Chương 196: Vùng Trời Vô Định.
Mắt hướng về những vì sao xa, tận sâu trong lòng Sari đang cảm thấy khó chịu vì không thể sắp xếp những suy nghĩ rối bời của mình.
Ngước nhìn bầu trời đầy sao, mắt cô tựa như đang trông về nơi vô định.
"Quy mô của nơi này là một, hai, ba, hoặc có lẽ là bốn … không, không phải thế"
Cô lẩm bẩm bằng một giọng nhỏ nhẹ.
Không ai có thể nghe thấy những lời đó, chúng cứ thế tan biến vào hư vô.
"Mặc dù những gì mình phải làm vẫn không đổi, mình không thể hành động được"
Đối với cô, hoàn cảnh này rất không bình thường.
Suy nghĩ và hành động.
Cô chưa từng do dự mỗi khi làm điều gì đó.
Từ bỏ vị trí mà mình đã có từ lâu, cô dễ dàng khắc ghi một cái ấn nô ɭệ lên cơ thể, và mọi hành động của Sari đều phải tuân theo nó.
Và đây là kết quả.
Bước tiếp theo trong kế hoạch, cô sẽ phải dấn sâu vào lãnh thổ của Raidou. Nhưng tại nơi này, nơi mà cô đã tự nguyện đi theo mệnh lệnh -tại Asora-, Sari vẫn chưa một lần liên lạc với Raidou.
Tình cảnh hiện tại đó là cô đã dành ra nhiều giờ đồng hồ chỉ để ngắm nhìn bầu trời, và nó sẽ còn tiếp tục kéo dài.
"Phải chăng Raidou chính là một vị Chúa tể cai quản thế giới khác?"
Sari quan sát bầu trời đêm và nghĩ như vậy.
Dù rất khác với cách nhìn nhận của bản thân Raidou, cách hiểu của Sari cũng không quá xa so với thực tế.
Cậu ta sở hữu một vùng không gian gọi là Asora.
Không gian đó đang ngày một lớn dần lên, và hiện nay, nó đã trở thành một vùng đất trù phú bao gồm đất, trời và biển. Gọi nó là một “thế giới” cũng không phải phóng đại đâu.
Nếu muốn đến Asora, mọi người nhất định phải có họ làm trung gian, còn bản thân bọn họ thì có thể thoải mái ra vào theo ý muốn.
Dưới góc nhìn của Sari, người chưa biết tí nào về sự tình, Raidou là vua của một thế giới song song, và cô là vị khách trong thế giới đó. Nếu không dùng đến những từ hoa mĩ, có thể coi Sari là một “kẻ xâm phạm”.
Thái độ bất tuân trước Nữ thần của Raidou giờ đây đã trở nên dễ hiểu hơn theo nhận định của cô.
Nhưng nếu là vậy, sự thật rằng “Raidou là một hân tộc” sẽ đi ngược lại với điều đó, Sari đã nghĩ như thế.
Hoặc cũng có khả năng hân tộc đang sinh sống trong những thế giới song song, và Asora nhận được sự bảo hộ của một tồn tại ngang hàng với Nữ thần.
Nhưng nếu đó là sự thật, tại sao cô không nhìn thấy một hân tộc nào ở cái nơi gọi là Asora này?
Vậy còn sự tồn tại liên quan đến Nữ thần thì thế nào?
Sau một thời gian kể từ khi đặt chân tới Asora, Sari luôn đau đầu bởi những suy nghĩ không có lời giải, và cô còn không thể làm gì cả.
“Dù sao thì, trở thành một người bạn của Raidou là ưu tiên hàng đầu. Nếu mình trở thành một người bạn thân thiết của anh ta ... Raidou có lẽ sẽ không thực hiện một việc “nhỏ nhoi” như chĩa nanh vuốt về phía quỷ tộc” (Sari)
Raidou “luôn” bị cảm xúc chi phối.
Đó là dự đoán của Sari.
Vì vậy, cô sẽ ở bên cạnh Raidou, và nếu Sari có thể thay đổi những thứ cảm xúc đó, cô sẽ có được sự đảm bảo vững chắc.
Từ trước đến giờ, cứ khi nào có cơ hội ra ngoài là cô lại quan sát Raidou một cách thầm lặng, thế nên cô mới đi đến kết luận đó và hành động như hiện giờ. Có thể nói Sari đã nắm bắt cậu ta khá tốt.
