Chương 16: Tân Binh Hội Ngộ
Tỉnh L.A có tất cả 9 huyện, một thành phố. Thành phố nhỏ chưa thể sánh ngang với các đô thị lớn của Việt Nam nhưng vẫn đang từng ngày phát triển, một số dự án kinh thế được vạch ra, công ty, xí nghiệp lần lượt mọc lên, tạo công ăn việc làm cho người dân địa phương. Đường xá, nhà cửa mọc lên như nấm sau mưa. Dọc đường đi tràn ngập những chiếc xe tải chở vật liệu xây dựng. Vài Chiếc cần cẩu đang đào móng xây nhà.
Xuân Mai cũng có vài dịp đạp xe ra thành phố chơi, tuy chưa quen thuộc đường xá nhưng nó cũng biết tìm đến địa chỉ mà anh Luân ghi trong tờ giấy giới thiệu. Trung tâm Văn Hóa Thể Thao và Du Lịch của tỉnh. Nhắc đến địa điểm này, tùy ý hỏi một cô chú ven đường là có thể tìm thấy.
Tọa lạc trên một ngọn đồi, có một tòa tòa nhà lớn, bên cạnh là một khu thể thao trong nhà, phía sau là một sân vận động với sức chứa khoảng hai ngàn người. nhưng không có ghế ngồi, người đến theo dõi sẽ ngồi trên các bục cầu thang dựng vây quanh sân vận động. Sân vận động gồm một sân bóng ở trung tâm, ở rìa ngoài là khu vực cho bộ môn điền kinh. Nhảy xa. Nhảy cao, đẩy tạ… Dĩ nhiên không được như các sân vận động lớn, nên ở đây chỉ toàn là nền đất, cỏ là cỏ tự nhiên, nhưng do đá bóng nhiều nên chỉ còn một màu vàng của đất, vào những hôm mưa gió thì nước đọng thành vũng..
Mang tiếng là sân vận động của tỉnh nhưng chất lượng sân cỏ không bì được so với sân nhân tạo PNG. Cũng dễ hiểu thôi, một bên là sân bóng kinh doanh một bên là do chính quyền cấp free. Hàng miễn phí dĩ nhiên không so được về chất lượng. Nhưng nếu đội bóng đủ điều kiện tham gia giải bóng đá quốc gia thì chắc chắn bề trên sẽ rót tiền tu bổ lại sân vận động.
Chỉ có điều là đội bóng của tỉnh L.A chưa bao giờ được tham gia ở giải hạng ba cấp quốc gia nên cơ sở hạ tầng nơi này vẫn còn rất khiêm tốn. Trái ngược với sân vận động, khu vực nhà thi đấu giành cho các bộ môn thi đấu trong nhà như Bóng bàn, bóng chuyền, cầu lông lại được trang bị rất đầy đủ. Hai sân bóng chuyền, bốn sân thi đấu bóng bàn, hai sân thi đấu cầu lông. Bốn phía đều dựng khán đài cho người đến theo dõi, cổ vũ.
Sắp tới có hội t·hi t·hể thao cấp tỉnh, các vận động viên đến tập dợt đông hơn thường lệ. thường ngày ai cũng phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, thời gian luyện tập chỉ có một đến hai buổi một tuần, nhưng cứ hễ đến mùa thì nơi này lúc nào cũng đông như ở ngoài chợ.
Xuân Mai đi tới chỗ văn phòng, nằm bên cạnh nhà thi đấu. Chỗ ấy hiện tại cũng đang tập trung đông người, đa số là các nam thanh niên được triệu tập cho đợt thi hội thể thao sắp tới. Qua màn chào hỏi xã giao, Xuân Mai tìm đến phòng dành cho những người tham gia bộ môn bóng đá nam. Bên trong phòng có một người đàn ông trung niên, trán cao, đầu hói, đang ngồi phì phèo điếu thuốc, xung quanh có mấy thanh niên, mỗi người một vẻ đứng nép vào tường như phạm nhân chờ bị hỏi cung. Người đàn ông trung niên thấy Xuân Mai lảng vảng ngoài cửa thì nói vọng ra bên ngoài.
“Ê cu! Tìm ai đấy?”
“Dạ cháu tìm bác Hùng ạ?”
“Đúng chỗ rồi, vào đây đi.”
Xuân Mai bước vào trong, những thanh niên đồng loạt dõi mắt về phía của nó. Ông Hùng lại nói thêm.
“NHìn mặt của cháu lạ hoắc, tìm bác có việc gì?”
