Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 7: Khai Mạc




Chương 7: Khai Mạc

Một tuần trôi qua thật nhanh, các đội bóng đã có thời gian ngắn để chuẩn bị.

Người chờ mong ngày này tới nhanh nhất không ai khác ngoài Xuân Mai, nó đang rất háo hức được thể hiện bản thân trong một giải bóng đá, không phải vì hư danh muốn được nổi bật mà đơn giản khi chơi bóng, nó cảm thấy được bản thân không phải kẻ lạc lõng trong xã hội này. Có người đồng hành cùng nó, cùng chạy theo trái bóng tròn.

“Ba má, cuối tuần có giải bóng đá của Phường, con có đăng ký tham gia thi đấu, mọi người đi xem nha. Cả Út Thảo nữa.”

Má của Xuân Mai là người đầu tiên phản đối.

“Bóng bánh gì, tốn sức thấy mồ. Mày ở nhà đi làm kiếm tiền phụ má có phải hay hơn không?”

Ba của nó cũng hùa theo.

“Hời.. năm nào chẳng tổ chức cái giải phong trào ấy. Ba đi xem rồi, có bốn đội đá qua đá lại với nhau, chán phèo à. Ở nhà ngủ còn sướng hơn.”

Giải đấu quá nhỏ nên ba má của nó không bận tâm, những hộ gia đình kiếm miếng ăn còn chưa xong, lấy đâu ra tâm trí đi thưởng thức bóng đá. Chỉ có những kẻ rỗi hơi, nhàn rỗi không việc gì làm mới tổ chức cái giải này thôi. Xuân Mai rất muốn ba má mình đi xem mình thi đâu nhưng suy nghĩ của họ, nó không thay đổi được gì.

Ngày Nào nó chả tâng bóng ngoài sân, xem đến phát ngán rồi ấy chứ. Chỉ có Út Thảo quan tâm anh trai trong nhà.

“Anh Hai thi đấu thiệt hả?”

“Ừ.. Út đi coi anh chơi bóng ha.”

“để coi có mắc lịch học trên lớp không đã, nếu rảnh thì đi cổ vũ cho Hai. Mà thi đấu ở đâu zạ?”

“Ở cạnh công ty P&G có sân bóng á, thứ bảy và chủ nhật á, cả sáng cả chiều luôn.”

Út Thảo gật gù. “Anh Hai mà được giải nhất thì chia tiền thưởng cho em với nha.”

Nói đến đây, Xuân Mai cũng cạn lời với em gái của mình.



Giải bóng đá được tổ chức vào cuối tuần để không làm gián đoạn đến hoạt động của các tổ chức. Người dân cũng có thời gian rảnh tới cổ vũ cho người thân, hoặc đồng nghiệp của mình. Giải đấu chỉ của phường chỉ có 4 đội tham gia thi đấu. Hình thức 7vs7 tại sân bóng nhân tạo P&G.

Trong buổi sáng ngày thứ 7 diễn ra buổi khai mạc, bàn ghế từ các hàng quán gần đó được huy động làm chỗ ngồi cho khán giả. Ban tổ chức là người trong UBND với sự góp mặt của người đại diện các đội bóng tham gia thi đấu. Ngồi ở hàng ghế danh lần lượt được xướng tên ông Vũ Đình Trọng, chủ tịch UBND phường, bà Thanh Tuyết phó giám đốc Bệnh Viện A. PGS. TS Ngô Quốc Lập, bí thư trường đại học Khoa Học Tự Nhiên, cô Hương Trà đại diện phía công ty P&G. ở giữa sân dựng một cái bục nhỏ, lần lượt bốn vị khách mời lên phát biểu vài lời, mỗi người một cách diễn đạt xong tóm lại là vì sự gắn kết cộng đồng và phát huy tinh thần thể dục thể thao của toàn dân. Sau đó một tràng pháo tay được vang lên.



