Tự Bạch

Chương 70




Liệu pháp tâm lý không ảnh hưởng đến cơ thể của Giản Thư như Lê Hành lo sợ. Tinh thần của anh đang hồi phục chậm nhưng lại ổn định - ngoại trừ việc đứa bé trong bụng anh tiếp tục lớn lên, khiến anh hành động bất tiện.

Một ngày kia - Lê Hành nhớ rất rõ - là lần đầu tiên Giản Thư được phép rời khỏi phòng bệnh kể từ khi nhập viện. Điều này có nghĩa là chứng tăng huyết áp do mang thai cuối cùng không còn đe dọa tính mạng của Giản Thư và đứa bé nữa.

Cả hai đều vui vẻ một phen. Lê Hành cùng Giản Thư chậm rãi đi dạo trong khu vườn phía sau khoa nội trú, mặc dù đi đến mệt mỏi cũng không muốn về phòng bệnh nên hai người ngồi trong sân phơi nắng. Giản Thư dựa vào Lê Hành, có lẽ vì cảm thấy thoải mái, một lúc sau anh liền buồn ngủ, tựa đầu lên vai của Lê Hành, gật gù ngủ như gà mổ thóc.

Mùa đông, nhiệt độ xuống thấp, bên ngoài không có nhiều người nhưng cũng không hoàn toàn vắng vẻ, ngoài những bệnh nhân được người nhà đưa đi "hóng gió" thì cũng có nhiều nhân viên y tế vội vã băng qua đường hoa nhỏ để đi đường tắt. Nếu là trước đây, với trạng thái căng thẳng của Giản Thư thì đừng nói là ngủ ở đây, dù chỉ ngồi thêm một chút anh cũng không chịu được. Lê Hành kéo chiếc áo khoác dày cộm đắp kín cho anh, trong lòng không khỏi cảm thán, chỉ sau một tháng trị liệu tâm lý, anh đã có chuyển biến tốt như vậy rồi.

Cảm thấy đầu trên vai nặng hơn một chút, Lê Hành quay đầu nhìn sang, phát hiện đối phương đã từ trong mộng tỉnh lại rồi.

Giản Thư ngơ ngác mở mắt ra, có lẽ cảm thấy ánh nắng đột ngột có chút gay gắt nên đưa tay lên che nửa khuôn mặt, cong người vào trong vòng tay của Lê Hành.

"Tối hôm qua ngủ hơn mười giờ," Lê Hành phối hợp ôm lấy người vào lòng, dỗ dành Giản Thư giống như đang dỗ trẻ con đang ngủ. "Bây giờ lại ngủ tiếp? Em không phải bị biến chủng chứ?"

Giản Thư không trả lời, cũng không phản ứng. Ngay khi Lê Hành nghĩ rằng anh đã ngủ tiếp thì hắn đột nhiên cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo luồn vào quần áo và vỗ vào lưng hắn.

Thân thể Giản Thư yếu ớt, tay chân lúc nào cũng lạnh, lúc này ngồi ở bên ngoài, mặc dù trong ngoài đều ăn mặc rất ấm áp nhưng tay anh vẫn như băng. Lê Hành bị anh làm lạnh đến giật mình, nắm lấy cánh tay của người đó ra ngoài, đưa ánh mắt bất đắc dĩ nhìn "người gây họa". Khi Giản Thư ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh nhìn Lê Hành cũng không chột dạ, anh nắm chặt áo khoác của mình như lẽ tất nhiên, nói:

"Hôm nay nhiệt độ hạ thấp, lạnh quá."

Lê Hành: "..."

"Không cho em ngủ anh lại dỗ, càng dỗ lại càng buồn ngủ."