Xuân Mai vội móc tờ giấy giới thiệu được gấp làm đôi ở trong túi, hai tay kính cẩn đưa cho ông Hùng. Ông Hùng lật giấy ra xem lướt qua, hết nhìn Xuân mai lại nhìn mảnh giấy. Xem xong ông gấp tờ rồi xé toạc ra trước mặt mọi người.
“Xuân Mai, 18 tuổi, cư trú ở Long Thành. Xếp vào cuối hàng đi.”
Xuân Mai không hiểu vì sao tờ giấy giới thiệu bị xé đi. Nhưng ông Hùng đã bảo vậy thì nó cứ ngoan ngoãn xếp tiếp vào hàng ngũ những người thanh niên bị dựa vào tường. Nó toan hỏi người bên cạnh thì người kia liền đưa tay làm dấu im lặng, bảo nó đừng nói gì.
Cả gian phòng lại yên ắng hơn 5 phút, không ai nói câu nào, còn ông Hùng vẫn cứ ngồi yên, lâu lâu lại nhìn đồng hồ như đang chờ đợi ai đó. Thế rồi một thanh niên khác bước vào, người này vừa đặt chân vào, mấy gã thanh niên và cả Xuân Mai bỗng nhiên có cảm giác khác lạ.
Người này mặc áo ba lỗ dài đến tận đầu gối, thân hình rắn chắc, cao 1,8m, da trắng như mấy vị công tử bột,nhưng cơ bắp thì không khác gì một gã tập thể hình chuyên nghiệp. Cảm giác đầu tiên khi thấy người này chính là hắn rất bảnh bao. Ông Hùng rốt cuộc cũng đứng lên, gương mặt giãn nở tự nhiên, vội bước ra giữa phòng.
“Hoàng Long phải không? bác đã xem cháu thi đấu, thực sự rất ấn tượng.”
Hoàng Long bỏ cái túi balo du lịch xuống, lễ phép bắt tay với ông Hùng.
“Bác quá khen rồi, cháu còn rất nhiều thiếu sót, rất mong được bác và các anh chỉ dạy thêm.”
Ông Hùng nhịn không được, cố gắng kiễng gót chân, đưa tay vỗ vai Hoàng Long. “Cái thằng nhỏ này lại được cái đức tính khiêm tốn nữa. Lần này có cháu tham gia, đội bóng của tỉnh ta chắc chắn sẽ được thăng lên đá hạng 3 cấp Quốc gia. “
Chào hỏi chán chê, ông Hùng mới quay sang phía bốn thanh niên đứng mỏi chân ở tường từ nãy tới giờ.
“Tất cả mọi người, cùng ngồi xuống đi”
Bốn đưa nhao nhao ngồi xuống hàng ghế dài, một đứa thấy ông Hùng đang định pha trà thì nó giành ngay cái ấm nước rồi liến thoắng làm thay cho ông. Nhờ vậy mà ông mới rảnh rang mà nói chuyện với tất cả mọi người.
“Đến đông đủ cả rồi, để tôi đính chính lại một lần nữa. sắp tới chúng ta sẽ có một giải đấu bóng đá cấp tỉnh. 8 đội bóng đến từ các huyện sẽ tranh tài cùng nhau, các cậu được triệu tập, được người khác giới thiệu tới đây để tham gia vào đội bóng của thành phố. Tất cả các cậu đều yêu bóng đá đúng chứ?”
Mấy thanh niên đồng loạt nhao nhao lên
“ đúng đúng, bọn cháu rất thích bóng đá.”
Ông Hùng khẳng định lại lần nữa.
“Đúng, các cậu thích bóng đá, tôi cũng thích bóng đá. Tôi rất muốn tỉnh ta cũng có một đội bóng có thể thi đấu ở cấp quốc gia. Các cậu có suy nghĩ giống như tôi không?”
Cả lũ lại nhao nhao lên
“ có, có..”
Ông Hùng nói tiếp.
“Tốt, rất tốt. không cần biết các cậu xuất thân như thế nào,nhưng đã sống ở đất L.A này thì phải mang danh dự của L.A đi lên, đó không chỉ là nghĩa vụ mà còn là một vinh dự, các cậu hiểu không?”
“Hiểu.. hiểu ạ.”
Sắp tới là đại hội thể thao của tỉnh, tôi muốn thông qua giải thi đấu bóng đá nam lựa chọn ra các cầu thủ ưu tú, có biểu hiện tốt ở trên sân để tham gia vào đội bóng của tỉnh. Sau đó sẽ tham gia một tour du đấu giao hữu với các tỉnh lân cận. Khu vực miền nam có 6 tỉnh, chỉ cần chúng ta không thua 4/ 6 trận sẽ có tư cách tham gia giải đấu hạng 3 cấp quốc gia. Vô địch giải hạng ba được thi đấu giải hạng 2, vô địch hạng 2 được thi đấu giải hạng nhất. Đó chính là sân chơi cao nhất của nước ta.
