Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 204: Học Viện Viết Lại Trang Sử Mới.




Chương 195: Học Viện Viết Lại Trang Sử Mới.

Quá huyên náo.

Mà quá máu lửa thì chính xác hơn.

Học viện, nơi tôi đã vắng mặt một thời gian, giờ đang toát lên một bầu không khí lạ lùng.

Trên đoạn đường lát đá kéo dài từ cổng chính tới dãy phòng học thứ nhất, cảm giác như kiểu đám người giàu đang theo học tại Học viện này ấy.

Về cơ bản, các trang thiết bị ngoài trời chuyên dụng cho lớp huấn luyện kĩ năng thực hành và phần sân đất nằm ở phía xa, nơi tọa lạc khu kí túc xá. Vậy nên nhìn chung, chỗ này không ồn ào cho lắm.

Tuy nhiên, ngay bây giờ, tôi có thể cảm thấy chút bầu không khí của việc chiến đấu, thậm chí còn có tiếng hét đầy hưng phấn vang đến tận đây, mặc dù nó hơi bé.

Phải chăng đây là ảnh hưởng từ sự cố dị thể?

Phần lớn những bài giảng tôi sắp xếp cho Jin và các học viên chủ yếu là về việc tái thiết của những quận huyện bên ngoài. Thành ra tôi cũng không hay đến Học viện, vì vậy tôi không biết tí gì về tình hình lúc này.
Tôi đã bảo Shiki đến Học viện vài lần, nhưng không báo cáo nào đề cập đến cái bầu không khí như bây giờ.

Hmm, có thể mọi thứ đã trở nên ồn ào hơn, nhưng nếu các học viên có thêm động lực làm việc, sẽ không xảy ra vấn đề.

Tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với phòng hành chính để thu xếp nốt thủ tục cho lớp học của mình. Sau đó, tôi sẽ đi gặp Jin và những người khác, thế thôi, kế hoạch hôm nay của tôi hết rồi.

Không, mai tôi sẽ có tiết đứng lớp, ngay cả khi không gặp được họ bây giờ, tôi vẫn không cần lo nghĩ nhiều.

Chắc tôi chỉ nên đến phòng hành chính thôi nhỉ.

Tôi càng nán lại lâu, khả năng Hiệu Trưởng cho gọi tôi sẽ càng tăng lên.

"Cảm ơn vì đã vất vả ~"

“!!”

Dãy nhà thứ nhất ở đây là nơi khách khứa, người giám hộ, và các nhà thầu hay lui tới.

Các học viên không hay đến chỗ đó, nhưng khu nhà này luôn sạch sẽ, và công đoạn dọn dẹp nó cũng rất nhanh chóng.
Trong Học viện này, ở những dãy phòng học đông đảo học viên, chúng trông khá cao cấp, hơn hẳn những nơi khác luôn ấy.

Tòa nhà thứ nhất có thể được coi là nơi tiếp khách của Học viện Rotsgard.

Vì đã từng đến đây khá thường xuyên, tôi đi thẳng lên phòng hành chính.

Ngay tức khắc, tất cả mọi người trong căn phòng đó đều nhìn về phía tôi.

C-Có chuyện gì vậy?

“Uhm, tôi là giáo viên tạm thời Raidou. Tôi đến đây để trình bày nội dung lớp học của mình và cũng là để thay đổi một phần trong đó.Tôi muốn làm cho xong mấy thủ tục…” (Makoto)

“Cuối cùng, cuối cùng thì thầy cũng trở lại rồi, Raidou-sensei!”

“Eh?”

“Tôi đã cố liên lạc với người trợ lí Shiki-san của thầy với mong muốn gọi thầy tới đây, nhưng lần nào tôi cũng bị từ chối. Anh ta bảo tôi thầy đang có việc ở những thị trấn khác. Tôi thấy bồn chồn lắm đó!”
Ngoài cái người vừa chạy đến chỗ tôi nói chuyện ra, trong căn phòng này, còn có vài người cũng đang định tiếp cận tôi.

Những đôi mắt, nụ cười biểu thị sự nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi sự căng thẳng, thậm chí có vài người còn đang khóc nức nở nữa cơ; trước mắt tôi xuất hiện rất nhiều biểu cảm.

Tôi chỉ còn cách gật đầu với người vừa nói rằng tất cả bọn họ đều phải đối đầu với nhiều rắc rối.

“Tôi xin lỗi vì đã vắng mặt trong suốt một thời gian dài. Như mọi người đã biết, vì được Đế quốc Gritonia triệu tập, khi tôi khởi hành, đã xuất hiện một vấn đề mới, một thứ có thể sẽ trở nên đáng quan tâm trong tương lai… Uhm, tôi nghĩ tốt nhất là mình nên đi sớm được ngày nào, hay ngày ấy. Mà chẳng phải tôi đã để lại giấy báo rằng mình sẽ tạm thời vắng mặt sao?” (Makoto)
Dù sao thì tôi cũng đã yêu cầu Shiki làm thế rồi.

“Đúng là chúng tôi đã nhận được nó. À, đây…”

Người đó đưa cho tôi một cái phong bì màu nâu.

Trông khá to và dày.

Khi nhận lấy nó, tôi đã nhìn sơ qua vài nội dung, có vẻ chỗ này toàn là tài liệu.

Nhưng nếu họ đưa cho tôi theo kiểu dồn hàng thế này, tôi không nghĩ đây là việc khẩn cấp.

Tôi sẽ chậm rãi lướt qua những nội dung được viết trong đây.

"Nghe tôi nói này, hết thảy mọi thứ nằm trong đó đều là tài liệu cần phải được duyệt qua một cách khẩn cấp"



Đùa nhau đấy à?

…Cả chỗ này ư?

"Và còn…"

Ngay sau đó, tôi lại “được” đưa cho một cái phong bì giống hệt cái vừa nãy, chỉ khác ở chỗ nó dày cộp luôn.

Hết cái này đến cái khác.

Cuối cùng là có 6 cái như thế lận.

“Ngoài chỗ này ra thì vẫn còn rất nhiều tài liệu liên quan đến các vấn đề nội bộ trong Học viện, chúng hiện đã được đem tới căn phòng cạnh nơi làm việc của giáo viên thời vụ. Họ bảo chúng tôi rằng không thể rà soát những tài liệu đó chừng nào Raidou-sensei còn chưa xem qua. Thế nên tôi mới nhờ Shiki-san nói lại với thầy”
“… Nhưng vì lí do gì mà chúng lại được mang đến phòng bên cạnh vậy? Chẳng phải từ trước đến nay họ luôn đặt chúng lên cái bàn trong văn phòng sao?” (Makoto)

"…Về việc đó …"

“Vâng?” (Makoto)

"Bởi vì chúng không thể đút vừa vào đó nữa đâu"

“Hả?” (Makoto)

“Hiện tại, những giáo viên khác cũng đang sử dụng văn phòng, vậy nên đống tài liệu đã lấp đầy khoảng một phần ba diện tích. Hơn nữa, chúng ta cũng đang thiếu hụt nhân sự, mặc dù không phải mọi thứ đều liên quan đến các vấn đề khác nhau, vẫn sẽ rất khó để phía chúng tôi phân loại hết. Chúng tôi đã cố hết sức mà mới chỉ làm xong việc sắp xếp chúng theo ngày tháng thôi đấy”

Mắt tôi như đang muốn la lên: “Tôi còn rất nhiều việc khác phải làm mà”.

