Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 230: Kẻ Được Triệu Hồi.




Chương 220: Kẻ Được Triệu Hồi.

“Vậy rốt cuộc cái nghi lễ đó không phải để trở về mà chỉ có tác dụng triệu hồi một ai đó thôi à?” (Makoto)

“Chắc là thế đấy ạ”

Shiki và Tomoe cùng gật đầu trước câu hỏi từ tôi.

Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Sau khi bị choáng tới độ bất tỉnh tại khu nhà tắm to bự- ý tôi là, tại ngôi làng Núi Quỷ, ai ai cũng hô vang *ăn mừng công trình đã hoàn thành* và dành thời gian tận hưởng thành quả. Còn chúng tôi quay trở về Asora.

Ah, hình như tôi vừa mới chơi chữ.

Gác lại chuyện đó, Tomoe và vài người khác đã giải thích thật sự chi tiết về vấn đề đang làm tôi phân vân. Lúc này, tôi cần thời gian suy nghĩ theo cách hiểu của riêng mình.

“Nhưng rõ ràng cuốn sách ghi là một nghi lễ dịch chuyển người bị triệu hồi về thế giới cũ…” (Makoto)
Tôi từng xem qua một cuốn sách viết về thông tin này cách đây vài hôm, tại nơi cư ngụ của một long thượng đẳng, Thủy Phách, sinh vật sống ở hồ Meiris.

Nội dung bên trong chứa đựng một số kiến thức nói về một thứ nghi lễ tương đối hệ trọng đối với bản thân tôi.

Nhưng điều kiện nó đòi hỏi thì hết sức tàn nhẫn, hơn nữa, kĩ thuật này chỉ hoạt động trên một mình người thực hiện. Do đó, tôi đã quyết định tạm thời không đụng đến nó nữa và kể lại cho các tùy tùng.

Bản báo cáo bằng miệng của họ hơi khó nuốt trôi.

Về cơ bản, đây chính là một nghi lễ triệu hồi.

Thật tình, cái quái gì đang diễn ra vậy nè?

“Thông tin đó không hẳn là sai sự thật. Chúng em cũng đã tìm hiểu kĩ càng. Tuy nhiên, những dòng chữ được ghi đã bị đảo lộn trật tự, như thể chúng đang bị ngụy trang vậy. Và sau khi kiểm tra, kết quả nhận được cho thấy, đây chính là một thần chú triệu hồi kết nối với một chiều không gian khác” (Tomoe)
“Chưa kể, công thức được viết trong cuốn sách không đòi hỏi niệm phép, dụng cụ, vật dẫn hay hiến tế sinh mạng. Dựa theo kết quả điều tra, tôi nghĩ nó là một ma pháp trận rất khác so với phần chỉ dẫn, vì vậy chúng tôi đã quyết định nói lại với Waka-sama” (Shiki)

Ra là thế.

Khả năng đầu tiên hiện lên trong đầu tôi đó là những dòng chữ đã bị in nhầm, nhưng lần này thì trật lất rồi.

Dù sao đây cũng là thông tin bắt nguồn từ thư viện của một long thượng đẳng.

Hồi mới gặp gỡ, Thủy Phách trong mắt tôi là một con rồng thuộc tuýp kín đáo, và đúng là tôi thoáng có cảm giác nó muốn né tránh mình, nhưng lừa gạt tôi cũng chẳng đem lại lợi lộc gì cả.

Nếu là Root, anh ta sẽ ngay lập tức nói lớn: “Đúng vậy đó!” rồi tiếp nối luôn vào vấn đề tiếp theo.

Khả năng tiếp theo tôi tính đến là…
“... Vậy có nghĩa… nó sẽ triệu hồi ra một ai đó sở hữu năng lực đưa người thực hiện nghi lễ về thế giới cũ sao?” (Makoto)

Tự dưng tôi thấy bất an.

“Em nghĩ cách kết luận đó cũng gần giống với thực tế rồi” (Tomoe)

“Chúng tôi đều nghĩ như vậy” (Shiki)

Thế tức là tôi đoán đúng.

Mặc dù tôi cũng đã biết đại khái chuyện sẽ thành ra thế này.

Tất nhiên chúng tôi không thể dễ dàng loại trừ khả năng lời chỉ dẫn trong cuốn sách là hàng giả.

Bởi lẽ theo tôi được biết, chưa từng có một ai dám đứng ra thử nghiệm.