Ông Hùng nói bằng giọng cảm khái, ánh mắt nhìn lên trần nhà có chút mơ mộng.
“Điều đó có trở thành hiện thực hay không, phải chờ vào sự nỗ lực của thế hệ trẻ các cậu. Tôi biết trong số các cậu có người chơi bóng rất giỏi. đây là cơ hội tốt cho tất cả chúng ta. Chúng ta phải cùng nhau nắm lấy. tất cả hiểu chứ.”
Mỗi lần ông Hùng nói câu gì xong, thì cả bọn lại gật gật như gà mổ thóc, liên tục nói đúng, hay, tuyệt vời… Chỉ Riêng Hoàng Long không biểu lộ thái độ gì thái quá.
Gia đình của cậu và ông Hùng có quen biết từ lâu, những kế hoạch mà ông sắp nói tiếp theo, thực ra đã được đem ra bàn bạc ở nhà của Long từ tuần trước rồi. Mấy gã kia thì lần đầu nghe ông Hùng thao thao bất tuyệt về bóng đá, con đường định hướng cho nền bóng đá của tỉnh nhà. Cho thấy ông là một người rất tâm huyết với trái bóng tròn. Liên tục đổi mới đội hình, tìm kiếm tài năng để bổ sung nhân sự cho đội bóng đá của tỉnh.
NHững người có mặt trong căn phòng hôm đó đều là tân binh sinh sống trong huyện Long Thành cả trong và ngoài thành phố. Tổng cộng có 5 người. Văn Tân, Đức Thọ, Công Minh, Xuân Mai và người cuối cùng là Hoàng Long.
“Chiều nay chúng ta có một buổi tập dợt lúc bốn giờ chiều. các cậu sẽ gặp mặt những thành viên cũ trong đội bóng của tỉnh. chắc chắn sẽ có một trận đấu. Về chỗ ăn ở, trong thời gian diễn ra đại hội thể thao, sở văn hóa, thể thao và du lịch của tỉnh có hỗ trợ kinh phí cho tuyển thủ thi đấu. Nếu ai tự túc ở ngoài, thì sẽ được nhận tiền mặt khi giải đấu kết thúc.”
Hoàng Long là người đầu tiên giơ tay, nhà cậu ở thành phố nên sinh hoạt có thể tự lo được, Văn Tân cũng tương tự như vậy. Chỉ có Đức Thọ, Xuân Mai, Công Minh có nhà ở ngoài thành phố nên sẽ sinh hoạt theo sự sắp xếp của sở văn hóa. Đó là một dãy nhà trọ cấp bốn nằm ngay sát với sân vận động, rất thuận tiện cho việc tập luyện, ngặt một nỗi ba người phải ở chung một phòng để tiết kiệm tiền điện, hơn nữa những phòng kế bên đều có một vài tuyển thủ thi đấu ở bộ môn khác chọn lựa. Được cái dãy trọ đông vui, nam có mà nữ cũng có.
Mỗi người được cấp một phiếu ăn trong thời gian diễn ra giải đấu sẽ được đến một quán ăn bình dân do cơ quan chỉ định. Đưa phiếu ra và có thể ăn miễn phí ở đó. Hiện tại vẫn đang trong quá trình tập trung, giải đấu phải nửa tháng nữa mới bắt đầu, vậy nên việc ăn uống, Xuân Mai phải tự lo. Nhưng ông Hùng cho phép bọn nó ứng trước một nửa kinh phí để trang trải sinh hoạt, thành thử mấy đứa có thể tập trung cho việc luyện tập và thi đấu.
Nói qua một chút về hai người bạn cùng phòng của Xuân Mai. Đức Thọ và Công Minh đều được người giới thiệu lên bổ sung cho đội bóng thành phố để thi đấu ở giải cấp tỉnh. Cả hai đều có biểu hiện tốt ở giải cấp phường nên mới có mặt ở đây. Ba người cùng phòng, có cùng điểm xuất phát nên rất nhanh làm quen được với nhau.
Đức Thọ cao 1,75m, da ngăm, môi dày, mặt bầu bĩnh thân thể đẫy đà nhưng không phải béo. Công Minh nhìn gầy hơn, mặt nhiều góc cạnh, trên tay có hình xăm, hở ra ra cầm điếu thuốc hút phì phèo, tay thì cầm điện thoại nghịch nghịch, dĩ nhiên nó cũng có sở thích ngắm gái đẹp.
