Ba đối ba(2)
Bất quá, cảnh tượng này cũng là bình thường trong giới ma pháp sư. Không ít người chọn theo lực đạo, dùng những ma pháp đặc biệt xuất ra sức mạnh vật lý khổng lồ.
Nhưng với đám người Bạch Tiêu Quân thì có hơi bất ngờ, người lao tới vừa rồi rõ ràng là dùng huyết đạo, nhưng giờ lại lôi lực đạo ra chiến. Cuối cùng là hắn chủ tu đường nào?
Không để họ tiếp tục suy tính, Tử lão và Bạch bên kia cũng xuất kích phóng tới. Này là chiến ba đối ba, họ phải chia cặp mà chơi.
Hai người Tử Bạch thấy được một phần thực lực của Trương Diệp, quyết định để hắn đối chiến với Bạch Tiêu Quân. Đây là cơ hội tuyệt hảo để họ thăm dò chiến lực mới của người này.
Trương Diệp cũng hiểu ý đồ của hai người kia, nhưng hắn chấp nhận làm theo. Tứ đẳng sớm đã không còn là thước đo phù hợp để hắn cân đo đong đếm sức mạnh của mình nữa.
Ngay lúc này, hơn hai mươi cây huyết kiếm cũng bay tới xoay quanh người hắn. Chúng cũng là không theo kịp tốc độ của chủ nhân.
Trận này hắn đối chiến với chân chính ngũ đẳng, liệu có thành công không? Dù sao thứ hắn ngang bằng với họ cũng chỉ là chỉ số, tuyệt sẽ không định đoạt chiến lực của ma pháp sư.
Nên hắn vẫn là thuỷ chung đứng nhìn Bạch Tiêu Quân phi hành trên cao. Ông ta vẫn cầm trong tay cây tuyết lang thương.
Đối phương là tứ đẳng, nhưng lại kích phát ra được tốc độ của ngũ đẳng. Ông ta vẫn là nên cẩn thận thăm dò thêm người này.
Bỗng chốc, hàn khí xung quanh ông ta dần dần ngưng tụ lại. Một đầu, hai đầu, ba đầu...rất nhiều đầu băng thương lần lượt hiện ra. Cuối cùng hơn nghìn cái đều xuất hiện xung quanh Bạch Tiêu Quân. Là ngũ đẳng ma pháp [Thiên Băng Thương]!
Con ngươi Trương Diệp co rụt lại, số lượng này cũng là quá nhiều đi. Hắn vội vàng hy sinh một phần tư sinh lực tạo ra một huyết tương thân phủ kim cương, biến đổi một phần huyết kiếm xung quanh thành hai ba huyết tướng nữa.
Đám huyết nhân này to gấp đôi Trương Diệp, được hắn dùng để đứng trước mặt làm khiên chắn. Thậm chí còn bồi thêm một [Bức Tường Tâm Linh] hư hư ảo ảo phía trước các huyết tướng.
Vù vù!
Khoảng chục đạo băng thương phóng tới, chớp mắt đã tiếp cận bức tường hư ảo của Trương Diệp. Đây thuỷ chung vẫn là ma pháp phòng vệ tam đẳng.
Đối với băng thương vẫn là không có cơ hội ngăn cản dù chỉ một tí. Từng lỗ một trên bức tường xuất hiện và rồi nó hoàn toàn vỡ nát.
Keng! Keng! Keng!
Những đầu thương lao tiếp về phía sau nhưng chúng bất ngờ bị cản lại bởi một tấm khiên bằng máu, tấm khiên còn toả ra ánh sáng kim cương chói loà.
Đây là Trương Diệp vừa tạo thêm một lớp phòng vệ cho các huyết tướng, giao cho chúng khiên máu phủ kim cương để bảo vệ.
Khiên máu thì cũng chỉ là thành quả của tứ đẳng ma pháp và tam đẳng ma pháp. Nhưng lại có thực lực đối ngũ đẳng ma pháp.
Điều này cư nhiên là vì sức phòng thủ của nó với cơ thể hắn giống nhau, đều được [Kim Cương Thể] cường hoá.
Mà cơ thể Trương Diệp được tăng sức phòng thủ lên một cái khoảng cách cực lớn, bất quá vượt qua con số hai vạn điểm. Như này hoàn toàn cùng khả năng phòng ngự của ngũ đẳng tương đương. Huyết khiên cũng giống cơ thể Trương Diệp nên tất nhiên đồng dạng, đủ khả năng đối chiến băng thương của Bạch Tiêu Quân.
Ông ta thấy vậy cũng không bất ngờ, người trước mặt tuy chỉ là tứ đẳng nhưng lại có tốc độ ngũ đẳng, cư nhiên những mặt khác không bình thường.
Không hề dừng lại, mấy trăm cây thương còn lại quanh người ông ta tản tác bay tới, t·ấn c·ông tứ phía của Trương Diệp.
Việc này khiến hắn phải điều huyết tướng vây quanh mình, bản thân cũng tạo thêm một kim cương huyết khiên cho chính mình cầm.
