Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 24: Con Trâu và Cái Cọc




Chương 24: Con Trâu và Cái Cọc

Chương 24: Con Trâu và Cái Cọc

Từ khi xuất hiện tại trung tâm thể thao, Tuyết Mai đã trở thành tâm điểm chú ý của cánh đàn ông. Với chiều cao lý tưởng, làn da trắng sáng và gương mặt xinh đẹp như hoa, cô khiến bất kỳ ai cũng phải ngoái nhìn. Hôm nay, câu chuyện đặc biệt xảy ra khi Cọc tìm đến Trâu. Để khiến Tuyết Mai bỏ qua tất cả sĩ diện mà nói ra điều này, chứng tỏ cô nàng phải thích Hoàng Long rất nhiều.

Thành Chung, đội trưởng của đội bóng, vỡ mộng khi chứng kiến Công Minh, một nhóc tân binh, mời crush của mình đi uống nước. Và giờ đây, cô ấy lại đang hẹn hò với một người khác. Dù tâm lý cứng cỏi đến đâu, việc này cũng làm cậu cảm thấy choáng váng. Công Minh, còn chưa kịp chào chị Tuyết Mai, đã bị cảnh tượng này khiến miệng lưỡi cứng đờ, đứng như trời trồng.

“Đức.. Đức thọt…” Công Minh lẩm bẩm, không thể tin vào mắt mình.

Đức Thọ bước tới, đứng giữa Thành Chung và Công Minh, đặt tay an ủi lên vai hai người. “Chia buồn cùng hai anh em, gu của người ta là công tử mặt trắng, nhà giàu. Chuyện hôm nay coi như không thấy đi.”

“Không thấy là không thấy thế nào? Tôi phải đi hỏi cho ra lẽ!” Công Minh nói, quyết tâm.

“Có là gì với người ta đâu mà…” Đức Thọ chưa kịp nói hết câu, cả Công Minh và Thành Chung đã đồng loạt bước tới chỗ Tuyết Mai, chuẩn bị đối chất.

“Chị Tuyết Mai?” Công Minh lên tiếng, hơi run rẩy.

“Tuyết Mai đây. Hôm nay chắc em rảnh chứ, chúng ta đi uống nước nhé.” Cô nàng trả lời với nụ cười tươi rói, nhưng bên trong lại có chút khổ sở. Hai người có ý tán mình đang đứng đây, hôm nay cô phải dứt khoát một lần.

“Xin lỗi hai người nha, hôm nay tôi có hẹn với người khác rồi.” Cô vừa nói, vừa ánh mắt trìu mến nhìn về phía Hoàng Long.

Hoàng Long, người đang đứng lặng lẽ bên cạnh, có phần khó chịu khi thấy một người lạ mặt tự dưng nhảy vào cuộc hẹn của mình. Hơn nữa, việc bị hai chàng trai kẹp hai bên và nhìn mình bằng ánh mắt thù địch khiến cậu thêm phần bối rối.

“Xin lỗi, em phải về nhà.” Nói xong, Hoàng Long chủ động lách người bước đi, không hề nhìn Tuyết Mai một lần nào.

Cô nàng cảm thấy thẹn và giận. “Nhan sắc mình đâu hề xấu xí mà cậu ta có thể từ chối thẳng thừng như vậy?” Tuyết Mai thầm nghĩ, trong lòng ngập tràn cảm xúc. Có bao nhiêu người mời cô đi uống nước mà không được, vậy mà Hoàng Long lại dám từ chối.

Công Minh và Thành Chung không để Tuyết Mai đuổi theo Hoàng Long, bước nhanh tới. “Cậu ta phải về nhà học bài, còn anh thì rất rảnh rỗi đó nha, chúng ta đi uống nước đi.” Công Minh cố tỏ ra thoải mái.

“Đi với anh Chung làm gì? Chị đi uống nước với tụi em nhé, chỗ hôm qua ấy.” Thành Chung nài nỉ.

Tuyết Mai tỏ vẻ chán nản. “Nếu hai người rảnh rỗi như vậy, sao hai người không đi uống nước với nhau đi?”

Công Minh và Thành Chung ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ cô nàng lại thẳng thắn như vậy. Chẳng để lại cơ hội nào cho hai người, Tuyết Mai nhanh chân chạy theo Hoàng Long.

“Này em, đợi chị một lát!”

Hoàng Long dừng lại, nhưng khi nhìn thấy Tuyết Mai, cậu lạnh lùng hỏi: “Chị có chuyện gì à? Hiện giờ em không rảnh lắm.”

Tuyết Mai nhìn thẳng vào mắt Hoàng Long, nhịp tim đập loạn khiến lời nói có chút ngập ngừng. “Chị có chuyện muốn nhờ em. Liệu em có thể làm người yêu của chị được không?”

Hoàng Long cau mày. “Nhưng em đâu có quen chị?”

“Trước lạ sau quen,” Tuyết Mai giải thích, “chị là Tuyết Mai, chơi cho đội bóng chuyền. Em biết đấy, chị có rất nhiều người theo đuổi, nhưng chị chỉ muốn có thời gian tập trung luyện tập thi đấu. Chị muốn em giúp chị một chút.”