Ba người rủ nhau đi ăn trưa, uống nước nhìn thành phố, ngắm người qua lại, buổi chiều thì ghé qua khu nhà thi đấu. tầm ba giờ chiều là có người tới tập luyện, chỗ đông nhất chính là khu bóng chuyền nữ. tiếng đập bóng, tiếng còi, tiếng mấy cô vận động viên gọi nhau ý ới.
“Nhìn chị tóc ngắn kia kia, xinh chưa kìa?”
“Gầm cao mái thoáng, dáng chuẩn quá ha.”
“Chuyện, mấy bà thi đấu bóng chuyền, bà nào cũng cao ráo như người mẫu luôn. Mặt không xinh nhưng dáng thì ngon khỏi phải bàn. Ước gì gạ được một chị để ngủ chung nhỉ.”
Công Minh miệng nói mà mắt cứ dính chặt vào thân hình của một nữ vận động viên bóng chuyền, mỗi khi cô ấy bật nhảy, vươn tay, ưỡn ngực thì y như rằng cái miệng của Minh há to ra, nước dãi chảy ròng ròng. Đức Thọ nhăn mặt
“Kìa ông, ai lại thế, mất hết hình tượng.”
“Hình tượng cái gì? Tôi sống thật với bản thân, thấy gái chảy nước miếng là bình thường. Tôi chúa ghét mấy thằng đạo đức giả, ngụy quân tử, miệng bô lô ba la nói như vậy là không được, như vậy là không nên. Nhưng mà trong mồm cũng ướt át cả rồi. Tôi không chịu được nữa, phải đi xin info người đẹp thôi.”
Đức Thọ làu bàu.
“Mẹ cái thằng, cứ thấy gái là sáng mắt ra, có ngày bị gái nó lừa cũng không biết.”
Rồi gã quay sang Xuân Mai.
“Còn ông thì sao? Không đi xin số của chị nào à?”
Xuân Mai lắc đầu.
“Tôi không thích bóng chuyền, tôi thích bóng đá hơn. Hay tôi với ông ra sân dợt bóng đi.”
Đức Thọ co rúm người lại.
“Điên à, nắng nôi thế này ra dợt bóng làm gì, ở trong này cho mát. bốn giờ mới tập trung ở ngoài sân cơ mà. Bây giờ dợt bóng thì tý lấy sức đâu mà đá.”
“Ông nói cũng phải, nhưng nghe nói mấy anh trong đội bóng của tỉnh đá giỏi lắm. Không luyện tập thì sợ không theo kịp người ta.”
Đức Thọ tỏ vẻ thản nhiên.
“Không kịp thì chịu thôi chứ sao giờ? Năm nào cũng có người được tiến cử nhưng đâu phải ai cũng được nhận vào đội bóng đâu. Nói chung là ông Hùng sẽ cho tất cả mọi người có cơ hội ra sân, sau giải đấu mới quyết định chọn người vào đội bóng. Ông giành sức cho lúc đá thật ý, giờ ra tập cũng không ai nhìn đâu.”
Xuân Mai gật gù.
“Ông có vẻ biết nhiều nhỉ? ông từng thi đấu cấp tỉnh rồi sao?”
Đức Thọ chối ngay.
“Đâu có, tôi có ông anh đá cho đội bóng của tỉnh, ông kể cho tôi vậy thôi. Nếu mà tôi muốn thì nhờ ông ấy nói đỡ vài câu chắc tôi cũng được đá cho đội bóng của tỉnh á, nên không có lo lắm. Ông không quen ai trên này à?”
Xuân Mai lắc đầu. Đức Thọ lại nói thêm.
“Thế thì khó đấy. ít ra phải có người quen mới dễ xin. Như sáng nay ấy, thấy cái thằng tên Hoàng Long không? nó quen với ông Hùng nên chắc chắn là được vào đội bóng rồi. nhìn cái tướng thằng ấy chắc là con nhà giàu luôn chứ chẳng đùa.”
Công Minh hớn hở chạy lại chỗ của Đức Thọ và Xuân Mai, khoe rằng mình vừa xin số của người đẹp bóng chuyền.
“Ê biết gì chưa? Tao xin được số chị ấy rồi. Trần Thị Tuyết Mai… Má cái tên gì mà đẹp thế, người đẹp mà tên cũng đẹp nữa. Tao muốn rụng trứng quá.”
Đức Thọ trêu chọc.
“Mày có hai quả thôi, muốn rụng không tao cho rụng luôn.”
Công Minh đưa tay che trước ngực, làm mặt hốt hoảng.
