Chương 221: Tiểu Tiết Là Không Cần Thiết.
Cánh cổng mở toang.
Những dải màu đa sắc uốn lượn trông tương đối nhức mắt, ẩn bên trong một vùng không gian kì quái đang đập vào mắt tôi.
Thế này thì đã sao?
Chẳng cần phung phí thời gian bận tâm đến, tôi giơ tay trái lên cao.
Động tác ấy tạo ra hàng loạt các mũi tên bao quanh cánh cổng, toàn bộ được phóng đi ngay lập tức.
Mục tiêu đang chình ình đằng kia nên việc ngắm bắn không cần thiết.
Các mũi tên đồng loạt va chạm với cánh cổng và bay vào thứ hợp chất đa sắc trong lòng hắn.
"Không chỉ sở hữu thân hình quá khổ, ngươi còn không thể di chuyển nổi sao? Đối với một tên ban nãy còn rất mạnh miệng, ngươi- Otto"
(Makoto)
Mấy mũi tên của tôi đã bị đánh bật trở lại.
Chúng đều là những mũi bay trực tiếp vào dải màu.
Hừm~, vậy ra năng lực của hắn là như thế.
Một số mũi tên được phóng vào khoảng không kia bỗng bay chệch quỹ đạo.
Bởi kẻ địch là một cánh cổng, thậm chí tôi cũng dự đoán được những năng lực nó biết sử dụng.
Dường như bản thân hắn không được cấu tạo để dành cho chiến đấu.
Gạt bỏ những mũi tên bay về phía mình, tôi tiếp tục quan sát hành động tiếp theo của Samal.
Giờ không phải lúc lo nghĩ về Tomoe và Shiki nữa rồi.
Chắc chắn hai người họ không thiếu gì phương pháp tự bảo vệ chính mình.
Còn ngay lúc này, mấy thứ nhỏ nhặt như vậy không thể làm tôi phân tâm.
"Nhà ngươi cứng cỏi gớm nhỉ" (Makoto)
"Ta bắt đầu nghi ngờ sự tỉnh táo của ngươi rồi đấy, Misumi Makoto. Ngươi, thằng ranh nhà ngươi dám cả gan thách thức ta cơ à?" (Samal)
Hắn vẫn lành lặn, chưa thấy tổn hại gì.
"Thách thức ngươi? Còn lâu" (Makoto)
"Thế đòn vừa rồi là minh chứng cho điều gì hả?" (Samal)
"À, ý ta không phải như thế. Trận này từ đầu đã không còn là một trận đấu nữa rồi. Đó mới là điều ta định nói" (Makoto)
Tâm trí tôi đang chìm vào giá lạnh cực độ.
Cái cảm giác bỡ ngỡ như lần chiến với Io đã không còn nữa, tất cả đã biến mất.
Mặt đối mặt với kẻ thù, hành động và đánh bại hắn.
"Xấc xược, ngạo mạn; ngươi chính là hiện thân của hai thứ đó. Thật quá sức ngu muội" (Samal)
Hm?
Thứ gì đó đang chui ra khỏi người hắn.
Một con mamono?
"Ngươi còn không thể tự mình ra tay sao? Giờ ai mới là kẻ ngu ngốc đây hả?" (Makoto)
Nhiều thứ kì lạ lần lượt trồi ra ngoài cánh cổng.
Nhưng... con nào cũng loi choi, yếu ớt.
Thậm chí còn thuộc vào hàng phế nhất trong vùng đất hoang ấy chứ.
Nếu chỉ có một số con, một mình tổ đội của Toa cũng thừa sức xử lí chúng.
Trước mắt tôi giờ đã xuất hiện trên dưới chục con, với số lượng như vậy, chúng sẽ có thể tàn phá một thị trấn bình thường.
Nhưng Asora này thì khác, đối thủ của bọn chúng là ba người bọn tôi chứ không phải các mạo hiểm giả thông thường.
Quanh đây chưa có thị trấn nào được dựng lên, vì vậy bọn quái kia sẽ không có cơ may làm được trò trống gì đâu.
Tôi sẽ bắn chết hết luôn cho coi.
Như được bản năng mách bảo hoặc vì một nguyên nhân nào đó, tôi nhận ra ngay đâu là điểm yếu của bọn chúng.
... Khi tôi sắp sửa khai triển chiêu thức...
"...Shiki à" (Makoto)
"Tôi biết mình vừa làm một việc không cần thiết" (Shiki)
"Không..." (Makoto)
Tôi dự định sẽ bắn xuyên đầu từng con một, nhưng chúng bỗng ngã rạp xuống đất.
Tôi sớm hiểu được nguyên nhân.
Chiếc nhẫn của Shiki.
Khả năng ẩn trong Niflheim có thể kích hoạt trên quy mô lớn.
Nếu chưa dùng hết năng lượng, người dùng sẽ chỉ bị suy yếu đi một chút, nhưng nếu lỡ tay giải phóng toàn bộ, cái nhẫn sẽ hút lấy chính sinh mệnh của chủ nhân.
Mỗi con mang một đặc điểm khác nhau, nhưng tất cả lũ mamono được gọi ra hòng tấn công chúng tôi đều đã bị quét sạch.
"Vậy ra nhà ngươi cũng đủ mạnh để triệu hồi ta cơ đấy" (Samal)
Trong từ ngữ của tên Samal vẫn còn dáng dấp của sự bình thản.
Bọn chúng vẫn tiếp tục chui ra khỏi người hắn mà chưa thấy dấu hiệu dừng lại, chắc hẳn hắn muốn áp đảo tôi bằng quân số.
Trong phạm vi của những thứ xuất hiện, ngoài mamono, tôi còn trông thấy một số sinh vật mang hình hài của người, tộc Elf, người lùn, và cả mấy tên cầm vũ khí nữa.
Nhân tộc là một chủng loài khá dễ coi, vậy nên theo tôi, chúng là thứ gì nó gần giống với khái niệm này, nhưng dù sao nó cũng chẳng quan trọng.
Chúng sẽ phải bỏ mạng ngay trong tầm ảnh hưởng của làn sương mù Niflheim của Shiki trước khi đến được chỗ tôi đang đứng.
Nếu không may có con nào chạy qua, tôi sẽ nã trực tiếp bằng mấy mũi tên của mình.
Phương pháp này quả thực rất đơn giản, không cần tính toán gì nhiều.
Hay thật.
Còn bây giờ, lần này nhắm cho chuẩn thôi nào.
