Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 243: Khi Ấy Thời Hiện Đại 4




*Lưu ý: hầu hết những chap Extra đều xảy ra không lâu sau khi Makoto bị dịch chuyển sang dị giới, vậy nên thời gian trong Extra sẽ không bị ảnh hưởng bởi mạch truyện chính.


○●○●○●○●○●○●○●○●○●


Khoảng 5 phút đi bộ từ nhà ga Nakatsugawa, nhằm chuẩn bị cho việc khai trương một hiệu sách mới, một vị tác giả nhất định đang kí tên vào sách tặng độc giả.


Hôm đó là một ngày cuối tuần, thành ra nhiều người được nghỉ và ghé qua hiệu sách. Hàng người đến xin chữ kí dài dằng dặc luôn.


Vị tác giả này đã viết một cuốn tiểu thuyết ngắn (LN), nội dung của nó cũng khá truyền thống thôi. Câu chuyện kể về hành trình của một dũng giả, nhưng lạ ở chỗ dòng người xếp hàng có cả nam lẫn nữ, tỉ lệ là 50:50, một cảnh tượng không hay xảy ra với những loại tiểu thuyết kiểu này. Thông thường, nam giới sẽ chiếm phần lớn số độc giả.

Nhưng nếu quan sát vị tác giả đó, bạn sẽ hiểu ra ngay tại sao lượng nữ giới lại nhiều đến vậy. Một cười cực kì điển trai.


Người ta đồn rằng danh tính thật sự của anh ta nhiều khả năng là diễn viên, người mẫu, hoàng tử của một đất nước vô danh, vv... Sở hữu mái tóc đen, vóc dáng, khuôn mặt hệt như người châu Âu.


Làn da trắng tự nhiên, đường viền trên mặt mịn màng, hai thứ này càng thể hiện rõ rằng anh ta làm trong ngành diễn xuất. Tóc anh ta không quá ngắn mà cũng không quá dài, cộng thêm một màu đen đặc trưng. Không ai có thể phủ nhận rằng nó rất hợp với người này.


Quả thực là một người đàn ông hiếm có. Một vài phút trước, anh ta đã không chú ý nên đã bị một phóng viên chụp lại rồi đăng lên các phương tiện truyền thông. Trước đó, khuôn mặt thật của anh ta chưa từng được dư luận biết đến, hơn nữa anh ta cũng không bao giờ lấy ảnh mình ra lúc làm việc. Bức ảnh đã khiến cộng đồng mạng chao đảo, và đây là nguyên nhân chính dẫn đến sự cân bằng giới tính trong hàng.

Anh ta đang bận rộn tương tác với các fan hâm mộ, đằng sau anh ta có vài người luôn tay luôn chân di chuyển đồ đạc. Một người trong số họ còn rất trẻ và nổi bật hơn hẳn mấy người kia.


Đứng cạnh vị tác giả là một người đàn ông, nhiệm vụ của anh ta là chuyển những cuốn sách chưa được kí đến trước mặt tác giả và hướng dẫn cô bé đằng sau quầy kí tặng.


Vài người xếp hàng ở phía trước có thể nghe thấy cuộc hội thoại của họ. Tất nhiên mấy người đó đang cố căng tai ra để nghe ngóng từng chút một.


“Mari-chan, ngồi nghỉ một lát đi cháu. Hàng người này chưa hết được đâu, nó sẽ còn tăng lên dài dài. Sensei cũng đã nói trước với mọi người trong cửa hàng là thầy ấy có thể lo liệu lượng độc giả lớn hơn thế này, vì vậy chúng ta sẽ còn ở đây một lúc lâu nữa đấy” (Biên tập viên)

Cô bé mang tên Mari liền gật đầu và chạy đến hỏi người tác giả chuyện gì đó. Cô chưa phải một người trưởng thành, nhưng bạn cũng không thể gọi là một đứa nhóc được.


“Bố ơi, bố sắp nghỉ chưa ạ?” (Mari)


“Bố không sao đâu. Con cứ nghỉ tay trước đi, con yêu” (Hayato)


Cô bé hỏi han bố mình và người biên tập viên. Nghe thấy từ “bố”, nhiều người trong hàng bèn thở dài.