“Cảm ơn quý vị đại biểu, các vị khách quý cùng toàn thể các cô các chú, anh chị em đã có mặt tại sân bóng P&G ngày hôm nay. Sau đây xin mời ông Vũ Đình Luân, hội trưởng Đoàn Thanh Niên của phường lên công bố hội đồng giá·m s·át cũng như thể lệ của giải đấu.”

Anh Luân vào phút cuối đã không tham gia thi đấu, anh nằm trong hội đồng những người bắt buộc phải có mặt ở sân để giá·m s·át các trận đấu. còn các vị khách đại diện cho cơ quan, tổ chức, họ là người trăm công, nghìn việc sau buổi lễ phát biểu đã phải rời đi. Các cơ quan tổ chức vẫn có người đại diện thứ 2 nằm trong hội đồng giá·m s·át, trong đó có Sếp Quyền và anh Luân,

Xuân Mai đều đã gặp mặt qua. Phía trường đại học và bệnh viện A cử ra một người phụ nữ, độ tuổi cũng rất vừa vặn với hai người đàn ông. Kế đến là thể thức của giải đấu, bốn đội sẽ bốc thăm và thi đầu theo vòng tròn, thành tích tính theo số điểm đạt được. Điểm số bằng nhau sẽ tính đến hiệu số bàn thắng thua, nếu vẫn ngang tài ngang sức sẽ thi đấu một hiệp phụ 15 phút, cuối cùng mới đến loạt đá luân lưu để phân thắng bại.

Đội P&G đội trưởng là Văn Kiên (phó phòng Kiên). Áo (Xanh Lam)

Đội Bệnh Viện A (BVA) đội trưởng Đức Tiến. (Áo Trắng)

Đội trường đại học khoa học tự nhiên (KHTN) Đội trưởng, Quốc Khánh. (áo vàng)

Đội UBND do anh Tường Huy làm đội trưởng. (áo đỏ)

Bốn đội trưởng cầm cờ hiệu lên bắt tay với ban tổ chức và các đội còn lại rồi tiến hành bốc thăm. Phía bên ngoài sân, mọi người kéo đến mỗi lúc một đông, vây thành một vòng kín, người của bệnh viện, của trường đại học và cả công ty P&G, riêng đội của UBND thì chẳng có ai cả.

Trong đám đông không nhìn thấy Út Thảo luôn, Xuân Mai có hơi thất vọng một chút. Lần đầu tiên thi đấu ở chỗ đông người, nó rất muốn gia đình mình có mặt ở đây.

Bao năm đều là P&G và bệnh viện A tranh giải nhất nhì, giải ba thuộc về trường KHTN, còn UBND lúc nào cũng đứng cuối, không ai đến cổ vũ cũng phải thôi. Họ được lập ra trong thời gian rất ngắn đủ mọi loại thành phần khác nhau, vốn dĩ tham gia chỉ làm nền cho các cơ quan, tổ chức kia.

Quá trình bốc thăm đã xong. Đội UBND trận đầu gặp đội P&G, buổi chiều gặp đội BVA, sáng mai gặp đội KHTN. Kết quả như thế nào mới biết đối thủ cuối cùng là đội nào.

“Đậu phộng, trận đầu gặp P&G rồi, đội này mạnh và đồng đều lắm. Đây là sân nhà của họ mà, chiều nào chả ra đây chơi bóng, chẳng bù cho bọn mình, tập có 1 tuần sao đá lại với họ đây.”

Hai đội tiến ra sân, làm thủ tục. Xuân Mai nhìn thấy anh Đông, anh Dũng còn có phó phòng Kiên, thực lực ba người này ra sao, Xuân Mai đã được cọ sát qua, chỉ có thể nói một câu “ khó mà nuốt trôi.” Anh Dũng và Anh Đông thấy nó thì cười rất gian manh, như muốn đè nó xuống sân mà vặt hết lông trên người vậy.

khán giả reo hò lên một lượt sau tiếng còi khai cuộc. phía đội PNG được giao bóng trước, họ chơi với sơ đồ 3-3, chơi cao nhất là phó phòng Kiên, hai bên là anh Đông và Anh Dũng. Một hàng tiền vệ rất chất lượng. Đội UBND chơi với sơ đồ 3-2-1 kim tự tháp. Xuân Mai chơi cao nhất, phía sau là anh Huy và anh Hiếu.