"Cung? Trong số hàng tá những lựa chọn, nhà ngươi lại muốn dùng thứ đó ư?" (Samal)
"... Ngươi khá giỏi ở khoản làm ta bực mình đấy. Suýt chút nữa là ngang bằng mụ Nữ thần kia rồi" (Makoto)
Vào thế kéo cung, trong tay tôi đang cầm Azusa. Những lời lẽ của Samal cứ liên hồi "ăng ẳng" bên tai tôi.
Thật sự mà nói, cái cảm giác này như đang thử đấu tập chuẩn bị cho trận chiến sau này với Nữ thần.
Quyết định khiến cho tên kia im lặng một lát, tôi nhắm vào phần khuôn mặt trên đỉnh và tập trung.
Cứ như thế, mũi tên liền lao vút đi.
"!!"
Những mũi tên của tôi, thứ dần được cải thiện tốc độ kể từ lúc đến thế giới này, đâm thẳng qua cái bản mặt của hắn ta.
Dù biết uy lực sẽ không tỉ lệ thuận với tốc độ, nhưng điều đó chẳng phải vấn đề nếu bản thân mũi tên đã quá nhanh rồi.
Điều đó còn tốt là đằng khác.
Thứ còn sót lại là một cái lỗ khá lớn nằm ngay giữa mặt hắn, làm nó vỡ tan.
"Ta nói rồi cơ mà, ngậm miệng lại một lát đi" (Makoto)
Lời lẽ của tôi hướng đến cái mặt nạ đang hồi phục với tốc độ cao, lấp đầy phần đã bị hủy hoại.
Tôi tiếp tục bồi thêm vài phát vào khung cửa.
Đòn nào cũng gây sát thương lên Samal, nhưng chúng vẫn trở lại về nguyên trạng.
Phải chăng hắn đã cải thiện những ưu thế khác để bù đắp cho việc không thể di chuyển?
Thế thì tôi chỉ cần tìm ra điểm chí mạng của tên này.
Tạm thời hạ cây Azusa xuống, tôi bật [Sakai] chuyển sang chế độ dò tìm, nhưng đồng thời, tôi không thể rời mắt khỏi Samal một giây nào.
"... Ồ. Ngươi cũng biết vài ba trò mèo đấy chứ" (Makoto)
"Tan rã đi" (Samal)
Lần này, tôi đã thực sự ngạc nhiên bởi thứ lao ra khỏi cánh cổng.
Hắn ta... làm được như thế cơ à?
"Năng lực của ngươi là dịch chuyển từ nơi này sang nơi khác, vậy nên ngươi cứ nhặt nhạnh từ bất cứ nơi đâu mình biết hả? Chỉ vậy thôi sao?" (Makoto)
Hết bọn mamono rồi lại đến những thứ ngẫu nhiên, tất cả đều là một đám ô hợp.
Kì lạ thay, tôi chẳng hề cảm thấy sợ hãi.
Có lẽ vì tôi biết chúng không phải mối đe dọa với mình.
Thứ đang phóng đến hình như là... một quả tên lửa.
Nói là vậy nhưng tôi cũng không rõ loại đầu đạn kia bắt nguồn từ đâu.
Nhưng vì vài lí do, tôi biết chắc rằng thứ này không bao giờ gϊếŧ được mình.
Gần như cùng một lúc với thời điểm giọng Samal cất lên, một vật thể lớn màu xanh dương - không gì khác ngoài vũ khí - được phóng ra trong phạm vi vài chục mét, nhắm thẳng vào tôi.
Dĩ nhiên, tôi cũng không thiếu gì cách để cản nó lại.
"... Tomoe à" (Makoto)
"Em biết đây là điều không đáng bận tâm, nhưng em không thể đứng nhìn mãi được. Xin lỗi vì đã can thiệp" (Tomoe)
"Không sao" (Makoto)
Nhận ra ý muốn của Tomoe, tôi chấp thuận luôn.
Vài ba quả tên lửa bay tới rồi lướt qua chúng tôi, chỉ trong thoáng chốc, chúng phân rã như làn sương trắng vậy.
Tôi vốn định sẽ dùng một tay giáp ma lực chặn chúng lại.
"Bọn nhãi nhép... lũ mọi các ngươi cũng mang thần tính trong người ư?" (Samal)
Samal không ngừng gọi ra hết con này đến con khác, nhưng chỉ một lát sau, cuối cùng hắn cũng đã nhận ra ngọn núi xác chết sừng sững trước mắt.
Nếu bọn chúng cố trèo lên trên đỉnh, hiệu ứng của sương mù sẽ tước lấy mạng chúng, còn nếu con nào may mắn nhảy sang được đầu bên kia thì cũng rơi xuống mà chết vì độ cao.
Nó sắp biến thành một ngọn núi mini luôn rồi.
"Thần tính? Ta chả quan tâm" (Makoto)
Niflheim của Shiki và Huyễn Giả Thực Tại của Tomoe.
Hah...
Ngươi chỉ có nhiêu đây thôi sao?
Tôi không biết cái "thần tính" hắn vừa nhắc đến là cái trời đánh gì, nhưng bây giờ, trong đầu tôi chỉ có một mong muốn duy nhất là vã nát bản mặt hắn ra thôi.
"Fuh... không thể nào. Chúng đều là những kĩ năng độc nhất, nhưng nếu chỉ mới xuất phát từ tài cán thông thường, rất nhiều cá thể cũng đã từng sở hữu những khả năng chạm tới cấp độ thần thánh" (Samal)
"... Waka, xung quanh đây đã bị làm nhiễu loạn" (Tomoe)
Chưa cần đến Tomoe nhắc nhở, tôi đã biết rồi.
Hình như không chỉ dùng bản thân cánh cổng để trực tiếp triệu hồi, hắn cũng biết lợi dụng vài chiêu trò khác nữa.
Vậy ra tên này cũng biết phản công cơ đấy.
Tuy vậy, tôi sẽ vẫn án binh bất động cho đến khi nào đối thủ đề cập đến thứ hắn chuẩn bị tung ra.
"Khá khen cho các ngươi vì đã nhận diện được chúng. Thông thường, chiêu thức của ta không thể bị phát giác bởi lũ yếu kém; vũ điệu cuồng loạn của vũ khí. Nhưng các ngươi sẽ không kịp trở tay nữa" (Samal)
"Ta hiểu rồi. Mấy quả tên lửa vừa nãy còn mạnh hơn đống này. Rốt cục, ngươi cũng chỉ biết bắt chước ả Sofia" (Makoto)
Khởi đầu bằng một thanh kim loại ngay phía sau lưng tôi, bao quanh khu vực dần lộ diện hàng loạt những thứ vũ khí đủ mọi kiểu dáng, từ phương Đông cho đến phương Tây, từ thời xa xưa cho đến thời hiện đại.
