Ba đối ba(3)
Bạch Tiêu Quân đang vận hết sức mình để di chuyển, nhưng cơ thể hắn thuỷ chung vẫn lơ lửng tại khoảng không đó rung lắc liên hồi.
Hắn trừng mắt nhìn thằng Trương Diệp, hai mày cau lại thành một cục, biểu cảm vô cùng tức giận quát lớn.
"Tên khốn! Ngươi đã làm gì ta?!"
Nhưng Trương Diệp hoàn toàn mặc kệ lời hắn nói, hắn vẫn lao như tên bắn phi tới. Huyết khiên xung quanh lúc này đã hoàn toàn chuyển thành huyết kiếm, tốc độ hắn dần dần chậm lại.
Sau đó một tay vung về phía trước, huyết kiếm bay quanh lấy tốc độ vô cùng dị mà lao tới. Modred bất quá hoảng loạn, cơ thể không động được nên hắn lục lọi mọi thứ trong đầu tìm cách bảo toàn tính mạng.
Nào nghĩ được đường đường là ngũ đẳng cường giả, lại bị một tên tứ đẳng vượt cấp đe doạ mạng sống như này?
Thật may cho hắn, hắn có một hợp chiêu phòng ngự. Hàn khí bao lại hắn với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã bao kín. Tạo thành một quả cầu.
Rồi từ mặt ngoài quả cầu, bắt đầu hiện ra những miếng băng hình lục giác, chúng liên kết với nhau tạo ra một tấm chắn cho Modred.
Nhưng tốc độ này vẫn là quá chậm, một vài huyết kiếm đã kịp vượt qua trước khi cầu băng hoàn toàn thành hình.
Găm vào người Bạch Tiêu Quân, trực tiếp phế đi một tay một chân của hắn, đồng thời còn găm vào ngực trái hắn một thanh nữa.
Số còn lại thì hoặc là bị đập văng ra, hoặc là một nửa trong cầu băng một nửa ngoài.
Huyết kiếm lại có thể mạnh mẽ, cứng cáp và nhanh như vậy sao? Bình thường thì không, nhưng Trương Diệp đã cường hoá chúng rất nhiều.
Hắn là ai? Là cường hoá sư! Lấy việc cường hoá làm chủ. Ma pháp của hắn nhờ đặc tính ẩn [Ích Kỷ] mà tự cường hoá chủ nhân.
Máu của hắn thì chính là một phần cơ thể hắn, cư nhiên được cường hoá. Nhưng nên nhớ, đại lượng huyết kiếm hắn đang dùng bây giờ là từ gia lão Bạch gia. Máu của người ngoài sao hắn cũng cường hoá được?
Cũng lại vì hắn là cường hoá sư a, chỉ vì hắn là ngoại lệ, có thể cường hoá cho bản thân mà quên rằng hắn có thể cường hoá cho người khác sao? Đây là chỗ cường đại của cường hoá đạo.
[Bá Vương Tăng Lực] [Thiên Địa Gia Tốc] [Kim Cương Thể] ba ma pháp tứ đẳng này đều được đem đi cường hoá huyết kiếm. Vì bản thân Trương Diieepj có chỉ số vô cùng cao, nên khi cường hoá ba loại t·ấn c·ông, tốc độ, phòng ngự đều đạt tới trình độ ngũ đẳng. Huyết kiếm của hắn cư nhiên cũng vậy.
Nhưng lại lần nữa nhớ, đại lượng huyết kiếm không phải từ máu của hắn. Hắn có chỉ số cao, vậy những gia lão kia cũng vậy sao? Không hề.
Như vậy, phải chăng kiếm từ các gia lão Bạch gia sẽ yếu hơn? Càng không! Bởi vì hắn có [Đồng Hoá Huyết Dịch] đồng hoá máu của họ thành máu của hắn.
Ma pháp này sẽ biến loại máu này thành loại máu khác. Trước khi phi vào lĩnh vực, hắn đã biến đổi máu của các gia lão kia, vì thế toàn bộ huyết kiếm đều được cường hoá như nhau.
Nhưng công dụng của [Đồng Hoá Huyết Dịch] không chỉ được tận dụng đến thế. Tình cảnh của Bạch Tiêu Quân chính là do ma pháp này mà ra.
Việc này phải quay về lúc trước, hắn liên tục ném huyết kiếm về Bạch Tiêu Quân. Mục đích là thu thập máu của ông.
Sau đó hắn đem những thanh huyết kiếm dính máu của ông ta đi đồng hoá. Biến đổi toàn bộ máu của mình thành máu của ông ta. Sức mạnh những huyết kiếm này chỉ chênh lệnh với cái ban đầu một chút, vì Bạch Tiêu Quân chính là chân chính ngũ đẳng.
