Chương 35: Nỗ Lực Hết Mình, Thành Quả Xứng Đáng.
Xuân Mai cảm thấy đồng đội đang chú ý vào mình, hiện giờ phải thu hồi bóng thật nhanh, không để đội Long Đình chuyền qua chuyền lại cho tới hết giờ. Mà nó là người chuyên đi săn bóng trong đội, người khác có thể dừng nhưng nó thì vẫn phải chạy.
Thời gian chỉ còn lại hai phút, Hoàng Long rời bỏ vị trí cánh phải chạy tới hỗ trợ Xuân Mai, ba bốn cầu thủ đội Long Đình cũng nhanh chóng xúm lại hỗ trợ đồng đội.
Công Minh thấy vậy liền lào vào góp vui, một pha bóng lộn xộn xảy ra ở ngoài vòng cấm, đội Long Đình cố gắng đẩy bóng sang biên tránh xa khung thành đội mình càng xa càng tốt. Bóng lăn từ chân người này đến chân người kia, đội Long Đình chủ động phá bóng lên trên để giải tỏa áp lực, Công Minh lập tức ập vào phá bóng trong chân của đối phương. Bóng lăn sang phía đường biên ngang của đội Long Đình. Cả nhóm vội vàng quay xe, chuyển hướng tới trái bóng, Một cầu thủ đội Long Đình dang hai tay xoay lưng lại thực hiện động tác che chắn không cho đối phương giành bóng.
Bóng ra biên, Long Đình sẽ có thể câu thêm chút thời gian. Bóng chưa ra khỏi sân, Xuân Mai chưa từ bỏ cơ hội này, thấy đối phương che chắn bóng, nó vội dùng cách cũ, giả vờ nhảy sang trái rồi bất ngờ lắc hông sang bên phải. Nhờ lần đối đầu với Anh Tiến mà nó đã có cách hóa giải cách chơi bóng gây ức chế này. Cầu Thủ bên Long Đình phán đoán sai, để Xuân Mai xỏ chân qua háng từ phía sau giật quả bóng ngược trở lại. Hai Ba cầu thủ đội Long Đinh lao vào tiếp ứng.
Trong thoáng chốc Xuân Mai cảm giác không gian xung quanh bỗng nhiên chậm lại, giống hệt như lúc chị Bảo Trâm hôn nó ở ngoài đường, nó đang phê ư? Andrenalin trong máu tuôn ra như suối, sự hưng phấn khi chơi bóng lan tỏa khắp cơ thể của Xuân Mai, nó giữ bóng trong chân, xoay người như một cơn lốc qua hai cầu thủ đội Long Đình, đối thủ gầm cao mái thoáng khiến nó dễ dàng xỏ háng đối phương.
Thoát ra hỏi sự suy cản của ba cầu thủ, khoảnh khắc thăng hoa của một cầu thủ biến mất, sự ồn ào trở lại bên tai của Xuân Mai, khán giả đang ồ lên về phá xử lý cá nhân quá kinh khủng của nó. Lẫn Trong đám đông, nó nhìn thấy Hoàng Long đang giơ tay xin bóng, phá náo loạn vừa rồi của Xuân Mai đã thu hút sự chú ý của các cầu thủ đội Long Đình. Hiện giờ cậu ta không có ai theo kèm.
Xuân Mai thực hiện một cú vẩy má ngoài, kỹ thuật học hỏi từ chỗ Công Minh khi cả ba còn chung một phòng. Quả bóng đi liệng, nằm ngoài khả năng phán đoán của hàng phòng ngự đối phương. Hoàng Long từ ngoài vòng cấm lao vào, bật cao đánh đầu một cách dũng mãnh lái quả bóng vào trong cầu môn đội Long Đình, đưa trận đấu trở lại thế cân bằng. Thời gian không còn nhiều cho cả hai đội, hiệp phụ kết thúc với tỉ số hòa, hai đội sẽ bước vào loạt đá luân lưu để phân định thắng thua.
Quản Lý đội Long Đình đã tính toán chiến thuật tốt nhất có thể rồi, danh hiệu hạng nhất giải bóng đá nam tuột khỏi tay trong phút cuối. Ai mà ngờ được năm nay đội thành phố lại có mấy cầu thủ xuất trúng như vậy. Hai bàn tay người quản lý bỗng run lên, mô hôi ứa ra ướt cả tay áo.
Ông Hùng đã buông xuôi khi đội Long Đình ghi bàn dẫn trước trong hiệp phụ, tưởng chừng hôm nay không còn mặt mũi mời rượu các vị cán bộ cấp cao của tỉnh. Nhưng cái đám này lại níu kéo lại hi vọng cho ông, nếu thua trong loạt đá luân lưu thì đổ lỗi cho yếu tố may mắn là được, nói chung là ông không thiếu văn vở để giải thích kết quả trận đấu ngày hôm nay.