Phòng vệ trước bực này t·ấn c·ông là vô cùng chật vật, những mũi thương lao tới là hoàn toàn không tuân theo quy tắc nào. Rất nhiều cái luồn qua khe hở đâm vào người Rinas.
Rất may là đều không chúng chỗ hiểm, hắn có thể hồi phục bằng thuốc mang bên người trong nháy mắt.
...
Cách đó không xa, trận chiến giữa một người một ưng đang diễn ra. Một bên băng ưng uốn lượn trên không uyển chuyển, lỗng vũ không ngừng phóng ra.
Bên còn lại cũng không kém phần, phi hành trên một tảng băng tốc độ kém hơn chút nhưng thế công cũng rất mãnh liệt.
Hai tay cầm song kiếm trắng như tuyết, này là pháp bảo tuyết lang song kiếm. Cùng với tuyết lang thương của Bạch Tiêu Quân là cùng một bộ.
Mỗi đường chém ra đều kích phát kiếm khí hình sói tuyết sắc bén lao tới, Bạch Điêu Quân bên kia muốn né cũng vô cùng chật vật.
Hắn quyết định thay đổi chiến thuật, tốc độ chậm chậm xuống. Hai cánh hắn ôm lại che cả thân, cơ hồ chỉ còn lại mỗi cái đầu.
Hai mắt đang nhắm dần dần mở ra, một lam quang lãnh khống toả ra từ mắt băng ưng. Thế rồi một tiếng kêu vang cả vùng trời, hai cánh ưng mạnh mẽ vung ra rồi đập mạnh về phía trước
Theo hướng cánh đập là một cơn lốc băng tuyết được sinh ra, ban đầu nhỏ bằng người trưởng thành rồi dần dần lớn lên. Cuối cùng to bằng một toà nhà ba mươi tầng. Đây hiển nhiên là hợp chiêu của Bạch Tiêu Quân.
Trong cơn bão này không chỉ ần chứa hàn khí mà còn có phong nhận sắc bén vô cũng, cơ hồ cắt nát mọi thứ trong tầm t·ấn c·ông.
Đồng thời nó còn được tăng phúc bởi lĩnh vực của Bạch Tiêu Quân, vì ông ta một ý niệm cho phép đệ đệ hưởng lợi trong nơi này.
Đối diện cơn bão tuyết là Bạch, y cầm trong tay hai cây kiếm không hề nao núng. Đối với hợp chiêu này đã có phần chuẩn bị.
Y cầm chắc hai câu kiếm dang về trước sau, một lưỡi kiếm nằm ngang, hướng về phía trước. Cái còn lại y cầm ngược, lưỡi kiếm hướng về phía sau. Xoay mạnh!
Cả thân người cùng kiếm xoay vô cùng nhanh, không khí xung quanh bị kéo theo tạo thành tiếng vù vù lớn. Dần dần lam quang phát ra bọc lấy cả người y, lam quang này dần phát lớn rồi hình thành một hư ảnh tuyết lang hai đầu, to lớn gần bằng cơn lốc trước mặt.
Cả hai cái đầu của tuyết lang tru lên một tiếng vang khắp vùng trời núi băng, truyền cả ra bên ngoài lĩnh vực. Nguyên do là vị nó vốn đã bị thủng một lỗ do Trương Diệp và Tử phá.
Ngừng tru, hư ảnh tuyết lang hai đầu hướng thẳng lốc xoáy trước mặt, răng nanh nó nhe ra gầm gừ hung tợn. Rồi phốc một phát, nó nhảy tới dùng hàm răng sắc bén của mình cắn tới.
Một bên lốc xoát chứa băng nhận, phong nhận sắc bén, lạnh thấu xương. Một bên tuyết lang hai đầu mạnh mẽ, lực lượng khủng bố cắn xé cơn lốc.
Trung tâm của cả hai là một đầu băng ưng và một nam thân cả mình xoay vòng phát ra ánh sáng lam quang.
...
Chiến trường bên này của Norvic và lão Tử có phần yên tĩnh hơn, hai bên đều đứng dưới đất mà thở mệt.
Khắp nơi trên chiến trường là vô số vũng độc đen xì toả ra mùi tử thi nồng đậm. Bất cứ sinh vật sống hay vật gì ở gần đều muốn bị tan chảy.
Không chỉ có thế, khắp nơi đều có những tảng băng muôn hình vạn trạng, cao bằng thân người trưởng thành. Bên trong là một thân hình người nhưng lại đen kịt, nét mặt có chút giống lão Tử.
Đây đều là những tạo vật từ ma pháp [Độc Phân Thân] do lão tạo ra, lớp băng bên ngoài chúng là bị [Âm Nguyệt Chi Quang] của Bạch Nguyệt Quân chiếu vào.
Nhìn vào có thể đoán được chiến cuộc vừa nãy diễn ra như nào. Tử lão là dùng [Thi Độc Vũ] t·ấn c·ông Bạch Nguyệt Quân khiến hắn cực lực né chiêu mà vẫn dinh một chút.
