Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 392: Đội quân cá phiền toái




Việc kết nối hai tuyến Koran với Tsige đã bắt đầu.

Cả hai khu đô thị đều đã huy động một lượng lớn nhân lực và họ đang tạo ra một con đường còn lộng lẫy hơn nhiều so với những gì tôi đã tưởng tượng.

Cả hai bên đã có một mối quan hệ thuận lợi kể từ trước vấn đề độc lập và Hiệp hội Thương nhân đánh giá họ khá cao, nên họ đang hướng tới việc kết nối cả hai nơi như một điều đặc biệt…

Chỉ nhìn vào quy mô thôi cũng đã thấy khá ấn tượng rồi.

Những chiếc xe ngựa lướt qua nhau liên tục không ngừng, và kể cả khi người đi bộ qua lại tấp nập ở hai bên lề đường, vẫn sẽ còn khoảng trống.

Tôi nghĩ họ đã nói rằng đây sẽ là một con đường hoàn hảo.

「Họ đang làm việc hết mình trên con đường đó-ja. Koran chắc chắn sẽ không cảm thấy tệ khi được đối xử ưu ái thế này đâu.」〈Tomoe〉
Tomoe đang nhìn lại con đường rộng lớn đang bắt đầu trải dài tới Koran với một nụ cười khá tinh quái.

Cách chúng tôi di chuyển xung quanh chủ yếu là nhờ dịch chuyển tức thời, vì thế ngay cả khi có một con đường, tôi không nghĩ là nó sẽ được tận dụng triệt để.

Không… sẽ rất thú vị khi bắt đầu vận chuyển bằng đường hàng không giữa lúc bối rối.

Lorel có những hiệp sĩ rồng và mấy cái khác.

Không nhất thiết cứ phải là rồng ở các quốc gia khác. Tôi không nghĩ họ sẽ phàn nàn ngay cả khi một sinh vật biết bay nào đó bay ngang qua.

Hoặc có thể là… khinh khí cầu?

Tôi nghĩ có nhiều người khao khát được ngồi trên những chiếc khí cầu bay lượn ở thế giới huyễn tưởng.

Tôi lại thích một con thuyền bay được trên bầu trời hơn là một chiếc khí cầu siêu tuyệt vời.

Tôi đã nói ra vấn đề của nó rồi, nhưng điều này chủ yếu là một mong muốn cho họ thay vì chú trọng đến tính thực tế.
Nếu nói về khả năng bay và khí động học, hình dạng của một chiếc khí cầu chắc chắn là tốt nhất, và tôi nghĩ đó là lí do tại sao nó lại bay tại chỗ được. (Fantasy world cha, dm làm luôn mấy con robot như trong Knight & Magic đi làm ơn)

「Mỗi lần chúng ta tới thị trấn này, nó lại trở nên lớn hơn và sống động hơn.」〈Makoto〉

「Vâng. Lượng người lưu thông đã tăng lên rõ rệt. Có vẻ như *thư bề mặt* từ các nước láng giềng đang cho thấy tác dụng của nó.」〈Tomoe〉(*Thư được vận chuyển bằng đường bộ hoặc đường thủy – trên bề mặt*)

「Thư bề mặt, huh. Với việc nhiều người tập trung tại một nơi như thế này, tôi cảm thấy những công thức nấu ăn đang say ngủ trong những ngôi làng nhỏ cũng có thể đã bắt đầu tập hợp tại Koran. Mio sẽ rất vui vì điều đó đây.」〈Makoto〉
「Về hải sản, nó rõ ràng đã vượt mặt Tsige. Nơi đây đã không còn là một thị trấn nữa rồi. Nó đã phát triển đến cái mức phải được gọi là một thành phố rồi. Thật thú vị.」〈Tomoe〉

Tôi ngắm nhìn cảnh quan thành phố của Koran khi rảo bước cùng Tomoe.

Cho dù đó là cá, sò, bạch tuộc, tôm, hay là cua, đặt nó lên trên lưới thép hoặc tấm sắt đã đủ để tỏa ra mùi sát thương.

Trong khi nói về tình trạng gần đây của các thành phố và ấn tượng của mình, chúng tôi mua bất kì thứ gì trên đường và vừa ăn vừa đi bộ.

