Tự Bạch

Chương 71




Giản Thư để Lê Hành đỡ mình, tay chân cứng đờ trở lại phòng bệnh, như thể đột nhiên bị liệt, nhưng anh không còn chống cự tư thế này nữa. Khi đi ngang qua quầy y tá, anh thực sự nghe thấy một tràng giọng hạ thấp thán phục và bình luận thiện chí, mặc dù không nghe rõ những cô gái nhỏ đang nói gì, nhưng Giản Thư đột nhiên cảm thấy những chuyện này không làm mình khó chịu như vậy, ngược lại dưới đáy lòng lại sinh ra một cảm giác thẹn thùng.

Thẹn thùng--

Cái loại tâm trạng vừa lo lắng vừa vui vẻ này, nếu không phải ngày hôm nay gặp đến tận hai lần thì Giản Thư suýt chút nữa đã cho rằng nó đã bị chính mình diệt trừ.

Những ngày này ở cùng Lê Hành, trải qua nhiều chuyện đã thực sự không ngừng làm mới sự hiểu biết của anh về bản thân.

Buổi chiều, khi bác sĩ Lưu đến làm trị liệu, Giản Thư đã kể chuyện này cho cô nghe, giọng điệu có chút phấn khích và tự hào mà chính anh cũng không nhận ra.

Bác sĩ Lưu vẫn kiên nhẫn lắng nghe, không biết ghi chép gì vào trong sổ, chỉ để lại một khoảng lặng ngắn ngủi.

"Anh đã làm rất tuyệt, bây giờ chúng ta chỉ còn sót lại một chủ đề cuối cùng để nói thôi."

Giản Thư giật mình, trong tiềm thức siết chặt chăn bông dưới tay.

"Anh có thể kể cho tôi nghe về mối quan hệ trước đó của anh được không?...Vị Lương tiên sinh kia là người như thế nào?"

"Anh ta..." Giản Thư cảm thấy dây thanh âm của mình khô khốc, ngay cả giọng nói cũng hơi run.

Không nên như thế này, đã lâu rồi anh không bước đi thoải mái như vậy, tại sao anh vẫn không thể trút bỏ những kí ức khó chịu và cảm giác khiến lồng ngực người ta như nghẹn lại này?

Giản Thư có chút hoảng hốt. Anh nóng lòng mở miệng, e sợ sự chậm trễ sẽ khiến người khác lầm tưởng rằng anh vẫn còn đang luyến tiếc - nhưng không hiểu sao càng nghĩ lại anh càng hoảng sợ, cổ họng nghẽn lại, dĩ nhiên không biết phát ra tiếng như thế nào.

Giản Thư không biết làm sao mà đưa tay cầm lấy cái cốc trên đầu giường, nhưng trong lòng hoảng sợ mà làm đổ nước lên giường, chẳng mấy chốc đã để lại dấu vết.

Cho đến khi bác sĩ Lưu bước đến để giúp giải quyết mớ hỗn độn nhỏ này, Giản Thư mới cố gắng bình tĩnh lại.

Những chuyện này cơ bản không có gì mà không thể nói, nhưng từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ nói với ai - ngay cả Lê Hành cũng không biết tất cả sự tình. Có lẽ nếu một thứ gì đó tồn tại trong lòng quá lâu, nó sẽ trở thành một vết sẹo cứng đầu, không dám chạm đến và cũng không có cách nào để nói cho người khác biết.

Mất đi tình yêu còn để lại bóng ma tâm lý, Giản Thư đột nhiên rất thất vọng về chính mình.

"Đừng lo lắng." Bác sĩ Lưu ngồi lại gần hơn, xoa xoa cánh tay của Giản Thư, "Anh chỉ là không quen nói chuyện này với mọi người, anh có thể thử bắt đầu với tôi."

Trong một giây, Giản Thư theo bản năng muốn lùi bước.

Anh đang nghĩ, thực ra bây giờ chuyện này cũng đã khá rồi, anh cũng đang dần hòa nhập với cuộc sống của một người bình thường, dù tiến độ không quá nhanh nhưng một ngày nào đó anh cũng sẽ làm được - cho dù không phải hoàn toàn chân thật, ít nhất anh sẽ có thể trở thành một người bình thường "trông" bình thường.

Tuy nhiên, lần này, khi nhìn bác sĩ tâm lý của mình với tâm trạng cầu cứu, trong mắt cô lại không hề có chút nhân nhượng nào, tất cả sự động viên và kiên nhẫn đều chỉ ra một con đường duy nhất.