“Nơi này đã phải tiếp nhận vô số các yêu cầu, cùng với đó là thông tâm thuật, không chỉ từ ban quản lí các vấn đề bên ngoài của Học viện, mà là còn từ những thị trấn, quốc gia khác. Một phần công việc bàn giấy là trách nhiệm của Raidou-sensei, trong phòng hành chính lúc này đây”
Chắc cô đang đùa đúng không?

“…”

Tôi không thể nói thêm câu nào nữa.

Tôi chỉ biết nuốt “ực” một cái.

“Những vấn đề tạm thời liên quan đến việc tái thiết cũng vẫn còn rất nhiều, và chúng ta thì đang quá bận rộn. Chắc thầy đã hiểu được cơ bản tình huống này rồi, nhưng đây là một trong những khoảng thời gian tồi tệ của ban hành chính. Nhưng cuối cùng thầy đã quay về. Việc sắp xếp đống tài liệu và xử lí chúng, kể từ hôm nay, mong thầy sẽ dần giải quyết hết ở nhà”

“… V-vâng” (Makoto)

"Về chuyện thủ tục chuẩn bị cho lớp học, tôi sẽ lắng nghe nội dung cụ thể"

“Gia tăng số lượng học viên, và …” (Makoto)

“!!”

Sao phản ứng của cô tự nhiên lại dữ dội thế?

“Giới hạn cho các lớp tôi sẽ giảng dạy —” (Makoto)

“Không được”

“Eh? Uhm, cô có thể giảm số lượng các lớp học, phải chứ?”(Makoto)
“Không được”

“Tôi chỉ cần đề nghị cấp trên tăng số học viên trong lớp và duyệt qua đống đơn xin học, đúng không? Thế sẽ làm nó đỡ bị đình trệ” (Makoto)

“Đúng, không phải là không thể. Thực ra, tôi đã nhận được một ngoại lệ đặc biệt, nó cho phép tôi gửi thêm học viên vào lớp của thầy. Tôi cần thầy thiết lập một giới hạn mới vào khoảng 80 người”

T-Tám mươi ư?

Cô điên à?

Ngay cả là ở Nhật Bản, một lớp học nhiều lắm cũng chỉ đạt phân nửa con số đó là cùng.

Tôi còn chả có lấy một cái chứng chỉ nào, sao tôi đủ khả năng dạy từng ấy người chứ?

Vì là lớp thực nghiệm, nó tiềm ẩn nguy cơ rủi ro rất cao. Thứ quan trọng nhất là nó phải bị giới hạn xuống một con số mà tôi và Shiki có thể quản lí.

“… Xin cô đừng nói mấy thứ phi lí như vậy. Mặc dù tôi đã nói gia tăng, nó cũng sẽ chỉ nằm trong khoảng gấp đôi con số hiện tại thôi. Tôi đang nghĩ sẽ thêm vào 4-5 học viên” (Makoto)
Họ toàn nói mấy câu kiểu: “Không được đâu”, “Ít quá”, “Sẽ có đổ máu đấy”, “Thật thiếu trách nhiệm quá”.

“Thế chẳng khác gì ném sỏi vào hồ nước đâu, Sensei à”

“Dù cô có nói vậy đi nữa, đó là giới hạn của tôi rồi. Dù sao thì tôi cũng không muốn biến thành một giáo viên đẩy học trò của mình vào chỗ chết. Quan trọng hơn, vì lí do gì mà cô lại không thể giảm số lượng lớp học?” (Makoto)

Shiki có nói cho dù họ có phải mất mạng, chúng tôi vẫn sẽ tìm ra cách lo liệu mọi vấn đề còn tồn đọng.

… “Cho dù họ có phải chết, chúng ta vẫn sẽ tìm ra cách” hử? Cách nào cơ?

"Nếu tôi phải dùng một từ để diễn tả, đó sẽ là sự chấp thuận của Học viện"

"Chấp thuận sao?" (Makoto)

“Học viên, giáo viên, ngoài ra còn tất cả những yếu tố khác liên quan đến việc quản lí, bọn họ đều nhất quyết nói rằng Raidou-sensei có thể khiến Học viện bận rộn hơn, nhưng họ lại không muốn thầy giảm lượng công việc xuống. Ngay cả khi tình hình bây giờ là ai ai cũng đấu đá nhau để tranh giành quyền lực, bọn họ vẫn cùng nhau tán thành điểm này. Theo nhận định của chúng tôi dựa vào đống tài liệu đó, các học viên đang tỏ vẻ thích thú với cách giảng dạy của người giáo viên. Vì vậy, thầy mà đi ngược lại với điều đó sẽ rất chi là rắc rối luôn”
“Kể cả khi cô có nói đến sự rắc rối...” (Makoto)

Tôi không quan tâm đến mấy cái tình hình đó.

Từ lúc đầu, tôi đâu có định tham gia với tư cách là giáo viên nhiều hơn 1 lần mỗi tuần.

Thật ra, tôi đến đây để giảm nó xuống còn 2 lần một tháng nữa cơ.

“Nếu thầy nhất quyết muốn giảm số lượng lớp học chỉ vì hoàn cảnh cá nhân …”

“Vâng?” (Makoto)

"Xin hãy hỏi cái đó khi tôi không phải người điều hành nơi này"

“… Ehm…” (Makoto)

“Số nhân viên đã tán thành với nó từ trước, họ chắc chắn sẽ bị sa thải. Tìm được nhân viên thay thế khó lắm đấy, thầy biết chứ?”

Đ-Đó đâu phải việc của tôi.

"Ý cô là tôi nên ra chỉ thị cho một người đã chuẩn bị tinh thần để bị sa thải, làm công việc đó ư?" (Makoto)

Nghe cũng được đấy chứ.

“Chúng tôi hiểu Raidou-sensei không làm điều này vì thầy muốn làm. Nhưng … ít nhất thầy có thể tiếp tục duy trì tình hình hiện tại không, làm ơn?"
Đôi mắt của người phụ trách bỗng dưng trở nên nức nở.

Đừng có khóc lóc mà!

