Vô Âm Lâm
Vô Âm Lâm, chính là một mảnh danh địa. Nó sở hữu một đặc điểm vô cùng huyền diệu, đó là bất kể mọi loại âm thanh nào cũng đều không thể tồn tại trong đây.
Chính vì thế mà nó là cấm địa của ma pháp sư â·m đ·ạo, vì thủ đoạn của họ là dùng âm thanh để t·ấn c·ông, phòng thủ, hồi phục, di chuyển, trinh sát,...
Rừng vô âm loại đi thủ đoạn của họ chả khác nào chặt đi tay chân họ, vào đó chính là từ ma pháp sư biến thành thường nhân.
Nguyên do cho sự huyền diệu này là vì cây mọc trong rừng không phải cây bình thường, mà là triệt âm thụ. Bất kể bộ phận nào của chúng đều có thể đem tất thảy thứ âm thanh trên đời huỷ đi.
Rừng vô âm lại không hề nhỏ bé mà lớn đến mấy nghìn ki-lô-mét vuông, bất quá cũng chỉ là một điểm nhỏ trên bản đồ cõi nhân. Dù sao mỗi cõi đã lớn tương đương một Trái Đất rồi.
Kể như trước đây Trương Diệp dùng vài ngày đi từ doanh trại đến di tích, đấy là do ma pháp bổ trợ. Còn dùng ngựa thì mất cả tuần mới tới nơi, mà ngựa nơi này không bề chậm như ở Trái Đất. Chúng nhanh tới hơn hai trăm ki-lô-mét trên giờ.
Như vậy có thể thấy ma pháp trợ lực cho con người nơi đây không khác nào biến họ thành siêu nhân. Bình thường Trương Diệp chiến đấu dùng [Thiên Địa Gia Tốc] đều là phá không mà tiến.
Bên ngoài cánh rừng, một tia sáng khẽ loé lên rồi chợt vụt tắt. Hai thân ảnh hiện ra sau làn khói nhẹ.
Một thân hắc bào tóc đen, một thân bạch bào tóc bạch kim. Chính là hai người Trương Diệp và Bạch.
Thù đã trả, Bạch giờ cũng không giấu diếm thân phận con trai của Bạch Đông Quân nữa. Thực ra trước đây trong Ám Hội y vẫn giữ tóc đen là vì cho rằng hàn băn tam anh không hề biết. Nhưng trận chiến mới đây mới rõ họ đều biết, lại thêm giờ cả ba đ·ã c·hết. Y cư nhiên sẽ để tóc quay lại màu cũ.
Hai người nhìn quanh một chút rồi tiến vào khu rừng, Trương Diệp thò tay vào túi trữ vật ném ra một cái truyền âm nhĩ cho Bạch.
Bố trí truyền tống trận của Ám Hội trong rừng vô âm có hai cái, một ở ngay chính giữa rừng, một ở phía tây bắc. Cái ở tây bắc là tạm thời trong một chiến dịch trong quá khứ. Lần này cư nhiên là không hề ý định sửa nó.
"Bạch huynh, chúng ta vẫn là nên cẩn thận một chút. Bạch gia tuy ở sâu trong vùng trung tâm cõi nhân nhưng lâu lâu vẫn cử người đến đây." Trương Diệp hướng Bạch truyền âm.
Y cũng lười trả lời, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Giờ đã tiến vào rừng vô ấm, nói chuyện bằng mồm đều là không được. Vì thế giao tiếp chỉ có bằng truyền âm nhĩ hoặc vật phẩm truyền âm khác.
Về phần Dương gia, chung quy vẫn là siêu cấp gia tộc. Họ đối với cánh rừng đầy triệt âm thụ này vẫn là có hứng thú.
Dù sao gỗ triệt âm thụ vẫn là một phần nguyên liệu cho nhiều vật phẩm giả kim, lá cũng vậy. Vì thế mà lâu lâu họ vẫn cử người đến đây thu thập, bất chấp nơi này nằm tận rìa lãnh thổ của họ.
Về phía Trương Diệp, hắn chúng quy vẫn là có hứng thú. Trên đường đi vẫn thường tiện nhặt mấy cành triệt âm thụ rơi xuống đất, nhét luôn vào túi trữ vật.
Ngoài ra hắn còn để ý thứ khác, đó là ma vật. Trong đây có rất nhiều loài sinh vật có khả năng tương tự triệt âm thụ. Ví dụ như triệt âm lang, triệt âm thố, triệt âm hầu.
