Chương 17: Thời khắc giao thừa
Một lúc sau, Trần Lâm đã đến phủ của Hiền Phi.
“ Bệ hạ giá đáo”
Hiền Phi Trịnh Quan Âm cùng đám cung nữ tiến ra tiếp đón Trần Lâm.
“ Nàng không cần phải ra chào ta, nàng đang mang thai trong người đó, có biết không ?” Trần Lâm vội tiến tới dìu Trịnh Quan Âm đi vào bên trong phòng, ngồi lên giường.
“ Th·iếp đã nghe Phùng Thái Y báo, th·iếp còn nghe nói Hoàng Hậu nàng cũng đã mang thai, th·iếp chúc mừng hoàng thượng” Trịnh Quan Âm dịu dàng nói.
“ Hai nàng mang thai làm Trẫm rất vui, nàng hiện tại phải biết giữ gìn sức khỏe của mình cho tốt, hạn chế làm việc nặng có biết không ?” Trần Lâm cầm tay Trịnh Quan Âm nói.
“ Th·iếp tuân chỉ, chỉ là trong thời gian này th·iếp không thể hầu hạ bệ hạ được, xin bệ hạ bỏ qua cho thần th·iếp” Trịnh Quan Âm dịu dàng nhìn Trần Lâm nói.
“ Nàng đừng lo việc đó, Trẫm đã biết, quan trọng nhất là sức khỏe của nàng và đứa bé trong bụng” Trần Lâm cười xòa nói.
“ Th·iếp rất mong có thể vì hoàng thượng sinh được một hoàng tử, nối dõi tông đường cho họ Lý” Trịnh Quan Âm nghẹn ngào nói.
“ Nàng đang nhớ về Thừa Đạo đúng không ? Nàng đừng suy nghĩ nhiều, bọn Thừa Đạo chắc chắn mong muốn nàng được sống vui vẻ, ta cũng muốn như vậy” Trần Lâm ôm Trịnh Quan Âm vào lòng an ủi.
“ Hoàng thượng, chàng tốt với thần th·iếp quá” Trịnh Quan Âm thì thầm nói.
“ Nàng nghỉ ngơi đi, ta không tốt với nàng thì tốt với ai ...”
Thái Cực Điện, Kinh thành Trường An.
“ Khởi bẩm bệ hạ, 10,000 khẩu súng kíp tất cả đã được hoàn thành, vi thần đã giao toàn bộ cho Thống Lĩnh Cấm vệ Medvedev” Công Bộ Thượng Thư Bùi Chính tiến lên chắp tay nói.
“ Tốt, Trẫm rất hài lòng, Bùi ái khanh lập được đại công, Trẫm ban thưởng 1,000 lượng hoàng kim, 100 cuộn lụa”
“ Tạ hoàng thượng long ân” Bùi Chính vui mừng chắp tay nói.
“ Bùi ái khanh, Trẫm còn có một việc cần khanh đi làm, qua điều tra, Trẫm thấy sản lượng quặng sắt Đại Đương khai thác được mỗi năm còn quá thấp. Trẫm muốn khanh phụ trách đẩy mạnh việc khai khoáng quặng sắt, tìm kiếm các mỏ sắt mới trên khắp lãnh thổ Đại Đường. Chi phí Trẫm đã chuẩn bị cho khanh, hãy đến ngân khố lĩnh” Trần Lâm hướng Bùi Chính nói.
“ Thần tuân chỉ”
“ Lỗ Hữu Bát, khanh hãy kết hợp với Bùi Chính trong việc luyện chế quặng sắt, kỹ thuật lò luyện thép Bessemer đã có kết quả khả quan, hãy đưa vào thực hiện ngay. Trẫm muốn vào thời điểm này năm sau, Đại Đường sẽ sản xuất được 100,000 tấn thép” Trần Lâm hướng sang Lỗ Hữu Bát nói.
“ Vi thần tuân chỉ” Lỗ Hữu Bát gật đầu nói, cả tháng nay hắn và hàng ngàn thuộc hạ tập trung nghiên cứu ra phương pháp luyện thép bằng lò Bessemer do Trần Lâm đưa cho, hắn tin tưởng thực hiện theo lời Trần Lâm như mọi khi, và thực tế đã thành công.
Từ trước tới nay, Đại Đường sản xuất thép rất nhỏ lẻ, cao lắm chỉ khoảng ngàn tấn nhưng phương pháp lò Bessemer này có thể sản xuất thép với quy mô vô cùng lớn, Lỗ Hữu Bát nhẩm tính sản xuất được 100,000 tấn là điều có thể.
“ Rất tốt, Trẫm chờ tin tốt lành từ hai khanh” Trần Lâm gật đầu nói.
Luyện kim là ngành quan trọng nhất của một nền kinh tế, Trần Lâm luôn biết điều đó. Để xây dựng các tòa nhà cao tầng, để tổ kiến một đội quân hùng mạnh, có súng, có đại bác, có xe tăng, ... vật liệu thép là không thể ít.
Thời gian đã đến buổi trưa.
“ Các vị ái khanh, hôm nay Trẫm muốn khoản đãi các vị ái khanh một món ăn mới, người đâu, mang lên đây”
Hàng chục tên trong Ngự thiện phòng bưng lên các bàn ăn, bên trên sắp xếp một bếp than hồng và một cái nồi nhỏ, bên cạnh có mấy dĩa thức ăn sống như thịt bò, cá, tôm, nấm, rau, củ và có cả mì gói ăn liền.