"Duy trì à" (Makoto)

“Gia tăng số lượng học viên là điều đáng mừng, nhưng cũng có nhiều loại yêu cầu bất hợp lí mà chúng tôi không thể chấp nhận. Nếu được, liệu tôi có thể đề nghị thầy làm giáo viên thời vụ một lần một tuần không?”

“Tôi sẽ … quay về thương đoàn và dành thời gian suy nghĩ thêm. Xin mọi người hãy tiếp tục xử lí những lá đơn nhập học. À, phải rồi. Cô có biết các học viên của tôi, Jin, Amelia và mấy đứa khác đang ở đâu không?” (Makoto)

Tôi cũng không mong đợi gì nhiều khi hỏi câu đó.

Tôi đã tưởng tượng ra trong đầu một nơi có thể họ sẽ đến rồi, ví dụ như phần sân tập ngoài trời để tự học chẳng hạn.

"Mấy đứa nó đang ở căng tin"

"Không sao đâu. Tôi sẽ chạy xung quanh tìm kiếm và … căng tin ư?”(Makoto)
Một câu trả lời bất ngờ.

Sao người này lại biết được?

“Đúng thế. Gần đây, vào giờ này, rất nhiều thứ đang diễn ra tại căng tin”

"Nhiều thứ sao?" (Makoto)

“Nhiều lắm”

“… Vậy tôi sẽ đi xem thử. Cảm ơn cô” (Makoto)

Căng tin à.

Điều này có nghĩa họ đã chuyển bữa trưa sang một lúc khác.

Tôi đã nhét đống tài liệu vào một cái cặp, việc đi đứng có hơi khó khăn.

Mà tôi đã biết rõ họ đang ở chỗ nào rồi, tôi sẽ đi thẳng đến căng tin luôn.

Những ánh nhìn của mấy cô cậu học viên hay nhìn về phía tôi vẫn đang sôi nổi đến kì lạ.

Mùi hương của thức ăn tỏa ra từ căng tin ngày một đậm hơn, nhưng ánh nhìn của họ thì vẫn không thay đổi chút nào.

“Nhắc mới nhớ, thậm chí nếu đã qua bữa trưa, căng tin vẫn sẽ phục vụ một suất đồ ăn tự chọn. Có lẽ mình nên dùng cái gì đấy để lót dạ trước khi quay về” (Makoto)
Khi đang nghĩ vẩn vơ, tôi bước vào căng tin.

Jin và những người khác … kia rồi.

Tại một cái bàn dài trong căng tin, họ đang ăn trưa và ngồi đối diện nhau.

… Xung quanh còn có treo tranh để ngắm.

Tại sao lại cần đến triển lãm tranh khi người ta đang bận ăn uống?

Những cái nhìn của sự đố kị và khát máu không ngừng hướng đến họ.

Có lẽ đây là lí do không nhiều con mắt chĩa về phía tôi.

Tôi thấy nhẹ lòng hơn chút rồi.

“Sơ hở kìa, Jin !!”

“Làm gì có” (Jin)

* Baki *
chapter content


Không thèm ngoảnh mặt lại, Jin tung một cú đấm ra đằng sau, trúng mặt tên du côn đang định tấn công cậu ta. Nắm đấm lún sâu vào mặt tên đó và làm cậu ta văng về phía đám đông.

"Tóm được mi rồi!"

“Cậu làm thế thì có ích gì chứ? Thật là phiền phức” (Amelia)

Amelia né con dao vừa phi đến mình và đâm một nhát vào cánh tay đang cầm cái dĩa.

Bỗng dưng, một tiếng hét lớn vang vọng.

Cái cảnh tượng này là thế nào đây?

“Sif-senpai, xin chị hãy hẹn hò với—”

* Bon! *

Mặc dù tương đối nhỏ, tôi vẫn nghe thấy âm thanh của một vụ nổ vừa dội lại. Một lời tỏ tình lãng mạn, thứ có thể làm cái bầu không khí này dịu xuống, đã bị bắn hạ ngay tức khắc.

Mái tóc của cái cậu vừa mới ngỏ lời dựng đứng hết cả lên, cậu ta không thể nói thêm câu nào nữa.

Theo tôi nghĩ, cậu ta cũng có gan lắm chứ bộ.
“…”

Sif vẫn im lặng.

T-Thật tàn nhẫn.

Điều đó càng làm cái bầu không khí này trở nên khó tiếp cận hơn trước.

Chắc hẳn ai đó đã treo thưởng Jin và những người khác đây mà.

Trong cái Học viện này, những yêu cầu vô lí của các quý tộc, thương nhân có nhiều quyền lực rất hay được chấp thuận, khả năng đó không phải là hiếm.

Thực ra, lễ hội trường cũng đã bắt tôi nếm trải nhiều thứ cay đắng.

Vô số trường hợp can thiệp, vi phạm, hơn nữa còn có cả quấy rối liên quan đến tôi; thậm chí ngay cả khi người đó đã chết, hình phạt cho bọn họ vẫn quá đỗi nhẹ nhàng.

Nơi này đáng sợ thật.

Lũ thương nhân và quý tộc giàu có đặc biệt giỏi ở khoản giả nai, và trên hết, điều làm họ trở nên tồi tệ chính là sự gian dối.

Khi tới Limia, nhiều khả năng tôi sẽ lại phải gặp gỡ những người liên quan đến Ilumgand, điều này khiến tôi rất chán nản.
Có thể với mọi người thì đó là đất nước Hibiki-senpai sinh sống, nhưng với tôi mà nói, nơi đó là một đối tượng cần phải tránh xa.

“Sensei !!”

“? !!”

Khi tôi đến gần hơn để kiểm tra tình hình, phía chỗ ngồi của Jin bỗng lên tiếng gọi tôi.

Đi kèm với đó là đám đông bắt đầu trở nên ồn ào.

“Tôi mới chỉ vắng mặt một thời gian mà Học viện đã trở nên nguy hiểm quá đấy, Jin” (Makoto)

“Có phải thầy vừa chứng kiến sự việc vừa rồi không?” (Jin)

“Có chứ. Mấy đứa đang bị người ta treo thưởng hay sao thế hả?” (Makoto)

Tôi vẫn dùng cách nói như khi giao tiếp bằng văn bản với các học viên của mình, không khác gì luôn.

Bởi vì cứ hễ tôi mở miệng nói là người ta lại nghĩ rằng nó quá trang trọng hoặc là quá kì quặc.

Khi tôi dùng chữ viết để giao tiếp, ấn tượng cũng không khác là bao, nó điềm đạm và không bị đảo lộn. Vì vậy tôi đang dùng nó theo cách riêng của mình.
"Không phải thế đâu. Quan trọng hơn, hình như thầy đang tiếp tục làm công việc xử lí đơn nhập học cho học viên mới” (Jin)

Sao cậu ta lại biết được?

