Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 6: Giải Bóng Đá của Phường.




Chương 6: Giải Bóng Đá của Phường.

Từ dạo ấy, kinh nghiệm chơi bóng của Xuân Mai ngày càng được cải thiện. Anh Tiến cho cậu tập thoải mái ở sân nhân tạo, đồng thời giá·m s·át chế độ tập luyện của cậu một cách gắt gao. Mỗi buổi tập kéo dài đến tận 8 giờ rưỡi mới thả cho cậu về nhà.

“Giá mà anh gặp chú sớm hơn, hai ba năm trước,”

Tiến nói với vẻ tiếc nuối.

“Thì có lẽ có thể giới thiệu cho chú tham gia học viện bóng đá cho trẻ vị thành niên. Giờ thì hơi trễ rồi, đợi chú lên được bóng đá chuyên nghiệp thì cũng phải mất hai ba năm, thậm chí lâu hơn. Mà đến lúc đó, sợ rằng không theo kịp bọn trẻ tốt nghiệp học viện bóng đá. Họ được học văn hóa, chế độ dinh dưỡng và chế độ tập luyện khoa học, tốt hơn những người như chúng ta.”

Xuân Mai chăm chú lắng nghe, cảm nhận sự nghiêm túc trong lời anh Tiến. Cậu không thể nào quên những lần Tiến kể về các trận đối đầu với đội trẻ xuất phát từ học viện, khi sự chênh lệch về kỹ thuật và khả năng phối hợp giữa hai đội là rất lớn. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến anh Tiến phải từ bỏ con đường thi đấu chuyên nghiệp.

“Cơ hội chỉ có một lần,” Tiến tiếp tục, “thời gian qua nghiêm khắc với em không chỉ để trả đũa vụ làm anh bẽ mặt, mà còn vì anh muốn em giống như cầu thủ quần vợt Roger Federer, được mệnh danh là đoàn tàu tốc hành. Một đường tiến đến vinh quang. Bóng đá nước ta đang thiếu nhân tài, chỉ cần tài năng của em được bộc lộ, người trong nghề chắc chắn sẽ tự tìm tới. Việc của em là cố gắng chơi bóng thật tốt, mỗi khi có cơ hội ra sân.”

“Cảm ơn anh và mọi người đã huấn luyện cho em trong thời gian vừa qua. Vậy khi nào em có thể tham gia giải đấu bóng đá ạ?” Xuân Mai hỏi, ánh mắt lấp lánh hy vọng.

Anh Tiến xoa xoa mũi, chuẩn bị thông báo một tin quan trọng.

“Hôm nay hẹn em ra đây cũng là vì việc này. Sắp tới sẽ có một loạt giải bóng đá phong trào, giải bán chuyên được tổ chức. Giống như khi đi thi học sinh giỏi vậy đó, cấp trường, cấp huyện, cấp tỉnh, rồi cấp quốc gia. Ở phường có tổ chức một giải bóng đá vào giữa tháng 5, độ tuổi từ 18-30. Các cá nhân và tổ chức đang hoạt động trên địa bàn của phường mình có thể đăng ký tham gia, số lượng từ 10-15 thành viên.”

Xuân Mai nghe xong, mặt cậu rạng rỡ như bắt được vàng.

“Hay quá, sắp sang tháng 5 rồi. Anh Tiến, anh cho em vào đội của anh đi! Em nghĩ chúng ta hợp sức lại sẽ giành giải hạng nhất.”

Tuy nhiên, anh Tiến lại lắc đầu cười đầy ẩn ý.

“Rất tiếc, lần này không được rồi, nhóc ạ. Cơ quan của anh có đăng ký tham gia, mà nhóc không phải người của cơ quan nên… ha ha. Chúng ta sẽ đối đầu nhau ở trên sân đấy. Thời gian qua, anh cũng nắm hết các bài của chú mày rồi.”

Mặt mũi Xuân Mai cứng đờ như gỗ đá.

“Sao có thể như vậy được?” Cậu phản đối, vẻ mặt thất vọng hiện rõ.

Anh Tiến không quên xát muối vào nỗi đau của cậu.

“À quên, công ty P&G cũng tham gia, có nghĩa là anh Đông, anh Dũng của nhóc cũng không chung đội với nhóc được đâu. Đã đến lúc huynh đệ tương tàn rồi.”

Xuân Mai thở dài, sầu não.

“U là trời, vậy em không tham gia được đội nào sao? Làm sao bây giờ?”

