Phía trên những bức tường thành cao kia tồn tại một lối đi đủ rộng rãi.
Nhiều đơn vị rời bỏ Aion đã tham gia cùng Tsige đều được gửi đến đây, và họ đang chuẩn bị cho cuộc tấn công lần này.
Hôm nay là ngày đầu tiên của cuộc chiến.
Hay nói cách khác, đây là thời điểm thích hợp nhất cho cơ số con người này với những thiết bị tối tân được bung hết lụa.
Phía Tsige đang gặp bất lợi về quân số so với Aion, ý tưởng tốt nhất cho cuộc chiến là dùng hỏa lực tấn công phủ đầu kẻ địch ngay từ lúc mở màn trận đánh, đó là điều mà ai cũng nghĩ đến, nhưng thực tế lại còn hơn thế nữa.
Hàng loạt những câu chú thuật, vô số những cơn mưa tên và các loại phép; không có dấu hiệu ngừng lại từ sáng cho tới trưa, và thậm chí là đến khi mặt trời lặn, thì việc đó cũng chẳng có chút dấu hiệu nào sẽ dừng lại. Nếu một lúc nào đó nhìn nhận lại việc này, không một ai sẽ gọi nó là một cuộc chiến cả.
Về cơ bản, phía quân đội Aion đang hứng chịu một cuộc càn quét thì đúng hơn.
Hơn một nửa số người đang bắn tên và tung ra phép thuật trên tường cao kia đã từng là quân nhân ở phe Aion, nay lại được gia cường thêm sức mạnh nhờ vào Phước lành, lẽ dĩ nhiên hỏa lực hẳn phải cao cấp hơn so với binh lính tại Tsige. (Cần gì tranh phước lành khi thằng nhận rồi cũng về phe mình =)). Rem tính cả rồi.)
Không thể đánh đồng họ với một số mạo hiểm giả cấp cao được, nhưng nhiêu đó cũng quá đủ rồi.
Cho tới thời điểm hiện tại, những bức tường Tsige đang tỏa sáng một cách rực rỡ.
Chẳng có quy tắc nào cấm một cuộc chiến diễn ra xuyên suốt qua đêm.
Nhưng hầu hết những trận đánh giữa hân tộc sẽ tạm dừng lại cho đến khi bình minh ló dạng. Cả hai phe ít nhất sẽ cần một chút thời gian nghỉ ngơi, nên chắc hẳn việc này đã trở thành một thỏa thuận ngầm.
「Mặc cho ngày mai sẽ lại chém gϊếŧ nhau… nhưng chuyện náo động này là sao đây?」
Một ai đó từ phe Aion… à không, một người lính đã từng ở trong quân đội Aion đang lẩm bẩm điều này.
Bị chia cắt bởi những bức tường, tình trạng của cả hai đội quân chẳng khác gì ngày và đêm.
Phía quân đội Aion đã kiệt lực, bị bao vây ngổn ngang bởi từng chồng xác chết mà lúc trước họ đã gọi là đồng đội, và số còn lại thì nằm la liệt thϊếp đi không khác gì những xác chết.
Đám chỉ huy thì đang tranh cãi về ý kiến cho
cuộc chiến ngày mai và chẳng có nỗi một giấc ngủ.
Vẫn là ngày đầu tiên đấy, nhưng hình như lại là một cuộc họp thảm hại, thậm chí còn có người đòi ban hành lệnh rút lui.Tuy nhiên, đa số cho rằng đối phương đã sử dụng hết mánh khoé của mình nên bọn họ vẫn đang xoay sở nhằm duy trì ý chí chiến đấu.
Đến nỗi phải đối mặt với lượng người thương vong hay những kẻ đão ngũ đã lên đến con số hàng chục nghìn, bọn họ vẫn còn lỳ chán.
Đã có một thỏa thuận ngầm về việc đình chiến vào ban đêm, nhưng chẳng có nơi nào cấm bọn họ không táy máy cả.
