Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 15: Lên Thành Phố.




Chương 15: Lên Thành Phố.

Ánh đèn đường dần hiện rõ trước mặt. Quỳnh chi muốn tự mình ra về, nhưng Xuân Mai kiên quyết hộ tống đến cổng mới chịu ra về. Chưa bước đi được bao xa, đã nghe tiếng quát tháo vang lên.

Trong nhà Quỳnh chi, ông Vũ Đình Trọng không thể ngồi yên, đứng giữa nhà, bà vợ đứng ở phía sau còn Luân thì đứng ở giữa ông bố và cô em gái.

“Đi đâu giờ này mới về. Có biết cả nhà đợi cơm bao lâu rồi không?”

Quỳnh Chi im lặng không đáp. Mẹ và anh trai cũng sấn lại hỏi han.

“Trời ơi, chân tay, quần áo của con… sao lại mặc thứ đồ này. Đây là áo của con trai cơ mà. Áo của con đâu.”

Ông Trọng cười mỉa mai. “Lớn rồi bỏ nhà theo trai tối mịt mới về. Giỏi giỏi lắm. Mày coi lời bố nói không ra cái gì đúng không? Quỳ Xuống!”

Sau tiếng hét đầy uy quyền, Quỳnh chi cúi gục đầu, từ từ quỳ hai chân xuống sàn. Anh Luân và bà Lành, mỗi người đứng một bên khuyên can, một tay đỡ Quỳnh Chi đứng dậy.

“Ông đừng nóng, con gái ông thường ngày hiền lành, hôm nay… chắc xảy ra chuyện gì rồi. ông từ từ hỏi chuyện đừng làm con nó sợ.”

Ông Trọng Quát.

“Bà im ngay! Tôi đã đưa ra cái luật trong ngôi nhà này. Con Quỳnh Chi bắt buộc phải ở nhà học bài, sao lại đi ra ngoài. Bà dung túng cho nó đi chơi rồi thác loạn ở bên ngoài phải không?”

Bà lành chép miệng.

“Thì nó bảo sang nhà cái Thương học bài. Học bài có bạn có bè, tôi cấm nó làm gì?”

Ông Trọng chỉ tay vào Quỳnh Chi nói lớn

“Đi học mà đầu tóc rối bời như thế này á? Quần áo thì xộc xệch h·ôi t·hối. Khôn hồn thì khai thật đi, mày đã đi đâu, làm gì, chiều nay.”

Quỳnh Chi nuốt nước bọt, thành thật khai ra sự việc chiều nay từ lúc sang nhà Thương đến lúc bị Quốc Khánh giở trò đ·ồi b·ại nhưng bất thành. Bà Lành và Luân mắt chữ O, mồm chữ A. Ông Trọng thì vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt hung dữ.

“Thằng đấy với mày có quan hệ thế nào mà nó nói đi chơi là mày ngoan ngoãn đi chơi với nó. Tý tuổi đầu, học không lo học, bày đặt yêu đương trai gái. Biết mình sai ở đâu chưa?”

Quỳnh Chi nức nở, đưa tay lau nước mắt.

“Là con ngu dại, nhẹ dạ bị người ta lừa.”

“Kìa ông, con gái vừa xảy ra chuyện, ông để nó bình tâm lại đã, để nó lên phòng nghỉ ngơi trước. tối nay đừng có nạt nộ nó nữa.”

Ông Trọng thấy con gái khóc thì mủi lòng, phất phất tay bảo vợ đưa con gái lên lầu. Xong, ông ngồi phịch xuống ghế ở phòng tiếp khách, lôi ra một chai rượu Tây rót tồ tồ vào trong cốc.

Uống uống cạn một hơi rồi gọi Luân ngồi xuống.

“Con tìm hiểu xem thằng khốn nào dám cả gan hại Quỳnh Chi. Gia thế nó như thế nào mà ngông cuồng đến vậy.”