Hoàng Long vẫn còn mơ hồ về vấn đề. “Xin lỗi, chuyện chị có bao nhiêu người theo đuổi không liên quan tới em. Chị có thể tìm những người khác.”

Tuyết Mai vội nói. “Chị đã tìm rất nhiều người, nhưng không ai hợp hơn em.”

“Sao chị lại nói thế?” Hoàng Long hỏi, đôi mắt chớp chớp.

“Bởi vì em không thích chị nên chị mới có thể đưa ra yêu cầu này. Nếu là người khác, rất có thể họ sẽ hiểu lầm chị có ý với người ta.”

Hoàng Long nhìn Tuyết Mai, người con gái sở hữu chiều cao rất đáng nể, với thân hình chuẩn người mẫu. Cô rất xinh đẹp, và đúng là như cô nói, có không ít người theo đuổi, từ Thành Chung cho đến nhiều chàng trai khác trong đội. “Dù vậy, em cũng không giúp chị được đâu,” Hoàng Long nói.

Tuyết Mai nhanh chóng đưa tay kéo lấy Hoàng Long, sự kiên quyết trong ánh mắt của cô không thể chối từ. “Vì sao không thể? Không có thời gian, hay là em chê chị xấu?”

Bằng cách khéo léo, Tuyết Mai đã đặt Hoàng Long vào một tình thế không thể từ chối. Mỗi lời nói của cô đều giống như một cái bẫy tình mà cô giăng ra, từ việc gây sự chú ý cho đến nắm lấy tay rồi tỏ tình công khai. Cô biết chắc rằng cậu em này không thể nào làm lơ được sự hấp dẫn từ mình.

Hoàng Long là một chàng trai lớp 12, độ tuổi tràn đầy khát vọng khẳng định bản thân, ở trường cũng có vài bạn gái viết thư tình nhưng cậu không hề muốn tiếp nhận tình cảm. Hôm nay, khi bất ngờ bị chị Tuyết Mai tán tỉnh, một cảm xúc lạ lẫm trào dâng trong lòng cậu, và hình ảnh của cô chị ấy chắc chắn sẽ không dễ quên.

"Em còn phải về nhà học bài nữa. Chị hãy tìm người khác đi, không phải ai cũng thích chị đâu," Hoàng Long nói với giọng cương quyết, nhưng trong lòng đã có chút dao động.

Tuyết Mai tỏ ra hơi bất ngờ trước lời từ chối này. "Ai vậy? Em giới thiệu cho chị được không?" cô hỏi, ánh mắt lấp lánh sự tò mò.

Hoàng Long quay người, chỉ tay ra phía Xuân Mai, người bạn mới của mình, người cũng đam mê bóng đá như cậu. Thực tế, cậu không muốn dính líu vào chuyện tình cảm này, chỉ muốn tập trung cho đam mê của mình. Tuyết Mai nhìn theo hướng Hoàng Long chỉ, thấy Xuân Mai đang cười đùa cùng Bảo Trâm, hai người có vẻ thân thiết.

"Cậu ta sao? Chị có gặp rồi, người kia cũng là bạn của chị ở đội bóng chuyền. Hình như cậu ấy đã tìm được người yêu rồi thì phải," Tuyết Mai nói, giọng đầy tự tin, như muốn khẳng định mình.

Hoàng Long lập tức cứng họng. Cậu đã tưởng rằng giữa mình và Xuân Mai có sự đồng điệu, cả hai cùng tâm huyết với bóng đá, không nghĩ rằng cậu ấy cũng bị cuốn vào tình cảm này. Tuyết Mai nhận thấy sự im lặng của Hoàng Long, tiếp tục thuyết phục: "Mỗi buổi chiều, chỉ cần ngồi với chị uống nước một chút thôi, khoảng 15, 20 phút, không làm ảnh hưởng đến việc học đâu. Tiền trà nước chị bao, uống bao nhiêu tùy thích."

Câu nói này làm Tuyết Mai trở nên tự tin hơn bao giờ hết, vì cô biết Hoàng Long là con nhà giàu. Cô đã tạo ra một hình ảnh hào phóng, không chút ngần ngại như thể biết chắc chắn rằng cậu sẽ đồng ý.

"Nhưng nếu em từ chối, chị sẽ nghĩ là em thích chị và sợ bị ảnh hưởng đến học tập với bóng đá. Nếu vậy thì thôi, chị không ép. Coi như chị chưa nói gì nhé," Tuyết Mai nói, nhẹ nhàng rút lui, tạo cơ hội cho Hoàng Long.

Hoàng Long bỗng cảm thấy không thể từ chối thêm, và rồi cậu đã quyết định: "Em phải về trước 7 giờ, có thể ngồi một lúc."



Tuyết Mai thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt quyến rũ: "Bingo! Quyết định vậy nhé, cảm ơn em."

Cô nàng vui vẻ bước đi trước, để lại trong lòng Hoàng Long cảm giác lẫn lộn giữa ngỡ ngàng và hồi hộp. Cô không hề tỏ ra chững chạc, mà lại như một cô gái hồn nhiên, dễ gần, xóa nhòa khoảng cách về tuổi tác.