Trên khán đài, không khí trở nên nóng nực hơn bao giờ hết, trận đấu vẫn chưa kết thúc, khiến ai nấy vô cùng thích thú, trận chung kết phải đá đến phút cuối mới hấp dẫn. Không uổng công hôm nay tới sân xem thi đấu.
“Đây đúng là một trận đấu mãn nhãn. Chưa năm nào đá như năm nay, đội Long Đình tưởng thắng đến nơi rồi ai ngờ lại bị gỡ hòa ở những phút cuối.”
Tuyết Mai cao hứng nói với đám đông.
“Biết ai vừa ghi bàn gỡ hòa không? là chồng của tôi đó.”
Có người chế giễu
“Thôi đi cô em, thấy người ta giỏi là bắt về làm chồng à, thật không biết xấu hổ.”
“Phải rồi, ai cũng như cô thì tôi đã có con với cậu ta được ba bốn đứa rồi đấy.”
Tuyết Mai mặc kệ lời người ta, cô chắp hai tay làm loa hét lớn.
“Long ơi! Chị yêu em!”
Đám đông đồng thanh “Ê..e…ê…” chế giễu Tuyết Mai, cô nàng không thấy xấu hổ mà còn khoái cái cảm giác hãnh diện này.
Tối nay nhất định phải thưởng nóng cho tình nhân bé nhỏ một đêm đáng nhớ.
“Ê Trâm… thấy chồng của tui ghê không? Quá dữ, 12 bàn rồi đó.”
“Đúng rồi, công nhận Long của à giỏi thiệt, mà tôi thấy Xuân Mai cũng giỏi lắm, hai đứa đều giỏi luôn.”
“Ê, nói vậy không biết xấu hổ à? Chồng tôi ghi được hai bàn đó, em trai của bà có ghi được bàn nào không? Số “Không” tròn trĩnh á.”
Tuyết Mai đem bàn thắng ra so sánh thì Bảo Trâm đành chịu không cãi được, thực ra cầu thủ ghi nhiều bàn hay ít bàn thắng không quyết định cậu ta đá tốt hay dở. Hoàng Long chơi tiền đạo, nhiệm vụ của cậu ta là ghi bàn, số bàn thắng chắc chắn nhiều hơn một người chơi ở hàng phòng ngự. Nhưng không thể nói cầu thủ phòng ngự kia chơi kém.
Đội Long Đình tuy không ghi nhiều bàn thắng trong giải đấu lần này, hôm nay là lần đầu tiên ghi ba bàn, cũng là lần đầu tiên để thủng lưới tới ba bàn. Không sở hữu hàng công mạnh mẽ như đội Thành Phố nhưng hãy xem đội này đã làm khó đội thành phố như thế nào trong trận chung kết.
Chiến thắng chỉ cách họ có 3 phút mà thôi. Hai đội bước vào loạt đá luân lưu, ông Hùng ra phân chia sắp xếp lượt đá. Người đầu tiên là Thành Chung, thứ hai là Ngọc Cương, thứ ba là Hoàng Long, thứ 4 là Công Minh, thứ 5 là Xuân Mai, nếu chưa phân thắng thua thì sẽ đá theo đội hình từ trên xuống dưới. Riêng Thành Chung là đội trưởng nên phải gánh trọng trách “mở hàng” cho cả đội, cũng là người chịu nhiều áp lực nhất.
Đội Long Đình không lo lắng khi phải tham gia loạt đá luân lưu, họ tin tưởng vào thủ môn xuất trúng của mình.
“Cố gắng lên, hạ tên đầu đàn bên kia sẽ xuống tinh thần ngay.”
Thành Chung bước vào vị trí, hôm nay chạy cả trận, thêm cả hiệp phụ, cảm giác bóng hiện giờ không thực sự tốt, anh hít một hơi thật sâu chờ tín hiệu từ trọng tài rồi tung một cú sút về góc trái. Bóng đi căng rất đúng ý của anh, thủ môn đội Long Đình bay người duỗi bàn tay làm thay đổi quỹ đạo quả bóng, khiến nó đạp vào cột dọc và bật ra ngoài.
Thủ Môn phình má thở một hơi nhẹ nhõm, đồng đội đứng ngoài không giấu nổi sự sung sướng, nhảy lên đấm vào không trung, đầu không xuôi thì đuôi khó lọt. Đội trưởng mà đá hụt thì sự tự tin các thành viên trong đội sẽ bị ảnh hưởng.
