chắp tay nói.

“ Bùi đại nhân không cần biết nhiều, nếu ngài thật lòng muốn làm việc cho Vương Gia, ta đây sẽ tiến cử ngài” Bành Thế Hỷ xoa xoa bàn tay, cười nói.

“ Ồ, vậy Bùi Nguyên Đức mong được Bành đại nhân giúp đỡ” Trần Lâm mỉm cười, chắp tay nói.

“ Ha ha ... Bùi đại nhân rất thức thời, ta sẽ lập tức cho người mời Thứ Sử Dương Châu và Giám Đốc Cục Điều Tra Dương Châu đến đây hội bàn, cộng đồng hợp tác làm việc vì lợi ích chung” Bành Thế Hỷ sốt sắng nói.

“ Được vậy thì tốt quá, cảm tạ Bành đại nhân” Trần Lâm gật gù nói.

Một lúc sau, Thứ Sử Dương Châu Trương Đức Cảnh và Giám Đốc Cục Điều Tra Dương Châu Phó Trọng Các đều đích thân đến, cả hai dẫn theo không ít thuộc hạ.



Trương Đức Cảnh là một lão già khoảng năm chục tuổi, râu dài bạc trắng, thân hình bệ vệ, Phó Trọng Các là một trung niên khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, thân hình cao lớn, bước đi hữu lực, chứng tỏ có võ nghệ trong người.

“ Bản quan, Trương Đức Cảnh, ra mắt Khâm Sai đại nhân”

“ Bản quan, Phó Trọng Các, ra mắt Khâm sai đại nhân”

“ Bùi Nguyên Đức, xin chào hai vị đại nhân”

Bốn người ngồi đối diện nhau, Trương Đức Cảnh hướng Trần Lâm nói: “Ta nghe Thế Hỷ nói Bùi huynh đệ đã đồng ý làm việc cho Vương Gia ?”

“ Đúng vậy, Bùi Nguyên Đức, mong được các vị đại nhân nói giúp với Vương Gia” Trần Lâm chắp tay, ra vẻ thành thật nói.

“ Ha ha ha ... nếu Bùi huynh đệ đã tỏ rõ lập trường, chúng ta cũng không tiếc công sức để tiến cử. Thật ra, ba người chúng ta cũng rất ít được gặp mặt Vương Gia, tất cả mọi mệnh lệnh đều do thuộc hạ của Vương Gia gửi đến. Bùi huynh đệ cứ làm việc cho tốt, Vương Gia thấy vừa ý sẽ cho triệu kiến” Trương Đức Cảnh cười nói.

“ Ồ, vị Vương Gia đó có phải là Trường Lạc Vương Lý Hữu Lượng ?” Trần Lâm dò hỏi.

“ Ha ha ha ... nếu Bùi huynh đệ đã biết thì dễ làm việc hơn rồi, Bùi huynh đệ cứ trung tâm làm việc cho Trường Lạc Vương, lợi ích sẽ không bao giờ thiếu phần của huynh đệ” Phó Trọng Các cười nói.

“ Phó đại nhân nói rất đúng” Trần Lâm cười nói, gõ lên bàn 3 cái.

“Ầm”

Triển Chiêu nhận được tín hiệu, lập tức đá tung cái bàn lên, ánh kiếm sáng loáng lướt qua ba người bọn Trương Đức Cảnh.

“ Ah”



“ Ah ... Ah ...”

“ Ah ... ngươi”

Gân tay, gân chân của ba người Trương Đức Cảnh ngay lập tức bị đường kiếm tuyệt luân của Triển Chiêu cắt đứt, ba người đau đớn ngồi co quắp xuống đất.

“ Bùi Đức Nguyên, ngươi c·hết chắc rồi, đừng mong bước chân ra khỏi đây” Bách Thế Hỷ gương mặt hung tợn nhìn Trần Lâm quát tháo.

“ Ngươi thực ra là ai ?” Trương Đức Cảnh hét lớn.

“ Người đâu, bắt hai tên này lại cho ta” Phó Trọng Các hét ầm lên gọi thuộc hạ của hắn.

“ Đùng ... Đùng ... Đùng ... Đùng ... Đùng ... Đùng ... Đùng ... Đùng ... Đùng ... Đùng ...”

“ Ah ... Ah ... Ah ...Ah ...Ah ...Ah ...”

Đúng lúc đó, hàng loạt tiếng súng vang lên, từ bên ngoài ập vào hàng trăm tên Cận Vệ Hoàng Gia, đám thuộc hạ của ba tên Trương Đức Cảnh, Phó Trọng Các ngay lập tức b·ị b·ắn thành cái sàng.

“ Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, mong Hoàng thượng trách tội” Medvedev tiến vào, quỳ một chân xuống nói.

“ Khanh đứng lên đi” Trần Lâm phất tay nói.

Ba tên Trương Đức Cảnh nghe xưng hô giữa hai người thì mắt trợn trừng, miệng há hốc, không thể tin tưởng nổi những gì đang diễn ra.

“ Mạt tướng làm việc thất trách, xin bệ hạ giáng tội” Tiết Vạn Triệt cùng Phùng Dực lúc này cũng tiến vào, quỳ xuống đất, dập đầu nói.

Năm ngày trước, Trần Lâm có viết một phong thư gửi cho Medvedev bằng chim bồ câu, hắn ra lệnh cho Tiết Vạn Triệt cùng Phùng Dực tức tốc đến Dương Châu để xử lý một vụ án t·ham n·hũng cực lớn. Hai người này sau khi nhận được tin tức, lập tức cùng với Medvedev ngày đêm chạy đến Dương Châu.

Sáng nay bọn họ đã đến nhưng nhận được tin tức của Trần Lâm chưa cho lộ diện, đợi xem một vở tuồng hay.