“Gì zậy cha nội, tao chưa có người yêu nhưng không có ý chơi “buê đuê” nha.
Cả đời này tao đã tìm được chân ái rồi, tránh xa giùm tao nha. Bất chợt có một người thanh niên đi tới chỗ Công Minh, sắc mặt lạnh lùng.
“Người tránh xa là mày đó, không có chỗ cho mày đâu nhóc con. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga hả mày.”
Thanh niên to con hơn, Công Minh không vì thế mà thấy sợ, nó ưỡn ngực thách thức đối phương.
“Ê, ăn nói cho cẩn thận, anh nói ai là góc ghẻ hả.”
“Tao nói mày đó thằng ranh con.”
“Sao, muốn gì, thích đấm nhau à.”
“Bố sợ mày chắc”
Hai bên sấn tới định lao vào ăn vã, Xuân Mai và Đức Thọ vội nhảy vào can ngăn, Người kia thấy vậy thì buông một câu.
“Chỗ này không phải chỗ cho mấy đứa nhóc tụi mày. Về nhà bú ti mẹ đi”
Công Minh trợn mắt.
“Anh xúc phạm bọn tôi hơi nhiều rồi đấy. Nói cho anh biết tôi là tuyển thủ bóng đá, tôi đến đây không phải để chơi.”
Người thanh niên kia thoáng giật mình, rất nhanh nở một nụ cười.
“Bóng đá sao? Tao hiểu rồi, vậy lát nữa gặp nhau trên sân cỏ. Mau đi đóng bỉm đi, thằng nhóc.”
Nói xong người kia cười khoái chí bỏ đi, Công Minh cay họng, hai lỗ tai tức muốn xì khói. Đức Thọ và Xuân Mai phải túm chặt, không cho gã làm loạn trong nhà thi đấu.
“Bỏ ra, mấy ông làm gì thế.”
Đức Thọ thở dài.
“Thôi xong, phiền phức rồi. Thằng cha lúc nãy hình như là người trong đội bóng của tỉnh.”
“Cái gì? Có đúng vậy không?”
Đức Thọ nói một lèo.
“Chứ sao nữa, Các thành viên trong đội bóng của tỉnh đa số đều là người của đội bóng thành phố rất hiếm các cầu thủ trong đội bóng ngoại thành được triệu tập. Có thể nói đội bóng của tỉnh cũng chính là đội bóng thành phố Long Thành thi đấu trong giải lần này.”
Xuân Mai ngờ vực.
“Nếu vậy thì đội bóng của thành phố chẳng phải rất mạnh trong giải đấu lần này sao?”
Đức Thọ ỉu xìu.
“Chứ còn gì nữa, mấy đội ở huyện làm sao so được với thành phố. Bọn họ có thể gây bất ngờ một hai trận nhưng thi đấu đường dài thì đội bóng của thành phố hoàn toàn áp đảo các đối thủ còn lại. ông chọc giận người ta coi như tự gạch tên mình khỏi danh sách tân binh của đội bóng rồi đấy.”
Trong lòng Công Minh sớm chột dạ khi nghe Đức Thọ thông báo tin buồn, nhưng đã lỡ rồi thì cứ mặc kệ thôi
. “Aiss, sợ cái gì, dù có là tổng thống đi chăng nữa cũng không ngăn cản được tình cảm của tôi dành cho chị Tuyết Mai. Tôi sẽ khiến thằng cha đó phải sáng mắt ra khi siêu sao Công Minh quậy nát cái sân cỏ.”
Đức Thọ lắc đầu ngao ngán.
“Thôi đi cha nội, bớt ảo tưởng đi. Tôi nghĩ ông nên đi đóng bỉm thì tốt hơn đó.”
“Cả ông cũng không tin tôi sao? Bạn cùng phòng gì mà chẳng tin tưởng nhau gì cả. chán ghê. Xuân Mai, lát có chia phe thi đấu, ông và tôi phải cùng đội, ông phải hỗ trợ tôi đấy nhé. Anh em chúng phòng, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia.”
Đức Thọ hững hờ đáp.
“Hờ, vậy nếu ông có cua được chị Tuyết Mai xinh đẹp, có cho tụi này chơi cùng không?”
Công Minh lại tức muốn xì khói.
“Á, cái thằng Đức Thọt Biến Thái này. Sao mày dám có ý nghĩ bậy bạ với người yêu của bạn như vậy hả.”
Nhìn Công Minh túm cổ áo Đức Thọ lắc lắc cho bạn tỉnh ngộ. Xuân Mai chẳng biết nên vui hay buồn khi ở chung phòng hai người này