Người đàn ông dày dạn trả lời con mình bằng một nụ cười và ngồi nghỉ trên ghế. Mọi người hay lầm tưởng anh ta khoảng tầm 30, nhưng nếu cô con gái đã lớn nhường này thì hẳn tuổi vị tác giả này phải hơn thế.


Bút danh của anh ta là Kanato, tên thật là Misumi Hayato. Cô con gái được đặt cho cái tên là Mari, cô là em út trong nhà.


Đã có một cô con gái là một điều bất ngờ, nhưng thứ bất ngờ hơn nằm ở chỗ trông anh ta vẫn còn rất trẻ, mặc dù con đã lớn như vậy. Nếu anh ta mà còn tiết lộ rằng đứa con gái lớn của mình đang học đại học, cái buổi kí tặng này sẽ ngay lập tức biến thành một buổi phỏng vấn về sắc đẹp và cách chống lão hóa.

Sau khi cô bé đi nghỉ, người biên tập viên bèn nói chuyện với vị tác giả.


“Sao vậy, Nakajima-san?” (Hayato)


“Tôi thật không thể ngờ Sensei lại nổi tiếng đến mức này! Nếu phải đưa ra vài gợi ý, tôi sẽ không bảo thầy làm hẳn một tour vòng quanh Nhật Bản, nhưng 3 hay 4 lần nữa ở một số nơi khác có được không?” (Nakajima)


“Tôi xin kiếu, tôi không làm được đâu. Lí do tôi đồng ý là vì chúng ta chỉ làm trong mỗi hôm nay thôi. Vả lại, đi nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến việc viết lách của tôi” (Hayato)


“Sensei, đến những quận khác một lần cũng khá hay đấy, theo tôi, đôi lúc thầy cũng nên làm một chuyến tới vùng nông thôn hoặc vài chỗ tương tự” (Nakajima)


“Tôi phải xin lỗi anh rồi, khoảng thời gian dành cho gia đình là những giây phút đẹp nhất trong cuộc đời tôi, tôi sẽ cân nhắc khi xuất bản một cuốn mới” (Hayato)

“Hm, thầy ít nhất cũng nên bàn bạc với vợ mình, được chứ?” (Nakajima)


“Tôi hiểu mà, Nakajima-san” (Hayato)


Hayato chỉ biết cười gượng với Nakajima, người rõ ràng là đang cố thuyết phục mình kí tặng độc giả nhiều hơn. Anh ta là biên tập viên đã cộng tác với Hayato trong một khoảng thời gian dài, anh ta đã nhiều lần tới nhà Hayato và rất thân thiết với gia đình họ.


Các fan hâm mộ của Hayato cứ người này nối tiếp người kia đến xin chữ kí và hết lòng lên tiếng ủng hộ.


Mari đang ngồi bên cạnh hai người đó, tay cầm một chai nước hoa quả.


Cô nghĩ rằng bố mình rất là nổi tiếng, cứ dựa vào hàng người hôm nay là biết.


“Mình biết bố rất tuyệt vời, nhưng mình không hiểu bố viết về cái gì. Và còn điểm khác biệt giữa nội dung của mấy quyển sách đó và thứ anh hai hay chơi trên máy tính…” (Mari)

Mari không tài nào hiểu được những cuốn sách bố mình hay viết. Theo quan điểm của cô, trở thành một tác giả chuyên sáng tác tiểu thuyết dường như là một công việc bình thường, lượng người quan tâm khá là khiêm tốn. Vì vậy, có ít người chọn đi theo con đường này. Mari thuộc kiểu con gái chỉ đọc sách với mục đích học tập, nhằm tiếp thu kiến thức.


Lần duy nhất cô thử mở một quyển sách của bố mình ra xem, trang bên trái có một tấm hình, còn trang kia chỉ có đúng một cụm từ:


-“Tất nhiên rồi”.