Phải chăng thông tin trong ngôi trường này đang lan truyền với tốc độ ánh sáng ư?

Trong khi tôi chào hỏi những học viên khác, Jin đang thao thao bất tuyệt về mấy việc tôi đã làm tại phòng hành chính một vài phút trước.

“… Trò biết nhanh quá đấy. Shiki đã nói cho trò sao?” (Makoto)

“Không ạ, những thông tin đó đều đến từ một nguồn đáng tin cậy trong phòng hành chính. Dù sao thì đó cũng là nguyên nhân biến mọi thứ thành ra thế này đây” (Jin)

“Ý trò “thế này” tức là sự huyên náo kì lạ diễn ra khắp Học viên à?” (Makoto)

Nhưng theo cảm nhận của tôi, trình tự xảy ra của các sự kiện có hơi bất thường.

“Tình trạng này đã có từ sau cái sự cố lần trước rồi. Các học viên bắt đầu mong muốn được trở nên mạnh mẽ hơn, họ tỏ ra rất tích cực trong những lớp thực hành và các trận đấu tập. Lượng giáo viên tạm thời cũng theo đó mà tăng lên, hệ thống tự học của học viên đã được nhà trường cải tổ. Không khí tại Rotsgard đã thay đổi rất nhiều” (Jin)
“Hể~” (Makoto)

Ooops...

Phải tỏ ra nghiêm nghị hơn, nghiêm nghị hơn.

Để làm sao vẻ mặt của mình trở nên thật cứng nhắc vào.

“Do đó, đã xuất hiện một phe luôn bị người khác săn lùng. Tương tự lúc nãy, trong quá khứ, bọn em cũng đã từng có những lần bị họ bao vây kiểu này, nhưng…” (Jin)

Nói vậy, Jin nhìn sang mấy bức tranh.

Tôi phải nói rằng mình rất ngạc nhiên khi mấy đứa có thể ăn uống như thường tại đây đấy.

Nếu là tôi, tôi thà nhịn một bữa chứ chả dại gì mà lại đi chen chân vào cái bầu không khí ngột ngạt như ở đây.

“Mấy tên kia chắc cũng đã nghe về việc gia tăng số lượng học viên trong lớp của Raidou-sensei. Vấn đề ở đây là số người được nhận sẽ chỉ đến 5 là cùng. Vì vậy, để khoe khoang sức mạnh của bản thân và gia tăng số lượng đầu vào, bữa trưa nghiễm nhiên đã bị họ biến thành sự kiện có một không hai” (Jin)
Họ thậm chí còn biết số liệu cụ thể luôn.

Tin tức trong Học viện Rotsgard lan truyền nhanh đến mức đáng sợ.

Như thể tường mọc ra tai, cửa mọc ra mắt ấy.

À không, mọi thứ đều làm bằng kính thì đúng hơn.

“Là một giáo viên, được mọi người đánh giá cao là việc đáng mừng, nhưng…trở nên nguy hiểm quá thì lại không tốt chút nào. Còn nhiều cách khác để thể hiện bản thân cơ mà” (Makoto)

"Đúng thế !!" (Amelia)

Từ trong đám học viên đang im lặng của tôi, Amelia bỗng hét lớn.

“Amelia?” (Makoto)

Có phần ngạc nhiên, tôi bèn gọi tên Amelia, và cô ấy đập tay cái rầm xuống bàn.

“Nếu thực sự muốn được Raidou-sensei âm thầm đánh giá, mấy người đáng lẽ phải hỗ trợ công đoạn xây dựng mà chúng ta phải làm hằng ngày chứ!! Nhưng mấy người nào có nghe, mấy người chỉ đơn giản là đến đây đột kích chúng tôi … có bao nhiêu … các người có biết việc đó khổ sở đến mức nào không hả, lũ ngốc kia!!” (Amelia)
Đúng là tôi từng bảo họ nên phụ giúp công đoạn xây dựng nếu có thời gian ngoài giờ học, nhưng, cô gái này lại làm thế mỗi ngày sao?

Trò chăm chỉ thật đấy, Amelia.

*Ban !!*

Tiếng đập bàn lại vang lên.

Lần này lại là Izumo à?

Cậu ta vừa dùng nắm đấm của mình đập xuống bàn.

Tay cậu ta đang run run. Chắc cú đó khá đau.

"Chính xác! Đường đường là một pháp sư, mọi người toàn nói rằng: “Tiện quá đi”, “Đỡ được nhiều thật đấy”. Họ lôi tôi đi hết chỗ này đến chỗ khác, y như một con ngựa thồ và vắt kiệt ma lực của tôi. Họ còn bảo đấy là 1 phần thưởng nữa chứ! Khi chẳng còn chút sức lực nào để mà chống cự, họ tống vào mồm tôi cả tá thứ rượu và thức ăn ngấy đến tận cổ luôn!! Nó khắc nghiệt đến mức làm tôi muốn than trời rằng cái hình thức tra tấn gì thế này!! Chưa hết, những phần quan trọng của việc tái thiết vẫn chưa xong, ngoài ra còn cả núi thứ khác phải làm! Thế mà mấy đứa trẻ trâu suốt ngày chỉ đến lớp học hành thoải mái lại đang ghen tị với tôi ư? Đậu xanh rau má!!” (Izumo)
“Pháp sư được thế vẫn còn tốt chán. Mọi thứ sẽ kết thúc một khi cậu hết ma lực, đúng chứ? Còn tôi đây này, phải niệm một loạt các phép hồi phục sức lực và thể chất cho họ. Và họ thì cứ dùng tôi vào mấy công việc chân tay nặng nhọc, đến mức thể trạng và ma lực kiệt quệ luôn ấy! Thậm chí tôi đã học được cách dựng nên một ngôi nhà đơn giản nữa cơ!!” (Misura)

Sau Izumo là lại tới lượt Misura run rẩy.

Là một chiến binh thiên về phòng thủ, cậu ta được ban tặng cho thể chất bền bỉ, và cho dù có không biết gì đi chăng nữa, cậu ta vẫn có thể dùng phép trị thương.

Tôi có nghe rằng trong việc xây dựng, đặc biệt là xây nhà, vai trò của họ rất quan trọng.

Dường như cả hai đã bị họ sai khiến nhiều thứ. Nhưng hai đứa, nếu thấy vất vả quá thì nên giảm xuống còn 2-3 lần mỗi tuần thôi.
Mấy đứa có bị ép phải làm đâu.

Nếu tính cả Amelia, họ siêng năng thật đấy.

"Nếu nói về thể chất và ma lực, tôi cũng không khác gì đâu" (Daena)

… Cả Daena luôn à?

