Tân Tinh Ma Pháp Chiến
Tuy sức mạnh đã tăng lên, đối chiến bất kể tam đẳng, đại đa số tứ đẳng đều có thể đánh bại. Nhưng chiến thuật, sự đa dạng vẫn quá ít đi?
Vậy việc hắn cần làm bây giờ lại là phải đa dạng hoá nó. Nghĩ cũng buồn cười, trước vì cũng vì lý do này, vào truyền thừa ma tướng lấy không ít ma pháp.
Đen thay, chúng không đủ để đa dạng chiến thuật. Mới trước, nghĩ ra hợp chiêu [Thiết Huyết Quân Đoàn] [Thiết Huyết Khí Tạo] tác dụng không quá hiệu quả.
Nay chúng nâng lên [Kim Cương Huyết Quân Đoàn] và [Kim Cương Huyết Khí Tạo] hiệu quả tốt hơn phần nào nhưng với hắn bất quá vẫn chưa đủ.
Do phải hy sinh hai mươi phần trăm máu, tạo ra một đội quân kim cương huyết là không thể, nhưng vài huyết tướng thì miễn cưỡng mà làm. Về phần v·ũ k·hí kim cương huyết, hắn tạm thời là hài lòng.
Nhưng hắn vẫn còn thiếu nhất, chính là thủ đoạn quần công. Hắn bất quá, toàn là đơn mục tiêu, thủ đoạn quần công là tạo huyết binh thì sức đe doạ không đủ, nâng cấp lên hợp chiêu thì ma năng không đủ.
Điều này quả thật ném hắn một cục khó nuốt vào mặt, nhưng trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ.
Trước kia chỉ có đan điền phụ trách việc khống chế ma năng, bị giới hạn là sự tự do điều khiển của ma pháp sư.
Nhưng nay việc đấy nằm trong tay của Trương Diệp, điều này có nghĩa là gì?
Ma pháp chính là thông qua ma năng tích trữ trong cơ thể, qua vận chuyển ra ngoài mà tạo thành.
Đan điền thì chỉ có thể vận chuyển, tạo ra ma pháp Trương Diệp đã biết. Nhưng giờ hắn có khả năng khống chế bảy, tám phần thuần thục.
Như vậy có nghĩa là hắn có thể chủ động điều khiển ma năng, di chuyển theo ý hắn, và từ đó tạo ra ma pháp mới!
Người khác chỉ phụ thuộc vào Pháp Thạch, đột phá sinh ra ma pháp mới. Nhưng Trương Diệp hắn thì có thể tự tạo, chả phải nói điểm giới hạn duy nhất là trí tưởng tượng a?
Nên ngay khi phương hướng đã rõ, hắn bắt tay vào làm. Đầu tiên phải nhớ, hắn không chì có mana trong đan điền, mà còn có ở khắp cơ thể, số lượng không nhiều bằng đan điền thôi.
Hắn ban đầu thôi động ma năng này, đưa chúng nhẹ nhàng vào mạch máu.
Phụt!
Bỗng! Trương Diệp phun ra một ngụm máu tươi, mặt hắn tái mét lại. Hành động của hắn vừa nãy là quá ngu ngốc rồi!
Hắn vội vàng dùng [Hồi Phục] để chữa thương, may là nó đã tăng lên tam đẳng, hiệu quả được thể hiện rõ hơn.
Bằng mắt thường thấy được da mặt Trương Diệp hồng hào trở lại. Hắn giờ đã hiểu ra sai lầm của mình.
Vốn hắn muốn dùng ma năng điều khiển máu trong cơ thể, từ đó sinh ra ma pháp giúp hắn điều khiển máu, điều này sẽ có ích cho hắn.
Nhưng máu trong cơ thể được tạo hoá sắp đặt, sắp xếp thành một thể thống nhất, hài hoà với nhau. Hắn có đủ khả năng để thay đổi điều đó sao? Vì vậy cư nhiên tạo ra sự hỗn loạn trong mạch máu, khiến hắn lập tức thổ huyết.
Vậy nên, giờ hắn phải thay đổi phương pháp. Thật tiện là vừa phun ra một ngụm máu lớn, nhưng cái tiện này tốt nhất vẫn là không nên làm lại.
Hắn từ từ điều khiển ma năng, hai lòng bàn tay hướng về vũng máu, ma năng theo đó di chuyển ra.
Mắt thường có thể thấy được một đạo tử sắc khí mờ ảo bao quanh tay hắn.
...
"Sư phụ! Đồ đệ đã luyện tập lâu như vậy, giờ đã kích phát được bốn lần [Thập Bản Lực] liệu đã có thể xuất sơn, tham gia đại hội chưa?!"
Vị lão giả thân hình to lớn, cơ bắp cuồn cuộn mở hai mắt nhìn tiểu đồ đệ của mình. Y đang xếp bằng, trong đan điền đang không ngừng ôn dưỡng.
Trước sự nôn lóng của tuổi trẻ, y phải dừng ôn dưỡng, mở miệng nói với đồ đệ.
"Cũng được, đại hội trong tuần tới cũng phù hợp để vi sư tái nhập giang hồ...chuẩn bị đi nhóc, chúng ta đi!"
Tiểu đồ đệ vui sướng, hất văng tẳng đá khổng lồ trên lưng, thứ kinh dị này có thể đem bảy tám voi Châu Phi đè xuống dưới thành bã đậu.
Động tĩnh rung chuyển mạnh mẽ khiến đám người sống dưới núi cuống cuồng chạy tán loạn. Họ chỉ là một thôn nhỏ bé, sống ở đây toàn là nhất đẳng, trưởng làng là nhị đẳng.
Rung chấn như vậy khiến họ xanh mặt, tưởng như trời sắp sập xuống rồi.
...
