Xin lỗi mn vì dạo này ra chap hơi muộn. Trên gr có 1 bạn đang đang những chap mới do bạn ấy dịch tuy nhiên mình vẫn muốn đăng lên những chap do mình dịch ở đây. Cảm ơn mn đã ủng hộ. Sắp đến tết rồi nên anh em nhớ giữ gìn sức khỏe nhá. Những chap cũ thì dù rất muốn đăng lên nhưng mà điều kiện nó không được như mong muốn nên là, cứ đến đâu thì hay đó đã.
=============
「Ta nghĩ là chúng ta đã có một mối quan hệ thân thiện bởi hôm trước cậu đã mời chúng tôi đến biệt thự, tuy nhiên ta vẫn nghĩ là chúng ta nên có một buổi nói chuyện trực tiếp.」〈Muzo〉
Hết Rembrandt-san đến Capli-san, giờ là Muzo-san, huh.
Tôi hiểu là việc số lần tôi phải gặp mặt những nhân vật trung tâm của Tsige tăng lên là điều không thể tránh khỏi, nhưng tôi nghĩ rằng phía chúng tôi đã hoạt động song song với việc kinh doanh thu thập nguyên liệu của Muzo san mà không xảy ra ra bất cứ xung đột nào. Tùy vào cách nó diễn ra, có khả năng là chúng tôi sẽ gặp phải những vấn đề khó khăn.
Tôi đã để ông ấy vào, nhưng nó cũng không thay đổi sự thật rằng đây là một tình huống khó xử.
Tôi nghĩ rằng chúng tôi đang làm khá tốt trong việc cùng tồn tại với Công ty Bronzeman, vậy nên tôi có ý định trao đổi ý kiến
trong tương lai gần.
Cơn bão tái thiết và Batoma-san dường như không liên quan đến chúng tôi. (Cuộc đại tái thiết)
Dường như tình trạng yên lắng trước đây đã quay ngoắt 180 độ và khả năng cạnh tranh đã bộc phát mạnh mẽ, nhưng ngoài Công ty Resily thì tôi không có mối liên quan với bên nào khác về vấn đề này, nên là… dù nghe có vẻ tệ nhưng tôi nghĩ đây là một vấn đề không liên quan tới chúng tôi.
「Nó không thực sự đến mức có thể gọi là biệt thự, nhưng nếu ngài thích, tôi rất vui lòng mời ngài và mọi người tới một lần nữa.」 〈Makoto〉 「Ta rất vui khi biết điều đó. Khá là buồn nếu đó là lần cuối ta được đến suối nước nóng. Giờ thì việc lãng phí thời gian vào những cuộc trò chuyện vu vơ là không nên dưới phương diện là một thương gia, vậy nên ta muốn vào chủ đề chính ngay lập tức nhưng… Uhm… ta xử lí ông ta như thế nào đây?」〈Muzo〉
Ánh mắt của Muzo-san hướng vào góc phòng.
Có một người đang nhìn vào vật trưng bày ở chỗ đó.
Đúng vậy, Patrick Rembrandt.
Thành lệ luôn rồi, ông ấy luôn xuất hiện mỗi khi có triển lãm.
Tôi đã coi sự hiện diện của Rembrandt là không khí như ông ấy bảo, đôi khi ông ấy ở lại cả trong lúc bàn luận công việc.
Rembrandt-san đóng vai trò như một loại bùa chú xua đuổi tà ý, và gần như 100% khả năng những người đến sẽ bị đóng băng khi có mặt ông ấy.
Ngoài ra, rất khó để có thể gói gọn mọi thứ. Tất cả các khách hàng sẽ rút lui như thể nói rằng ‘không đời nào tôi có thể ký hợp đồng vào đúng ngày mà người đứng đầu Công ty Rembrandt có mặt’.
「Argh… Tôi sẽ không vòng vo nữa. Ngài đang làm phiền đấy Rembrandt-san, theo một mức độ khủng khϊếp.」 〈Raidou〉
「Không sao đâu, Raidou-kun. Ta chả nghe thấy gì đâu.」 〈Rembrandt〉
Ngài trả lời mượt vkl.
Ah, cách nói thoải mái đó của Rembrandt-san vẫn in đậm trong tâm trí tôi.