Cô vội vàng gập ngay quyển sách lại vì cô nghĩ não mình không thể xử lí được cái kiểu cấu trúc lạ lùng đó.


Từng có một ngày nọ, Mari lẻn vào phòng anh mình và bật thử một trò chơi lên. Cô không hiểu tại sao anh mình lại chơi những trò có quá nhiều người phụ nữ không có thật như vậy, kiểu tóc của họ quá phi logic. Trong suy nghĩ của cô, nam giới trong nhà toàn là những người kì quặc/có một không hai…

“Cái chị đằng kia…” (Mari)


Mari chợt nhận ra một khuôn mặt quen thuộc trong dòng người tấp nập. Người đó đang đứng ở khoảng giữa hàng. Cô thấy có hai người, Mari nhớ ra rằng những ai xếp hàng ở vị trí này đều có một chiếc vé đánh số thứ tự. Nói cách khác, họ sẽ là những người cuối cùng được xin chữ kí tác giả. Tất cả những người đến sau là các độc giả muốn xin chữ kí cho cuốn sách mới ra mắt và nói lời ủng hộ.


Mari có cảm giác họ nhìn quen quen, cô cố gắng nhớ ra họ là ai trong khi uống chai nước.


“À, nhớ ra rồi, họ là thành viên trong câu lạc bộ bắn cung của anh hai. Tên chị ấy là Azuma Yukari thì phải” (Mari)


Đó là bạn cùng lớp với anh mình và đội trưởng câu lạc bộ cung thuật. Mari cũng biết người còn lại qua tấm ảnh lúc trước, nhưng cô không thể nhớ ra tên của người đó. Trong quá khứ, anh trai của cô đã nhắc đến hai cái tên: Azuma đáng tin cậy và Ibuki 10 mét.

Mari cảm thấy có hơi bất ngờ khi cô lại gặp họ ở đây, nhưng cô vẫn nghĩ mình nên đến chào họ một câu. Họ là người quen của anh trai cô, hơn nữa còn đến buổi kí tặng của bố cô, vì vậy chào hỏi không phải điều gì quá kì lạ.


May cho Mari là hàng người đang bị kiểm soát bởi những đoạn dây thừng và cột giữ hàng, chúng sẽ giữ trật tự cho nơi này. Cô sẽ không bị ai ngăn cản nếu muốn tiếp cận họ.


Mari đặt chai nước xuống bàn và đi tới chỗ có người tên là Azuma. Đi được một đoạn, cô bỗng thấy một người mình chưa gặp bao giờ. Tuy nhiên, điều đó không thể dừng chân Mari, có vẻ cô khá cứng cỏi và kiên định. Với nhiều người, họ có thể nghĩ đây là hành động đáng ngại, nhưng Mari là một bậc thầy Karate, kĩ năng của cô vượt xa cấp độ của học sinh trung học, thậm chí cô còn đủ sức so tài với các đàn anh, đàn chị ở bậc cao trung. Và cô vẫn sẽ tiếp tục luyện tập bộ môn này ở trường cấp 3, đến khi đó, tên tuổi của cô sẽ trở nên nổi tiếng. Nhiều bạn bè và giáo viên của Mari đã nhận xét như vậy.

“Chào chị, chị có phải Azuma-senpai không ạ?” (Mari)


“À, đúng rồi … chị là Azuma, xin lỗi, chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?” (Azuma)


“Chưa ạ, em biết chị qua một tấm ảnh, chị là đội trưởng câu lạc bộ bắn cung ở trường cao trung Nakatsuhara phải không?” (Mari)


“Oh, em biết qua tấm ảnh chụp các thành viên sao? Em là người thân của ai đó à?” (Azuma)


“Vâng ạ! Em là Mari, em gái của Misumi Makoto. Em rất vui khi chị lại đến sự kiện do bố em tổ chức hôm nay đấy!” (Mari)


Misumi Makoto, cái tên mà Azuma không hề muốn nhắc đến lúc này. Yukari Azuma thật sự rầu rĩ mỗi khi nghĩ đến cái tên đó. Cô cũng đang bị bất ngờ vì cô gái trước mặt vừa nói mình là em cậu ta.