Trong khi đó, Công Minh và Thành Chung như những người vừa mất đi sinh khí, đứng sững sờ, như thể không thể tin vào những gì vừa diễn ra. Họ nhanh chóng tìm đến Đức Thọ để giải sầu bằng vài ly bia, trong khi Xuân Mai đã mệt rã rời, không còn hứng thú với việc ra phố.

Bảo Trâm, vốn chỉ đi cùng để hỗ trợ tinh thần cho Tuyết Mai, đứng bên lề, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Xuân Mai và những người bạn. Cô không khỏi cảm thán:

"Uầy, em tập cả sáng và chiều nữa à? Chăm chỉ quá, chắc chắn sẽ giành giải cao năm nay. Mà đội bóng đá của thành phố năm nào cũng giành hạng nhất, em cũng không cần phải cố gắng quá sức đâu."

Xuân Mai khẽ cười, ánh mắt toát lên sự kiên định: "Bình thường thì không sao, chị ạ. Nhưng hôm nay em có hơi mệt một chút, do tập nhiều quá vào buổi sáng. Em muốn trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, nên phải tập nhiều hơn nữa."

Bảo Trâm tròn xoe đôi mắt, ngạc nhiên: "Cầu thủ chuyên nghiệp? Mục tiêu của em lớn thật đấy! Chị cứ tưởng em chỉ tham gia giải đấu cho vui giống chị thôi. Nghe vậy, chị cảm thấy hổ thẹn ghê."

"Em đã đam mê bóng đá nhiều năm, nhưng cho đến bây giờ, em mới gặp một người có cùng ước mơ như mình," Xuân Mai nói, giọng tràn đầy tự hào.

"Ai vậy? Chị có biết người đó không?" Bảo Trâm hứng thú hỏi.

"Đó là Hoàng Long, chơi cùng đội bóng," Xuân Mai đáp.

Bảo Trâm gật gù: "Chị biết người này, đẹp trai lắm đúng không? Ai cũng mê cậu ta, mà bạn của chị đang tán tỉnh cậu ấy nữa kìa."

Xuân Mai chép miệng, vẻ mặt châm biếm: "Vậy chị không muốn tán tỉnh Hoàng Long à?"

Bảo Trâm đăm chiêu nhìn lên bầu trời trong xanh, rồi nhẹ nhàng nói: "Em nghe câu 'Hoa hồng có gai' chưa? Đẹp trai, nhà giàu, đá bóng giỏi. Bạn của chị có cơ hội thành công chứ chị làm gì tới lượt. Còn em, có bạn gái chưa?"

Nhắc tới bạn gái, hình ảnh của Quỳnh Chi chợt hiện lên trong tâm trí Xuân Mai. Cô trong chiếc áo dài trắng tinh khôi, đạp xe trước UBND, và hình ảnh đó khiến cậu nhớ lại những ký ức đầy thương đau, khi bị Quốc Khánh hãm hại trong đêm tối. Lâu lắm rồi không gặp, không biết cô ấy giờ ra sao.

"Sao vậy? Im lặng như thế chắc là có rồi đúng không?" Bảo Trâm hỏi, giọng điệu đầy nghi ngờ.

Xuân Mai xấu hổ, cúi đầu: "À không! Em không với tới người ta đâu. Em mới học hết lớp 9, còn bạn ấy chắc sẽ học lên đại học nữa."

Nghe Xuân Mai chỉ học hết lớp 9, Bảo Trâm không khỏi chột dạ. "Xã hội bây giờ phát triển rồi, đa số mọi người đều có trình độ học hết cấp 3. Học hết cấp 2 thì tiền đồ hơi tối tăm. Giả sử em mà bám lấy chị chẳng phải tự tìm dây buộc mình sao?"

"Sao em không học nữa mà nghỉ giữa chừng? Tốt xấu gì cũng phải kiên trì hết cấp 3 chứ," Bảo Trâm khuyên, giọng nghiêm túc.

Xuân Mai lắc đầu, thở dài: "Có lẽ vì em học ngu quá… đầu óc kém thông minh."

Bảo Trâm cười buồn, định phũ phàng bỏ mặc cậu nhưng lại thấy cậu tội nghiệp. Cô là người chủ động làm quen với Xuân Mai, chứ cậu đâu chủ động theo đuổi.

"Sao lại tự nói mình như vậy? Em được gọi lên đội bóng thì chắc phải có chỗ hơn người chứ. Chơi bóng thì phải có phản xạ, khả năng phán đoán. Nếu cố gắng, biết đâu em có thể thành cầu thủ bóng đá thật thì sao?"

"Chị cũng nghĩ vậy à?" Xuân Mai ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực hy vọng.

Bảo Trâm nói một cách khéo léo: "Tất nhiên rồi, mà sau này khi người ta không hỏi, em đừng nói mình học hết cấp 2 nha. Không nên để lộ điểm yếu cho người khác. Những kẻ xấu sẽ dùng nó để nói xấu về em, họ sẽ coi thường em đấy."

"Vâng, nhưng em chỉ nói cho những người mà mình tin tưởng thôi," Xuân Mai khẳng định.

