Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 244: Những Mẩu Chuyện Ngắn Vào Mùa Hè




Phụ chương 1: Những Mẩu Chuyện Ngắn Vào Mùa Hè

Lại khách hàng nữa hả?

Xin lỗi nhé, hôm nay tôi không có tâm trạng để vẽ vời đâu.

Eh?

Mấy người muốn tìm nơi nào bán thịt sao?

Nếu vậy, khu chợ bán rất nhiều là đằng khác, nhưng tôi nghĩ giờ này họ đóng cửa hết mất rồi.

Không phải hả?

Quán rượu?

Nếu mọi người không biết nó nằm ở đâu, có một quán nằm ngay cạnh khu phố đằng kia đấy.

Tuy sẽ phải cuốc bộ một lát, nhưng đến nơi là sẽ thấy ngay thôi.

Bộ mấy người muốn gặp gỡ ai đó hay gì hả?

Hỏi tôi tại sao lại biết ư?

Bởi vì đó là nơi rất nhiều mạo hiểm giả hoặc lữ khách tìm đến để kết thúc một ngày làm việc của họ. Người dân sống ở đây cũng hay ghé qua lắm đấy.

Mấy chú mới đến thị trấn này đúng chứ gì?

Thật ra tôi đã thấy mấy chú đi vào Mạo Hiểm Hội ít phút trước, nhưng vì đã quen nhìn mặt mọi người đi lại ở khu này một thời gian dài rồi nên tôi nhớ tương đối rõ đấy.
Chị gái của tôi cũng là mạo hiểm giả mà.

Mấy chú muốn tôi dẫn đường sao?

Hm, không cần phải làm thế đâu. Đến một đứa nhóc còn biết chỗ nào bán thịt mà. Vả lại, tôi đang đợi chị mình quay trở về, nếu không thấy tôi ở đây, chị ấy sẽ đâm ra lo lắng lắm. Tôi thành thật xin lỗi nha.

Nếu mấy người cứ năn nỉ như vậy, nó sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho tôi…

“Chuyện này có khác với hồi tôi mới đến và vẫn còn bỡ ngỡ hay không?”, hỏi vậy là sao kìa?

Có chứ, đến cả một cư dân lâu năm như tôi cũng có lúc gặp khó khăn, nhưng…

Hah…

Thôi được rồi.

Tôi sẽ đi cùng mấy người đến cửa hàng, được không nào?

Trước đó, xin đợi tôi một lát.

Xin lỗi nhé, Rin-san. Em có việc phải ra ngoài một lúc, phiền chị trông hộ em bộ đồ nghề đến khi em quay lại. Em sẽ đi nhanh thôi ấy mà.
Cảm ơn chị.

Mọi người đợi tôi có lâu không? Đi thôi.

Lần cuối mấy người tới đây là bao giờ thế?

Nửa năm trước lận sao? Vậy thì đi lạc là chuyện bình thường.

Nơi đây ngày càng trở nên nhộn nhịp hơn rồi, những tòa nhà liên tục mọc lên, bị phá dỡ, thậm chí cánh cổng lớn dẫn ra ngoài thị trấn cũng bị di chuyển đến tận 2 lần chỉ trong vòng nửa năm.

Thế mà ngày trước người ta còn mất tận 10 năm chỉ để hoàn thành những công việc đó đấy. Thật kì diệu mà.

Vị trí của hàng thịt và lữ quán cũng khác trước nhiều rồi.

Giá cả của họ từ đó đến nay vẫn giữ nguyên, nhưng họ vẫn kinh doanh phát đạt lắm.

Cô chị của tôi cứ tiêu xài tiền bạc vào mấy chỗ đó thôi.

Dù tôi đã nhiều lần can ngăn, nhưng cái tính của chị ấy là rất chóng quên.