Lông của triệt âm long nếu dùng để chế ra áo sẽ có tác dụng phòng ngự trước â·m đ·ạo ma pháp rất tốt. Chân của triệt âm thố giúp tạo giày vô âm, bước đi không hề phát ra tiếng. Tay của triệt âm hầu lại giúp tạo ra găng tay vô âm, hiển nhiên là đấm không ra tiếng.
Những món này tuy độ hữu dụng không cao nhưng chung quy vẫn không phải vô dụng. Một vào trường hợp đặc thù vẫn cần chúng thể hiện.
Trương Diệp vẫn là vừa đi vừa để ý có con nào xuất hiện là hắn nhanh chóng g·iết đi. Bất quá, là hoàn toàn dùng mắt mà nhìn. Thủ đoạt trinh sát duy nhất hắn có là từ cảm âm thạch.
Vật này từng góp mặt trong kháng băng đấu trường trận, cản trở Trương Duepej rất lớn khi làm nhiệm vụ, cơ hồ muốn hắn hỏng việc. Nhưng nó chân chính là dùng sóng âm tần số cực thấp để định vị vật thể trong không gian, gặp triệt âm thụ chính là thiên địch của nó.
Sau mấy ngày hắn cũng thu được hơn trăm gốc triệt âm thụ, mười ba đầu triệt âm thố, triệt âm lang nhiều hơn là hai mươi bảy đầu vì chúng đi theo đàn, triệt âm hầu may mắn được ba đầu đi lạc đàn.
Bình thường sói, thỏ, khỉ sẽ rất dễ trốn thoát nhân tộc đi săn, nhưng với loài trong rừng vô âm thì khác. Chúng chỉ có thể dựa vào nhãn quan của mình, vì âm thanh đều bị triệt đi hết. Trương Diệp chỉ việc đứng từ xa điều khiển huyết kiếm nhẹ nhàng g·iết từng đầu một.
"Thấp người xuống Ngân, phía trước có người."
Bạch hướng Trương Diệp truyền âm, cả quãng đường mấy ngày qua đây mới là lần đầu y mở lời. Thủ đoạn của Bạch có phần nhỉnh hơn Trương Diệp trong khu rừng này.
Hàn khí sẽ len lỏi trong không gian xung quanh và bất kể thứ gì động đậy trong đó Bạch đều sẽ cảm nhận được. Ma pháp này chỉ có điểm trừ là thời gian thôi động nó cực kì lâu. Nhưng duy trì thì tiêu tốn khá ít và tầm hoạt động khá lớn.
Trương Diệp hơi chút nghĩ ngờ nhưng chung quy là hắn vẫn theo lời y. Thủ đoạn của Bạch là cảm nhận, giờ thì đến lượt hắn. [Siêu Thị Giác] tuy hạn chế bởi tầm nhìn của hắn nhưng trong trường hợp này nó vẫn hữu dụng.
Xa xa trước mặt họ, một nhóm người đan đi san sát nhau. Nhóm nhỏ khoảng năm người, dựa theo khí tức toả ra thì đều là tam đẳng, cơ hồ sắp tới đỉnh phong.
Đám người này tuổi tác cũng còn khá trẻ, trên dưới hai mươi, hai nữ ba nam. Trang phục họ mặc đều tựa tựa nhau, khả năng là đến từ cùng thế lực nào đó.
"Huy hiệu sói...y phục đỏ...là người Dương gia." Rinas âm thầm truyền âm cho Bạch.
"Ta sẽ né chúng."
Hắn lựa chọn im lặng, gật đầu là đủ rồi nên không cần thiết phải truyền âm làm gì để tốn ma năng.
Đụng phải Dương gia tương đương vận khí lần này đám người Trương Diệp không được tốt. Nhưng vẫn may mắn khi họ không có tứ đẳng đi theo bảo hộ.
Cả hai đều thân mang truy nã, họ tuyệt sẽ không vô cớ gây sự với chính đạo. Ngộ nhỡ đám người kia có thủ đoạn để lại dấu vết trên người họ? Vậy thì dù có g·iết chúng thì Dương gia vẫn sẽ truy lùng được họ. Vì thế tốt nhất vẫn là né chúng ra.