"Cái thằng nhóc này, không sợ chị nói cho người khác à? Con gái là chúa tám chuyện mà. Mới quen nhau một hai lần mà đã dễ tin người vậy rồi," Bảo Trâm cười híp mắt, để lộ hai cái răng thỏ dễ thương.

"Yên tâm đi, chị không nói ra đâu, mà có nói cũng không ai để tâm. Nhưng nếu sau này em có thằng cầu thủ chuyên nghiệp thật thì người khác có thể đào bới thông tin để lên báo làm xấu hình ảnh của em. Vậy nên phải cẩn trọng một chút," Bảo Trâm dặn dò.

Xuân Mai chợt thắc mắc về lý do mà Bảo Trâm tìm đến mình để trò chuyện. Cô gái đến tán tỉnh Hoàng Long, gây náo loạn ở ngoài sân tập, là điều dễ hiểu—cậu ta đẹp trai và gia thế khá giả. Còn mình, một thằng nhóc không có gì nổi bật, sao lại có sức hút gì với chị? Cậu quyết định lôi cái bình phong học hết cấp 2 ra để xem chị này tự dưng tiếp cận mình với ý đồ gì.

Sau một hồi trò chuyện, Xuân Mai mới nhận ra rằng Bảo Trâm chẳng có ý đồ gì đặc biệt cả. Cô đi cùng Tuyết Mai nên rảnh rỗi tán gẫu một chút thôi. Bảo Trâm cho biết nhà mình có quán phở gia truyền, khá lớn, và hứa hẹn nếu Xuân Mai có dịp ăn sáng thì sẽ giảm giá 10%. Cô còn nhiệt tình mang cho cậu chai nước chanh muối khi tập luyện, khuyên rằng uống vào sẽ giúp cậu duy trì được hàm lượng chất khoáng trong cơ thể.

"Hoàng Long cũng dùng loại nước này khi tập đấy," Bảo Trâm nói. "Cậu ta không uống nước bình như mọi người. Muốn có thể trạng tốt, cần một chế độ dinh dưỡng khoa học."

Những lời Bảo Trâm nói khiến Xuân Mai cảm thấy choáng ngợp. Hoàng Long chia sẻ về chế độ ăn uống của cậu ta, thay vì chỉ nói bao nhiêu thịt, bao nhiêu rau, cậu ta lại nói về đạm, chất xơ, kẽm, chất điện giải... Tất cả những từ ngữ đó đều lạ lẫm với Xuân Mai.

"Không rượu bia, không thức khuya. Hiện tại em đang trong độ tuổi phát triển, cần bổ sung nhiều dưỡng chất thiết yếu," Bảo Trâm nhấn mạnh. "Thời gian càng trôi đi, chiều cao và vóc dáng của con người dần hoàn thiện. Đến lúc đó, khó mà thay đổi được nữa."

Xuân Mai tự nhìn lại mình—cậu cao 1.73m, chiều cao tạm ổn nhưng nếu có thể cải thiện thêm thì sẽ có lợi cho việc thi đấu. Nghĩ vậy, cậu quyết định dốc hết tiền túi ra nhờ Bảo Trâm chuẩn bị cho mình những bữa ăn hợp lý. Dù có tốn kém bao nhiêu cũng không sao.

Bảo Trâm tính toán và tư vấn cho cậu về chế độ dinh dưỡng: “Nếu người ta ăn tôm hùm Alaska hay cua hoàng đế, thì mình dùng trứng, sữa, thịt để thay thế. Sữa tươi, thậm chí là vitamin dạng nén cũng rất cần thiết.” Mỗi ngày, chỉ riêng tiền ăn đã tốn kém vài trăm ngàn.

Những ngày đầu, Xuân Mai không cảm thấy điều gì đặc biệt, nhưng sau một tuần, cậu bắt đầu nhận ra sự khác biệt. Dù có tập luyện vất vả, cậu vẫn cảm thấy dồi dào sức lực, thậm chí có thể chạy thêm một hai vòng quanh sân để xả hết năng lượng. Sự chăm sóc và lời khuyên của Bảo Trâm giúp cậu thêm quyết tâm, không chỉ cho những trận đấu mà còn cho cả ước mơ thành cầu thủ chuyên nghiệp.

Bạn bè trông thấy Xuân Mai gần đây có nhiều thay đổi, liền tỏ ra ngạc nhiên trước sự trưởng thành của cậu.

"Này, dạo này trông ông có vẻ mạnh mẽ hơn thì phải." Đức Thọ nhận xét, ánh mắt tò mò.

"Vậy sao? Chắc là do ăn uống đủ chất đó mà." Xuân Mai cười, cảm thấy tự hào về những nỗ lực của mình.

Trước kia, Đức Thọ tự tin có thể dễ dàng giữ chân Xuân Mai để Công Minh cù lét. Nhưng giờ đây, cậu biết rằng việc đó trở nên khó khăn hơn.



"Rồi rồi, ai chẳng biết ông có bảo mẫu riêng, sáng chuẩn bị đồ ăn, tối chuẩn bị phòng tắm. Không khỏe mới lạ đấy," Đức Thọ trêu chọc, khiến mọi người cùng bật cười.

"Ông nói chị Bảo Trâm à? Tôi chỉ hay qua nhà chị ấy dùng bữa thôi. Tôi có rủ mấy ông đi nhưng không ai chịu cả!" Xuân Mai trả lời, không giấu được sự hãnh diện trong giọng nói.