Không thể thực sự coi đó là phép lịch sự, nhưng nếu điều đó không được cho phép, những sạp hàng và xe bán đồ ăn sẽ chẳng xuất hiện quanh đây.

Nhờ có dòng người đổ về từ các làng lân cận, ngay cả khi chủ yếu là hải sản, nó vẫn đa dạng đến mức đáng kinh ngạc.
Không chỉ là ăn nhẹ, tôi cảm thấy rằng ngay cả khi chúng tôi có một bữa ăn hoàn chỉnh với tất cả những thứ này, tôi cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.

Chúng tôi sẽ không tới khu chợ vì không có kế hoạch với nó, nhưng sau khi quan sát mọi thứ ở đây, rất có thể ở đó cũng khá sôi động.

Koran đang thực sự khởi sắc.

Nó thực sự khác so với lần cuối tôi đến đây.

Đây chắc chắn không phải là một ngôi làng hay một thị trấn cảng nữa, mà là một thành phố.

Một thành phố cảng.

Hẳn số tiền thu lời được đang ngày càng nhiều lên, nhưng có vẻ như họ có lòng biết ơn đối với Tsige và Công ty Kuzunoha, vì vậy khả năng họ trở nên kiêu ngạo và tỏ ra thô lỗ là rất thấp.

…Có lẽ vậy.

Tomoe đã thông báo trước với họ rằng cô ấy sẽ ra mặt, nên là tôi nghĩ rằng thư giãn một chút chắc sẽ không có vấn đề gì.
「… À, đúng rồi.」〈Makoto〉

「?」

「Các thương nhân ở Koran có bị ảnh hưởng gì bởi các vấn đề của thành phố không? Hay là những ngư dân? Lần cuối cùng chúng ta đến, có một người giống như trưởng làng, nhưng… anh ta trông không giống như người phụ trách của khu vực.」〈Makoto〉

Anh ta có vẻ giống một người giàu có hơn hoặc giống một chàng trai tốt bụng.

Anh ta không thực sự phù hợp với ấn tượng là một người được gửi đến bởi Vương quốc Aion.

「Aah, địa chủ ư. Đúng vậy… Những người hiện đang nắm quyền tại Koran là thợ đóng tàu và ngư dân. Vẫn còn vài thương nhân và chủ yếu là các công ty đến từ Tsige chứ không phải là của chính Koran. Gần đây, họ đang triển khai ngành nông nghiệp, nhưng tôi nghĩ những người kiếm sống từ biển vẫn sẽ tiếp tục nắm giữ quyền lực trong một khoảng thời gian.」〈Tomoe〉
「Tôi hiểu rồi, vậy là những người đóng tàu và ngư dân hử.」〈Makoto〉

「Vâng. Ngoài ra, có rất nhiều nơi để ăn uống như ngài có thể thấy, nhưng chủ yếu là gia đình hoặc người thân của ngư dân làm những công việc ấy, và làm việc trong chợ. Tuy nhiên, dân số đang gia tăng với tốc độ đáng kể, do đó, lượng người nhập cư nhắm đến việc làm giàu bằng xe bán đồ ăn và những thương nhân không biết nhiều về biển đang tăng lên…」〈Tomoe〉

「Vậy à… Nó mang lại cảm giác hỗn loạn đấy.」〈Makoto〉

「Không cần phải lo lắng thưa ngài. Không có kẻ đần nào cố làm bất cứ điều gì thô lỗ với Waka tại Koran đâu. À, ngoài ra, có vẻ như có rất nhiều mạo hiểm giả ở lại nơi đó.」〈Tomoe〉

Những mạo hiểm giả sao?

À, rõ ràng là có những người từ Tsige tới Koran để bảo vệ người dân ở đây.
Chắc hẳn có những người cảm thấy như Koran là một nơi tốt hơn để sống, cá là ngon nhất, hoặc miễn là có cua, everthing is daijobu.

Rốt cục thì, sức hút của biển là vô tận.

Nó có thể hấp dẫn như một thành phố để nghỉ hưu và bắt đầu cuộc sống thứ hai.

Rốt cuộc, làm việc như một mạo hiểm giả cũng giống như một yakuza.