… Nhưng đó vẫn chưa phải một phân tích hoàn hảo.
Dưới góc nhìn của Sari, nó là kết quả rất đáng sợ.
Nếu khinh suất, Raidou có thể sẽ không quan tâm đến bức tranh toàn cảnh, cậu ta sẽ hủy diệt cả một quốc gia và mọi chủng tộc sống trong đó, mặc dù nguyên nhân cũng chỉ vì một người thân cận yêu cầu.
Nếu có ai căm ghét quỷ tộc đến tận xương tủy trở thành bạn thân hoặc người yêu của cậu ta, nhiều khả năng Raidou sẽ quay sang đối chọi với quỷ tộc.
Khi ấy, những thứ như: chính trị, thời cơ, kinh tế; chúng sẽ không còn giá trị nào nữa.
Nếu đến cả Raidou cũng trở thành kẻ thù, thêm vào đó là các anh hùng và Nữ thần, chắc chắn quỷ tộc sẽ diệt vong.
Sari dám chắc về chuyện đó.
Sau khi quan sát Asora, suy nghĩ của cô càng có cơ sở.
“Hoàn toàn là tự cung tự cấp. Ngay cả khi rất nhiều các chủng tộc mạnh mẽ đang sinh sống tại đây, họ vẫn tạo thành một đội quân làm việc cực kì hiệu quả. Rõ ràng họ cũng sở hữu những trang thiết bị kĩ thuật hơn hẳn chúng ta vài bậc liền. Khả năng dịch chuyển cho phép họ tấn công bất cứ nơi đâu họ muốn, tiến đánh mà không cần đến hành quân, ngoài ra họ còn có thể sử dụng nó để rút lui. Thêm vào đó, không thể không tính đến nguồn sức mạnh cá nhân bất thường mà các tùy tùng của Raidou sở hữu” (Sari)
Nếu cô phải chỉ ra một điểm yếu của họ, nó sẽ là dân số.
Asora thực tế không có nhiều cư dân cho lắm.
Đúng là rất kì lạ khi một vùng đất phì nhiêu thế này lại có quá ít dân.
Sari vẫn chưa thể hiểu được lí do.
Nhưng kể cả khi hân tộc là lực lượng mạnh nhất trong thế giới của cô, liệu họ có muốn tấn công những người này chỉ vì quân số áp đảo không? Khi mà những bất lợi đã quá rõ ràng?
Nếu cha cô, Quỷ Vương biết được những thông tin chính xác về Raidou và Asora, ông ta sẽ làm thế nào? Sari cố gắng tưởng tượng ra viễn cảnh đó.
“Cho dù có chút bất lợi, anh ta vẫn sẽ quyết định liên minh. Fufufu, nghe chẳng giống một cuộc họp giữa các thương đoàn chút nào, giống một cuộc hội đàm giữa các quốc gia thì hơn” (Sari)
Nhân tiện, nếu được làm Quỷ Vương, cô sẽ mong muốn được di cư đến Asora này.
Nhưng đó chỉ vì cô vẫn chưa thực sự ở một vị trí phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ chủng tộc, và Raidou là kiểu người hiếm có mà loài quỷ không thể ghét được.
Miễn sao Raidou chấp thuận, đề xuất đó là một phương án tốt, nó sẽ giảm thiểu số lượng thương vong xuống mức thấp nhất, và sẽ mang đến một tương lai sán lạn hơn.
Theo một nghĩa nào đó, đó là đề xuất cực kì lí tưởng nhằm bảo vệ tương lai của toàn bộ chủng tộc.
Nhưng...
“Không nghi ngờ gì, đa số sẽ lên tiếng phản đối cách làm đó, ngoài ra mình có thể sẽ bị ám sát. Mối thù với hân tộc … mong muốn của quỷ tộc. Nếu đó là điều loài quỷ tán thành, cha sẽ nhất quyết từ chối đề xuất đó, ngay cả khi đó là con đường dẫn đến sự diệt vong” (Sari)
Khuôn mặt Sari thể hiện sự buồn bã.
Mỗi khi nghĩ về cha mình, đôi lúc cô sẽ gặp phải suy nghĩ này; một vị Chúa tể tài giỏi là người như thế nào?
