Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 405: Khách quen và cuộc khủng hoảng




Một số bạn sẽ thắc mắc vì sao lâu ra chap mới, cái này cũng dễ hiểu thôi. Tuy nhiên mình có một thông báo là việc ra chap mới sẽ không được nhiều như trước nữa và nó cũng tùy thuộc vào nhiều yếu tố. Bởi vì mình bây giờ đang tập trung vào nhiều cái mà mình nghĩ là nó sẽ có lợi cho mình hơn, các bạn có thể thấy khó chịu, không sao cả. Nhưng cảm ơn các bạn vì đã luôn ủng hộ.

==========

‘Khách quen’.

Từ ngữ này bắt đầu được lan truyền sau khi Tsige trở thành một quốc gia.

Một từ ngữ mới bắt đầu tạo nên sự ghen tị ngay sau khi từ ‘Top ranker’ vốn liên quan tới những mạo hiểm giả hàng đầu hướng tới Vùng đất hoang.

Những người được gọi là khách quen này là những người giờ đây có thể tự do đến và rời Thị trấn Sương mù, điều mà những mạo hiểm giả trước đây không có.
Thị trấn Sương mù được gọi là Phòng an toàn hay Núi kho báu ở Vùng đất hoang, vậy nên những ‘khách quen’ luôn là tâm điểm của những sự chú ý không ngừng.

Thi thoảng có kèm theo sự thù hận trong đó, và cũng có những lúc học nhận được những sự tiếp đãi thích hợp; tất cả họ đều cố gắng để biết được phương pháp để có trở thành khách quen.

Nhưng có vẻ như những người ở thị trấn sương mù đã giữ kín chúng, hầu như không có gì được tiết lộ.

Hiệp hội Mạo hiểm giả cũng đang cẩn thận về việc liên quan đến vấn đề này khi họ giao tiếp với những ‘khách quen’.

Không nghi ngờ rằng đây là một trong những bí mật hàng đầu của Vùng đất hoang ở thời điểm hiện tại, có thể là từ chút một, nhưng nó đã bắt đầu bị rò rỉ từ một bộ phận thiểu số các mạo hiểm giả.
Ngay tại thời điểm này.

「 Aah! Điều này nghĩa là gì?! Nguyên liệu tôi yêu cầu không đến?! Đây là cơ sở cung cấp nguyên liệu hàng đầu của Tsige! Các người là Công ty Muzo-san đã giấu những món hàng thậm chí không có mặt trên thị trường, đúng chứ?!」

Một người đàn ông xấu tính đang lên giọng trong một căn phòng tiếp tân lộng lẫy của một công ty.

Bên cạnh anh ta là một người đàn ông mảnh khảnh trong một bộ đồ lịch lãm.

Nhìn qua, có thể thấy được đây là một thương gia hay một học giả cùng với người vệ sĩ của mình.

Đó chính là bầu không khí mà họ mang lại.

Dù tiếp tân có tử tế đến mấy cũng không có dấu hiệu họ rời đi.

Đánh giá từ cuộc nói chuyện của họ, vấn đề là do Công ty Muzo đã không hoàn thành tốt điều khoản hợp đồng, vậy nên bỏ qua việc họ là một nỗi phiền toái và ồn ào như thế nào.
Nữ tiếp tân chỉ biết cúi đầu xin lỗi.

Những nguyên liệu chỉ có thể kiếm được ở vùng đất hoang đều đặc biệt theo cách riêng và rất quyền năng. Nói cách khác, chúng thường được sử dụng trong các tình huống quan trọng nhất.

Nếu đó là một tranh chấp thông thường giữa công ty và khách hàng, nó thường có thể được giải quyết bằng tiền, nhưng có những trường hợp cả hai bên không thể lùi bước.

「 Khách hàng-sama, chúng tôi thực sự xin lỗi. Tôi là người phụ trách phiên trực của Bộ phận Thu thập thứ nhất; tên tôi là Sho. Hãy tiếp tục việc này trong một căn phòng khác… Tôi sẽ đảm bảo rằng nó sẽ không phải là một việc tồi tệ đối với ngài.」

Lời xin lỗi này trông có vẻ chân thành, và nụ cười lịch sự và nhẹ nhàng mà cô ấy có khi hướng dẫn họ.