Anh Luân tỏ vẻ nghiêm trọng đáp. “Ba, chuyện này có nên báo công an không?”

Ông Trọng nhíu mày.

“Từ từ đã, làm rõ thân phận thằng kia trước. Nếu không phải tai to mặt lớn đứng sau thì sai người cho nó một bài học, cắt luôn con cu của nó cho nó tiệt đường làm ăn. Dám nhắm vào con Quỳnh Chi, gan nó không nhỏ, chắc làm mấy chuyện này không chỉ một lần với mấy cô gái khác. Cắt của nó đi coi như thay trời hành đạo.”

“Dạ được!”



Ông Trọng nói thêm.

“Nhân tiện chuẩn bị một khoản tiền cho thằng Xuân Mai gì đó. coi như chút quà báo đáp. Những chuyện này ba không tiện ra mặt, con phải làm kín kẽ đừng khiến dư luận chú ý.”

“Vâng… con hiểu rồi.”



Tại nhà Xuân Mai, việc nó đi chơi về muộn là điều bình thường, nhất là gần đây, nó thường xuyên tập chạy vào lúc chiều tối. cơm canh trong nhà, mọi người ăn xong để lại cho nó một chút là được. Xuân Mai ra bể tắm rửa, những vết trầy xước làm hắn xót vô cùng, đi tắm mà mặt nhăn như đít khỉ, kỳ cọ mãi cũng xong, đã lâu không đánh nhau lần này ra tay thì trầy da tróc vẩy.

Nó đã như vậy thì khẳng định kẻ bị ăn đòn nhiều hơn là Quốc Khánh chắc không dễ chịu gì.

"Anh Hai đi đâu về mà mặt mũi sưng húp vậy? lại oánh nhau phải không?"

Xuân Mai đưa tay làm dấu im lặng.

"Suỵt, bé bé cái mồm thôi, đừng để ba má biết." Út Thảo khoanh tay đi một vòng xem xét.

"Vậy là Hai đánh nhau thật rồi. muốn út giữ im lặng cũng được thôi, nhưng phải cho út tiền tiêu vặt."

Xuân Mai ức muốn xì khói

"Haiz, thấy người ta b·ị đ·ánh mà còn thừa nước đục thả câu. đòi gì đòi hoài vậy bà nội."

Út thảo chưng hững.

"Vậy út đi mách má, anh Hai đánh nhau."

Xuân Mai vội chạy tới trước, ngăn em gái lại, giọng dịu xuống.

"Được rồi, cho 100k thôi nha. hôm nay mệt rồi, giờ nghe má la nữa, chắc đến sáng mai cũng không được ngủ."

Chốt đơn với em gái 100k để giữ một đêm yên tĩnh.

Xuân Mai mới đánh chén bữa tối rồi lăn kềnh ra ngủ. trận ẩ·u đ·ả tối qua làm cơ thể đau nhức, hôm nay nó không dậy để đi tập như mọi ngày. cũng nhờ vậy mà khi anh Luân sang nhà, đúng lúc nó có ở nh

"A, anh Luân, tới nhà em làm chi vậy? có thông báo để em lên thi đấu giải bóng cấp tỉnh rồi hả."

Anh Luân thò tay vào trong cặp lấy ra một tập giấy.

"Chờ cái này sốt ruột lắm hả. Anh mới nhận hồi chiều hôm qua. trên đấ nhiều việc nên cũng khó thu xếp."

|Nhận tờ giấy giới thiệu của anh Luân, Xuân Mai cảm ơn ríu rít, mời anh vào nhà nghỉ ngơi, uống nước. nhưng anh Luân từ chối.

"Anh còn ra cơ quan có việc, tiện đường qua đây gửi em giấy giới thiệu, địa chỉ liên lạc của ông Hùng. Anh đã nói chuyện qua rồi, em chỉ cần mang theo giấy này là được. chuyện thứ hai…"

Anh Luân lại lấy ra một chiếc phong bì.