Tất nhiên sẽ có nhiều loại người khác nhau, nhưng Quỷ Vương Zef thuộc kiểu sẽ biến mọi mong ước của quỷ tộc trở thành hiện thực.
Để thực hiện điều đó, ông ta sẽ phải vứt bỏ đi những ý nguyện của bản thân mình.
Nghĩ theo cách đó, mỗi hành động của Zef đều đơn giản đến khó tin.
Trừng phạt hân tộc, đem lại sự thịnh vượng cho quỷ tộc.
Chỉ có vậy thôi.
Và hai thứ đó luôn song hành cùng nhau.
Chúng không thể bị lung lay..
Thật ra, Sari cũng nghĩ rằng đánh bại hân tộc là cách tốt nhất để quỷ tộc trả được mối thù từ lâu, nhưng hầu hết mọi quỷ nhân đều không nghĩ theo cách đó.
Họ muốn hân tộc phải đổ máu.
“Nếu Raidou chấp thuận mục tiêu trừng phạt hân tộc của quỷ tộc, có lẽ một hướng đi mới sẽ xuất hiện. Chỉ có điều trường hợp đó có quá ít cơ hội xảy ra” (Sari)
Đến phút cuối, cô vẫn chẳng thể nghĩ được cái gì ra hồn.
Ngay lúc đó…
“Sari, cô có đang rảnh không vậy?”
“!! Vâng ạ, xin ngài cứ nói, Waka-sama” (Sari)
Sari nghe thấy một giọng nói không thể lẫn vào đâu được.
Nhân tiện, chủ nhân của giọng nói là người vừa mở cánh cửa.
Vị chủ nhân suốt đời của Sari; người mà cô đã trói buộc linh hồn của mình.
Hôm nay, không có ai khác đi cùng cậu ta.
Raidou bước vào căn phòng mà không hay biết Sari đang lo lắng.
“Trông cô không được khỏe cho lắm. Cô có ổn không vậy?” (Raidou)
“Em không sao đâu ạ. Em chỉ hơi lạ lẫm vì chưa quen với môi trường xung quanh. Em xin lỗi vì đã làm ngài phải lo lắng. Ngài cần em làm gì sao?” (Sari)
“À, tôi cần Sari làm chút việc” (Makoto)
“Xin cứ nói. Ngài đã tiếp đón một đứa nô ɭệ như em quá niềm nở rồi, ngài không cần phải giữ ý đâu” (Sari)
Những lời đó đều là cảm nhận thực sự của Sari.
Là một nô ɭệ, cô đã nhận được sự đối xử tốt hơn nhiều so với những gì cô đã chuẩn bị đối mặt.
Họ vẫn chưa bắt cô làm việc gì, vậy nên hiện giờ Sari chẳng khác nào một vị khách.
Dù chỉ là tạm thời, cô vẫn không thể tin vào mắt mình.
“Ra vậy. Sáng mai, có một chủng tộc mà tôi muốn cô gặp gỡ. Sau khi chào hỏi họ, tôi muốn cô lắng nghe những yêu cầu của họ và những thứ họ muốn nói” (Makoto)
“Em sẽ làm, nhưng liệu ngài có muốn giao công việc đó cho một người như em?” (Sari)
Dù chỉ mới được giải thích sơ qua, rõ ràng đây không giống một công việc vặt rồi.
Vì thế Sari mới phải hỏi.
“Được mà. Chúng ta hiện đang thiếu nhân sự, và Shiki có nói cô biết rất nhiều thứ” (Makoto)
“… Vậy có nghĩa em sẽ trở nên có ích, đúng không ạ? Đã rõ. Em rất vui vì ngài tin tưởng đến mức giao việc cho làm” (Sari)
“Bởi vì cô không thể phản bội chúng tôi, phải không? Vì cái nghi thức đó ấy” (Makoto)
“Vâng. Em không hề có ý định phản bội ngài, và em cũng không được phép làm vậy. Nhưng ngài vẫn không hề nghi ngờ rằng có thể xuất hiện các lỗ hổng. Em thấy mình thật may mắn vì có được một vị chủ nhân có lối suy nghĩ thông thoáng đến thế” (Sari)
“…Lỗ hổng à. Tôi còn chưa nghĩ tí gì về chuyện đó. Mà cũng đâu cần nghĩ nhiều làm gì, đúng chứ?” (Makoto)
“Vậy sao ạ” (Sari)
“Ừ. Nếu Sari làm điều đó, cô sẽ trở thành kẻ thù của tôi, đúng không nào? Chắc cô có lí do của riêng mình nên mới làm việc theo lệnh tôi cho đến lúc chết, một thứ bất cẩn đến thế, Sari thông minh mà tôi biết sẽ không bao giờ thực hiện đâu” (Makoto)
“...”