Công tác chuẩn bị đang gấp rút hoàn tất trước khi trời sáng, và ngày mai chắc hẳn bọn họ sẽ thể hiện một kết quả khác hoàn toàn, đấy là cách tinh thần chiến đấu được duy trì.
Sĩ khí của binh lính đã bị giảm xuống, một số người đã nghĩ đến việc đào ngũ, nhưng chỉ là thiểu số thôi.
Lợi thế về quân số vẫn không bị suy chuyển.
Ngọn lửa chém gϊếŧ vẫn còn nung nấu bên trong họ.
Mặt khác…
Về phía Tsige, những người lính Aion trước đây, quân lính tại Tsige cùng đám lính đánh thuê đang gây ra một sự huyên náo không hề nhẹ, những tiếng cười đùa rôm rã phát ra liên hồi. (‘-‘ chiến tranh mà, trông thì khó chịu nhưng thắng làm vua, thua làm 4f) Khi chút ánh sáng cuối ngày tắt lịm, cũng là lúc những gian hàng đơn giản được dựng lên và nhiều loại thức ăn đưa ra phục vụ.
Khói nghi ngút khuấy đảo cảm giác thèm ăn, thứ quá xa vời khi nhắc đến một chiến trường, đã khiến những binh lính trước đây từng phục vụ Aion phải choáng ngợp.
Bọn họ cũng được phục vụ với đồ uống lên men nhưng không có cồn, mà cho đến cuối cùng thì điều đó cũng chả quan trọng.
Một màn biểu diễn cùng ánh sáng và âm thanh đến từ những tấm rèm được sắp xếp chẳng khác gì thời điểm Rembrandt phát biểu vào buổi sáng.
Tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay xen kẽ cùng những âm thanh khác.
Cứ y như một lễ hội.
「Chuyện gì vậy, người anh em Aion?Cậu đã xoay sở để đến được đây và mang trong mình sức sống tràn đầy, cạn ly đi chứ. Không uống thì ăn thôi. Đồ ăn thức uống đều được miễn phí cho tất cả các binh sĩ đấy. Nếu cậu không dùng gì thì thật đáng tiếc. 」 「Không… tôi nói ra điều này thật kỳ lạ, nhưng… các anh có đang hơi quá lỏng lẻo không? Những trường hợp kiểu thế này, thắng đậm chỉ trong ngày đầu tiên khai chiến với một kế hoạch hay ho thì không phải là hiếm đâu, anh biết mà phải không? Trong chiến tranh, chẳng có nghĩa lý gì trừ khi anh là người cuối cùng còn đứng vững 」.
「Hahahaha! Ừ thì, đây không phải Aion, mà là Tsige. Thành phố nằm ở rìa thế giới, và sát bên là vùng đất hoang. Dễ hiểu thôi khi cậu cho rằng tụi này lơi lỏng. Ah, cậu đã đề cập điều gì đó về việc giành thắng lợi toàn diện chỉ trong ngày đầu tiên, đúng chứ?」
「…Ừ.」
「Thế nên, tình huống này nếu tiếp diễn vài ngày nữa, chẳng phải sẽ kết thúc bằng một chiến thắng áp đảo sao? Mọi người ở đây đều suy nghĩ như thế hết cả đấy anh bạn à!」 「Thật quá liều lĩnh. Tôi có thể hiểu được về đám đồ ăn, thậm chí cả rượu… cũng có thể cho qua. Nhưng những màn biểu diễn đó là sao chứ?」
「? Cậu chưa bao giờ được xem biểu diễn? Thấy không, đằng kia là sân khấu với những người ngầu và rất xinh đẹp đang múa hát. Nó được gọi là một màn biểu diễn. 」
Người đàn ông trông như một thám hiểm gia đang chỉ bảo tận tình cho người lính Aion.
Có một sự hiểu lầm ở đây.
Tất nhiên anh ta biết ý nghĩa của nó là gì.