Dực Nhật thành, dinh thự Dương gia.
Vù vù!
Mười mấy đạo hoả kiếm khí nhanh chóng chém tới, một hàng năm con mộc nhân b·ị c·hém thành mảnh nhỏ rồi cháy rụi.
Vị thiếu niên với mái tóc đỏ, cố gắng đứng vững trên hai chân mình nhưng không thể. Cậu khuỵ xuống, quỳ một gối xuống, tay vịn vào cây kiếm cũng đang cắm đất.
Trán đầy mồ hôi, miệng thở hồng hộc, cậu đã hoàn toàn kiệt sức rồi. Thanh kiếm vì chịu nhiệt quá lớn mà ửng đỏ lên, mơ hồ sắp tan chảy.
Một thân trung niên đứng sau gật đầu cười, y chính là đệ đệ của Cao Lãng, Dương Cảnh Nghi. Còn vị thanh niên đang mệt sắp ngất kia là con trai cả của Cao Lãng, Dương Tử Sâm.
Một thầy một trò đã bên thì hướng dẫn bên thì tập luyện xuốt thời gian qua. Cuối cùng đã có thể chém liên tục hơn mười nhát [Hoả Kiếm Khí].
Tử Sâm ngã ngửa ra đằng sau, tư thế nằm rất thoải mái, cậu nở một nụ cười nói với chú của mình.
"Người nói xem...hộc hộc...con như vậy đã đủ tham gia đại hội chưa?"
Solgo đứng cạnh nhìn xuống người cháu, ông ta trợt ngửa đầu lên cười lớn một tiếng.
"Hahaha! Đủ! Tất nhiên là đủ!
Cha con thời còn trẻ, chỉ với thành tích còn kém con, cũng đủ để đứng đầu đại hội năm đó."
Đại hội mà bọn họ nói tới chính là Tân Tinh Ma Pháp Chiến, diễn ra năm năm một lần. Mục đích của nó là để các ma pháp sư thế hệ trẻ cọ sát với nhau, để họ tôi luyện kỹ năng chiến đấu, cũng như mở mang tầm mắt.
Dương Tử Sâm từ Dương gia, Hùng Tiêu Chiến học trò lão giả thần bí, hay thiên tài khắp nơi đều tập trung hết về đây.
Đây chính là cơ hội để họ thể hiện thực lực, tạo tên tuổi cho chính mình. Vì thế, tất nhiên đều hăng say tập luyện.
Nếu Trương Diệp không gặp chuyện, hắn cũng đại diện thế lực của q·uân đ·ội mà tham gia. Nhưng bây giờ một thân bị cả Dương gia lẫn q·uân đ·ội truy nã, cho hắn tỉ viên ma thạch cũng không dám ló mặt.
...
Một ngọn núi băng nào đó.
Hai thần bí nhân đứng trên ngọn núi nhìn về phương xa.
Họ mặc một bộ áo choàng lông với mũ chùm, hoàn toàn đem cơ thể bịt kin.
Một trong số họ, người có vẻ ngoài nhỏ nhắn, thon gọn lên tiếng.
"Gia lão đại nhân, phụ thân nói sẽ tổ chức đại hội năm nay ở thảo nguyên trước mặt sao?"
Người bí ẩn đó, vậy mà lại là một nữ tử, âm thanh còn có chút khiến lòng người rung động. Người bên sau theo cách nữ tử nói chuyện, chắc chắn là nam nhân.
"Bẩm tiểu thư, chính xác vậy."
Lão đầu khom người hướng nữ tử, cô ấy tiếp tục nhìn về phía trước, từ từ bỏ mũ chùm xuống.
Một làn tóc bạch kim bung ra phấp phới trong gió. Chiếc mũ được cởi bỏ, để lộ làn da trắng như tuyết, bở môi nhỏ nhắn hồng hào, đôi mắt lam sắc như xa-phia. Thật đẹp a.
Đây còn không phải đặc điểm của người Bạch gia sao? Đặt trên một nữ tử quả là biến nàng thành một băng tuyết tiên tử, rung động lòng người.
Nàng chính là con gái cưng của Bạch Tiêu Quân, tên là Nguyệt Thảo. Từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng. Nhưng không phải chỉ biết ăn chơi, tạo nghệ chiến đấu của nàng cũng rất tài năng.
Nguyên văn là lần này được cha điều đến vùng thảo nguyên phía trước núi băng, khảo sát xem có phù hợp hay không.
Vì đại hội lần này, chính là do Bạch gia tiến hành chuẩn bị. Cũng không phải luôn là họ, mà là mỗi lần tổ chức đều do các đại gia tộc siêu cấp luân phiên nhau.
Nhưng đấy chỉ là bề nổi mà thôi, thực ra lần này chính là tìm kiếm phản đồ của gia tộc. Lý do họ đến đây vì đây là nơi cuối cùng họ chưa thử.
Thà nhầm còn hơn bỏ sót, họ bắt buộc phải tóm tên phản đồ đó, hắn nắm giữ không ít bí mật trọng đại của gia tộc.
Còn việc tại sao ông để con gái của mình đi, chính là tin tưởng cô. Không thể vì cưng chiều mà huỷ đi tiền đồ, lãng phí tài năng.
Nàng cũng không hề phụ lòng cha, mới mười chín tuổi đã là tam đẳng ma pháp sư đỉnh phong, thiếu chút nữa lên tứ đẳng. Chiến lực cũng không tệ, có thể đối chiến tứ đẳng tầng thấp.
Nhưng vì an toàn, Tiêu Quân cũng cử một gia lão đáng tin cậy đi theo bảo vệ cô. Nếu có gặp phản đồ, cũng là hai đánh một, quá khó thì vị gia lão kia bắt buộc phải hy sinh cho con ông chạy về.