“Tôi không giỏi nghĩ ngợi đâu. Phản bội sẽ trở thành kẻ thù, những ai đóng góp sẽ là đồng minh. Đó là quan điểm của tôi. Tôi muốn nghĩ đơn giản thôi” (Makoto)
Trong đầu Sari đang nghĩ những câu từ đó thật đáng sợ.
“Thế chẳng hạn, trông bên ngoài là phản bội nhưng thật ra là tốt cho Waka-sama thì sao?” (Sari)
“Nếu tôi biết là có ích, người đó tất nhiên sẽ là đồng minh, còn nếu ngược lại, đó sẽ là kẻ thù. Đơn giản thôi mà, đúng không?” (Makoto)
“…”
Raidou cứ thờ ơ thốt lên những lời lẽ vừa rồi.
Còn Sari thì cứng miệng luôn.
Cô sẽ thêm vào bộ nhớ của mình rằng cậu ta là người có cách nghĩ còn đáng sợ hơn nhiều dự đoán trước đó của cô.
“Hm. Chuyện gì thế?” (Makoto)
“Không đâu ạ. Em sẽ ghi nhớ lời của ngài” (Sari)
“…Tôi hiểu rồi. Còn bây giờ, về chủng tộc mà tôi muốn cô gặp gỡ” (Makoto)
“Vâng?” (Sari)
“Như cô thấy, hiện giờ có một tộc người muốn di cư đến đây, họ được gọi là Lorelei. Có vẻ trước kia họ từng trực thuộc quỷ tộc, nhưng vì luôn sống ở biển, thời gian đã biến họ thành một loài mới và nhiều thứ đã thay đổi. Cô đã bao giờ nghe về chuyện đó chưa?” (Makoto)
“… Lorelei ư ?!” (Sari)
"Tốt, chắc hẳn cô cũng đã biết họ rồi" (Makoto)
"Em nghe nói rằng rất lâu về trước, trong lãnh thổ của quỷ tộc xuất hiện một tộc người tên là Lorelei, họ đã trốn thoát ra biển và cứ thế biến mất" (Sari)
“Thế thì chắc là họ đấy. Dù sao thì ngoại hình của họ không khác với quỷ nhân là mấy. Có vẻ họ vốn đang định cư ở một vùng biển khá lạnh lẽo, nhưng vì phe ta có một mối liên hệ nho nhỏ, mọi người đang quyết định xem họ có được phép di cư đến đây hay không” (Makoto)
“Di cư ?!” (Sari)
“Thành ra sắp tới sẽ có một buổi phỏng vấn. Nhưng chúng ta hiện đang rất cần một người biết sắp xếp thông tin về các chủng tộc và lắng nghe trước yêu cầu của họ. Tôi sẽ giao cho cô nhiệm vụ này” (Makoto)
"... Nơi này cũng cho phép các loài khác đến định cư sao?" (Sari)
“Đúng, nhưng cũng tùy lúc thôi. Hình như lần này là những chủng tộc sống ở biển” (Makoto)
“Hình như? Chẳng phải Waka-sama mới là người ra lệnh sao ạ?” (Sari)
“Ah, thế à? Nói gì thì nói, Asora quá rộng lớn. Ngay cả khi mọi thứ đều làm theo lệnh của tôi, sẽ không có đủ thời gian. Theo cảm nhận của riêng tôi, những người muốn di cư đến đây đều có thể tham gia cuộc phỏng vấn, bằng cách nào cũng được hết. Nhưng thực tế thì lại khác, công việc đang chồng chất công việc, mọi thứ không thể diễn biến suôn sẻ đến thế được” (Makoto)
“… Vậy sao ạ” (Sari)
“Thật ra, Sari, cô có thể xây cho mình một ngôi nhà ở bất cứ đâu. Nếu cô muốn, sau khi chúng ta quyết định xong chuyện di cư của tộc Lorelei, cô có thể đến ở cùng họ. Dù sao thì trước kia mọi người cũng đều thuộc một chủng tộc mà” (Makoto)
Raidou không ngừng nói năng một cách vô tư.