Liệu bản thân nghi lễ đã là một sự lừa dối, hay sẽ có một thứ khác xuất hiện đây?

Ít nhất, vẫn tồn tại tỉ lệ cao để triệu hồi ra thứ gì đó, hiểu rõ điểm này, Tomoe và Shiki đang đề cao cảnh giác.

Vì nếu đây là việc họ đủ sức tự mình giải quyết, cả hai giờ này chắc vẫn đang hí hoáy đọc sách và kiểm nghiệm luôn tại chỗ.
“Tóm lại, do là nhiều khả năng một thứ tồi tệ sẽ được triệu hồi, hai người mới phải báo lại với tôi trước hả?” (Makoto)

“Đúng thế ạ” (Tomoe)

“Vâng”

Nhân tiện, ở đây chỉ có 3 người là Tomoe, Shiki và tôi.

Hình như Mio đang đi làm món bánh trứng mặn vì nghe thấy tôi nói mơ trong lúc ngủ.

Trông cô ấy phấn khích ra mặt ấy chứ.

Nếu tôi chỉ mới lẩm bẩm vài ba câu linh tinh, Mio sẽ không vui vẻ như thế được. Có lẽ tôi đã vô tình nói thêm thứ gì khác chăng?

Tôi cũng thích bánh trứng mà, nếu cô ấy đi nướng chúng, tôi sẽ là người được thưởng thức chứ sao.

“Ừ. Trước tiên hãy để tôi nói một điều, nếu định thực hiện nghi lễ, gần như chắc chắn sẽ gọi ra một thứ cực kì rắc rối đấy” (Makoto)

“Phải ha” (Tomoe)

“Dù gì người đó cũng chính là Waka-sama tôi biết” (Shiki)
Hai người họ còn chả mất một giây nào để trả lời tôi.

“... Đợi đã nào, riêng về phần đó, ít ra cũng phải nói giảm đi chứ” (Makoto)

“Từ trước đến giờ, Waka toàn đâm đầu vào rắc rối thôi” (Tomoe)

“Thậm chí có lần ngài còn vượt được qua những tình thế éo le nhất. Nếu ngài có trong tay toàn bộ vận may của thế giới, chúng ta cần phải nghiêm túc xem xét lại” (Shiki)

“D-Dùng từ ‘nhất’ để so sánh cũng không phải thứ được phép cười cho qua đâu đấy” (Makoto)

“May thay, sức chống chịu của Waka sẽ giúp ngài đập tan đống vấn đề đó dễ như trở bàn tay” (Tomoe)

Hai người họ đang nói những gì mình muốn.

Mặc dù vậy, cái vận may của tôi kì lạ đến nỗi mà ngay cả cái tỉ lệ thấp nhất - thứ gần như bất khả thi - cũng chui tọt vào cơ hội thành công.

Tôi có cảm giác như thể đây đang trở thành chuyện thường ngày hay sao ấy.
Nhưng chắc chắn sẽ có lúc những điều tốt đẹp xảy đến, vì vậy tôi luôn tự nhủ với mình là hãy nghĩ tích cực mỗi lần đụng phải điều không may.

“Hm, vì đã biết đây là phép triệu hồi, hai người có muốn thử nghiệm không? Chúng ta có thể hỏi cách quay về và mấy chuyện tương tự” (Makoto)

“Nhưng còn cái giá thì thế nào ạ?” (Tomoe)

“Thứ nghi lễ đòi hỏi nhỉ. Hm… sẽ rất khó nếu muốn tập trung tận một nghìn người lại một chỗ, trừ phi nơi đó là chiến trường” (Makoto)

Cách dễ nhất là bắt cóc luôn những ai đang bận chém gϊếŧ lẫn nhau.

Vật bị hiến tế tất nhiên sẽ phải đánh đổi mạng sống của mình, do đó, phương án mua nô ɭệ sẽ bị cấm.

Không như quân sĩ hay lính đánh thuê, nhiều nô ɭệ ngoài kia không có đủ can đảm để kết thúc cuộc đời mình.

“Nếu có thể dùng lời lẽ để thương lượng, có khi ta không cần đến hiến tế nữa thì sao? Nhưng vì điều kiện được ghi chính là một yêu cầu gián tiếp từ phía đối phương, không thể loại trừ khả năng chúng ta sẽ khiến người đó nổi giận” (Shiki)
Cũng có lí.

