Tự Bạch

Chương 50




Ngày khởi hành, trời nhiều mây.

Đến giữa trưa, mặt trời không còn quá gay gắt, nhiệt độ cũng vừa phải.

Suốt quãng đường đi, Giản Thư vẫn luôn có chút bất an. Đã gần chục năm anh không về quê, những con đường, ngõ hẻm ở đây đối với anh đã trở nên xa lạ. Ngược lại là Lê Hành, bởi vì lần trước đến đây mới cách không bao lâu cho nên hắn cảm thấy quen thuộc hơn một ít.

Con trai người hàng xóm cũ lắc thuyền đến cửa thôn đón hai người. Thuyền thả neo trên mặt nước, mỗi bước đi đều lắc lư hai, ba lần, chỗ cho người ngồi cũng hơi thấp, Lê Hành rất sợ Giản Thư dằn vặt gặp sự cố, cho nên dọc đường hắn đều cẩn thận chống đỡ, còn vươn tay ra sau giúp anh nâng eo, Giản Thư tựa lưng về phía sau một chút, theo thói quen đẩy bụng về phía trước, dưới lớp quần áo liền hiện ra một vòng cung tròn trịa. Người thanh niên tới đón hai người hiển nhiên chưa từng gặp qua chuyện như vậy, dọc theo đường đi liếc nhìn Giản Thư mấy lần, xem ra cũng không dễ chịu. Lê Hành chỉ có thể giải thích là anh bị bệnh còn chưa khỏe, người kia tựa hồ cũng không hoàn toàn tin tưởng nhưng không còn âm thầm nhìn Giản Thư nữa.

Trong thôn đã thay đổi rất nhiều, hầu hết các căn nhà cũ đã được phá bỏ và xây lại thành những căn nhà hai tầng hiện đại. Nhưng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cảnh tượng còn sót lại của hơn mười năm trước, Giản Thư sẽ chỉ và giới thiệu với Lê Hành, phần lớn là nói về những chuyện quậy phá trong thôn khi anh còn nhỏ, lúc nào thì hái đào của nhà ai ăn, lúc thì kẹo đậu phộng bán ở đâu là ngon nhất, vân vân.

Cuối cùng, vòng tới lòng lui đề tài vẫn kéo đến mẹ Giản, Giản Thư nói mãi nên có chút hụt hẫng, thương tiếc không thể trở về đưa tiễn bà những ngày cuối cùng.

Lê Hành cảm thấy loại cảm giác này thực sự cách hắn rất xa, hắn biết mình không thể thực sự hiểu được nỗi đau trong lòng của Giản Thư – sống chết không giống với những trải nghiệm khác, rất khó để tìm được người thay thế. Hắn khẩn trương muốn an ủi người trước mặt hai câu, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Người thanh niên chèo thuyền rất lanh lợi, động tác chèo thuyền trên tay không dứt nhưng ngoài miệng còn khuyên:

"Con người ấy mà, sống chết có số, không thể cưỡng cầu. Hơn nữa, mẹ Giản mấy năm nay rất vui vẻ. Tháng nào nhận được thư của anh, bà ấy đều phấn khích đến mấy ngày, còn nhờ cô giáo tiểu học bên kia sông đọc cho bà ấy nghe mấy lần..."



Giản Thư sửng sốt một hồi, mới hỏi: "Thư? Thư, thư gì?"

"Là thư anh gửi về đấy... mỗi tháng một phong, quả thực còn đúng giờ hơn gà trống gáy! Sau này, lúc phân loại di vật cho bà cụ, tôi thấy tất cả thư đều được bà gói lại cất đi. Lát nữa tôi giao lại cho anh, cũng xem như là vật hoàn cố chủ."

Giản Thư như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, quay lại nhìn Lê Hành đang ngồi bên cạnh mình, chỉ thấy hắn chột dạ dời mắt, như thể hắn đột nhiên bị cảnh sắc bên sông thu hút sự chú ý.

Ngay khi Giản Thư đang định hỏi, chiếc thuyền đã lắc lư vào bờ, không chờ thuyển dừng hẳn, Lê Hành đã ba bước thành hai bước chạy trốn lên bờ, sau đó quay lại giúp Giản Thư. Lúc này anh quả thật có chút hồn vía lên mây, trong lòng có chút phỏng đoán muốn hỏi để Lê Hành xác nhận, nhưng hắn luôn luôn xảo diệu đánh gãy đề tài, tựa như không quá nguyện ý nhắc đến chuyện này.

Người thanh niên làm việc rất nhanh nhẹn, y mở cửa nhà cho hai người, sau đó đi về nhà mình ở cách vách lấy cái gọi là "thư nhà" mà mẹ Giản vẫn luôn bảo quản. Lê Hành đỡ Giản Thư vào phòng ngủ, để người nằm xuống nệm bông, còn lấy một chiếc gối mềm được đặt ở phía sau thắt lưng của anh làm đệm, nói với anh nghỉ ngơi trước đã.

Chàng trai đi lấy thư cũng sớm quay lại. Khi đến cửa phòng ngủ, nhìn thấy sắc mặt hơi tái nhợt của Giản Thư, y có chút do dự, sau khi xác định mình không có làm phiền hai người kia nghỉ ngơi, mới ôm chồng thư bước vào.

Giản Thư gần như không thể chờ đợi, lấy ra một bức thư mở ra xem.

Anh không biết nên nói là trong dự liệu hay là bất ngờ, nét chữ viết theo thể Khải được luyện qua bút máy trong thư, là nét chữ của Lê Hành.