Nhưng cậu ta là vua của Asora này.
“R-ra vậy … Uhm! Về cuộc điều tra, em sẽ làm hết sức mình. Liệu em có thể bắt đầu ngay ngày mai được không ạ?” (Sari)
“Được chứ, nhờ cô đấy. Tôi sẽ điều thêm một Orc và một Gorgon đến phụ giúp cô, vì vậy không cần phải cảm thấy áp lực quá đâu” (Makoto)
(… Liệu đó có phải là để giám sát mình không? Hay đây chỉ là một hành động xuất phát từ sự chân thành? Chắc hẳn một người khác đã đề xuất kế hoạch này, cũng có khả năng lắm chứ, thật khó để phân định rõ ràng) (Sari)
“Sari?” (Makoto)
“Ah, xin lỗi ngài! Em rất biết ơn vì lòng tốt của ngài dành cho mình, Waka-sama”(Sari)
“Thế thì, chúc ngủ ngon” (Makoto)
“Chúc ngủ ngon” (Sari)
Sari vẫn chưa biết tên thật của Raidou.
Không ai nói cho cô biết.
Chỉ trừ Raidou, hoàn cảnh hiện tại đó là không một ai tin tưởng cô cả.
Cô vẫn chưa nhận ra thực tế đó, nhưng đúng là Sari có cảm giác mình đang bị thử thách.
Dù đã sẵn sàng hay chưa, Sari nghĩ kể từ bây giờ, đây sẽ là khoảng thời gian quan trọng trong cuộc đời cô.
◇◆◇◆◇◆◇◆
“À, Shiki. Về cuộc điều tra sơ bộ, tôi đã giao nó lại cho Sari đúng theo gợi ý của anh” (Makoto)
“Cảm ơn, Waka-sama. Nếu chúng ta không bắt những người như vậy làm việc, đó sẽ là một hình tượng xấu. Ngài làm tốt lắm“ (Shiki)
“Dù sao thì trước giờ tôi cũng có phần ngại ngần vì đó là một cô gái. Nhưng vì anh đã khuyên nhủ tôi, cơ hội đã rộng mở. Người phải cảm ơn là tôi mới đúng” (Makoto)
"Tôi rất biết ơn những lời đó của ngài" (Shiki)
“Mà nhân tiện, thế kia là thế nào?” (Makoto)
Sau khi đến chỗ Sari để giao cho cô ấy nhiệm vụ điều tra về tộc Lorelei, tôi liền đến gặp Shiki, trước mặt bọn tôi là Ema và các Al-Elemera.
Có điều đám Al-Elemera không bay tán loạn như trước nữa, họ đang nằm la liệt dưới đất.
Đúng là một cảnh tượng hiếm có khó tìm.
Theo phản xạ, tôi bèn quay sang nhờ Shiki giải thích tình hình.
“Ah, như ngài thấy đấy. Các Al-Elemera, nói thế nào nhỉ, cũng có phần giống Waka-sama ấy” (Shiki)
“Ehm…” (Makoto)
Tôi vẫn chưa hiểu Shiki nói thế là có ý gì.
"Trong lúc đang bận tìm kiếm một nơi sinh sống, họ đã lùng sục khắp khu rừng, và ngay ngày thứ nhất, họ sa vào đúng cái hang sói” (Shiki)
“… Uwaaa” (Makoto)
Vậy là họ bỗng dưng lao vào chỗ đó hử.
Cái đám người này thật nhọ quá đi.
Ah, về điểm này thì họ cũng giống tôi.