"Mặc dù trước đây chuyện này xem như là bệnh của anh." Có lẽ hiểu được tâm trạng của Giản Thư, bác sĩ Lưu nói: "nhưng trên thực tế, chúng ta đều biết rằng đây mới là mấu chốt của vấn đề."

Giản Thư không nói chuyện, anh sợ mình vừa mở miệng liền không kiểm soát được mà muốn đi tìm Lê Hành.

Mặc dù anh hiểu điều này là không thể.

"Anh muốn nói gì hay nói bao nhiêu đều không quan trọng."

Giản Thư cảm thấy mình đã tốn rất nhiều thời gian, nhiều đến mức anh bắt đầu lo lắng bác sĩ sẽ mất kiên nhẫn, mới tìm ra giọng nói của chính mình

"Hắn là người đầu tiên tôi quen ở trường đại học, hắn hỏi tôi... có muốn hắn dẫn đi dạo quanh trường không."



Lúc đó anh rất mờ mịt, sự hao mòn khi ngồi tàu ghế cứng hơn mười tiếng đồng hồ giống như lúc bước chân vào thành phố đầy xe cộ tới lui này, hay lúc đi ngang qua trường học nhìn thấy mọi người xung quanh ngăn nắp xinh đẹp, bị nguội lạnh đến mức vỡ vụn.

Phòng ký túc xá sáu người lúc đó vẫn trống không, ngoại trừ anh thì chỉ có Lương Tiềm Xuyên – một Lương Tiềm Xuyên cười đến vô cùng thân thiết.

"Tôi từng đến đây tham gia trại hè trước kỳ thi tuyển sinh đại học, khá quen thuộc với ở đây, nếu không thì để tôi đưa cậu đi dạo."

——Nhiều năm sau đó, Giản Thư vẫn nhớ rõ người đàn ông đã từng hỏi chính mình như vậy.

Khiến anh cho là, thế giới ở đây vẫn luôn tốt đẹp như anh từng mong đợi.

Giản Thư rơi vào ký ức hỗn loạn không đầu không cuối. Anh phát hiện mình có rất nhiều thứ để nói, nhưng anh lại không biết phải nói gì.

"Khi hắn rời đi... Tôi đứng ở trên lầu, tôi nghe thấy tiếng xe của hắn lái ra khỏi tiểu khu, hắn không nói với tôi câu nào, nên tôi... tôi cũng không biết phải nói gì..."

Đây chính là kết cục của đoạn tình cảm đó.

Buổi tối hôm đó, khi cửa phòng bệnh mở ra, Lê Hành nhìn thấy đôi mắt của Giản Thư dường như đã đỏ lên.

Chỉ với một ánh nhìn, trái tim hắn đã quặn thắt.

Bác sĩ Lưu đi ra, quay người lại và đóng cửa, tựa hồ cô lời muốn nói với Lê Hành.

Hai người bước sang một bên vài bước, Lê Hành vẫn đang nhìn vào bên trong qua khe cửa, Giản Thư khom lưng, vùi mặt vào lòng bàn tay, vai khẽ rung động.

Trong đầu Lê Hành chỉ còn lại một ý nghĩ — A Thư thực sự đã khóc.

"Mọi chuyện diễn ra thuận lợi, đừng lo lắng." Bác sĩ Lưu nói, "Mặc dù tâm tình có chút kích động, nhưng bệnh nhân rất hợp tác, vấn đề mấu chốt cơ bản đã được giải quyết."

"Tôi nên...làm gì?" Lê Hành hỏi.

"Động viên anh ấy, bình tĩnh lại là tốt rồi."

Lê Hành gật đầu, không nói gì.

"Đôi khi, việc trút giận một cách có chừng mực trong lúc trò chuyện là chuyện bình thường và cần thiết."

"Tôi có thể biết hôm nay hai người đã tâm sự chuyện gì không?" Lê Hành đột nhiên hỏi.

Bác sĩ Lưu do dự một lúc, đang định mở miệng thì nghe thấy Lê Hành nói:

"Thật ra tôi cũng đoán được. Tôi chỉ muốn biết, chuyện của người đó... sau này sẽ không làm tổn thương em ấy nữa chứ?"