Cảnh tượng này cũng giống với cái thứ Sát Long Nhân Sofia, người từng kí khế ước với long thượng đẳng Lancer, cho tôi chứng kiến.
Tuy rằng thứ sức mạnh ẩn đằng sau đã thay đổi.
Thực ra, có lẽ chúng còn là kết quả của một phép thuật khác hoàn toàn so với hồi đó.
Mà dù sao tôi cũng không có cách nào để biết thêm về chúng.
"Có thể bọn nhãi các ngươi khắc chế được tên lửa, nhưng sẽ không bao giờ chống lại nổi thanh gươm chứa đựng sự thành thạo của các bậc thầy- ?!" (Samal)
"Một thứ vũ khí không có chủ nhân; dù có bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không làm được trò trống gì đâu. Ta không hiểu ý ngươi 'thành thạo' tức là thế nào, nhưng một bậc thầy thực thụ còn đáng sợ hơn đống kia gấp nhiều lần. Bất kể chúng có hào nhoáng ra sao, bất kể có đến từ truyền thuyết nào... chúng sẽ không bao giờ thể hiện được giá trị thật, trừ phi bắt cặp với vị chủ nhân xứng đáng" (Makoto)
Còn nếu đây chỉ là phiên bản nhái lại, điều đó càng đúng hơn.
Tổng cộng là 108- không, 112 thanh.
Không nhiều như lần trước.
Nhưng chúng lại ở rất gần.
Tôi khóa lấy toàn bộ vào tầm ngắm của mình.
Tay nâng cây Azusa, chân đứng vào thế kéo cung.
Tất cả số vũ khí đang di chuyển vô trật tự kia...
"Biến mất cho ta" (Makoto)
"..."
Tôi có linh cảm Tomoe và Shiki vừa nuốt đến "ực" một tiếng. Họ làm vậy sau khi chứng kiến tôi hủy diệt một lúc cả trăm thanh kiếm.
Tôi chỉ cần đến một phát bắn.
Khóa mục tiêu, những luồng sáng lao đi từ tay tôi xuyên qua những vũ khí không chủ đó.
Kết thúc.
"... Ta đây đường đường là một vị thần" (Samal)
"Ngươi nói huyên thuyên gì vậy? Ta biết một số người còn không phải thần nhưng vẫn mạnh hơn ngươi" (Makoto)
"Ta không hề nói dối" (Samal)
"Vậy trên đời cũng tồn tại những vị thần yếu ớt nhỉ" (Makoto)
Tôi tìm ra vài ứng cử viên cho vị trí điểm chí mạng của hắn rồi này.
Tôi thử bắn một phát vào ngay chỗ đó, phần thân dưới cánh cổng.
"?!!"
Haha, rõ ràng tốc độ hồi phục đã chậm lại.
Tên này cũng có điểm chết mà.
Giờ thì, cái tiếp theo.
"Ta đã tồn tại qua bao thời kì, đạt được khả năng tự suy nghĩ, sở hữu bản chất của Thần. Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa là ta sẽ còn tiến xa hơn thế..." (Samal)
Khung vòng ngoài, đứng từ chỗ tôi, tầm thẳng vai trái, 7 cen-ti-mét và 2 mi-li-mét vào bên trong.
"Thế hả, quá đen cho ngươi rồi" (Makoto)
Chắc chắn tên Samal đang chịu thương tổn.
Tôi xác nhận hắn đã dính đòn của mình.
Tốc độ hồi phục giảm đi hẳn so với những chỗ khác.
Bọn mamono cũng theo đó mà ít hơn nhiều rồi.
Cái lũ đó vẫn bị ngăn lại bởi Niflheim của Shiki và còn đang nằm trong phạm vi của tôi, vậy nên nếu như chúng vẫn tiếp tục tăng, sẽ không có gì thay đổi cả.
Dưới góc nhìn của tôi, trên cánh cổng đã chi chít những vết nứt và đống xác chết đang ngày càng cao dần, tuy vậy, chúng không mang ý nghĩa gì mấy.
Miễn là tôi còn thấy được hắn thì có chạy đằng trời.
"... Quái lạ- ?!!" (Samal)
Trên khuôn mặt hắn, nửa bên phải bỗng phình to ra.
Chỗ đó cũng là nơi cần triệt hạ sao?
Có lẽ toàn bộ những điểm chí mạng tôi rà soát đều chính xác.
Vậy là chúng sẽ không gϊếŧ hắn ngay mà chỉ có tác dụng gây đau đớn.
Nhưng giờ tôi không muốn dừng tay lại nữa, bỏ ngoài tai mọi lời lẽ hắn phun ra.
'Quái lạ?'
Chẳng có gì "lạ" ở đây đâu.
Rốt cuộc hắn đang nói linh tinh gì vậy?
"Không hề. Ngươi thấy lạ nhưng ta thì không. Ngươi bây giờ chỉ đơn giản là trông rất tàn tạ thôi. Nãy ta còn phân vân không biết ngươi có thể làm được những gì, nhưng khả năng duy nhất của ngươi chỉ có mỗi việc gọi ra mấy bọn tôm tép kia, quả đúng như tên gọi - một cánh cổng. Chưa kể, chúng đều quá yếu" (Makoto)
Cánh bên trái, miếng kim loại đính trên nắm đấm cửa.
Cánh bên phải, hai vị trí trên khung.
Tôi không ngừng xuyên thủng chúng.
"?!!!! Vậy trả lời ta!! Tại sao nhà ngươi lại mỉm cười ở giữa một trận chiến?!!" (Samal)
"Ngươi vẫn nhầm lẫn gì sao? Chẳng phải ta đã nói rõ ngay từ đầu rồi ư? Đây không phải một trận chiến; đây là một màn chà đạp" (Makoto)
Tôi vừa mỉm cười thật à?
Kể cả khi không thấy hài hước một chút nào.
"... Tomoe, Shiki, có phải tôi vừa cười không vậy?" (Makoto)
"Vâng. Đây là lần đầu em thấy cậu chủ như vậy" (Tomoe)
"Đúng vậy... tôi cũng chưa từng thấy Waka-sama mỉm cười lúc giương cung bao giờ" (Shiki)
"Thế hả. Nhưng lúc này tôi đang thật sự bực mình. Tôi sẽ cẩn thận hơn" (Makoto)
Chú ý đến cử động của mắt và miệng, tôi tự nhủ với bản thân là hãy thể hiện duy nhất vẻ mặt vô cảm.
Nếu là do vô tình, có lẽ nó là một thói quen của tôi.