Thấy cái bản mặt ngây thơ của cậu, Anh Tiến hắng giọng, cố gắng truyền một chút hy vọng.

“Không cần biết có bao nhiêu đội tham gia, nhưng chắc chắn có một đội của phường được cử ra để thi đấu với các đội khác. Mà nhóc biết rồi đấy, ủy ban toàn mấy chú, mấy bác có tuổi, lấy đâu ra người thi đấu. Vậy nên, đoàn thanh niên sẽ đi vận động vài người cho đủ quân số. Nếu có người tình nguyện tham gia thì họ chẳng có lý do gì để từ chối đâu. Mau đi đăng ký một suất đi.”

Xuân Mai thở dài, quyết định phải tự mình đến Ủy ban Nhân dân (UBND) để đăng ký tham gia giải bóng đá. Tuy nhiên, cậu rất ngại vào những cơ quan nhà nước, nơi toàn là các quan chức. Lúc này, mẹ đang bận việc ngoài chợ, còn ba thì say xỉn, không nhờ ai được. Xuân Mai chỉ biết đứng thập thò trước cổng Ủy ban, vừa muốn vào, vừa sợ hãi.

Sau một hồi đứng im lặng, bất ngờ có một người quen đi qua hỏi thăm.

“Xuân Mai à, bạn làm gì ở đây thế?”

Cậu giật mình, như k·ẻ t·rộm b·ị b·ắt quả tang. Người vừa hỏi cậu là Quỳnh Chi, một cô gái vừa lạ vừa quen. Họ từng học cùng lớp 8, nhưng vì Xuân Mai bị lưu ban hai năm, nên không còn chung lớp nữa. Giờ, Quỳnh Chi đã học lớp 12, và nhìn cô nàng lúc này thật chững chạc. Cô mặc áo dài trắng, tôn lên nước da trắng hồng và thân hình đầy đặn với các đường cong mềm mại. Tóc cô dài ngang vai, óng ả và rủ xuống, khiến Xuân Mai không khỏi cảm thấy rung rinh trong lòng khi nhìn thấy.

“À… Quỳnh Chi đấy phải không? Lâu quá không gặp, giờ trông bạn xinh gái quá, mình không nhận ra luôn ấy,” Xuân Mai ấp úng khen.

Quỳnh Chi hơi ngượng ngùng, môi mỉm cười. Dù ở trường có nhiều bạn trai tán tỉnh, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhận được lời khen từ một người bạn cũ ngay trước cổng Ủy ban.

“Bạn cứ nói giỡn. Mà bạn đến đây làm gì?”

Cô hỏi, vẻ mặt hiền hòa nhưng cũng đầy sự quan tâm.

Xuân Mai gãi đầu, cảm thấy lúng túng.

“À, nghe nói sắp tới có giải bóng đá của phường, mình muốn vào đăng ký tham gia nên…”

Quỳnh Chi “À…” một tiếng thật dài, rồi khẽ nhíu mày.

“Mình có nghe bố và anh trai nói qua chuyện này lúc ăn cơm. Vậy cậu vào đi, đứng ở đây làm gì? Sắp hết giờ hành chính rồi đấy, chậm là phải để hôm khác.”

“Vậy à, nhưng mà tớ ngại mấy chỗ này lắm.”

Xuân Mai vẫn tỏ ra ái ngại, không muốn vào.

“Ôi trời, ngại cái gì, nếu ngại thì để tớ dẫn vào trong,”

Quỳnh Chi thuyết phục.

Xuân Mai vẫn ngần ngại.

“Nhưng mà đây là cơ quan nhà nước, đâu phải ai muốn vào cũng được.”

Quỳnh Chi gắt nhẹ, nhưng với giọng điệu đầy sự thân thiết. “Ai bảo cậu thế? Mau vào đi, không sao đâu, bố và anh trai tớ làm việc ở đây mà.”

Nhớ ra điều đó, Xuân Mai cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô nàng học sinh giỏi từ bé, chắc chắn gia đình có điều kiện và uy tín. Anh của cô chắc cũng giỏi không kém. Xuân Mai nghĩ tới ba mình, người mê cá độ bóng đá, và tự nhủ rằng mình cũng yêu bóng đá, ngẫm nghĩ cũng có chút liên quan nhỉ.



Cuối cùng, Xuân Mai lẽo đẽo theo sau Quỳnh Chi, nhìn dáng người của cô từ phía sau. Cô đi nhanh nhẹn, thân hình thon gọn như cái đồng hồ cát, đặc biệt là cặp mông nảy nở lúc lên lúc xuống khiến Xuân Mai không thể không liên tưởng đến mấy quả bóng. Cậu tự nhủ may mà không ngứa chân tâng cho mấy nhịp.

