Tự Bạch

Chương 49




Nằm viện ba ngày, Giản Thư được ân xá về nhà tịnh dưỡng.

Lúc nằm viện, mỗi ngày Lê Hành phải chạy hai đầu, mặc dù ở phòng đơn nhưng điều kiện giường chiếu dành cho người nhà ngủ lại chung quy cũng giống nhau, Lê Hành ngủ không ngon giấc. Giản Thư nhìn mà đau lòng, sau khi trở về nhà, anh bắt hắn phải nghỉ ngơi một tuần lễ rồi mới để hắn đi làm.

Buổi sáng mỗi ngày, Lê Hành đến công ty giải quyết một số công việc, buổi tối về nhà đúng giờ, cùng Giản Thư ăn tối, sau đó hai người sẽ đi dạo trong vườn hoa của tiểu khu. Bệnh trầm cảm của Giản Thư hầu như đã không còn ảnh hưởng gì, khỏi hẳn là chuyện không thể, nhưng ít nhất anh không cần phải có người ở bên cạnh trông coi nữa. Mặc dù anh đã xin nghỉ dài hạn ở trường nhưng dự án trong phòng thí nghiệm vẫn đang được tiến hành, hiện tại điều kiện thể chất và tinh thần đã tốt hơn, Giản Thư bắt đầu nhận một số nghiên cứu từ phòng thí nghiệm về nhà làm, khối lượng công việc không phải rất lớn, nhưng ở một mình cả ngày cũng trải qua vô cùng phong phú.

Đứa bé càng ngày càng lớn nhanh, gánh nặng đè lên thắt lưng của Giản Thư càng ngày càng nặng, ngồi lâu thỉnh thoảng lại đau như bị kim châm, nhưng ngoài đau ra thì không có vấn đề gì khác. Mỗi tối trước khi đi ngủ Lê Hành sẽ mát xa cho Giản Thư, vừa mát xa vừa tán gẫu vài chuyện với anh. Buổi tối ôm người ngủ, đại đa số thời điểm Giản Thư đều dựa lưng vào Lê Hành, được hắn ôm trong ngực, giữa bụng và chân còn kê một cái gối dựa, như vậy lúc nằm mới không quá mệt mỏi.

Nhưng Lê Hành lại cảm thấy rất mệt mỏi. Mỗi lần Giản Thư chuyển động trong vòng tay của hắn, Lê Hành cảm thấy mình như ăn phải xuân dược, tiểu huynh đệ thỉnh thoảng liền muốn dựng thẳng ngẩng đầu lên kích động một phen, hắn không nỡ chạm vào Giản Thư, đành phải tự mình giải quyết.

Giản Thư có lúc biết, có lúc không. Lúc anh biết, anh cũng thường biểu thị rằng sau ba tháng đầu tiên là có thể có một số "vận động" nhất định, nhưng mỗi lần anh nhớ đến ý tốt của Lê Hành đều chỉ dừng lại ở mức ghi tạc trong lòng. Giản Thư cảm thấy bộ dáng Lê Hành muốn thân thiết với mình nhưng lại liều mạng nhẫn nhịn thực sự quá đáng yêu, cho nên có lúc anh còn đổ thêm dầu vào lửa, không tiếc sức trêu chọc hắn, cố ý cọ xát trong lồng ngực của hắn, hoặc là cắn hầu kết của hắn, hoặc thổi khí bên tai hắn. Tán tỉnh xong anh còn giả vờ rất vô tội, một mặt [Tại sao anh lại thiếu định lực như vậy] vô cùng ghét bỏ, nhìn thấy Lê Hành yêu mình nhưng lại bất đắc dĩ không thể làm gì được mình.

Nhưng nguy hiểm chính là, lau sung thì cướp cò, đôi khi anh cũng tự chọc đến bản thân mình, càng nhục nhã hơn.

Hai người sáng sớm chơi đùa kiểu này rất thú vị nên mấy lần Lê Hành đến muộn, người trong nhóm hắn nói đùa sinh hoạt của lão đại rất "tính phúc", người trong cuộc cũng không phản bác, còn nói tìm cơ hội để bọn họ gặp gỡ.



Lúc đó mọi người mới biết, hóa ra vị giám đốc kim cương vương lão ngũ (*) đã sớm trở thành hoa đã có chủ.

(*) Kim cương vương lão ngũ: 1. Có nhiều tiền, có sự nghiệp; kế thừa tài sản của gia đình; 2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân; 3. Có bằng cao học hoặc học cao học ở nước ngoài; 4. Có khả năng giải quyết vấn đề, tích cực tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh; 5. Không nói ra những việc quan trọng, ẩn mình tránh thị phi của thế giới xung quanh.

Sau hơn nửa tháng, Lê Hành cuối cùng cũng đưa chuyện đưa Giản Thư về quê một chuyến vào thời gian biểu.

Từ Hồ thành đến đó không quá xa, nhưng Giản Thư không thể ngồi máy bay nên Lê Hành quyết định tự mình lái xe, bất cứ lúc nào cũng có thể dừng xe nghỉ ngơi giữa đường, hơn nữa phong cảnh hai bên dường cũng rất đẹp, có thể thuận tiện thưởng thức. Giản Thư cũng đồng ý với điều này - trên thực tế, hầu như tất cả hành lý của hai người đều do anh sắp xếp, nói rằng như vậy mới có cảm giác đi du lịch.

Thực ra, Lê Hành biết rằng, còn lâu Giản Thư mới có thể dễ dàng buông xuống cái chết của mẹ mình. Sau khi lịch trình được sắp xếp, Giản Thư thường rơi vào trạng thái trầm mặc không rõ lý do, hoặc là ngẩn người rất lâu, nhưng anh đã quen với việc không để những người xung quanh lo lắng cho mình nên đã cố gắng hết sức để không biểu hiện mất mát quá rõ ràng.

Có một vài quá trình cần phải được trải qua, hoài niệm cũng được, tiếc nuối cũng tốt, nói cho cùng đó đều là chuyện riêng của mình, dù có thân thiết đến đâu thì cũng không ai có thể giúp mình được. Tất cả những gì Lê Hành có thể làm là giả vờ mình không biết gì cả và ở bên cạnh Giản Thư.

Lê Hành cũng biết, đây mới chính là thứ mà Giản Thư cần.