Tôi nên để ý hơn đến những thứ như vậy.
Bởi rất có thể đây chính là lí do khiến Tomoe và Shiki phải lùi về phía sau.
"Ngươi nói ta khó coi và yếu ớt ư? Từ lúc được tạo ra, ta đã trở thành một công cụ ma pháp vượt trội! Chỉ sau vài trăm năm, trong ta đã hình thành ý niệm riêng! Thu thập những linh hồn, làm cầu nối giữa các thế giới! Và cuối cùng, ta đã chạm tới lãnh địa của thần thánh! Thế mà ngươi dám gọi ta là khó coi và yếu ớt ư?!" (Samal)
Lãnh địa của thần thánh.
Thần tính.
Hah...
Vậy ra hắn nói 'thần' là để ám chỉ điều đó.
Tôi không biết có gì khác giữa khái niệm này và một vị thần, nhưng cứ kệ đi.
Trong trường hợp đó, hắn ta đã...
"... Heh. Ngươi nói mình là thần, nhưng ta thì nghĩ ngươi chẳng qua cũng chỉ là một thứ đồ vật biết suy nghĩ" (Makoto)
"Tại sao ngươi dám cười ta? Thằng ranh nhà ngươi khác gì so với một tên phàm trần?" (Samal)
"Và ngươi sắp sửa bị tên phàm trần đó đá đít đấy. Thật xin lỗi, nhưng theo quan điểm của ta, ngươi không phải thần thánh gì hết, gọi là *yêu quái* thì chính xác hơn. Nếu phải phân loại, ta sẽ xếp ngươi vào danh sách lũ mamono" (Makoto)
"Láo xược" (Samal)
Bởi vì bạn biết gì không, mỗi khi nhắc đến những đồ vật biết tự suy nghĩ, không phải chúng là yêu quái sao?
Theo tôi, hắn ta trông chẳng giống thần cho lắm.
Tuy nhiên, cá nhân tôi khá thích cái ý tưởng những đồ vật biết nói chuyện sau khi được nâng niu trong một thời gian dài hoặc bị đối xử tệ bạc.
Đó chính là lí do tôi luôn giữ gìn đồ đạc của mình cẩn thận hết mức.
Cái tên Samal này chắc hẳn là kết quả của một trong hai trường hợp đó.
Dù rằng tôi không hề muốn trân trọng hắn chút nào.
Nên đập bỏ thì tốt hơn.
"Ngươi đòi hỏi tận một nghìn sinh mạng, gọi ngươi là yêu quái cũng hợp lí đó chứ. Để ta nói cho ngươi biết, sau khi đã bị gọi là quái vật nhiều lần, ngươi lại đâm ra quen tai đấy. Nó không quá ngột ngạt như cái danh thần thánh, và dù gì cũng đúng với ngươi" (Makoto)
"Không thể tha thứ. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua" (Samal)
"Hahaha, trùng hợp thật, ta cũng thấy như vậy" (Makoto)
Ngay dưới cái mặt nạ, 3 mi-li-mét cạnh cằm.
"... Ngu ngốc" (Samal)
Dù đã bị thương tới độ khó mà mở được mồm, hắn vẫn còn sức tỏ ra kiêu căng.
Ăn bao nhiêu đòn rồi mà vẫn cứng gớm nhỉ.
"... Hắn... không thể nào" (Tomoe)
"Tomoe, sao thế?" (Makoto)
Tôi bỗng nghe thấy giọng nói xen lẫn sự ngạc nhiên ở phía sau.
"Nơi này là vùng không gian đặc biệt của Waka và em. Tuy chưa được cho phép... không thể có chuyện hắn thoát được khỏi đây. Hay là hắn đã giấu sẵn một cơ chế đặc biệt cho mình?" (Tomoe)
"Bộ ngươi lại tính chạy hả? Những câu từ vừa rồi chỉ để biện hộ cho sự nhát cáy của ngươi thôi sao?" (Makoto)
Nhằm bẫy hắn tại một chỗ, Tomoe và tôi đã chặn tất cả các lối ra vào.
Nhưng Tomoe nói hắn đang định tháo chạy.
"Ta sẽ không bại trận dưới tay một thằng oắt con như ngươi. Cái ngày có được vị trí xứng đáng, ta sẽ ăn mừng bằng cách tàn sát thế giới này cùng với lũ sâu bọ các ngươi" (Samal)
"Waka, hắn tính trốn đấy. Em không ngăn lại được!" (Tomoe)
Có lẽ là bởi tên 'Thần' này chuyên về thao túng không gian.
Nhưng, còn vị trí nào cao hơn cả Thần à?
Samal nói đó là nơi xứng với hắn, vậy chắc chỉ có một.
Nói như thế thì, tồn tại sự khác biệt giữa việc có được cái danh 'Thần linh' và thực sự trở thành một trong số họ sao?
Như hắn đã nói: "Nếu chỉ mới xuất phát từ tài cán thông thường, rất nhiều cá thể cũng đã từng sở hữu những khả năng chạm tới cấp độ thần thánh", do đó, không phải lạ khi Samal biết vận dụng tối đa năng lực dịch chuyển.
Muốn giữ hắn lại Asora hoặc ngăn hắn trở vào bằng vũ lực sẽ tương đối khó đây.
Nhưng hiếm khi nào tôi mới nghe thấy giọng lo lắng của Tomoe.
Cô ấy đã giúp tôi hạ hỏa chút ít.
Nhiều tiếng ồn vô dụng đang lẫn vào tâm trí tôi.
Cảm xúc giờ chỉ là một thứ phiền hà, cản trở tôi khỏi mục tiêu nghiền nát Samal.
Hah...
"Ta đã lưu trữ toàn bộ nơi này vào kí ức rồi. Ngươi, đám nô ɭệ của ngươi, thế giới của ngươi, gia đình của ngươi đang sống tại Khởi Nguyên giới; cứ đợi đi, ta chắc chắn sẽ- " (Samal)
"Xin lỗi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chạy đâu" (Makoto)
"?!"
Chiếc áo choàng đỏ thẫm này hiệu nghiệm thật.
Gần như ngay lập tức, tôi trèo thoăn thoắt qua núi xác và lao tới khoảng cách đủ để chạm vào Samal.
Bởi không cần thiết phải che giấu nữa, tôi hiện nguyên hình giáp ma lực rồi đấm hắn một cú thay cho lời chào.
Cơn chấn động gây nên lượng sát thương đúng như dự tính.
Vì không đánh trúng phải điểm chết, hắn hồi phục khá nhanh, nhưng đòn vừa rồi chắc chắn đã khiến hắn bị một phen khϊếp vía đây.