Trong sách viết rằng chỉ khi đã hội tụ đủ điều kiện thì mới quay về được, vậy nếu định triển khai nghi lễ, chúng tôi cần đề ra một kế hoạch trước tiên.

“Địa điểm tiến hành cũng là một vấn đề. Liệu có nên làm ngay ở Asora, hay là ở bên ngoài?” (Makoto)

Ah, lại có thêm một chuyện phát sinh rồi.

Do đây rất có thể là một cảnh tượng nổi bật, nhỡ mụ Nữ thần để ý thì chết dở.

Gần đây, không hiểu sao mụ ta vẫn kín tiếng đến kì lạ, nhưng thế không có nghĩa mụ ta hiện đang vô hại.

Cấp độ nguy hiểm và sự khó chịu mụ ta gây cho người khác nằm ở top đầu luôn đấy.

Vấn đề ở chỗ, tất cả đều phụ thuộc vào mong muốn của phía bên kia, và nếu hiến tế là điều thực sự cần thiết, chúng tôi nên làm ở một vị trí thoáng đãng là tốt nhất.

Nói trắng ra, tôi không thể làm ở Asora được.
“Nếu muốn tránh khỏi mọi dòm ngó của bên thứ ba, Asora là một địa điểm đáng để cân nhắc. Nơi này vẫn chưa bị Nữ thần tìm thấy. Nhưng bên cạnh đó, vật hiến tế cũng đóng vai trò cực kì quan trọng” (Shiki)

“Phải. Nhưng tại sao lại cần đến vụ hiến tế nhỉ? Tôi đang tính đến việc dùng thứ gì đó khác để thay thế, vậy thì Asora đúng là nơi an tâm nhất so với những chỗ khác ngoài đó” (Makoto)

Bởi nếu liên quan đến ma lực thì tôi có thừa đây.

Nếu không nhất thiết phải là mạng người, vậy… tôi sẽ làm một chuyến tới khu đất hoang và Kaleneon để tóm một ổ mamono về là xong.

Nếu đây chỉ là một thần chú triệu hồi đơn giản, trước hết chúng tôi sẽ gọi và hỏi xem liệu nghi lễ hiến tế có phải bắt buộc hay không.

“... Nhận được phản ứng đến từ một ai đó cao hơn Nữ thần là điều không thể, vậy nếu Waka đã chuẩn bị tinh thần, ván cược tốt nhất là nên làm tại Asora” (Tomoe)
Eh?

Vừa mới bày tỏ một ý kiến mang tính quyết định mà Tomoe cứ coi như không vậy.

Phương án dùng Asora làm vị trí thử nghiệm ngay lập tức được thông qua.

“Một sự tồn tại hùng mạnh hơn Nữ thần sẽ không xuất hiện ư?” (Makoto)

Lặp lại điều cô ấy vừa nói, tôi hỏi Tomoe lại lần nữa cho chắc chắn.

Trong lòng, tôi đang thật sự rùng mình khi liên tưởng tới bộ ba vị thần hồi trước.

“Bản thân câu thần chú sẽ tự động hoàn thiện quá trình hình thành nghi lễ. Nếu ai đó trên thế giới này gọi ra một người quyền uy hơn cả Nữ thần, chắc chắn trong thần chú sẽ tồn tại một phong ấn yêu cầu sự cho phép của chính Nữ thần trước khi triển khai” (Tomoe)

… Hiểu rồi.

Trong trường hợp đó, tôi sẽ không phải lo lắng thái quá nữa.

“Chúng ta sẽ tiến hành tại Asora. Để đề phòng, nên di chuyển tới một nơi cách xa thị trấn. Tomoe và Mio sẽ bảo vệ hai thị trấn còn lại” (Makoto)
Cả hai người họ đều biết sử dụng những khả năng thích hợp với phòng thủ, giao cho họ công việc này là lựa chọn đúng đắn.

“Serwhale sẽ lo bảo vệ đại dương. Mio sẽ cố thủ ở thị trấn đầu tiên, nhưng em sẽ đi cùng cậu chủ” (Tomoe)

Bất ngờ quá nhỉ.

Phải chăng cô ấy đang lo lắng cho tôi?

Serwhale-san và các bộ tộc vùng biển cũng có sức chống chịu cao khi được hỗ trợ bởi mẹ đại dương.

Mặc dù chưa chạm đến cấp độ như Mio, chúng tôi vẫn có thể hoàn toàn tin tưởng vào họ.