Đến Phòng đoàn thanh niên, Quỳnh Chi thản nhiên đi vào như đang ở nhà.

“Hello anh hai, sắp được về chưa?” cô hỏi với giọng thân mật.

Trong phòng có một người thanh niên trẻ, độ tuổi không thua kém gì nhóm anh Tiến, anh Dũng. Anh ta mặc quần tây và áo sơ mi trắng, ngồi trên bàn, ghi ghi chép chép. Khi thấy Quỳnh Chi bước vào, anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi đáp:

“Tầm 10 phút nữa, đợi ba cùng về luôn.”

Quỳnh Chi quay đầu ra phía cửa, nháy mắt cho Xuân Mai đi vào.

“Anh hai, bạn của em muốn gặp anh để đăng ký tham gia giải bóng đá.”

Nghe thấy câu nói đó, anh của Quỳnh Chi ngẩng đầu nhìn ra, rồi lại nhìn em gái.

“Bạn gì mà ăn mặc rách rưới vậy? Ba bảo em rồi còn gì, đừng có kết bạn lung tung.”

“Em lớn rồi, gặp ai mà anh và ba vẫn cứ quản là sao? Lo cho người ta đi, sắp hết giờ rồi kìa,” Quỳnh Chi phản đối, rõ ràng không hài lòng.

Xuân Mai bước vào, chào hỏi một câu, thái độ hơi khúm núm và rụt rè. “Em chào anh.”

Người kia ngắt lời, vẻ mặt bất ngờ. “Xuân Mai phải không?”

Nó ngớ người, chưa rõ vì sao người kia lại biết mình. “Dạ vâng? Sao anh biết ạ? Em không nhớ đã gặp anh.”

Anh của Quỳnh Chi gật đầu, nở một nụ cười.

“Đúng rồi, trí nhớ của cậu rất tốt, chắc là bóng không đập vào đầu quá nhiều nhỉ?” Anh cười, thấy vẻ mặt ngơ ngác của Xuân Mai thật buồn cười. “Đùa chút thôi, anh tên là Luân. Em biết Anh Tiến đúng không? Hồi nãy nó có gọi điện bảo sẽ có thằng đệ đến đăng ký thi đấu bóng đá. Bảo anh giữ một chỗ cho em. Xem ra em chơi bóng rất giỏi thì phải, nên nó mới đặc biệt dặn dò kỹ như vậy.”

“Dạ, cũng nhờ các anh chỉ dạy nhiều nên…” Xuân Mai đáp, trong lòng nhẹ nhõm hơn.

Anh Luân cười cười, gấp giấy tờ trên bàn lại. “Tên của em anh đã cho vào danh sách rồi, giờ gặp nhau coi như biết mặt. Thế em và con nhỏ Chi là bạn thật à?”

Quỳnh Chi đáp ngay. “Thật mà, học chung từ hồi lớp 8, nhưng sau đó… sau đó không có gặp nhau nhiều.”

Anh Luân gật gù, vui vẻ nói với Xuân Mai. “Vậy cũng tốt, chúng ta đều là người quen. Bây giờ em cứ về nhà đi, mỗi buổi chiều từ thứ hai đến thứ sáu, lúc 5 giờ có mặt ở đây. Anh hẹn mọi người tham gia đội bóng luyện tập một chút. Hết tuần sau là giải đấu bắt đầu rồi.”

“Dạ vâng, em nhớ rồi. Vậy em về trước nha.” Xuân Mai cảm thấy thoải mái hơn, hóa ra anh Tiến đã lo sẵn cho mình. Lại còn quen biết cả anh Luân nữa chứ. Xuân Mai chào anh Luân và Quỳnh Chi rồi nhẹ nhõm trở về. Hóa ra Ủy ban không phải là nơi đáng sợ như cậu vẫn nghĩ



Theo như lời anh Luân, mọi người sẽ được tập dợt với nhau trong một tuần lễ. Đây chỉ là giải phong trào, chất lượng chuyên môn không quá cao. Mục đích làm tăng sự gắn kết cộng đồng, thúc đẩy tinh thần thể dục thể thao của toàn dân. Dĩ nhiên các đội tham gia sẽ được thưởng một phần quà khích lệ tinh thần. Giá trị phần quà tùy thuộc vào vị trí xếp hạng chung cuộc.