Giản Thư oán giận nói, trên mặt lộ ra vẻ không phục, anh dựa vào vai Lê Hành mượn lực, ngồi thẳng dậy. Sau khi rời khỏi nguồn nhiệt, anh mới phát hiện hôm nay thực sự không phải lạnh bình thường, nhất thời có chút hối hận, muốn dựa vào hắn lại nhưng lại không thể buông xuống mặt mũi. Lê Hành cảm thấy lồng ngực trống rỗng, trong lòng cảm thấy không thoải mái, đành phải nhận mệnh mà nghiêng qua ôm lấy Giản Thư, nghĩ đến bây giờ để người này có thể giở ra chút tính tình với mình, quả thực không dễ dàng.

"Được được, anh không dỗ nữa, chúng ta cứ ngồi ngốc ở đây, được không?"



Giản Thư cúi đầu, vùi hết mũi miệng vào chiếc khăn quàng cổ, lẩm bẩm một câu không rõ, Lê Hành không nghe thấy, hỏi lại. Giản Thư vì vậy mà miễn cưỡng kéo mình ra khỏi chiếc khăn, khổ não nói:

"Nhưng mà em thực sự buồn ngủ..."

Lê Hành không kìm lại được, bật cười.

"Được được, chúng ta trở về phòng ngủ, ngồi ở đây ngủ gà ngủ gật sẽ bị cảm lạnh." Lê Hành dùng cánh tay đỡ Giản Thư dậy.

Khi cả hai đang từ từ đi bộ trở về thì gặp phải cô y tá phụ trách phòng bệnh. Là cô gái đến tiêm thuốc cho mình, Giản Thư vẫn rất giỏi nhớ mặt người khác, bây giờ chỉ cần nhìn thoáng qua là anh đã nhận ra. Cô y tá nhỏ nhìn thấy hai người liền đi tới chào hỏi, Giản Thư theo bản năng muốn núp sau lưng Lê Hành, nhưng mới bước được nửa bước liền thu chân lại, tiếp tục đứng bên cạnh Lê Hành, chỉ là không tự chủ được mà nắm chặt tay của hắn, rõ ràng vẫn có chút sốt sắng.

Cô y tá dĩ nhiên không nhìn ra được cảm xúc nhỏ bé này cho nên thoải mái chào hỏi hai người, không biết là bị đông cứng hay xấu hổ, hai má cô có chút hồng lên, Giản Thư cười cười tán gẫu với cô hai câu, còn thực sự có bảy tám điểm bình tĩnh ở trong đó, mắt thường cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô y tá chuyển từ màu hồng sang ửng đỏ, cuối cùng có lẽ chính cô cũng cảm nhận được, tự giễu nói:

"Ai, hai người đứng cùng một chỗ quá đẹp mắt, mấy người ở quầy y tá chúng tôi đểu cảm thấy vô cùng ước ao, nhưng lại xấu hổ không dám nói với hai người..."

Giản Thư ngẩn người, sau đó anh càng cười sâu hơn, Lê Hành có thể cảm giác được, cuối cùng bàn tay đang nắm lấy tay hắn đã buông lỏng một ít.

Cô y tá có lẽ cảm thấy lời nói không đầu không đuôi của mình có chút ấu trĩ, trước khi hai người kịp trả lời, cô đã chuyển chủ đề và nghiêm túc nói với Lê Hành:

"Giờ bé đã lớn, gánh nặng đều đè lên thắt lưng và eo của ba ba, nếu không cẩn thận sẽ đau đến mức ban đêm không thể nghỉ ngơi. Lúc đi bộ bình thường, ngài có thể giúp nâng đỡ ở phía sau của ngài ấy, có thể bảo vệ cả hai người."

Nói xong, cô còn thận trọng kéo cánh tay của Lê Hành đặt lên lưng của Giản Thư.

Lê Hành ân cần đỡ lấy eo của Giản Thư, cũng thưởng thức đôi tai đang đỏ ửng trong lồng ngực của mình.

Cô y tá nhỏ đi về hướng khác họ, chỉ hàn huyên vài câu rồi vội vã chạy đi. Lê Hành nhanh chóng thích ứng với tư thế mới được mở khóa, cùng Giản Thư bước về khu nội trú, cảm giác có người khó chịu đến kéo căng từng thớ thịt trên người, liền hỏi:

"Em sao vậy? Sao lại trưng ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc thế kia?"

