Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Truyền Thuyết Quy Long Giới

Trương Diệp và truy binh (2)




Trương Diệp và truy binh (2)

Con sói ngửi được mùi máu tươi, cộng thêm thịt sống đang nằm im, tất thày nhú chờ nó ăn. Cảm nhận được thú cưới đang ngo ngoe muốn động, vị thuần thú sư cố toà ra uy áp đè thú tính của nó xuống.

Cảnh tượng này bị Trương Diệp thu vào tầm mắt, nhất thời thờ phào một hơi. Chiến thuật đối chiến thuần thú sư nói khó là khó, nói dễ là dễ.

Hiệu quả nhất là chiến thuật chém đầu, thuần thú sư c·hết thì việc xử lý con ma thú sẽ dễ dàng hơn.

Thuần thú chính là dùng ý chí của bản thân điều khiển ma thú. Linh tính chúng vốn thấp, sức mạnh to lớn nhưng thường thì dễ bị nhân loại linh tính cao, đùa giỡn, đánh bại.

Nhưng nếu thuần thú sú thành công điều khiển ma thú, thì sức mạnh to lớn của chúng lúc này được nhân loại linh tính cao điều khiển. Chiến lực sẽ ra tăng mấy tầng.

Vì vậy hiển nhiên g·iết đi người điều khiển thì con ma thú sẽ trở lại bản tính hoang dại, có phần dễ đối phó hơn.

May mắn của Trương Diệp chính là vị thuần thú sư trước mặt này tạo nghệ không cao, ý chí chưa đủ mạnh, không khống chế triệt để con thú. Uy h·iếp của gã với hắn sẽ theo đó giảm xuống.

Chân chính uy h·iếp hắn giờ chỉ có đội trưởng Lôi Điêu, hai ma pháp sư khống băng, khống phong.

Tiên hạ thủ vi cường!

Rinas ra tay trước ắt sẽ chiếm được thế thượng phong, nhân lúc đám người truy binh còn đang sững sờ mà hạ thủ.

Thân ảnh hắn vọt thẳng về phía trước, luồn qua ba vị ma pháp sư đứng trước, trực tiếp lao đến Lôi Điêu.

Một chân hắn dơ lên, hư ảnh hình rìu bao bọc lấy gót chân, một đòn bổ xuống nhằm thẳng vào đối phương.

Lúc này những người khác mới kịp phản hứng, phong ma pháp được thi triển, tạo một quả cầu gió bao bọc cho Lôi Điêu. Còn nữa, một bức tường băng cũng được tạo ra trước mặt anh, mục đích tương tự.

Hai ma pháp sư khống băng, khống phong nhanh chóng ra sức bảo vệ đội trưởng. Nhưng Lôi Điêu lại vẫn không biểu cảm gì.

Anh ta dùng sự thông minh của mình nhìn thấu đòn đánh của Trương Diệp. Vốn hắn không hề muốn t·ấn c·ông anh, đòn này còn không mang sát ý hay địch ý.

Vì mục tiêu chân chính của hắn là hai vị ma pháp sư lúc này đang tràn đầy sơ hở. Họ toàn tâm toàn ý bảo vệ đội trưởng mà mặc kệ bản thân mình.

Đạt được mục đích, đòn bổ của Trương Diệp dừng lại giữa đường, hư ảnh hình rìu biết mất. Hai chân hắn chạm đất, thuận theo quán tính mà thấp người xuống.



Hai ma pháp sư kia lúc này vẫn ngơ người, không hiểu gì. Đột nhiên, một nắm đấm đầy gai sắt đập thẳng vào cạnh sườn của ma pháp sư khống băng. Người gã ta vẹo đi, mồm phun ra một cục máu, mơ hồ nghe thấy tiếng sương gãy.

Hai người họ bây giờ mới nhận ra mục đích chân chính của Trương Diệp, nhưng đã không kịp. Ma pháp sư khống băng b·ị đ·ánh bay ra xa, người co lại đau đớn, hai tay ôm vào v·ết t·hương.

Ngựa không dừng vó, Trương Diệp quyết định đánh cược thôi động [Huyết Khí Tạo] đầu ngón tay nhỏ máu, chong chớp mắt một thanh đoản đao bằng máu được hình thành.