「Cho dù 2 người có thân thiết đến đâu, tôi cũng phải đặt câu hỏi về mức độ cản trở kinh doanh này.」 〈Muzo〉
「Muzo, có lẽ ông chỉ đến đây vì việc mua những nguyên liệu được coi là quý hiếm mà ông không thể cung cấp đủ một cách đáng tiếc, đúng chứ? Tôi không quan tâm đến những thứ mà bản thân đã dự đoán, nên nói gì thì tùy ông thôi. Hôm nay, tôi chỉ đơn thuần là một vết bẩn trên tường.」 〈Rembrandt〉 Rembrandt-san thậm chí còn không hướng ánh mắt của mình vào đây, như thể ông ấy đang nói với chính mình.
Muzo-san, người đang cau mày đã sốc vì điều này.
「…」
Muzo-san quay đầu lại theo cách mà tôi cảm thấy như thể tôi có thể nghe thấy mấy tiếng rắc, và nhìn tôi như thể nói rằng ‘Ta không thể nói nổi ông ta’.
Vậy là ông ấy đã chịu hết nổi, huh.
Vết bẩn trên tường có thể nắm bắt được ngay cả những gì sắp được thảo luận trong khi đang quan sát mô hình động cơ… Vết bẩn này là thứ mà một thương gia không thể bỏ qua. (Vết bẩn này ảo quá)
Tất nhiên, chúng ta không thể tiếp tục cuộc nói chuyện như Rembrandt-san đã nói.
Việc này đã trở thành thói quen rồi, nhưng không thể tránh được. Tôi cũng nên chấm dứt nó hôm nay.
*Vỗ tay*
Ngay sau khi tôi vỗ tay, trong phòng tiếp khách vang lên tiếng gõ cửa, Lime và Shiki bước vào. Hả?
Lime là một chuyện, nhưng Shiki?
Ngay cả khi họ không thể thô bạo với Rembrandt-san, nghĩ rằng Shiki cũng sẽ đến để đưa ông ấy đi… có chuyện gì đã xảy ra sao?
「Ah! Raidou-kun, một chút nữa! Chút nữa thôi mà!」 〈Rembrandt〉
Người bị bắt rời đi đã quen với việc này, nên ông ấy biết rằng bản thân sẽ bị buộc phải rời đi ngay bây giờ.
「Rembrandt-san…Ngài đang thường xuyên làm điều này và nó đang gây phiền hà…」 〈Lime〉
「Đúng vậy. Nếu ngài quan tâm đến một mô hình như thế này, hãy mua nó với tư cách là một thương gia. À, Waka-sama, thực ra đây là một sự trừng hợp khi tôi đến đây. Đó là vì một số doanh nghiệp khác. Tôi vừa mới trở lại sau khi giao cái này.」〈Shiki〉
Shiki nhận ra vẻ thắc mắc của tôi và anh ấy đã trả lời trước khi được hỏi.
Anh ta có một bộ bài trong tay. Đó là thứ được tạo ra để những đứa trẻ ở cô nhi viện quen với những phép tính.
Không thể coi thế giới này giống như là Nhật Bản, nhưng dạy dỗ trẻ con không phải là điều đơn giản
Tôi nghĩ rằng đó có thể là một cách hay để học tập trong khi có cảm giác vui chơi.
Chúng là những tấm thẻ đơn giản chỉ có một chữ số trên mặt và được tạo ra với bốn màu khác nhau để làm cho chúng trở nên đầy màu sắc.
Tuy nhiên, anh ta đã sử dụng nhiều thứ từ trái đất sau khi tham khảo.
Với điều này, tôi sẽ yêu cầu chúng mày mò các thẻ có trong tay bằng số học cơ bản, ví dụ 21 hoặc 53; ừm, nó là một trò chơi mà bạn cần tìm ra con số đúng với yêu cầu.
Khi chúng có thể đi đến 3 chữ số, các bài toán của Thương hội sẽ không quá khó và chúng sẽ có thể vượt qua nó.
Tôi thực sự nghĩ rằng sẽ ổn nếu dạy chúng bàn tính, nhưng… thật đáng buồn mà nói, tôi gần như quên mất và nó không thực tế. Một sự nhục nhã. Lẽ ra tôi phải học đúng cách.
「Tôi hiểu rồi. Phản ứng của bọn trẻ thế nào?」〈Makoto〉
「Một số ít đã hiểu các quy tắc, nhưng vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Chúng ở một cấp độ hoàn toàn khác với những sinh viên mà tôi đã dạy từ trước đến nay, vì vậy tôi cũng rất bối rối khi dạy chúng.」 〈Shiki〉
「…」
「Tôi hiểu rồi. Anh không thường xuyên tới đó, vậy nên anh tiếp tục lập kế hoạch tại Rotsgard.」 〈Makoto〉
Sao thế nhỉ?