"Thứ sức mạnh đó... bảo ta là quái vật, nhưng chính ngươi mới là con quái vật thực sự" (Samal)
"Nhà ngươi tự xưng là thần còn gì, đừng có bỏ chạy trước một kẻ phàm trần như ta chứ" (Makoto)
"Ta cấm ngươi nói thêm một câu từ nào bằng cái bản mặt đáng khinh đó, tên quái vật" (Samal)
"Ta lại cười nữa hả? Chắc là do thói quen rồi. Xin lỗi. Hm?" (Makoto)
Bàn tay ma lực đang tóm lấy hắn bỗng mất dần đi cảm giác đang chạm vào đối phương.
Hắn sắp sửa tẩu thoát rồi.
Tôi lầm tưởng hắn sẽ trốn vào vùng không gian trong lòng hắn, nhưng nghĩ lại thì đúng là không thực tế cho lắm.
Bản thân Samal là một cánh cổng kết nối tới những chiều không gian khác, việc hắn chui được vào trong sẽ đi ngược lại chức năng này.
Dù sao hắn cũng chính là cánh cổng mà.
Thân hình Samal trở nên trong suốt.
Cùng lúc đó, sự hiện diện của hắn cũng mỏng đi trông thấy.
"Không chỉ riêng ta, ngươi còn định lên ý đồ hãm hại gia đình và bạn bè ta; ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi muốn đi đâu thì đi ư?" (Makoto)
Nếu đây là sự thật, hắn quả là một tên ngốc.
Bàn tay tôi đã tước đi nhiều sinh mạng rồi.
Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần để nhận lấy hậu quả thích đáng.
Nhưng chắc chắn tôi sẽ không ngồi yên một chỗ chờ đợi nó xảy ra đâu.
Tất nhiên thời khắc này cũng nằm trong số đó.
"Dù ngươi không để ta đi chăng nữa, ngươi cũng không có cách nào ngăn ta lại. Nơi ta sống là vùng không gian chưa từng tồn tại quan niệm khoảng cách địa lí và thời gian, nhà ngươi nghĩ có thể tóm được ta sao? Tối thiểu nhất, ngươi phải cần đến lượng kiến thức sâu rộng về thao túng không gian mới thực hiện được điều đó. Nhưng ngươi ngay từ ban đầu đã không hội tụ đủ điều kiện để triệu hồi ta. Vĩnh biệt" (Samal)
Samal nói lời từ biệt trước khi chạy.
Giáp ma lực không còn tác dụng giữ lại hắn nữa.
Đã thế, tôi sẽ dùng Sakai.
Samal sẽ không tấn công nữa, bởi lẽ hắn vừa mới cao chạy xa bay rồi.
Tôi theo dấu hắn... và tìm kiếm.
"Đã bảo là... chạy đi đâu" (Makoto)
Tôi cảm nhận được một con đường - một lỗ hổng - dẫn đến chỗ Samal.
Tôi thấy rõ nó đang dần khép lại một cách vô trật tự, như kiểu mấy vết xước ngoài da ấy.
Cái lỗ đang trở về trạng thái bình thường.
Tôi liền dùng đến phương án tiếp theo, triệu hồi đôi tay bạc khi trước đã định tận dụng để vớt hết hồ dung nham về Asora.
Từ trong tưởng tượng, chúng trả lời tiếng gọi của tôi và hiện ra ngay bên cạnh.
Tôi nhớ rằng mình chưa phân công ai làm nhiệm vụ bảo trì cho chúng, nhưng ánh sáng tỏa ra vẫn rực rỡ, lấp lánh như lúc ban đầu.
"Waka, hắn đã..." (Tomoe)
"Chưa muộn đâu. Cứ ở yên đó và quan sát đi..." (Makoto)
Tomoe muốn nói Samal đã rời khỏi đây.
Nhưng tôi lại nghĩ khác.
'Chẳng sao hết', là điều tôi nghĩ cùng với sức mạnh của mình.
Tôi thọc cánh tay bạc vào cái lỗ dị dạng đó.
Xen vào khoảng giữa kẽ hở, đôi tay chống lại vùng không gian đang khép lại, khiến nó trở nên hỗn loạn, vật lộn như muốn xé toạc lòng bàn tay.
"Có lẽ nào, cậu chủ đã tìm ra nơi hắn biến mất..." (Tomoe)
"Ngài định đuổi theo hắn ta sao?" (Shiki)
Tomoe và Shiki dự đoán hành động tiếp theo của tôi dựa vào cảnh tượng trước mắt.
Sai rồi.
Tôi không hề có ý định đuổi theo hắn đến bất cứ nơi đâu.
Mà chỉ đơn giản là lôi hắn quay lại Asora.
Lỗ hổng dần bị toác rộng hơn.
"... Ngươi liệu có làm được không? Nghiền nát mọi vật cản; đó chính là thứ ta đã hình dung khi tạo ra ngươi. Nếu quả đúng là Sáng Tạo của ta, vậy thì không thể có chuyện ngươi không thể đấm thủng cái lỗ bé tẹo này được" (Makoto)
Như bị ảnh hưởng bởi ý chí của tôi, cánh tay bỗng to lên đến nỗi làm khoảng không đó nứt ra liên hồi.
Lực đẩy của cánh tay bạc đã áp đảo tốc độ hồi phục của nó.
"Mở ra rồi" (Shiki)
Shiki ngẩn người trước những gì đang diễn ra.
Cánh tay bạc liên tục gia tăng áp lực đã chiến thắng sự phản kháng của một chiều không gian khác.
Nhìn nhanh vào trong đó, tôi thấy những dải màu trông rất giống với thứ trong lòng Samal.
Phải chăng đấy là khoảng không nằm giữa các thế giới hay đại loại vậy?
Nếu những gì Samal nói đều là thật, những người bị chuyển tới đây sẽ tự động xuyên không sang một thế giới nào đó, hoặc cứ thế chết đi.
Tôi chưa từng có cơ hội chứng kiến một thứ như vậy, mặc dù đã nhiều lần sử dụng Sương Môn làm phương tiện đi lại giữa Asora và thế giới của Nữ thần.
