Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 25: Khai Mạc Đại Hội




Chương 25: Khai Mạc Đại Hội

Đại Hội thể thao chỉ còn ba ngày. các đội tuyển ở trong Huyện kéo ra Thành Phố. Sân tập và nhà thi đấu phải chia lịch ra cho các đội luân phiên nhau tập. đội bóng đá nam cũng phải nghỉ trước ba ngày. Chiến thuật đã luyện tập đủ dùng cho giải đấu, chất lượng chuyên môn của các cầu thủ tương đối đồng đều và được đánh giá cao nhất trong giải lần này.

Ông Hùng không quá lo lắng về đội bóng, ông dành thời gian đi đón tiếp mấy người bạn của mình, có những người làm việc ở giải hạng Nhất Quốc Gia được ông mời tới để giúp mình đánh giá chính xác hơn tình hình của đội bóng.

Sân Vận động được tu sửa thêm một số mái che trên khán đài đề phòng mưa gió. Cầu môn được thay mới, vẽ lại vạch vôi. treo băng rôn biểu ngữ từ khán đài cho tới trước nhà thi đấu. cờ hoa được căng đầy lối đi, quả thực đã ra không khí của một ngày hội thể thao thường niên của tỉnh.

Cơ sở hạ tầng đã chuẩn bị tương đối, các khách mời, đại biểu ra ra vào vào liên tục, căn bản không có chỗ cho tuyển thủ luyện tập. tất cả các tuyển thủ sẽ có một ngày nghỉ trước ngày khai mạc đại hội.

Quán ăn nhà chị Bảo Trâm cũng vì sự kiện này mà đông khách hơn, chính bản thân của chị tranh thủ mời gọi các tuyển thủ khác đến dùng bữa ở cửa tiệm của mình.

Bác trai bác gái làm việc không ngơi tay, thuê thêm vài người hàng xóm phụ giúp khi người ta muốn đặt tiệc. Dĩ nhiên Xuân Mai không thoát được, chạy vạy trong tiệm không khác nào một người làm. Được cái nó nhanh nhẹn, tháo vát, nên nhà chị Trâm quý nó lắm. Chị còn gạ nó ngủ lại nhà mình.

"Đằng nào về xóm cũng đông, lại còn ồn ào nữa. ở đây nhộn nhịp lúc dùng bữa, xong việc là vắng ngay ý mà."

Nói thế chứ tranh thủ để thằng em ở lại cùng quét dọn cửa tiệm luôn. Sau khi đại hội kết thúc có lẽ nó cũng không còn ở đây nữa.

Thực sự là xóm trọ mà sở văn hóa chu cấp cho tuyển thủ thi đấu hiện tại chật kín người. Phòng của Xuân Mai còn được nhét thêm hai ông nữa từ trong Huyện ra thi đấu. Ngày hè oi ả, vừa nóng vừa chật nên Xuân Mai cũng dọn đồ ra ở ké nhà chị Trâm trong thời gian diễn ra giải đấu.

Công Minh và Đức Thọ nghe tin thì cũng không bất ngờ lắm, thường ngày ở sân bóng chơi chung nhau chứ về phòng, Thì Xuân Mai không máu chuyện gái gú cho lắm, không hợp gu của hai người. Với lại bây giờ cả hai đã có đối tượng cần để ý. trong các đội thi đấu đến từ huyện đoàn, có mấy cô gái nhan sắc không tệ. lại dễ nói chuyện, cưa cẩm. rủ đi chơi, uống nước là đi ngay. Hơi đâu mà quan tâm đến bạn cùng phòng.

Ba ngày đội bóng không tập trung, các thành viên tự tập thêm ở nhà. nói vậy chứ mấy ai có không gian và thời gian luyện tập. Hoàng Long bận ôn thi, thậm chí đã có lịch phải đến trường thi vài môn rồi. Dĩ nhiên ông Hùng cũng biết hoàn cảnh của Long nên đã linh động xếp lịch thi đấu, cố gắng tránh bị trùng với lịch thi tốt nghiệp.