「Trong trường hợp đó, Hiệp hội Mạo hiểm giả rất có thể đang bị quấy rầy để mở rộng quy mô của họ.」〈Makoto〉

「Với số lượng các mạo hiểm giả đăng ký Koran đi kèm với nhu cầu nhà đất gia tăng, Hội sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc đối phó với nó. Biển cũng là khu vực bất tận cho những chuyến phiêu lưu mạo hiểm. Tôi không thể nói rằng mình không hiểu cảm giác phấn khích muốn được đón những cơn gió mặn và đặt chân lên những hòn đảo mà trước đây chưa ai từng đi qua.」〈Tomoe〉
「Một cuộc phiêu lưu thực thụ nhắm đến biển khơi, huh. Tôi hiểu rồi, cũng có những kiểu người như thế.」〈Makoto〉

Theo lịch sử mà tôi nghiên cứu, hân tộc chưa từng chèo thuyền ra khơi để khai phá điều gì bao giờ.

Rất có thể cũng sẽ có một kỷ nguyên thuyền buồm lớn trên thế giới này.

Khi điều đó xảy ra, rõ ràng nhu cầu bảo vệ ngư dân sẽ xuất hiện.

Và viễn cảnh người ta đến đây để phiêu lưu sượt qua đầu tôi.

「?」

「Không, không có gì đâu.」〈Makoto〉

Chúng tôi đi bộ qua con đường ven biển trong khi tận hưởng cơn gió biển dễ chịu.

Sau một lúc, Tomoe chỉ vào một tòa nhà bằng gạch to hơn hẳn những tòa nhà khác.

「Nó ở đó.」〈Tomoe〉

「Lớn thật đấy.」〈Makoto〉

「Đó là khu dân cư tươm tất nhất trong thành phố. Chúng ta sẽ hoàn tất cuộc họp trước. Dường như sẽ có một bữa ăn nhẹ được chuẩn bị cho chúng ta vào cuối ngày.」〈Tomoe〉
「Nếu không có kiến

nghị đặc biệt nào từ phía họ, mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ. Tôi phải đến Học viện vào buổi chiều, vậy nên vụ xã giao nhờ cô vậy, Tomoe.」〈Makoto〉(xã giao = rượu chè)

「Nếu có một loại đồ uống mà họ tự hào, chúng ta có thể để dành và ngài có thể thưởng thức nó trong một buổi uống tối, Waka.」〈Tomoe〉

「Hiểu rồi.」〈Makoto〉

Tôi tự hỏi sẽ là loại rượu biển gì đây.

Koran không ăn nhiều cá sống, vì vậy có thể yên tâm khi hình dung nó theo phong cách phương Tây hơn.

Khi chúng tôi bước vào dinh thự có thiết kế nội thất phức tạp hơn tôi nghĩ, một số người vây quanh chúng tôi và cúi đầu chào.

… Ooh, một nơi khá tuyệt vời.

Bạn thậm chí có thể nhầm nó với một khách sạn có gắn sao. (Tương tự như nhà hàng với sao michelin)

Nó rõ là ổn hơn quán trọ mà chúng tôi đã ở khi tôi và Shiki lần đầu đến Học viện cách đây rất lâu.
Tôi hiểu rồi.

Khác với khu định cư trên biển của Asora, Koran hoàn toàn có triển vọng trở thành địa điểm du lịch.

Nó sẽ không tự giới hạn trong ngành đánh bắt cá và đóng tàu, nhưng cả ngành du lịch nữa.

Một khi con đường được hoàn thành, không chỉ thư từ, mà cả con người từ đất liền sẽ tới đây nữa.

Hừm, Koran khá ấn tượng.

Có vẻ như họ có một hội trường cho các sự kiện, và trong khi chúng tôi đang được dẫn tới đó, tôi đang suy nghĩ về điều này.

「Mời đi lối này.」

「Umu, tốt lắm.」〈Tomoe〉

Sau khi cúi đầu một lần nữa trước những lời của Tomoe, người phụ tránh rời đi.

Anh ta thậm chí không thể hiện bất kỳ cử chỉ đòi tiền boa nào.

Điều đó thật hiếm thấy. Thông thường tại các nhà trọ có người mang hành lý và nhân viên phục vụ, và đôi khi cả những người đăng ký khách sạn sẽ liếc nhìn bạn như thể yêu cầu tiền boa.
Một quán trọ tốt gỗ hơn tốt nước sơn, huh.