Tôi đã nghe Zara-san kể lại rằng anh ta phụ giúp mọi người bằng việc đưa tin và chuyển phát hàng hóa.

“Nhưng cậu vẫn còn tốt chán, Misura, cậu vẫn đang độc thân mà, đúng không? Còn tôi, ngay khi về phòng, vợ tôi đã nói thế này: “Sao lúc nào anh cũng về muộn vậy hả?”, “Phụ giúp tái thiết không phải việc dành cho một học viên, anh nên chăm sóc cho gia đình nhiều hơn đi”. Khi đã mệt lả ra rồi và suýt khóc, tôi bị những lời đó vả thẳng vào mặt. Chúng làm tim tôi đau nhói!” (Daena)

Nếu thấy vất vả quá, những thứ tôi vừa nghĩ đến cũng áp dụng cho anh đấy, Daena.

Anh đã kết hôn rồi, hãy biết trân trọng nó đi.
Chẳng phải những gì vợ anh đã nói đều đúng sao?

Tôi chưa gặp cô ấy, nhưng tôi có thể thông cảm với vợ Daena.

“Nhưng một khi hết giờ học, chúng em sẽ lại phải hỗ trợ tu sửa. Thế nên bọn em phải cố hết sức mình, ngày qua ngày. Cái lũ điêu toa đằng kia đáng lẽ nên tìm hiểu về những thứ chúng em phải làm đến một mức nhất định, nhưng tụi nó còn chả thèm động chạm đến chủ đề này. Nếu cứ như thế, làm sao có chuyện bọn em sẽ cân nhắc hoặc làm trung gian cho ai đó chứ, phải không, Raidou-sensei?” (Jin)

Jin tóm lược tất cả lại.

Tôi nghĩ mình đã hiểu được phần nào sự huyên náo kì lạ và mấy hành động quá đáng của Jin và những người khác.

Nhưng…

“Rồi, Jin, tôi đã hiểu một chút về điều trò muốn nói và về hoàn cảnh hiện tại. Nhưng tôi đã bao giờ nói rằng ngày nào các trò cũng phải giúp đỡ công đoạn tái thiết đâu?” (Makoto)
“…”



Bắt đầu với Jin, mọi người chăm chú nhìn tôi.

Chỉ có chị em nhà Rembrandt là vẫn tỏ ra bình thường. Họ là những người duy nhất tôi chưa bảo phải giúp đỡ việc xây dựng. Hai đứa nó chỉ mỉm cười với tôi.

Tôi đã định yêu cầu họ làm việc như mấy người còn lại, nhưng Rembrandt-san và Zara-san đã ra tay trước rồi.

Có vẻ đôi lúc họ cũng giúp đỡ việc tái thiết, nhưng hầu như cả hai chỉ đứng phía sau phụ trợ. Mà ngay từ đầu, hai cô gái đó toàn dành phần lớn thời gian ở Thương Hội.

Vợ ông ta có nói rằng tôi nên đặt họ ngang hàng với những học viên khác, và Rembrandt-san đáng ra nên đồng ý mới đúng.

Ông ta quả đúng là 1 thương nhân khôn ngoan.

“Yusuri-san, cô ấy…” (Jin)

“Hm?” (Makoto)  

Tôi yêu cầu Jin lặp lại lời mình vừa nói.

“Sau khi cả nhóm bị Yusuri-san đánh đập…” (Jin)
"Hoàn toàn bị Zwei-san đánh bại trong một trận giáp lá cà "

“Không cách nào tiếp cận Thằn lằn xanh-san, tất cả đều bị quét sạch.…”

"Sau đó, chúng em bị ép phải hồi phục. Trong một trận đấu tổ đội, họ đã bẻ gãy vũ khí và làm tan nát trái tim chúng em"

Đám học viên của tôi đang kể lại sự tình với vẻ mặt đầy đau đớn, như thể nó là một cơn ác mộng.

Lúc mà tôi bảo họ phụ giúp công việc tái thiết, đúng là tôi đã tưởng tượng ra mấy việc đó.

“Khi bọn em ai ai cũng đã bất động, Raidou-sensei có nói thế này: “Tôi sẽ giao cho mấy đứa việc hỗ trợ xây dựng nhé”. Shiki-san còn không thèm chữa trị cho chúng em. Thay vào đó, thầy ấy chỉ dựng nên một cái kết giới để ngăn bọn mamono lại gần, sau đó đuổi theo sensei luôn”

“…”

Thế à?

Tôi không nhớ rõ cho lắm.

Tôi chỉ nhớ mang máng là mình đã bảo Shiki lo liệu phần còn lại, thành ra tôi không biết anh ta đã làm những gì.
Vậy ra Shiki đã không hồi phục cho mấy đứa à.

“Em không thể nào quên được cái bầu trời đêm lạnh lẽo ngày hôm đó. Em cảm thấy nó đã khắc sâu vào trong từng thớ thịt của mình, rằng em phải phụ giúp việc tái thiết và không được nghỉ một ngày nào cả” (Jin)

Đấy có phải ý tôi muốn nói đâu.

Có vẻ tôi đã làm họ hiểu lầm.

Nhưng đổi lại, dường như nền tảng cơ bản của mấy đứa này đã trở nên vững chắc hơn rồi. Nếu họ đạt được kết quả đáng mừng thì cũng tốt lắm chứ.

“Từ lúc đầu, đó đâu phải ý định của tôi. Theo tôi quan sát, dường như trò đã mạnh hơn trước nhiều rồi, cứ mãn nguyện về nó đi. À, ngoài ra, họ cũng đã cấp phép cho tôi quyền sử dụng sân tập vào ngày mai, nếu mấy đứa muốn đến thì đừng có mà chạy đến chỗ công trường. Tôi sẽ trực tiếp nói lại với họ là mấy đứa không thể đến được. Thế thôi, các trò cũng phải cố hết sức vào buổi chiều đấy” (Makoto)
“… Thầy sẽ tiếp tục dạy chúng em nữa chứ?!” (Jin)

“Tôi sẽ phải khởi hành đến Limia trong tương lai gần, vậy nên tôi nghĩ mình sẽ dành ra chút thời gian lên lớp, với tư cách là giáo viên thời vụ của Học viện” (Makoto)

Tôi trả lời một cách tích cực, nhằm thỏa nguyện cho câu hỏi đầy kì vọng của Jin.

Mà cho dù tôi có nói “lên lớp”, nó cũng sẽ chỉ là xác nhận hiện trạng của họ và thu xếp nhiệm vụ tiếp theo thôi.

Điểm tốt ở đây là tôi biết họ sẽ làm nó bằng tất cả sức lực của mình.

Đúng là các học viên tiềm năng có khác.

“Raidou”

Khi tôi chuẩn bị rời đi, một giọng nói lạ lẫm ngăn tôi lại.