Phong cách chơi rất đơn giản và dễ hiểu, mọi người trong đội cố gắng giành bóng rồi chuyền cho Xuân Mai. Đội PNG vừa nhìn là biết ngay đối phương sẽ chơi thế nào. Văn Kiên còn nhớ trận giao hữu nội bộ hôm trước, chính Xuân Mai đã phá hỏng kế hoạch của anh.

Lần này là cơ hội dạy cho tên nhóc này một bài học, dĩ nhiên anh sẽ không chủ quan và chơi cá nhân nữa. Có Dũng và Đông chơi bên cạnh, thế công của PNG áp đảo UBND một cách rõ rệt. Xuân Mai phải lùi lại phối hợp với anh Huy và anh Hiếu để đoạt lại bóng, kỹ thuật của hai anh này thua anh Đông và Anh Dũng nên bị khai thác rất nhiều. Xuân Mai bị phó phòng Kiên khóa chặt, gặp rất nhiều khó khăn khi t·ranh c·hấp.

Tinh thần đá ở giải đấu khác với trận bóng giao lưu cuối buổi chiều, Anh Đông và Anh Dũng bật Mode nghiêm túc khiến cho anh Huy và Hiếu theo sau mệt bở hơi tai. Trong Một tình huống leo biên, đội UBND bị hút người sang phía anh Dũng, thì bất ngờ bóng được trả ngược cho anh Đông, khoảng trống thoải mái cho anh căn chỉnh cú sút hiểm hóc ghi bàn thắng mở tỉ số.

Anh lao tới chỗ đồng nghiệp ngoài sân, rồi thực hiện một cú “ Siuuu” ăn mừng rất cuồng nhiệt kiểu CR7, cái này chắc là học từ sếp Quyền. Xem ra cái thói lấy le với gái vẫn chưa bỏ được. Ngoài kia có cô Duyên, vẫn luôn là tâm điểm của sự chú ý. Mấy đồng đội của anh cũng lao theo ăn mừng tranh thủ cười đùa với người đẹp. Anh Luân phải thổi còi nhắc nhở mọi người quay lại thi đấu.



“đội PNG có vẻ khá đấy, đối thủ chắc lại thua đậm rồi. Chắc lại 5-0 như năm ngoái nhỉ.” “Ha ha.. chưa chắc đâu.”

Người nói câu này chính là anh Tiến, anh đứng ngoài quan sát rất chăm chú. Đệ tử ruột vẫn chưa được thể hiện a. Nói đúng hơn là từ nãy đến giờ chưa được chạm bóng lần nào. Giờ quyền giao bóng thuộc về UBND, trò hay sắp bắt đầu rồi. Đến lượt UBND giao bóng, anh Huy rất nhanh chuyền bóng cho Xuân Mai. Bóng tới chân, nó liền hướng bóng về phía cầu môn đối phương, Văn kiên lập tức chạy tới ngăn chặn pha lên bóng, hai bên, anh Đông và anh Dũng có động thái di chuyển để bọc lót cho đồng đội. Xuân Mai không thể lái bóng sang hai bên, bắt buộc xông thẳng về phía trước.

“Xâu kim trong tình huống đối diện 1-1 ư”

“Thật Ngông Cuồng.”

“Ai đang cầm bóng thế.”