Tuyệt.

Tomoe bước trước vào sảnh, và tôi theo sau.

Hẳn phải có một cái bàn hình elip tạm thời được đặt ở đó. Một hân tộc trông giống công nhân, một người đàn ông hân tộc da rám nắng như là bức tranh của một người đánh cá, và một số người lùn từ Công ty Kuzunoha đang ngồi xung quanh nó.

Người đàn ông trung niên mảnh khảnh mà tôi đã nói chuyện hồi còn là một ngôi làng dường như không có ở đây.

Ngoài ra còn có… một tổ đội mạo hiểm giả và cái hai xà beng đang đứng thẳng tắp?

Không, đó không phải là cái xà beng.

Đó là một thứ có phần đầu màu đỏ bị uốn cong, và một thứ có phần đầu màu đen bị uốn cong… tộc Hải Vương ư?!

「… Có vẻ như có những người không hẹn mà đến nhỉ?」〈Tomoe〉

Đúng như mong đợi từ Tomoe.
Cô ấy không có bất kỳ dấu hiệu kích động nào, đề cập đến chủ đề về những điểm bất thường có thể xảy ra nhất trong cuộc họp này và yêu cầu cung cấp thông tin.

「Tomoe-sama của Công ty Kuzunoha, và đại diện Raidou-sama của nó, phải không? Cảm ơn vì đã đi một chặng đường dài tới đây. 」

Người đàn ông trung niên nghiêm nghị có vẻ ngoài giống như người đàn ông của biển cả chào đón chúng tôi với giọng điệu nhẹ nhàng. Anh cúi thân trên của mình thật sâu.

Những người thợ thủ công cũng cúi đầu.

Những người già đã quỳ gối và chào đón chúng tôi theo cách Asora.

「Umu, tôi đang suy nghĩ về việc có nên mời mọi người đến Tsige hay không vì các bạn muốn thiết lập mối quan hệ thân thiện sâu sắc với chúng tôi, nhưng Waka… đại diện của Công ty Kuzunoha, Raidou, nói rằng ngài ấy muốn nhìn thấy Koran tận mắt, và trao đổi ý kiến
với mọi người. Xin được chỉ giáo.」〈Tomoe〉

「…Tôi là đại diện của Công ty Kuzunoha, Raidou. Tôi xin lỗi vì đã mất quá nhiều thời gian kể từ lần cuối cùng tôi đến đây. Tôi biết rằng Công ty Kuzunoha và mọi người từ Koran có mối quan hệ tốt với nhau thông qua các báo cáo hàng ngày mà tôi nhận được, nhưng đã có một làn sóng của nhiều thay đổi lớn, vì vậy tôi muốn gặp mặt tất cả mọi người bất chấp sự muộn màng.」〈Makoto〉

Tôi đã do dự trong một khắc liệu mình nên ăn nói long trọng hay là kiểu xã giao ồn ào, nhưng vì chúng tôi đang có lập trường thân thiện với nhau, nên tôi đã chọn cách nói an toàn.

Tôi lựa lời nói của mình một chút để khớp với Tomoe, và bắt đầu một bài phát biểu hơi trang trọng, nhưng không bao gồm cúi đầu.

「Cám ơn những lời tốt đẹp của các ngài. Cư dân của Koran rất muốn có mối quan hệ tốt đẹp với Tsige và Công ty Kuzunoha và— 」
「Thế là đủ tốt rồi. Waka đã rõ về điều đó. Nó sẽ không phải là một điều tồi tệ đối với mọi người, vì vậy tôi muốn nghe lời giải thích về lý do tại sao các mạo hiểm giả và tộc Hải Vương lại ở đây trước.」〈Tomoe〉

Tổ đội ở đó là… hửm?

Họ là những người đã đến và đi từ Thị trấn Sương mù… nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là Ronin và những người đồng đội vui tính của anh ta.

Không, samurai chứ?

Cũng không phải.

Dù tôi biết khuôn mặt đó.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh ấy muốn tập luyện ở Asora, và tôi không nhớ anh ta là ronin hay là samurai, nhưng họ đang tham dự Bảng Xếp Hạng Asora và đang nhắm tới các mức hạng trung bình.

Tộc Hải Vương là những con cá cơm.