Giải bóng đá thường niên, năm nào cũng tổ chức, gia đình của Xuân mai lo chạy ngược chạy xuôi kiếm ăn, thêm chuyện trường lớp nên nó không có để ý tới sự kiện này. Mãi cho đến năm nay bị tạch lên lớp 10, nó có nhiều thời gian chơi bóng, đi lang thang đây đó mới biết rằng trong phường có tổ chức giải bóng đá. Nó tuy tạch lớp 10 nhưng tuổi tác thực bằng với lứa học sinh lớp 12. Khoảng 17 tuổi, theo quy tắc thì chưa đủ tuổi tham gia.

Tuy nhiên có anh Luân làm hậu thuẫn, cái quy định này có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Tuổi trẻ, nhưng thể hình và khả năng chơi bóng chắc chắn không thua kém các bậc tiền bối là bao. Thời gian này, buổi sáng nó vẫn đi làm khuân vác ở kho hàng ở chợ đầu mối, sau đó ra quán nét xem mấy video bóng đá, học lỏm vài kỹ thuật, nhìn các cầu thủ chuyên nghiệp làm rất dễ, nhưng chỉ nhìn mà làm theo, nó cảm thấy gượng gạo, không được tự nhiên.

Khi ở trên sân, các quyết định phải được đưa ra sớm nhất có thể, không chần chừ làm lỡ cơ hội của cả đội, cũng tránh bị đối phương áp sát đoạt lại bóng. Những kỹ thuật khó nhìn thì ham, nhưng chưa phải lúc cắm đầu vào luyện tập. Khi về nhà, nó còn học hỏi cách phân tích trận đấu của ba nó. Tuy ông chỉ là một tay nghiện cá độ, không phải huấn luyện viên trong ngành. Nhưng cá độ mười mấy năm mà vẫn chưa bán nhà, có hôm còn trúng lớn chứng tỏ ông cũng không phải nhắm mắt làm liều.

Vào những kèo nóng hồi cuối tuần, ông thường đọc báo và xem rất nhiều tin tức liên quan đến bóng đá. Cầu thủ nào đang bị c·hấn t·hương, cầu thủ nào có phong độ cao. Huấn luyện viên sẽ đưa ra đội hình nào… Ông cũng đều đưa ra những giả định trong đầu trước khi trận đấu diễn ra. Bóng đá mà biết trước thì đâu còn gì thú vị? mọi kế hoạch hoàn toàn có thể bị đổ vỡ chỉ vì một tình huống bất ngờ xảy ra trên sân, cầu thủ c·hấn t·hương hoặc bị phát thẻ đỏ… Nói vậy không có nghĩa là ba của nó làm điều vô nghĩa. Việc phân tích đã giúp ông thắng được vài kèo.

Nếu thua, Ông sẽ la hét và chửi bới các cầu thủ trên sân khi họ xử lý lỗi, thậm chí chửi cả chiến thuật quần què của HLV châu âu. Nhờ những lần hò hét thái quá của ba mà Xuân Mai vô tình học được các phân tích tình huống ở trên sân. Các cầu thủ sẽ phản ứng thế nào trong trước họp có bóng và không có bóng. Khi nào thì leo biên, khi nào thì đánh vỗ mặt vào trung lộ.

Các kiến thức không chính thống, cũng chẳng biết ba nói đúng hai sai nữa nhưng nó giúp Xuân Mai hiểu rằng, chơi bóng không chỉ dựa vào kỹ thuật cá nhân mà cần có óc phán đoán và đọc tình huống trên sân, mới có thể giúp cho cả đội đạt được kết quả có lợi. Sau khi ở nhà nghe ba bàn chuyện bóng đá trên TV, Xuân Mai sẽ mang bóng ra bãi đất trống dợt lại mấy kỹ thuật học trên mạng, chờ đến khi hết giờ hành chính, sẽ đi tới Ủy ban tập chung với anh Luân cùng những người động đội trong giải đấu sắp tới.

Các thành viên còn lại trong đợt tập trung này làm Xuân Mai có chút lo lắng. Họ không chơi bóng thường xuyên, tham gia giải đấu với tinh thần vui là chính. Một số do anh Luân mở lời không tiện từ chối, bất đắc dĩ tham gia.

“Hầy da, có cần nghiêm túc vậy không Luân, sang tuần có mặt, vào sân thi đấu là được. Nhà tôi còn bao việc, thời gian đâu mà dợt bóng.”