Nhân lúc địch nhân đang choáng váng, chưa kịp phản ứng, Trương Diệp vung một đao thật sắc.

Soẹt!

Bịch!

Âm thanh trước là tiếng huyết đao cắt vào cổ một ma pháp sư, máu không bắn ra mà được huyết đao hấp thụ. Dùng mắt thường có thể thấy độ dài của nó được thay đổi.

Âm thanh sau là tiếng đầu rơi xuống đất, đó là của vị thuần thú sư, hai mắt y vẫn mở to không tin vào sự thật. Mồm hơi mở như muốn kêu lên nhưng chưa kịp thì đã m·ất m·ạng.

Mọi chuyện tưởng như rất dài nhưng kì thực lại diễn ra trong vài giây ngắn ngủi. Chiến trận chì còn lại Lôi Điêu, Trương Diệp và khống phong sư còn đứng.

"A..a..tên phản tặc khốn kh·iếp!"

Khống phong sư triệt để tức giận, gào lên một tiếng. Y đã để cơn giận kiểm soát hoàn toàn bản thân mình, cầu gió bảo vệ Lôi Điêu lúc nào đã tan biến.

Một thân cuồng phong lao đến người Trương Diệp, hắn ta thủ thế, quyết định ượng ngạnh đối chiến với địch nhân.

Rẹt!

Âm thanh lôi điện vang lên, máu bắt ra được pha sắc đỏ lẫn vàng kim.

"Hự...tại, tại sao?!"

Khống phong ngập ngừng, khoé miệng rỉ máu, hai mắt y đỏ ngầu chứa đầy uất ức. Người mà y đang trợn mắt nhìn lại chính là đội trưởng mà y kính trọng.

Trương Diệp bên kia cũng sững sờ, hắn vừa mừng vừa sợ nhìn vào sự việc diễn ra trước mắt.



Lôi Điêu thi triển một luồng lôi điện đâm xuyên thủng ngực vị ma pháp sú khống phong. Lôi điện dần tan biến, lúc này vị ma pháp sư xấu số mới ngã xuống. Hai mắt vẫn mở to đầy oán trách.

Trương Diệp lúc này bỗng nhếch mép cười lên một tiếng, hắn đánh cược quay lại đối chiến chính là vì điều này!

Từ khi b·ị t·ruy s·át hắn đã thấy kì lạ, vốn Lôi Điêu hoàn toàn có thể một kích đoạt mạng nhưng lại không làm.

Hắn thầm nghĩ liệu có phải anh ta đang cố tình thả hắn không. Rơi vào đường cùng không còn lựa chọn nào khác, hắn quyết định đánh cược mà dừng lại.

Sau khi ra tay g·iết và đả thương hai người báo nhân và khống băng sư, hắn càng thêm chắc chắn.

Nếu Lôi Điêu thực sự muốn g·iết hắn, bằng tốc độ của y hoàn toàn sẽ không để hắn làm được đến vậy.

Vì thế hắn mới ngựa không dừng vó g·iết luôn thuần thú sư. Lúc quay lại đối chiến với khống phong sư hắn có hơi chột dạ tại sao Lôi Điêu chưa ra tay, nhưng thật may là hắn cược thắng.

Điều đó khiến hắn mừng vô cùng, gần như thoát c·hết trong gang tấc. Tại sao lại là "gần như"? Vì điều hắn sợ chính lại tại sao Lôi Điêu lại làm thế, hắn đoán được anh sẽ làm nhưng tại sao thì lại không đủ lực để suy tính.

"A..ư...tại sao.."

Khống băng sư đang nằm dưới đất cách đó cố gắng lên tiếng, y cũng đã nhìn thấy Aether ra tay. Nhưng y không bao giờ có được câu trả lời của mình, một luồng lôi điện đoạt mạng y.

Lúc này giữa chiến trận trong rừng chỉ còn Tiêu, Trương hai người, một người lôi quang bao phủ, một người huyết dịch chảy đầy thân.

"Tại sao?"

Trương Diệp thấy cảnh mà hai người kia gặp khi hỏi câu tương tự nhưng hắn có lòng tin mình sẽ khác, quả thật là vậy.