Nếu phân loại Tomoe theo 2 chỉ số là tấn công và phòng thủ, cô ấy thiên về cái thứ hai nhiều hơn.

“Đúng là ngoài mong đợi. Vì đã điều tra kĩ càng nên cô muốn được chứng kiến đến phút cuối sao?” (Makoto)

“... Đại loại như thế ạ” (Tomoe)

“Được rồi. Nếu có chuyện xảy ra, tôi sẽ can thiệp kịp thời, có thêm cô ở đó sẽ khiến mọi việc dễ dàng hơn” (Makoto)
“Vâng, xin cứ giao cho em” (Tomoe)

“Shiki, trước mắt anh có thể thu xếp những gì?” (Makoto)

“Chúng tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ cần thiết, việc duy nhất còn lại là kích hoạt thần chú triệu hồi. Nhưng ta vẫn sẽ cần một lúc mới tới được đó” (Shiki)

“Hai người làm lẹ thật đấy. Chẳng cần đợi đến sau khi tôi hỏi luôn” (Makoto)

Không ngờ họ đã chuẩn bị xong xuôi.

Trong tình cảnh như thế này, có lẽ họ còn dựng thêm một chỗ nữa bên ngoài rồi ấy chứ.

Tôi phải ngả mũ nể phục rồi.

◇◆◇◆◇◆◇◆

Một cánh cổng báo hiệu điềm chẳng lành đang sừng sững ngay trước mắt tôi, đặt cho nó cái tên ‘Cổng Địa Ngục’ nghe cũng hợp lý lắm.

Tôi không biết nó được làm bằng thứ vật liệu gì, nhưng thoạt nhìn trông rất xương xẩu.

Đó là một loại cổng thuộc kiểu 2 cánh đang khép lại, và ở trên đỉnh có gắn một khuôn mặt người chẳng biểu lộ cảm xúc gì.
Chiều cao cũng phải lên tới khoảng hai tầng nhà.

Theo một nghĩa khác, nó tương đối lớn.

“Giờ tôi đã hiểu ý hai người muốn nói rồi. Chỉ nhìn thôi cũng biết đây là cánh cổng cho phép qua lại giữa các thế giới” (Makoto)

“Chính xác là như vậy” (Tomoe)

Tomoe lên tiếng đồng ý với tôi.

Nhưng biết được điều này cũng chẳng thay đổi được gì.

Hai tùy tùng của tôi chưa hề nói nó mang hình dạng dễ coi hoặc ngộ nghĩnh, vậy nên tôi biết mọi chuyện vẫn sẽ như cũ, cho dù đầu bên kia có đáp lại lời triệu hồi hay không.

Chúng tôi hiện đang tám chuyện trên một cánh đồng mà chẳng trông thấy bóng dáng của ai khác, một vị trí chưa tộc nào chọn làm nơi định cư.

Những nơi thế này nằm rải rác khắp Asora.

Thậm chí nếu chúng tôi ra đây đánh bom cho vui thì cũng chẳng ai hay biết đâu.

“Nó đã đáp lại lời triệu gọi, chắc chắn cánh cổng này biết tự suy nghĩ. Chúng ta phải thật cẩn trọng” (Shiki)
Nét mặt Shiki bây giờ đang rất nghiêm túc.

Dù cho anh ta không nói ra, tất nhiên là tôi hiểu mình phải hết sức đề cao cảnh giác với cái thứ trước mặt.

……

“... Đây là lần đầu tiên ta có mặt tại nơi này. Một thế giới khác với tất cả những nơi ta từng kiến tạo ma pháp trận của mình. Nhưng…” (???)

Tốt rồi, tôi nghe khá rõ nó đang nói cái gì.

Bắt đầu đặt câu hỏi thôi nào.

“Hân hạnh được gặp. Tôi là người đã triệu tập ngài” (Makoto)

“Một tên người phàm. Cạnh ngươi là… một tên undead, và một con rồng. Không, ta thấy có điểm khác biệt. Cá thể đột biến sao? Cũng không phải. Ta hiểu rồi, các ngươi đã thiết lập khế ước sở hữu”

Không nằm ngoài dự đoán, cái mặt ở trên đỉnh biết nói chuyện.

Do phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy đối phương, tôi cảm thấy hơi mỏi cổ, mà kệ đi.
Hình như nó đang bận suy nghĩ, tôi có nên đợi thêm một lát không nhỉ?