“Con vợ tôi ở nhà đồng ý ngoài miệng thôi, chứ tối về cằn nhằn lắm.”

“Năm nào đội bóng của đoàn thanh niên chẳng làm nền cho những đội khác. LẠi 5- 0, hay 6-0. Mất mặt lắm, đi đâu cũng bị trêu.”

CÁc thành viên tham gia đội bóng đại diện cho ủy ban nam nào cũng thay đổi rất nhiều. Người nào đi làm cho công ty thì có thể đã đầu quân cho công ty đó. Những người ở đây, hoặc là thất nghiệp, hoặc là lao động tự do không tham gia cơ quan tổ chức nào.

Anh Luân mặc bộ quần áo cầu thủ, cười trấn an.

“Chính vì không muốn thua đậm nên mọi người phải tập dợt với nhau chứ. Đây là đại diện cho ủy ban nhà nước đó nha. Vinh dự lắm đấy.”

“Haiss, thì biết làm thế nào nữa đây. Tập gì thì tập nhanh đi, tôi còn về nhà nấu ăn cho vợ nữa. Nó về mà chưa thấy có gì vào bụng tối lại khó ngủ.”

Anh Luân vui vẻ đáp.

“Khó ngủ là đúng rồi, luyện tập thể thao, sức khỏe dồi dào, ông cứ về giã vợ mấy hiệp, thế là hết kêu chứ gì.”

Rồi anh hắng giọng, có ý nhắc nhở mọi người nghiêm túc.

“Bây giờ chia làm hai đội, mỗi đội 5 người, chơi đến tầm 6 giờ 15 thì giải tán.”



Xuân Mai còn tưởng anh Luân gọi tới có bài tập nào đặc biệt không hay chí ít có chiến thuật gì đó chuẩn bị cho giải đấu. Hóa ra anh chỉ cho mọi người chuyền bóng qua lại để mọi người có cảm giác với quả bóng. Sau đó tập sút vào cầu môn, là hai viên gạch cách nhau hơn 2 mét do chính anh Luân làm thủ môn.

Thời còn sinh viên, Anh Luân có tham gia tích cực các hoạt động thể thao, hoạt động ngoại khóa. Đối với bóng đá cũng coi như có hiểu biết, chỉ là từ khi đi làm, có nhiều việc phải lo nên dành ít thời gian cho bóng bánh. Mọi người sút bóng thế nào, anh cũng dễ dàng cản phá.

Đến lượt Xuân Mai, anh Luân cũng có chút tò mò, thực lực của nó đến đâu mà Tiến, bạn của anh lại đích thân giới thiệu. Quả bóng nó sút, bóng đi căng như kẻ chỉ, bóng đập vào bàn tay rồi lại bật ra. Anh không có bắt dính được trái bóng. Điều này làm ai nấy vô cùng ngạc nhiên, có người gật gù thầm khen người trẻ tuổi này sút bóng không tồi.

“Ê cu, tên gì đấy.”

“Em tên Xuân Mai.”

Nghe đến tên, ai nấy lại tròn mắt, ngoáy hai lỗ tai.

“Trai, hay gái đấy? Tên gì kỳ cục vậy.”

Nó chỉ biết cười chứ không muốn giải thích nữa, ai hỏi tên nó xong đều có phản ứng rất đỗi kinh ngạc. Biết bao cái tên hùng tráng, oai phong hơn như Thiên, Long, Hùng, Dũng… không đặt cho con, lại đặt cái tên Xuân Mai. Nhưng nhờ cái tên này, mà mọi người lại có thiện cảm với nó, một thằng nhóc dịu dàng, ngoan ngoãn.

“Nhìn thì giống con trai rồi đấy, đá bóng cũng không tệ, nhưng biết sao được, cu tụt quần ra để bọn anh kiểm tra xem nào.”

“Phải đấy, phải đấy.”

có người hùa theo Anh Luân lại hắng giọng.

“May người bị điên à, nghiêm túc chút coi. Đừng trêu nữa, em nó mà dỗi thì đội chúng ta nguy đấy.”

Anh tiến lại gần, khoác vai Xuân Mai rồi trịnh trọng giới thiệu nó như một đại nhân vật với những người có mặt ở đây.

“Mai, nó sút bóng tốt nhất ở đây. Tôi muốn nó chơi cao nhất, mọi người ở phí sau bơm bóng cho nó sút là được.”

Có người không phục, liếc mắt dè bỉu

“Có thật không thế, để thằng nhóc chơi cao nhất, vật mấy “ cựu chiến binh” như bọn tôi còn mặt mũi nào nữa.”