Còn đối với các mạo hiểm giả lớn tuổi như mấy chú cũng nên lựa những công việc phù hợp với khả năng và làm nó thật an toàn, được chứ?
Xin đừng hiểu lầm về mức độ an ninh nghiêm ngặt và sức sống của nơi đây, đã có không ít người phải bỏ mạng trong vùng đất hoang rồi đấy.

Tôi biết phát triển là điều tốt, nhưng nó cũng đi kèm với hệ lụy là các lệnh cấm đã bị nới lỏng hẳn so với trước, bây giờ người ta chỉ cần trả phí là đã được phép qua cổng.

Bởi vậy, mọi người phải biết bảo trọng, được không?

À, không không.

Tôi nào đâu có thông minh hoạt bát gì.

Tôi chỉ nghe chị mình kể lại thôi mà.

Eh?

Sao mấy người biết tên chị tôi là Toa?

Eh, đây đâu phải đường dẫn đến lữ quán.

Bỏ tay ra!

Các người đang làm cái gì thế hả?!

Không!

Ai đó- Hngh!!

◇◆◇◆◇◆◇◆

“Nhanh cái chân lên!!”

“Tao biết! Này, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu gϊếŧ con bé đó tại đây luôn à?”

“Chúng ta được lệnh phải về căn cứ trước. Để nó sống sẽ tiện hơn. Mà tao và mày cũng đâu có quyền quyết định”
Vài bóng đen nam nhân chạy dọc trong những con hẻm tối.

Một tên đang vác trên lưng một cái bao tải. Bên trong là cô gái chúng vừa bắt cóc.

Hơn nữa, bọn chúng hành động vì đã biết trước các mối quan hệ của nạn nhân.

Chắc chắn đây là một âm mưu được lên kế hoạch từ lâu.

Trong bao tải là cô gái trẻ đang làm công việc vẽ chân dung cạnh Mạo Hiểm Hội, Rinon.

Em gái của một trong số những thành viên thuộc tổ đội mạo hiểm giả nổi tiếng nhất nhì Tsige.

Đối với những ai biết được chuyện này, làm hại Rinon là điều tối kị.

Nhưng, mấy tên bắt cóc này sẽ không thể đoán trước hậu quả khi chuyện này đến tai chị gái Rinon, Toa.

Đáng buồn thay, mọi thông tin chi tiết sẽ không bao giờ được đưa ra ánh sáng, bọn chúng sẽ phải hứng chịu hình phạt như những tên tội phạm thấp kém.
“?!! Cái gì, con ranh nào đây?!”

“Mấy người định làm gì với Rinon đó?”

Trước mặt chúng xuất hiện một cô bé, tay giữ thanh kiếm dài hơn chiều cao của mình, lên tiếng hỏi tội lũ bắt cóc bằng chất giọng dễ thương đúng như vẻ ngoài.

“Tch! Bạn mày hả?! Oi, gϊếŧ nó đi!”

“Nhanh lên trước khi chúng ta gây chú ý!!”

Bọn chúng là một nhóm 3 tên.

Trong lúc đang chạy vội qua những con hẻm tối, chúng bị chặn lại bởi một cô gái tóc xanh.

Lũ bắt cóc không trả lời câu hỏi của cô, nhưng dựa theo những gì cô gái vừa mới nói, tên đứng đằng trước đoán rằng cô là người quen của Rinon. Và để chắc chắn, tên này còn quay lại hỏi tên đứng cạnh, đằng sau là tên đang đeo cái bao tải chứa Rinon.

Khi nghe thấy hiệu lệnh cho phép ra tay, tên này đồng ý ngay.

“Nếu không gặp phải bọn tao, mày đáng lẽ đã không phải chết rồi!!”
Thanh kiếm trên tay tên bắt cóc ánh lên một tia sắc bén, không hề chần chừ, hắn lao đến tấn công cô gái đang đứng trước mặt.

“Không trả lời, một thanh kiếm, ý định hạ thủ người khác. Có tội”

Liệu có ai biết tiếng nói nhỏ của cô có đến được tai tên kia hay không.