Azuma bị một phen hốt hoảng, thứ nhất là cái tên Makoto. Cô vẫn còn quá nhiều câu hỏi trong đầu, rằng tại sao Makoto lại tự dưng đi phượt xuyên biển như vậy.

Điều thứ hai là sự kiện lần này chính do bố cậu ta tổ chức. Buổi kí tên của vị tác giả mà bạn cô cứ bắt cô đi theo, người đó là bố Mari, điều đó có nghĩa Makoto cũng vậy.


Tuy nhiên, những người tỏ vẻ bất ngờ nhất lại là hai đứa bạn cạnh Azuma.


Họ mới là những fan cuồng thật sự của cuốn tiểu thuyết. Theo một nghĩa khác, fan của tác giả Kanato. Cả hai người đều là bạn Azuma và thành viên câu lạc bộ.


“Em là con gái Kanato-sensei!!” (Nobuko)


“Nobuko, cậu ngạc nhiên nhầm chỗ rồi! Bố Makoto-kun là Kanato-sensei! Vậy có nghĩa chú ấy đã có một người con cùng tuổi với chúng ta…” (Kana)


“Cảm ơn mọi người đã chăm sóc anh trai em. Năm tới em cũng sẽ theo học trường Nakatsuhara, mong các senpai sẽ chiếu cố” (Mari)


Mari bỏ ngoài tai câu hỏi của họ về bố mình và tiếp tục nói đến việc sang năm mình sẽ theo học Nakatsuhara.

“Umm… Mari-chan, bố em là vị tác giả đằng kia sao?” (Azuma)


Người đầu tiên nhận phải cú sốc đó là Azuma, cô vội hỏi liệu người tác giả kia có phải bố Mari hay không. Cô quá bất ngờ vì từ trước đến nay cô chưa từng biết tí gì về gia đình Makoto, và hôm nay cô lại gặp được tận hai người nhà của cậu ta một cách tình cờ. Cái tình huống trớ trêu này càng làm cô chắc mẩm rằng thế giới thật nhỏ bé.


“À, vâng. Anh trai em chưa nói gì về gia đình sao ạ… Ảnh đúng phiền phức quá mà” (Mari)


Mari trở nên bối rối, do là Makoto chưa nói nửa lời về công việc của bố họ. Cô có cảm giác mình nên nói ra và xin lỗi nếu thấy cần thiết.


“Umm… Mari-chan, năm nay Makoto-kun đã 17 rồi, vậy bố em bao nhiêu tuổi?” (Kana)


“Này, Kana! Hỏi thế thì thô lỗ quá đấy!” (Azuma)


Mặc dù Azuma đã cố chuyển chủ đề, hai đứa bạn của cô vẫn muốn tập trung vào vẻ ngoài của bố Makoto.

“Năm nay bố em 42 rồi ạ” (Mari)


“Nói dối là không tốt đâu em, trông chú ấy mới khoảng 30 thôi mà!” (Nobuko)


Lần này, người hét lên lại là Nobuko.


“Nhưng … Makoto không phải anh cả trong gia đình, em còn có một người chị đang học đại học cơ mà” (Mari)


“…” (Kana/Nobuko)


Cả Kana lẫn Nobuko đều mắt chữ A mồm chữ O, miệng liên hồi nói “mình không tin, mình không tin”.


“Thật đấy ạ, chị ấy rất nổi tiếng trong giới Judo. Tên chị là Yukiko” (Mari)


“Misumi Yukiko … đó chẳng phải tên của người đã nói mình sẽ không tiếp tục thi đấu Judo lúc lên đại học và gây thất vọng cho toàn thể giới chuyên môn ư?!” (Azuma)


Dường như Azuma có biết cái tên này, cô nhớ mình từng xem một người phụ nữ ném hẳn một nam giới to gấp đôi mình xuống đất, chuyện đó đúng là hơi khó tin.