Quả nhiên mọi người nhìn thấy pha bóng vừa rồi không khỏi há hốc miệng, phó Phòng Kiên có nằm mơ cái thằng nhãi này vẫn không thay đổi chút nào, nó dám xỏ háng anh lần hai, lần này còn là chính diện nữa chứ. May mà Đông và Dũng đã ở phía sau bọc lót. Kiên Quay người lại thì đã thấy Dũng bị vượt mặt, còn Đông đang giáp lá cà với Xuân Mai,

Sức tỳ đè và sức rướn của nó đã khác trước rất nhiều. Anh Đông ngồi văn phòng không có theo nổi đâu. Bộ ba hậu vệ đã lao lên tiếp ứng. Lấy bốn đánh 1, nó không thể nào giành phần thắng. Bắt buộc phải xử lý tầm xa. Nó vội tung một cú sút trước khi đối phương bịt kín góc sút. Thủ môn đã chơi tập trung, không có bàn thắng cho Xuân Mai, đội UBND thể hiện rõ sự tiếc nuối cũng như rất phấn khích,

Văn Kiên cảm thấy không ổn, trận đầu ra quân không được để một đội yếu như UBND chọc thủng lưới được. Anh nhắc nhở mọi người một chút và cũng thay đổi luôn chiến thuật, mọi người chuyển sang sơ đồ, 1-1-4. Bốn người chơi ở hàng công, lấy ưu thế về số lượng ngăn đối phương lên bóng. Chỉ cần Xuân Mai có bóng thì phải lập tức bu vào ngay, lúc nào cũng phải có hai người khóa chặt thằng bé lại. Nếu nó may mắn vượt qua được hai người. chắc chắn phải thả bóng dài, dùng ưu thế tốc độ để đoạt lại bóng.

Phó phòng kiên chơi ở vị trí trung tâm, sẽ không cho nó cơ hội làm thế. Quả nhiên lối đá thực dụng này rất có hiệu quả. Xuân Mai trong suốt trận đấu không có nhiều cơ hội thể hiện. Còn đồng đội thì không có ai đủ khả năng dẫn bóng lên cao, hay làm nhiệm vụ hút người giúp nó dễ thở. Phòng thủ chắc chắn, Anh đông và anh Dũng luân phiên t·ấn c·ông, ghi thêm được hai bàn trước khi trận đấu khép lại. Kết thúc trận đấu PNG 3-0 UBND.

“Xin lỗi cu nhé, trận này bọn anh không nhường được đâu.”

Anh Dũng bổ sung thêm.

“Nói đúng hơn là không dám nhả ra cho chú chơi bóng được. Giải đấu này bọn anh nhất định giành hạng nhất.”

Xuân Mai cười gượng.

“Vâng như vậy mới công bằng chứ? Đội của các anh rất là mạnh.”

Anh Đông vỗ vai nó cười xòa.

“Còn phải nói nữa sao, giờ xem đội của thằng Tiến ra sao, nếu nó thua hoặc hòa, vậy thì nhóc biết ai hạng nhất rồi đấy.”

Vừa đối đầu với nhau xong, ba anh em tìm chỗ trống ngồi ngoài đường biên theo dõi trận đấu kế tiếp giữa BVA và trường KHTN

Xen giữa hai trận đấu có hai tiết mục văn nghệ cho không khí bớt căng thẳng, đa số đều là các phần biểu diễn mang đậm chất cây nhà lá vườn. Trường KHTN đóng góp một tiết mục múa do các nữ sinh trong đoàn thanh niên biểu diễn. Tiếng nhạc phát ra từ chiếc loa kéo thu hút người qua đường nán lại xem.



Đang ở giữa buổi sáng thứ bảy, người đến theo dõi đông hơn, Quỳnh Chi và Thương cũng đã có mặt ở bên ngoài, Thương mặc một cái váy màu hồng, đầu gắn mấy cái kẹp tóc đủ loại màu sắc nên rất dễ nhận ra ở giữa đám đông, cô nàng cũng tập tành makeup, thoa chút phấn son nhìn tươi tắn hơn hẳn. Trái lại thì Quỳnh Chi chỉ mặc bộ đồng phục của trường, quần jean màu xanh gọn gàng và nhưng không kém phần duyên dáng.