À, nhắc mới nhớ, tôi còn chưa giới thiệu bản thân.

Raidou- không, dùng tên thật sẽ tốt hơn.

“Tôi là Misumi Makoto. Còn đây là các tùy tùng của tôi, Tomoe và Shiki. Nếu không có gì quá phiền phức, ngài có thể cho tôi biết tên được không?” (Makoto)

“... Samal. Nhưng với ta mà nói, cái tên cũng chẳng quan trọng mấy. Tiện đây, vật trao đổi đâu?” (Samal)

Vật trao đổi?

À, một nghìn sinh mạng.

Nó đi thẳng luôn vào chủ đề chính.

“Samal-san, về chuyện đó, tại sao lại phải cần đến cả nghìn sinh mạng?” (Makoto)

“Trong thần chú đã viết rằng đó là điều kiện tiên quyết, ngươi biết chứ? Nếu đã gặp nhau trực tiếp thế này, các ngươi nên chấp nhận nó rồi mới phải” (Samal)

“Chúng tôi được biết mục đích của nghi lễ này là hoàn trả một người từng được triệu hồi về thế giới trước của họ. Nhưng khi đi sâu vào điều tra, rốt cuộc nó cũng chỉ là một câu thần chú triệu hồi khá đơn giản, và như vậy, để biết thêm thông tin, chúng tôi đã quyết định gọi ngài tới đây” (Makoto)
Cánh cổng chưa trả lời câu hỏi tôi vừa nêu, nhưng tôi cần phải biết kiên nhẫn.

Ít nhất, sự hiện diện của nó khá yếu so với mụ Nữ thần và Athena-sama.

Thay vì nói rằng áp lực phát ra tương đối mờ nhạt, đúng hơn là cái khí chất của nó rất tĩnh lặng. Nhưng dù sao đây cũng là thứ rất trừu tượng.

“... Nếu ta nghe không lầm, hình như nhà ngươi vừa nói: ngươi gọi ta đến đây chỉ để thử nghiệm” (Samal)

“Đúng vậy. Tôi đã nghĩ mình có thể dùng lời lẽ để thương thuyết với ngài, liệu chúng ta có thể trò chuyện không?” (Makoto)

“Ta thấy mình đang bị đánh giá hơi thấp thì phải. Nhưng, chỗ này lại có đủ một nghìn sinh mạng, chất lượng cũng khá tốt. Ngần ấy sẽ đủ cho ta” (Samal)

Nó thậm chí còn biết chi tiết lượng cư dân của Asora?

Nếu ngay từ lúc đầu đã xông lên tuyên chiến, rất có thể tôi sẽ không hỏi được câu nào.
Theo dự đoán của tôi, cánh cổng dùng được một kĩ năng đặc biệt.

Thế thì cố gắng thương lượng là điều vô ích sao?

Không hẳn, tạo dựng một mối quan hệ hòa bình chưa phải bất khả thi.

“Trước hết, tôi muốn biết lí do ngài đòi hỏi một nghìn mạng sống là gì?” (Makoto)

“Tại sao ta lại phải đi nói với một thằng ranh con như ngươi?” (Samal)

Uh, lại là cái thái độ ngạo mạn thường thấy ở những cá thể gần với Thần thánh.

Tôi cũng đang tính tới việc trấn áp nếu nó manh động, có lẽ tôi cũng có chút gì đó gọi là ngạo mạn nhỉ.

Tôi chợt cảm thấy một luồng khí tệ hại ngay cạnh mình.

“Ngươi”

“Ngươi vừa mới…”

Cả bên trái và bên phải của tôi đang phóng ra sát khí ngùn ngụt.

“Tôi chỉ muốn hỏi rằng liệu có thể dùng ma lực thay thế được không hoặc đại loại như vậy” (Makoto)
“Ma lực? Ngươi bị ngu sao? Lấy ma lực từ kẻ khác thì được lợi lộc gì chứ? Nó sẽ không bao giờ thay thế được cho mạng sống, cho các linh hồn. Một tên đần độn còn không hiểu nổi nguyên lí hoạt động của ma lực như ngươi, ta thật chẳng hiểu cái gì đã giúp nhà ngươi khai mở được pháp trận của ta nữa” (Samal)

“Ngu…”

“Đần độn…”

Trước giờ tôi luôn nghĩ ma lực là thứ toàn năng, nhưng dường như không phải rồi.