Nhưng, tên đằng sau lập tức khựng người lại – tên đồng đội của hắn đã bị cắt làm đôi theo một đường thẳng tắp.

Hình bóng cô gái biến mất khỏi tầm nhìn của hắn.

Cứ như thế, cảnh tượng bất ngờ thứ hai xảy ra.

“Rinon là bạn của tôi”

Tên đang giữ Rinon trên tay quay đầu lại, hắn vội nhìn về phía phát ra tiếng nói trong bóng tối của con hẻm.

Hắn chợt nhận thấy thân hình của tên cầm đầu bị đâm chi chít bằng những vật thể hình mũi giáo.

Không, giờ đây trong đầu hắn chỉ nghĩ đối thủ là một con quái vật lấy hình dạng của một bé gái.
“Cậu ấy đã hứa sẽ ăn tối cùng tôi hôm nay”

Tên đàn ông cảm thấy cơ thể hắn cứng đến kì lạ.

Hắn không còn cảm nhận được nửa thân dưới nữa.

Thời điểm cái đầu tên bắt cóc kịp nhìn xuống dưới, thanh kiếm với thiết kế quái dị của cô gái đã xuyên thủng dạ dày hắn, nhưng tên đàn ông chẳng còn cảm thấy đau đớn.

Bởi nội tạng của hắn đã đóng băng  tại điểm bị đâm và toàn bộ hai chân. Tiếp đó, băng lan dần lên ngực, vai, và cứ như thế. Tới khi chạm đến cổ, âm thanh *rắc rắc* tên đàn ông chưa từng nghe thấy phát ta từ chính cơ thể của hắn.

Không hề có một giot máu nào chảy ra cả.

Tên bị đâm nhớ lại tên bị gϊếŧ đầu tiên, chính là người hắn sẽ không còn cơ hội nào để quay lại nhìn nữa.

Đó là dòng suy nghĩ cuối cùng lướt qua tâm trí hắn, và cũng là thứ cuối cùng hắn cảm nhận được.
Cô gái nhỏ rút thanh katana khỏi vùng bị đông cứng và tra lại vào bao kiếm. Chỉ vài giây tiếp theo, cô vung nhẹ cánh tay phải một lần, ba kẻ bắt cóc lần lượt về với cát bụi.

Cô nhanh nhẹn đỡ lấy cái bao tải bằng tay trái.

Nâng bạn mình bằng hai tay, cô quay trở về nơi làm việc hằng ngày của Rinon.

Khi cái bao tải bị tháo ra, Rinon, người ban nãy còn bị trói hết tay chân lại, được thả ra bên ngoài.

Sau đó, Rinon bắt đầu khóc nức nở.

Nhưng rồi, đến khi nhận ra ân nhân của mình là cô gái tóc xanh, cô sớm gạt những giọt nước mắt ấy đi.

“C-Cảm ơn vì đã cứu mình nhé, Komoe” (Rinon)

Rinon gửi lời cảm ơn đến Komoe, người bạn cùng trang lứa cô đã gặp trước đây không lâu.

Komoe vốn là một thực tập sinh của Thương đoàn Kuzunoha và ít khi được ra ngoài, nhưng từ khi được Makoto giới thiệu, cô đã trở thành bạn của Rinon.
Hiện tại, vì Komoe đã có thể tự do tạo ra những cánh cổng để đi lại giữa hai chiều không gian, vào các ngày nghỉ, cô luôn tới Tsige thăm thú.

"Em sẽ ra ngoài chơi đây"

Có những lúc Makoto không hề biết rằng điểm vui chơi của Komoe chính là Tsige.

Bởi lần nào cô cũng dùng y chang câu nói đó nếu muốn ra ngoài.

Còn đối với khách hàng và các mạo hiểm giả, họ biết đến Komoe như một khuôn mặt quen thuộc, và là một người thân của Tomoe.