Tôi bèn quay đầu về phía giọng nói đó, quả không sai, một khuôn mặt tôi chưa thấy bao giờ.

Một người đến từ phòng triển lãm à.

Nếu là vậy, có thể người này muốn theo học lớp của tôi chăng?
“Gì thế?” (Makoto)

Hành xử giống một vị giáo viên mỏi mệt, tôi lên tiếng.

Vì công việc đòi hỏi, tôi không có lựa chọn nào khác.

Liệu quay về với giao tiếp bằng chữ thì có dễ hơn không nhỉ?

"Có phải sau này thầy sẽ gia tăng số lượng học viên của mình?"

"Đúng, dự định của tôi là vậy" (Makoto)

"Khi nào thế ạ? Thông tin đã chỉ ra rằng chỉ vài người sẽ được chọn, nhưng có thật không vậy? Tiêu chí đánh giá sẽ bao gồm những gì?”

“… Sắp tới tôi sẽ đến Limia, vì vậy chuyện đó sẽ phải để sau. Nhưng thông tin đó nói đúng rồi đấy. Về cuộc tuyển chọn, tôi sẽ dựa vào hồ sơ đầu tiên. Nếu muốn ứng tuyển, hãy nộp đơn trước khi tôi tới Limia. Trò còn chuyện gì khác không?” (Makoto)

“Vậy có nghĩa hạn chót sẽ là lúc sensei khởi hành đến Limia, đúng không ạ? Thế thì thầy sẽ đánh giá dựa vào phần nào trong hồ sơ vậy? Em muốn có cái để tham khảo, mong thầy sẽ trả lời”
Đúng là một cô gái lém lỉnh.

Chắc cô ấy đang muốn giấu nó đi, nhưng tôi biết rõ cô học viên này đang muốn hỏi cái gì, tôi nên trả lời một cách thẳng thắn.

Dù sao thì tôi cũng muốn nhanh chóng quay về.

“Ngoài điểm số và sở trường ra, tôi sẽ không chú ý đến bất kì thứ gì khác. Và nếu có loại giấy tờ nào ngoài đơn xin học, tôi sẽ không mở nó ra xem đâu. Sau đó, Shiki và tôi sẽ tự mình quan sát khả năng của trò và đưa ra đánh giá khách quan. Vậy thôi” (Makoto)

“!! Cảm ơn thầy rất nhiều!"

Tôi nói rằng các mối quan hệ không đóng vai trò nào hết.

Chắc trò ấy đã hiểu những gì tôi muốn nói.

Nhưng nó thật sự đang làm tôi chao đảo.

Vai tôi đã cứng lại rồi này, nhưng tôi vẫn nên hành xử như vừa nãy.

Có lẽ tôi nên dùng lại văn bản ký tự như trước quá.

Hoặc có lẽ tôi sẽ tỏ ra thờ ơ, hay dùng đến tính cách thật của mình.
… Phương án thứ 3 không khả thi chút nào.

Họ không phải bạn bè hay đại loại như thế, và tôi cũng không định làm vậy.

Đây là công việc nghiêm túc, tôi cần phải phân định thật rõ ràng.

À, tôi có nên ghé qua thư viện không nhỉ? … Mà chắc cũng không cần.

Thủ thư Eva không còn làm ở đó nữa rồi.

Hình bóng một thủ thư đáng được tán dương sắp sửa mất ngủ hẳng đêm bỗng xuất hiện trong đầu tôi.

Cảm thấy sự đổi thay trong việc hợp tác với Học viện suốt một thời gian dài, tôi mỉm cười.

Tạm bỏ qua văn phòng của mình, tôi nhìn nhanh sang phòng bên cạnh, cả núi tài liệu luôn kìa.

… Tôi và Shiki sẽ đến đây vận chuyển chúng sau.

Với chuyện này, hôm nay tôi đã hết thứ để làm.

Quay về với biển- ý tôi là, với Asora thôi nào.

◇◆◇◆◇◆◇◆

Náo nhiệt đấy.

Mà không đâu, ớn lạnh thì đúng hơn.
Khi trở lại Asora, tôi liền đến ngay chỗ Ema để xác nhận những chủng tộc có đủ điều kiện di cư trước khi ra biển, vừa đặt chân đến đó, tôi thấy quen quen.

Mặt Ema lúc này đang tỏ vẻ nguy hiểm, bình thường tôi sẽ không thấy cô ấy như vậy đâu.

Tôi tưởng cô ấy đang ở cùng Tomoe và Shiki, nhưng tình huống và biểu cảm của Ema khác với mong đợi của tôi.

Nơi cô ấy đang bận làm việc - phần sân tập bên ngoài thị trấn -, không chỉ có mỗi Ema, còn có vài Orc, Thằn lằn và một Arke.

Ngoài ra, loài tiên bé nhỏ; tôi nghĩ họ bao gồm vài chục đến vài trăm người, tất cả đều đang bay loạn xạ trước mặt Ema.

Họ … nếu tôi nhớ không nhầm, Antonio- à không, Al ... Al-Efemera !!

Chuẩn, chuẩn.

Nhưng đúng là Asora di cư nhanh quá..

Vậy ra các chủng tộc đều đã tụ họp đông đủ.

… Phải chăng những tộc sống ở vùng biển đang chờ đợi cuộc phỏng vấn?
Chắc là không đâu.

“Ema, họ là Al-Efemera, đúng không? Sao bầu không khí ở đây lạ vậy?” (Makoto)

Tôi có nên gọi đây là một tình huống cấp bách không nhỉ?

Ema đã từng động tay động chân với bọn họ lúc trước rồi, tôi có cảm giác vụ này sẽ không tốt đẹp gì đâu.

“Oh, Waka-sama! Tình huống hiện tại chưa thể gọi là kì lạ được. Mấy người đó vẫn đang hành xử như thường lệ, chúng tôi chỉ đang thuyết giáo họ” (Ema)

“Như thường lệ… Thế sao tôi lại có cảm giác nhiều thứ đã thay đổi vậy?” (Makoto)

"Họ đang tỏ ra kiêu ngạo chỉ vì đã xử lí lũ Liz, và sau đấy họ còn ngăn chặn thêm vài ba hiểm họa nữa” (Ema)

Lí do là như thế đó à?

Tạm thời bỏ qua thái độ của vị vua, cái đám đằng sau ông ta liên tục tỏa ra sát khí.

Nó không nhắm vào một người nhất định nào cả, chỉ phát ra xung quanh.
Cũng gần giống với loại sát khí của những người từng được Tomoe giáo huấn lần đầu tiên tỏa ra.

Cứ như một đội quân nhốn nháo ấy.