Họ đã ra mặt và chào hỏi tôi một lần.

Nhưng lúc đó, tôi nhớ là hình như cả hai bọn họ đều có màu bạc cơ mà nhỉ?
「Oi, là thật kìa.」

「Ừ, đó là Tomoe. Kể từ khi chức nghiệp Ronin của tôi thăng tiến, tôi đã nghĩ đến việc muốn nhìn thấy thanh katana của cô ấy.」

「Ý của tôi không phải như vậy! Tôi đang nói về việc Công ty Kuzunoha đã vươn cao đến mức nào cơ!」

「Đúng như tôi nghĩ… Điều đó thật khó chịu, nhưng tôi có thể cảm thấy sự hiện diện của một lưỡi kiếm bóng loáng mạnh mẽ. Hiện tại… tôi có thể nói vậy!」

「Đừng có mở to mắt nhìn chằm chằm vào họ, lũ ngu!」

Hai người đàn ông bắt đầu cãi nhau, và người phụ nữ thoạt nhìn giống như một tiểu thư quý phái đã đáp trả với giọng điệu cằn nhằn.

Người phụ nữ khác đang ngắm nhìn đại dương lộ ra bên ngoài khung cửa sổ.

Thờ ơ… không, cô ấy đang trốn tránh thực tại. Tôi có thể nói vậy.

「Waka-sama, tôi xin gửi lời xin lỗi sâu sắc nhất!」
Cái xà beng… không, một trong những con cá cơm đã nói lời xin lỗi rất men lì trong khi vẫn giữ nguyên tư thế thẳng đứng.

Tôi không thích những lời cầu xin bất ngờ, nhưng tôi cũng chẳng muốn những rắc rối.

Mặc dù vậy, tôi không nghĩ rằng thực sự cần phải xin lỗi tôi chỉ vì màu cơ thể của anh đã thay đổi đâu.

「Nếu tôi nhớ không nhầm thì mấy người là bạn của Tuna, đúng không? Tại sao một Hải Vương đáng kính lại phải hạ mình xin lỗi như vậy?」〈Tomoe〉

「Vâng, tôi sẽ giải thích, Tomoe-sama! Như ngài nói, Tuna là bạn của chúng tôi, và chúng tôi đã chấp nhận yêu cầu được trả tiền của anh ấy để đào tạo mạo hiểm giả tên Bir Sheet ở đây và nhóm Birgit của cậu ấy, và do đó chúng tôi mới tới Koran! 」

「Ừm.」〈Tomoe〉

「Lúc đầu, chúng tôi định huấn luyện bọn họ hời hợt thôi, nhưng đúng như mong đợi từ những mạo hiểm giả đã lọt vào mắt xanh của Tuna, họ là những mạo hiểm giả tử tế. Chính vì điều này, chúng tôi đã nỗ lực hết mình trong việc đào tạo họ…」
「Hooh?」〈Tomoe〉

「Vào lúc chúng tôi để ý, cơ thể của chúng tôi đã đạt tới cảnh giới cao hơn, và quá trình đào tạo đã trở nên nghiêm túc.」

Các người đã làm gì khi đang có một cuộc chiến tranh ngoài kia vậy, Koran?

Hay đúng hơn, tộc Hải Vương có thể tiến hóa sao?!

Không, ngay từ đầu, cá cơm thì tiến hóa gì nữa?!

Chuyển sang màu đỏ và màu đen thậm chí còn chả có ý nghĩa gì cả!

Mạch máu não tôi đang tắc nghẽn vì phải bắt bẻ cuộc trò chuyện kì quặc đang diễn ra.

「Nó không liên quan đến lời xin lỗi của ngươi. Đầu tiên hãy nói rõ tại sao lại xin lỗi.」〈Tomoe〉

Hay lắm, Tomoe.

「Vâng!! Nói một cách dễ hiểu… 」

「Ừm.」〈Tomoe〉

「Các vùng nước ven biển đang sắp tràn ngập các loài quen thuộc của chúng tôi ạ.」

『…Tại sao?』

Lần này, lời giải thích đơn giản đến mức bỏ qua tất cả ngữ cảnh.
Tomoe và tôi thì thầm cùng một câu hỏi cùng một lúc, nhưng… cũng phải thôi.

===END CHAP===