Hai khách hàng đang to tiếng ồn ào đã bị dẫn đến một phần sâu trong cửa hàng.
Nữ tiếp tân đã không kìm được nước mắt và phải rút lui cùng với một số tùy tùng.

Người tiếp theo, đứng đầu của một hàng dài những khách hàng tiến lên, và một cuộc thảo luận kinh doanh mới bắt đầu.

Đây là một tình huống khá thường thấy ở Công ty Muzo từ trước đến nay.

「 Lượng người đến và đi đang tăng lên thay vì giảm đi, và nếu chúng ta chỉ nhìn tổng thể về doanh số bán hàng, thì nó đang tăng lên. Nhưng những gì đang chờ đợi trong tương lai là những đám mây đen; cảnh tượng trước đây đã mang lại cảm giác đó.」 〈Muzo〉

Đại diện của Công ty Muzo cau mày ở một nơi tưởng chừng như khách hàng không thể nhìn thấy.

Hiếm khi mà một người lạnh lùng như anh ta để lộ những các xúc như vậy.

Anh ta cùng với cựu Trưởng chi nhánh Hiệp hội mạo hiểm giả; Lucas là hai người đứng đầu về quả mặt lạnh lùng tại Tsige. Chính vì điều đó mà trán của người thư ký bắt đầy đổ mồ hôi lạnh.
Nhân tiện, Lucas đã bắt đầu ca bài ca tán dương cuộc sống, vậy nên bây giờ chỉ còn mỗi đại diện của công ty Muzo là thích hợp với điều đó.

「 Chúng tôi đã liên tục tăng cường các nhóm mạo hiểm giả hỗ trợ, đông thời cũng đã nói chuyện với những mạo hiểm giả tinh nhuệ nhanh hơn bất kỳ ai khác bằng cách sử dụng bảng xếp hạng Vùng đất hoang.」

Nữ thư ký còn khá trẻ.

Đa phần trên thế giới này toàn là những người đẹp, nhưng trong tất cả bọn họm trang phục và phép xã giao của cô ấy cũng được trau chuốt, và cô ấy sở hữu vẻ đẹp có thể thu hút mọi ánh nhìn về phía mình.

Nhưng ừ thì, người thuê cô ấy cũng nhìn thấy khả năng đó của cô.

Đó là lý do tại sao cô ấy không trở nên kiêu ngạo bởi chính vẻ đẹp của bản thân, và có thể làm báo cáo cần thiết một cách nhanh chóng.
「 … Chỗ Toa-san như thế nào rồi?」 〈Muzo〉

「 ‘Họ đã hình thành mối quan hệ tốt với một số công ty’, Nó không rõ ràng lắm, vậy nên chúng ta vẫn chưa thể ký hợp đồng độc quyền với họ.」

「 Thành thật mà nói, nếu Công ty Kuzunoha nhận họ vào, chúng ta sẽ có thể từ bỏ – giống như trại trẻ mồ côi đó.」 〈Muzo〉

「 …Vâng…」

「 Tuy nhiên, dù không thể bàn cãi là họ thuộc top đầu, họ không phải là khách quen của Thị trấn Sương mù. Tiêu chuẩn cho điều đó vẫn đang thực sự mơ hồ.」 〈Muzo〉

「 Vâng. Nhưng hầu hết các nhóm đều nói về kinh nghiệp cá nhân của mình rằng họ không thể đến và đi tới Thị trấn sương mù sau điều đó.」

「 … Có nghĩa là chúng ta đã gặp rắc rối khi đưa tiền cho những mạo hiểm giả đầy hứa hẹn chỉ để hạ thấp giá trị của họ, huh.」 〈Muzo〉
「 Tôi xin lỗi.」

「 Đó là quyết định của ta. Cô không có lỗi trong điều này. Và?」 〈Muzo〉

「 Về hai người trước đây, họ đã yêu cầu nấm mực hổ phách.」
chapter content

「 Nấm mực hổ phách? … Tươi?」 〈Muzo〉

Người đại diện hơi nghiêng đầu trước nguyên liệu được nói đến.