“Vua của Asora! Tên của chúng tôi là Al-Elemera. Phải chăng Vua Asora là người có thể quên đi cái tên của chủng tộc mà mình đã từng phỏng vấn sao ?! ”

“Eh? Al-Elemera? Ah, ra vậy. Tôi rất xin lỗi vì sự thô lỗ của mình” (Makoto)

Đến cả Shiki còn không thể nhớ chính xác chủng tộc của bọn họ là gì.

Mặc dù là một đám bát nháo, họ vẫn là một tộc người mờ nhạt.

“Waka-sama, ngài không cần phải xin lỗi. Với mấy kẻ này, ta chỉ cần gọi chúng là kiến cánh là đủ rồi. Thật lãng phí nếu gọi chúng bằng cái tên đó” (Ema)

Ema hành xử rất tiêu cực với bọn họ.

Có lẽ cô ấy không thích cái bản tính hoang dã của những người này.

“Nó không hề phí phạm! Chúng tôi là vua của tiên tộc! Nữ Orc, khi cấp dưới trở nên lỗ mãng, vị vua cũng như vậy đấy hả! Như đã hứa, bọn tôi đã xử lí bọn Liz, sao các người không liên lạc với chúng tôi? Nếu các người giữ lời, chúng tôi đã không phải mất nhiều đồng đội đến thế!”
Thoạt nhìn thì rất nhiều người đang bay tán loạn, nhưng có vẻ số lượng đã giảm đi so với trước.

Trong lần phỏng vấn đầu tiên, bọn họ có tổng cộng bao nhiêu người ấy nhỉ?

Tôi cũng không nhớ nữa.

“Ara ara, các người còn tự gọi mình là vua của tiên tộc nữa sao, trẻ con quá đấy. Quên những lời ta nói khi trước rồi sao? Ta nói rằng: “Khi đã tiêu diệt Liz, hãy quay trở lại nơi này”. Nếu đã xong việc, sao các người lại không về đây? Ta còn tưởng bọn mi đã bị ăn thịt cả lũ và tuyệt chủng rồi cơ” (Ema)

“Làm như bọn tôi biết cách đến đây ấy! Thật không công bằng chút nào, Nữ Orc!”

“Nếu là vậy, trước khi bay đi và để cơn tức giận kiểm soát bản thân, các người nên nói với ta rằng: “Khi chúng tôi đã gϊếŧ Liz, hãy liên lạc với chúng tôi lần nữa”, phải không nào? Nếu 300 đứa bọn mi di cư đến Asora thì sẽ phiền phức lắm. May mà số lượng đã giảm xuống mức chấp nhận được, ufufufufu” (Ema)
Ác quá.

Vậy ra đây chính là bản ngã xấu xa của Ema.

Bắt họ tự mình bay đến Asora là điều vô lí.

Họ đâu phải thần linh.

Tôi không biết họ đang khóc lóc vì chuyện gì, nhưng thế này có hơi … tàn nhẫn quá rồi.

Bài học ở đây là không nên làm Ema tức giận.

Khi tôi nhìn sang mấy chủng tộc kia, họ chỉ biết cười gượng.

Vài Orc thì mặt tái mét hết cả lên rồi.

Có thể nào, tính cách của Ema vẫn còn nhiều điều ẩn giấu ư?

Nếu chúng làm cô ấy thay đổi như vừa rồi, tôi không muốn nhìn thấy đâu.

Dù gì đi nữa, dường như Ema biết khá rõ về họ, chắc cô ấy cũng đã biết tôi nói sai tên rồi. Hơn nữa, cô ấy thậm chí còn nhớ họ gồm có bao nhiêu người.

Nếu lúc trước là 300, thế tức là họ đã mất khoảng một phần ba.

Tổn thất không hề nhỏ đâu.

"Sao ngài không nói lại với chúng tôi, Vua của Asora?"
“Eh? Cho dù mấy người có nói thế...“ (Makoto)

“Ngài chính là người đã để chúng tôi đi cơ mà! Ehm… ehm… vua của Asora”



Ah, ra là họ cũng quên luôn tên tôi rồi.

Nếu tôi không nhầm, họ cũng chưa gọi Ema bằng tên lần nào cả.

Giờ thì cả hai bên đều như nhau.

"Làm gì không làm, bọn mi lại thích tỏ thái độ với Waka-sama… ta… ufu, ufufufu… Giống lần trước, ta đã để các người đi vì là chủng tộc được Mio-sama giới thiệu, nhưng có vẻ việc đó là không cần thiết nữa. Ngay cả khi chúng ta đã cảm thấy chút lòng thương nên mới quyết định lại về chuyện di cư của bọn mi” (Ema)

“Chúng tôi đã vượt qua thử thách đặt ra rồi! Khu rừng trù phú chúng tôi từng sống đã bị bao phủ bởi những đám mây màu tím, giờ nơi đó chỉ còn là vùng đầm lầy độc hại. Chúng tôi không còn nơi nào khác để sinh sống nữa! Chúng tôi sẽ định cư ở đây!”
Oh, cái thái độ hách dịch của ông ta vẫn không biến mất.

Cá nhân tôi thì lại thích quan sát loại người tinh quái như họ từ xa hơn.

Nếu TV có chiếu chương trình này, tôi sẽ xem ngay.

Asora rất rộng mà, sẽ không sao nếu chúng tôi chọn bừa cho bọn họ một chỗ ở phù hợp.

Tính cả vùng biển, ai mà muốn đo đạc diện tích của Asora bây giờ sẽ bị đau đầu lắm đây.

"…Ta hiểu rồi.Thế thì cứ sống ở đây. Bọn mi nói mình thích rừng mà, đúng không? Cứ chọn ra một khu rừng rồi vào hết trong đấy đi” (Ema)

Ema vừa nói lên toàn bộ suy nghĩ của tôi rồi.

Dựa theo biểu hiện của cô ấy nãy giờ, chuyện này nằm ngoài dự đoán của tôi.

Ngoài ra, điều bất ngờ là cô ấy lại tự mình quyết định mấy việc như thế.

Mặc dù cô ấy thường đến chỗ tôi xin phép.

“!! Những lời đó, tôi chắc chắn mình đã nghe thấy chúng!!”
“Có điều chúng ta không muốn liên quan đến bọn mi đâu đấy. Nhưng nếu thật lòng mong muốn điều đó, bọn mi có thể quỳ xuống đất và cầu xin, biết đâu ta sẽ suy nghĩ lại” (Ema)

“Nghe này, mọi người! Chúng ta đã có được một ngôi nhà mới rồi đấy! Được, tất cả sẽ bay đến khu rừng đằng kia! Hãy nhanh chóng xây dựng mái ấm của riêng mình thôi nào! Phải thu thập thức ăn!"

“OOoooh ~~ !!”