Xuân Mai chưa kịp khởi động, chạy bộ thì bị bác trai bác g·ái g·ọi vào nhà phụ việc bếp núc.

"Kìa ba, em nó đang tập thể dục, ngày mai còn ra sân thi đấu. hai người cứ sai vặt nhỡ ảnh hưởng đến thành tích thì sao."

Ba của Bảo Trâm cắm con dao xuống thớt.

"Làm việc cũng là tập thể dục đó thôi, một công đôi việc. thanh niên trai tráng đừng phí sức như thế. vào nhà xách cho bác mấy cái xô nước."

"Nhanh nhanh lên."

Bảo Trâm xấu hổ gọi thằng em đến ở cùng ai dè bị ba má bắt đi làm việc vắt. chắc nó không vì chuyện này mà ghi hận, nghĩ mình lừa nó đến đây làm việc đấy chứ. Ba má đã hà khắc thì cô nàng phải nâng niu chiều chuộng để bù đắp. không thì áy náy việc bóc lột người khác.

Làm xong việc ngày hôm đấy. Bảo Trâm rủ Xuân Mai đi dạo phố. ngày hội thể thao sắp diễn ra, ngoài đường treo nhiều đèn led, băng rôn biểu ngữ treo giữa đường. phố đêm, người qua kẻ lại vô cùng náo nhiệt.

Bà chị mua cho nó chai nước giải khát mát lạnh, uống một hơi mà sướng hết cả cổ họng.

"Ngày mai khai mạc rồi nhỉ, lần đầu thi đấu có hồi hộp không?”

Xuân Mai lắc đầu.

"Dạ, cũng hơi lo một chút. ngày Mai đội của em chưa phải ra sân chị ạ. "

"Vậy còn đỡ, mai khai mạc, đội của chị thi đấu mở màn luôn. Mà mấy bữa nay bận việc quá, không tập được gì, lại còn kéo theo em bị ba má sai vặt nữa."

Xuân Mai à một tiếng.

"chị đừng nghĩ vậy, em còn cảm ơn chị đã chuẩn bị đồ ăn cho em. nhà chị ai nấu cũng ngon hết á."

Bảo Trâm tự hào nói về công việc gia đình.

"Thế hả, em thấy ngon là được rồi. Không phải chứ, nghề gia truyền mà, không ngon thì do em có vấn đề thôi."

"Sau này có cơ hội em sẽ dắt cả nhà lên đây, cho mọi người ăn một trận đã đời luôn."



"Thật nhá, lên đây ăn gì thì nhà chị sẽ đón tiếp chu đáo, ăn ba ngày ba đêm luôn. mà sẵn tiện, em có muốn ăn hỏi không?"

Xuân Mai căng hai mắt hai tai.

"Ăn… ăn hỏi á?"

Chị Bảo Trâm huých vai Nó rồi cười hì hì.

"Trêu em đấy… ra thành phố một thời gian rồi, có thấy cô nào vừa mắt chưa."

Xuân Mai lắc đầu

"Em cũng không để ý lắm, em thích đá bóng hơn."

"Nhìn em khờ lắm, chắc là chưa yêu ai rồi. Nên em dễ bị người ta lừa lắm đấy."

"Chắc không có chuyện đó đâu chị, người ta lừa em làm gì chứ, lừa em có được gì đâu."

Bảo Trâm ậm ừ.

"Có chứ, Chị lừa em tới nhà, sai em làm việc vặt nè. Em không cảm thấy vậy sao."

"Dạ không, em thấy chị có ý tốt mà. Đâu có lừa em đâu, mà nếu được ăn ngon như vậy em cũng để bị lừa á."

Bảo Trâm chép miệng, nhìn Xuân Mai

"Thực ra còn một chuyện nữa, lúc đầu chị và bạn của Chị, Tuyết Mai á, em nhớ không?"