Anh ta chỉ đang thắc mắc tại sao điều tương tự như vậy lại đang diễn ra giữa một cuộc chiến.
「Đừng xem tôi là đồ ngốc. Tôi biết điều đó. Những gì tôi đang hỏi là ngay giữa trung tâm một trận chiến, thì việc múa hát như thế là sao.Nếu là một cuộc tiến quân dài ngày, tôi có thể bày tỏ sự đồng cảm của mình về việc như thế hơn…」 「 Hmm, sự đồng cảm à. Cậu nghĩ như thế sao? Việc này làm gia tăng tinh thần chiến đấu, củng cố sự đoàn kết và thúc đẩy sự khôi phục trong giai đoạn này đấy. Chúng khá thực tế, cậu hiểu đúng chứ?」
「…Huh? Ca hát và nhảy múa đến từ phụ nữ, trẻ em hay những chàng trai mảnh khảnh?」
「Đúng vậy đấy, những thám hiểm gia ở đây rất đa tài.Hãy thử quan sát xung quanh đây mà xem. Cậu không thể nhận ra có một lượng lớn pháp sư cấp cao đặc biệt ở đằng kia đấy chứ?」
「Làm như tôi có thể phân biệt sự khác nhau giữa mạo hiểm giả, pháp sư và binh lính bình thường từ xa vậy.」
「Cái gì, té ra cậu không biết à. Fumu, cũng bình thường thôi, ta đoán vậy. Chà, điều ta muốn nói ở đây là chúng ta đang nằm trong phạm vi hiệu quả của phép hồi phục đến từ họ đấy. 」 「?!」
「Nhân tiện, đối với giai đoạn đầu tiên là hồi sức, và giai đoạn ba là giải độc cũng như chữa thương.」
「?!?!」
「Sân khấu cuối cùng là một nơi thể hiện một hình tượng. Chà, đừng lo lắng quá nhiều mà hãy thử hoà nhập với một trong số chúng đi.Hãy thả lỏng và cảm nhận, cậu bé à. Và rồi, hãy sống sót vào ngày mai nữa đấy. 」
Người đàn ông trông như một thám hiểm gia trò chuyện với anh ta bằng một giọng điệu thoải mái như thể họ đang ở giữa cuộc sống thường ngày, và rời đi với tâm trạng tương tự.
「… Anh ta vẫn còn tỉnh táo hay là điên luôn rồi? Mình không thể phản bác được.Thậm chí mình chẳng biết có sống thọ hơn ở đây không?」
Người lính Aion sắp khóc đến nơi khi thốt ra điều đó.
Đã bao mùa khoai sọ trôi qua với cái mác ‘đực rựa’, nó khiến anh ta hồi tưởng về quá khứ. (Anh à, sao lại là khoai sọ?) 「Tệ quá. Cái chết đang treo lơ lửng trên đầu cậu đấy.Cậu vẫn còn trẻ, nên phải biết tiếp tục tiến lên chứ.Không thể khác được. Ta sẽ dành cho cậu một sự ưu ái đặc biệt và dạy cậu cách tận hưởng các sự kiện trực tiếp. À, ta là Rokuya. Nếu chiến thắng và cậu còn sống, hãy tiếp tục cống hiến, Tsige sẽ không để cậu thất vọng đâu! Đi thôi nào!」 〈Rokuya〉
Cứ tưởng Rokuya, người trông giống mạo hiểm giả đã bỏ đi, nhưng anh ta quay lại chỉ trong chớp mắt.
「Đ-Chờ đã, oi!」
Sự bất an mờ nhạt, nỗi tuyệt vọng, xen kẽ chút tiếc nuối và nghi ngờ.
Chàng trai trẻ, người có những cảm xúc tiêu cực trào dâng từ sâu thẳm trái tim, đã bị Rokuya kéo đi xung quanh.
Một giờ sau.