Đức Thọ chép miệng. "Người ta thích ông thì bọn tôi làm gì. Nhưng mà con lợn vỗ béo rồi thì mang ra thịt thôi. Ông coi chừng đấy."

"Ông nói... tôi là heo?" Xuân Mai không thể không cười trước lời châm chọc của bạn.

Đức Thọ và Công Minh thấy Bảo Trâm đi tới, vội vàng né sang một bên. Đợi cho Xuân Mai cùng Bảo Trâm đi khuất, họ thầm thì với nhau.

"Thằng Mai sướng thiệt nha, ăn uống được phục vụ tận răng. Nhìn lại thì bà cô này cũng không tệ, chỉ tiếc hai cái răng thỏ thôi. Giá mà ngày đó mình xúc luôn cho rồi," Công Minh than thở. "Hây, giá mà tôi cũng sinh ra trong nhà giàu thì sướng biết bao. Chắc chị Mai cũng không phũ phàng như vậy. Biết tôi mê chị mà chị lại hẹn hò với đồng đội của tôi."

"Thôi, còn gì nữa đâu mà khóc với sầu. Giải đấu sắp bắt đầu, các tuyển thủ trong huyện kéo ra ầm ầm. Xem em nào trẻ đẹp thì xúc luôn đi." Công Minh nuốt nước miếng, không giấu nổi sự háo hức. Những ngày gần đây, thành phố trở nên nhộn nhịp hơn hẳn, nhà thi đấu lúc nào cũng chật kín người, làm cậu vơi bớt nỗi nhớ thương tình cũ.

Càng gần đến ngày thi đấu thể thao, kỳ thi cuối cấp cũng sắp đến. Hoàng Long thực sự bận rộn, buổi sáng đến trường, buổi chiều tập bóng, đến tối lại ôn thi. Chưa kể, cậu còn phải giả vờ làm người yêu của cô chị bên bóng chuyền. Mặc dù chỉ ngồi xả hơi sau giờ tập, nhưng việc ngồi với một người lạ khiến Long không thấy thoải mái. Ánh mắt bất thiện của các tuyển thủ nam và những lời xì xào bàn tán của các cô gái trong quán càng khiến cậu thêm căng thẳng.

Cô chị Tuyết Mai thì biết cách tranh thủ thời cơ, ngồi sát, nắm tay người ta, không ngại ngần.

"Sao vậy, đi uống nước với chị mà nhìn em căng thẳng vậy? Sợ người quen bắt gặp sao? Chị em trong đoàn uống nước với nhau là bình thường mà." Tuyết Mai cười, ánh mắt sáng rực.

"Nhưng mà chị có thể ngồi dịch ra một chút không? Như vậy cũng gần quá. Em vẫn đang là học sinh," Hoàng Long khẽ nói, cảm thấy không thoải mái.

Tuyết Mai suýt quên mất chuyện này. Với tướng tá cao ráo nhưng lại ít tuổi hơn, có lẽ chưa v·a c·hạm nhiều nên mới dễ dàng bị chị lừa vào bẫy như thế.

"Này, ngại gì chứ? Chẳng lẽ ở trường không để ý bạn nữ nào sao?" Cô ta hỏi, giọng điệu đùa cợt.

Hoàng Long lắc đầu. "Em chưa quan tâm đến chuyện đó, hiện tại em đang tập trung cho bóng đá và thi tốt nghiệp nữa."

Tuyết Mai cười thầm, như đã khoanh vùng được hai chủ đề mà đối phương đang quan tâm.

"Em thích bóng đá vậy cơ à? Có lần chị thấy em tập ở sân vận động vào buổi sáng. Công nhận em đá giỏi thật đó. Chắc chắn đội bóng đá nam sẽ giành được giải nhất."

Khi nói về bóng đá, Hoàng Long tỏ ra rất tự tin. "Nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn như vậy. Nhưng vô địch thôi là chưa đủ. Em còn muốn đá ở giải Quốc Gia. Vậy nên em không có thời gian cho mấy chuyện như thế này, chị hiểu không?”

Tuyết Mai gật đầu, nhẹ nhàng đáp: "Yeah, chị hiểu. Vậy em không muốn đóng giả người yêu giúp chị nữa phải không?"

Hoàng Long nhìn bà chị một cách dè dặt. "Chẳng phải càng nhiều người để ý thì càng tốt chứ sao?"

Tuyết Mai lượn qua lượn lại trước mặt Hoàng Long, bất giác thở dài. "Chị thì thấy phiền lắm. Với họ, chị không có cảm giác gì. Người chị có cảm giác loạn nhịp là em đó, Hoàng Long à."

Nghe câu nói đó, Hoàng Long cảm thấy tim mình đập thịch một cái. Cậu ta chỉ nghi ngờ thôi, không ngờ bà chị này đúng là cố ý nhắm vào mình.

"Chị đừng đem chuyện tình cảm ra trêu em như vậy," cậu lắp bắp.