Rembrandt-san đang im lặng nhìn Shiki.
Muzo-san cũng đang nhìn tôi và Shiki như thể đây là một cảnh tượng hiếm gặp.
「Cảm ơn, Waka-sama. Bây giờ, Rembrandt-dono, ngài phải rời khỏi đây hôm nay. Lime.」 〈Shiki〉
「Rõ」 〈Lime〉
「… Không, Shiki-dono.」 〈Rembrandt〉
「?」 〈Shiki〉
「Vừa rồi cậu nói rằng mua mô hình là được, phải không?」 〈Rembrandt〉 「Vâng, tôi đã nói. Đó là một cơ chế và khái niệm không phổ biến ở Tsige, nhưng bản thân công nghệ được sử dụng không quá phức tạp. Nếu nó chỉ là một mô hình đơn thuần như thế này, tùy thuộc vào các cuộc thương lượng, chúng tôi có thể bán nó. Waka-sama, theo như tôi nhớ, không có giới hạn nào trong việc bán những thứ được trưng bày, phải không ạ?」〈Shiki〉
「Ừ, ừ, tôi không đặt ra bất kỳ hạn chế nào. Động cơ Stirling hiện đã khá lỗi thời. Nó khá lớn, vì vậy cần phải chọn nơi để đặt nó…」 〈Makoto〉
Ngoài ra, tôi đã kiểm tra sơ qua những cái trông có vẻ nguy hiểm.
「Ngày mai!」 〈Rembrandt〉
「Woah!」 〈Makoto〉
Rembrandt-san đến gần tôi quá mức để có thể cảm thấy thoải mái, và đột nhiên hét lên.
「Ta sẽ đợi từ sáng đến tối cho đến khi lịch trình của cậu xong xuôi! Ta muốn cậu làm ơn bán cái này cho ta, Raidou-kun! Vậy thì, mai nhá!」〈Rembrandt〉 Rembrandt-san không đợi để bị Lime và Shiki đưa đi. Ông ấy quay về với vẻ mặt hạnh phúc.
Tất cả chuyện này là sao?
「Aah… xin lỗi vì đã chờ đợi, Muzo-san. Giờ thì, ngài có thể vui lòng nói rõ lý do mà ngài đến đây hôm nay?」〈Makoto〉
「Raidou-dono.」 〈Muzo〉
Muzo-san đang chăm chú nhìn vào những quân bài mà Shiki có trong tay.
Xin chào, chúng ta lại lạc đề à?
Chuyện gì đang xảy ra với những ông lớn của Tsige dạo gần đây thế?
「Vâng, có gì sao?」 〈Makoto〉
「Cậu có thể vui lòng chỉ cho ta ‘trò chơi con số’ mà cậu thực hiện với những cái thẻ đó không?」 〈Muzo〉
「Điều gì đã xảy ra với cuộc thảo luận về việc thiếu hụt thứ gọi là nguyên liệu quý hiếm vậy?」 〈Makoto〉
「Tất nhiên ta cũng muốn hỏi ý kiến
của cậu về điều đó, nhưng khi ta nghe nói về thứ mới được đưa vào Cô nhi viện Weitz nổi tiếng, sự quan tâm của ta đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.」 〈Muzo〉 「… Lime, Shiki, các anh có chút thời gian không?」 〈Makoto〉
Hai người đang định rời khỏi phòng gật đầu trước lời nói của tôi.
Sau đó, chúng tôi chơi thử một lúc với 4 người.
「Trước tiên hãy chạm vào chúng một chút. Điều đó sẽ làm cho mọi thứ dễ dàng hơn.」 〈Makoto〉
「À, trong trường hợp đó,tôi sẽ đi xuống và mang tới đồ ăn nhẹ và đồ uống.」 〈Lime〉
Lime cho thấy sự cân nhắc và nhanh chóng rời khỏi phòng.
Shiki bước đến bàn nơi tôi và Muzo-san đang cầm trên tay những tấm thẻ, và chào hỏi một lần nữa.
Shiki trải những tấm thẻ và nói cho Muzo-san những quy tắc đơn giản của trò chơi.
Ừ, nó thực sự rất dễ hiểu.
Bạn được tự do sử dụng các phép cộng, trừ, nhân và chia với những tấm thẻ trong tay để tạo thành số theo yêu cầu.