「Lên là lên.. lên nóc nhà bắt con gà !!!!」
Ở một góc nào đó tại hàng ghế khán giả hướng lên sân khấu, có một chàng trai trẻ đang vẫy lightstick bằng cả hai tay một cách hăng hái khi anh ta quẩy điên cuồng và tràn đầy năng lượng. (Ai rồi cũng thành wipu thôi)
◆◆◇◇◆◆◇◇◆◆◇◇◆◆
「Fumu, hình như mọi người đang rất vui vẻ. Giờ nghĩ lại, rượu đã được xử lí như thế nào trên chiến trường vậy, Noma-kun?」
「Còn phụ thuộc vào thời gian và địa điểm nữa, nhưng hơi quá nhiều khi xem xét đến việc còn có một trận chiến vào ngày mai.」〈Noma〉
「Vậy là phải giữ lại chút cho tối mai, huh. Hiểu rồi. Tôi sẽ bỏ qua nó vậy.」
「Ngài đúng là một kẻ mưu mô tuyệt vời đấy, thật lãng phí khi chỉ làm mỗi công việc thương nhân ở đây.Chiến lược đang hoạt động một cách chính xác vì nơi này là một thành phố tập trung nhiều mạo hiểm giả, nhưng tôi rất ấn tượng khi ngài có thể nghĩ ra rất nhiều ý tưởng mới lạ đấy.」〈Noma〉
「Nói đúng hơn, vì tôi là một thương gia nên khoản mưu kế rất khá ấy mà.Và, đây có phải là thiết bị ném đá mà anh đã nhắc đến? Cái này phức tạp hơn rất nhiều so với cái mà tôi đã thấy trước đây… 」 Tại một nơi những nguồn sáng không rọi tới, một nơi toàn bóng đêm và chỉ nghe vang vọng tiếng ồn ào từ những người lính, Patrick Rembrandt, chiến lược gia của PRG – Noma, và một vài lính đánh thuê, Morris, cùng một nhóm thám hiểm gia đã được tập hợp lại.
Như Rembrandt vừa nói, ở đó có một thiết bị ném đá khá lớn.
Một thứ chưa từng xuất hiện vào lúc sáng.
Nó đã được chế tạo ngay từ thời điểm ánh sáng ban ngày dần phai, và cũng vừa mới được hoàn tất.
Vì phải xác nhận tình huống bên phía quân Aion cũng như xây dựng đội hình cho đêm nay, nên công việc khá bận rộn.
「Xét về mặt khoảng cách cũng như âm thanh chúng tạo ra khi di chuyển, nên nó kết thúc với rất nhiều công đoạn. Chà, người của chúng tôi đã thể hiện công sức xứng đáng với những gì họ nhận được. Chúng tôi hoàn thành kịp lúc, nên xin hãy thông cảm cho sự chậm trễ.」〈Noma〉 Đúng như những gì Noma nói, phần lớn PRG đã lắp ráp thiết bị ném đá.
「Hai nơi khác cũng đã hoàn toàn sẵn sàng rồi sao?」 〈Rembrandt〉
「Tất nhiên. Chỉ còn lại việc xác nhận tình trạng hiện tại của nơi đặt và ném chúng đi thôi.」〈Noma〉
「Những triệu hồi sư và thuần hoá sư thì thế nào?」 〈Rembrandt〉
Rembrandt gật đầu hài lòng và sau đó hỏi các mạo hiểm giả.
「Không vấn đề gì. Chúng tôi đã che dấu chúng đi y như những gì ngài đã dặn.」
Người thanh niên trông như là trưởng nhóm đáp lời mà không giấu đi sự cẳng thẳng của mình.
Thực tế, đứng trước mặt là Rembrandt, và mặc dù đã được du di cho một khoảng thời gian để tỏa sáng, song công việc của bọn có phần hơi xa vời so với những tiêu chuẩn thông thường đã khiến anh cảm thấy đơ người và áp lực.