"Anh ấy có thể khắc phục, sau này sẽ càng ngày càng tốt. Từ lần sau, tôi sẽ kết thúc việc chẩn đoán và trị liệu bằng kiểu nói chuyện này, tôi sẽ thực hiện một số hoạt động để giúp anh ấy hồi phục, sau này sẽ không khổ cực như vậy."

Lê Hành gật đầu, vô cùng trịnh trọng nói với bác sĩ Lưu:

"Cảm ơn ngài rất nhiều, tôi cũng có thể cảm nhận được gần đây Giản Thư đã tốt hơn rất nhiều."

Bác sĩ Lưu mỉm cười, chào Lê Hành rồi rời đi.

Nghe thấy tiếng có người đẩy cửa bước vào, Giản Thư nhìn lên thấy Lê Hành đang tiến lại gần, anh không chút do dự nhào vào vòng tay của đối phương.



Nhào, Lê Hành ngạc nhiên, hóa ra cũng sẽ có một ngày đó hắn có thể áp dụng sự mô tả này trên người của Giản Thư.

"Ấm ức?" Lê Hành thấp giọng hỏi bên tai Giản Thư.

"...Ừm."

"Em còn muốn khóc hửm?"

"...Ừm."

Lê Hành thở dài, trong lòng vừa chua xót vừa có chút mềm mại, thầm nghĩ vậy thì cứ khóc đi, để tất cả những giọt nước mắt đau khổ này rơi một lần cho xong, sau này sẽ không bao giờ có khoảnh khắc như thế này nữa.

"Vậy thì em cứ khóc đi, khóc đến khi đói bụng thì chúng ta liền ăn cơm." Lê Hành nói.

Giản Thư không thay đổi động tác, giống như không biết mệt, từ trầm mặc rơi lệ chuyển sang cao giọng khóc thành tiếng, từ đầu đến cuối đều không nói một lời.

Cho đến khi Lê Hành cảm thấy khắp người đau nhức, Giản Thư mới từ từ bình tĩnh lại, thân thể kịch liệt run rẩy, là phản ứng của việc khóc.

Một lúc sau, Lê Hành nghe thấy một giọng nói khàn khàn phát ra từ người ở trong lồng ngực của mình:

"A Hành anh... Em yêu anh, chỉ yêu anh, yêu anh nhất."

Mũi Lê Hành chua xót, cảm giác mình cũng sắp khóc.

Hai người đàn ông to lớn lần thứ ba chạy tới ôm nhau khóc, cũng xem như coi là kỳ quan của thế giới, Lê Hành ở trong lòng tự giễu.

"Em còn khóc sao?"

Giản Thư lắc đầu: "Khó thở..."

Sau đó Lê Hành mới đặt Giản Thư xuống, đặt ống dưỡng khí cho anh hít oxy, trong khi tay vẫn nắm lấy tay anh.

Gương mặt của anh tái nhợt, chỉ có viền mắt và mũi là đỏ, trông khá đáng thương.

Nhưng trong đôi mắt trong veo ấy, dường như ẩn chứa một sự thoải mái chưa từng có.

Tại sao lúc đó không phải là Lê Hành? - Ngay từ lúc bắt đầu ấy.

Giản Thư đột nhiên nghĩ.

À, đúng rồi, Lê Hành khi còn học đại học... thực sự vô cùng tự lập. So với người khác, hắn thậm chí càng không thể xâm phạm, làm người vô cùng thanh cao, chính trực, hắn làm gì cũng vô cùng tiết chế, vừa tiết chế vừa thận trọng, không giống người cùng trang lứa.

Khi đó hắn hiếm khi nói chuyện với anh, nhưng dường như mỗi khi anh cần sự giúp đỡ, hắn đều đúng lúc mà xuất hiện, sau đó đúng mức mà xuất lực, thường vào những thời điểm như vậy, Giản Thư sẽ cảm thấy người đàn ông tràn ngập cảm giác khoảng cách này kỳ thực rất dễ tiếp xúc.

Cho nên, khi trở thành bạn tốt, thậm chí rất nhiều năm sau, lúc giãy dụa đến đường cùng mạt lộ, anh vẫn cứ nghĩ đến người bạn tốt đó đầu tiên.

Vì vậy vài năm sau đó, hai người đã trở thành bạn trai, người yêu của nhau.

Không phải lúc nào ông trời cũng làm khó một người, bắt đầu từ một ngày nào đó, sẽ cho người đó một lối thoát.

Những lời này rất đúng.