"... Waka, ngài muốn đuổi theo hắn và... trở về quê nhà sao? Nếu cậu chủ khiến cho hắn tuân lệnh mình, chuyện đó là hoàn toàn khả thi" (Tomoe)
"... Samal? Tuân lệnh tôi? Không bao giờ. Tôi không hề muốn thở chung bầu không khí với hắn một giây nào nữa. Vả lại, nếu làm theo cách đó, thế tức là tôi lại phải lập khế ước như với hai người, đúng không? Dù thậm chí cách đối xử có khác biệt... tôi vẫn sẽ nhất quyết từ chối" (Makoto)
"Nhưng... chẳng phải cậu chủ còn những cảm xúc vương vấn với nơi mình sinh ra sao?" (Tomoe)
"Tự dưng lại nói gì vậy, Tomoe? Đúng là tôi muốn được quay về Nhật Bản. Tuy nhiên... hiện giờ tôi đã có mọi người rồi. Nếu tìm được đường về nhưng lại không thể trở lại đây, điều đó sẽ là vô nghĩa. Chừng nào con Bọ trên kia còn đang hoành hành, tôi không thể chống mắt làm ngơ được, hơn nữa, tôi còn cả tá thứ cần hỏi bà ta" (Makoto)
"Waka..." (Tomoe)
"Một khi đã giải quyết hết nợ nần với bà ta, khi mọi yêu cầu đã được hoàn thành, tôi sẽ về. Nhưng, tôi sẽ ở đó cùng mọi người, mãi mãi về sau. Chừng nào mọi người còn mong muốn đồng hành cùng tôi, tôi sẽ luôn có mặt. Vậy cho nên, dù có thực hiện được mong muốn kia bây giờ, tôi sẽ không đi đâu cả" (Makoto)
"..."
Tôi nghĩ mình vừa nói mấy câu rất ngầu, ấy vậy mà hai người họ chẳng phản ứng gì, xấu hổ quá đi thôi.
Cô Tomoe này đang dội gáo nước lạnh vào dây thần kinh tức giận của tôi; mà đây đã là lần thứ hai rồi.
Ban nãy Samal đã chọc tôi điên lên, nhưng cái cảm giác đó bỗng bay đi đâu không biết.
Tôi đang hết sức bực bội cơ mà.
Phí phạm vậy.
Tôi sẽ nghiền, đập, gϊếŧ Samal.
Với những mục tiêu rõ ràng đã trải ra trước mắt, tôi đã gạt bỏ hết mọi thứ khác trong tâm trí.
Sự đơn giản đến nực cười đó đã tan biến.
Thứ tâm trạng sôi sục đến cực điểm bên trong cơ thể nãy còn khiến tôi hành động, vì lí do nào đó, đã không còn nữa.
Nói một cách ngắn gọn, vẻ bình tĩnh của tôi đang trở về như lúc mới bắt đầu.
... Eh?
Tại sao tôi lại muốn gϊếŧ Samal nhỉ?
Hm... phải rồi.
Hắn đã xúc phạm bố mẹ.
Vậy nên tôi mới tức.
Thật không ngờ rằng tôi suýt chút nữa đã quên đi nguyên nhân này. Tôi bị sao vậy nè?
"... Giờ ngài định làm gì tiếp theo?" (Shiki)
Shiki.
Người đầu tiên lấy lại sự điềm tĩnh trước tình cảnh khó hiểu vừa rồi là Shiki.
"Đơn giản thôi. Kéo hắn về lại đây" (Makoto)
"B-Bằng cách nào chứ?!" (Shiki)
Tôi đưa tay mình vào trong dải màu đang nới rộng.
"W-Waka! Ngài làm cái gì thế?!" (Tomoe)
"Ngài cho tay vào trong đó ư?!" (Shiki)
Có cần phải ngạc nhiên đến thế không?
Hắn là đối thủ mới nãy đã ăn một loạt phát bắn của tôi, và đây chính là cách làm đúng.
Thấy chưa?
"Hắn đây rồi. Tôi đã bảo mình sẽ làm được mà, đây này?" (Makoto)
"Ngài nói 'đây này' là sao ạ?" (Shiki)
"Waka, nơi ngài đang thò tay vào... hoàn toàn thuộc lãnh địa của đối thủ, chúng ta vẫn chưa biết gì về nó cả" (Tomoe)
"Ngài nói sẽ không để Samal chạy thoát, nghĩa là..." (Shiki)
Tìm ra rồi.
Một chỗ bị nứt trên người hắn.
Tôi chỉ đưa cánh tay phải vào bên trong, nhưng cuối cùng vẫn phải dùng cả hai tay để nắm chặt khung cửa.
Tôi kéo thật mạnh bằng hết sức bình sinh.
"Ta đã bảo ngươi rồi cơ mà?!!!" (Makoto)
Hình bóng một cánh cổng tan tác bay ra khỏi cái lỗ, nhưng do tôi kéo hơi mạnh, vừa thả tay, hắn phi thẳng lên chín tầng mây.
"Eh!! Tự dưng có một bàn tay... chuyện gì...? Ngươi... Misumi Makoto!!" (Samal)
"Mừng ngươi trở lại" (Makoto)
Vì đã hết tác dụng, lỗ hỗng khép lại trong chớp mắt.
Đôi tay bạc tiếp tục được tự do cử động.
Dường như chúng biết tự nghe theo mệnh lệnh của tôi.
Trong khi Samal đang được học một khóa dạy bay cấp tốc, chỉ mình tôi và giáp ma lực sẽ không đủ để vươn tới chỗ hắn.
Nhưng nếu là cánh tay bạc...
"Thằng nhãi!!!" (Samal)
Cánh cổng mở toang lần nữa.
Từ bên trong, vài ba khối cầu ánh sáng tương tự chiêu khạc lửa của Root được bắn ra.
Kể cả đang bị thương, hắn vẫn còn khả năng bắt chước người khác, tuy nhiên, rốt cuộc vẫn chỉ là phiên bản thất bại.
Tôi nhận lấy chúng bằng giáp ma lực.
Không chỉ không bị thương, thậm chí lớp giáp còn chẳng hề hấn gì.
"Năng lượng ở mức hoàn hảo và còn bỏ qua bước niệm phép!! Toàn bộ những đòn đó đáng nhẽ phải là lần đầu ngươi được chứng kiến; chúng đều là những kĩ thuật và ma pháp đến từ một thế giới không còn tồn tại cơ mà!!" (Samal)
"Ta đã quá quen thuộc với những chú thuật không niệm rồi, và trước đây ta cũng đã từng thấy qua chúng. Vậy là ngoài dáng dấp của một con yêu quái, ngươi còn là một tên ăn cắp" (Makoto)
"Mang trở lại một thứ đã dịch chuyển đến chiều không gian khác... Vô lí!! Không thể có chuyện đó được!!" (Samal)
"Còn bây giờ, chỉ đấm ngươi thì có hơi tiếc... ta sẽ nã liên tục bằng đôi tay này -không, tên nó sẽ là: [Ngân Loạn Đả]" (Makoto)
"Cái cách đặt tên của Waka..." (Tomoe)
"Waka-sama, ngài cứ đấm thường sẽ nhanh hơn đấy" (Shiki)
"Được rồi, [Ngân Loạn Đả] chính là lựa chọn tốt nhất. Đi đi! Đấm nát hắn! Nghiền hắn thành từng mảnh luôn!" (Makoto)
Mặc dù tôi đã cố gia tăng khí thế trở lại, Tomoe đã thực sự ngăn tôi lấy lại cảm giác lúc trước.