Lời giải thích cho trường hợp bạn không thể nghĩ ra cách hoặc không thể hình thành các con số và phải đổi thẻ trên tay, rất cặn kẽ và dễ hiểu. 「Hiện tại, miễn là ngài có thể đưa ra con số cần thiết, nghĩa là ngài đã sẵn sàng. Người nào tuyên bố đúng số đầu tiên sẽ thắng.」 〈Shiki〉
「Hooh…」 〈Muzo〉
「Ví dụ; trong ván bài 5 với 8, 8, 7, 9, 5 trong đó số bắt buộc phải thực hiện là 57, ngài sẽ sử dụng 8×8-7 để thực hiện nó, vì vậy nếu ngài mang 3 tấm thẻ đó ra và trình bày phép tính của mình, ngài thắng. Nếu người lớn chơi nó, sẽ có những hạn chế đối với việc sử dụng tay và trao đổi thẻ, nhưng điều này là để trẻ em làm quen với các phép tính, vì vậy chúng tôi đang sử dụng các quy tắc dễ dàng với lũ trẻ.」 〈Shiki〉
… Chà, khá nhạt nhẽo khi người lớn chơi nó.
Không nghi ngờ gì nữa, nó sẽ không có gì thú vị.
Việc tính số bàn thắng khá khó khăn, vì vậy mọi người đều phải cố gắng hết sức để thực hiện chúng. Đó là cách chúng tôi muốn Cô nhi viện Weitz đạt được kết quả ở một mức độ nhất định.
Vào khoảng thời gian Shiki trả lời xong các câu hỏi của Muzo-san, Lime đã trở lại với đồ ăn nhẹ và đồ uống.
Chờ đã, đồ ăn nhẹ?
Mặc dù có hơi nước thoát ra.
「Tôi đã trở lại đây ạ. Khi tôi đi xuống, Mio-neesan đưa cho tôi một thứ và nói rằng cô ấy muốn Waka-sama nếm thử. Vì có cơ hội nên tôi nghĩ chúng ta có thể dùng món này thay cho đồ ăn nhẹ. Hehe.」〈Lime〉
「Đây không phải là chawanmushi sao? Nó là đồ ăn nhẹ cho một trò chơi bài, vì vậy đậu hoặc xúc xích Ý sẽ có tác dụng.」〈Makoto〉(Schwarzer: Trứng hấp trong tách trà)
Nó nóng và cần thìa để ăn… Ừ thì, thế cũng được.
Chawanmushi rất ngon. 「Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nó, nhưng mùi khá thơm. Một thứ đáng để mong chờ đấy.」 〈Muzo〉 「Đó là một món hấp có sử dụng trứng… Có thứ gì mà ngài không thể ăn được không, Muzo-san?」 〈Makoto〉
Ông ấy có vẻ rất vui vì điều đó, nhưng có những trường hợp khi phụ thuộc vào những gì có trong chawanmushi, mọi người không thể chịu được nó, vì vậy ít nhất tôi nên hỏi.
Chờ đã, có gì trong đó?
Liệu Lime có biết không?
「Ta không có bất kỳ vấn đề gì với bất kỳ loại thực phẩm nào. Cảm ơn vì sự quan tâm của cậu.」 〈Muzo〉
「Lime, có gì trong đó vậy?」 〈Makoto〉
「Rõ ràng là thịt chim và nấm. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là nấm nắp mực hổ phách, tre nước, và san hô lửa độc.」 〈Lime〉
Những thứ có thể nhìn thấy ở Tsige và những thứ hiếm khi được nhìn thấy; nó rõ ràng là một loại nấm quý hiếm.
Vậy thì sẽ ổn thôi.
「! Ta biết ngay đó là một bước đi đúng đắn khi đến đây mà.」 〈Muzo〉 「?」 〈Makoto〉
「Đừng bận tâm. Bây giờ, hãy để ta chơi một chút.」 〈Muzo〉
「Hiểu rồi. Vậy thì, anh cũng đến đây ngồi đi, Lime.」 〈Makoto〉
「Vâng.」 〈Lime〉
Công ty khai thác nguyên liệu Muzo, huh.
Đó là một nơi mà chúng tôi không có nhiều mối liên hệ cho đến bây giờ.
Tôi có thể biết được ông ấy là người như thế nào hôm nay.
Nếu tôi có thể làm điều đó, thời gian ở đây sẽ có một chút hiệu quả.