"Đâu, chị nói thật mà," Tuyết Mai đặt tay lên ngực mình, giọng nói chân thành. "Lần đầu gặp em, chị đã có cảm giác rung động rồi. Vốn dĩ chị còn định nghỉ môn bóng chuyền, nhưng chẳng hiểu vì sao vẫn đồng ý quyết định triệu tập. Giờ chị mới hiểu lý do, thứ này giống như trời định vậy đó."

Khi bị Tuyết Mai tỏ tình, Hoàng Long cảm thấy cổ họng mình khô khốc, phải liên tục uống nước để lấy lại điềm tĩnh. Cậu không biết nên về hay từ chối như thế nào.

Tuyết Mai ngượng ngùng, cảm giác thú vị khi làm điều này lần đầu tiên, trong lòng nhẹ hẳn đi. "Tính chị nghĩ gì nói nấy, chị cũng đâu bắt em phải đáp lại tình ý của chị đâu," cô nói, rồi không chần chừ đặt tay lên bộ ngực săn chắc của Hoàng Long. "Nhưng nếu em có cảm giác với chị, thì cứ nói ra đừng ngại."

Chưa để cậu kịp trả lời, Tuyết Mai áp sát người và bất ngờ hôn Hoàng Long ngay trong quán nước. Giờ tan tầm, mọi người bận rộn không ai để ý đến cảnh này. Tuyết Mai biết rằng Hoàng Long không thiếu người theo đuổi; sau này cậu có thể gặp diễn viên, người mẫu hay hot girl nào đó. Dù họ xinh đẹp và tài giỏi đến đâu, cũng chỉ là những người đến sau. Hôm nay, nụ hôn đầu tiên của cậu đã bị chị c·ướp mất. Cảm nhận nhịp tim đang tăng lên, Hoàng Long thực sự bị kích động.

Thấy đã thành công, Tuyết Mai rời ra, hai má ửng hồng, trông rất thích thú với cảm giác dẫn dắt trái tim của trai trẻ. "Chị gửi tạm ở đó, em cứ tập trung lo học hành với bóng đá đi. Khi nào có chuyện muốn tâm sự, cứ gọi cho chị."

Mấy ngày liên tục gặp Hoàng Long đã đủ để tạo ấn tượng, giờ là lúc phải nhả ra khiến cậu ta nhung nhớ. Cô không quên nháy mắt, vẫy tay rồi thanh toán tiền trà nước trước khi ra về, để lại một học sinh lớp 12 phân tâm trước kỳ thi, không biết Tuyết Mai có ý định gì.

Về đến nhà, Hoàng Long vẫn lâng lâng vì nụ hôn bất ngờ ấy. Ăn cơm, tắm rửa xong, cậu ngồi học bài mà đầu óc cứ bay bổng, không thể tập trung. Ngọc Anh, cô bạn gia sư, lâu lâu nhìn thấy cậu ngồi thẫn thờ, liền hỏi: "Hôm nay ông sao thế? Không tập trung gì cả, làm bài linh ta linh tinh, sai hết rồi đây này."

Hoàng Long giật mình, nhìn Ngọc Anh rồi lại nhìn bài toán. "Vậy để tôi làm lại."

Nhưng giải bài tập lần hai mà vẫn sai, Ngọc Anh cảm nhận có điều gì đó không ổn ở Hoàng Long.

"Hôm nay đừng học nữa, ông ngồi cả tiếng mà toàn làm linh tinh gì không. Có chuyện gì nói nghe coi, tập bóng mệt quá thì nghỉ đi."

Hoàng Long im lặng, không biết phải nói gì. Ngọc Anh lại nheo mắt thăm dò, mỉm cười bí ẩn. "Không phải sân bóng, chẳng lẽ ông tương tư em nào à?"

"Không có. Làm gì có ai đâu."

Ngọc Anh không tin, cô ngồi lên bàn học, vắt chéo chân, ánh mắt chờ đợi. "Có tật giật mình, nhìn mặt ông là biết có liên quan đến con gái rồi. Nói đi, người đó là ai hả? Không nói thì tôi méc hai bác chuyện ông chểnh mảng việc học nhé. Chắc chắn ông sẽ không được chơi bóng nữa đâu."

Hoàng Long gãi đầu, mặt bỗng đỏ phừng phừng khi nhớ đến nụ hôn bất ngờ hôm nay. "Cũng không có gì to tát lắm, có một chị ở đội bóng chuyền. Chị ấy rủ đi uống nước, rồi tự nhiên tỏ tình, lại còn hôn tôi một cái nữa."

Ngọc Anh như nghe được tiếng sấm vang lên bên tai, cô nhoài người về phía trước, gào lên. "Cái gì?" Rồi cô đưa tay che miệng mình lại, không tin vào tai mình.

"Con hồ ly tinh nào dám hôn ông? Chắc chắn là con quỷ cái nào đó mê trai thấy nhà ông giàu nên định đào mỏ đây mà. Vậy mà ông để người ta hôn hả? Sao khờ quá vậy?"



Hoàng Long chống chế. "Sao bà nói quá lên vậy, tôi thấy chị ấy cũng tốt mà."