Tuy có thể bị dính độc ăn mòn nhưng vị trí không hiểm, hắn hoàn toàn còn sức thi triển [Âm Nguyệt Chi Quang] phản kích.
Tử lão đối chiêu này hoàn toàn có chuẩn bị, lượng lớn độc tiết ra biến thành phân thân, đóng vai trò pháo hôi.
Một hồi rượt đuổi đưa họ đến tình cảnh bây giờ, nhưng lão Tử thuỷ chung vẫn chỉ là hao tổn thể lực cùng mana. Ngược lại là Bạch Nguyệt Quân bên kia hoàn toàn rơi vào cảnh dầu cạn đèn tắt, sắp chịu không nổi.
...
Keng! Keng!
Vô vàn mũi thương băng không ngừng lao tới tứ phía của Trương Diệp. Bao quanh hắn lúc này đã không còn huyết tướng, chỉ còn lại mấy chục cái kim cương huyết khiên xoay vòng vòng.
Tốc độ xoay này là hắn cho thêm [Thiên Địa Gia Tốc] vào làm phụ trợ. Dưới chân hắn là một thanh huyết kiếm đang giúp hắn phi hành, đương nhiên là cũng được gia tốc.
Để chạy trốn khỏi chiêu của Bạch Tiêu Quân, hắc vân phi hành kia đã sớm không đủ để dùng, hắn đành phải chuyển sang loại phi hành bằng huyết kiếm này.
Nhưng né vẫn là không được hoàn toàn, trên người đều tràn ngập v·ết t·hương, nặng nhẹ đều có. Nặng nhất là một vết lớn ở bụng hắn, may mắn là lúc đó lách người không dính chỗ hiểm.
Thêm nữa là hàn khí cũng giúp hắn cầm máu, Bạch Tiêu Quân vậy mà lại vô tình giúp địch nhân. Ông ta vậy mà không quan tâm, vì thực lực chân chính vẫn chưa phát ra, một tí trợ giúp cho địch này không là gì.
"Các hạ nếu biết thức thời, dơ tay chịu trói thì ta sẽ tha một đường sống!"
Lời này là có ý kết giao với Trương Diệp. Vì ông ta cũng là từng cấu kết quỷ tộc. Huyết đạo chính là do Đại Loạn Quỷ Tôn của quỷ tộc trước kia sáng tạo ra.
Tà đạo môn pháp này cùng vị quỷ tôn mang lại hỗn loạn cùng c·hết chóc khắp tam cõi, người người đều sợ hãi co mình trước huyết đạo. Vì thế nó mới bị người người, nhà nhà xa lánh. Duy chỉ có quỷ tộc là vẫn chuộng.
Huyết đạo tuy bị tẩy chay nhưng thuỷ chung vẫn lưu chuyền không ngớt. Thái Bình Nhân Tôn năm xưa diệt trừ hậu duệ Đại Loạn Quỷ Tôn, sắp xếp hậu nhân bảo vệ hoà bình gần triệu năm. Nhưng vẫn không thể mang huyết đạo c·hôn v·ùi hoàn toàn.
Môn pháp mạnh mẽ như vậy, Bạch Tiêu Quân tất nhiên là muốn để gia cố sức mạnh bản thân. Hắn thậm chí đã từng nghiên cứu trên một số tù nhân dùng huyết đạo nhưng thuỷ chung là không có hiệu quả.
Kể cả vậy thì hắn vẫn muốn một thân huyết đạo của Trương Diệp, dù có không nghiên cứu ra cái gì thì vẫn không thừa.
Vì thế chiến đấu nãy giờ hắn thuỷ chung chỉ truy đuổi Trương Diệp bằng băng thương. Bên kia không biết ý đồ của đối phương nhưng vẫn tận dụng bậc này sơ hở.
Hắn thỉnh thoảng sẽ phi một huyết kiếm tốc độ nhanh như cắt chém vào thân thể Bạch Tiêu Quân. Ông ta nhiều lần né được nhưng không phải không dính chiêu.
Thêm một đoạn chiến đấu nữa, Trương Diệp lúc này đã bỏ xa băng thương một đoạn. Quyết định đối Bạch Tiêu Quân mà chiến.
Hắn cùng với huyết phi kiếm bắn nhanh về phía ông ta, huyết khiên đều biến thành rất huyết kiếm lao tới. Hắn bỏ thủ lấy công.
Đối diện thế công này Modred cũng vẫn ung dung, ông thăm dò nãy giờ, cho rằng đã nẵm rõ khả năng của Rinas. Đòn công đang tới đây tuyệt là cực hạn của hắn.
Nhưng đột nhiên, cả người lão khựng lại, cơ tay cơ chân đều đang rung lắc. Lão muốn di chuyển nhưng cả người đều không tuân theo ý hắn.
Trương Diệp lao tới nở một nụ cười gian ác, ngũ đẳng ma pháp sư, đỉnh cao thế tục đã rơi vào tính kế của hắn!