Hai người vừa đến sân, Thương dáo dác nhìn quanh sân bóng rồi kéo tay cô bạn tiến lại phía đội cổ vũ của trường KHTN, vì đang ở lứa tuổi lớp 12, sát với tuổi của sinh viên năm nhất nên cũng hợp với đội hình. Thương chen lên hàng ghế đầu vừa vẫy tay vừa hô tên “Quốc Khánh” mặc dù cô chẳng biết rõ mặt anh ấy như thế nào ở ngoài đời, anh là người nào trong số những cầu thủ áo vàng đứng dưới kia. “Ở đâu ra con nhỏ ăn mặc lòe loẹt thế.”

“Bọn trẻ bây giờ khác tụi mình lắm, cách có hai năm thôi mà tôi đã không ưa nổi rồi.”

Mấy cô sinh viên tỏ ra khó chịu không chỉ vì ngoại hình có phần hơi quá của Thương mà còn vì cô nàng ngang nhiên gọi “chồng” của bọn họ giữa thanh thiên bạch nhật.

Một gã trai tóc nhuộm tóc vàng, mặt thon hướng về phía phát ra tiếng gọi tên của mình. Anh chạy tới phía con nhỏ mặc váy hồng làm cho mấy cô nàng có phần ghen tỵ. “Em đến rồi à, ngoài đời trông em xinh hơn trong ảnh.” Thương cười tít mắt nói cảm ơn anh, nụ cười trên mặt bỗng nhiên cứng đờ khi thấy người mà Khánh đang nói chuyện không phải là mình mà là người đứng kế bên cô.

Quỳnh Chi!

Vừa gặp đã nắm tay đối phương, Quỳnh Chi hơi ngại giữa đông người vội rụt tay lại, cười khổ

. “Hình như có chút nhầm lẫn? em đi cùng bạn của mình thôi.”

Thương vội nhảy vào giữa đứng chắn trước mặt Quỳnh Chi, miệng cười hớn hở.

“Em nè, em mới là Thương, anh hẹn em ra đây mà.”

Quốc Khánh giật nảy người lùi lại một bước, cái mùi nước hoa của Thương khiến anh có chút choáng váng. Biết mình nhận nhầm nhưng gã rất giỏi lấp liếm.

“À… không ngờ bạn của em cũng đến cổ vũ cho anh, thật vinh dự quá. Hôm nay trông em cũng rất đẹp.”

Tuy ngoài miệng nói khen Thương, nhưng lâu lâu Khánh lại liếc mắt nhìn Quỳnh Chi. Con nhỏ mà gã nói chuyện gần đây để hình đại diện có 2 người chụp chung, cả 2 đều ngon lành và rất ưa nhìn, nhưng gã vẫn chú ý đến người đứng trước, người đó là Quỳnh Chi chứ không phải Thương, nên gã mới chào hụt một lần.

Người mà gã nhắn tin là con nhỏ áo hồng, còn người mà hắn tưởng tượng mình đang trò chuyện là Quỳnh Chi. Vụ này có chút rắc rối, nhưng không sao, chuyện yêu hai đứa một lúc đối với gã chỉ là chuyện nhỏ.

“Hai em đến đúng lúc lắm, bọn anh chuẩn bị vào sân thi đấu. Nhớ cổ vũ nhiệt tình vào nhé.”

Thương đáp ngay.

“Tất nhiên rồi, anh khánh cố lên, fighting!”

Đồng đội kêu Khánh về vị trí, trước khi rời đi, gã còn ngoảnh lại nháy mắt với Quỳnh Chi một cái đầy ẩn ý.

“Ôi trờ bà thấy gì không, anh khánh nháy mắt với tui kìa, người đâu mà đẹp trai dễ sợ. Hic muốn rụng trứng quá.”

Quỳnh Chi trấn an cô bạn thân,người ta nói có vài câu mà hồn vía lơ lửng ở tận đâu rồi.