Ngọc Anh tức muốn xì khói, đưa tay túm cổ áo Hoàng Long, lắc qua lắc lại. "Tốt cái con khỉ! Tỉnh, tỉnh ngay cho tôi. Có ai tốt mà đi lừa tình một đứa học sinh không hả? Biết là làm vậy sẽ làm ông sao nhãng việc học hay không? Tên ngốc này, còn bênh người ta nữa. Tôi sẽ méc hai bác chuyện này."

Hoàng Long kéo tay cô bạn lại, vẻ cầu xin. "Này, bà đừng nói cho ba má tôi biết. Tôi không để ảnh hưởng đến chuyện học đâu. Bà nghĩ tôi giống một kẻ điên vì tình lắm à?"

Ngọc Anh trừng mắt, không buông tha. "Còn dám nói không? Từ tối đến giờ ông giải được mấy cái đề toán rồi?"

"Rồi rồi, bà ngồi xuống đây, uống miếng nước cho hạ hỏa. Tôi giải đề ngay đây."

"Lần này mà còn sai nữa thì từ nay tôi không sang dạy kèm cho ông. Ông tự lo đi."

Hoàng Long cười trấn an, ngay ngắn ngồi vào bàn học. Cậu đã chuẩn bị sẵn một chai nước; mỗi khi cảm thấy đầu óc mình mông lung, cậu sẽ làm một ngụm cho tỉnh táo. Hết một chai, cũng là lúc cậu làm xong đề toán. Ngọc Anh ngồi một chỗ mà lòng nóng như lửa đốt. Cô thầm trách sao thằng bạn thân lại gà mờ để người khác cưỡng hôn. Ai mà dám hớt tay trên của cô chứ! Quen nhau từ bé đến giờ mà còn chưa được ăn miếng nào. Càng nghĩ càng thấy tức.

Hoàng Long đưa kết quả cho Ngọc Anh kiểm tra. Cô nhìn quyển tập một lúc nhưng không thể nào tập trung được. Cô cầm cây bút gạch gạch lên quyển tập.

"Này, làm cái gì thế? Lần này tôi tập trung lắm, chắc không sai nhiều thế chứ?"

Ngọc Anh nghiến răng cáu gắt. "Sai, sai hết rồi! Làm lại hết cho tôi. Không làm xong thì đừng có ngủ."

Hoàng Long đâu phải học sinh kém; lúc nãy giải vài câu chắc chắn là ra kết quả đúng. Cô gia sư này hình như đang giận cá chém thớt, dùng bút gạch chéo ngang dọc khắp quyển vở, không đối chiếu được kết quả.

Hoàng Long lại giải tờ đề lần thứ tư. Lần này nhanh hơn vì đã nhớ cách làm và cả kết quả nữa. "Xong rồi đây, bà đừng có mà gạch lung tung đấy, xem cho kỹ vào."

Ngọc Anh cầm quyển tập soi soi một lúc, lại dùng bút gạch đen hết tất cả. Hành động này khiến Hoàng Long thực sự kinh hãi. Cậu không biết mình đã làm gì nên tội mà cô bạn giận dỗi cả buổi vậy.

"Nè, tôi giải bốn lần rồi nha! Nếu tôi làm sai cái gì thì cứ nói, nhưng đừng trút giận lên quyển vở, tội nghiệp nó."

"Chiều nay được người ta hôn cảm giác thế nào? Chắc thích lắm hả?"

Hoàng Long thở phào, hóa ra cô bạn của mình tò mò về chuyện này. Vì là bạn thân nên cậu không giấu diếm.

"Hừm, cũng bình thường. Mềm mềm có chút ngọt ngọt. Giống cái hồi lớp 10 mấy đứa trong đội văn nghệ chơi trò bồ câu đưa thư ấy." Ngọc Anh nhớ lại, mặt bỗng nhiên nóng bừng. Cái thằng bạn này định trêu mình nên nuốt mất mảnh giấy, khiến hai cái mỏ chạm vào nhau. Cả bọn được dịp cười phá lên.

"Là vậy sao? Tôi chẳng có cảm giác gì nhỉ."

Hoàng Long chép miệng. "Người ta nói chỉ những người có cảm tình với nhau mới có cảm giác thôi."

Ngọc Anh tỏ vẻ ngờ vực. "Thật không? Vậy đêm tôi thử hôn ông xem có cảm giác không nhé."

Hoàng Long vội đưa tay ngăn cản Ngọc Anh khi cô tiến lại gần. "Thử cái gì? Tôi với bà là bạn bè, tất nhiên là sẽ không có cảm giác gì đâu."

"Chưa thử làm sao biết được. Ông ngồi yên đấy cho tôi."

Hoàng Long không chịu ngồi yên, lập tức tránh khỏi nanh vuốt của Ngọc Anh. Cậu biết rõ con người cô bạn thân lâu năm như thế nào. Chắc chắn là đang muốn trêu mình.

Hai người rượt đuổi nhau trong phòng, tiếng cười đùa thu hút mẹ của Hoàng Long đi lên tầng. Lúc mở cửa phòng ra, bà bắt gặp cảnh Ngọc Anh đang ngồi trên người Hoàng Long. Hai người xấu hổ vội đứng dậy, Ngọc Anh mặt mũi đỏ tía chỉ muốn chui vào một cái lỗ nào đó để trốn. Hoàng Long nhìn đồng hồ thấy đã khuya, nên đi lấy lòng mẹ.