Tiếp theo, hắn dùng những huyết kiếm này tiếp tục t·ấn c·ông đối phương. Hắn làm vậy để đưa một ít máu từ kiếm vào người ông ta. Cuối cùng, với [Khống Huyết] hắn dễ dàng điều khiển dòng màu trong cơ thể địch, vì dù lượng máu đó có bị biến đổi thành của Bạch Tiêu Quân nhưng trước đấy vẫn là có liên kết với Trương Diệp, hắn vẫn có khả năng điều khiển.
Giữa dòng máu được người điều khiển trực tiếp và một cái chảy theo cơ chế sinh học thì cái nào mạnh hơn? Khỏi nói cũng biết là cái trước rồi.
Đây là kế hoạch của Rinas từ khi bắt đầu chiến đấu. Vì thành công mà hắn không tiếc bỏ thời gian thu thập máu.
Bởi nếu đưa máu hắn vào người lão ta, nhất định sẽ xảy ra kịch biến. Mà ngũ đẳng cường giả nhất định sẽ nhận ra điểm sai, nếu lão nổi lên phòng bị thì kế hoạch của hắn đi tong.
"Hắn là điều khiển dòng máu trong có thể ta?! Làm sao có thể? Khả năng này chỉ có quỷ tộc mới làm được, người này là quỷ tộc trà trộn?" Bên kia cũng dần ngờ ngợ ra gì đó, hắn dựa vào thể trạng của mình mà đoán.
Nhưng hắn chỉ là đoán đúng một nửa, Trương Diệp không phải quỷ tộc. Mà là một trăm phần trăm nhân tộc!
Lý do hắn có khả năng này là vì sở hữu khả năng khống chế mana tuyệt diệu. Quỷ tộc không có biết khống chế mana, họ chỉ là bẩm sinh biết điều khiển máu thôi.
Nhưng khả năng này không mấy được quan tâm. Mãi đến khi Đại Loạn Ma Tôn khai sáng huyết đạo mới được đại lượng quỷ tộc chú ý.
"Không ngờ vị huynh đệ này lại là quỷ tộc...Hộc hộc...tại hạ lại không nhận ra được...quả là đáng trách." Bạch Tiêu Quân khó khắn mở mồm ra nói.
Trương Diệp nghe được điều này lại không hề bày ra vẻ mặt khó hiểu, hắn cũng biết việc chỉ quỷ tộc mới điều khiển được máu. Đối với việc Bạch Tiêu Quân hiểu nhầm, hắn chi bằng thuận theo lẽ tự nhiên.
"Tại hạ đã từng quan hệ không ít với quỷ tộc...hộc hộc...chúng ta có thể đàm phán a."
Một tay ôm miệng v·ết t·hương ở ngực, hắn lại cố gượng nói. Nhưng phía kia hoàn toàn không để tâm, hắn không muốn lằng nhằng với n·gười c·hết.
Bỗng chốc, huyết dịch trong người Bạch Tiêu Quân chảy loạn. Bằng mắt thường có thể thấy dưới lớp da hắn đang như có gì đó di chuyển qua lại mãnh liệt.
Lúc này lão ta cũng trợn mắt mở to, hai khoé mắt dần chảy máu. Mũi, mồm, tai cũng không ngoại lệ, huyết dịch chảy ra không ngừng.
Tốc độ rất nhanh, đường máu cả người hắn nổi lên, toàn thân rung lắc cực mạnh rồi cuối cùng...
Bụp!
Cả người Bạch Tiêu Quân như quả bong bóng bị bơm đầy nước, nổ tung. Máu thịt bắn ra khắp nơi, bám đầy trên quả cầu băng bọc quanh người ban nãy. Chớp mắt cái, toàn bộ bên trong quả cầu bị nhuộm đỏ.
Cuối cùng do không có người duy trì, nó vỡ tan rồi rơi xuống đất. Máu thịt, xương cốt đã vỡ vụn, tuyết lang thương cũng theo đó mà rơi thẳng xuống đất.
Bẹt một tiếng, dưới nền băng tuyết đã xuất hiện một vũng máu tươi. Bên trong là xương cốt thịt vụn trộn vào nhau, còn có một cây thương màu bạc bị dính máu.
Cường giả ngũ đẳng, tộc trưởng Bạch gia cứ thế mà c·hết đi. Lại còn bị một ma pháp sư tứ đẳng vượt cấp g·iết.
Trương Diệp đứng trên cao nhìn xuống, mặt không biến sắc. Trong lòng hắn âm thầm nhổ ra một ngụm trọc khí.
Đối chiến chân chính thực lực ngũ đẳng, hắn không có quá nhiều tự tin. Còn chưa nói, bất cứ ai trước khi c·hết đều sẽ xuất lực phi thường hơn mọi khi.