Xuân Mai gật gù. Bảo Trâm nói tiếp

"chắc em cũng biết chuyện Tuyết Mai với Hoàng Long nhỉ? Lúc đầu thấy em hiền hiền, chị cũng nhắm tán em đấy. nhưng chẳng hiểu sao giờ lại thấy giống chị em hơn, buồn thiệt chứ."

"Chị em tốt mà, sao lại buồn."

Bảo Trâm ngượng ngùng

"Thì chị em làm sao mà hun nhau được, Tuyết Mai có kể là nó cưỡng hôn Hoàng Long rồi, thực sự thì chị cũng muốn thử."

Xuân Mai giật mình, cảm thấy sống lưng lạnh toát. bà chị đã sân tới trước mặt nhìn nó với vẻ đắm đuối lắm. Giờ mà đẩy chị ra thì sau này khó nhìn mặt nhau. nhưng mà để yên thì sợ chị Bảo Trâm làm tới. Hôm nay bà chị có đánh một chút son, đôi môi bóng bẩy, căng mọng xem chừng là đã chuẩn bị sẵn ý đồ từ trước.

Xuân Mai cố dùng ánh mắt để giao tiếp, nhưng càng nhìn lại càng thấy mê man. Mấy ngọn đèn đường lung linh mờ ảo, tiếng bước chân người qua đường chậm dần. khi nó tỉnh táo lại thì hai người đã dính vào nhau, Bảo Trâm từ từ mở mắt bỏ tay khỏi cổ Xuân Mai.

"Chẹp, Xin lỗi em nhé, chị chỉ thử một chút xem cảm giác thế nào thôi."

Nói câu này, Tuy cười mà hai mắt chị ấy rưng rưng như muốn khóc. không muốn thằng em biết được nên xoay người đi trước.

Xuân Mai ngẩn ngơ một lúc, thấy mọi người đang nhìn về phía mình. nó vội lắc đầu cho tỉnh táo, rồi rảo bước theo sau chị Bảo Trâm. nhìn thấy ban tay buông thõng của chị lắc lư theo từng bước chân.

Linh tính mách bảo nó đưa tay nắm lấy. Cảm nhận được hơi ấm truyền qua, Bảo Trâm khựng lại, vừa mừng vừa lo khi thấy Xuân Mai nắm tay của mình, thằng nhỏ cười tươi không biết đang nghĩ cái gì.

"Chúc chị ngày mai thi đấu thật tốt, giành được chiến thắng nhé."

Cảm giác này có lẽ không phải tình yêu, cả nụ hôn lúc nãy tuy mang lại chút thổn thức, nhưng lại có chút gì đó ngượng ngùng, không tự nhiên. Nó cũng thú vị nhưng Không khiến người ta điên cuồng phải gào thét cả đêm như Tuyết Mai đã kể.



Khai mạc đại hội thể thao. Sau ba tuần chuẩn bị, ngày hội thể thao lớn nhất tỉnh L.A đã tới. các hội đoàn thể thao đến từ các huyện cùng tập trung tại nhà thi đấu của sở Văn Hóa thể thao và du lịch của tỉnh. lần đại hội này có sự góp mặt của các vị khách quý đến từ các cơ quan trong hệ thống hành chính nhà nước, kể cả đồn công an, bộ đội biên phòng cũng có vài nhân vật đến tham dự với tư cách là khách mời.

Trên bục cao, đích thân chủ tịch tỉnh có đôi lời phát biểu về truyền thống của ngày hội thể thao, ý nghĩa của sự kiện này đối với sự phát triển văn hóa của toàn dân. Bài diễn văn kéo dài hơn 15 phút, sau đó lên lượt giám đốc sở văn hóa, các vị khách mời danh dự có đôi lời gửi gắm tới các vận động viên, cảm ơn Đảng và Chính Phủ đã tạo ra sân chơi cho mọi người được cọ xát, cảm ơn các nhà tài trợ, các doanh nghiệp đã hỗ trợ cho sở để tổ chức ra sự kiện quy mô lớn, trong đó có cả ông Hòa, bố của Hoàng Long, một doanh nhân thành đạt của tỉnh.