Anh Luân giơ ngón tay lên trời, thản nhiên nói.

“Có câu tài không đợi tuổi, tuổi trẻ đang cần đất để thể hiện. Chúng ta ở phía sau, hỗ trợ, nâng đỡ cho thế hệ tương lai thì có gì xấu hổ chứ. Nếu mọi người còn nghi ngờ thực lực của nó. Vậy thì chúng ta chia đội, đấu tập một hiệp xem thế nào.” Người kia cũng hững hờ đáp.

“Được thôi, đằng nào tập chuyên với tập sút chán phèo, cứ cọ sát mới nhanh tiến bộ được. Rất nhanh, mọi người chia đội ra làm hai, mỗi bên 5 người, một bên do anh Huy đứng đầu, chơi đội hình 3 trước, hai sau. Bên còn lại có anh Luân và Xuân Mai. Anh Luân chơi ở vị trí thủ môn, anh muốn có nhiều thời gian quan sát đồng thời để kiểm chứng thực lực của Xuân Mai. Xuân mai chơi ở vị trí cao nhất, phía sau có ba người hỗ trợ Bên anh Huy giao bóng trước, Xuân Mai lập tức lao vào t·ranh c·hấp và bị đối phương giăng bẫy định chơi trò bóng ma chuyền qua chuyền lại nhằm chọc tức một đứa trẻ chưa trải sự đời.

Nhưng họ không biết rằng Xuân Mai đã có một khoảng thời gian dài chơi bóng, nhiều hơn tất cả những người ở đây, thậm chí những người yêu thể thao, chiều chiều tập trung ở sân cỏ nhân tạo, đối đầu với nó ở trên sân còn chật vật, thì những người ở đây sao có thể theo kịp trình độ chơi bóng của nó cơ chứ.

Qua hai nhịp chuyền, Xuân Mai phán đoán và tắc bóng thành công, đoạt lại quyền kiểm soát, một mình nó dẫn bóng lao thẳng vào đội hình của anh Huy, hết tâng bóng qua đầu, lại giật gót xỏ háng đối phương, sức rướn vô cùng tốt, bóng đưa tới trước cầu môn đối phương nhưng không thắng được người cuối cùng. Bàn thắng chưa tới nhưng từng đó đã đủ chứng minh cho anh Huy và mọi người ở đấy biết thêm một chút về khả năng chơi bóng thượng thừa của mình.

Trong lúc nó đang tận hưởng cảm giác lâng lâng thì anh Luân tạt cho gáo nước lên tinh thần của nó. “Xuân Mai, đừng chơi cá nhân quá!”

“Dạ Vâng”

Nó nhận ra biểu hiện của mình vừa rồi hơi thái quá, ở đây toàn là các bậc đàn anh, vậy mà nó không nể nang ai cả. Mấy anh kia thể nào cũng có người không vừa mắt, trong các tình huống bóng kế tiếp, nó nghe lời anh Luân mà chuyền lại cho đồng đội của mình, bản thân đóng vai trò câu kéo sự chú ý để đồng đội có nhiều khoảng trống.

Sau 10 phút, không có bàn thắng nào được ghi, quyền kiểm soát bóng nghiêng về phía đội của anh Luân và Xuân Mai, dù anh Luân đứng sau cùng không tham gia tình huống bóng nào, lấy bốn người đấu với 5 người vẫn chiếm được ưu thế. Có Xuân Mai đóng vai trò thỏi nam châm, những pha phối hợp lên bóng có nét hơn rất nhiều.

Anh Huy lấy tà áo lau mồ hôi trên trán.

“anh Luân chọn ở đâu ra thằng quỷ này thế.” Luân cười đắc ý. “Ha ha, từ trên trời rơi xuống. Giờ mấy ông đã đồng ý để nó chơi cao nhất trong đội của chúng ta chưa.”

Anh Huy cũng không phải dạng hẹp hòi, giơ ngón tay cái lên biểu thị sự đồng ý. Những người theo phe của anh cũng không có ý kiến gì thêm.

“Tốt lắm, mọi người đã đồng lòng, tôi tin chắc, chúng ta sẽ đạt thành thích tốt trong giải đấu lần này.”

kết thúc buổi tập. anh Luân có lời khen ngợi Xuân Mai, và không còn nghi ngờ về lời nói của anh Tiến nữa. Nếu đứa nhỏ này giữ được phong độ và tinh thần như hiện tại, có thể sau này được gọi lên đội bóng của Tỉnh, rồi biết đâu sẽ được chơi ở giải hạng nhất V league.