Sau khi các văn thần võ tướng ai nấy đã yên vị, Trần Lâm nhìn qua một lượt bọn họ, thấy người nào cũng tò mò nhìn món ăn trên bàn thì cười nói.
“ Các vị ái khanh, hẳn các vị ái khanh đang thắc mắc về món ăn này, đây gọi là món lẩu dùng để ăn trong mùa đông”
“ Đợi khi nước trong nồi sôi lên, dùng đũa bỏ đồ ăn vào nồi, đợi lúc chín thì mang ra ăn. Nước lẩu trong nồi có nhân sâm, linh chi, bột ớt, gừng cay, xương bò, ... nên nước rất ngọt và làm ấm người. Các vị ái khanh, thưởng thức ...” Trần Lâm vừa nói vừa thực hiện rất thuần thục là bá quan văn võ trố mắt nhìn.
Nước bắt đầu sôi, hương thơm nồi lẩu bốc ra thơm ngào ngạt, làm cho các văn võ bá quan phải nuốt nướt miếng, bọn họ lập tức bắt chước Trần Lâm lấy thức ăn cho vào nồi lẩu.
“ Whoa, thật là ngon”
“ Qúa ngon”
“ Chính là mỹ vị”
“ Cực phẩm”
“ Không nghĩ ăn theo cách này lại ngon như vậy”
“ Bệ hạ nghĩ ra cách ăn hay thế này, thật tài tình”
Đám văn thần võ tướng vừa ăn vừa trầm trồ khen ngon, ngay cả Ngụy Trưng người trước nay rất tiết chế trong ăn uống cũng không khỏi khen nức nở.
“ Nếu thấy ngon các khanh hãy quảng bá món ăn này cho cả thiên hạ đều biết, Trẫm muốn bách tính Đại Đường đều có thể thưởng thức nó” Trần Lâm cười nói.
“ Bệ hạ thương dân như con, thật là phúc của bách tính, phúc của Đại Đường” Ngụy Trưng chắp tay hướng Trần Lâm nói.
“ Ngụy đại nhân nói chí phải”
“ Bệ hạ anh minh”
“... ...”
Ba mươi tháng chạp, năm 626.
Khắp thành Trường An đắm chìm trong màng tuyết trắng, nhà nhà đang tấp nập tồ chức mừng Tết đến, từ người lớn đến trẻ nhỏ đều vui vẻ nói cười, năm nay cuộc sống của bọn họ có nhiều đổi mới, sung túc hơn hẳn mọi năm. Tất cả những điều đó là do tân hoàng đế ban cho, đã có rất nhiều người biểu hiện lòng biết ơn đối với vị Tân hoàng đế này.
Trần Lâm lúc này đang dẫn đầu văn võ bá quan đi tế tổ tiên, bái tế thiên địa cầu phúc đến. Đoàn người lũ lượt thắp thương cầu nguyện, không khí rất trang nghiêm.
Các hoàng thân quốc thích họ Lý cũng đã đến đông đủ, ngay cả Thái Thượng Hoàng Lý Uyên cũng có mặt, nhìn sắc mặt hồng nhuận của Lý Uyên, Trần Lâm không khỏi vui vẻ trong lòng.
Bá quan văn võ, cùng tất cả quần thần, sau khi thắp hương cầu phúc năm mới liền quay trở lại Thái Cực Điện.
Ngày 30 đã đi dần đến cuối ngày, bóng đêm kéo đến, khắp thành Trường An treo đèn kết hoa, trông vô cùng bắt mắt, chỗ nào cũng sáng rực rỡ hơn hẳn thường ngày. Phố phường tấp nập, người đi lại đông vui náo nức.
Trong Hoàng cung, buổi biểu diễn múa y vũ hoành tráng bao gồm hàng nghìn cung nữ đang diễn ra, những nàng cung nữ trên tay cầm đèn hoa sen, múa uyển chuyển theo nhạc cung đình trông vô cùng xinh đẹp.
Trần Lâm ngồi trên ngai vàng phía trên, bên cạnh hắn là Hoàng Hậu, Hiền Phi, đám tần phi, các công chúa và đám hoàng thân quốc thích.
Ở hai bên là đám quan lại văn võ, tất cả đều đang thưởng thức buổi ca vũ.
Gần đến giữa đêm, Trần Lâm hướng văn võ bá quan dõng dạc nói: “ Đêm nay giao thừa, Trẫm có món quà muốn tặng cho các vị ái khanh, các vị ái phi, các con dân Đại Đường, cảm ơn tất cả mọi người đã làm việc chăm chỉ để cho Đại Đường chúng ta ngày càng thịnh thế ... Trịnh công công, làm đi”
“ Nô tài tuân chỉ” lão thái giám già chắp tay vái sau đó chạy về phía xa xa.
“ Chiếu ... chiếu ... chiếu ... chiếu ... chiếu ...”
“ Đùng ... Đùng ... Đùng ... Đùng ... Đùng ...”
Đám cung tần mỹ nữ, hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan còn đang ngơ ngác thì một quang cảnh đẹp mắt đã xuất hiện.