Vụ hiến tế sinh mạng đã thuộc về ranh giới của sự thần bí, vậy nên tôi những tưởng ma lực cũng làm được điều tương tự.

Như cái ao toàn dung nham ở Kaleneon chẳng hạn.

“Mạng sống của lũ mamono hoặc thực vật thì thế nào?” (Makoto)

“... Nhà ngươi chả còn lựa chọn nào khác đâu. Nếu không phải những linh hồn chứa đựng du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt, sẽ chẳng có ích gì cả. Nói cách khác, chúng bắt buộc phải là *phàm nhân*, hoặc một thứ sinh mạng gần với chúng. Chỉ loài thống trị mới được chấp nhận” (Samal)
“...”

Nếu đã đến nước này, tôi phải chạy đi thu thập cho bằng được thì nguy.

Mặc dù Thủy Phách đã giới thiệu cho tôi kiến thức về chuyện này, có khi nó sẽ không mang lại kết quả.

Nếu nhất thiết phải cần đến sinh mạng để Samal-san thể hiện sức mạnh, vậy cứ mỗi lần đi hoặc về là lại phải hiến thêm 1000 người nữa.

Không hề thực tế chút nào.

“Theo ta quan sát, ngươi là một kẻ khác thường. Và đây cũng không phải lần đầu tiên ta gặp những kẻ giống vậy” (Samal)

Tôi từng biết cánh cổng này ư?

Cả đời tôi chưa bao giờ trò chuyện với một cánh cửa biết nói cả.

Đúng là tôi đã quen giao tiếp với rất nhiều thứ khác nhau, nhưng nếu đang ở Nhật, người ta sẽ bảo tôi bị dở hơi cũng nên.

Bởi lẽ chả ai lại đi tin vào chuyện giả tưởng như cửa biết nói đâu.

“Không, tôi nghĩ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau” (Makoto)
“Vậy thì ta không còn thời gian ở đây lâu hơn nữa. Ta sẽ cho qua vấn đề thiếu sót vật hiến tế. Ta sẽ tự thu thập chúng khắp vùng đất này rồi kết thúc ở đó. Nhưng Misumi Makoto, ta sẽ không hợp tác với nhà ngươi, vì giao kèo đã bị phá vỡ. Hãy biết ơn khi ta không định trừng phạt một kẻ ngu dốt như ngươi đi” (Samal)

“Thế thì phiền lắm. Tôi không thể bỏ qua được” (Makoto)

“... Tên khốn, kể cả khi đã triệu gọi một vị thần như ta, ngươi vẫn muốn phản đối điều ta đã quyết định- thứ bắt nguồn từ sự ương bướng của chính ngươi ư? Nghi lễ, giao kèo, hợp tác; cố mà nhét chúng vào đầu đi” (Samal)

Nó là một vị Thần sao?

Tôi chưa từng nghe tới cái tên Samal này.

Chả rõ thứ Thần này bắt nguồn từ giai thoại nào đây?

Nếu như nó không đến từ Trái Đất, vậy dĩ nhiên là tôi không có cách nào biết được rồi.
“Tôi chỉ nghĩ hai bên trước hết nên thương lượng về vật trao đổi” (Makoto)

“Tấm vé trở về đổi lấy một nghìn sinh mạng. Ngươi vẫn chưa nghe rõ ư?” (Samal)

“Mọi thông tin liên quan đến phương thức dịch chuyển giữa các thế giới đều đặt trong một dấu hỏi lớn. Chẳng phải chúng tôi muốn hỏi vì lí do gì mà phải cần đến cả ngàn sinh mạng là điều tự nhiên sao?” (Makoto)

“Vậy thì ai bắt ngươi tiến hành nghi lễ ? ‘Hỏi là sẽ nhận được câu trả lời’, cái cách suy nghĩ non nớt như của ngươi sẽ không bao giờ hoạt động ở xã hội loài người chứ chưa nói đến ta” (Samal)

Uh.

Theo quan điểm của tôi, trách nhiệm của cả hai bên là đều phải đọc kĩ các quy định được ghi trong hợp đồng.

Nhưng một phần trong đó lại chả rõ ràng gì cả, vậy làm gì có chuyện tôi bỏ qua được, đúng không?
Sẽ là chuyện khác nếu cánh cổng muốn che giấu một vũ khí quân sự tuyệt mật. Nhưng đằng này… có lẽ dịch chuyển giữa các thế giới… là một kĩ thuật cực kì siêu đẳng.