Sự nghiệp của Xuân Mai có thành hay không, sẽ ảnh hưởng một chút tới công việc của anh Luân. Thứ nhất, sự xuất hiện của những cá nhân có kỹ thuật cao như Xuân Mai sẽ làm giải đấu trở nên hấp dẫn. đặc biệt là màn đối đầu với đội của Tiến cũng là một người chơi bóng có tiếng tăm, nhất định sẽ rất đáng xem. Càng nhiều người quan tâm đến giải đấu đồng nghĩa với công tác chuẩn bị của Uỷ Ban đã rất thành công. mà văn phòng Đoàn Thanh Niên của anh Luân có công lớn trong sự kiện này.

Nếu sau này Xuân Mai được lên Tỉnh thi đấu, thì ban thể dục thể thao của Phường cũng được nở mày, nở mặt. nhìn ở góc độ nào sự xuất hiện của Xuân Mai đem lại điều tốt đẹp cho anh Luân, nên anh vui là điều dễ hiểu. đi làm ở cơ quan mà mặt mũi của anh rất tươi tắn không nặng nề như người cha làm chủ tịch UBND. trong bữa cơm ông Trọng hỏi con trai.

"Nhìn con có vẻ rất thoải mái, việc tổ chức giải bóng đá đến đâu rồi?"

anh Luân lễ phép đáp.

"Vâng mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, sang tuần sẽ tổ chức như kế hoạch. Mọi người nhớ có mặt đúng giờ nhé. cả má và Quỳnh Chi nữa."

Quỳnh Chi lắc đầu.

"Ba là chủ tịch, mẹ là hội trưởng hội phụ nữ, hai người có mặt là được rồi. Em đi làm gì? "

Anh Luân nuốt vội miếng cơm rồi nói.

"sao lại không, anh trai em thi đấu, em phải cổ vũ chứ. với lại đứa bạn Xuân Mai của em cũng ở đấy mà."

Quỳnh Chi hững hờ đáp.

"năm nào đi xem, đội của anh toàn thua đậm xấu hổ lắm."

Anh Luân nở nụ cười tự mãn.



"Hừm, năm nay nhất định sẽ khác. mà đưa bạn của em. Xuân Mai ấy, là người thế nào vậy."

Nghe tên Xuân Mai ông Trọng và bà Luyến chợt sáng mắt lên.

"Nè. mày tính chuyện lấy vợ rồi hả Luân. Xuân Mai là ai, bạn cùng lớp con Chi hả. thế thì còn bé quá, mới lớp 12 mà cưới xin gì."

Anh Luân mặt mũi cứng đờ, còn Quỳnh Chi suýt phụt miếng cơm ra bàn, cô cũng tranh thủ trêu.

"Anh Trai, anh định cưới Xuân Mai đấy à? để em báo tin mừng cho nó nhé. Ai a, bạn của tôi sắp thành chị dâu của tôi."

Anh Luân không nhịn được liền nói.

"Tào lao, ăn nói bậy bạ. Xuân Mai là tên con trai, hôm nọ đăng ký thi đấu bóng đá. chứ có phải con gái đâu.

Bà Luyến chán nản ra mặt, con trai mình có gia thế, đẹp mã, có việc làm hẳn hoi. vậy mà giờ này bà vẫn chưa có con dâu, cháu chắt.

"Vậy à Quỳnh Chi. không phải con gái thật à. hay hai đứa giấu má."

Quỳnh Chi chép miệng.

"Là con trai đó má, nhưng mà nó bạn ấy học ngu lắm. lớp 8 đúp hai năm liền, con cũng không để ý nữa. Chắc là nghỉ học rồi đó, hôm bữa thấy đi loanh quanh nhặt ve chai. mà anh Hai hỏi nó làm chi."

Anh Luân có chút bất ngờ.

" Vậy à, tưởng còn đang đi học chứ, đứa này, nó chơi bóng giỏi lắm. Thằng Tiến con bà Huệ nói muốn đưa thằng nhỏ đi thi đấu bóng đá chuyên nghiệp, cơ đấy."

Ông Trọng tỏ vẻ không vui, chốt lại một câu.

"Xã hội ngày nay không có học thức thì khó tồn tại lắm. nghề nào cũng vậy thôi. sau này bớt lo mấy thành phần hạ đẳng như vậy đi. Nhất là trong bữa cơm."