"Em, em, em không mệt lắm," Giản Thư nhỏ giọng nói, "Anh đừng như thế..."



Nếu là trước đây, chỉ cần Giản Thư từ chối, Lê Hành dù thế nào cũng sẽ thành thật rút tay về, nhưng bây giờ, đối phương quả thật đã bước vào giai đoạn cuối của thai kỳ, tình hình dù sao cũng khác rồi, nhìn biểu hiện gần đây của Giản Thư, Lê Hành cũng biết đã đến lúc cố gắng tiến thêm một bước nữa.

Đứa bé đã gần tám tháng, quan hệ của hai người vẫn cứ không minh bạch mà xen lẫn giữa tình cảm bạn bè và tình cảm của cặp đôi mới vừa yêu nhau, Lê Hành thấu hiểu rằng, ranh giới này không thể và cũng không phải mãi mãi là gánh nặng, những chuyện của quá khứ đã khiến Giản Thư không thể quyết đoán tiến thêm một bước nữa, vậy thì hắn không ngại tiếp tục là người chủ động.

Bắt đầu bằng một số động tác và giao lưu cẩn thận và khó phát giác, họ sẽ trở thành người yêu thực sự và cuối cùng là bạn đời.

Vì vậy, lần này, Giản Thư rất xấu hổ khi thấy A Hành nhà mình không có ý định thu tay về.

"Đây là y lệnh của bác sĩ," Lê Hành nói, "hơn nữa em xem, người ngoài cũng không thấy lạ mà còn ghen tị với em nữa."

Em đáng để được người khác ghen tị.

Giản Thư đột nhiên cảm thấy có chút xúc động, phản xạ có điều kiện buông lỏng tinh thần. Lúc cô y tá nhỏ nhìn thấy hai người thì kích động như nhìn thấy minh tinh, anh vẫn có thể nhớ rất rõ ràng. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh có đủ can đảm để nhìn thẳng vào một người xa lạ sau khi bước đi một mình trong một thời gian dài hoảng loạn, để cảm nhận những cảm xúc mà bấy lâu nay anh trốn tránh, không hiểu từ ánh mắt của đối phương, anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy rằng, giống như lời bác sĩ Lưu nói với anh trong quá trình điều trị, cảm xúc đó không hề chứa đựng sự khinh bỉ hay mỉa mai nào, mà ngược lại, đó là sự mong đợi, là một loại chúc phúc nào đó mà anh đã hy vọng từ lâu nhưng chưa bao giờ dám thực hiện.

Giản Thư ngước nhìn những người đang đi qua, một số người chú ý đến ánh mắt của anh, đối với cái ôm này dùng một thái độ xa cách nhưng lễ phép tôn trọng, như vậy rất tốt; một số thì lại đang đắm chìm trong chuyện hỉ bi của riêng mình, vội vàng lướt qua nhau, ánh mắt lơ đãng đảo qua người anh, không khác gì đang nhìn bất kỳ người xa lạ nào trên thế giới – như vậy cũng rất tốt.

A Hành nói, em đáng để được người khác ghen tị.

Mẹ Lê nói, con ngoan như vậy, kiếm đâu ra đứa thứ hai.

Bác sĩ Lưu nói, anh có một nhân cách tuyệt vời, bây giờ anh còn có một người yêu tuyệt vời.

Hóa ra anh có rất nhiều lý do để có thể hiên ngang khi đi trên đường, cây ngay không sợ chết đứng mà ưỡn ngực ngẩng đầu, trở thành một phần tử của xã hội mà không cần lo lắng bị phỉ nhổ, hóa ra tình yêu của anh không phải là một căn bệnh ghê tởm, người anh yêu thương cũng có thể trở thành "lương duyên tiền định" của anh.

Rất hạnh phúc.