Thoạt nhìn, hai chị em Mari và Yukiko không giống nhau cho lắm, nhưng giữa họ cũng có vài nét tương đồng. Hơn nữa, chưa từng có ai biết về hoàn cảnh gia đình của Yukiko.


“Em dự định sẽ gia nhập câu lạc bộ Karate, mậc dù nó khác với CLB của các senpai, em vẫn mong các chị sẽ trợ giúp mình nếu gặp phải rắc rối. Anh trai em vẫn luôn nói hãy dựa vào Azuma-senpai” (Mari)


“Makoto…” (Azuma)


“Anh ấy cũng bảo em không nên lại gần Ibuki-senpai” (Mari)


“Hahaha” (Kana, Nobuko, Azuma)


Azuma và hai người kia bật cười và gật đầu tán thành với nhau.


“Mari-chan, anh trai em nói đúng rồi đấy. Đừng lo, chị sẽ đứng ra che chở em nếu có chuyện xảy ra” (Azuma)


“Đúng đấy, phải luôn thận trọng với Ibuki, bằng không sẽ lại có thêm nạn nhân mất” (Kana)


“Nếu cậu ta được như Makoto-kun, một người luôn đáng tin cậy, khi đó cậu ta sẽ rất nổi tiếng trong trường” (Azuma)

Mari theo đà tiếp tục chủ đề trò chuyện.


“Hình như em chưa bao giờ thấy anh trai dẫn bạn gái về nhà … ở trường anh ấy không nổi tiếng sao ạ?” (Mari)


“Chị nghĩ có vài cô gái thích anh ấy hơn những nam sinh khác, nhưng cái “thích” đó không đi theo hướng lãng mạn đâu em” (Nobuko)


“Hmm… Chị từng nghe một câu chuyện kể rằng cậu ta đã tỏ tình với Azuma thì phải, chắc vậy” (Kana)


“Kana, nói cái gì đấy?!” (Azuma)


Azuma cố gắng bịt miệng cô bạn mình nói thêm điều gì.


“Oh, anh trai em đã thổ lộ với senpai sao?” (Mari)


Đây là lần đầu tiên Mari được nghe về đời sống tình cảm của anh mình, do đó cô tỏ ra rất hứng thú.


“Không … chuyện đó…” (Azuma)


Hiếm khi nào người ta lại thấy được khía cạnh này của Yukari. Hiện giờ cô không thể giữ được vẻ nghiêm chỉnh thường ngày nữa, cô đang cư xử giống một cô gái trung học.

Kana và Nobuko đang cười khúc khích.


“Thật ra chị đã thổ lộ với Makoto và bị từ chối…” (Azuma)


“Không thể nào! Chị tỏ tình với anh trai em ư?” (Mari)


Một cô gái như Azuma không phải loại người mà anh trai Mari có cơ hội chạm tới, thành ra chuyện này như trúng xổ số với cô vậy. Cậu ta đã làm cách nào đấy để khiến một cô gái xinh đẹp như vậy tỏ tình, để rồi từ chối… Mari bắt đầu nghĩ anh trai mình bị điên thật rồi.


“Nobuko, Kana, cả hai nhớ đấy” (Azuma)


“Cái gì, mình không nghe thấy cậu đâu, chỗ này ồn quá” (Kana)


[Tiếng huýt sáo] (Nobuko)


Hai người họ đều bỏ ngoài tai lời nói của Azuma.


“Anh trai đúng thật là một tên ngốc, ai đời lại đi từ chối một người đủ tài năng để trở thành chủ tịch một câu lạc bộ, và lại còn rất xinh đẹp… Tại sao chứ?” (Mari)

“Được Mari-chan khen là xinh đẹp làm chị cảm thấy hơi mâu thuẫn đấy” (Azuma)


Azuma chỉ còn cách nở nụ cười gượng gạo. Lúc Mari gọi tên cô, cứ như Azuma đang nhìn thấy một con búp bê đang bước tới chỗ mình vậy. Đôi mắt lấp lánh đó chính là thứ duy nhất chứng minh rằng người nói chuyện cùng cô không phải búp bê.