Kết thúc phần văn chương, đến lượt công bố hội đồng giám khảo, thể thức thi đấu của từng bộ môn. Trong đó bộ môn bóng đá nam có 8 đội, được chia làm hai bảng đấu, mỗi bảng thi đấu theo thể thức vòng tròn tính điểm. Hai đội nhất bảng và nhì bảng sẽ thi đấu với nhau, đội chiến thắng trong cặp trận bán kết sẽ tiến vào vòng chung kết.

Quá trình chia bảng đấu, lịch thi đấu đã được thảo luận và thông qua vào những ngày trước. Đại diện của các đội sẽ lên nhận cờ hiệu, kiểm tra lại lịch thi đấu. Đồng thời thống nhất danh sách các thành viên sẽ tham dự thi đấu. Số lượng 18 người, 11 người đá chính và 7 người dự bị. Các huyện đoàn thậm chí chỉ có 15 người, ít hơn 3 người so với đội bóng của thành phố. Đồng thời ra mắt tổ trọng tài gồm 6 giảng viên bộ môn giáo dục thể chất. Kế đến công bố một số quy định đối với các tuyển thủ khi tham gia thi đấu.

Các đội trưởng sẽ về và phổ biến lại cho các thành viên trong đội. Vì sân vận động chỉ có 1, buổi sáng diễn ra hai trận của bảng A, buổi chiều diễn ra hai trận của bảng B. Mỗi trận kéo dài 60 phút, nghỉ giữa hiệp 10 phút. Đội bóng của Xuân Mai được xếp ở bảng B, các đội còn lại gồm huyện Xuân Hòa, Long Hải, Hậu Lộc.

Thực ra xếp ở bảng nào thì đội bóng thành phố luôn được đánh giá cao nhất, các đội khác đều tỏ ra ngán ngấm nếu phải xếp chung bảng. Đội trưởng Thành Chung mang cơ hiệu trở về vị trí của đội bóng, truyền đạt lại nội dung một cách ngắn gọn cho mọi người hiểu.

Bởi vì buổi sáng diễn ra khai mạc, thời gian không đủ để tổ chức thi đấu, nên hai trận của Bảng A sẽ đá vào buổi chiều, sáng mai mới đến lượt bảng B ra quân. Đội phó Nam Anh phát áo đấu cho các thành viên trong đội, trang phục áo vàng, quần vàng. Có hình quốc kỳ ở trước ngực phía sau có khi FC Thành Phố, số áo và tên cầu thủ được để ở dưới.

Bộ Môn bóng đá nam có thể ra về trước, nhưng chẳng ai lại về nhà lúc này cả, dều là người yêu thích thể thao, họ chia ra đi theo dõi phần thi của các bộ môn khác, nhảy cao, nhảy xa, điền kinh… Và đông nhất không thể thiếu bộ môn bóng chuyền nữ. Số khán giả tới theo dõi chỉ thua mỗi bộ môn bóng đá nam.

Nghe nói chị Bảo Trâm phải ra thi đấu trận đầu. Xuân Mai liền đi xem chị ấy thi đấu một chút. Các thành viên mặc áo màu lam, buộc tóc gọn gàng, đeo bảo hộ ở đầu gối, cùi chỏ. Đội còn lại là đội bóng ở trong huyện Hậu Lộc. Bóng chuyền chỉ có 6 đội thi đấu theo thể thức vòng tròn tính điểm. Thắng được +1 thua thi giữ nguyên. Đội có điểm số cao nhất sẽ giành hạng 1, nếu hai đội bằng điểm nhau sẽ đối đầu với nhau một lần nữa.

Nhìn phong thái và tinh thần thi đấu rất dễ nhận ra đội bóng chuyền nữ của Thành Phố tự tin hơn hẳn. Bảo Trâm thoáng nhìn thấy Xuân Mai đứng ở bên ngoài đám đông, cô vẫy vẫy tay tạo sự chú ý.

"Chà, thằng bé cắn câu rồi phải không, trông bà có vẻ rất vui."