Lôi Điêu không ra tay, anh thở dài rồi nhìn hắn nói:

"Ta tha ngươi một mạng, vì ngươi giải quyết hộ ta một vấn đề, không triệt để nhưng tạm chấp nhận được. Bốn mạng người này coi như trả ơn."

Trương Diệp không rõ con người Lôi Điêu, không biết anh ta sẽ vì an nguy của đất nước mà làm bất cứ thứ gì.

Trương Diệp giúp anh ta đẩy con sâu Trình Tranh ra khỏi q·uân đ·ội trước thềm đại chiến, anh ta sẽ giúp hắn một mạng.



Bốn mạng vừa c·hết cũng không phải tốt đẹp gì, bọn này không ít lần gây loạn trong doanh trại. Trận chiến trước, bốn người chúng còn không quan tâm sống c·hết người cùng chiến tuyến, phát lực khủng bố, vô tình g·iết đi vài đồng đội đi cùng.

Người như vậy lại không bị khai trừ khiến Tiêu Lôi Điêu không vừa mắt, lại một đám con ông cháu cha. Lần này b·ị t·hương nặng cũng được mà c·hết luôn càng tốt.

Về phần Trương Diệp cậu ta chưa thể hiện gì nhiều, chưa q·uấy r·ối gì, ngược lại có phần nhiệt tình với các hoạt động của q·uân đ·ội.

Tuy lần đầu tiên đi thực hiện nhiệm vụ thực địa thành tích xấu, nhưng tất cả là do Trình Tranh gây ra. Lôi Điêu sẽ không quy tội cho Trương Diệp.

Trong mắt anh cũng khá vừa mắt tên tân binh này, lần t·ruy s·át này với anh mà nói, thất bại hay không không quan trọng.

Anh ta không coi Trương Diệp là sự uy h·iếp, ngược lại sau này còn có chỗ dùng. Nếu thả cậu ta, không chừng sẽ có mối ân tình, sau nay giúp anh ta làm vài việc trong bóng tối.

Tất thảy điều trên đã khiến anh ta quyết định giúp Trương Diệp . Tất nhiên hắn không biết tâm tư hay mục đích của Lôi Điêu, hắn khó hiểu toàn tập.

Giúp giải quyết vấn đề? Vấn đề nào? Nhưng hắn cũng không rảnh quan tâm, ai lại chê được tha c·hết chứ.

Nhưng hắn cũng chưa ngu, hắn chắc tám chín phần là Tiêu Lôi Điêu này sẽ có điều kiện gì đó. Nếu không đáp ứng, có khi sẽ bị anh ta g·iết.

Suy cho cùng anh ta chỉ việc báo cáo là hắn phản kháng, sử dụng huyết ma pháp tà đạo g·iết bốn người kia là xong.

"Tiêu đội trưởng, anh có điều kiện gì? Nói đi."

Biểu hiện của Trương Diệp cũng trong dụ đoán của Lôi Điêu anh ta biết não cậu vẫn có nếp nhăn.

"Cụ thể, ta sẽ nói sau. Giờ cứ thẳng hướng ngươi đi, sẽ đến một toà thành bỏ hoang.

Tạm thời cứ ở đó, mấy ngày nữa ta sẽ đến gặp ngươi, lúc đó chúng ta sẽ bàn vài chuyện.

Đừng mơ đến chạy trốn, lôi ấn kí của ta đã đặt lên người người, chạy không thoát đâu."

Nói rồi anh ta hoá một đạo lôi quang biến mất, để lại một Trương Diệp đang thấy lạnh sống lưng.

Ấn ký kia mà Lôi Điêu nói, hắn hoàn toàn không cảm nhận được. Dù không thể chứng minh sự tồn tại của nó nhưng hắn vẫn chọn tin anh ta, thủ đoạn của cường giả tứ đẳng không phải để hắn đùa.

Liếc mắt qua con ma thú đang run rẩy một góc, nó là bị khí thế của Lôi Điêu doạ cho mất luôn thú tính. Trương Diệp hừ lạnh một cái rồi mặc kệ nó bỏ đi.

Hắn hướng thằng tới nơi mà Lôi Điêu chỉ, vì hắn cũng có chút hứng thú với việc nãy.