Triệu hồi sư không chỉ sử dụng Tinh linh, họ còn có thể sử dụng ma thú, xác sống, linh thú thần thoại và lập hiệp ước để triệu hồi cũng như biến chúng thành lực lượng chiến đấu của mình. Những thuần hoá sư không làm công việc triệu hồi, mà trên thực tế là bắt và thuần hóa chúng(quái) một cách tự phát.
Cả hai đều không được xem là lực lượng chiến đấu đáng tin cậy, và bị đối xử tồi tệ như cách mà công việc của họ được thuê mướn.
Những gì bọn họ đang nhìn vào là một thứ gì đó trông giống rương kho báu có kích thước bằng một chiếc vali.
Nó mở ra, bên trong bị lắp đầy bởi đá quý hay như pha lê đầy màu sắc.
「Kế đến, hãy chia đều chỗ này cho cả nhóm. Ta trông chờ vào cậu đấy.」〈Rembrandt〉
Nói xong, Rembrandt quay lung đi.
「Noma, có sao không?」
「Ừm, tiếp tục đi.」 〈Noma〉
Sau khi thở ra một hơi dài, Noma đáp lại một lính đánh thuê trong nhóm.
Chiếc rương được đặt tại thiết bị ném đá.
「Vậy thì, tôi sẽ đến những nơi khác để thông báo cho mọi người biết kế hoạch.」〈Morris〉 「Nhờ ông vậy.」 〈Noma〉
Morris biến mất vào bóng tối,theo sau chủ nhân của mình.
Noma nghĩ đến những lợi thế của Tsige thật đáng sợ.
Aion đã có một quyết định ngu ngốc khi đã tạo ra một kẻ thù mà đáng lẽ ra không nên đối đầu.
Anh ta liếc nhìn bức tường.
PRG cũng tham gia vào quá trình tạo ra bức tường phòng thủ bên ngoài này thông qua yêu cầu từ Tsige.
Có một vài vật liệu đặc biệt bên trong nó, và tồn tại những phần được xây lên với mục đích chừa ra làm những lỗ hổng, rồi chúng được che đậy bằng ma thuật ảo ảnh.
Nếu đặt thêm thiết bị mà họ đã lắp ráp vào, chúng sẽ biến thành một bức tường ngoài chỉnh chu.
Vấn đề đến từ các vật liệu đặc biệt.
Bên trong chứa đầy sự khôn khéo của Tsige.
Nói cách khác, đây là kinh nghiệm cùng kiến
thức mà thành phố này trau dồi được khi đối mặt vùng đất hoang. Rất nhiều cạm bẫy và mánh khoé, thậm chí khiến ngay cả những con mamono mạnh mẽ cũng cảm thấy không nên đến gần.
Bọn họ đã đối đầu với những cuộc tấn công từ vùng đất hoang hết lần này sang lần khác, và sự đúc kết kinh nghiệm chắc chắn là một tài sản riêng của Tsige.
Rembrandt đang sử dụng tất cả những gì Tsige tích lũy được từ việc liên tục cố gắng chinh phục vùng đất hoang để nghiền nát Aion.
〚Thật đáng sợ. Bọn ta(PRG) sẽ không bị đánh bại dễ dàng như lũ ngu kia, nhưng… thành thật mà nói, mình không muốn đối đầu với họ.〛〈Noma〉
Anh ta liếc nhìn chiếc rương đặt ở nơi ấy, và kế đến, một tiếng xé gió xẹt qua khi có thứ gì đó được bắn về phía quân đội Aion.
〚Sử dụng Kỹ năng của triệu hồi sư và thuần hoá sư để bắt sống những mamono trên vùng đất hoang rồi ném chúng vào chiến tuyến của kẻ thù.〛〈Noma〉(Vãi loz, đấy người ta gọi là vũ khí sinh học – Schwarzer uyên bác ༼ຈل͜ຈ༽.) Khi nhắc đến những con mamono đang sống trong vùng đất hoang, ngay cả những người triệu hồi hay thuần hoá sư cấp cao cũng khó lòng kiểm soát, và tất nhiên không dễ để có thể đảm bảo về mặt số lượng.