" …Anh đã nghe chuyện của Quỳnh Chi. chỗ này coi như hậu tạ cho em. nếu không thì gia đình của anh đã gặp rắc rối lớn. "



Xuân Mai mở phong bì thấy có rất nhiều tiền nên từ chối.

"Anh không cần làm vậy đâu, anh đã giúp em rất nhiều rồi. Chuyện Quỳnh Chi, ai ở vào hoàn cảnh ấy cũng sẽ làm như em thôi."

Anh Luân không lấy lại phong bì, chỉ mỉm cười nói.

"Tiền đã đem tặng thì không được mang về. sau này ở trên thành phố còn phải dùng nhiều đến tiền. em cứ giữ lấy đi."

Xuân Mai cất ngay vào trong túi.

" Vậy em cảm ơn anh. Quỳnh chi, bạn ấy sao rồi."

"Nó mạnh mẽ lắm, một hai ngày là bình thường ngay. thôi, anh đi đây. chúc em lên đường may mắn. thi đấu tốt ở giải cấp tỉnh."

Hai Anh em bắt tay nhau chào từ biệt, Anh Luân rốt cuộc đã hiểu vì sao mình lại có thiện cảm với đứa em này. vừa đi vừa nhìn trời xanh, những việc vừa qua xảy ra đều do duyên phận. nhân quả báo ứng. nào có ai nghĩ được, Xuân Mai lại cứu lấy danh dự của cả nhà ông Trọng cơ chứ. nếu Quốc Khánh làm bậy bạ với Quỳnh Chi rồi phao tin ra bên ngoài. ông Trọng ngồi ở cái ghế chủ tịch sẽ không yên. thậm chí bị người khác, công kích, hạ bệ. một khi đã rơi xuống thì không có cách nào ngóc đầu lên được nữa. Quốc Khánh b·ị b·ắt thì hậu quả vẫn còn đó. nhưng may thay điều đó không xảy ra. tuy nhiên Quốc Khánh sẽ phải trả giá cho hành động của mình.



ngay bữa tối hôm đó. Xuân Mai háo hức đem chuyện mình sẽ đi tham gia giải bóng đá cấp tỉnh. Ai nấy đều rất ngạc nhiên, ba và má chỉ nghĩ con trai đá bóng lêu lổng ở ngoài nào có nghĩ tới nó sẽ đá bóng ở xa nhà.

"Mày nói thật hay đùa vậy con. Đá bóng hay đi làm bậy bạ gì ở trên thành phố."

Xuân Mai đưa tờ giấy giới thiệu cho Út Thảo đọc, cả nhà ngồi nghe rõ từng câu chữ.

"Anh hai viết chữ xấu lắm, chắc không phải anh tự viết để lừa mọi người đâu ạ." ba của Xuân Mai nhồm nhoàm nói.

"Thế thi đấu có được tiền không? chứ chạy hùng hục mà không được xu nào thì nghỉ đi."

Út Thảo nói chen vào.

"Chắc là có đó ba, hồi đá ở phường còn được triệu rưỡi cơ mà. lên cấp thành phố chắc được nhiều hơn chứ. Mà anh Hai đi xa nhà, buồn ghê á."

"thôi đi bà nội, lại tính vòi vĩnh gì nữa hả?"

Út Thảo cười lém lỉnh. Bình thường hay xin tiền Xuân Mai ăn vặt, giờ hết nguồn trợ cấp, cô nàng buồn là phải. có mỗi ba của Xuân Mai là vui vẻ.

"Được nhiều tiền là tốt, nghe nói lương cầu thủ cao lắm. bên nước ngoài đá bóng vài trận bằng cả đời mình còng lưng làm việc. Lần này Đi, nếu mà thắng lớn, nhớ gửi về cho ba một chút nha."

mẹ Xuân Mai đặt đũa xuống bàn. "

tiền con gái dùng sức làm ra, ông đem đi cá độ không thấy nhục à. làm cha kiểu gì thế không biết."