Bình thường anh hay an ủi người mắc lỗi, giờ đến lượt chính mình mắc lỗi mọi người sẽ nghĩ gì đây. Thành Chung lắc đầu lặng lẽ trở về vị trí, anh không nói gì vì sợ sẽ ảnh hưởng đến mọi người. Đức Thọ thong thả đi tới vỗ vai anh đội trưởng.
“Đừng lo, anh trai không sút không vào thì cả đội kia cũng sut không vào quả nào đâu.”
“Cẩn thận đấy.”
Đức Thọ chẳng biểu lộ một chút lo lắng, Nội tại của nó là “Đồng Đội càng “gà” thì nó chơi càng hay” đội trưởng còn đá hụt thì hôm nay đến lượt nó cân team rồi. Đức Thọ nói được làm được, ngay pha đầu tiên chẳng cần di chuyển cầu thủ đối phương tự sút bóng trúng vào vị trí nó đang đứng.
Nhìn thì đơn giản nhưng đó là nhờ phản xạ chính xác của người thủ môn. Thành Chung rốt cuộc cũng thở phào một hơi, đội trưởng phía Long Đình cũng đá hỏng, hai bên đều có kết quả giống nhau ở lượt đầu.
Đến lượt thứ hai áp lực đã giảm bở, Ngọc Cương đi lên thực hiện lượt sút của mình, và ngạc nhiên thay anh lại sút bóng bay ra ngoài, xem ra vấn đề thể lực đã ảnh hưởng trực tiếp đến cảm giác bóng của Ngọc Cương.
Đức Thọ lại lên vỗ vai an ủi người anh, nhìn phong thái tự tin của nó giống như đang cà khịa đồng đội. Mấy anh không làm được thì cứ để em lo. Không thua kém cầu thủ đội bạn, Đức thọ cũng thành công cản phá cú sút của đối phương.
Gánh nặng tâm lý cứ chuyển từ đội này sang đội kia, lượt thứ ba, Hoàng Long, người được kỳ vọng nhất ở đội Thành Phố, vua phá lưới của giải đấu bước lên với khuôn mặt lạnh tanh, thủ môn đội Long Đinh lắc đầu ngán ngẩm, đối thủ lần này đích thị là một tên khó xơi, nếu vượt qua được nó thì trận này đội Long Đình thắng chắc.
Hai mắt thủ môn căng ra, trong đầu liên tục nảy ra những suy đoán. sự căng thẳng khiến anh ta đoán sai hướng bóng, nhưng xà ngang lần thứ hai cứu thua cho ông Long Đình. Lần này đội của họ ăn mừng thật lớn, đến như tay săn bàn số 1 của giải đấu còn cóng chân thì game này coi như xong.
Đức Thọ lần nữa đi lên, cậu ta không an ủi Hoàng Long, chỉ thở dài thườn thượt nói vu vơ.
“Rồi rồi, mọi người không làm được thì để tôi làm, không lại nói tôi nhàn rỗi không đóng góp gì cho giải đấu.”
Hai thủ môn đều chơi quá xuất xắc giữa sạch lưới sau ba lượt đá, đến lượt thứ 4 cũng không có gì khác biệt, Công Minh sút hỏng lượt đá của mình, tên thủ môn của đội Long Đình bình tĩnh đến độ đáng sợ, không dùng tay cản phá thì vẫn có thể duỗi chân ngăn cản cú sút chìm của đối thủ.
Đức Thọ thì không thể đứng yên một chỗ cứ nhảy qua nhảy lại làm phân tâm đối phương, mỗi người một cách tiếp cận nhưng hiệu quả là như nhau. Lượt đấu thứ năm, nếu hai đội đều thất bại nữa thì từ lượt thứ 6 trở đi đội nào đá hỏng sẽ thua luôn trận đấu.
Đến lượt của Xuân Mai bước lên Đức Thọ không quên dặn dò.
“Ê… đá cẩn thận vào. Tôi thấy hơi đuối rồi đấy.”
Công Minh cũng bước tới động viên.
“Còn mỗi ông bạn cùng phòng thôi đấy, đừng làm anh em thất vọng.”
Thành chúng xua tay đuổi như đuổi gà.
“Mấy cái tên này đừng có tạo áp lực cho đồng đội chứ, để nó thoải mái đi. Em cứ đá bình thường đừng kết quả không quan trọng đâu.”
Mọi người đều đá hỏng, cái máu thể hiện của tuổi trẻ lại dâng cao, giống như Đức Thọ, Xuân Mai cũng muốn cân team trận này. khi nó hưng phấn thì cảm giác bóng vô cùng tốt. Hoàng Long thêm một câu.