“Mọi người thường bảo em có nhiều nét giống bố mẹ, nhưng em nghĩ họ tuyệt hơn mình nhiều” (Mari)


Mari tự hào khen ngợi ngoại hình của bố mẹ cô. Với Azuma mà nói, đây chỉ đơn giản là sự thật, không hề có ác ý nào đằng sau cả. Cô cũng bị ngạc nhiên một lần nữa khi nghe rằng cha mẹ của Mari còn ưa nhìn hơn cả cô con gái.


“… Chị có cảm giác mình nên khen Makoto nhiều hơn trước” (Nobuko)


Nghĩ đến thực tế đó, Kana mỉm cười đau đớn. Người chị cả Yukiko, Kana đã từng thấy cô trên tivi, thật sự rất xinh đẹp. Mari-chan, người ở trước mặt họ cũng vậy. Vị tác giả - bố hai người- không phải ngoại lệ, còn người mẹ cũng được so sánh là không hề thua kém.

Chỉ cần nghĩ đến Makoto, một thành phần “cá biệt” giữa những người như thế, cậu ta thực sự quá đáng thương.


“Tớ nghĩ mình đã hiểu lí do tại sao Makoto-kun vẫn sinh hoạt như thường trong câu lạc bộ rồi” (Kana)


Nobuko gật đầu tán thành với Kana.


“Mari-chan, nếu muốn đến học ở trường các chị, em cứ thoải mái đến tìm chị là được. Chị sẽ giúp em bất cứ việc gì. Nếu em muốn hỗ trợ học tập để chuẩn bị cho kì thi đầu vào, chị cũng sẽ giúp em” (Azuma)


“Cảm ơn chị nhiều lắm, vậy em có thể xin số của chị không ạ?” (Mari)


“Được chứ” (Azuma)


“Vâng, cảm ơn chị, em đi trước đây nhé” (Mari)


3 người họ trông thấy Mari vui vẻ đi qua dòng người đang xếp hàng, Azuma có cảm giác hơi thất vọng vì cô vẫn chưa hỏi thêm được gì về Makoto. Nhưng vì đã có được số liên lạc của Mari, sau này cô sẽ còn nhiều cơ hội khác để có được thông tin.

Bỗng Azuma thấy Mari dừng lại giữa dòng người.


“Mari-chan sao thế nhỉ?” (Azuma)


Azuma nhận ra rằng Mari đang đứng lại trò chuyện với một người nào đó. Cô cố thò đầu ra một chút để xem rốt cuộc người đó là ai.


“Ồ! Chẳng phải đó là cô đàn em năm nhất trong câu lạc bộ của chúng ta sao? … Nukumi…Hasegawa. Thật là bất ngờ khi em ấy lại đến đây” (Nobuko)


“Thế à?” (Kana)


“Hasegawa sao?” (Azuma)


Azuma lẩm bẩm cái tên đó một mình.


Cô dám khẳng định rằng Hasegawa không thích đọc tiểu thuyết, hệt như mình vậy. Cả hai người họ đều bị bạn bè rủ rê đến xin bút kí của tác giả.


Trông thấy cuộc trò chuyện đó, Mari không khác nào cô phóng viên lanh lợi đang phỏng vấn Hasegawa. Dần dần, Hasegawa phải rút lui trước mấy câu chuyện của Mari. Chứng kiến cảnh này từ đằng xa khá thú vị.

“Hah, mình cần phải gặp riêng Nukumi không thì sẽ lại có vài tin đồn phát tán ra ngoài. Không biết bố Makoto-kun là người thế nào nhỉ? Mình muốn gặp chú ấy một lần” (Azuma)


Vụ này hóa ra lại biến thành một sự kiện thú vị. Dù cô đến đây vì bị lôi kéo, Azuma vẫn tình cờ biết được vài thông tin liên quan đến Makoto, cô phải cảm ơn hai đứa bạn mình vì điều đó. Hôm nay là một ngày rất đỗi kì lạ với Azuma, cô vừa chờ đợi vừa suy nghĩ như vậy.


-------END CHAP-------