Dù là thế đi chăng nữa, ném cả nghìn người vào một cái hộp đen thì thật…

Phải.

Cái lí lẽ nó đưa ra quá kì lạ.

“Waka, em thấy phía bên kia không muốn dùng lời lẽ nữa. Tốt hơn nên bắt nó sửa lại thái độ của mình” (Tomoe)

Tomoe, cô có thể nói như thế sau khi đã rút katana ra khỏi bao à?

“Waka-sama, tôi nghĩ cố gắng đôi co với một cánh cổng biết nói là việc mất thời gian. Xin ngài đừng lo, tôi sẽ cho ngài thấy chúng tôi hoàn toàn biết cách moi tất cả những thông tin Waka-sama mong muốn, kể cả khi thứ kia có bị chẻ đôi” (Shiki)

Shiki, anh nói như thể sắp sửa phá hủy nó ấy.

“Ngươi thậm chí còn không thể kỉ luật nổi đám cấp dưới của mình. Makoto, thật là một tên ngu dốt… hm? Hiểu rồi, ra là nhà ngươi” (Samal)
Ánh mắt của Samal-san chuyển từ hai người kia sang tôi.

Chuyện gì vậy?

“Ta nhớ ra rồi. Cũng vào thời điểm ta được triệu hồi lần trước. Người đưa ra yêu cầu là một vị Nữ thần nào đó, nếu ta không lầm, bọn chúng… phải, cũng là hân tộc. Bà ta đã đề nghị mang hai thất bại của loài người với cái tên ‘hân tộc’ đến Khởi Nguyên giới” (Samal)

?

Hai hân tộc?

“Ngươi chính là đứa con của hai kẻ đó. Bởi thế nên ta mới cảm nhận được sự quen thuộc từ ngươi. Hừm, ta hiểu rồi. Bà Nữ thần đó đúng là rất thích đùa giỡn với mấy con búp bê, nhưng…” (Samal)



Một ánh mắt ẩn chứa sự khinh thường chĩa từ cánh cổng thẳng tới tôi.

Đứa con của hai người họ?

Nó muốn nhắc tới bố mẹ tôi ư?

Này, điều đó có nghĩa…

“Đến cả tình ương ngạnh của những kẻ hèn mọn đó cũng được ngươi thừa hưởng. Cố gắng thay đổi điều kiện của nghi lễ sau khi đã thực hiện giao kèo, đó chẳng phải gì khác ngoài cách nghĩ của một kẻ thất bại” (Samal)


Nó biết rõ về thời điểm bố mẹ tôi dịch chuyển sang thế giới cũ.

Mà hình như tôi vừa nghe thấy từ “hèn mọn” thì phải.

Không có vẻ gì là những lời đó chỉ hướng đến một mình tôi.

Vậy tức là…

“Nếu đã mang trong mình dòng máu của lũ cư dân trong cái thế giới vô trật tự đó, hiển nhiên nhà ngươi không hề biết dùng đến não. Bà Nữ thần kia, đến lúc cuối, bà ta đã gửi bọn chúng đến một thế giới khắc nghiệt nhất, nơi có tỉ lệ sống sót cực kì thấp - thế giới Khởi Nguyên. Bản thân ta chưa bao giờ quan tâm đến những kẻ mình luân chuyển hay nơi chúng bị quẳng vào, vậy nên ta đã không nói thêm điều gì.  Dù sao một vị Thần cũng là khách mời danh dự, đáng giá hơn rất nhiều so với những linh hồn hèn kém. Umu, bọn chúng đã chối bỏ nơi mình sinh ra, chống lại Thần linh, và đã theo đuổi lối suy nghĩ của riêng chúng một cách mù quáng. Đúng là lũ hân tộc” (Samal)
“…”

Tôi nghe rất rõ Samal - cánh cổng này - vừa xúc phạm bố mẹ tôi.

Dù rằng rất có thể nó cũng nói xấu luôn cả mụ Nữ thần… nhưng kể cả vậy, tên này, dám nói bất cứ điều gì hắn muốn về bố mẹ…

“Ta hiểu, ta hiểu rồi. Ngươi chính là kẻ Nữ thần đã nhắc tới sao? Bà ta từng nói một ngày nào đó sẽ tước mất một thứ quan trọng khỏi bọn chúng. Thế có nghĩa, ngươi rốt cuộc chỉ là một con tốt thí được cha mẹ nuôi lớn, để rồi bị quẳng đi nhỉ?!” (Samal)

“... Câm miệng”

Giọng tôi vô tình phát ra.