Bảo Trâm lắc đầu.

"Đâu có, mới đầu tính thế giờ chuyển sang chị em rồi."

Tuyết Mai tròn con mắt kinh ngạc.

"Bà tốn nhiều thời gian vậy mà chỉ thu về một đứa em thôi hả. Không khả quan thì cho nó lượn đi, rồi tìm người khác."

Bảo Trâm nói tránh sang chuyện khác.

"Bà nói vậy không sợ tình nhân nhỏ bé nghe thấy sẽ buồn à? Nghe nói hai người đang tiến triển rất tốt. sao không thấy nó đến cổ vũ cho bà."

Nhắc tới Hoàng Long, Tuyết Mai luôn cảm thấy hưng phấn. không tắt được nụ cười hạnh phúc.

"Em ấy đang bận ôn thi mà, hôm nọ hun một cái, thằng bé đờ đẫn cả người luôn. tôi không muốn làm phiền nên thời gian này không hẹn nó ra nói chuyện. Mà nó ngại lắm, chắc không đến xem tôi thi đấu đâu."

Kỳ thực Hoàng Long không tới vì mắc chuyện thi cử. mà cho dù có thời gian rảnh đi nữa thì cậu ta cũng sẽ không tới xem trận đấu bóng chuyền. Thay vào đó sẽ tới xem các đội bóng đá nam thi đấu ở ngoài sân. Cái này cũng giống Xuân Mai, nó cũng đến theo dõi các đội bóng khác thi đấu. Mặc dù đội bóng thành phố được đánh giá cao nhất giải, là hung thần của các đội còn lại.

đi xem đội khác thi đấu, đánh giá thực lực đối thủ đương nhiên sẽ tốt hơn, khi lâm trận không rơi vào trạng thái bị động. người xưa có câu, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.

Theo dõi trận đấu giúp ích cho khả năng đọc tình hình huống trên sân. Từ đó đánh giá khả năng xử lý bóng của các cầu thủ. Ông Hùng và tổ trọng tài luôn có mặt ở mọi trận đấu. ghi ghi chép chép rồi thảo luận với mấy người bạn làm cố vấn của mình.

"Xem bóng đá chuyên nghiệp quen rồi, giờ nhìn mấy đội này chơi bóng, quả thực trình độ còn rất non kém. không có mảng miếng chiến thuật, chỉ đá theo bản năng là chính."

"Như vậy mới gọi là đãi cát tìm Vàng chứ. Từ trong một mớ hỗn độn mới đánh giá được thực lực chân chính của cầu thủ. "

"Thực lực mà ông nói, theo tiêu chuẩn của chúng tôi thì khó chọn lắm. chưa chắc đã chọn được người cho ông Hùng đâu. thế nên hạ thấp tiêu chí đánh giá một chút để tìm những gương mặt tiềm năng. Trận này tôi thấy hai tiền đạo cánh hoạt động rất năng nổ, ông ghi chú lại, trận sau theo dõi kỹ hơn."

Mấy người chuyên gia đánh giá theo dõi trận đấu, chốc chốc lại thở dài. người trong nghề có mắt nhìn khác, không giống như đại đa số quần chúng, thấy bóng lăn sang bên nào thì lại reo hò nồng nhiệt.

"Nghe nói đội bóng thành phố được đánh giá rất cao. Anh Hùng năm nay chơi lớn, định lên đá giải Quốc gia thật à?"

Ông Hùng cười đáp.

"Cũng mong được như vậy, năm nay chất lượng cầu thủ rất tốt, có thể coi là mạnh nhất từ khi tôi nắm quyền quản lý đội bóng của tỉnh. Không biết có vừa ý của mấy ông không?”



Vị chuyên gia kia chép miệng.

"Lên đá ở giải quốc gia, chất lượng cầu thủ thôi là chưa đủ. phải có thêm nhà đầu tư, chi phí duy trì đội bóng. Có chỗ dựa vững chắc thì thể nào cũng được lên hạng ."