「 Không, họ bảo rằng sấy khô cũng không sao.」

「 Không thể nào. Nếu ta nhớ không lầm, sự thật là nếu không vào sâu bên trong vùng đất hoang thì sẽ không thể nào thu thập được chúng, nhưng nếu mọi thứ vẫn ổn kể cả khi chúng được sấy khô thì chúng ta nên kiểm tra, trong kho chắc vẫn còn.」 〈Muzo〉
Ông ấy nói đúng.

Vật liệu đó là thứ có thể kiếm được với số lượng khá lớn ngay cả khi ở vùng đất hoang.

Đó khó sẽ tăng cao nếu là nguyên liệu thô, nhưng nếu sấy khô thì nó có thể được bảo quản lâu dài, nên đối với công ty Muzo thì đó không phải là một điều khó khăn.

Người đại diện đặt tay lên trán.

Bây giờ ông có thể hiểu tại sao những khách hàng đó lại tức giận như vậy.

「 …Về điều đó…việc duy trì các vật liệu trở nên khó hơn dự đoán. Nguyên liệu quý hiếm mà các mạo hiểm giả ký hợp đồng mang về đã tăng lên. Lượng nhu cầu đối với những mặt hàng siêu hiếm vẫn có thể tích trữ trước đây đã tăng lên nhanh chóng.」

「 Nó đã trở thành một chủ đề thảo luận vào tuần trước, đúng chứ? Để mà nghĩ được rằng nó ở tốc độ này. Có vẻ như đây không phải là lúc chỉ để xem số lượng bán hàng tăng lên.」 〈Muzo〉
「 …Vâng.」

「 Một sự thay đổi mạnh mẽ mà ngay cả Patrick Rembrandt cũng so sánh với một trận sóng thần. Ta nghĩ rằng mình đã chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì sẽ đến nhưng… điều này thật quá sức.」 〈Muzo〉

Ông ta làm một hơi thở dài.

「 …」

「 Ngài đại diện?」

「 Nếu sống tàu bị vỡ trong khi hành động cứng rắn, nó sẽ rơi vào một tình huống mà chúng ta sẽ không thể phục hồi được, huh.」 〈Muzo〉

「 ??」

「 Ta sẽ ra ngoài một chút.」 〈Muzo〉

「 Eh?! Đ-Đâu ạ?!」

「 Ta sẽ trở lại vào buổi tối. Ta muốn chia sẻ gấp thông tin này, nên là hãy hủy tất cả những cuộc hẹn trong tối nay.」 〈Muzo〉

「 …Đã rõ. Tôi sẽ gọi cho một cuộc họp ngay lập tức. 3 có ổn không?」

「 Vâng, ta sẽ để nó cho cô.」 〈Muzo〉

Cả hai kết thúc cuộc trò chuyện một cách suôn sẻ.
Người đại diện không nói rõ nơi bản thân sẽ đến, nhưng ông ta đưa ra những mệnh lệnh về những thứ cần làm.

Thư ký tuân theo.

Đây là cảnh thường thấy đối với họ.

Cô ấy là một thư ký, nhưng đôi khi cô ấy sẽ phục vụ như một người thay thế.

Đại diện của Công ty Muzo, một người với tài năng thiên phú đã rời Tsige khi mặt trời vẫn còn trên đỉnh đầu để xả stress.

「 Mặc dù mình đã muốn ông ấy dành ít quan tâm… mình không thực sự muốn đặt quá nhiều gánh nặng cho ông ấy. Mình cũng không thể phớt lờ cái nhìn trừng trừng của Rembrandt-san. Ồi trời. Lần cuối mình cẩm thấy bẩn thân bị mắc kẹt giữa một tảng đá và một nơi tồi tệ là khi nào ta?」 〈Muzo〉

Không phải cái nóng khiến ông đổ mồ hôi, và một lời phàn nàn thực sự hiếm hoi thốt ra từ đại diện của Công ty Muzo.
—End Chap—

Trans + Edit: Schwarzer