Họ có thể ung dung thu thập những con mamono rồi điều khiển chúng để phục vụ mục đích cá nhân, nhưng sẽ không kịp cho thời điểm này.
Nhưng Rembrandt đã đề nghị điều như thế một cách tế nhị: ‘Không cần phải kiểm soát chúng đâu. Hay là cho lũ Aion biết về những mối đe doạ mà Tsige đã từng ngăn chặn cho tới bây giờ?’.
Có những ý kiến
nói rằng ‘dẹp quân đội Aion sang một bên, bọn mamono cũng sẽ gây hại đến các khu định cư xung quanh đấy’, nhưng ông ta đã trả lời thẳng thắn rằng ‘chỉ cần bọn họ tạm thời ẩn náu đi là được’.
Còn trong trường hợp không nhận được sự hợp tác từ họ, hãy xem như những con người tội nghiệp đó đứng về phía Aion. Bức tường bên ngoài Tsige được xây dựng khá vội vàng, cho dù như thế, đám quái vật của vùng đất hoang cũng không dám lãng vãng đến gần.
Đặc biệt là khi sắp có cả tấn thức ăn ở gần đó.
Mamono được tập hợp từ mạnh đến yếu, và tập trung nhiều nhất vào những con chuyên sống về đêm.
Nếu sau này các khu định cư yêu cầu sự giúp đỡ, Tsige có thể cử một đội chinh phạt, hoặc quân Aion có thể sử dụng số lượng binh lính cấp cao quý giá của họ để quét sạch lũ quái vật, điều này cũng sẽ giúp Tsige.
Binh lính chiến đấu cả ngày lẫn đêm thế quái nào cũng sẽ phải kiệt sức, thế nên phải khiến họ vật lộn mệt mỏi cả vào đêm muộn nữa, khi chúng đuối như trái chuối thì một là chết, hai là trở mặt thành kẻ thù của nhau.
Theo một nghĩa nào đó, một ý tưởng mà chỉ có một thương gia mới nghĩ ra, và lần đầu tiên Noma nghe về ý tưởng như thế, anh ta phải rùng mình ngay cả khi anh đang thực hiện công việc như vậy. 〚Sử dụng lượng lớn chất xúc tác để can thiệp vào việc truyền tải suy nghĩ dù là không đáng kể, cách sử dụng mamono của ông ta; người đàn ông này không có điều gì cấm kỵ trong từ điển của mình hay sao. Hoặc với việc này, ông ta đang cố tình xé bỏ khái niệm đó và phô bày chúng ra…〛〈Noma〉
‘Quân đội Aion cũng sử dụng ma thú thông qua những người cưỡi thú.’
‘Lorel sử dụng rồng.’
‘Điểm khác biệt nằm ở đâu?’
Noma nhớ lại cuộc trao đổi của bọn họ vào thời điểm trước đó, và nhẹ nhàng lắc đầu.
Cũng có cả những kế hoạch của Raidou, một kế hoạch liều lĩnh mà chỉ những con người với sức mạnh vượt trội mới có thể thực hiện.
Nơi được gọi là Tsige này thực sự là vùng đất của những kẻ nham hiểm.
Sau khi xác nhận sự hỗn loạn từ quân đội Aion ở phía bên kia bức tường theo dự kiến, anh gật đầu với mọi người có mặt tại đó. (Này thì thoả thuận đình chiến ngầm, đây là chiến tranh, đình cc. Nếu mà vẫn giữ cái thoả thuận đó thì mất hay, được lắm tác giả. Tui không ngủ thì Aion đừng mơ được ngủ :D) Kế hoạch đã xong xuôi.
Noma dang rộng cả hai tay như chưa hề có chuyện gì xảy ra, rồi anh quay trở lại bữa tiệc cùng đồng đội.