"Mẹ, sao mẹ lại lên đây? Tụi con chỉ trêu đùa nhau một chút thôi."

Mẹ Hoàng Long hắng giọng. "E hèm, muộn rồi đó. Ngọc Anh, con về nhà đi kẻo bên đấy sốt ruột."

Ngọc Anh lấy quyển tập, rụt rè chào một câu, vừa ra khỏi phòng đã bước đi thật nhanh như bị tào tháo đuổi. Mẹ Hoàng Long thở dài.

"Tụi bay lớn rồi, đừng trêu như trẻ con nữa. Con Ngọc Anh dù gì cũng là con gái. Nó chịu khó sang đây dạy kèm, con đừng có mà không biết điều."

Hoàng Long gãi đầu. "Con biết rồi, từ nay sẽ chú ý hơn."

"Ừ… thôi ngủ sớm đi, trễ rồi đó."

Trong khi đó, Xuân Mai cũng đang trên đường trở về xóm trọ, nơi mà không khí gần đây trở nên nhộn nhịp và rộn ràng. Âm thanh của tiếng hát, tiếng cười vọng lại từ các căn phòng trong xóm, khiến cậu không thể tìm được giấc ngủ. Dẫu đã mệt nhoài sau một ngày dài, sự vui tươi xung quanh khiến cậu chỉ có thể lặng lẽ đi qua nhà Bảo Trâm, một người bạn mà cậu đã quen biết trong thời gian sống ở đây.

Xuân Mai không chỉ là một người bạn đến chơi. Việc ăn uống của cậu hoàn toàn nhờ vào sự chăm sóc của Bảo Trâm. Tất nhiên, cậu phải trả tiền cho những bữa ăn, cộng thêm cả tiền công chế biến. Không biết từ khi nào, số tiền mà cậu tiêu tốn đã lên đến cả chục triệu, một khoản không nhỏ. Vì vậy, cậu đã quyết định đến nhà Bảo Trâm làm công để trừ nợ, và cũng là để cảm ơn cô.

Đêm nay, quán phở của Bảo Trâm để lại nhiều bát đĩa chờ cô về rửa. Xuân Mai đến đây thực ra không phải chỉ để ăn uống mà còn để góp sức. Cậu thầm nghĩ: “Rửa mấy trăm cái tô cũng đáng để được ăn no.”

Khi cậu và Bảo Trâm bắt tay vào công việc, hai bác của cô ở bên cạnh nhìn họ với ánh mắt dò xét. Họ tưởng rằng Bảo Trâm dẫn con rể về ra mắt, nhưng khi biết được sự thật, họ chỉ lắc đầu cười. Cả hai bác thấy con gái mình đã lớn, nên chơi với ai cũng không cần lo lắng nhiều, nhưng họ vẫn không quên nhắc nhở con gái về những điều cần thiết trong cuộc sống.

“Mày dẫn thằng cu này về, rồi cứ quấn lấy nó, thì thời gian đâu mà tìm chồng hả con?” Một bác lên tiếng, giọng pha chút nghiêm khắc.

“Ít tuổi một chút cũng không sao, được cái hiền lành lễ phép,” bác còn lại nói, gương mặt tuy nghiêm túc nhưng ánh mắt thì lại phảng phất sự hài lòng. “Con gái mà chốt thì bố sẽ ra nói chuyện đàng hoàng.”

Dù vậy, Bảo Trâm và mẹ cô đều đồng loạt lên tiếng can ngăn, họ biết rằng có nhiều điều không nên nói ra quá thẳng thừng.

"Kìa ông, bỏ con dao xuống đã! Mặt mũi hầm hầm như thế, dọa người ta chạy mất thì sao?" Mẹ Bảo Trâm châm chọc, tạo không khí nhẹ nhàng.

“Con dê nuôi cho béo thì cũng phải thịt chứ. Con gái giúp nó nhiều như vậy, bắt nó dùng thân báo đáp thì có sao? Kiếm ở đâu ra con gái cao ráo như con Trâm là cái phúc. Sướng mà không biết hưởng.” Giọng bác nghe có phần hóm hỉnh, nhưng cũng đầy sự bảo vệ.

Mọi người cười rổn rảng, nhưng bên trong, Bảo Trâm lại cảm thấy rối bời. Thực ra, lúc đầu cô cũng từng nghĩ đến việc nuôi Xuân Mai lớn lên rồi sẽ “thịt,” nhưng dần dần, những điều đó đã trở nên mơ hồ. Cô nhận ra rằng cậu đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình, hơn cả một mối tình lãng mạn, cậu giống như một người em trai, một chỗ dựa tinh thần cho cô.

Giờ đây, nếu đuổi Xuân Mai đi, có lẽ sẽ không hay. Cô quyết định chờ cho đại hội thể thao kết thúc đã, rồi sẽ tính tiếp. Trong lòng Bảo Trâm đã hình thành một sự gắn kết sâu sắc, và dường như cô hiểu rằng tình cảm của họ có thể không chỉ đơn giản là tình bạn hay tình yêu, mà còn là một thứ tình cảm mà cả hai đều chưa thể định hình rõ ràng.