“Rinon, quan trọng hơn, hôm nay là ngày đi ăn đấy” (Komoe)

“T-Tớ biết rồi mà! Nhưng chúng ta phải đợi đến lúc mọi người tụ họp đông đủ đã, được chứ? À, này Komoe, một mình cậu đã cứu tớ à? Bọn tội phạm đâu rồi?” (Rinon)

Dù Rinon đã phải nuốt trôi sự xấu hổ để nói lên một câu cảm ơn, Komoe lại chẳng để tâm gì hết, điều đó khiến cho cô bối rối.
“Bọn lưu manh đó, chỉ mình tớ là đủ rồi-de gozaru” (Komoe)

“… Xin lỗi, nhưng tớ không hiểu cậu đang nói gì. Đó là ngôn ngữ của Tomoe-oneechan sao?” (Rinon)

“Đúng đó. Tiếng Edo. Tomoe-sama đã dạy cho tớ. Cậu có thể hiểu là ‘một mình tớ là đủ xử lí đám côn đồ kia rồi’, vậy đó” (Komoe)

Dường như cách ăn nói kì quặc của Tomoe đã ảnh hưởng sâu sắc đến cả hai cô gái này.

“Tớ còn biết cả tiếng Golgo nữa. ‘Đừng đứng sau lưng tớ’ ” (Komoe)

Komoe không để ý đến việc mình làm vài phút trước và trò chuyện thật thoải mái cùng cô bạn trạc tuổi.

“…Không, tớ vẫn chưa hiểu gì cả, nhưng cậu học mấy cái đó cũng được thôi…” (Rinon)

“Thật sao?” (Komoe)

“Ừ. Bao giờ có dịp gặp lại Onii-chan, tớ sẽ nói lại với anh ấy” (Rinon)

“Onii-chan? Gọi Waka-sama là Onii-chan có được không nhỉ?” (Komoe)
Hình như Komoe đang lạc vào dòng suy nghĩ riêng.

Vì cử chỉ của cô bé rất đáng yêu, Rinon nghĩ ra một trò đùa nhỏ.

“Hay là gọi anh ấy là Papa hoặc bố đi” (Rinon)

“Có một lần Tomoe-sama đã bảo tớ gọi ngài ấy là bố, nhưng Mio-sama tự dưng trở nên đáng sợ lắm” (Komoe)

“… T-Thế à” (Rinon)

“Ừ. Món chuối của tớ hôm đó còn bị rắc muối và mấy thứ bột xanh xanh đắng ngắt lên cơ. Tớ không muốn bị thế lần nào nữa đâu” (Komoe)

“Chuối? Cửa hàng của Kuzunoha cũng có bán chúng, nhưng tớ ít khi được thấy loại quả đó. Ăn cũng ngon lắm” (Rinon)

“Vậy khi nào lấy được thêm vài quả, tớ sẽ chia cho cậu. Cứ chờ tớ, Rinon” (Komoe)

Trong lúc họ đang ngồi tán gẫu, một giọng nói vang lên gọi Rinon từ đằng xa.

Giọng nói mà Rinon không bao giờ có thể quên được.

“Onee-chan của tớ đang gọi” (Rinon)
“Phải rồi. Tớ sẽ nói cho Toa-ane biết chuyện vừa xảy ra” (Komoe)

“Nhưng chị ấy sẽ lo lắng thái quá đấy” (Rinon)

“Tớ không thể cho phép cậu gặp nguy hiểm được” (Komoe)

Bằng khuôn mặt đầy quả quyết, Komoe khẳng định sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào làm hại đến người bạn của cô.

“Komoe mạnh thật nhỉ, lại còn ra dáng người lớn nữa. Có lẽ tớ cũng nên học hỏi cách phòng thân giống như cậu” (Rinon)

“…? Tại sao? Rinon vẽ tranh đẹp lắm mà. Tớ thích nó. Tớ nghĩ biết vẽ còn tuyệt hơn đánh đấm nhiều lần” (Komoe)

Komoe được gọi là giống người lớn.