Hai cánh tay lao đi và đuổi theo Samal.
Khoảnh khắc tiếp cận mục tiêu, chúng bắt đầu đấm không ngừng nghỉ.
Chẳng cần để tâm đến điểm chí mạng của hắn nữa, tôi chỉ tập trung sức mạnh vào những cú đấm.
Với tốc độ hồi phục của hắn, trận này sẽ còn dài đây.
Chắc tôi nên đẩy nhanh tiến độ lên một chút.
"Trong lúc này... cả đây nữa" (Makoto)
"... Ngài lại định làm gì vậy?" (Shiki)
Shiki, người đã lùi ra phía sau, hỏi tôi.
Tomoe đang nhìn lên trời với nét mặt cứng nhắc.
"Eh, chỉ đấm hắn tới chết thì máu lạnh quá, vậy nên tôi sẽ bắn hắn tới chết" (Makoto)
"... Trong tay ngài đang cầm một chiếc Draupnir sao ạ? Nếu tôi không lầm, đó chính là mẫu thử nghiệm thất bại phải đem đi tiêu hủy mà Ema và già lùn đưa cho ngài" (Shiki)
"Phải. Anh biết gì không, tôi chưa được chứng kiến điều xảy ra khi dung hợp cái nhẫn vào mấy quả Brid. Đây chính là cơ hội tốt để thử nghiệm chúng" (Makoto)
"Vâng. Hắn ta đúng là một đối thủ cứng cáp" (Shiki)
"Đúng rồi. Shiki, chạy đến chỗ Ema và mang thêm mấy cái nữa về đây đi" (Makoto)
"V-Vâng" (Shiki)
Trước tiên, tôi sẽ tháo hết 10 cái nhẫn đeo trên tay và cầm lấy chúng.
Kế đến, tôi tạo ra số lượng Brid tương đương bay quanh người, những quả này đã được cải thiện về uy lực và độ chính xác.
Mọi người hay nói rằng chiêu thức thảm hại này không phải là Brid, nhưng tôi lại khá thích dùng nó.
Xuất hiện dưới hình dạng là những quả cầu, chúng bị kéo dãn ra và biến thành những mũi tên.
Đến lúc tất cả đã đủ sắc bén, tôi uốn chúng sang hình xoắn ốc.
Được.
Để chúng lơ lửng ở chế độ sẵn sàng, tôi lắp từng cái nhẫn vào trong rồi hướng đầu chúng về phía Samal.
"Đầu tiên sẽ là phát bắn một nhẫn. Chuẩn bị... khai hỏa!" (Makoto)
Đám Brid ngay lập tức phóng đi.
Vừa đâm vào Samal, toàn bộ phát nổ.
Oh.
Uy lực đã tăng lên đáng kể đấy chứ.
À, tiện đây, hai cánh tay vẫn liên tục giáng những đòn không chút khoan nhượng.
Hắn vẫn còn giữ được hình dạng to lớn của mình, tốc độ hồi phục và độ bền của hắn thật không thể xem thường mà.
"Waka-sama, đây ạ" (Shiki)
Shiki đã quay lại, trong tay là một hộp trang sức được thiết kế đầy phong cách.
Trong đó chứa toàn là nhẫn phát sáng đỏ rực.
"Đầu đạn đã được mang đến" (Makoto)
Trong khi đang cho Samal ăn "kẹo" Brid...
"Lần này, mình sẽ cho hai cái vào cùng một lúc" (Makoto)
Tránh những điểm chí mạng, tôi cứ để hắn tự do hồi phục, và... màn chà đạp tiếp diễn.
◇◆◇◆◇◆◇◆
"Từ tận đáy lòng, tôi nghĩ từ giờ mình chỉ nên chọc ghẹo Waka ở mức vừa phải thôi. Thật tình, điều xảy ra ban nãy đã khiến tinh thần của tôi xuống cấp trầm trọng" (Tomoe)
"Tôi thì thấy bất ngờ khi cô vẫn còn nghĩ đến chuyện trêu ngài ấy, Tomoe-dono" (Shiki)
"Tấn công cuồng loạn ngay trên trời, tên bắn như mưa từ dưới mặt đất. Đấy là còn chưa kể cậu chủ đã sợ làm vấy bẩn cây Azusa nên mới không dùng đến cung" (Tomoe)
"Rốt cục, hắn thậm chí còn chẳng rơi nổi nữa" (Shiki)
"Đôi lúc trông hắn ta như muốn triệu hồi thứ gì để phản kháng. Tôi chả rõ hắn có làm được trò trống gì không, nhưng tôi biết chắc tình hình sẽ không hề thay đổi-ja. Với độ cao như thế, hình như sau mỗi đòn, hắn lại càng bay lên chứ không rơi xuống" (Tomoe)
"Tạm gác chuyện đó sang một bên, tôi linh cảm tên Samal sở hữu một nguồn năng lượng khổng lồ, thậm chí còn vượt qua Đại tinh linh và Root-dono, nhưng có lẽ tôi đã lầm chăng?" (Shiki)
"Anh nói không sai. Nếu như lúc đó, chỉ có hai chúng ta cùng phối hợp, chắc chắn anh và tôi sẽ thua" (Tomoe)
"Nếu hắn biết cách chạy thoát khỏi Asora - nơi nằm dưới sự giám sát của chính Tomoe-dono, ta chẳng có phương án dự phòng nào cả. Nhưng xét về sức mạnh, nếu hắn đúng thật chỉ có ngần này, tôi nghĩ hai ta sẽ thắng" (Shiki)
Shiki hồi tưởng lại về trận chiến của Makoto -không, màn chà đạp của chủ nhân mình.
Phương thức tấn công bằng thuật triệu hồi của Samal, trong mắt Shiki, là thứ tồn tại không ít cách đối phó.
Vì đang trong quá trình làm chủ 13 bước, anh ta nghĩ mình có cơ may chiến thắng.