Là người có quyền cao nhất không chỉ trong ngôi nhà mà còn cả cái phường này, lời ông Trọng vừa thốt ra, cả nhà không ai nói câu nào nữa, bữa cơm tiếp tục diễn ra trong yên lặng. Bề ngoài gia đình ông Trọng là một gia đình kiểu mẫu của xã hội, nhưng không khí trong nhà không lúc nào được thoải mái, nhất là những hôm nhà có khách từ cơ quan đến chơi, các thành viên trong nhà dù bạn việc gì cũng phải gác lại hết, thay quần áo chỉn chu xuống chào hỏi rồi làm gì thì làm.

Điều này khiến một đứa thanh niên mới lớn như Quỳnh Chi cảm thấy vô cùng khó chịu, cô luôn tìm cách để ở nhà ít nhất có thể. Ở lớp học thêm còn dễ thở hơn ở gia đình của mình. Nhờ vậy mà thành tích học tập của cô vô cùng tốt. Buổi chiều, ba và anh trai đi làm, cô cũng xách xe đạp sang nhà bạn với lý do học nhóm.

Nhà cô bạn tên là Thương, có má làm giáo viên trong trường, ba đi làm xa, nhà có ba mẹ con, dưới Thương còn 1 em trai kém 3 tuổi đang học lớp 9. Em trai ít khi ở nhà, mẹ thì ở trường, nên sang nhà bên ấy, Quỳnh Chi mới cảm nhận được sự tự do. Tha hồ nằm banh háng ở trên giường.

“Nè, sao lần nào sang nhà tôi, mặt mũi của bà lúc nào cũng ỉu xìu vậy?”

“Haiss chán ghê, nhà có ba làm quan lớn, khó chịu thấy mồ, ăn bữa cơm mà căng như dây đàn vậy đó. Được như nhà bà thì sướng ghê, tha hồ năm lăn lóc ở đâu thì nằm.”

Thương cầm cái điện thoại nhắn tin không ngừng nghỉ, thi thoảng lại cười tủm tỉm.

“Ráng thêm năm nay nữa thôi, lên đại học rồi không bị ai quản nữa, lúc đấy tha hồ yêu đương nhá.”

Quỳnh Chi lật người bò sang chỗ của Thương đọc trộm tin nhắn.

“Yêu đương gì, có mà bà yêu đương thì có, mới học cấp ba đã nhắn tin với zai rồi.”

Thương trả treo.

“Lớp 12 rồi má, chẳng lẽ ai cũng băng giá như bà chắc. Mà tôi mới quen với anh này, nhắn tin zui cực, lại đẹp trai nữa, hi hi.”

Vừa nói cô vừa mở ảnh một chàng thanh niên tóc tai vuốt vuốt, để mình trần, khoe cơ bắp với mấy cái múi bụng, khiến cho cô nàng lúc nào cũng trong trạng thái hưng phấn, nói chuyện không thèm nhìn bạn thân luôn.

“Như mấy oppa Hàn Quốc luôn.”

“Chắc gì đã là ảnh thật.”

Thương nói chắc như bắp.

“Sao lại không? để cho bà xem mấy tấm nữa nè, chụp ở ngoài đời luôn. Không nói đâu xa, anh này đang học ở trường Khoa Học Tự Nhiên ngay phường mình luôn á.”

Quỳnh Chi tặc lưỡi.

“Bà gặp người ta rồi à mà nói vậy?”

“Gặp rồi.”

Thương ậm ừ một chút

“ Nói đúng hơn là sắp gặp mặt nhau, Sang Tuần anh ấy tham gia giải bóng đá của phường đó, anh ấy bảo mình đi cổ vũ rồi đi uống trà sữa. Tôi đồng ý rồi nhưng mà còn hơi ngại, bà đi cùng tôi nha.”

“Bà đi gặp mặt người ta, mắc mớ gì đến tui.”

Thương bỏ điện thoại bày ra vẻ mặt ngây thơ tội nghiệp.

“Đi cùng đi, năn nỉ mà.. chẳng lẽ bà không muốn gặp anh đẹp trai sao?”

Quỳnh Chi hững hờ.

“Cũng được, dù sao anh trai của mình cũng tham gia, mình đi cổ vũ anh mình luôn.”

Thương reo lên vì sung sướng ôm lấy cô bạn cưỡng hôn mấy cái liền. Sau đó lại rủ nhau đi chọn bộ quần áo thật đẹp để mặc ngày hôm đó.