“Bọn họ đã bị phân tán đi khắp nơi, và giờ thành ra thế này đây. Không phải ai cũng có đủ can đảm để vượt qua vận xấu của bản thân giống Waka-sama đâu. Đám người đó vẫn còn bình thường chán” (Shiki)
“Khi nhìn kĩ, tôi thấy họ đang quỳ gối kìa. Ah, lúc trước Ema cũng có nói rồi. Ra vậy … nhà vua và những cá nhân mang chức vụ quan trọng đều đang quỳ gối à” (Makoto)
“Không ạ, cả bộ tộc đều như thế cả” (Shiki)
“… Mấy anh bạn sói đã tóm được kha khá đấy chứ nhỉ“ (Makoto)
Số lượng của họ giờ còn ít hơn cả lần trước.
Chống lại lũ sói, bọn họ không có cơ may chiến thắng đâu.
"Hồn bay phách lạc, cuối cùng họ lại phải quay về đây" (Shiki)
Loài sói của Asora mạnh đến mức điên rồ.
À không, nhìn chung thì loài nào ở Asora cũng đều rất mạnh mẽ. Đặc biệt là lũ quái thú ăn thịt.
Hiện giờ, lũ sói thuộc phân lớp mạnh nhất.
Nếu phải đánh một trận nghiêm túc với chúng, đến cả các Orc và Thằn lằn sương cũng sẽ gặp nguy hiểm ấy chứ.
Bọn chúng toàn là chuyên gia ở khoản tấn công trong rừng và theo nhóm.
… Lần đầu tiên chạm trán với bọn chúng, may mà tôi có đủ sức phòng thủ.
Ngoài ra, tôi cũng thấy quá nhẹ nhõm khi bản thân có thể nói chuyện với lũ sói.
Vì nhiều lí do khác nhau, tôi là người duy nhất có khả năng làm vậy.
Mà loài sói cũng thông minh lắm chứ, ngay cả khi không nói được, chúng vẫn có thể giao tiếp thông qua cử chỉ.
Chúng đưa ra lời cảnh cáo một cách rõ ràng.
Nhưng vấn đề ở đây là liệu phe kia có muốn tuân theo hay không.
Theo tôi thấy, đám Al-Elemera tất nhiên đã bỏ ngoài tai lời cảnh cáo đó.
"... Chẳng biết Ema có thể tha thứ cho bọn họ thêm lần nữa không đây" (Makoto)
“Thậm chí nếu cô ấy có đồng ý, đám Al-Elemera từ giờ chắc sẽ không dám tỏ thái độ với Ema nữa đâu” (Shiki)
“Nhắc mới nhớ, họ không phải Al-Efemera đâu Shiki à” (Makoto)
"Thứ lỗi cho tôi, nhớ được tên của mấy loài côn trùng có cánh thật sự không dễ chút nào” (Shiki)
Anh ta dễ dàng thừa nhận điều đó luôn.
Thậm chí anh ta còn không cố chuyển chủ đề.
"Dù sao thì sự hiện diện của họ vẫn quá mờ nhạt, bất chấp thực tế rằng họ là một đám bát nháo" (Makoto)
"Ngài nói chí phải" (Shiki)
“À, nhân tiện, anh đã nghe tí nào về câu chuyện họ kể về khu rừng họ từng sống không?” (Makoto)
"Nếu tôi nhớ không nhầm, nơi đó đã bị hủy hoại bởi một đám mây màu tím" (Shiki)
“Thế anh có biết chi tiết không?” (Makoto)
"Vâng. Nơi đó đã xảy ra một thảm họa lớn, nhưng hiện tượng này lại diễn ra khá thường xuyên trong vùng đất hoang. Những đám mây tím cực kì dày đặc, chúng là nguyên nhân gây ra một loạt các trận mưa lớn, nhấn chìm cả vùng đất trong độc tố” (Shiki)
Một đám mây độc tố.
Nghe có vẻ nguy hiểm đấy.
May mà tôi chưa một lần nào đụng độ với nó hồi còn lang thang trong vùng đất hoang.
“Cực kì dày đặc”, vậy ý Shiki muốn nói là nó gần giống một đám mây ngưng tụ lâu ngày ư?
Nếu đã chuyển hết sang sắc tím … rất có thể nó sở hữu mật độ khá lớn.
"Thế thì không tốt chút nào" (Makoto)
“Cách duy nhất để sống sót là kiếm cho mình một nơi trú ẩn, những chỗ kiểu như mấy căn cứ nằm ở một vị trí cố định sẽ bị quét sạch. Có điều... ”(Shiki)
Shiki, người đang giải thích giữa chừng, bỗng tỏ vẻ do dự đôi chút trước khi tiếp tục nói.