“…”

Tộc Al-Elemera bèn bay hết đi luôn.

Nhìn chẳng khác gì đám ong thợ đi lấy mật cả.

Dõi theo hình bóng của họ ngày càng xa dần, tôi liếc nhìn Ema, người đang đứng cạnh mình.

Cô ấy đang nở một nụ cười cực kì chân thành.

Nhưng nó chỉ khiến tôi rợn tóc gáy.

Tôi theo bản năng quay mắt đi chỗ khác, nhưng nụ cười đó đúng là rất rạng rỡ.

“Giờ thì, mọi người, quay trở lại làm việc thôi nào. Thậm chí một thứ gọi là ‘biển’ đã xuất hiện, vì vậy chúng ta sẽ phải suy nghĩ về những vấn đề có khả năng xảy ra tại Asora” (Ema)
"Đúng"

Tôi và những người khác cùng nhau gật đầu.

“Waka-sama, về các chủng tộc sống ở biển, chúng ta đã có một bản danh sách chi tiết rồi đấy. Tôi nghĩ số lượng sẽ còn tiếp tục tăng, nhưng, ngài có thể xem qua không?” (Ema)

“Được thôi” (Makoto)

“Shiki-sama có nói rằng chúng ta nên khai phá một phần bờ biển để xây dựng bến cảng. Hiện giờ, chúng ta đã huy động vài người lùn đến đó. Những người thợ tại thị trấn cảng bên ngoài, họ nói sẽ về Asora nếu chúng ta cần đóng thuyền” (Ema)

Oh.

Không cần một ngày nào để nghỉ ngơi, họ đã bắt tay vào làm việc luôn.

Đối với tôi, người luôn nghĩ rằng: “việc ngày mai cứ để ngày mai”, tốc độ này thật quá sức tưởng tượng.

Ema đã đưa ra những chỉ dẫn rõ ràng cho các chủng tộc vừa mới ở đây ít phút trước.

Sự thay đổi lớn đến mức làm tôi không nghĩ rằng một vụ đôi co vừa mới xảy ra xong.
“Uhm, Ema, về các Al-Elemera…” (Makoto)

“Vâng, ngài có gì muốn nói sao?” (Ema)

Cảm thấy phiền lòng nãy giờ, tôi buộc phải hỏi cô ấy.

“Tại sao cô lại cho phép họ di cư đến đây dễ dàng như vậy? Tôi tưởng cô đang khá tức giận mà” (Makoto)

Đáng lẽ vừa rồi Ema sẽ không để họ làm thế mới đúng, hơn nữa, bọn họ còn không thèm xin lỗi cô ấy, sao lại như vậy nhỉ?

“Tôi đã đi quá đà trước mặt Waka-sama. Tôi rất xin lỗi” (Ema)

Cô ấy xin lỗi tôi trước tiên.

“Không, đừng bận tâm chyện đó. Nhưng, vì lí do nào mới được chứ?” (Makoto)

“… Waka-sama, ngài có biết chuyện gì đã xảy ra với các mamono mà Tomoe-sama quẳng đến đây không?” (Ema)

“Các mamono giống Liz sao?” (Makoto)

“Vâng” (Ema)

“Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi nghe nói họ đã bị gϊếŧ bởi những loài như: sói, gấu, bò và lợn rừng” (Makoto)
"Đúng vậy. Chúng đã chết cả rồi” (Ema)

“…”

“…”

“Uhm, ngay cả khi cô có nói “đúng vậy” với tôi…” (Makoto)

“Waka-sama không hề tỏ ý muốn bảo vệ bọn họ. Nói cách khác, bọn người tưởng bở rằng mình là một lực lượng đặc biệt như vừa rồi, thực tế không khác mamono là mấy” (Ema)

Ý cô là bọn họ cũng giống mamono sao.

Thế có nghĩa …

“Nghĩ rằng một thứ như Liz là hiểm họa, bọn tiên đó đã vận một cái lí do ngớ ngẩn. Và chỉ trong một thời gian ngắn, chúng đã giảm gần một nửa. Hơn nữa, với cái trí thông minh như thế, tất nhiên chúng sẽ bỏ ngoài tai lời cảnh báo của sói-dono. Tôi không bao giờ dùng đến những lời nói dối vô nghĩa, nếu bọn chúng giảm xuống chỉ còn chưa đầy một nửa và quỳ rạp xuống đất … Fufu, tôi sẽ suy nghĩ lại” (Ema)

Uwaaa.

Ema xấu xa đã tiến hóa thành Ema hung tàn.
“Asora chắc chắn là chốn thiên đường. Không hề xuất hiện dấu hiệu đấu đá lẫn nhau giữa các chủng tộc như vùng đất hoang, vả lại đất đai cũng nhiều vô kể, chẳng ai cần tranh giành làm gì. Tuy nhiên, Asora này cũng có luật lệ của nó. Những kẻ không tuân theo và chỉ sống theo ý thích, chúng sẽ bị vùi lấp bởi thiên nhiên” (Ema)

“Luật lệ ở Asora” (Makoto)

Tôi chưa biết tí gì về vụ này đâu.

“Sức mạnh hoặc là sự bảo vệ; nếu họ không sở hữu một trong hai thứ đó, nơi này không thể gọi là thiên đường được. Dù sao thì bọn quái thú ở nơi này cũng rất mạnh mẽ” (Ema)

Lại tiếp rồi, Ema đang cười một cách hả hê.

Hồi còn ở thế giới trước, xung quanh tôi nào là game, nào là internet, khắp nơi đều có phương tiện giải trí, thành ra một phần trong tôi cũng nghĩ nơi đây có chút nhàm chán. Nhưng toàn bộ cư dân tại đây đều thốt lên từ tận đáy lòng rằng: Asora chính là thiên đường.
Vì vậy tôi cũng nghĩ nơi đây rất trù phú và dễ sống.

Theo lời Ema, khi vị thế và đồng minh của họ thay đổi, nơi này không phải lúc nào cũng là thiên đường.

Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Đúng là tôi rất kém ở khoản “quan sát dưới góc nhìn của người khác”.

Thấy cái điệu cười đáng sợ đó, tôi đảo mắt sang bản danh sách họ vừa đưa cho tôi.

Tộc bán ngư, tiên cá, hải quỳ, có cả những tộc thật khôi hài, ví dụ như phần thân là cá nhưng tứ chi thì lại là của người.

Đây quả thực là bản danh sách về các chủng tộc sống ở biển.

Chắc chắn sẽ xuất hiện nhiều tộc được Tomoe và những người khác giới thiệu trong này, vì vậy tôi sẽ bao gồm cả phần đó vào trong đầu mình.

Biển cả rộng lắm đó.

Nếu họ muốn, tôi có thể để tất cả sống ở đây cũng được.
---------END CHAP---------