"Tuy vậy, mấy quả tên lửa đã làm tôi hốt hoảng một phen. Nếu không kịp ngăn chặn và để chúng tiếp cận... Waka nói ngài sẽ đỡ lấy từng quả, nhưng còn với anh và tôi, nó sẽ để lại vài vết xước không mấy dễ chịu đâu" (Tomoe)
"Tên lửa. Ý nói đến những vật thể đã bị kĩ năng của Tomoe-dono biến thành ảo ảnh đó sao? Nhìn Waka-sama khá thong thả khi trông thấy chúng" (Shiki)
"Đó là bởi thế giới trước của cậu chủ cũng bao gồm những vũ khí tương tự. Có lẽ ngài ấy đã nhận ra" (Tomoe)
"Hỏa lực của chúng kinh hồn đến nỗi Tomoe-dono cũng phải e ngại ư?" (Shiki)
"Chúng gần giống những quả bom đầy phiền hà. Samal khi đó không còn kiềm chế trước chúng ta, hắn đã tận dụng tất cả những gì hắn có thể tận dụng" (Tomoe)
Tomoe liếc nhìn mặt đất.
Một cánh cửa bình thường đang nằm ngay đó.
Thứ từng là Samal.
"Tôi không cảm nhận được dấu hiệu sự sống từ hắn" (Shiki)
"Một đồ vật biết tự suy nghĩ. Một thứ công cụ được sử dụng trong thời gian dài, đã vô tình được ban tặng lí trí, nhưng cuối cùng lại biến chất. Dù đây chỉ là một kiến thức ngoài lề bắt nguồn từ những truyền thuyết trong thế giới của Waka. Quả là một vật thể bí ẩn- ja no. Bản thân tôi cũng không biết nhiều hơn thế" (Tomoe)
"Nhiều khả năng hắn không thuộc về thế giới này. Hai chúng ta cũng đều mù mịt như nhau cả thôi" (Shiki)
Sau khi màn hành hạ của Makoto kết thúc, cánh tay bạc đưa Samal về lại mặt đất.
Nhưng hắn đã mất đi dáng vẻ to lớn ban đầu.
Tomoe và Shiki lúc đó đã nghĩ cánh cổng sẽ bị phá hủy, họ thấy làm lạ vì Makoto bỗng ngừng tấn công và tiếp cận Samal.
Và rồi, họ đã được tận mắt chứng kiến một phần con người của chủ nhân mình.
Makoto nói với Samal rằng: "Cái chết chính là kết cục sau cùng, nó sẽ chỉ mang lại sự thanh thản cho nhà ngươi".
Đó chính là lí do khiến cậu ngừng tay.
"Ngài ấy còn nói thêm: 'Ngươi đã làm tròn nghĩa vụ và tiến xa đến mức này rồi, dành thời gian nghỉ ngơi đi' " (Shiki)
"Ừ. Dùng khế ước để trói buộc các linh hồn, cậu chủ đã tự làm bản thân mạnh hơn; tận dụng tối đa năng lực đó, ngài ấy giờ đã trở nên xuất sắc ngoài sức tưởng tượng" (Tomoe)
"Rốt cuộc thì, hắn lại quay về trạng thái là một thứ công cụ vô tri -không, vì đã có cho mình ý chí riêng, tiềm thức của hắn rồi sẽ trở lại" (Shiki)
"Có thể có, có thể không. Bất kể theo cách nào, hắn vẫn là một kẻ đáng thương-ja. Không được làm chủ bản thân chẳng khác nào tra tấn. Xin chia buồn vậy" (Tomoe)
Tomoe quay mặt về phía cánh cửa và chắp tay cầu nguyện.
Có lẽ là do cô cảm thấy mình phải làm điều này. Shiki cũng làm theo.
Một khoảng lặng diễn ra trong chốc lát.
"Tôi sẽ đem hắn tới phòng nghiên cứu ngày mai. Chúng ta cũng nên dọn dẹp đống xác chết" (Shiki)
Công cụ ma thuật, Samal, dù vẫn còn giữ được khả năng suy nghĩ, hắn vẫn không thể thốt ra thành lời. Còn trước mắt, đêm nay hắn sẽ phải ngủ lại đây, ngoài trời lạnh.
Kể từ ngày mai trở đi, những ngày tháng làm chuột thí nghiệm của hắn sẽ bắt đầu.
Samal lúc này chính là ví dụ điển hình cho câu nói: đời không như mơ .
"Có thể trong số chúng sẽ phát hiện được vài thứ hữu dụng đấy. Quanh khu này bao gồm rất nhiều chủng loài pha trộn, ta nên kêu gọi thêm sự trợ giúp" (Tomoe)
"Phải" (Shiki)
Xác người, mamono, vũ khí.
Dưới màn đêm bao trùm, ánh mắt của hai người họ nhìn xuống chúng thật âm u.
"Về thôi. Không thì món bánh trứng của Mio sẽ nguội đấy" (Tomoe)
"À... Tomoe-dono" (Shiki)
Vài giây yên lặng trôi qua, Shiki chợt lên tiếng gọi Tomoe từ phía sau.
"Gì thế-ja?" (Tomoe)
"Tốt quá rồi nhỉ. Waka-sama muốn ở lại Asora cùng mọi người, đến tận khi kết thúc" (Shiki)
"... Umu" (Tomoe)
"Nói thật với cô, lời đề xuất của Samal lúc đó, tôi đã nghĩ Waka-sama có thể sẽ chọn về lại thế giới trước, và..." (Shiki)
"Không bao giờ quay lại?" (Tomoe)
"... Đúng" (Shiki)
"Đồ ngốc" (Tomoe)
"Xin lỗi" (Shiki)
Shiki liền cúi đầu xuống với vẻ hối lỗi.
"Ah~, đúng là một tên ngốc mà-ja. Về thôi nào" (Tomoe)
Tomoe mở ra một cánh cổng sương mù.
"Nhưng, mình cũng vậy-ja..." (Tomoe)
Giọng nói nhỏ nhẹ của cô đã tới được tai Shiki.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, vị senpai của anh ta đã không còn ở đó nữa.
Shiki cũng không cần hỏi thêm điều gì.
Anh ta chỉ mỉm cười và chạy theo.
Tomoe và Shiki cùng quay về dinh thự, trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Hiện tại Makoto chưa tính tới chuyện trở về quê nhà.
Tuy vậy, nụ cười của cậu ta khi tức giận là điều cực kì đáng e ngại.
Hai người họ, biết rằng mình đã học được một thứ quan trọng hơn cả pháp trận của nghi lễ dịch chuyển, cảm giác rằng ngày hôm nay thật sự xứng đáng.
-----------END CHAP------------