“Đến lúc chứng tỏ lời nói của ông sáng hôm qua rồi đấy.”
Xuân Mai ngoảnh mặt nhìn đồng đội, nháy mắt một cái.
“Ờ…cứ để cho tôi.”
Xuân Mai bước vào vị trí, hít một hơi thật sâu, nở nụ cười nhìn thủ môn đội Long Đình. Anh mắt hướng thẳng lên góc c·hết,nó không hề có ý định giấu giếm ý đồ của mình. Xuân Mai ít khi ghi bàn, thủ môn đối phương có chút nghi hoặc, liệu rằng nó đang lừa mình hay thưc sự muốn thách thức khả năng cản phá của mình. Nụ cười của cậu ta vô cùng tự tin khiến thủ môn có chút lúng túng.
Khung thành có góc c·hết, vị trí mà thủ môn không thể chạm tới, đó là vị trí nối giữa xà ngang và cột dọc. Trừ khi đứng ngay sát cột dọc, dĩ nhiên thủ môn sẽ không làm trò ngây thơ đến vậy. Anh ta vẫn đứng ở giữa, yên lặng như mặt nước. Trong đầu hai chữ thật giả liên tục nhảy số cho nhau.
Xuân Mai lấy đà, ánh mắt, hướng sút, chuyển động của hông đều cho thấy Nó định sút sang bên phải, liệu nó có đang lừa mình không? Nếu nó thách thức, vậy thì sao mình phải sợ chứ. Thủ Môn đổ người đúng hướng vươn tay căng hết cỡ nhưng quả bóng vẫn từ từ bay vào góc c·hết trong sự bất lực của anh ta.
Xuân Mai tập sút trúng xà ngang nhiều lần, muốn nhắm vào góc c·hết thì dễ hơn nhiều. Sự tự tin vừa được đẩy lên cao khiến cú sút trở nên hoàn hảo trong tâm trí của nó. Cuối cùng đội Thành Phố cũng có người sút luân lưu thành công. Đồng đội định nhảy lên ăn mừng thì có người kìm hãm sự sung sướng đó lại, đừng quên đội Long Đình vẫn còn một lượt sút.
Tuy vậy họ thấy thoải mái hơn hẳn, tảng đá đè trên người giờ đây đè nặng lên cầu thủ của đối phương, lần này còn nặng hơn lần trước gấp bội vì đội Thành Phố đang có lợi thế. Đức Thọ, chạy tới ôm bạn cùng phòng.
“Khá quá nhỉ, để tôi lo nốt phần còn lại.”
Xuân Mai chạy lại, đập tay với các đồng đội, mọi người cùng nhau nín thở chờ lượt đá của đội Long Đình, hy vọng đây là lượt đá cuối cùng, t·ra t·ấn tâm lý như vậy là quá đủ rồi. Lần này không cần Đức Thọ phải trổ tài, cầu thủ đội bạn không chịu nổi gánh nặng đã cóng chân, cú sút quá nhẹ đi thẳng vào người của thủ môn.
Việc của cậu ta là đẩy quả bóng ra rồi lao về phía đồng đội hò hét ăn mừng. Chưa năm nào, việc giành hạng nhất lại vất vả như năm này, ông Hùng cười nhạt nhòa, lau cặp mắt kính, dường như không tin những diễn biến vừa xảy ra trong sân. ông đứng lên rồi bước vào sân chung vui cùng các học trò của mình.
Quản Lý đội Long Đình ngửa mặt nhìn trời, bất lực thở dài một cái, dù đã rất cố gắng nhưng lịch sử không gọi tên của họ, chấp nhận giành giải á quân. Khán đài ồ lên, ngươi khua chiêng gõ trống khiến bê tông như muốn nứt ra, chẳng biết ai lạ ai quen, cứ ôm lấy người gần nhất lan tỏa niềm vui. Sướng nhất là mấy ông không có gấu thừa nước đục thả câu ôm gái mà không bị ăn tát, Bóng đá đúng là bộ môn thể thao được nhiều người yêu thích nhất, mấy ngày tiếp theo người ta vẫn sẽ bàn về trận đấu ngày hôm nay giống như một sự kiện đáng tự hào của tỉnh nhà.
bóng đá là nơi lấy đi cảm xúc của rất nhiều người, hình ảnh vui buồn xảy ra cùng lúc, các phóng viên, người của đài truyền hình tranh thủ chụp lại những hình ảnh quý giá để làm tư liệu cho bản tin hôm nay. mấy anh nhân viên an ninh nhanh chóng mang đồ nghề, dựng nên một sân khấu nhỏ nhỏ, một cái bục, bàn ghế… trang thiết bị cần thiết để chuẩn bị cho lễ bế mạc.