“Có điều...?” (Makoto)
Tôi giục anh ta nói tiếp.
“Tomoe đã nói với tôi thế này, đám mây tím đó không chỉ là một hiện tượng thời tiết đâu; nó thật ra là một sinh vật sống” (Shiki)
“Sinh vật sống ư? Một đám mây? ”(Makoto)
Khó tin quá nhỉ.
“Cô ấy nói chúng tồn tại dưới dạng những đốm khí nhỏ liên kết thành một cụm. Thông thường, mức độ nguy hiểm của chúng không đáng kể, nhưng nếu cả tá thứ giống vậy tụ tập lại một chỗ, chỉ trong chớp mắt là chúng đã biến thành đại họa rồi. Quả là một người sống lâu năm có khác, Tomoe-dono biết rất nhiều thứ” (Shiki)
“Một dạng sinh vật sống ở thể khí à. Đúng như tôi nghĩ, vụ này thật chẳng khả quan chút nào” (Makoto)
"Nhưng đã là sinh vật sống thì chắc chắn cũng phải có sinh mệnh, nói cách khác, tôi nghĩ chúng ta có thể tìm cách gϊếŧ hoặc phân tán bọn chúng" (Shiki)
"Hiểu rồi. Dĩ nhiên là nếu mất đi sự sống, nó sẽ tự động dừng lại” (Makoto)
“Nhưng vấn đề ở chỗ chúng là những cá thể sống thường hoạt động theo nhóm, vậy nên nếu mỗi con đều chỉ bé bằng hạt gạo, việc tiêu diệt chúng cũng không thực tế cho lắm. Dù sao thì chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến Asora, thành ra tôi chưa muốn tìm hiểu quá kĩ càng về nó” (Shiki)
“Tôi thì lại muốn được chứng kiến nó ít nhất một lần. Còn anh thì sao, Shiki?” (Makoto)
“Thật ra … tôi cũng có chút hứng thú. Nhưng hiện tại vẫn còn cả núi việc để làm, tôi không thể đi đâu được nữa” (Shiki)
“Hm… nếu thế thì cứ bảo Tomoe hoặc Mio đến đó lấy mẫu vật về là xong, được không?” (Makoto)
“Có vẻ hai người họ cũng đều đang bận rồi ... hay là ta hỏi Nhân dực tộc thử xem? Chắc họ chưa từng nghe đến nó bao giờ, nhưng nhiều khả năng họ sẽ mang về những thông tin mới mẻ” (Shiki)
“Đúng là Shiki có khác. Được, chúng ta sẽ thử hỏi họ luôn!” (Makoto)
Nếu nó mang những đặc điểm thú vị, có thể tôi sẽ xem xét việc thêm nó vào các bài giảng ở học viện.
Nhưng trong trường hợp quá khó ứng dụng, nó sẽ trở nên độc hại mất thôi, vì vậy tôi sẽ cố gắng kiềm chế để khỏi phải dùng đến nó.
Mặc dù vẫn còn kha khá thời gian trước lúc khởi hành đến Limia, tôi vẫn muốn làm xong những gì cần làm ở Asora và Học viện.
"Nhưng theo tôi, ngài không thể đưa nó vào bài giảng dành cho các học viên đâu" (Shiki)
“… Đúng là Shiki có khác. Mà khoan đã, anh học được cái khả năng đọc tâm trí người khác từ bao giờ thế?!” (Makoto)
“Dự đoán suy nghĩ của chủ nhân mình là một trong những kĩ năng cơ bản của người quản gia; Morris-dono đã nói như vậy đấy, tôi đang thử học hỏi ông ấy” (Shiki)
Làm gì có chuyện “thử” ở đây hả?
Bình thường kiếm đâu ra được một người làm được như vậy chứ!
“Anh vẫn luôn là một người tâm huyết, Shiki” (Makoto)
"Ngài quá khen rồi" (Shiki)
‘Có lẽ mình nên đùn đẩy tất cả các lớp học ở Học viện lại cho Shiki’, suy nghĩ này vừa mới thoáng qua trong tâm trí tôi.
----------END CHAP----------
Tuần này 2 chap thôi nhé... :v