Hắn là may mắn khống chế toàn thân Modred, hạn chế thủ đoạn công kích của ông ta. Càng may mắn hơn là do ông ta khinh địch, cho hắn thời gian bố trí.
Chứ nếu ông ta toàn lực xuất kích, hảo chiêu danh trấn thiên hạ đều tung ra thì hắn sợ là phải bỏ mạng.
...
Vù vù!
Lốc xoáy băng tuyết cùng hư ảnh tuyết lang hai đầu đang giáo chiến kịch liệt. Không gian trung quanh đèu vị họ mà biến thành bình địa, gió tuyết nổi lên khắp nơi.
Đột nhiên rắc một cái, bầu trời xuất hiện một vết nứt. Đây cũng không là bầu trời thật sự, mà là nóc của lĩnh vực mô phỏng lại.
Sau đó vết nứt dần dần lớn hơn, những chỗ khác cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt khác. Cuối cùng vỡ tan. Lĩnh vực biến mất.
Thế như quang cảnh xung quanh không mấy khác đi, bởi vì lĩnh vực của Modred cùng núi băng tám chín phần tương tự.
Cảnh này đều bị Bạch Điêu Quân và Bạch nhìn thấy, nhất thời trong lòng nổi lên nghi hoặc.
"Ca ca tại sao lại huỷ đi ma pháp lĩnh vực? Chả nhẽ đã đánh bại được tên nhóc bí ẩn kia?" Bạch Điêu Quân tự hỏi.
Nhưng rất nhanh hắn loại bỏ suy nghĩ này, vì chiến trận bên này hắn chưa xong. Anh hắn nhất định sẽ đến trợ chiến, hoặc không thì vẫn phải duy trì lĩnh vực để tăng phúc cho hắn.
Đến lúc này một dự cảm không lành nảy sinh trong lòng hắn. "Ca ca có phải đã xảy ra chuyện?!".
Nhưng hắn lại lắc đầu, một tứ đẳng sao có thể gây ra khó khăn gì? Chưa kể anh hắn là cường giả trong ngũ đẳng, dù chỉ vờn vờn cũng đủ g·iết c·hết một tên tứ đẳng.
Cứ vậy hắn rơi vào vòng xoáy luẩn quẩn, rốt cục là chuyện gì xảy ra với ca ca hắn đều không biết. Càng không nghĩ tới giờ ông ta đã là một vũng máu.
Bên kia Bạch lại chả thèm suy nghĩ nhiều, thậm chí còn vui mừng. Lĩnh vực bị huỷ chính là lợi cho y, còn Trương Diệp bên kia bị sao thì y cũng kệ. Lúc này Bạch chỉ có báo thù trong lòng.
Nhân lúc đối phương đang hoản loạn trong lòng làm lực chú ý giản xuống, cộng thêm uy lực lốc xoáy đại giảm.
Hư ảnh tuyết lang hai đầu cắn nát lốc xoáy! Băng nhận, phong nhận sắc bén gì đó đều tan biến.
Mà Brav cũng không kịp chở tay, vội vàng tập trung lại thì đã không kịp. Cái tay trái hắn từ lúc nào đã bị tuyết lang hai đầu cắn mất.
Băng ưng mất một bên cánh, kêu lớn một tiếng thất thanh. Cơ thể cũng trao đảo rồi dần rơi xuống.
Đến khi chạm đất thì đã hoàn toàn hoá lại thành hình người, thân trần như nhộng. Một tay thì bị cụt mất, máu đã chảy ra thành một vũng nhỏ nhưng rất nhanh bị hàn khí trên núi đông lại.
Hắn quằn quại co người, tay phải ôm miệng v·ết t·hương mà kêu gào. Bạch từ trên cao dần dần hạ xuống.
Ánh mắt y lãnh khốc, vô tình. Y tuyệt sẽ không để tên rác rưởi cũng không bằng này được c·hết yên ổn.
Phựt!
Một đường kiếm chém xuống, tay còn lại của Bạch Điêu Quân bay lên không trung rồi rơi phịch xuống. Miệng v·ết t·hương bị bọc bởi một lớp băng, hàn khí tràn vào người khiến hắn càng thêm đau đớn.
Rồi Bạch lại tiếp tục, đến khi tứ chi của đối phương đều bị chặt hết vẫn chưa tha. Y chặt tiếp cục thịt giữa hai chân hắn, đoạn đường sinh sản.
Bạch Tiêu Quân kêu gào trong đau khổ, tiêng kêu thất thanh cả ngọn núi đều nghe thấy. Nhưng Bạch vẫn chưa tha, y đâm liền mấy nhát đục người hắn thành tổ ong.
Cuối cùng hắn vì v·ết t·hương quá nhiều mà c·hết đi, một c·ái c·hết vô cùng không thoải mái, một c·ái c·hết không toàn thây.
Hai trong ba người thuộc hàn băng tam anh đã bỏ mạng.