“Hài hước thật. Một kẻ đang nằm trong lòng bàn tay của Nữ thần, ở một nơi thế này, lại muốn khước từ vật hiến tế và cố gắng dựa dẫm vào ta ư? Sau khi đã bị chính cha mẹ ruột của mình bỏ rơi, ngươi vẫn muốn gặp lại chúng ư? Thật nhu nhược làm sao” (Samal)
… Im mồm.

Im mồm im mồm im mồm im mồm im mồm im mồm!!

Ai dựa vào nhà ngươi ?

Ta chỉ muốn hỏi vài ba câu đơn giản thôi.

Vậy mà ngươi dám xúc phạm bố mẹ ta, Makoto này sẽ không bao giờ dựa dẫm vào một kẻ như thế!!

Tôi chợt nhận thấy cơ thể mình đang bị ép chặt bởi một thứ cảm giác mà trước đây đã xảy ra một số lần, đi cùng với nó là sự giận dữ.

Mặt tôi nóng ran như đang bốc cháy, tâm trí và thân thể tôi ngày càng trở nên giá lạnh.

Phải, tất cả đều bắt nguồn từ một lí do đơn giản.

Tôi là một người không tài nào chịu đựng được những câu từ khinh miệt về gia đình mình.

Điểm sục sôi của tôi có lẽ đã giảm xuống mức thấp hơn nhiều so với hồi trước, chắc là vì cũng lâu rồi tôi chưa được gặp lại họ.

Nhưng giờ thì nó… tên này…

“Ta bảo ngươi câm miệng lại” (Makoto)
“Ngươi muốn được làm bạn với cả nghìn lũ giòi bọ kia ư, đứa con ngu ngốc của lũ người phàm kia?” (Samal)

“So với một kẻ giả danh thánh thần còn không hề giải thích nguyên do cần tới quá nhiều sinh mạng, cái miệng của ngươi khá lớn đấy” (Makoto)

Tôi không cần nhìn mặt hắn làm gì nữa cả, những lời đó chỉ đâm thẳng xuống mặt đất.

Tên này đã chạm tới cấp độ không thể tha thứ, ngang với mụ Nữ thần.

Tôi sẽ tự tay nghiền nát hắn.

Shiki ban nãy có nói chỉ nát một chút cũng không sao hết.

“... Được thôi. Cùng đám vật nuôi trở thành những vật tế đầu tiên đi. Hãy coi đây là một vinh dự khi được làm đá lát sàn cho ta” (Samal)

“Tomoe, kết giới” (Makoto)

“Xong hết rồi ạ” (Tomoe)

“Không. Dùng cái lúc đầu ấy. Hãy dồn hết mọi thứ cô có để khiến hắn ta không thể thoát ra ngoài. Hiểu chưa?” (Makoto)
“... V-Vâng” (Tomoe)

Tomoe hơi nói lắp, nhưng cô ấy đã đồng ý.

Được rồi.

Tôi tuyệt đối sẽ không để hắn chạy lấy nửa bước.

“Shiki” (Makoto)

“Vâng?!” (Shiki)

Sao trông anh sợ sệt thế hả?

“Anh được tùy ý sử dụng toàn bộ sức mạnh của mấy cái nhẫn. Nhưng đừng để bị kéo vào đó là được” (Makoto)

“ ‘Không bị kéo vào’ sao ạ? Hay ý ngài là ‘cố đừng kéo tôi vào trong’ ?” (Shiki)

“Nghĩa là chính xác như tôi vừa mới nói” (Makoto)

“R-Rõ!” (Shiki)

Tôi không nghĩ sẽ đến lượt cho anh ta thể hiện đâu.

Tôi sẽ đồ sát cái tên Omaru này. Hay là Samal ấy nhỉ?

Kệ đi, éo cần quan tâm.

Hắn chỉ là một cánh cổng với hình thù kì dị.

Vụ tôi là cậu bé chạy việc cho Nữ thần là một chuyện, nhưng hắn lại dám cả gan xúc phạm bố mẹ tôi.

Nhà ngươi chỉ được phép chết khi ta đã băm vằm ngươi ra thành từng mảnh, cả ngàn lần nữa mới thôi!
-----------END CHAP------------