ông chồng nghe vậy thì im re, cặm cụi ngồi ăn. lúc này bà vợ mới quay sang nói với con.

"Thế hôm nào con đi, chuyến này đi bao lâu."

Xuân mai đáp.

"Mai con đi sớm á, từ đây lên thành phố có 30 cây số chứ bao nhiêu. lâu lâu con lại về mà chứ có đi luôn đâu."

"Ừ, mà đi gấp như vậy, sao kịp chuẩn bị đồ đạc. tối rồi quán xá đóng cửa hết rồi."

"ôi dào, con có đồ đạc gì đâu. lên đấy xem tình hình thế nào rồi quay về lấy sau cũng được. mang đi nhỡ có việc gì lại mang về, mất công lắm."



Khu của Xuân Mai cách thành phố có 20 cây số, đi về trong ngày rất dễ. đồ đạc không phải chuẩn bị gì nhiều, vài bộ quần áo, giấy giới thiệu là đủ. nó đã 18 tuổi nên không cần người giám hộ đi cùng. mẹ của nó có đem ít tiền cho nó mang đi dọc đường, nhưng nó không nhận vì bản thân nó cũng có tiền riêng, chưa kể khoản tiền Anh Luân cho nữa, cũng tới chục triệu.

Đến đây má của Xuân mai mới nhận ra, con trai của mình lớn thật rồi. lần đầu xa nhà, sẽ có lần 2, lần 3. mỗi chuyến đi sẽ kéo dài hơn. nên bà cảm thấy hơi buồn. cả đêm trằn trọc lăn qua lăn lại. đến sáng thì dậy sớm nhất làm cho cả nhà bữa cơm. thường ngày việc này do Mai hoặc Út Thảo làm, còn bà ăn qua loa rồi đi làm luôn.

"trời, bữa nay má không dọn hàng đi bán hả. mấy chuyện này để Út Thảo làm được rồi."

má nó nói.

"Lâu rồi má chưa có nấu cơm cho cả nhà, nay thằng Mai đi xa, bán muộn một chút không có sao."

"trời ơi lại nữa. con đi rồi về chứ có đi luôn đâu. má làm vậy cứ như thể sau này con không về nữa ấy.”

"Nói nhiều làm gì? ngồi ăn đi."

ngoại trừ ba Xuân Mai còn nằm ngủ khò khò, ba mẹ con lâu lắm mới ngồi ăn sáng với nhau. Út Thảo dặn dò đủ điều chủ yếu là khi nào về cho nó tiền tiêu vặt là được. còn má thì hơi lo. làm cầu thủ thì chạy suốt ngày, sức người có hạn, bảo nó đừng cố quá. về quê bán hàng cũng được.

Xuân Mai không dễ từ bỏ bóng đá, con đường này sẽ giúp nó thoát khỏi cuộc sống tẻ nhạt ở ngoài chợ. nó còn trẻ, còn muốn thể hiện bản thân. mà nó chơi bóng ở trên sân giống như cá gặp nước vậy. Sau bữa sáng, nó mang theo túi đựng quần áo, đi ra đường bắt xe lên thành phố. bắt đầu bước vào sự nghiệp quần đùi áo số.

ở một diễn biến khác. trải qua một ngày kinh hoàng, Quỳnh Chi rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh. cũng nhờ dòng máu của ông Trọng chảy trong người mình, cô nàng không yếu đuối như vẻ bề ngoài. Cô dám nói ra suy nghĩ của mình, thậm chí tranh cãi với ông Trọng việc mình sẽ học báo chí thay vì trường luật hay trường y.

Ông Trọng không đồng ý, nhưng Quỳnh Chi bắt đầu tỏ ra cứng rắn, một chút ngoan cố, cứng đầu. trước nay cô bị ba mình kìm hãm tự do, sự đè nén đến hôm nay được giải phóng. ông Trọng thấy con Bướng bỉnh, dám bật lại mình. ông không buồn mà có chút gì đó tự hào.