Lần trước g·iết hàn anh tam anh là may mắn vì chúng không tin rằng mình sẽ thua nên thủ đoạn truy lùng này kia đều không dùng đến. Đến lúc sắp c·hết thì mất cơ hội rồi.
Dù có thì bây giờ Bạch gia vẫn đang trong tình trạng đại suy thoái. Các điểm tài nguyên đang liên tục bị các thế lực khác xâm chiếm, rất nhiều gia tộc nhỏ phụ thuộc đều quay lưng với họ. Nếu chuyện cứ tiếp tục, lục đẳng toạ trấn gia tộc có xuất hiện thì cũng muộn.
Bỗng, đi được một đoạn, đã bỏ xa đám người Dương gia một đoạn Trương Diệp chợt dừng lại.
"Có động!"
Bạch trưng ra bộ mặt khó hiểu nhìn Trương Diệp, đây là rừng vô âm, tuyệt sẽ không tồn tại bất cứ loại âm thanh gì.
Nhưng Trương Diệp lại tiếp tục truyền âm cho y.
"Ở dưới lòng đất, đám người Dương gia kia đụng phải cái gì đó rồi."
Thắc mắc của Bạch đã được giải đáp. Tuy rừng vô âm không tồn tại âm thanh nhưng nguyên do là từ triệt âm thụ.
Đất trong rừng cũng là phải triệt âm nê nhưng chỉ là mặt trên mà thôi. Mà trinh sát của Rinas có thể cảm nhận âm thanh rất sâu dưới lòng đất. Bạch có thể không nghe thấy vì âm thanh kia vừa truyền lên mặt đất cái là bị triệt tiêu luôn nhưng Trương Diệp thì có.
Thứ gì có thể xuất hiện dưới lòng đất? Dù là ma vật hay hầm ngục hay thậm chí là truyền thừa được ẩn giấu thì đối đám người Trương Duêpj đều đáng để tâm.
Vì thế hai người ngay lập tức rời đi hướng về phía âm thanh chấn động.
...
Lạch cạch!
Bụi đất mờ mịt khắp nơi, trong rừng vô âm hiện ra một cái hố sâu. Khói tan đi năm bóng người hiện ra.
"Khụ! Khụ!"
Một trong số họ ho lên, là một thiếu nữ. Khói tan đi để lộ một nhan sắc đáng yêu vô cùng. Làm da trắng như tuyết cùng cặp má hồng mềm mịn, khuôn mặt nhỏ nhắn với mái tóc đỏ được bện xinh xắn.
"Tiểu Lan! Muội không sao chứ?"
Thiếu niên vừa lên tiếng là một tràng trai trẻ, y cũng sở hữu mái tóc đỏ đặc trưng của Dương gia. Người này ngũ quan bình, tổng thể ra một nhan sắc tạm được. Quần áo hắn lấm lem nhưng bản thân ra sao cũng kệ, hắn quan tâm là vị tiểu muội xinh xắn của mình.
Tại Quy Long Giới, hôn nhân trong đồng tộc là có thể cháp nhận, miễn không phải người cùng nhà như em với chị hoặc anh ruột. Tầm tuổi như chàng trai này hiển nhiên sẽ để ý những cô nàng xinh xắn.
"Lo cho mình đi Lâm Đình, thật ra...lo xem chúng ra tìm được cái gì ở chỗ này thì hơn..."
Một người khác thân hình to lớn, cơ bắp săn chắc với khuôn mặt đầy sự nam tinh. Hắn xua xua đám bụi rồi chỉ về phía trước.
Theo đầu tay hắn là một cái cửa bằng đá đang bị c·hôn v·ùi một nửa dưới đất. Xem trừng niên thọ đã rất lâu.
Mấy người khác cũng dần nhận ra rồi trên mặt hiện lên một tia vui sướng. Mặc kệ trước mặt là hầm ngục hay truyền thừa của ai, nếu báo về gia tộc thì họ sẽ đều được thưởng.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.
Soẹt! Soẹt!
Huyết sắc loé lên giữa không gian u tối, rồi từng tiếng bịch vang lên...năm cái đầu trẻ tuổi rơi xuống đất. Huyết dịch phụt lên như mưa trong đêm tối.
Miệng hố, hai thân ảnh một trắng một đen lạnh lùng đứng nhìn xuống. Bạch và Trương Diệp đã đến, này đó thành viên Dương gia đều bỏ mạng.