Ý của vị chuyên gia kia rất rõ ràng, dùng tiền và mối quan hệ để đạt kết quả tốt trong lượt đấu giao hữu sắp tới. Chỉ cần thông qua các cửa ải kia thì tự nhiên có tư cách đá ở giải hạng ba cấp quốc gia.

"Nhà đầu tư thì chưa có, nhưng tôi nghĩ dùng thực lực thắng loạt trận giao hữu. Sẽ có người đến hợp tác."

"Anh Hùng nói câu này không phải rồi. Các cụ có câu đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. đội bóng của anh có mạnh, thắng loạt trận giao hữu thì sao chứ. không có nhà tài trợ thì sớm muộn cũng tan rã. Công sức bao năm đổ bể hết. Vừa có thực lực vừa có tiền không phải sẽ chắc chắn hơn sao."

ông Hùng thở dài.

"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, để tôi suy nghĩ đã. Khái niệm Đầu tư về mảng bóng đá còn rất mới mẻ. trong tỉnh sợ không tìm được ai đồng ý làm nhà tài trợ.”

Người chuyên gia kia bấm mấy ngón tay, đắn đo suy nghĩ hồi lâu mới nói với ông Hùng.

"Em nghĩ mãi không biết có nên nói chuyện này với anh không? "

Chúng ta là bạn bè, có gì cứ nói đi"

"Nếu anh cần thì em có thể giới thiệu với anh vài nhà đầu tư. Để vận hành một đội bóng, chỉ dùng túi tiền của một người thì khó mà kham nổi. Nên anh cứ nhận một số nhà tài trợ cùng lúc sẽ khả dĩ hơn."

Ông Hùng trầm ngâm.

"Cậu có vài người quen sao?"

Chuyên gia kia gật đầu cười nhạt.

"Tôi làm trong ngành gần chục năm có may mắn gặp vài người. Họ sẵn sàng chi tiền mạnh tay cho anh xây dựng đội bóng, đổi lại họ cũng có vài yêu cầu muốn đội bóng đáp ứng. Nói chung là có qua có lại, hai bên cùng có lợi."

"Yêu cầu gì vậy?"

Chuyên gia nọ thì thầm vào tai ông Hùng, cả hai thì thầm to nhỏ một lúc. Sắc mặt ông Hùng chợt biến.

"Làm vậy có vẻ không hay lắm."

Chuyên gia lại cười nhạt.

"Chỗ quen biết, anh gặp khó thì em tư vấn cho anh nắm được tình hình. thực ra anh không làm thì người ta tìm đội bóng khác thôi. Giải hạng hai, hạng ba đều như vậy cả. Nó giống như một trò chơi vậy đó, muốn tham gia thì bắt buộc phải tuân theo luật chơi. Anh mà làm ra vẻ khác biệt, người ta tẩy chay, đẩy anh ra rìa. căn bản không trụ lại được một mùa giải."

Ông Hùng đút tay vào túi quần, suy nghĩ một chút rồi nói.

"Cậu có thể sắp xếp cho tôi gặp mấy nhà đầu tư kia được không?"

Chuyên gia kia có vẻ ngạc nhiên.

"Anh quyết định chơi lớn thật sao? Tôi tưởng anh là người bảo thủ trong thể thao chứ."

Ông Hùng chép miệng

"Cái này gọi lại thức thời. tôi cũng đã tìm hiểu về giải hạng ba. Quả đúng như anh nói, dù không muốn nhưng tôi phải chấp nhận luật chơi. Để phát triển nền bóng đá của tỉnh nhà, tôi không có cách nào khác."

Chuyên viên cười sảng khoái.

"Anh đúng là một người có tâm với bóng đá, đúng vậy, chỉ niềm đam mê thôi thì chưa đủ, phải có tiền chúng ta mới biến giấc mơ thành hiện thực."

Nhìn những cầu thủ chạy trên sân, Ông Hùng nuốt ực một cái, chấp nhận thử thách sắp tới. Người làm đại sự, không cần câu nệ tiểu tiết.