Nhưng, Rinon lại biết vẽ -điều Komoe không làm được- và còn kiếm được tiền. Bởi vậy nên Komoe biết mình ghen tị với người bạn trước mặt và nghiêng đầu khó hiểu.

Komoe là một cư dân của Asora, cô có một vị trí đặc biệt trong thương đoàn.
Nhưng cô không có tiền.

Vẫn còn quá sớm để Komoe được nhận tiền tiêu vặt hàng tháng, vì vậy những thứ cô có, từ đồ ăn cho đến cái mặc, đều được cung cấp hết.

Thế cho nên, đôi khi Komoe gặp phải nhiều rắc rối liên quan đến tiền nong ở Tsige.

Trong mắt Komoe, một người biết tự kiếm được tiền như Rinon thật đáng ngưỡng mộ.

Vi đang trong kì nghỉ hè, dạo gần đây Makoto có thêm nhiều thời gian ở lại Asora, cậu dùng khoảng thời gian đó để dạy Komoe, nhưng không phải tất cả cách nghĩ của Makoto đều có thể áp dụng với thế giới bên ngoài.

Dùng sức lao động của trẻ em là điều rất đỗi bình thường, và không phải lạ nếu những đứa trẻ như Rinon kiếm được việc làm cho bản thân.

Chỉ trừ khi bạn được sinh ra trong một gia đình danh giá, đây chính là thực tế. Vì vậy, có thể coi Komoe là một trường hợp hiếm gặp.
Nhưng cũng không thể nói cô chỉ biết ham chơi suốt ngày được, kể cả Komoe cũng đang phụ trách những mảng việc ở Asora theo cách riêng của mình.

“Ahaha, cảm ơn cậu. Nơi này lúc nào cũng ồn ào như thế đấy. Tớ cũng nên dành chút thời gian suy nghĩ nữa” (Rinon)

“Nếu cậu muốn tham gia tập luyện trong khóa đào tạo, tớ có thể hỏi Waka-sama. Tớ sẽ dạy” (Komoe)

“Uh, cảm ơn.Tớ sẽ suy nghĩ. Dù sao tớ vẫn còn một lựa chọn khác là để Onee-chan dạy nữa mà” (Rinon)

“Không sao” (Komoe)

“À, phải rồi! Để cảm ơn cho chuyện khi nãy, tớ sẽ vẽ cho cậu một bức chân dung nhé, Komoe!” (Rinon)

“Thật ư?! V-Vậy thì, một bức tớ đứng cạnh Waka-sama được không?!” (Komoe)

Ý tưởng của Rinon khiến Komoe trở lại là một cô gái nhỏ với nụ cười xinh xắn hợp với vóc dáng của mình.

“… Tớ không chắc vẽ một người đeo mặt nạ đứng bên cạnh cậu là ý hay đâu” (Rinon)
“Muh~, hay là bỏ mặt nạ?!” (Komoe)

“Tớ chưa được thấy mặt Onii-chan bao giờ. Nhưng khi nào thấy, tớ sẽ vẽ bức đó, hôm nay làm khác một tí đi” (Rinon)

“Eh~. Thế thì… uhm… tớ và Rinon ha!” (Komoe)

“T-Tớ á?!” (Rinon)

Mặt Rinon đỏ ửng khi nghe thấy yêu cầu thứ hai của Komoe.

Đó là bởi cô rất ít khi vẽ chính mình.

“Nhờ cả vào cậu đấy!!” (Komoe)

Sự bối rối của Rinon và nụ cười rạng rỡ của Komoe.

Hai cô gái nhỏ cùng nhau bắt tay vào dọn dẹp trong lúc đợi Toa đến nơi, và họ hân hoan chào đón buổi đêm hè đang tới.

-------END CHAP--------