"Đúng là con gái của ta, ngang ngạnh, cứng đầu."

không chỉ thay đổi thái độ ở trong nhà, ở trường lớp, Quỳnh Chi bắt đầu có những biểu hiện lạ, không còn nhát trai, làm băng sương thiếu nữ nữa. ngang nhiên trêu đùa lại tụi con trai, cử chỉ phóng khoáng, cởi mở hơn. cũng phải thôi, giờ cô còn người bạn nào nữa đâu. Khi mà Thương đã nhẫn tâm phản bội tình bạn suýt hại đời của Quỳnh Chi. bị người thân nhất của mình đâm sau lưng, niềm tin của Quỳnh Chi đối với người ngoài hoàn toàn biến mất. đến như người trong nhà, cô cũng không dám tin tưởng hoàn toàn nữa.

Thương không dám nhìn mặt Quỳnh Chi. Quốc Khánh cũng rất nham hiểm khi nói cho Quỳnh Chi biết chính Thương đã tiếp tay cho kế hoạch bẩn thỉu đó. như vậy tình cảm của cả hai sẽ rạn nứt và không thể nào hàn gắn được nữa. Nhưng chạy đâu cho khỏi nắng, hai người học chung lớp nhất định sẽ đụng mặt nhau. cả hai đều muốn nói điều gì đó.

Hai người bạn từng rất thân với nhau, giờ đứng đối diện, người cúi đầu không dám nhìn. "Tôi … xin lỗi."

Quỳnh Chi lạnh nhạt đáp.

"Sao cậu lại làm thế với tôi. tôi tưởng chúng ta là bạn thân chứ."

Thương ngập ngừng. "là hắn ta ép, hắn giữ clip, chụp ả·nh n·hạy c·ảm. rồi đe dọa sẽ cho mọi người, và mẹ của tớ biết."

Quỳnh Chi thở hắt ra.

"Vậy là cậu ngoan ngoãn để hắn làm gì thì làm hả. sao cậu không chống trả hắn."

Thương nghẹn ngào.

"Cậu không phải là tớ, cậu không hiểu đâu. tớ muốn thoát khỏi hắn nhưng không thể. tớ… sợ lắm."

Quỳnh Chi nhớ lại đêm hôm trước, có lẽ Thương đã không gặp may như cô. bị quốc khánh chà đạp. Cô bạn của mình đã chịu sự uy h·iếp của gã làm cho tinh thần bất ổn mấy tháng nay, vậy mà mình không giúp được gì.

"tớ không muốn chúng ta rơi vào tình huống này. tớ rất áy náy và ân hận chỉ mong cậu hãy tha thứ cho tớ."

Quỳnh Chi thở dài một hơi.

"Tôi tha thứ cho việc làm của cậu, cũng rất xin lỗi vì thời gian qua đã không giúp cậu được gì. Nhưng chúng ta khó trở lại được như xưa, vậy nên từ giờ, chúng ta không còn là bạn nữa."

trên hành lang học đường, mỗi người đi một hướng. con đường của Quỳnh Chi có vẻ rộng mở, tươi sáng hơn vì cô đã lấy được sự tự tin và dám làm điều mình muốn. còn Thương, tương lai của cô vẫn mờ mịt lắm. Clip k·hiêu d·âm của cô đã bị xóa, nhưng vận mệnh của cô vẫn chưa thoát khỏi Quốc Khánh. cô đã có thai với hắn ta. mà Quốc Khánh thì bị anh Luân sai người đi dạy một bài học, và cắt luôn cái của Quý cho hắn hết đường làm ăn. sau này gặp lại Thương, hắn mới biết mình có một đứa con với. người con gái mà hắn khinh rẻ và làm tổn thương nhiều nhất. Nhưng đó là chuyện của sau này.